Chương 536: Tòa nhà Trần gia
Trí Bạch
07/08/2018
Một côn đồng một trảm mã đao mở ra một màn máu ở
trước cửa thành. Kỳ Lân chưa từng gặp Nhiếp Tiểu Cúc khí phách nghiêm
nghị như vậy. Trong ấn tượng lúc trước của y, nam tử thô kệch cao lớn
này luôn im lặng ngồi một bên thêu thùa, hơn nữa còn hay thêu hình uyên
ương hoa sen. Nhưng hôm nay, nam tử này rốt cuộc giống như một người đàn ông, giết người thống khoái.
- Ba mươi chín.
Một đao của Nhiếp Tiểu Cúc chém đứt bả vai của một binh lính phản quân, lại tung cước đá bay thi thể kia. Sau đó hướng Kỳ Lân nói ra con số tỏ ý khiêu khích, khiến Kỳ Lân khá khó chịu.
Một côn của Kỳ Lân đập vỡ sọ của một phản quân, lại một côn đâm xuyên qua ngực một phản quân:
- Bốn mươi.
Nhiếp Tiểu Cúc cười ha hả, trảm mã đao trong tay xoay tròn như cái quạt, không kẻ nào tới được gần. Hai người liên tục giết người, con số cũng không ngừng tăng lên. Chớ nói kẻ thù, cho dù là binh lính Tả Tiền Vệ bên cạnh bọn họ cũng đều trợn mắt há mồm.
Tướng quân phản quân đã đỏ cả mắt, mấy trăm người thay nhau xông lên, đã tổn thất hơn trăm người mà không tiến thêm một bước. Hai nam tử như cái cột nhà kia đứng sừng sững bất động ở đó. Mặc cho phản quân như thủy triều cũng không khiến hai người lui bước.
- Xông lên, xông hết lên cho ta!
Y giơ hoành đao lên, rống giận, nếu không phải y sợ chết thì đã xông lên rồi.
Tới hiện tại y cũng không biết hai cái tên như hung thần ác sát này từ đâu mà tới. Bọn chúng tưởng rằng dựa vào gần trăm người tử chiến không lùi là có thể đoạt được huyện Cầu An sao? Tốc độ bành trướng của phản quân quá nhanh, rất nhiều sĩ quan dưới trướng căn bản không hiểu cái gì là binh pháp. Vị tướng quân thủ thành này, từng là một người hầu của Quận thủ Lạc Quận Bùi Quả, chưa từng mang binh đánh trận bao giờ.
Sau khi Bùi Quả đầu hàng Lý Viễn Sơn, liền được phong làm Huyện Hầu. Tuy trông coi vẫn chỉ là một quận, nhưng chức quan đã cao hơn rất nhiều. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, người hầu trẻ tuổi của Bùi Quả tên là Bùi Lục Nhi này cũng xin được Bùi Quả một chức vị. Dưới trướng của Bùi Quả có hơn vạn phản quân được chiêu mộ, nên liền thưởng cho Bùi Lục Nhi một chức tướng quân, phái y mang theo binh lính tới huyện Cầu An bảo vệ lão thái gia Trần gia.
Người như vậy lãnh binh, đâu hiểu gì về binh pháp thao lược.
Bình thường ở huyện Cầu An, ỷ vào có hậu trường là Trần gia và Bùi Quả, trong phạm vi trăm dặm Bùi Lục Nhi tác oai tác quái đã quen. Nắm quyền một năm nhưng đã hưởng thụ hết phúc của hai mươi năm chưa từng hưởng thụ qua.
Bảo y cởi quần áo nữ nhân thì y rất rành, bảo y chỉ huy một đội quân tác chiến thì đúng là làm khó y. Mắt thấy đội ngũ dưới trăm người kia chắn ở cửa thành, y vẫn chưa hiểu ra tình hình đã tới mức tồi tệ. Nếu là một lão binh Hữu Kiêu Vệ dưới trướng của Lý Viễn Sơn làm tướng quân, thì đã nhận ra tình hình không ổn rồi.
Bùi Lục Nhi phẫn nộ vì bên mình nhiều người như vậy lại không làm gì được gần trăm người kia, cho nên không ngừng thúc giục thủ hạ xông về phía trước. Nhưng đám phản quân này cũng chưa từng trải qua huấn luyện gì, mắt thấy hai tòa thiết tháp kia giết người như ngóe, phần lớn mọi người hô lớn nhưng không dám xông vào phía trước, mặc kệ Bùi Lục Nhi không ngừng chửi ầm ĩ.
Vừa lúc đó, có tiếng sấm rền vang lên trên mặt đất, theo sát đó phản quân trên tường thành không ngừng kinh hô. Lúc đầu Bùi Lục Nhi còn chưa nghe rõ trên tường thành hô cái gì, thẳng tới khi nhóm người không rõ lai lịch kia phát lực tiến về phía trước, thì y nghe rõ phản quân trên tường thành hô:”Có kỵ binh tới”
Kỵ binh?
Bùi Lục Nhi hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là người Mông Nguyên tới à?
Người Mông Nguyên vẫn còn rất nhiều đội ở Tây Bắc, thỉnh thoảng cướp bóc rồi mang tài vật về thảo nguyên. Trong nhận thức của Bùi Lục Nhi, ở Tây Bắc, ngoại trừ kỵ binh dưới trướng của Định Tây Vương ra, cũng chỉ có người Mông Nguyên là có. Cho nên sắc mặt của y lập tức tức trắng bệch, tay cầm đao cũng bắt đầu run rẩy.
Người Mông Nguyên ở Tây Bắc giống như một trận thiên tai. Đám mọi rợ Tây Vực đó căn bản không có tính người. Bọn chúng muốn vàng bạc và nữ nhân, ai ngăn cản bọn chúng, bọn chúng liền giết. Kỵ binh nhanh như gió của Mông Nguyên đã tàn sát không biết bao nhiêu thôn trấn, cướp đi không biết bao nhiêu tài vật.
- Tướng quân!
Thân binh của y la lớn:
- Làm sao bây giờ?
Hô hai lần Bùi Lục Nhi mới tỉnh lại, hoảng sợ đáp:
- Con mẹ ngươi ta làm sao biết phải làm gì!
Phản quân trên tường thành bắt đầu bắn tên. Không có người chỉ huy nên mũi tên rất thưa thớt, căn bản không tạo ra được lực sát thương gì. Mà tốc độ của kỵ binh quá nhanh, từ lúc tiến vào tầm bắn tới lúc ở dưới thành mất chưa tới 6 giây. Cung tiễn thủ bình thường bắn được ba mũi tên liên tiếp, nhưng đối với phần lớn phản quân mà nói, bắn ra hai mũi tên là không tồi rồi.
Nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau, Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc liếc nhau một cái sau đó đồng thanh hô lên. Hai người dẫn đầu xông về phía trước, tinh nhuệ Tả Tiền Vệ biết viện binh đã tới, liền hứng phấn như lang như hổ. Đám binh lính phản quân vốn đã dần mất đi ý chí chiến đấu bị ép liên tiếp lui về phía sau. Có người vô thức vứt binh khí xuống, muốn chạy trốn.
Nếu là những kẻ giết người không chớp mắt như người Mông Nguyên, thì thấy ai cầm binh khí liền giết người đó.
Hai người Nhiếp Tiểu Cúc và Kỳ Lân ép sát phản quân, đại đội kỵ binh Sơn Tự Doanh ở phía sau cũng vọt vào. Mã sóc thật dài đâm tới, đội ngũ phản quân chắn ở phía trước lập tức bị xé ra một lỗ hổng. Bọn họ vốn tưởng rằng là người Mông Nguyên, nhưng khi nhìn thấy bộ bì giáp màu đen, thì càng hoảng sợ.
- Là quan quân triều đình!
Không biết là ai hô một câu như vậy, bỏ lại binh khí quay đầu chạy trốn.
Theo bọn họ, chỉ cần không phản kháng, người Mông Nguyên chưa chắc chém tận giết tuyệt. Nhưng quan quân triều đình tới, làm gì có chuyện nương tay với phản quân tạo phản?
Bùi Lục Nhi hoàn toàn bối rối.
Y cảm thấy tim mình đã ngừng đập.
Kỵ binh giống như thủy triều từ ngoài thành tràn vào, dùng mã sóc trên tay đâm ngã liên tiếp phản quân. Nhưng phàm là kẻ nào ngăn cản trước vó ngựa, bất kể là chống cự hay đầu hàng đều bị giết chết. Bùi Lục Nhi từ lúc lên làm tướng quân, y chỉ biết dẫn theo binh lính ức hiếp dân chúng, đâu từng thấy qua cảnh giết người như vậy. Khi y nhìn thấy kỵ binh đạp lên thi thể lao nhanh tới, hoàn toàn không nhận ra đũng quân lành lạnh.
Nước tiểu từ ống quần trôi xuống, mang theo mùi khai khai.
Lúc y còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Lân đã đi nhanh tới nắm lấy vạt áo của y, vung cánh tay lên, Bùi Lục Nhi lập tức từ không trung rơi xuống, đầu nở hoa, máu phun ra từ mũi và miệng. Suy nghĩ trong đầu y trở nên hỗn loạn, vô thức dụi dụi con mắt giãy dụa muốn ngồi xuống. Mới mở con mắt ra đã thấy một cái chân to hung hăng đạp xuống, dẫm lên ngực y.
Rắc một tiếng, một cước này đạp vỡ không biết mấy cái xương sườn.
…
…
Lúc Phương Giải tiến vào huyện Cầu An, phần lớn phản quân đã đầu hàng. Kỵ binh quét sạch mỗi con đường, nếu kẻ nào còn dám cầm binh khí trong tay liền giết không tha. Phản quân vốn co rúc trên tường thành còn đang may mắn mình không trở thành thi thể dưới vó ngựa kỵ binh, thì khi bộ binh của Dương Tự doanh tiến vào thành, bọn họ mới biết được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Vào lúc này, không đầu hàng chính là chết.
Phương Giải sai người thu nạp tù binh phản quân, áp tải tới đường chính của huyện thành. Phản quân còn sót lại chừng hơn nghìn người đang ôm đầu quỳ xuống mặt đất, không dám nhìn đám quan quân đằng đằng sát khí này. Bon họ thật không ngờ rằng quan quân lại giống như thần binh từ trên trời giáng xuống huyện Cầu An.
Phải biết rằng huyện Cầu An nằm ở trung tâm Sơn Đông Đạo, cách đại quân của triều đình gần hai nghìn dặm. Dựa theo đạo lý, binh mã triều đình không có khả năng xuất hiện ở nơi này mới đúng.
Tới hiện tại bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Đội quan quân này làm thế nào phá tan phòng tuyến của Định Tây Vương tới đây được?
- Tướng quân!
Trần Bàn Sơn lau mồ hôi trên trán, nói với Phương Giải:
- Đã khống chế được huyện nha, Huyện lệnh và tất cả quan lại trong huyện nha đều đã bị bắt. Thuộc hạ đã phái người trông coi phủ kho, tuy nhiên bên trong không có nhiều thứ cho lắm.
Thân binh dẫn theo một nam tử trung niên đang run rẩy ném xuống đất:
- Tướng quân, người này chính là Huyện lệnh huyện Cầu An!
Vị Huyện lệnh này quỳ xuống đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem người đứng trước mặt là ai, chỉ biết dập đầu cầu xin tha thứ.
- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng, hạ quan cũng là bất đắc dĩ mới phải đầu hàng phản tặc. Hạ quan thực sự là thuận dân Đại Tùy, không dám có tâm mưu nghịch. Nếu không phỉa trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi, con thơ tám tuổi, thì cho dù chết hạ quan cũng sẽ không đầu hàng Lý tặc!
- Trong thành có hơn hai nghàn phản quân, vậy lương thảo ở chỗ nào?
Phương Giải hỏi.
- Đều ở đại viện Trần gia!
Huyện lệnh huyện Cầu An dập đầu như băm tỏi:
- Cung cấp lương thảo cho phản quân đều tới từ Trần gia. Phủ kho huyện nha vốn đã trống không, lấy đâu thứ gì nuôi quân. Kính xin tướng quân hiểu cho, hạ quan nguyện ý dâng hết tài sản, kính xin tướng quân tha mạng.
- Đại viện Trần gia.
Phương Giải lặp lại một lần, quay đầu hỏi:
- Sao vẫn chưa thấy công phá?
Đúng lúc này, Lục Phong Hầu thở hổn hển chạy về:
- Tướng quân, thuộc hạ không ngờ tòa nhà của Trần gia kia lại là một khối xương cứng! Tường viện còn cao hơn và chắc chắn hơn cả tường thành huyện Cầu An. Dùng cây phá cửa chỉ để lại chút dấu vết. Trên tường viện có ít nhất mấy trăm tư binh của Trần gia. Luận về trang bị và chiến lực còn hơn phản quân nhiều lắm. Trong tay bọn chúng đều có cung cứng, tên bắn ra ngoài như mưa. Người của chúng ta đã tổn thất gần trăm người cũng không lại gần được!
Phương Giải nghe thấy vậy khẽ nhíu mày, nói:
- Dẫn đường!
Lục Phong Hầu dẫn theo Phương Giải tới bên ngoài tòa nhà Trần gia, chỉ chỉ nói với Phương Giải:
- Tướng quân xem, nơi này đâu phải nhà dân, rõ ràng là một tòa thành lũy. Tường viện vừa cao vừa dày, còn xây cả lầu quan sát. Ngoài cửa viện đào rãnh sâu, cửa chính đóng lại căn bản là không vào được. Rãnh mương này quá sâu quá rộng, căn bản không nhảy qua được. Cho dù nhảy qua được, thì chỗ để đứng quá hẹp, chẳng khác nào thành bia sống để đám tư binh kia bắn.
- Thuộc hạ phái người tìm thang leo lên, nhưng leo lên hai lần cũng không đi lên tới tường viện.
Lục Phong Hầu ảo não nói:
- Người của Trần gia giống như một con rùa núp trong cái mai vậy!
Phương Giải cẩn thận nhìn, phát hiện tòa nhà Trần gia này chẳng khác nào một tòa thành lũy. Tường viện vừa cao vừa dày, đám tư binh trên tường thành cũng được trang bị đầy đủ, trên cơ bản không khác chiến binh Đại Tùy là mấy. Giáp trụ mà bọn họ mặc còn dầy hơn cả bì giáp của chiến binh. Có vẻ như Trần gia vì bảo vệ mình mà không tiếc chi tiền. Riêng tường viện bên ngoài đã mất một số bạc khổng lồ rồi.
- Tướng quân xem.
Lục Phong Hầu đưa tay chỉ:
- Người mặc áo giáp đứng trên tường viện kia có tiễn pháp vô cùng chuẩn, cơ hồ không trật phát nào. Không ít binh lính của chúng ta trên trong tay y.
Phương Giải nhìn theo hướng chỉ tay của Lục Phong Hầu, trông thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp, mặt trắng không râu cầm một cây cung đứng ở đó, có chút khí thế.
- Người đó là ai?
Phương Giải chỉ vào người kia, hỏi.
Huyện lệnh huyện Cầu An vội vàng đáp:
- Người này tên là Trần Định Nam, tên chữ là Đông Vũ, là cháu trai trưởng của Trần gia. Vốn định tới kinh thành tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, nhưng năm đó lão thái thái của Trần gia qua đời, y giữ đạo hiếu nên không đi được. Người này mặc dù mới mười bảy tuổi, nhưng võ nghệ xuất chúng, cung mã thành thạo, là niềm hy vọng phục hưng của Trần gia.
- Định Nam?
Phương Giải ngẩn ra, chợt nghĩ tới cái gì đó.
- Ba mươi chín.
Một đao của Nhiếp Tiểu Cúc chém đứt bả vai của một binh lính phản quân, lại tung cước đá bay thi thể kia. Sau đó hướng Kỳ Lân nói ra con số tỏ ý khiêu khích, khiến Kỳ Lân khá khó chịu.
Một côn của Kỳ Lân đập vỡ sọ của một phản quân, lại một côn đâm xuyên qua ngực một phản quân:
- Bốn mươi.
Nhiếp Tiểu Cúc cười ha hả, trảm mã đao trong tay xoay tròn như cái quạt, không kẻ nào tới được gần. Hai người liên tục giết người, con số cũng không ngừng tăng lên. Chớ nói kẻ thù, cho dù là binh lính Tả Tiền Vệ bên cạnh bọn họ cũng đều trợn mắt há mồm.
Tướng quân phản quân đã đỏ cả mắt, mấy trăm người thay nhau xông lên, đã tổn thất hơn trăm người mà không tiến thêm một bước. Hai nam tử như cái cột nhà kia đứng sừng sững bất động ở đó. Mặc cho phản quân như thủy triều cũng không khiến hai người lui bước.
- Xông lên, xông hết lên cho ta!
Y giơ hoành đao lên, rống giận, nếu không phải y sợ chết thì đã xông lên rồi.
Tới hiện tại y cũng không biết hai cái tên như hung thần ác sát này từ đâu mà tới. Bọn chúng tưởng rằng dựa vào gần trăm người tử chiến không lùi là có thể đoạt được huyện Cầu An sao? Tốc độ bành trướng của phản quân quá nhanh, rất nhiều sĩ quan dưới trướng căn bản không hiểu cái gì là binh pháp. Vị tướng quân thủ thành này, từng là một người hầu của Quận thủ Lạc Quận Bùi Quả, chưa từng mang binh đánh trận bao giờ.
Sau khi Bùi Quả đầu hàng Lý Viễn Sơn, liền được phong làm Huyện Hầu. Tuy trông coi vẫn chỉ là một quận, nhưng chức quan đã cao hơn rất nhiều. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, người hầu trẻ tuổi của Bùi Quả tên là Bùi Lục Nhi này cũng xin được Bùi Quả một chức vị. Dưới trướng của Bùi Quả có hơn vạn phản quân được chiêu mộ, nên liền thưởng cho Bùi Lục Nhi một chức tướng quân, phái y mang theo binh lính tới huyện Cầu An bảo vệ lão thái gia Trần gia.
Người như vậy lãnh binh, đâu hiểu gì về binh pháp thao lược.
Bình thường ở huyện Cầu An, ỷ vào có hậu trường là Trần gia và Bùi Quả, trong phạm vi trăm dặm Bùi Lục Nhi tác oai tác quái đã quen. Nắm quyền một năm nhưng đã hưởng thụ hết phúc của hai mươi năm chưa từng hưởng thụ qua.
Bảo y cởi quần áo nữ nhân thì y rất rành, bảo y chỉ huy một đội quân tác chiến thì đúng là làm khó y. Mắt thấy đội ngũ dưới trăm người kia chắn ở cửa thành, y vẫn chưa hiểu ra tình hình đã tới mức tồi tệ. Nếu là một lão binh Hữu Kiêu Vệ dưới trướng của Lý Viễn Sơn làm tướng quân, thì đã nhận ra tình hình không ổn rồi.
Bùi Lục Nhi phẫn nộ vì bên mình nhiều người như vậy lại không làm gì được gần trăm người kia, cho nên không ngừng thúc giục thủ hạ xông về phía trước. Nhưng đám phản quân này cũng chưa từng trải qua huấn luyện gì, mắt thấy hai tòa thiết tháp kia giết người như ngóe, phần lớn mọi người hô lớn nhưng không dám xông vào phía trước, mặc kệ Bùi Lục Nhi không ngừng chửi ầm ĩ.
Vừa lúc đó, có tiếng sấm rền vang lên trên mặt đất, theo sát đó phản quân trên tường thành không ngừng kinh hô. Lúc đầu Bùi Lục Nhi còn chưa nghe rõ trên tường thành hô cái gì, thẳng tới khi nhóm người không rõ lai lịch kia phát lực tiến về phía trước, thì y nghe rõ phản quân trên tường thành hô:”Có kỵ binh tới”
Kỵ binh?
Bùi Lục Nhi hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là người Mông Nguyên tới à?
Người Mông Nguyên vẫn còn rất nhiều đội ở Tây Bắc, thỉnh thoảng cướp bóc rồi mang tài vật về thảo nguyên. Trong nhận thức của Bùi Lục Nhi, ở Tây Bắc, ngoại trừ kỵ binh dưới trướng của Định Tây Vương ra, cũng chỉ có người Mông Nguyên là có. Cho nên sắc mặt của y lập tức tức trắng bệch, tay cầm đao cũng bắt đầu run rẩy.
Người Mông Nguyên ở Tây Bắc giống như một trận thiên tai. Đám mọi rợ Tây Vực đó căn bản không có tính người. Bọn chúng muốn vàng bạc và nữ nhân, ai ngăn cản bọn chúng, bọn chúng liền giết. Kỵ binh nhanh như gió của Mông Nguyên đã tàn sát không biết bao nhiêu thôn trấn, cướp đi không biết bao nhiêu tài vật.
- Tướng quân!
Thân binh của y la lớn:
- Làm sao bây giờ?
Hô hai lần Bùi Lục Nhi mới tỉnh lại, hoảng sợ đáp:
- Con mẹ ngươi ta làm sao biết phải làm gì!
Phản quân trên tường thành bắt đầu bắn tên. Không có người chỉ huy nên mũi tên rất thưa thớt, căn bản không tạo ra được lực sát thương gì. Mà tốc độ của kỵ binh quá nhanh, từ lúc tiến vào tầm bắn tới lúc ở dưới thành mất chưa tới 6 giây. Cung tiễn thủ bình thường bắn được ba mũi tên liên tiếp, nhưng đối với phần lớn phản quân mà nói, bắn ra hai mũi tên là không tồi rồi.
Nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau, Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc liếc nhau một cái sau đó đồng thanh hô lên. Hai người dẫn đầu xông về phía trước, tinh nhuệ Tả Tiền Vệ biết viện binh đã tới, liền hứng phấn như lang như hổ. Đám binh lính phản quân vốn đã dần mất đi ý chí chiến đấu bị ép liên tiếp lui về phía sau. Có người vô thức vứt binh khí xuống, muốn chạy trốn.
Nếu là những kẻ giết người không chớp mắt như người Mông Nguyên, thì thấy ai cầm binh khí liền giết người đó.
Hai người Nhiếp Tiểu Cúc và Kỳ Lân ép sát phản quân, đại đội kỵ binh Sơn Tự Doanh ở phía sau cũng vọt vào. Mã sóc thật dài đâm tới, đội ngũ phản quân chắn ở phía trước lập tức bị xé ra một lỗ hổng. Bọn họ vốn tưởng rằng là người Mông Nguyên, nhưng khi nhìn thấy bộ bì giáp màu đen, thì càng hoảng sợ.
- Là quan quân triều đình!
Không biết là ai hô một câu như vậy, bỏ lại binh khí quay đầu chạy trốn.
Theo bọn họ, chỉ cần không phản kháng, người Mông Nguyên chưa chắc chém tận giết tuyệt. Nhưng quan quân triều đình tới, làm gì có chuyện nương tay với phản quân tạo phản?
Bùi Lục Nhi hoàn toàn bối rối.
Y cảm thấy tim mình đã ngừng đập.
Kỵ binh giống như thủy triều từ ngoài thành tràn vào, dùng mã sóc trên tay đâm ngã liên tiếp phản quân. Nhưng phàm là kẻ nào ngăn cản trước vó ngựa, bất kể là chống cự hay đầu hàng đều bị giết chết. Bùi Lục Nhi từ lúc lên làm tướng quân, y chỉ biết dẫn theo binh lính ức hiếp dân chúng, đâu từng thấy qua cảnh giết người như vậy. Khi y nhìn thấy kỵ binh đạp lên thi thể lao nhanh tới, hoàn toàn không nhận ra đũng quân lành lạnh.
Nước tiểu từ ống quần trôi xuống, mang theo mùi khai khai.
Lúc y còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Lân đã đi nhanh tới nắm lấy vạt áo của y, vung cánh tay lên, Bùi Lục Nhi lập tức từ không trung rơi xuống, đầu nở hoa, máu phun ra từ mũi và miệng. Suy nghĩ trong đầu y trở nên hỗn loạn, vô thức dụi dụi con mắt giãy dụa muốn ngồi xuống. Mới mở con mắt ra đã thấy một cái chân to hung hăng đạp xuống, dẫm lên ngực y.
Rắc một tiếng, một cước này đạp vỡ không biết mấy cái xương sườn.
…
…
Lúc Phương Giải tiến vào huyện Cầu An, phần lớn phản quân đã đầu hàng. Kỵ binh quét sạch mỗi con đường, nếu kẻ nào còn dám cầm binh khí trong tay liền giết không tha. Phản quân vốn co rúc trên tường thành còn đang may mắn mình không trở thành thi thể dưới vó ngựa kỵ binh, thì khi bộ binh của Dương Tự doanh tiến vào thành, bọn họ mới biết được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Vào lúc này, không đầu hàng chính là chết.
Phương Giải sai người thu nạp tù binh phản quân, áp tải tới đường chính của huyện thành. Phản quân còn sót lại chừng hơn nghìn người đang ôm đầu quỳ xuống mặt đất, không dám nhìn đám quan quân đằng đằng sát khí này. Bon họ thật không ngờ rằng quan quân lại giống như thần binh từ trên trời giáng xuống huyện Cầu An.
Phải biết rằng huyện Cầu An nằm ở trung tâm Sơn Đông Đạo, cách đại quân của triều đình gần hai nghìn dặm. Dựa theo đạo lý, binh mã triều đình không có khả năng xuất hiện ở nơi này mới đúng.
Tới hiện tại bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Đội quan quân này làm thế nào phá tan phòng tuyến của Định Tây Vương tới đây được?
- Tướng quân!
Trần Bàn Sơn lau mồ hôi trên trán, nói với Phương Giải:
- Đã khống chế được huyện nha, Huyện lệnh và tất cả quan lại trong huyện nha đều đã bị bắt. Thuộc hạ đã phái người trông coi phủ kho, tuy nhiên bên trong không có nhiều thứ cho lắm.
Thân binh dẫn theo một nam tử trung niên đang run rẩy ném xuống đất:
- Tướng quân, người này chính là Huyện lệnh huyện Cầu An!
Vị Huyện lệnh này quỳ xuống đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem người đứng trước mặt là ai, chỉ biết dập đầu cầu xin tha thứ.
- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng, hạ quan cũng là bất đắc dĩ mới phải đầu hàng phản tặc. Hạ quan thực sự là thuận dân Đại Tùy, không dám có tâm mưu nghịch. Nếu không phỉa trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi, con thơ tám tuổi, thì cho dù chết hạ quan cũng sẽ không đầu hàng Lý tặc!
- Trong thành có hơn hai nghàn phản quân, vậy lương thảo ở chỗ nào?
Phương Giải hỏi.
- Đều ở đại viện Trần gia!
Huyện lệnh huyện Cầu An dập đầu như băm tỏi:
- Cung cấp lương thảo cho phản quân đều tới từ Trần gia. Phủ kho huyện nha vốn đã trống không, lấy đâu thứ gì nuôi quân. Kính xin tướng quân hiểu cho, hạ quan nguyện ý dâng hết tài sản, kính xin tướng quân tha mạng.
- Đại viện Trần gia.
Phương Giải lặp lại một lần, quay đầu hỏi:
- Sao vẫn chưa thấy công phá?
Đúng lúc này, Lục Phong Hầu thở hổn hển chạy về:
- Tướng quân, thuộc hạ không ngờ tòa nhà của Trần gia kia lại là một khối xương cứng! Tường viện còn cao hơn và chắc chắn hơn cả tường thành huyện Cầu An. Dùng cây phá cửa chỉ để lại chút dấu vết. Trên tường viện có ít nhất mấy trăm tư binh của Trần gia. Luận về trang bị và chiến lực còn hơn phản quân nhiều lắm. Trong tay bọn chúng đều có cung cứng, tên bắn ra ngoài như mưa. Người của chúng ta đã tổn thất gần trăm người cũng không lại gần được!
Phương Giải nghe thấy vậy khẽ nhíu mày, nói:
- Dẫn đường!
Lục Phong Hầu dẫn theo Phương Giải tới bên ngoài tòa nhà Trần gia, chỉ chỉ nói với Phương Giải:
- Tướng quân xem, nơi này đâu phải nhà dân, rõ ràng là một tòa thành lũy. Tường viện vừa cao vừa dày, còn xây cả lầu quan sát. Ngoài cửa viện đào rãnh sâu, cửa chính đóng lại căn bản là không vào được. Rãnh mương này quá sâu quá rộng, căn bản không nhảy qua được. Cho dù nhảy qua được, thì chỗ để đứng quá hẹp, chẳng khác nào thành bia sống để đám tư binh kia bắn.
- Thuộc hạ phái người tìm thang leo lên, nhưng leo lên hai lần cũng không đi lên tới tường viện.
Lục Phong Hầu ảo não nói:
- Người của Trần gia giống như một con rùa núp trong cái mai vậy!
Phương Giải cẩn thận nhìn, phát hiện tòa nhà Trần gia này chẳng khác nào một tòa thành lũy. Tường viện vừa cao vừa dày, đám tư binh trên tường thành cũng được trang bị đầy đủ, trên cơ bản không khác chiến binh Đại Tùy là mấy. Giáp trụ mà bọn họ mặc còn dầy hơn cả bì giáp của chiến binh. Có vẻ như Trần gia vì bảo vệ mình mà không tiếc chi tiền. Riêng tường viện bên ngoài đã mất một số bạc khổng lồ rồi.
- Tướng quân xem.
Lục Phong Hầu đưa tay chỉ:
- Người mặc áo giáp đứng trên tường viện kia có tiễn pháp vô cùng chuẩn, cơ hồ không trật phát nào. Không ít binh lính của chúng ta trên trong tay y.
Phương Giải nhìn theo hướng chỉ tay của Lục Phong Hầu, trông thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp, mặt trắng không râu cầm một cây cung đứng ở đó, có chút khí thế.
- Người đó là ai?
Phương Giải chỉ vào người kia, hỏi.
Huyện lệnh huyện Cầu An vội vàng đáp:
- Người này tên là Trần Định Nam, tên chữ là Đông Vũ, là cháu trai trưởng của Trần gia. Vốn định tới kinh thành tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, nhưng năm đó lão thái thái của Trần gia qua đời, y giữ đạo hiếu nên không đi được. Người này mặc dù mới mười bảy tuổi, nhưng võ nghệ xuất chúng, cung mã thành thạo, là niềm hy vọng phục hưng của Trần gia.
- Định Nam?
Phương Giải ngẩn ra, chợt nghĩ tới cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.