Chương 254: Trước mưu quân cười
Trí Bạch
20/03/2017
Không hiểu tại sao, Phương Giải luôn cảm thấy Thái Cực cung vào mùa đông và Thái Cực cung mà hắn trông thấy vào mùa hè có sự khác biệt rất lớn.
Lần đầu hắn đến Thái Cực cung còn chưa vào hạ, nhưng trong cung đã ngập
tràn sắc xanh thấp thoáng điểm xuyết hoa đỏ, cung điện rộng lớn toát lên sức sống dào dạt. Nhưng Thái Cực cung vào mùa đông, thực quá xơ xác
tiêu điều.
Hoàng đế suốt đêm không ngủ cũng phải lâm triều, so với tiên đế thường xuyên ngưng thiết triều để nghỉ ngơi thì vị Thiên Hựu hoàng đế này quả là cần cù đến mức khiến người ta kinh ngạc. Mười một năm qua bất kể gió mưa, chưa từng bỏ một buổi triều sớm nào. Nếu không phải nhờ hoàng hậu hết mực khuyên nhủ, vị đế vương này thậm chí còn có ý định mở buổi thiết triều tối.
Ông giống như một cỗ máy chứ không phải người nữa, chẳng biết mệt mỏi là gì.
Những người đợi hoàng đế tiếp kiến đều đứng chờ trong một gian phòng nhỏ cách Đông Noãn các không xa. Căn phòng ba gian này so với Thái Cực điện nguy nga tráng lệ mà nói, hệt như một gò đất thấp bé. Hai gian phòng liền nhau là nơi để các quan nghỉ ngơi trong khi chờ bệ hạ bãi triều, gian còn lại là nơi nghỉ ngơi của thái giám. Đại quan trong kinh thành đều ở trong đại điện phía trước, vậy nên đứng chờ ở đây hoặc là các quan lại địa phương tiến kinh có việc bẩm báo, hoặc là những kẻ không có thực quyền nhưng có chỗ dựa là người chức tước hiển hách.
Lúc bước vào, Phương Giải khách khí chào hỏi từng người một, tự cho mình là học trò, còn những người kia thấy y phục trên người Phương Giải không phải là quan phục, đa số đều tỏ vẻ khinh thường. Không phải ai cũng có thể nhận ra viện phục của Diễn Võ viện. Phương Giải tìm một chỗ vắng vẻ, giữ khoảng cách với đám người đang túm tụm hoặc lộ liễu hoặc âm thầm khoác lác về bản thân kia.
Trong phòng lúc này có khoảng bốn năm người đang chờ, tất cả đều ngồi trên ghế. Vậy nên kẻ một mình ngồi bên giường sưởi như Phương Giải, tuy ở một góc, nhưng rõ ràng lại rất đặc biệt. Đám người kia khinh thường liếc nhìn hắn như một tên ngốc, ánh mắt tỏ vẻ có ghế mà không biết ngồi, ai lại muốn ngồi trên giường sưởi cứng ngắc lạnh lẽo không thoải mái kia chứ?
Phương Giải chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn khinh bỉ của đám người kia. Hắn chỉ đơn giản cởi ủng đập đập rồi ngồi lên giường sưởi, khoanh chân xếp bằng dựa vào bức tường sau lưng. Tướng ngồi bất nhã này của Phương Giải càng khiến những người kia ngứa mắt. Còn Phương Giải cảm nhận được hơi ấm dễ chịu từ chiếc giường sưởi dưới mông, không kiềm được thấp giọng rên lên một tiếng với vẻ khoan khoái. Phương Giải chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn khinh bỉ của đám người kia. Hắn chỉ đơn giản cởi ủng đập đập rồi ngồi lên giường sưởi, khoanh chân xếp bằng dựa vào bức tường sau lưng. Tướng ngồi bất nhã này của Phương Giải càng khiến những người kia ngứa mắt. Còn Phương Giải cảm nhận được hơi ấm dễ chịu từ chiếc giường sưởi dưới mông, không kiềm được thấp giọng rên lên một tiếng với vẻ khoan khoái.
Trên giường sưởi còn có một chiếc bàn thấp, trên bàn có đặt mấy dĩa hoa quả khô. Còn có một bình trà và mấy chiếc ly, nhưng mấy tên kia thân mặc tước phục dáng ngồi ngay ngắn, nào có ý định đụng vào. Có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, ngồi đây đợi bệ hạ tiếp kiến là một thời khắc vô cùng trang trọng, uống trà ăn hoa quả khô là một việc làm bất kính.
Những người kia trông thấy hành động của Phương Giải, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Có điều chẳng lâu sau, họ đã thu lại ánh nhìn khinh miệt, không thèm để ý đến gã quê mùa không hiểu quy củ không thông sự đời này nữa, tiếp tục bàn luận về chủ đề chính. Ví như công trạng của cha ông, ví như ở địa phương có uy danh lớn thế nào.
Đúng lúc họ đương trò chuyện hăng say, âm thanh kẽo kẹt ken két chói tai đột nhiên vang lên. Họ bất mãn liếc nhìn về phía gã thiếu niên đương ngồi một mình trên giường sưởi, kinh ngạc phát hiện ra hắn đã kéo chiếc bàn thấp trên giường sưởi đến trước mặt mình. Trước là rót cho mình một cốc trà, sau là bóc hoa quả khô ngồi ăn như chốn không người.
Thật quá vô lễ!
Bốn năm người kia không nhịn nỗi hung hăng trừng mắt nhìn Phương Giải, tựa như đang nhìn một tên đầy tớ mới được gia tộc mua về.
Nhưng họ cố kỵ thân phận, đương nhiên không chủ động để tâm đến một gã thiếu niên áo vải tầm thường. Họ trừng mắt nhìn một hồi, dùng âm thanh cực thấp mắng mấy câu rồi tiếp tục quay lại chủ đề trò chuyện. Nhưng họ lại phát hiện ra hoàn toàn không có cách nào tiếp tục được nữa, gã thiếu niên kia rải hoa quả khô với lớp vỏ cứng ngắc lên bàn, sau đó vươn ngón trỏ đập nhè nhẹ, mỗi lần đập, đều dễ dàng làm vỡ vỏ quả.
Âm thanh răng rắc cứ vang lên khiến người ta bực bội khó chịu, mấy người đang ngồi nghiêm chỉnh liền trao đổi ánh mắt với nhau, tựa như vô cùng chán ghét gã thiếu niên chẳng biết từ đâu chui vào này, họ dừng cuộc nói chuyện, bắt đầu tập trung dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên, có lẽ đang hy vọng thiếu niên kia sẽ vì vậy mà giác ngộ.
Đáng tiếc, hắn vẫn tiếp tục ăn như chốn không người.
Hắn lại còn dám nhai chóp chép!
Thực quá vô học, quá mất phép tắc!
- Ngươi tưởng đây là nhà mình đấy à?
Một nam tử trung niên vận phục trang tước vị huyện tử cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hắn nhìn Phương Giải lạnh lùng hỏi:
- Cởi giày trước mặt người khác đã rất vô lễ rồi, lại còn ngồi xếp bằng trên giường sưởi, đó là việc chỉ có thôn phụ nơi sơn dã mới làm. Đây là cung cấm, là nơi khởi nguồn của lễ nghi giao hóa trong thiên hạ. Nếu đây là lần đầu tiên ngươi tiến cung, ta càng phải dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ.
- Ờ.
Phương Giải thản nhiên ờ một tiếng rồi lại tiếp tục ăn hoa quả khô:
- Ngài thật sự cảm thấy, ngồi xếp bằng trên giường sưởi là việc mà chỉ thôn phụ nơi sơn dã mới làm ư?
- Đương nhiên!
Người kia đứng lên ôm quyền nói:
- Nơi đây là Thái Cực cung của Đại Tùy, là nơi bệ hạ cư ngụ. Tuy ta không biết ngươi làm thế nào được vào đây, nhưng đã đến đây rồi, thì phải biết bớt phóng túng. Nếu ngươi không hiểu quy củ thì có thể trông người khác làm thế nào mà học tập, hừ!
Phương Giải phì cười, ngẩng đầu lên hỏi:
- Tước gia ngài đây là lần đầu tiến cung?
- Ta... sao có thể!
Người kia nói:
- Mấy đời nhà ta được hưởng hoàng ân, sao có thể lần đầu tiến cung.
- Ồ.
Phương Giải cười cười, cúi đầu uống trà ăn hoa quả:
- Chúc ngài may mắn.
Vị huyện tử kia liền giật mình, cảm thấy không thể nào hiểu nổi lời của gã thiếu niên này.
...
...
Huyện tử Vận Thành Trần Bác Lai thực sự rất căng thẳng, căng thẳng đến mức ngay cả lúc nói răng cũng không ngừng va vào nhau. Hắn cúi đầu không dám ngẩng lên, mồ hôi túa ra từng hạt từng hạt lăn xuống cằm. Hai tay nép bên đùi một cách quy củ, nhưng lại không ngừng run rẩy.
Đông Noãn các quả thực rất ấm áp, nhưng chắc chắn không nóng đến mức khiến người ta mồ hôi túa ra như suối thế kia.
Tổ tiên Trần Bác Lai từng theo đại tướng quân Lý Tiếu bình diệt Giang Nam, cũng từng lập nên chiến công không nhỏ. Sau chiến tranh, nhờ công lao mà được phong cho tước vị huyện tử cha truyền con nối, nhưng Trần gia họ mấy mươi năm trước kì thực đã chẳng có địa vị gì, đến đời hắn càng thêm quá sức chịu đựng, thậm chí chẳng có nổi một người làm quan.
Hắn kế thừa tước vị cuộc sống cũng khá hơn chút đỉnh, nhưng cùng lắm chỉ có được một bộ y phục giống trang phục của huyện tử mà thôi. Tuy có bách tính nuôi hắn, nhưng trăm năm qua gia tộc càng lúc càng lớn, một thực ấp vẫn mãi không thay đổi đã sớm vào chẳng đủ ra. Nếu không phải lần này chinh chiến Tây Bắc, bệ hạ dự định tìm một số công thần đã từng phò tá Đại Tùy để tuyên truyền, chỉ e cả đời này hắn chẳng có cơ hội được vào thành Trường An, được vào Thái Cực cung.
Trần Bác Lai cúi đầu nhìn mũi chân, khuôn mặt vì sợ hãi đã trở nên méo mó.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, việc đầu tiên hắn muốn làm là thu lại lời đã nói nửa canh giờ trước. Chỉ có thôn phụ nơi sơn dã mới xếp bằng trên giường sưởi nói chuyện, câu này do hắn nói ra. Nói xong lời đó, nửa canh giờ sau, hắn liền trông thấy hoàng đế bệ hạ khoanh chân ngồi trên giường sưởi, một tay bóc điểm tâm một tay xem tấu chương.
Không thể nào!
Gia tộc Trần Bác Lai tuy đã dần lụn bại, nhưng trước mặt thường dân bá tánh vẫn như một chú gà trống cao ngạo. Trước khi xuất hành hắn luôn phải là y phục cho phẳng, lúc nào cũng duy trì phong độ của một tử tước nên có. Hắn cho rằng trong thành Trường An cách xa mấy ngàn dặm, những quý tộc kia cũng làm như vậy.
Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện ra hắn sai bà nó rồi.
Hoàng đế... hoàng đế sao có thể ngồi xếp bằng trên giường sưởi vừa ăn vừa xem tấu chương lại còn tranh thủ tiếp kiến luôn thần tử? Ngài còn cởi giày, lúc ăn còn nhai chóp chép! Điều này... điều này hoàn toàn trái ngược với lễ nghi của Đại Tùy.
- Lúc về người của bộ Lễ sẽ sắp xếp cho các khanh đi tham quan doanh trại, giảng giải về công tích của tổ tiên các khanh. Lần tới các khanh cũng phải nói trên yến hội của quần thần, về phần nói thế nào sẽ có người của bộ Lễ hướng dẫn. Yến hội quần thần sẽ tìm một số thân sĩ tương đối có uy tín danh vọng trong bá tánh, nhằm đề cao chuyện mở rộng biên giới khuếch trương lãnh thổ của Đại Tùy từ trước đến nay, rất có lợi.
Hoàng đế đợi một lúc chẳng thấy Trần Bác Lai đáp lại câu nào liền ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra gã này đã sợ đến ngây ngốc, tay chân luống cuống. Hắn không nhịn nổi bật cười xua tay:
- Khanh ngồi xuống trước đi, lát nữa Hoài Thu Công đến sẽ dạy khanh. Tô Bất Úy, gọi Phương Giải đến đây.
Tô Bất Úy đáp vâng, rồi xoay ngươi ra khỏi cửa. Không lâu sau, Trần Bác Lai trông thấy gã thiếu niên quê mùa không chút phép tắc kia bước vào. Hắn nghe tên Phương Giải, nhưng không ngờ lại là một người phẩm hạnh thế kia.
- Lại béo lên rồi.
Đợi Phương Giải hành lễ xong, hoàng đế quét mắt nhìn hắn thản nhiên nói.
Phương Giải đáp:
- Bữa nào cũng có thịt.
Hoàng đế phì cười:
- Có tiền đồ... ngươi chờ bên ngoài cũng đã lâu, đói chưa?
Hắn chỉ đĩa điểm tâm trước mặt nói:
- Lấy ăn đi.
Phương Giải do dự không nhúc nhích, hoàng đế lại ngẩng đầu nhìn hắn:
- Sao? Chê đồ ăn của trẫm à?
- Không phải... là không đủ.
Phương Giải mặt dày trả lời.
Hoàng đế càng cười vui vẻ hơn, mỉm cười sai bảo:
- Tô Bất Úy, đi lấy thêm điểm tâm lại đây, đám người Trần Bác Lai chắc cũng đói rồi, cứ ở trong này ăn đi.
Tô Bất Úy liếc nhìn Phương Giải với vẻ tán thưởng, khẽ gật đầu tỏ ý với Phương Giải. Vì chiến sự Tây Bắc, tâm tình bệ hạ từ hôm qua đến giờ rất tệ. Không ngờ thiếu niên này vừa đến, liền có thể chọc bệ hạ long nhan hớn hở. Hắn sai người lấy điểm tâm đến, Phương Giải cũng không chút câu nệ, tiến lên cầm đĩa điểm tâm trước mặt bệ hạ bưng đi, nhai ngấu nghiến, nào còn chút lễ nghi gì nữa.
Trần Bác Lai ăn không được mà không ăn cũng không xong, choáng váng nhìn Phương Giải.
- Sai rồi.
Hoàng đế đặt bản tấu chương trong tay xuống, nhìn Phương Giải đang ăn uống hết sức bất nhã nói. Nghe thấy lời này, Trần Bác Lai trong lòng mừng rỡ, thầm nói hoàng đế rốt cuộc cũng không chịu nổi kiểu ăn uống này, đây rõ ràng là chuyện chỉ có mấy đứa nhóc thôn quê mới làm.
- Bánh liên dung phải ăn cuối cùng.
Hoàng đế nói với vẻ nghiêm túc:
- Trong đĩa kia bánh liên dung là món ngọt, lẽ nào ngay cả đạo lý món ngọt phải để sau cùng mà ngươi cũng không biết? Còn nữa, ngươi xem xem, món hà tô ngon nhất không phải là tôm ở bên trong mà là lớp vỏ bên ngoài! Ngươi đúng là đồ ngốc không biết thưởng thức, đem vứt hết sạch! Dù gì ngươi cũng đã vào Diễn Võ viện hơn nửa năm, sao ngay cả những thứ thế này cũng không học được!
Lý lẽ chỉ trích hết sức hùng hồn, cứ làm như môn chính của Diễn Vũ viện là dạy xem nên ăn hà tô thế nào cho đúng.
- Thần có tội!
Phương Giải cũng trả lời với vẻ nghiêm túc, sau đó liền trút hết mớ vỏ bánh trên đĩa vào mồm:
- Khụ khụ... khô quá... bệ hạ có thưởng nước uống?
Hoàng đế liếc hắn một cái, lập tức chỉ vào bình trà trên bàn. Không đợi Tô Bất Úy rót cho hắn một ly, Phương Giải đã đi qua tóm lấy ấm trà trực tiếp đổ vào họng. Lúc này thì ngay cả Tô Bất Úy cũng có chút lúng túng, vô thức liếc nhìn hoàng đế.
Phương Giải chùi miệng, không đợi hoàng đế cất tiếng cũng không đợi Tô Bất Úy kịp quở trách, hắn cúi người cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ấm trà này bệ hạ thưởng cho thần được không? Nhà thần còn thiếu một món bảo vật gia truyền.
- Trẫm nhớ ngươi là cô nhi, ngay cả nhà cũng không có mà đã bắt đầu thu thấp bảo vật gia truyền rồi sao?
Hoàng đế dường như hơi có vẻ khó chịu.
- Đại Tùy là nhà của thần.
Phương Giải đứng thẳng người, nói như lẽ đương nhiên:
- Thần có hàng ngàn hàng vạn huynh đệ tỷ muội, tất cả bá tánh đều là nhà của thần, chúng thần yêu thương lẫn nhau, còn có một vị phụ thân uy nghiêm, đối xử với huynh đệ tỷ muội chúng thần đều bình đẳng như nhau ân trạch rải đều, chính là bệ hạ người.
- Hả?
Hoàng đế ngẩn người, lát sau mới bật cười ha hả:
- Nịnh bợ hay lắm, đáng thưởng!
Trần Bác Lai thầm rên rỉ trong lòng... cái... cái gã thiếu niên tên Phương Giải này, đặc biệt trơ tráo vậy sao?
Hoàng đế suốt đêm không ngủ cũng phải lâm triều, so với tiên đế thường xuyên ngưng thiết triều để nghỉ ngơi thì vị Thiên Hựu hoàng đế này quả là cần cù đến mức khiến người ta kinh ngạc. Mười một năm qua bất kể gió mưa, chưa từng bỏ một buổi triều sớm nào. Nếu không phải nhờ hoàng hậu hết mực khuyên nhủ, vị đế vương này thậm chí còn có ý định mở buổi thiết triều tối.
Ông giống như một cỗ máy chứ không phải người nữa, chẳng biết mệt mỏi là gì.
Những người đợi hoàng đế tiếp kiến đều đứng chờ trong một gian phòng nhỏ cách Đông Noãn các không xa. Căn phòng ba gian này so với Thái Cực điện nguy nga tráng lệ mà nói, hệt như một gò đất thấp bé. Hai gian phòng liền nhau là nơi để các quan nghỉ ngơi trong khi chờ bệ hạ bãi triều, gian còn lại là nơi nghỉ ngơi của thái giám. Đại quan trong kinh thành đều ở trong đại điện phía trước, vậy nên đứng chờ ở đây hoặc là các quan lại địa phương tiến kinh có việc bẩm báo, hoặc là những kẻ không có thực quyền nhưng có chỗ dựa là người chức tước hiển hách.
Lúc bước vào, Phương Giải khách khí chào hỏi từng người một, tự cho mình là học trò, còn những người kia thấy y phục trên người Phương Giải không phải là quan phục, đa số đều tỏ vẻ khinh thường. Không phải ai cũng có thể nhận ra viện phục của Diễn Võ viện. Phương Giải tìm một chỗ vắng vẻ, giữ khoảng cách với đám người đang túm tụm hoặc lộ liễu hoặc âm thầm khoác lác về bản thân kia.
Trong phòng lúc này có khoảng bốn năm người đang chờ, tất cả đều ngồi trên ghế. Vậy nên kẻ một mình ngồi bên giường sưởi như Phương Giải, tuy ở một góc, nhưng rõ ràng lại rất đặc biệt. Đám người kia khinh thường liếc nhìn hắn như một tên ngốc, ánh mắt tỏ vẻ có ghế mà không biết ngồi, ai lại muốn ngồi trên giường sưởi cứng ngắc lạnh lẽo không thoải mái kia chứ?
Phương Giải chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn khinh bỉ của đám người kia. Hắn chỉ đơn giản cởi ủng đập đập rồi ngồi lên giường sưởi, khoanh chân xếp bằng dựa vào bức tường sau lưng. Tướng ngồi bất nhã này của Phương Giải càng khiến những người kia ngứa mắt. Còn Phương Giải cảm nhận được hơi ấm dễ chịu từ chiếc giường sưởi dưới mông, không kiềm được thấp giọng rên lên một tiếng với vẻ khoan khoái. Phương Giải chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn khinh bỉ của đám người kia. Hắn chỉ đơn giản cởi ủng đập đập rồi ngồi lên giường sưởi, khoanh chân xếp bằng dựa vào bức tường sau lưng. Tướng ngồi bất nhã này của Phương Giải càng khiến những người kia ngứa mắt. Còn Phương Giải cảm nhận được hơi ấm dễ chịu từ chiếc giường sưởi dưới mông, không kiềm được thấp giọng rên lên một tiếng với vẻ khoan khoái.
Trên giường sưởi còn có một chiếc bàn thấp, trên bàn có đặt mấy dĩa hoa quả khô. Còn có một bình trà và mấy chiếc ly, nhưng mấy tên kia thân mặc tước phục dáng ngồi ngay ngắn, nào có ý định đụng vào. Có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, ngồi đây đợi bệ hạ tiếp kiến là một thời khắc vô cùng trang trọng, uống trà ăn hoa quả khô là một việc làm bất kính.
Những người kia trông thấy hành động của Phương Giải, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Có điều chẳng lâu sau, họ đã thu lại ánh nhìn khinh miệt, không thèm để ý đến gã quê mùa không hiểu quy củ không thông sự đời này nữa, tiếp tục bàn luận về chủ đề chính. Ví như công trạng của cha ông, ví như ở địa phương có uy danh lớn thế nào.
Đúng lúc họ đương trò chuyện hăng say, âm thanh kẽo kẹt ken két chói tai đột nhiên vang lên. Họ bất mãn liếc nhìn về phía gã thiếu niên đương ngồi một mình trên giường sưởi, kinh ngạc phát hiện ra hắn đã kéo chiếc bàn thấp trên giường sưởi đến trước mặt mình. Trước là rót cho mình một cốc trà, sau là bóc hoa quả khô ngồi ăn như chốn không người.
Thật quá vô lễ!
Bốn năm người kia không nhịn nỗi hung hăng trừng mắt nhìn Phương Giải, tựa như đang nhìn một tên đầy tớ mới được gia tộc mua về.
Nhưng họ cố kỵ thân phận, đương nhiên không chủ động để tâm đến một gã thiếu niên áo vải tầm thường. Họ trừng mắt nhìn một hồi, dùng âm thanh cực thấp mắng mấy câu rồi tiếp tục quay lại chủ đề trò chuyện. Nhưng họ lại phát hiện ra hoàn toàn không có cách nào tiếp tục được nữa, gã thiếu niên kia rải hoa quả khô với lớp vỏ cứng ngắc lên bàn, sau đó vươn ngón trỏ đập nhè nhẹ, mỗi lần đập, đều dễ dàng làm vỡ vỏ quả.
Âm thanh răng rắc cứ vang lên khiến người ta bực bội khó chịu, mấy người đang ngồi nghiêm chỉnh liền trao đổi ánh mắt với nhau, tựa như vô cùng chán ghét gã thiếu niên chẳng biết từ đâu chui vào này, họ dừng cuộc nói chuyện, bắt đầu tập trung dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên, có lẽ đang hy vọng thiếu niên kia sẽ vì vậy mà giác ngộ.
Đáng tiếc, hắn vẫn tiếp tục ăn như chốn không người.
Hắn lại còn dám nhai chóp chép!
Thực quá vô học, quá mất phép tắc!
- Ngươi tưởng đây là nhà mình đấy à?
Một nam tử trung niên vận phục trang tước vị huyện tử cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hắn nhìn Phương Giải lạnh lùng hỏi:
- Cởi giày trước mặt người khác đã rất vô lễ rồi, lại còn ngồi xếp bằng trên giường sưởi, đó là việc chỉ có thôn phụ nơi sơn dã mới làm. Đây là cung cấm, là nơi khởi nguồn của lễ nghi giao hóa trong thiên hạ. Nếu đây là lần đầu tiên ngươi tiến cung, ta càng phải dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ.
- Ờ.
Phương Giải thản nhiên ờ một tiếng rồi lại tiếp tục ăn hoa quả khô:
- Ngài thật sự cảm thấy, ngồi xếp bằng trên giường sưởi là việc mà chỉ thôn phụ nơi sơn dã mới làm ư?
- Đương nhiên!
Người kia đứng lên ôm quyền nói:
- Nơi đây là Thái Cực cung của Đại Tùy, là nơi bệ hạ cư ngụ. Tuy ta không biết ngươi làm thế nào được vào đây, nhưng đã đến đây rồi, thì phải biết bớt phóng túng. Nếu ngươi không hiểu quy củ thì có thể trông người khác làm thế nào mà học tập, hừ!
Phương Giải phì cười, ngẩng đầu lên hỏi:
- Tước gia ngài đây là lần đầu tiến cung?
- Ta... sao có thể!
Người kia nói:
- Mấy đời nhà ta được hưởng hoàng ân, sao có thể lần đầu tiến cung.
- Ồ.
Phương Giải cười cười, cúi đầu uống trà ăn hoa quả:
- Chúc ngài may mắn.
Vị huyện tử kia liền giật mình, cảm thấy không thể nào hiểu nổi lời của gã thiếu niên này.
...
...
Huyện tử Vận Thành Trần Bác Lai thực sự rất căng thẳng, căng thẳng đến mức ngay cả lúc nói răng cũng không ngừng va vào nhau. Hắn cúi đầu không dám ngẩng lên, mồ hôi túa ra từng hạt từng hạt lăn xuống cằm. Hai tay nép bên đùi một cách quy củ, nhưng lại không ngừng run rẩy.
Đông Noãn các quả thực rất ấm áp, nhưng chắc chắn không nóng đến mức khiến người ta mồ hôi túa ra như suối thế kia.
Tổ tiên Trần Bác Lai từng theo đại tướng quân Lý Tiếu bình diệt Giang Nam, cũng từng lập nên chiến công không nhỏ. Sau chiến tranh, nhờ công lao mà được phong cho tước vị huyện tử cha truyền con nối, nhưng Trần gia họ mấy mươi năm trước kì thực đã chẳng có địa vị gì, đến đời hắn càng thêm quá sức chịu đựng, thậm chí chẳng có nổi một người làm quan.
Hắn kế thừa tước vị cuộc sống cũng khá hơn chút đỉnh, nhưng cùng lắm chỉ có được một bộ y phục giống trang phục của huyện tử mà thôi. Tuy có bách tính nuôi hắn, nhưng trăm năm qua gia tộc càng lúc càng lớn, một thực ấp vẫn mãi không thay đổi đã sớm vào chẳng đủ ra. Nếu không phải lần này chinh chiến Tây Bắc, bệ hạ dự định tìm một số công thần đã từng phò tá Đại Tùy để tuyên truyền, chỉ e cả đời này hắn chẳng có cơ hội được vào thành Trường An, được vào Thái Cực cung.
Trần Bác Lai cúi đầu nhìn mũi chân, khuôn mặt vì sợ hãi đã trở nên méo mó.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, việc đầu tiên hắn muốn làm là thu lại lời đã nói nửa canh giờ trước. Chỉ có thôn phụ nơi sơn dã mới xếp bằng trên giường sưởi nói chuyện, câu này do hắn nói ra. Nói xong lời đó, nửa canh giờ sau, hắn liền trông thấy hoàng đế bệ hạ khoanh chân ngồi trên giường sưởi, một tay bóc điểm tâm một tay xem tấu chương.
Không thể nào!
Gia tộc Trần Bác Lai tuy đã dần lụn bại, nhưng trước mặt thường dân bá tánh vẫn như một chú gà trống cao ngạo. Trước khi xuất hành hắn luôn phải là y phục cho phẳng, lúc nào cũng duy trì phong độ của một tử tước nên có. Hắn cho rằng trong thành Trường An cách xa mấy ngàn dặm, những quý tộc kia cũng làm như vậy.
Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện ra hắn sai bà nó rồi.
Hoàng đế... hoàng đế sao có thể ngồi xếp bằng trên giường sưởi vừa ăn vừa xem tấu chương lại còn tranh thủ tiếp kiến luôn thần tử? Ngài còn cởi giày, lúc ăn còn nhai chóp chép! Điều này... điều này hoàn toàn trái ngược với lễ nghi của Đại Tùy.
- Lúc về người của bộ Lễ sẽ sắp xếp cho các khanh đi tham quan doanh trại, giảng giải về công tích của tổ tiên các khanh. Lần tới các khanh cũng phải nói trên yến hội của quần thần, về phần nói thế nào sẽ có người của bộ Lễ hướng dẫn. Yến hội quần thần sẽ tìm một số thân sĩ tương đối có uy tín danh vọng trong bá tánh, nhằm đề cao chuyện mở rộng biên giới khuếch trương lãnh thổ của Đại Tùy từ trước đến nay, rất có lợi.
Hoàng đế đợi một lúc chẳng thấy Trần Bác Lai đáp lại câu nào liền ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra gã này đã sợ đến ngây ngốc, tay chân luống cuống. Hắn không nhịn nổi bật cười xua tay:
- Khanh ngồi xuống trước đi, lát nữa Hoài Thu Công đến sẽ dạy khanh. Tô Bất Úy, gọi Phương Giải đến đây.
Tô Bất Úy đáp vâng, rồi xoay ngươi ra khỏi cửa. Không lâu sau, Trần Bác Lai trông thấy gã thiếu niên quê mùa không chút phép tắc kia bước vào. Hắn nghe tên Phương Giải, nhưng không ngờ lại là một người phẩm hạnh thế kia.
- Lại béo lên rồi.
Đợi Phương Giải hành lễ xong, hoàng đế quét mắt nhìn hắn thản nhiên nói.
Phương Giải đáp:
- Bữa nào cũng có thịt.
Hoàng đế phì cười:
- Có tiền đồ... ngươi chờ bên ngoài cũng đã lâu, đói chưa?
Hắn chỉ đĩa điểm tâm trước mặt nói:
- Lấy ăn đi.
Phương Giải do dự không nhúc nhích, hoàng đế lại ngẩng đầu nhìn hắn:
- Sao? Chê đồ ăn của trẫm à?
- Không phải... là không đủ.
Phương Giải mặt dày trả lời.
Hoàng đế càng cười vui vẻ hơn, mỉm cười sai bảo:
- Tô Bất Úy, đi lấy thêm điểm tâm lại đây, đám người Trần Bác Lai chắc cũng đói rồi, cứ ở trong này ăn đi.
Tô Bất Úy liếc nhìn Phương Giải với vẻ tán thưởng, khẽ gật đầu tỏ ý với Phương Giải. Vì chiến sự Tây Bắc, tâm tình bệ hạ từ hôm qua đến giờ rất tệ. Không ngờ thiếu niên này vừa đến, liền có thể chọc bệ hạ long nhan hớn hở. Hắn sai người lấy điểm tâm đến, Phương Giải cũng không chút câu nệ, tiến lên cầm đĩa điểm tâm trước mặt bệ hạ bưng đi, nhai ngấu nghiến, nào còn chút lễ nghi gì nữa.
Trần Bác Lai ăn không được mà không ăn cũng không xong, choáng váng nhìn Phương Giải.
- Sai rồi.
Hoàng đế đặt bản tấu chương trong tay xuống, nhìn Phương Giải đang ăn uống hết sức bất nhã nói. Nghe thấy lời này, Trần Bác Lai trong lòng mừng rỡ, thầm nói hoàng đế rốt cuộc cũng không chịu nổi kiểu ăn uống này, đây rõ ràng là chuyện chỉ có mấy đứa nhóc thôn quê mới làm.
- Bánh liên dung phải ăn cuối cùng.
Hoàng đế nói với vẻ nghiêm túc:
- Trong đĩa kia bánh liên dung là món ngọt, lẽ nào ngay cả đạo lý món ngọt phải để sau cùng mà ngươi cũng không biết? Còn nữa, ngươi xem xem, món hà tô ngon nhất không phải là tôm ở bên trong mà là lớp vỏ bên ngoài! Ngươi đúng là đồ ngốc không biết thưởng thức, đem vứt hết sạch! Dù gì ngươi cũng đã vào Diễn Võ viện hơn nửa năm, sao ngay cả những thứ thế này cũng không học được!
Lý lẽ chỉ trích hết sức hùng hồn, cứ làm như môn chính của Diễn Vũ viện là dạy xem nên ăn hà tô thế nào cho đúng.
- Thần có tội!
Phương Giải cũng trả lời với vẻ nghiêm túc, sau đó liền trút hết mớ vỏ bánh trên đĩa vào mồm:
- Khụ khụ... khô quá... bệ hạ có thưởng nước uống?
Hoàng đế liếc hắn một cái, lập tức chỉ vào bình trà trên bàn. Không đợi Tô Bất Úy rót cho hắn một ly, Phương Giải đã đi qua tóm lấy ấm trà trực tiếp đổ vào họng. Lúc này thì ngay cả Tô Bất Úy cũng có chút lúng túng, vô thức liếc nhìn hoàng đế.
Phương Giải chùi miệng, không đợi hoàng đế cất tiếng cũng không đợi Tô Bất Úy kịp quở trách, hắn cúi người cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ấm trà này bệ hạ thưởng cho thần được không? Nhà thần còn thiếu một món bảo vật gia truyền.
- Trẫm nhớ ngươi là cô nhi, ngay cả nhà cũng không có mà đã bắt đầu thu thấp bảo vật gia truyền rồi sao?
Hoàng đế dường như hơi có vẻ khó chịu.
- Đại Tùy là nhà của thần.
Phương Giải đứng thẳng người, nói như lẽ đương nhiên:
- Thần có hàng ngàn hàng vạn huynh đệ tỷ muội, tất cả bá tánh đều là nhà của thần, chúng thần yêu thương lẫn nhau, còn có một vị phụ thân uy nghiêm, đối xử với huynh đệ tỷ muội chúng thần đều bình đẳng như nhau ân trạch rải đều, chính là bệ hạ người.
- Hả?
Hoàng đế ngẩn người, lát sau mới bật cười ha hả:
- Nịnh bợ hay lắm, đáng thưởng!
Trần Bác Lai thầm rên rỉ trong lòng... cái... cái gã thiếu niên tên Phương Giải này, đặc biệt trơ tráo vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.