Chương 1229: Tự bức mình điên
Trí Bạch
11/10/2019
Thái độ của Vi Mộc rất rõ ràng.
Mộc Tam cũng biết lời của y không phải là uy hiếp. Thành Trường An phòng thủ rất chắc chắn, cho dù Hắc Kỳ Quân có được pháo thì cũng khó mà công phá được tòa thành lớn này. Tường thành dày và kiên cố như thế nào mọi người đều biết. Mọi người cũng đều biết để xây nên tòa thành này mà Đại Tùy phải tốn nhiều tâm huyết như thế nào. Sở dĩ lúc trước xây Trường An lớn và chắc chắn như vậy, là vì các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều có chung một tâm tư.
Nếu chẳng may có một ngày Đại Tùy nổ loạn, ít nhất hậu thế của Dương gia còn có một chỗ chắc chắn tuyệt đối để tránh nạn. Thành Trường An rộng hàng trăm dặm, dân chúng làm việc trong thành đủ nuôi sống Dương gia. Cho dù con cháu Dương gia không thể khôi phục được non sông, thì sống trong phạm vị trăm dặm này cũng không quá vất vả.
Rốt cuộc y muốn điều gì?
Mộc Tam một mực suy nghĩ tới vấn đề này.
Nếu Chủ Công đã giao nhiệm vụ này cho hắn, hắn nhất định phải làm được tốt nhất. Không hề nghi ngờ rằng, nếu Vi Mộc có thể đầu hàng thì chính là kết quả tốt nhất. Nhưng Mộc Tam cần biết điểm mấu chốt của Vi Mộc là gì. Người như vậy không dễ lừa, tạm thời cũng không thể lừa.
-Tướng quân muốn Chủ Công nhà ta trả lời như thế nào?
Mộc Tam cười cười:
-Cho ta một lời chắc chắn, lúc phái người trở về cũng dễ ăn nói với Chủ Công hơn.
-Ta…
Vi Mộc dừng một lát, vẻ mặt có chút khác thường.
-Kỳ thực điều ta muốn rất đơn giản, nhưng ta không dám tùy tiện tin rằng Chủ Công nhà ngươi có thể cho ta. Sở dĩ ta không lựa chọn Cao Khai Thái mà là hắn, cũng là vì ta biết Cao Khai Thái không cho ta được. Nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin tưởng. Tới lúc này, yêu cầu lớn nhất của ta không phải binh quyền, cũng không phải địa vị…
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, có mấy con chim bay qua trên trời.
-Giải cổ độc cho ta, sau đó cho ta một chỗ để ta sống yên lặng tới khi chết. Ta biết nói như vậy ngươi rất khó lý giải, ta cũng không cần ngươi lý giải. Ta biết tuy nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng rất ít người làm được. Ta lo lắng một khi ta mở cửa thành Trường An, Chủ Công nhà ngươi sẽ lập tức giết ta.
-Nhưng ta phải cam đoan điều gì thì ngươi mới tin tưởng Chủ Công nhà ta không giết ngươi?
Mộc Tam hỏi.
Vi Mộc lắc đầu:
-Không có gì có thể cam đoan, đây là đánh bạc, dùng mạng của ta để đánh cuộc. Cao Khai Thái không làm được điều này, là vì hắn chưa chắc tìm được Vu Sư giải cổ độc cho ta, mà cũng không khả năng thả ta. Ta và năm nghìn áo giáp quân kia chính là một thanh đao sắc bén, ai cũng thèm thuồng. Nhưng ta không muốn mang binh nữa rồi, dù là một ngày cũng không muốn.
Mộc Tam muốn hỏi vì sao, nhưng cuối cùng không hỏi.
-Cho nên ta vẫn rất mâu thuẫn.
Vi Mộc cười tự giễu:
-Ta dâng thành Trường An lên, giúp Phương Giải làm chút việc tất nhiên sẽ đắc tội một số người. Liệu Phương Giải có giết ta để trấn an những người đó không? Nếu Phương Giải không đáp ứng được ta, ta liền tìm phương thức khác để thực hiện điều ta muốn.
Vẻ mặt Vi Mộc bỗng nhiên thay đổi, đứng dậy, tay vẽ một vòng tròn:
-Trong thành Trường An có bao nhiêu ngươi? Ngươi không biết, ta cũng lười biết. Ta chỉ muốn sông yên lặng, không muốn mang binh, không muốn gặp người nào nữa. Phương Giải không thể cho ta, ta liền tự mình tạo ra một hoàn cảnh, ngươi tin hay không?
Mộc Tam nghe xong liền rùng mình, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
-Nếu bức ta phát điên, ta sẽ biến cả tòa thành Trường An này thành nấm mồ lớn. Ta mang theo áo giáp quân giết từ bên này sang bên kia, gặp người giết người. Giết tới khi trong thành chỉ còn lại ta và những binh lính áo giáp quân kia. Bọn họ vốn là người chết, chỉ có một mình ta là người sống, chẳng phải tốt sao?
Lúc nói chuyện, trong mắt y lóe lên tia lạnh lẽo.
Tim Mộc Tam đập càng ngày càng mạnh, y bắt đầu hối hận vì tới phủ tướng quân này rồi.
Vi Mộc là người điên.
Mộc Tam rất hiểu cảm giác này.
Hai năm ở trong thành Trường An, mỗi ngày hắn đều lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều tự lẩm bẩm. Hắn biết rằng nếu tiếp tục như vậy nữa thì không bao lâu sau mình sẽ điên. Mà Vi Mộc cũng giống vậy. Tuy lý do phát điên của hai người không giống nhau, nhưng bản chất là giống nhau.
Áp lực
Áp lực cực lớn
Kẻ điên như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện điên cuồng. Cho nên Mộc Tam xác định, lời của Vi Mộc không phải là phóng đại. Lúc áp lực lớn tới mức không thể chịu đựng được nữa, bất kỳ chuyện điên cuồng nào cũng làm được. Tàn sát cả thành Trường An?
Y sợ cái gì?
-Ta không có mục tiêu lớn, ta không muốn làm Hoàng Đế.
Vi Mộc cười càng điên cuồng:
-Cho nên ta không cố kỵ gì cả, không sợ đắc tội người khác. Cho dù ta đắc tội với toàn bộ thiên hạ, người người mắng ta là ma quỷ thì sao chứ? Ta không cần xin ai, tự mình có thể làm được. Chủ Công nhà ngươi sợ, hiện tại hắn không dám giết quá nhiều người, chả lẽ tất cả thế gia trong thành hắn đều giêt? Như vậy chẳng khác nào đắc tội với nửa thiên hạ. Nhưng ta không sợ, ta giết bọn họ thì sao chứ? Tìm ta báo thù? Ha hả, ta không cần tới bọn họ cho nên ta chẳng e dè gì. Có muốn ta giết vài người cho ngươi xem không?
Y bước nhanh ra ngoài, một tay nhấc Mộc Tam lên.
-Nào, ngươi chỉ cần chỉ một phương hướng, ta liền giết tới đó.
Mộc Tam sợ hãi, muốn giãy ra nhưng làm sao thoát được? So với thân thể của Vi Mộc mà nói, thân thể hắn thật giống như sói và thỏ.
-Sao ngươi không chọn?
Sắc mặt của Vi Mộc lạnh lẽo:
-Vậy để ta giúp ngươi chọn.
Y nhấc Mộc Tam lên rồi ném một cái, Mộc Tam lập tức bay ra đằng sau. Lúc ở ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện, hắn đã bảo vợ chồng Dịch Xung lưu lại với La Úy Nhiên, một mình hắn đi cùng với Vi Mộc. Hiện tại Mộc Tam bắt đầu hối hận, vì sao lúc đó lá gan của mình lớn vậy.
Hắn ngã nhào xuống đất, lưng đập vào đá xanh tạo ra đau đớn.
-Bên kia!
Vi Mộc hô một tiếng với hắn, sắc mặt đỏ bừng.
-Tốt! Liền bên kia! Người đâu, thổi sừng điểm binh. Mộc Tam đại nhân chúng ta chỉ một hướng, chúng ta liền tàn sát hướng đó.
Y cầm lấy quần áo lung lay đi ra ngoài, giống như một người lỗ mãng uống rượu say. Lúc này Mộc Tam mới tỉnh ngộ, lúc mình té ngã, ngón tay có chỉ về hướng tây.
Vi Mộc cuồng tiếu rời đi, Mộc Tam nhìn bóng lưng của y, tim vẫn đập thình thịch.
-Y bị chính bản thân bức điên rồi…
Mộc Tam thì thào một câu, không dám suy nghĩ Vi Mộc rời khỏi phủ tướng quân rồi sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra.
Mộc Tam cũng biết lời của y không phải là uy hiếp. Thành Trường An phòng thủ rất chắc chắn, cho dù Hắc Kỳ Quân có được pháo thì cũng khó mà công phá được tòa thành lớn này. Tường thành dày và kiên cố như thế nào mọi người đều biết. Mọi người cũng đều biết để xây nên tòa thành này mà Đại Tùy phải tốn nhiều tâm huyết như thế nào. Sở dĩ lúc trước xây Trường An lớn và chắc chắn như vậy, là vì các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều có chung một tâm tư.
Nếu chẳng may có một ngày Đại Tùy nổ loạn, ít nhất hậu thế của Dương gia còn có một chỗ chắc chắn tuyệt đối để tránh nạn. Thành Trường An rộng hàng trăm dặm, dân chúng làm việc trong thành đủ nuôi sống Dương gia. Cho dù con cháu Dương gia không thể khôi phục được non sông, thì sống trong phạm vị trăm dặm này cũng không quá vất vả.
Rốt cuộc y muốn điều gì?
Mộc Tam một mực suy nghĩ tới vấn đề này.
Nếu Chủ Công đã giao nhiệm vụ này cho hắn, hắn nhất định phải làm được tốt nhất. Không hề nghi ngờ rằng, nếu Vi Mộc có thể đầu hàng thì chính là kết quả tốt nhất. Nhưng Mộc Tam cần biết điểm mấu chốt của Vi Mộc là gì. Người như vậy không dễ lừa, tạm thời cũng không thể lừa.
-Tướng quân muốn Chủ Công nhà ta trả lời như thế nào?
Mộc Tam cười cười:
-Cho ta một lời chắc chắn, lúc phái người trở về cũng dễ ăn nói với Chủ Công hơn.
-Ta…
Vi Mộc dừng một lát, vẻ mặt có chút khác thường.
-Kỳ thực điều ta muốn rất đơn giản, nhưng ta không dám tùy tiện tin rằng Chủ Công nhà ngươi có thể cho ta. Sở dĩ ta không lựa chọn Cao Khai Thái mà là hắn, cũng là vì ta biết Cao Khai Thái không cho ta được. Nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin tưởng. Tới lúc này, yêu cầu lớn nhất của ta không phải binh quyền, cũng không phải địa vị…
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, có mấy con chim bay qua trên trời.
-Giải cổ độc cho ta, sau đó cho ta một chỗ để ta sống yên lặng tới khi chết. Ta biết nói như vậy ngươi rất khó lý giải, ta cũng không cần ngươi lý giải. Ta biết tuy nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng rất ít người làm được. Ta lo lắng một khi ta mở cửa thành Trường An, Chủ Công nhà ngươi sẽ lập tức giết ta.
-Nhưng ta phải cam đoan điều gì thì ngươi mới tin tưởng Chủ Công nhà ta không giết ngươi?
Mộc Tam hỏi.
Vi Mộc lắc đầu:
-Không có gì có thể cam đoan, đây là đánh bạc, dùng mạng của ta để đánh cuộc. Cao Khai Thái không làm được điều này, là vì hắn chưa chắc tìm được Vu Sư giải cổ độc cho ta, mà cũng không khả năng thả ta. Ta và năm nghìn áo giáp quân kia chính là một thanh đao sắc bén, ai cũng thèm thuồng. Nhưng ta không muốn mang binh nữa rồi, dù là một ngày cũng không muốn.
Mộc Tam muốn hỏi vì sao, nhưng cuối cùng không hỏi.
-Cho nên ta vẫn rất mâu thuẫn.
Vi Mộc cười tự giễu:
-Ta dâng thành Trường An lên, giúp Phương Giải làm chút việc tất nhiên sẽ đắc tội một số người. Liệu Phương Giải có giết ta để trấn an những người đó không? Nếu Phương Giải không đáp ứng được ta, ta liền tìm phương thức khác để thực hiện điều ta muốn.
Vẻ mặt Vi Mộc bỗng nhiên thay đổi, đứng dậy, tay vẽ một vòng tròn:
-Trong thành Trường An có bao nhiêu ngươi? Ngươi không biết, ta cũng lười biết. Ta chỉ muốn sông yên lặng, không muốn mang binh, không muốn gặp người nào nữa. Phương Giải không thể cho ta, ta liền tự mình tạo ra một hoàn cảnh, ngươi tin hay không?
Mộc Tam nghe xong liền rùng mình, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
-Nếu bức ta phát điên, ta sẽ biến cả tòa thành Trường An này thành nấm mồ lớn. Ta mang theo áo giáp quân giết từ bên này sang bên kia, gặp người giết người. Giết tới khi trong thành chỉ còn lại ta và những binh lính áo giáp quân kia. Bọn họ vốn là người chết, chỉ có một mình ta là người sống, chẳng phải tốt sao?
Lúc nói chuyện, trong mắt y lóe lên tia lạnh lẽo.
Tim Mộc Tam đập càng ngày càng mạnh, y bắt đầu hối hận vì tới phủ tướng quân này rồi.
Vi Mộc là người điên.
Mộc Tam rất hiểu cảm giác này.
Hai năm ở trong thành Trường An, mỗi ngày hắn đều lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều tự lẩm bẩm. Hắn biết rằng nếu tiếp tục như vậy nữa thì không bao lâu sau mình sẽ điên. Mà Vi Mộc cũng giống vậy. Tuy lý do phát điên của hai người không giống nhau, nhưng bản chất là giống nhau.
Áp lực
Áp lực cực lớn
Kẻ điên như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện điên cuồng. Cho nên Mộc Tam xác định, lời của Vi Mộc không phải là phóng đại. Lúc áp lực lớn tới mức không thể chịu đựng được nữa, bất kỳ chuyện điên cuồng nào cũng làm được. Tàn sát cả thành Trường An?
Y sợ cái gì?
-Ta không có mục tiêu lớn, ta không muốn làm Hoàng Đế.
Vi Mộc cười càng điên cuồng:
-Cho nên ta không cố kỵ gì cả, không sợ đắc tội người khác. Cho dù ta đắc tội với toàn bộ thiên hạ, người người mắng ta là ma quỷ thì sao chứ? Ta không cần xin ai, tự mình có thể làm được. Chủ Công nhà ngươi sợ, hiện tại hắn không dám giết quá nhiều người, chả lẽ tất cả thế gia trong thành hắn đều giêt? Như vậy chẳng khác nào đắc tội với nửa thiên hạ. Nhưng ta không sợ, ta giết bọn họ thì sao chứ? Tìm ta báo thù? Ha hả, ta không cần tới bọn họ cho nên ta chẳng e dè gì. Có muốn ta giết vài người cho ngươi xem không?
Y bước nhanh ra ngoài, một tay nhấc Mộc Tam lên.
-Nào, ngươi chỉ cần chỉ một phương hướng, ta liền giết tới đó.
Mộc Tam sợ hãi, muốn giãy ra nhưng làm sao thoát được? So với thân thể của Vi Mộc mà nói, thân thể hắn thật giống như sói và thỏ.
-Sao ngươi không chọn?
Sắc mặt của Vi Mộc lạnh lẽo:
-Vậy để ta giúp ngươi chọn.
Y nhấc Mộc Tam lên rồi ném một cái, Mộc Tam lập tức bay ra đằng sau. Lúc ở ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện, hắn đã bảo vợ chồng Dịch Xung lưu lại với La Úy Nhiên, một mình hắn đi cùng với Vi Mộc. Hiện tại Mộc Tam bắt đầu hối hận, vì sao lúc đó lá gan của mình lớn vậy.
Hắn ngã nhào xuống đất, lưng đập vào đá xanh tạo ra đau đớn.
-Bên kia!
Vi Mộc hô một tiếng với hắn, sắc mặt đỏ bừng.
-Tốt! Liền bên kia! Người đâu, thổi sừng điểm binh. Mộc Tam đại nhân chúng ta chỉ một hướng, chúng ta liền tàn sát hướng đó.
Y cầm lấy quần áo lung lay đi ra ngoài, giống như một người lỗ mãng uống rượu say. Lúc này Mộc Tam mới tỉnh ngộ, lúc mình té ngã, ngón tay có chỉ về hướng tây.
Vi Mộc cuồng tiếu rời đi, Mộc Tam nhìn bóng lưng của y, tim vẫn đập thình thịch.
-Y bị chính bản thân bức điên rồi…
Mộc Tam thì thào một câu, không dám suy nghĩ Vi Mộc rời khỏi phủ tướng quân rồi sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.