Chương 766: Vận mệnh không thể thay đổi
Trí Bạch
11/10/2019
Dựa theo ước định của Ngô Nhất Đạo và Trì Hạo Niên, hết thảy chi phí của đại quân đều do địa phương cung cấp. Đây vốn là niềm vui ngoài ý muốn, bởi vì cho dù không có hai vị Tổng Đốc đại nhân tìm tới cửa, Phương Giải vẫn sẽ dẫn quân xuôi nam. Với Phương Giải mà nói, trận chiến này là điều phải làm. Không nói tới hắn cần gây dựng thanh danh cho Hắc Kỳ Quân, mà hắn còn có một lý do mà người khác nghe có thể sẽ thấy hắn giả dối, chính là làm quân nhân, tất nhiên phải bảo vệ biên cương cho dân chúng.
Đúng vậy, không phải vì quốc gia, mà là vì dân chúng.
Phương Giải không phải là một người Tùy điển hình, cũng không phải là người điển hình của thời đại này. Cho dù kiếp trước hắn không phải là quân nhân, nhưng khi hắn trở thành quân nhân, sứ mệnh phải bảo vệ dân chúng của quân nhân đã thấm sâu vào máu của hắn. Không phải do người khác truyền vào, mà là tự nhiên nó thế.
Khả năng này khiến người ta cảm thấy không hiểu và dối trá, nhưng Phương Giải chính là nghĩ như vậy.
Đúng vậy, không phải là ngay từ đầu hắn đã thuộc về thời đại này, mà là chậm rãi dung nhập. Đối với mọi người mà nói, hắn là một người ngoài. Nhưng hắn đã coi Trung Nguyên thành nhà của mình, chứ không phải là một quốc gia.
Đới với Đại Tùy mà nói, hắn không phải là một trung thần. Ngay từ lúc đầu hắn đã không có giác ngộ bán mạng cho người của Dương gia. Nhưng có lẽ trong lòng mỗi người đều có một sự mâu thuẫn bài ngoại. Đây là một thứ cảm xúc rất tinh tế, kỳ thực trong lòng mỗi người đàn ông đều có. Có lẽ một người nam nhân có chí khí như vậy, nhưng do bất lực nên đành phải đè xuống đáy lòng. Tuy nhiên một khi hắn có năng lực làm mấy thứ đó, có lẽ sẽ có tâm tư như Phương Giải.
Đương nhiên, bất kỳ quốc gia nào trên thế giới này cũng chưa bao giờ thiếu người từ nhỏ đã muốn quốc gia khác phải quỳ xuống trước quốc gia mình. Thời đại tiến bộ cũng không thể gạt bỏ được ý nghĩ đó. Tô Bất Úy là một thái giám, là một nô tài, nhưng ông ta coi Hoàng Đế như thân nhân của mình. Cho nên ở một trình độ nào đó, rất nhiều người kém cả Tô Bất Úy. Tô Bất Úy chỉ tàn ở thân thể, mà bọn họ thì tàn trong lòng.
Khiến người ta khắc sâu ấn tượng chính là những lục lâm Tây Bắc. Đám hào kiệt đó ngày bình thường như nước lửa với quan phủ, nhưng một khi kỵ binh Mông Nguyên tiến vào Tây Bắc, không một ai trong lục lâm làm rùa đen rụt cổ. Có lẽ lực lượng của bọn họ rất nhỏ, nhưng chưa từng từ bỏ việc chống cự.
Trì Hạo Niên và Chung Tân ở lại đại doanh núi Chu Tước ba ngày, sau đó cáo từ trở về để an bài. Phương Giải chuẩn bị thêm hai ngày rồi mới khởi hành. Lúc ba đội kỵ binh đi ra đại doanh, trùng trùng điệp điệp, phía sau còn có một hàng dài xe ngựa chở đồ quân nhu. Đội quân kéo dài rất xa, giống như một con rồng, hơn nữa đều là kỵ binh, cho nên thoạt nhìn khá đồ sộ.
Phương Giải không cưỡi bạch sư, mà là ngồi trong xe ngựa. Trong xe để không ít sách để đọc qua ngày. Dù sao từ Hoàng Dương Đạo tới Bình Thương Đạo ít nhất cũng phải cần một tháng trời.
Bạch sư đi theo xe ngựa, thỉnh thoảng ngáp một cái. Có vẻ đi như vậy có chút nhàm chán, nên nó liền nhảy vào trong xe ngựa của Phương Giải, nằm xuống bên cạnh Phương Giải. Bạch sư vừa chui vào, thùng xe liền trở nên chật chội. Thùng xe vốn rộng rãi bị nó chiếm hơn nửa, phần còn lưa chưa đủ cho Phương Giải nằm xuống nghỉ ngơi.
Phương Giải ngạc nhiên, mắng một câu đồ lười biếng liền không để ý tới nó nữa. Bạch sư dường như nghe hiểu lời Phương Giải, liếc nhìn Phương Giải một cái, tỏ vẻ kháng nghị.
Phía sau xe ngựa của Phương Giải là Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Hoàn Nhan Vân Thù, còn có Tang Táp Táp mỗi người một xe. Tang Táp Táp môt mực đi theo hắn, căn bản không cần trưng cầu ý kiến của Phương Giải. Hiện tại nàng không còn tìm Phương Giải để nói chuyện nối dõi tông đường nữa rồi, nhưng Phương Giải đi chỗ nào, nàng liền đi chỗ đó, cũng không chào hỏi. Hơn nữa không biết làm sao nàng ta linh mẫn như vậy, chỉ cần Phương Giải vừa đi ra ngoài đại doanh, nàng ta lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bởi vì Ngô Nhất Đạo lo lắng cho Ngô Ẩn Ngọc, cho nên không để nàng đi theo, khiến nàng giận dỗi một hồi.
Lúc nhàn rỗi, mấy nàng nhớ tới trò chơi mà Phương Giải dạy. Tuy Tang Táp Táp không quen nhưng không ngại hai người một tổ. Tang Táp Táp chưa từng thấy trò chơi mới mẻ như vậy nên cũng rất hứng thú. Kỳ thực đây chỉ là trò chơi bài bình thường, kiếp trước Phương Giải thường xuyên chơi với bạn bè ở ký túc xá, gọi là chơi phỏm.
Bài là đặc chế, nhưng quy tắc vẫn như vậy. Rất nhanh mấy nàng liền hiểu cách chơi, một đám nhíu mày trầm tư nên ra bài như thế nào. Tuy đây là lần đầu tiên Tang Táp Táp chơi, nhưng học rất nhanh. Mộc Tiểu Yêu cùng nhóm với nàng tưởng rằng nhóm mình thua chắc, nhưng không ngờ ngoại trừ ván đầu tiên bởi vì Tang Táp Táp chưa quen thuộc quy tắc nên thua, còn lại thì cơ hồ không xảy ra sai lầm gì.
Hai người liên tiếp chiến thắng, đánh thắng mười hai ván, mà Trầm Khuynh Phiến và Hoàn Nhan Vân Thù mới chỉ thắng có ba.
- Tang…
Hoàn Nhan Vân Thù mở miệng, nhưng không biết nên xưng hô như thế nào.
- Gọi tên là được rồi.
Tang Táp Táp nhìn bài trong tay, nói.
- Cô là Đại Quốc Sư của Mông Nguyên, nhưng có thật là còn nhỏ hơn ta vài tuổi không?
- Đúng vậy.
Tang Táp Táp khó được cười cười. Bình thường nàng rất ít tụ lại một chỗ với đám người Trầm Khuynh Phiến. Phần lớn thời gian nàng đều thơ thẩn một mình, hoặc là ngồi ở chỗ cao ngắm nhìn phong cảnh sông núi, hoặc là đi bộ lên núi làm bạn với dã thú. Chỉ cần nàng nguyện ý, hình như tất cả các loài động vật đều thích quây quần bên nàng.
- Có lẽ…còn nhỏ tuổi hơn cô nghĩ.
Tang Táp Táp chỉnh lại tóc, nói.
- À?
Hoàn Nhan Vân Thù có chút khó tin, nàng chỉ vào mũi mình, nói:
- Ta mười chín, còn cô?
- Ta…
Tang Táp Táp dường như hơi ngượng ngùng, trầm mặc một lúc rồi rất nhẹ nhàng nói:
- Mười lăm..
Điều này khiến cả Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều cảm thấy khó tin. Đường đường Đại Quốc Sư Mông Nguyên, người đại tu hành khai sáng một tông môn lớn, không ngờ mới chỉ mười lăm tuổi!
Hoàn Nhan Vân Thù há hốc miệng, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại:
- Vậy chẳng phải trước khi chạy tới đây cô mới chỉ mười bốn tuổi?
Trong lòng Trầm Khuynh Phiến cũng rất kinh ngạc. Nàng vốn là người tự phụ, về mặt tu hành nàng cảm thấy chỉ có một người biến thái hơn mình, chính là nữ tử Mạt Ngưng Chi kia. Nhưng so với Tang Táp Táp, Mạt Ngưng Chi hiển nhiên vẫn còn kém một chút. Như vậy tính toán…lúc Tang Táp Táp thành lập Hoàng giáo, trở thành Đại Quốc Sư của Mông Nguyên, chẳng phải mới chỉ là một cô bé bảy tám tuổi thôi sao?
Còn Mộc Tiểu Yêu thì nghĩ, Tang Táp Táp nhỏ tuổi như vậy đã phải rời nhà tự lập, sau đó thành lập nên Hoàng giáo ở Mông Nguyên, trở thành Đại Quốc Sư. Liền ngay cả Đại Hãn mọi người là Mông Ca đều rất tôn kính nàng. Những điều này Mộc Tiểu Yêu không để ý cho lắm, nàng để ý chính là, một cô bé mới bảy tám tuổi, lại vì chuyện nối dõi tông đường cho Tang gia mà lưu lạc chân trời…
Nàng vô thức nắm lấy tay của Tang Táp Táp, phát hiện tay của Tang Táp Táp rất lạnh.
- Sao lạnh như vậy?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
- Trời sinh đã thế.
Tang Táp Táp cười đáp:
- Ta cũng không biết có phải là do huyết thống hay không, từ nhỏ tay ta chưa từng ấm áp qua. Không chỉ là tay…
Mặt nàng hơi đỏ, không nói hết câu.
Hoàn Nhan Vân Thù là một cô nàng có tính cách tùy tiện. Nàng nghe Tang Táp Táp nói xong liền vươn tay vào áo của Tang Táp Táp, sờ sờ nói:
- Ai nha, người của cô cũng lạnh như vậy!
Động tác này khiến Tang Táp Táp hơi sửng sốt, sau đó đỏ mặt. Nàng vô thức quay người đi, Hoàn Nhan Vân Thù tựa hồ đã quên thân phận Đại Quốc Sư của Tang Táp Táp, hoặc có lẽ là do chơi bài một lúc khiến đôi bên quen thuộc hơn, nên cái tay kia tiếp tục mò bên trong.
Lúc nàng chạm tới chỗ đặc biệt của Tang Táp Táp, liền rút tay ra, sau đó cười ngượng ngùng nói:
- Mười lăm tuổi…mà thật lớn…
Mộc Tiểu Yêu không kịp phản ứng, khó hiểu hỏi:
- Mười lăm tuổi cái gì lớn?
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của Tang Táp Táp đỏ như quả cà chua.
…
…
Phương Giải phát hiện việc bạch sư Hỗn Độn tiến vào xe ngựa cũng có chỗ tốt, mình liền có một ghế dựa thoải mái. Thùng xe ngựa bị bạch sư chiếm hai phần ba, thế nên Phương Giải rất không khách khí dùng nó làm ghế nằm. Bạch sư chỉ bất mãn hừ một tiếng, còn đâu là nhắm mắt ngủ. Phương Giải cười cười, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hắn nhờ Ngô Nhất Đạo tìm giúp hắn rất nhiều sách. Càng ở địa vị cao, Phương Giải càng phát hiện mình vẫn chưa hiểu nhiều về thế giới này. Trước kia chỉ biết chạy trốn, làm sao có tâm tư để tìm hiểu thế giới này. Về sau dần dần ổn định, Phương Giải mới phát hiện mình nhất định phải bổ sung kiến thức.
Đạo lý rất đơn giản, lúc nói chuyện với những người như Chung Tân và Trì Hạo Niên, bọn họ luôn nói có sách, mách có chứng, mà những điển cố này hơn nửa Phương Giải chưa từng nghe qua. Chớ nói những chuyện ở tiền triều Đại Trịnh, cho dù là lịch sử từ trước thời Thiên Hữu Hoàng Đế Đại Tùy, hắn cũng không biết.
Nếu muốn chân chính dung nhập vào xã hội này, nhất định phải hiểu thêm về nó.
Chính đang đọc tới mê mẩn, rèm xe ngựa bị vén lên. Phương Giải không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Ngoại trừ Tang Táp Táp ra, người khác muốn vào phải nói một câu. Cho nên Phương Giải không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
- Ta ngửi thấy mùi Hỗn Độn trên xe của ngươi, cho nên đi lên nhìn.
Vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt Tang Táp Táp vẫn chưa thối lui, cho nên hơi mất tự nhiên. Phương Giải không biết nàng vừa trải qua một chuyện thẹn thùng, mặc dù trong mắt Hoàn Nhan Vân Thù, việc đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với Tang Táp Táp, người khóa bản thân mười mấy năm, nàng hiểu thế giới này, nhưng không biết cách làm sao ở chung với người khác.
Đây cũng là lý do mà người bạn duy nhất của nàng ở Mông Nguyên là một người do sói nuôi.
Có lẽ, chẳng qua là nàng cảm thấy người sói đó thân thiết tự nhiên hơn.
Tang Táp Táp ngồi xuống bên cạnh bạch sư, vươn tay vuốt ve trán của nó. Bạch sư dường như rất thích mát xa nhẹ nhàng như vậy, dùng cái đầu thật lớn cọ cọ vào người Tang Táp Táp.
Phương Giải không biết nên nói chuyện gì với nàng cho nên im lặng không nói. Mà Tang Táp Táp chạy tới đây là trốn mấy nàng kia, cho nên cũng không biết nói gì. Hai người giữ im sự yên tĩnh đó.
Qua hồi lâu, Phương Giải chợt phát hiện cô gái này dựa vào người bạch sư ngủ. Hắn nhìn xung quanh tìm áo để đắp cho nàng. Tang Táp Táp chợt vươn tay nắm lấy tay của hắn.
- Phụ thân đừng thương tâm, con sẽ kéo dài huyết mạch của Tang gia! Mặc dù con là nữ, nhưng Tang gia sẽ không đoạn tuyệt trong tay con.
Nàng nắm rất chặt, lông mày nhíu sâu.
Trong lòng Phương Giải bỗng nhiên có sự chua xót, không nhẫn tâm rút tay về.
Rốt cuộc nàng ấy đã phải trải qua tuổi thơ như thế nào, phải chịu áp lực như thế nào mới khiến nàng lựa chọn rời nhà tìm kiếm mình?
Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng Phương Giải chấn động…đúng vậy…nàng ấy ra ngoài chỉ là để tìm ta…
Có lẽ đây là chuyện mà ông trời đã định trước, không thể thay đổi.
Đúng vậy, không phải vì quốc gia, mà là vì dân chúng.
Phương Giải không phải là một người Tùy điển hình, cũng không phải là người điển hình của thời đại này. Cho dù kiếp trước hắn không phải là quân nhân, nhưng khi hắn trở thành quân nhân, sứ mệnh phải bảo vệ dân chúng của quân nhân đã thấm sâu vào máu của hắn. Không phải do người khác truyền vào, mà là tự nhiên nó thế.
Khả năng này khiến người ta cảm thấy không hiểu và dối trá, nhưng Phương Giải chính là nghĩ như vậy.
Đúng vậy, không phải là ngay từ đầu hắn đã thuộc về thời đại này, mà là chậm rãi dung nhập. Đối với mọi người mà nói, hắn là một người ngoài. Nhưng hắn đã coi Trung Nguyên thành nhà của mình, chứ không phải là một quốc gia.
Đới với Đại Tùy mà nói, hắn không phải là một trung thần. Ngay từ lúc đầu hắn đã không có giác ngộ bán mạng cho người của Dương gia. Nhưng có lẽ trong lòng mỗi người đều có một sự mâu thuẫn bài ngoại. Đây là một thứ cảm xúc rất tinh tế, kỳ thực trong lòng mỗi người đàn ông đều có. Có lẽ một người nam nhân có chí khí như vậy, nhưng do bất lực nên đành phải đè xuống đáy lòng. Tuy nhiên một khi hắn có năng lực làm mấy thứ đó, có lẽ sẽ có tâm tư như Phương Giải.
Đương nhiên, bất kỳ quốc gia nào trên thế giới này cũng chưa bao giờ thiếu người từ nhỏ đã muốn quốc gia khác phải quỳ xuống trước quốc gia mình. Thời đại tiến bộ cũng không thể gạt bỏ được ý nghĩ đó. Tô Bất Úy là một thái giám, là một nô tài, nhưng ông ta coi Hoàng Đế như thân nhân của mình. Cho nên ở một trình độ nào đó, rất nhiều người kém cả Tô Bất Úy. Tô Bất Úy chỉ tàn ở thân thể, mà bọn họ thì tàn trong lòng.
Khiến người ta khắc sâu ấn tượng chính là những lục lâm Tây Bắc. Đám hào kiệt đó ngày bình thường như nước lửa với quan phủ, nhưng một khi kỵ binh Mông Nguyên tiến vào Tây Bắc, không một ai trong lục lâm làm rùa đen rụt cổ. Có lẽ lực lượng của bọn họ rất nhỏ, nhưng chưa từng từ bỏ việc chống cự.
Trì Hạo Niên và Chung Tân ở lại đại doanh núi Chu Tước ba ngày, sau đó cáo từ trở về để an bài. Phương Giải chuẩn bị thêm hai ngày rồi mới khởi hành. Lúc ba đội kỵ binh đi ra đại doanh, trùng trùng điệp điệp, phía sau còn có một hàng dài xe ngựa chở đồ quân nhu. Đội quân kéo dài rất xa, giống như một con rồng, hơn nữa đều là kỵ binh, cho nên thoạt nhìn khá đồ sộ.
Phương Giải không cưỡi bạch sư, mà là ngồi trong xe ngựa. Trong xe để không ít sách để đọc qua ngày. Dù sao từ Hoàng Dương Đạo tới Bình Thương Đạo ít nhất cũng phải cần một tháng trời.
Bạch sư đi theo xe ngựa, thỉnh thoảng ngáp một cái. Có vẻ đi như vậy có chút nhàm chán, nên nó liền nhảy vào trong xe ngựa của Phương Giải, nằm xuống bên cạnh Phương Giải. Bạch sư vừa chui vào, thùng xe liền trở nên chật chội. Thùng xe vốn rộng rãi bị nó chiếm hơn nửa, phần còn lưa chưa đủ cho Phương Giải nằm xuống nghỉ ngơi.
Phương Giải ngạc nhiên, mắng một câu đồ lười biếng liền không để ý tới nó nữa. Bạch sư dường như nghe hiểu lời Phương Giải, liếc nhìn Phương Giải một cái, tỏ vẻ kháng nghị.
Phía sau xe ngựa của Phương Giải là Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Hoàn Nhan Vân Thù, còn có Tang Táp Táp mỗi người một xe. Tang Táp Táp môt mực đi theo hắn, căn bản không cần trưng cầu ý kiến của Phương Giải. Hiện tại nàng không còn tìm Phương Giải để nói chuyện nối dõi tông đường nữa rồi, nhưng Phương Giải đi chỗ nào, nàng liền đi chỗ đó, cũng không chào hỏi. Hơn nữa không biết làm sao nàng ta linh mẫn như vậy, chỉ cần Phương Giải vừa đi ra ngoài đại doanh, nàng ta lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bởi vì Ngô Nhất Đạo lo lắng cho Ngô Ẩn Ngọc, cho nên không để nàng đi theo, khiến nàng giận dỗi một hồi.
Lúc nhàn rỗi, mấy nàng nhớ tới trò chơi mà Phương Giải dạy. Tuy Tang Táp Táp không quen nhưng không ngại hai người một tổ. Tang Táp Táp chưa từng thấy trò chơi mới mẻ như vậy nên cũng rất hứng thú. Kỳ thực đây chỉ là trò chơi bài bình thường, kiếp trước Phương Giải thường xuyên chơi với bạn bè ở ký túc xá, gọi là chơi phỏm.
Bài là đặc chế, nhưng quy tắc vẫn như vậy. Rất nhanh mấy nàng liền hiểu cách chơi, một đám nhíu mày trầm tư nên ra bài như thế nào. Tuy đây là lần đầu tiên Tang Táp Táp chơi, nhưng học rất nhanh. Mộc Tiểu Yêu cùng nhóm với nàng tưởng rằng nhóm mình thua chắc, nhưng không ngờ ngoại trừ ván đầu tiên bởi vì Tang Táp Táp chưa quen thuộc quy tắc nên thua, còn lại thì cơ hồ không xảy ra sai lầm gì.
Hai người liên tiếp chiến thắng, đánh thắng mười hai ván, mà Trầm Khuynh Phiến và Hoàn Nhan Vân Thù mới chỉ thắng có ba.
- Tang…
Hoàn Nhan Vân Thù mở miệng, nhưng không biết nên xưng hô như thế nào.
- Gọi tên là được rồi.
Tang Táp Táp nhìn bài trong tay, nói.
- Cô là Đại Quốc Sư của Mông Nguyên, nhưng có thật là còn nhỏ hơn ta vài tuổi không?
- Đúng vậy.
Tang Táp Táp khó được cười cười. Bình thường nàng rất ít tụ lại một chỗ với đám người Trầm Khuynh Phiến. Phần lớn thời gian nàng đều thơ thẩn một mình, hoặc là ngồi ở chỗ cao ngắm nhìn phong cảnh sông núi, hoặc là đi bộ lên núi làm bạn với dã thú. Chỉ cần nàng nguyện ý, hình như tất cả các loài động vật đều thích quây quần bên nàng.
- Có lẽ…còn nhỏ tuổi hơn cô nghĩ.
Tang Táp Táp chỉnh lại tóc, nói.
- À?
Hoàn Nhan Vân Thù có chút khó tin, nàng chỉ vào mũi mình, nói:
- Ta mười chín, còn cô?
- Ta…
Tang Táp Táp dường như hơi ngượng ngùng, trầm mặc một lúc rồi rất nhẹ nhàng nói:
- Mười lăm..
Điều này khiến cả Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều cảm thấy khó tin. Đường đường Đại Quốc Sư Mông Nguyên, người đại tu hành khai sáng một tông môn lớn, không ngờ mới chỉ mười lăm tuổi!
Hoàn Nhan Vân Thù há hốc miệng, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại:
- Vậy chẳng phải trước khi chạy tới đây cô mới chỉ mười bốn tuổi?
Trong lòng Trầm Khuynh Phiến cũng rất kinh ngạc. Nàng vốn là người tự phụ, về mặt tu hành nàng cảm thấy chỉ có một người biến thái hơn mình, chính là nữ tử Mạt Ngưng Chi kia. Nhưng so với Tang Táp Táp, Mạt Ngưng Chi hiển nhiên vẫn còn kém một chút. Như vậy tính toán…lúc Tang Táp Táp thành lập Hoàng giáo, trở thành Đại Quốc Sư của Mông Nguyên, chẳng phải mới chỉ là một cô bé bảy tám tuổi thôi sao?
Còn Mộc Tiểu Yêu thì nghĩ, Tang Táp Táp nhỏ tuổi như vậy đã phải rời nhà tự lập, sau đó thành lập nên Hoàng giáo ở Mông Nguyên, trở thành Đại Quốc Sư. Liền ngay cả Đại Hãn mọi người là Mông Ca đều rất tôn kính nàng. Những điều này Mộc Tiểu Yêu không để ý cho lắm, nàng để ý chính là, một cô bé mới bảy tám tuổi, lại vì chuyện nối dõi tông đường cho Tang gia mà lưu lạc chân trời…
Nàng vô thức nắm lấy tay của Tang Táp Táp, phát hiện tay của Tang Táp Táp rất lạnh.
- Sao lạnh như vậy?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
- Trời sinh đã thế.
Tang Táp Táp cười đáp:
- Ta cũng không biết có phải là do huyết thống hay không, từ nhỏ tay ta chưa từng ấm áp qua. Không chỉ là tay…
Mặt nàng hơi đỏ, không nói hết câu.
Hoàn Nhan Vân Thù là một cô nàng có tính cách tùy tiện. Nàng nghe Tang Táp Táp nói xong liền vươn tay vào áo của Tang Táp Táp, sờ sờ nói:
- Ai nha, người của cô cũng lạnh như vậy!
Động tác này khiến Tang Táp Táp hơi sửng sốt, sau đó đỏ mặt. Nàng vô thức quay người đi, Hoàn Nhan Vân Thù tựa hồ đã quên thân phận Đại Quốc Sư của Tang Táp Táp, hoặc có lẽ là do chơi bài một lúc khiến đôi bên quen thuộc hơn, nên cái tay kia tiếp tục mò bên trong.
Lúc nàng chạm tới chỗ đặc biệt của Tang Táp Táp, liền rút tay ra, sau đó cười ngượng ngùng nói:
- Mười lăm tuổi…mà thật lớn…
Mộc Tiểu Yêu không kịp phản ứng, khó hiểu hỏi:
- Mười lăm tuổi cái gì lớn?
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của Tang Táp Táp đỏ như quả cà chua.
…
…
Phương Giải phát hiện việc bạch sư Hỗn Độn tiến vào xe ngựa cũng có chỗ tốt, mình liền có một ghế dựa thoải mái. Thùng xe ngựa bị bạch sư chiếm hai phần ba, thế nên Phương Giải rất không khách khí dùng nó làm ghế nằm. Bạch sư chỉ bất mãn hừ một tiếng, còn đâu là nhắm mắt ngủ. Phương Giải cười cười, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hắn nhờ Ngô Nhất Đạo tìm giúp hắn rất nhiều sách. Càng ở địa vị cao, Phương Giải càng phát hiện mình vẫn chưa hiểu nhiều về thế giới này. Trước kia chỉ biết chạy trốn, làm sao có tâm tư để tìm hiểu thế giới này. Về sau dần dần ổn định, Phương Giải mới phát hiện mình nhất định phải bổ sung kiến thức.
Đạo lý rất đơn giản, lúc nói chuyện với những người như Chung Tân và Trì Hạo Niên, bọn họ luôn nói có sách, mách có chứng, mà những điển cố này hơn nửa Phương Giải chưa từng nghe qua. Chớ nói những chuyện ở tiền triều Đại Trịnh, cho dù là lịch sử từ trước thời Thiên Hữu Hoàng Đế Đại Tùy, hắn cũng không biết.
Nếu muốn chân chính dung nhập vào xã hội này, nhất định phải hiểu thêm về nó.
Chính đang đọc tới mê mẩn, rèm xe ngựa bị vén lên. Phương Giải không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Ngoại trừ Tang Táp Táp ra, người khác muốn vào phải nói một câu. Cho nên Phương Giải không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
- Ta ngửi thấy mùi Hỗn Độn trên xe của ngươi, cho nên đi lên nhìn.
Vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt Tang Táp Táp vẫn chưa thối lui, cho nên hơi mất tự nhiên. Phương Giải không biết nàng vừa trải qua một chuyện thẹn thùng, mặc dù trong mắt Hoàn Nhan Vân Thù, việc đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với Tang Táp Táp, người khóa bản thân mười mấy năm, nàng hiểu thế giới này, nhưng không biết cách làm sao ở chung với người khác.
Đây cũng là lý do mà người bạn duy nhất của nàng ở Mông Nguyên là một người do sói nuôi.
Có lẽ, chẳng qua là nàng cảm thấy người sói đó thân thiết tự nhiên hơn.
Tang Táp Táp ngồi xuống bên cạnh bạch sư, vươn tay vuốt ve trán của nó. Bạch sư dường như rất thích mát xa nhẹ nhàng như vậy, dùng cái đầu thật lớn cọ cọ vào người Tang Táp Táp.
Phương Giải không biết nên nói chuyện gì với nàng cho nên im lặng không nói. Mà Tang Táp Táp chạy tới đây là trốn mấy nàng kia, cho nên cũng không biết nói gì. Hai người giữ im sự yên tĩnh đó.
Qua hồi lâu, Phương Giải chợt phát hiện cô gái này dựa vào người bạch sư ngủ. Hắn nhìn xung quanh tìm áo để đắp cho nàng. Tang Táp Táp chợt vươn tay nắm lấy tay của hắn.
- Phụ thân đừng thương tâm, con sẽ kéo dài huyết mạch của Tang gia! Mặc dù con là nữ, nhưng Tang gia sẽ không đoạn tuyệt trong tay con.
Nàng nắm rất chặt, lông mày nhíu sâu.
Trong lòng Phương Giải bỗng nhiên có sự chua xót, không nhẫn tâm rút tay về.
Rốt cuộc nàng ấy đã phải trải qua tuổi thơ như thế nào, phải chịu áp lực như thế nào mới khiến nàng lựa chọn rời nhà tìm kiếm mình?
Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng Phương Giải chấn động…đúng vậy…nàng ấy ra ngoài chỉ là để tìm ta…
Có lẽ đây là chuyện mà ông trời đã định trước, không thể thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.