Chương 1285: Vì sao (2)
Trí Bạch
11/10/2019
-Bái kiến tiên sinh.
Phương Giải chắp tay, cúi người thật sâu.
Khâu Dư không dìu hắn dậy, cười nói:
-Trước kia ngươi thi lễ với ta như vậy, ta không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại với thân phận của ngươi thi lễ ta…ta lại cảm thấy đắc ý. Liệu có nên làm lần nữa không?
Phương Giải bật cười. Khâu Dư tiên sinh chính là Khâu Dư tiên sinh. Mỗi khi gặp nàng, Phương Giải liền nhớ tới nàng đã vì mình xông vào phòng của viện trưởng Diễn Võ Viện, sau đó đập nát bàn của viện trưởng. Cả Diễn Võ Viện, dường như chỉ có nàng mới dám làm vậy.
-Thời gian qua tiên sinh sống tốt không?
Phương Giải đưa tới một chén trà nóng.
-Rất tốt, mỗi ngày gà gáy thì dậy, trăng treo đầu cành thì ngủ. Ngoại trừ đọc sách viết chữ ra không phải bận tâm điều gì, cho nên ăn uống vô cùng tốt, tăng cân một ít.
Nói tới cân nặng, bất kể là nữ nhân như thế nào, cũng đều giống nhau. Ngay cả một nữ tử không ăn nhân gian khói lửa như Khâu Dư, cũng không ngoại lệ.
Lần này Phương Giải không dám cười, bởi vì hắn biết nói tới cân nặng của nữ nhân là chủ đề nguy hiểm như thế nào.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Khâu Dư hỏi.
Phương Giải ngồi xuống, nghĩ một lát rồi nói:
-Lúc trước đã hỏi giáo thụ Ngôn Khanh, nhưng lúc ở Diễn Võ Viện, ông ấy chưa từng chú ý qua. Cũng đã hỏi Tạ Phù Diêu, hắn và ta cùng nhau tiến vào Diễn Võ Viện, cho nên cũng không quen thuộc cho lắm…tiên sinh có biết một người trẻ tuổi tên là Đàm Thanh Ca làm trong phòng ăn của Diễn Võ Viện không? Là một người trầm mặc ít nói. Nếu y không nói lời nào, cho dù đứng gần đấy cũng không ai chú ý.
Khâu Dư cau mày nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Phương Giải:
-Hình như có, hình như lại không.
Phương Giải ngẩn ra:
-Tiên sinh cũng không nhớ?
Khâu Dư cẩn thận suy nghĩ một lúc, dường như trong trí nhớ có tồn tại một người trẻ tuổi làm trong phòng ăn. Nhưng lúc nàng nhớ tới bộ dáng của người trẻ tuổi kia, thì không nhớ ra được gì, cho nên vẫn không thể xác định người này tồn tại hay không tồn tại. Trẻ tuổi, không thích nói chuyện, luôn lộ vẻ buồn rầu, tướng mạo cũng không nổi bật, làm công trong nhà ăn…Khâu Dư chợt phát hiện, cho dù trong phòng ăn của Diễn Võ Viện không có người nào như vậy, thì chỉ sợ mình cũng cảm thấy quen thuộc.
Bởi vì người như vậy…tồn tại ngay ở trong đầu.
-Nếu quả thực có một người như ngươi nói, vậy thì hắn nắm rất rõ tâm lý của con người.
Khâu Dư thở dài:
-Giống như trong một cái lớp, luôn tồn tại những người tạo cảm giác quen thuộc với ngươi, nhưng khi nhớ lại người đấy, lại không nhớ được mặt mũi, thậm chí là họ tên. Nhưng ngươi không thể phủ nhận bọn họ có tồn tại, bởi vì bọn họ quá bình thường.
-Nếu Đàm Thanh Ca cố ý dùng phương thức đó để tồn tại, thì chứng tỏ tâm cơ của người này rất sâu.
Phương Giải lắc đầu:
-Y là người như thế nào không quan trọng, bởi vì y đã chết. Sở dĩ ta hỏi tới y, là vì lúc trước Đàm Thanh Ca mang theo một miếng ngọc bội của Nguyệt Ảnh Đường trên người. Hơn nữa y từng tiếp xúc với Vạn lão gia tử, kiếm pháp của y là do Vạn lão gia tử truyền cho. Mà vị sư phụ của y ở nhà ăn cũng không phải hạng phàm phu tục tử gì…Nếu lúc trước thế lực của Nguyệt Ảnh Đường đã thẩm thấu vào Diễn Võ Viện, vậy vì sao Vạn lão gia tử không quan tâm tới?
Nghe Phương Giải nói xong, Khâu Dư và hắn nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.
…
…
Rốt cuộc Đàm Thanh Ca là ai?
Ngôn Khanh ở Diễn Võ Viện hơn nửa đời người không biết, thậm chí không có ấn tượng gì. Khâu Dư cũng không biết, chỉ có cảm giác là ở phòng ăn có người trẻ tuổi như vậy, lại không nhớ rõ lắm.
-Liệu có khả năng y giấu được cả Vạn lão gia tử không?
Phương Giải hỏi.
Sau đó chính hắn lắc đầu, bởi vì điều này căn bản không có khả năng. Không nói tới tu vị của Vạn lão gia tử, ông ấy đã ở Diễn Võ Viện hai trăm năm, bất kỳ chuyện gì cũng khó thoát khỏi ánh mắt của ông ta. Nếu Đàm Thanh Ca là người của Nguyệt Ảnh Đường, Vạn lão gia tử sao có thể không phát hiện được?
Năm đó Nguyệt Ảnh Đường thua trong tay Vạn lão gia tử, cũng là bắt đầu của sự suy sụp.
Khâu Dư trầm tư một lúc rồi nói:
-Tuy ta không nghĩ ra Đàm Thanh Ca kia là ai, nhưng ta biết rất rõ các đầu bếp trong phòng ăn Diễn Võ Viện. Trừ khi tu vị hơn xa ta, bằng không ta đã nhìn ra rồi. Cho dù tu vị hơn xa ta, trừ khi trải qua Vạn lão gia tử cho phép, bằng không khó mà sống được ở Diễn Võ Viện.
-Liệu có phải như thế này không…
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:
-Năm đó Vạn lão gia tử đánh bại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường, nhưng Vạn lão gia tử chưa từng có ý định tiêu diệt Nguyệt Ảnh Đường. Về sau các tông môn giang hồ liên thủ với nhau diệt trừ Nguyệt Ảnh Đường, còn Vạn lão gia tử thì không thể khống chế được. Hơn nữa Nguyệt Ảnh Đường có quá nhiều thù hận, đắc tội quá nhiều người, cho dù Vạn lão gia tử có tâm tư che chở, thì cũng không thể ngăn cản được người khác báo thù.
-Có khả năng này.
Khâu Dư nói:
-Năm đó Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường không hỏi han tới mọi việc trong tông môn, dốc lòng tu hành. Mà mấy đường chủ phía dưới ông ta, phần lớn cấu kết với quan viên triều đình nước Trịnh, ức hiếp các tông môn nhỏ yếu. Cho dù là những chuyện như chiếm đoạt ruộng đất, ức hiếp dân chúng, Nguyệt Ảnh Đường cũng làm không ít. Mọi việc trong tông môn đều giao cho mấy đường chủ này. Chỉ sợ Nguyệt Ảnh Đường đã làm những chuyện ác gì, ngay cả Đại đường chủ cũng không biết.
-Sau khi chiến bại, ông ta lẩn quẩn trong lòng. Mấy Đường chủ phía dưới tuy tu vị không yếu, nhưng không đánh lại được nhiều kẻ địch. Hơn nữa, lúc đó Trịnh Quốc đang ở bờ diệt vong. Mất đi sự giúp đỡ của triều đình Trịnh Quốc, Nguyệt Ảnh Đường tất nhiên không bằng lúc trước. Nghĩa quân các nơi nổi lên, triều đình Trịnh Quốc đã vô lực dập tắt. Lúc trấn áp phản loạn, Nguyệt Ảnh Đường đã giúp khá nhiều cho triều đình, cho nên về sau tiêu diệt Nguyệt Ảnh Đường, không chỉ là các tông môn giang hồ, còn có các nghĩa quân.
-Nguyệt Ảnh Đường bị diệt, không chỉ vì cây to đón gió.
Nhắc tới việc này, Khâu Dư khá là rõ ràng:
-Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường vừa chết, Nguyệt Ảnh Đường coi như đã xong. Dựa theo phỏng đoán của ngươi, tuy Vạn lão gia tử đánh bại Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường, nhưng không có tâm tư diệt Nguyệt Ảnh Đường. Mà Vạn lão gia tử cũng không thể ngăn cản người khác hạ thủ với Nguyệt Ảnh Đường, bởi vì dính tới quá nhiều thù hận. Cho nên…vì bảo vệ cho một bộ phận người vô tội của Nguyệt Ảnh Đường, Vạn lão gia tử đã chứa chấp vài người?
Nghe thấy câu này, Phương Giải ngẩn ra:
-Ý của tiên sinh là, vị đầu bếp trong phòng ăn Diễn Võ Viện kia đúng là người có tu vị cao cường, có thể giấu diếm được con mắt của tiên sinh, nhưng Vạn lão gia tử không hỏi đến, hiển nhiên là ông ấy đã cho phép. Người này, có lẽ chính là người của Nguyệt Ảnh Đường năm đó. Sau khi Nguyệt Ảnh Đường bị tiêu diệt vẫn luôn đi theo Vạn lão gia tử mở ra Diễn Võ Viện?
Phương Giải chắp tay, cúi người thật sâu.
Khâu Dư không dìu hắn dậy, cười nói:
-Trước kia ngươi thi lễ với ta như vậy, ta không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại với thân phận của ngươi thi lễ ta…ta lại cảm thấy đắc ý. Liệu có nên làm lần nữa không?
Phương Giải bật cười. Khâu Dư tiên sinh chính là Khâu Dư tiên sinh. Mỗi khi gặp nàng, Phương Giải liền nhớ tới nàng đã vì mình xông vào phòng của viện trưởng Diễn Võ Viện, sau đó đập nát bàn của viện trưởng. Cả Diễn Võ Viện, dường như chỉ có nàng mới dám làm vậy.
-Thời gian qua tiên sinh sống tốt không?
Phương Giải đưa tới một chén trà nóng.
-Rất tốt, mỗi ngày gà gáy thì dậy, trăng treo đầu cành thì ngủ. Ngoại trừ đọc sách viết chữ ra không phải bận tâm điều gì, cho nên ăn uống vô cùng tốt, tăng cân một ít.
Nói tới cân nặng, bất kể là nữ nhân như thế nào, cũng đều giống nhau. Ngay cả một nữ tử không ăn nhân gian khói lửa như Khâu Dư, cũng không ngoại lệ.
Lần này Phương Giải không dám cười, bởi vì hắn biết nói tới cân nặng của nữ nhân là chủ đề nguy hiểm như thế nào.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Khâu Dư hỏi.
Phương Giải ngồi xuống, nghĩ một lát rồi nói:
-Lúc trước đã hỏi giáo thụ Ngôn Khanh, nhưng lúc ở Diễn Võ Viện, ông ấy chưa từng chú ý qua. Cũng đã hỏi Tạ Phù Diêu, hắn và ta cùng nhau tiến vào Diễn Võ Viện, cho nên cũng không quen thuộc cho lắm…tiên sinh có biết một người trẻ tuổi tên là Đàm Thanh Ca làm trong phòng ăn của Diễn Võ Viện không? Là một người trầm mặc ít nói. Nếu y không nói lời nào, cho dù đứng gần đấy cũng không ai chú ý.
Khâu Dư cau mày nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Phương Giải:
-Hình như có, hình như lại không.
Phương Giải ngẩn ra:
-Tiên sinh cũng không nhớ?
Khâu Dư cẩn thận suy nghĩ một lúc, dường như trong trí nhớ có tồn tại một người trẻ tuổi làm trong phòng ăn. Nhưng lúc nàng nhớ tới bộ dáng của người trẻ tuổi kia, thì không nhớ ra được gì, cho nên vẫn không thể xác định người này tồn tại hay không tồn tại. Trẻ tuổi, không thích nói chuyện, luôn lộ vẻ buồn rầu, tướng mạo cũng không nổi bật, làm công trong nhà ăn…Khâu Dư chợt phát hiện, cho dù trong phòng ăn của Diễn Võ Viện không có người nào như vậy, thì chỉ sợ mình cũng cảm thấy quen thuộc.
Bởi vì người như vậy…tồn tại ngay ở trong đầu.
-Nếu quả thực có một người như ngươi nói, vậy thì hắn nắm rất rõ tâm lý của con người.
Khâu Dư thở dài:
-Giống như trong một cái lớp, luôn tồn tại những người tạo cảm giác quen thuộc với ngươi, nhưng khi nhớ lại người đấy, lại không nhớ được mặt mũi, thậm chí là họ tên. Nhưng ngươi không thể phủ nhận bọn họ có tồn tại, bởi vì bọn họ quá bình thường.
-Nếu Đàm Thanh Ca cố ý dùng phương thức đó để tồn tại, thì chứng tỏ tâm cơ của người này rất sâu.
Phương Giải lắc đầu:
-Y là người như thế nào không quan trọng, bởi vì y đã chết. Sở dĩ ta hỏi tới y, là vì lúc trước Đàm Thanh Ca mang theo một miếng ngọc bội của Nguyệt Ảnh Đường trên người. Hơn nữa y từng tiếp xúc với Vạn lão gia tử, kiếm pháp của y là do Vạn lão gia tử truyền cho. Mà vị sư phụ của y ở nhà ăn cũng không phải hạng phàm phu tục tử gì…Nếu lúc trước thế lực của Nguyệt Ảnh Đường đã thẩm thấu vào Diễn Võ Viện, vậy vì sao Vạn lão gia tử không quan tâm tới?
Nghe Phương Giải nói xong, Khâu Dư và hắn nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.
…
…
Rốt cuộc Đàm Thanh Ca là ai?
Ngôn Khanh ở Diễn Võ Viện hơn nửa đời người không biết, thậm chí không có ấn tượng gì. Khâu Dư cũng không biết, chỉ có cảm giác là ở phòng ăn có người trẻ tuổi như vậy, lại không nhớ rõ lắm.
-Liệu có khả năng y giấu được cả Vạn lão gia tử không?
Phương Giải hỏi.
Sau đó chính hắn lắc đầu, bởi vì điều này căn bản không có khả năng. Không nói tới tu vị của Vạn lão gia tử, ông ấy đã ở Diễn Võ Viện hai trăm năm, bất kỳ chuyện gì cũng khó thoát khỏi ánh mắt của ông ta. Nếu Đàm Thanh Ca là người của Nguyệt Ảnh Đường, Vạn lão gia tử sao có thể không phát hiện được?
Năm đó Nguyệt Ảnh Đường thua trong tay Vạn lão gia tử, cũng là bắt đầu của sự suy sụp.
Khâu Dư trầm tư một lúc rồi nói:
-Tuy ta không nghĩ ra Đàm Thanh Ca kia là ai, nhưng ta biết rất rõ các đầu bếp trong phòng ăn Diễn Võ Viện. Trừ khi tu vị hơn xa ta, bằng không ta đã nhìn ra rồi. Cho dù tu vị hơn xa ta, trừ khi trải qua Vạn lão gia tử cho phép, bằng không khó mà sống được ở Diễn Võ Viện.
-Liệu có phải như thế này không…
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:
-Năm đó Vạn lão gia tử đánh bại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường, nhưng Vạn lão gia tử chưa từng có ý định tiêu diệt Nguyệt Ảnh Đường. Về sau các tông môn giang hồ liên thủ với nhau diệt trừ Nguyệt Ảnh Đường, còn Vạn lão gia tử thì không thể khống chế được. Hơn nữa Nguyệt Ảnh Đường có quá nhiều thù hận, đắc tội quá nhiều người, cho dù Vạn lão gia tử có tâm tư che chở, thì cũng không thể ngăn cản được người khác báo thù.
-Có khả năng này.
Khâu Dư nói:
-Năm đó Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường không hỏi han tới mọi việc trong tông môn, dốc lòng tu hành. Mà mấy đường chủ phía dưới ông ta, phần lớn cấu kết với quan viên triều đình nước Trịnh, ức hiếp các tông môn nhỏ yếu. Cho dù là những chuyện như chiếm đoạt ruộng đất, ức hiếp dân chúng, Nguyệt Ảnh Đường cũng làm không ít. Mọi việc trong tông môn đều giao cho mấy đường chủ này. Chỉ sợ Nguyệt Ảnh Đường đã làm những chuyện ác gì, ngay cả Đại đường chủ cũng không biết.
-Sau khi chiến bại, ông ta lẩn quẩn trong lòng. Mấy Đường chủ phía dưới tuy tu vị không yếu, nhưng không đánh lại được nhiều kẻ địch. Hơn nữa, lúc đó Trịnh Quốc đang ở bờ diệt vong. Mất đi sự giúp đỡ của triều đình Trịnh Quốc, Nguyệt Ảnh Đường tất nhiên không bằng lúc trước. Nghĩa quân các nơi nổi lên, triều đình Trịnh Quốc đã vô lực dập tắt. Lúc trấn áp phản loạn, Nguyệt Ảnh Đường đã giúp khá nhiều cho triều đình, cho nên về sau tiêu diệt Nguyệt Ảnh Đường, không chỉ là các tông môn giang hồ, còn có các nghĩa quân.
-Nguyệt Ảnh Đường bị diệt, không chỉ vì cây to đón gió.
Nhắc tới việc này, Khâu Dư khá là rõ ràng:
-Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường vừa chết, Nguyệt Ảnh Đường coi như đã xong. Dựa theo phỏng đoán của ngươi, tuy Vạn lão gia tử đánh bại Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường, nhưng không có tâm tư diệt Nguyệt Ảnh Đường. Mà Vạn lão gia tử cũng không thể ngăn cản người khác hạ thủ với Nguyệt Ảnh Đường, bởi vì dính tới quá nhiều thù hận. Cho nên…vì bảo vệ cho một bộ phận người vô tội của Nguyệt Ảnh Đường, Vạn lão gia tử đã chứa chấp vài người?
Nghe thấy câu này, Phương Giải ngẩn ra:
-Ý của tiên sinh là, vị đầu bếp trong phòng ăn Diễn Võ Viện kia đúng là người có tu vị cao cường, có thể giấu diếm được con mắt của tiên sinh, nhưng Vạn lão gia tử không hỏi đến, hiển nhiên là ông ấy đã cho phép. Người này, có lẽ chính là người của Nguyệt Ảnh Đường năm đó. Sau khi Nguyệt Ảnh Đường bị tiêu diệt vẫn luôn đi theo Vạn lão gia tử mở ra Diễn Võ Viện?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.