Chương 1208: Vũ khí và người
Trí Bạch
11/10/2019
Thế giới này có tồn tại chiến tranh chính nghĩa không?
Có!
Đây là điều không cần tranh luận. Chẳng hạn như một đế quốc hùng mạnh tấn công nước láng giềng, nước láng giềng phản kháng thì chính là chính nghĩa. Nhưng trận chiến hôm nay không hề chính nghĩa gì. Bất kể là Cao gia quân đang phòng ngự hay là Hắc Kỳ Quân đang tấn công, đều không phải là một phương chính nghĩa.
Người có chính có tà, chiến tranh cũng có.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, chiến tranh từ xưa tới nay bảy tám phần không quan hệ tới chính nghĩa, mà là lợi ích. Nhất là những cuộc chiến phát động người dân, dường như không có cái nào là vì giữ gìn hòa bình thế giới. Thành Lê Âm thê thảm cỡ nào, pháo doanh Hắc Kỳ Quân vui sướng cỡ nào, những thứ này đều do chiến tranh tạo thành.
Không ai muốn trở thành kẻ kêu rên kia.
Nhưng chiến tranh rất công bằng, kẻ mạnh cười, kẻ yếu khóc. Tất nhiên cũng có nhiều ví dụ kẻ yếu thắng kẻ mạnh, nhưng từ cổ chí kim, có mấy ví dụ như vậy?
Trong đó lại có mấy cái là do thêu dệt lên?
Hạ Hầu Bách Xuyên hạ lệnh qua sông, phụ binh Hắc Kỳ Quân bắt đầu dựng cầu tạm. Mặc dù pháo doanh áp chế được tường thành, nhưng không thể khiến cho kẻ địch không có phản kích nào. Cung tiễn thủ trên tường thành bắt đầu đánh trả. Nỏ xe tổn thất lớn khiến bọn họ chuyển sang cung tên.
Không thể không nói, Yến Tăng đúng là một tướng tài.
Binh sĩ dưới trướng của y dù phải đối mặt với tình cảnh thảm thiết như vậy, nhưng vẫn tổ chức được phản kích trong khoảng thời gian ngắn nhất. Đương nhiên, số binh lính tham gia phản kích chỉ có hạn. Mũi tên từ trên tường thành bắn xuống, có phụ binh la lên rồi ngã vào lòng sông. Đồng bạn của y giơ tay nắm chặt lấy mắt cá chân của y để y không bị dòng nước cuốn đi. Chỗ trúng tên không ngừng chảy máu, rất nhanh trên mặt sông nổi lên tơ đỏ.
Từng phụ binh đều cột lấy dây thừng, người đứng trên bờ biển thấy có người trúng tên lập tức cứu. Nhiều năm qua Phương Giải luôn tạo cho binh lính Hắc Kỳ Quân một quan niệm rằng, bất kể là chiến binh hay phụ binh, trên chiến trường, cố gắng đừng buông bỏ bất kỳ một đồng đội nào.
Cho dù là một cỗ thi thể.
-Hỏi An Đức Lỗ xem, liệu có thể tăng thêm số lượng pháo không?
Nhìn thấy phụ binh tổn thất không ít, Hạ Hầu Bách Xuyên lớn tiếng lệnh cho binh lính. Thân binh vội vàng đi về phía trước hỏi, sau đó nhận được câu trả lời khẳng định…không thể.
An Đức Lỗ đáp rằng:
-Chủ Công nói qua, chưa tới lúc sử dụng pháo với quy mô lớn. Nếu bại lộ quá sớm số lượng pháo, thì sẽ không phải chuyện tốt cho chiến cuộc lần sau. Nếu Chủ Công ở đây, có thể sẽ hạ lệnh tăng số lượng pháo áp chế thủ quân trên thành, nhưng là người chỉ huy pháo doanh, ta sẽ không tự tiện tăng thêm pháo.
Câu trả lời này khiến Hạ Hầu Bách Xuyên không thể cãi lại. Y chỉ có thể lệnh cho phụ binh mang theo lá chắn.
Rốt cuộc, cây cầu tạm thứ nhất đã dựng xong.
-Qua sông!
Theo tiếng hiệu lệnh, binh lính Hắc Kỳ Quân cầm theo thang xông về phía bờ sông bên kia. Binh sĩ trải qua chiến trận đều rõ ràng rằng, lực sát thương lớn nhất của cung tên là lúc qua sông rồi chạy tới tường thành. Lúc đó không thể dàn trận tiến về phía trước, không thể tạo thuẫn trận, dựa vào duy nhất chỉ là đôi chân của mình, chạy càng nhanh càng tốt. Lúc tới được dưới tường thành, cung tiễn thủ của kẻ địch liền khó ngắm bắn hơn.
Một đội Hắc Kỳ Quân mang theo thang lao về phía tường thành. Tất cả mọi người đều không muốn lặp lại chuyện này vào ngày hôm sau. Nếu cứ lặp lại mỗi ngày, thì đại biểu cho vô số người nằm dưới mảnh đất này.
Phốc
Một binh lính Hắc Kỳ Quân bị trúng tên, mũi tên xuyên qua bì giáp đâm vào tim y. Y chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau đớn lập tức ngã xuống. Y ngã xuống, thang cũng rơi xuống. Binh lính phía sau hô một tiếng, nhanh chóng chạy về phía trước thay vị trí của y.
Như thế nào là huấn luyện bài bản?
Biểu hiện đơn giản nhất, chính là binh lính có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác khi trên chiến trường.
Cây cầu thứ nhất dựng xong, cầu thứ hai cũng dựng xong…Sau một canh giờ, có ít nhất hơn chục cây cầu dựng bắc qua sông. Nếu như từ trên trời nhìn xuống, cảnh tượng giống như kiến chuyển nhà. Đó là binh lính Hắc Kỳ Quân liên tục xông về hướng thành Lê Âm. So với số lượng xông lên, thì thương vong không tính là lớn.
Theo sau, thuẫn bài thủ bắt đầu cản mũi tên cho binh lính khác. Mà pháo doanh cũng bắt đầu thay đạn. Sau khi dọn sạch nỏ xe trên tường thành, binh sĩ pháo doanh đổi từ đạn xuyên thấu thành lựu đạn. Loại đạn này khi nổ có phạm vi sát thương rất lớn.
-Đổ dầu hỏa, đừng để Hắc Kỳ Quân tới gần thành!
Yến Tăng mặt đầy bụi bặm vịn tường thành la lớn. Thủ quân tạt dầu hỏa xuống tường thành, sau đó vứt cây đuốc xuống. Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ trên tường thành khiến binh lính trên thành không dám ló đầu ra tiếp tục bắn tên. Làm vậy tuy thủ quân cũng không thoải mái cho lắm, nhưng có tác dụng ngăn cản Hắc Kỳ Quân đắp thang trèo lên.
-Dập tắt lửa!
Tướng lĩnh phụ binh doanh nhìn thấy lửa cháy, lập tức chỉ huy các phụ binh khác gánh đất xông về phía trước. So với chiến binh, phụ binh tổn thất ít hơn nhiều, dù sao không phải trận chiến nào cũng cần phụ binh liều mạng. Nhưng một khi phụ binh lao tới tiền tuyến, tốc độ tử vong của bọn họ nhanh hơn nhiều chiến binh. Bởi vì bì giáp trên người bọn họ không giày bằng chiến binh.
-Bắn tên! Bắn tên!
Tướng lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ trên tường thành khàn giọng hô lên. Thanh âm khàn khàn này giống như ống bễ, một một lần phát ra, đều khiến người nghe không thoải mái.
Người sống biến thành người chết với tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức ngay cả tử thần cũng không kịp đếm.
…
…
-Thả lồng chụp!
Theo một tiếng khàn khàn vang lên, lồng chụp được thả xuống từ tường thành. Mặc dù phần lớn lồng chụp đã bị hủy khi pháo oanh tạc, nhưng số còn lại vẫn có thể uy hiếp được binh lính Hắc Kỳ Quân. Trên lồng chụp đều là đinh răng sói dài hơn một thước. Từ trên thành rơi xuống, dưới tác dụng của trọng lực, đinh răng sói có thể dễ dàng đập vỡ cái đầu cứng nhất.
Lồng chụp buông xuống, lúc kéo lên còn treo thêm thi thể.
Hạ Hầu Bách Xuyên nhíu mày. Theo tin tức mà Kiêu Kỵ Giáo tìm hiểu được, Yến Tăng là một tướng rất có bản lĩnh. Mà đội của Cao Khai Thái không giống như các đội khác bắt dân chúng bình thường làm lính. Phải biết rằng trước khi Cao Khai Thái tạo phản, dưới trướng của ông ta đều là chiến binh Đại Tùy.
Tuy mấy năm nay Cao Khai Thái không ngừng trưng binh tăng cường quân bị, nhưng dưới trướng của ông ta vẫn có một số lượng lớn tướng lĩnh ưu tú trong quân đội Đại Tùy. Trải qua vài năm chém giết và huấn luyện, chiến lực của tân binh đã được đề cao.
Nói thật, đây là đội quân chân chính về mặt chiến lực có thể đánh đồng với Hắc Kỳ Quân. Bộ binh của Đại Tùy mạnh cỡ nào, chỉ có quân đội từng bị bộ binh Đại Tùy chà đạp mới hiểu được. Đông Sở, Nam Yến, bao gồm Mông Nguyên. Đương nhiên, cũng bao gồm Nam Trần, Bắc Trịnh từng bị Đại Tùy tiêu diệt.
Phải biết rằng lúc Đại Tùy lập quốc, khi giao chiến với lang kỵ Mông Nguyên ở Tây Bắc, dựa vào chính là trận hình biến hóa không ngừng, dựa vào các binh chủng phối hợp với nhau không tỳ vết. Mấy chục vạn kỵ binh Mông Nguyên cũng chỉ đổi được mạng sống của mười vạn bộ binh Đại Tùy, tạo nên thần thoại bách chiến bách thắng.
Lúc trước không ai cho rằng lang kỵ Mông Nguyên lại thất bại trước bộ binh Đại Tùy khi chiến đấu ở bình nguyên. Mà Đại Tùy đã từng sáng tạo ra thần thoại như vậy.
Hiện giờ, hai đội tinh nhuệ chân chính đang giao chiến.
-Khiến cho kẻ địch cảm thấy tuyệt vọng…
Hạ Hầu Bách Xuyên nhìn đội ngũ tấn công của mình bị ngăn cản, mà khí giới công thành trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa lên, liền không nhịn được nghĩ tới lời của Phương Giải trước khi đi.
-Đối mặt với đội quân thực sự tinh nhuệ, nếu muốn chiến thắng, biện pháp tốt nhất không phải là đả kích vào thân thể của bọn họ, bởi vì bọn họ đã học được sự kiên trì và cứng cỏi. Chỉ khi khiến bọn họ tuyệt vọng mất đi ý chí chiến đấu, mới có thể khiến một đội quân tinh nhuệ nhanh chóng bại vong. Giống như lúc ở Tây Bắc, Lý Viễn Sơn dẫn lang kỵ Mông Nguyên nhập quan. Tuyệt vọng, đã khiến bảy mươi vạn tinh nhuệ Đại Tùy tan rã như băng tuyết.
Lời của Phương Giải, vẫn còn vang vọng trong đầu Hạ Hầu Bách Xuyên.
-Sở dĩ ta dốc toàn lực tạo ra pháo doanh, tất nhiên là để về sau chinh chiến càng thêm thuận lợi. Nhưng về căn bản, vẫn là muốn Hắc Kỳ Quân giảm thiểu tử vong. Vũ khí hùng mạnh, sẽ giúp binh sĩ giảm khả năng chết trận. Mà ngươi phải nhớ kỹ rằng, dù vũ khí đắt đỏ hơn nữa, cũng không thể bằng được mạng người.
Nghĩ tới lời này, ánh mắt của Hạ Hầu Bách Xuyên liền thay đổi.
Y giục ngựa tới chỗ pháo doanh, nhìn thấy An Đức Lỗ đang chỉ huy pháo doanh nổ sung, y nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh tới chỗ An Đức Lỗ:
-An Đức Lỗ, hiện tại ta sẽ cho đội ngũ tấn công lui lại, nhưng ngươi không thể ngừng nổ pháo.
-Vì sao?
An Đức Lỗ sửng sốt, sau đó la lớn:
-Nếu quân đội của ngươi không tấn công nữa, thì đâu cần lãng phí pháo? Hạ Hầu tướng quân, ngươi có biết giá trị chế tạo một viên đạn pháo là bao nhiêu không?
-Ta chỉ biết rằng giá trị của đạn pháo không thể bằng được mạng người!
Hạ Hầu Bách Xuyên quát lớn:
-Pháo doanh tuyệt đối không thể ngừng, khiến cho phòng thủ của kẻ địch hoàn toàn sụp đổ. Ta muốn khiến trên tường thành không có một viên gạch lành lặn nào, khiến cho kẻ địch mỗi khi nghĩ tới lên thành, chân đều nhũn ra.
An Đức Lỗ bị tiếng quát lớn của Hạ Hầu Bách Xuyên làm cho hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau một bước.
Y quay đầu nhìn tường thành bên kia, lại nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Bách Xuyên:
-Được rồi, nhưng ngươi nhất định phải nhanh chóng liên lạc với đại đội nhân mã. Số lượng đạn pháo ta mang theo không đủ để san lấp tòa thành này.
-Không cần!
Hạ Hầu Bách Xuyên chợt phát hiện ra cái gì đó, dùng ngón tay chỉ tường thành bên kia Lê Âm:
-Có lẽ, ngay từ đầu phương hướng tấn công của chúng ta đã sai.
An Đức Lỗ nhìn theo hướng Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ, hơi chút sửng sốt liền mỉm cười:
-Đúng vậy a, chúng ta nên nã pháo ở hướng kia mới đúng.
Thành Lê Âm
Xây theo thế núi.
Chỗ kết nối giữa tường thành và vách đá là yếu nhất, hơn nữa ở vách đá có không ít tảng đá lớn nhô ra ngoài.
-Ta mang theo mười ổ pháo tới đó, tạo ra một lỗ hổng.
Có!
Đây là điều không cần tranh luận. Chẳng hạn như một đế quốc hùng mạnh tấn công nước láng giềng, nước láng giềng phản kháng thì chính là chính nghĩa. Nhưng trận chiến hôm nay không hề chính nghĩa gì. Bất kể là Cao gia quân đang phòng ngự hay là Hắc Kỳ Quân đang tấn công, đều không phải là một phương chính nghĩa.
Người có chính có tà, chiến tranh cũng có.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, chiến tranh từ xưa tới nay bảy tám phần không quan hệ tới chính nghĩa, mà là lợi ích. Nhất là những cuộc chiến phát động người dân, dường như không có cái nào là vì giữ gìn hòa bình thế giới. Thành Lê Âm thê thảm cỡ nào, pháo doanh Hắc Kỳ Quân vui sướng cỡ nào, những thứ này đều do chiến tranh tạo thành.
Không ai muốn trở thành kẻ kêu rên kia.
Nhưng chiến tranh rất công bằng, kẻ mạnh cười, kẻ yếu khóc. Tất nhiên cũng có nhiều ví dụ kẻ yếu thắng kẻ mạnh, nhưng từ cổ chí kim, có mấy ví dụ như vậy?
Trong đó lại có mấy cái là do thêu dệt lên?
Hạ Hầu Bách Xuyên hạ lệnh qua sông, phụ binh Hắc Kỳ Quân bắt đầu dựng cầu tạm. Mặc dù pháo doanh áp chế được tường thành, nhưng không thể khiến cho kẻ địch không có phản kích nào. Cung tiễn thủ trên tường thành bắt đầu đánh trả. Nỏ xe tổn thất lớn khiến bọn họ chuyển sang cung tên.
Không thể không nói, Yến Tăng đúng là một tướng tài.
Binh sĩ dưới trướng của y dù phải đối mặt với tình cảnh thảm thiết như vậy, nhưng vẫn tổ chức được phản kích trong khoảng thời gian ngắn nhất. Đương nhiên, số binh lính tham gia phản kích chỉ có hạn. Mũi tên từ trên tường thành bắn xuống, có phụ binh la lên rồi ngã vào lòng sông. Đồng bạn của y giơ tay nắm chặt lấy mắt cá chân của y để y không bị dòng nước cuốn đi. Chỗ trúng tên không ngừng chảy máu, rất nhanh trên mặt sông nổi lên tơ đỏ.
Từng phụ binh đều cột lấy dây thừng, người đứng trên bờ biển thấy có người trúng tên lập tức cứu. Nhiều năm qua Phương Giải luôn tạo cho binh lính Hắc Kỳ Quân một quan niệm rằng, bất kể là chiến binh hay phụ binh, trên chiến trường, cố gắng đừng buông bỏ bất kỳ một đồng đội nào.
Cho dù là một cỗ thi thể.
-Hỏi An Đức Lỗ xem, liệu có thể tăng thêm số lượng pháo không?
Nhìn thấy phụ binh tổn thất không ít, Hạ Hầu Bách Xuyên lớn tiếng lệnh cho binh lính. Thân binh vội vàng đi về phía trước hỏi, sau đó nhận được câu trả lời khẳng định…không thể.
An Đức Lỗ đáp rằng:
-Chủ Công nói qua, chưa tới lúc sử dụng pháo với quy mô lớn. Nếu bại lộ quá sớm số lượng pháo, thì sẽ không phải chuyện tốt cho chiến cuộc lần sau. Nếu Chủ Công ở đây, có thể sẽ hạ lệnh tăng số lượng pháo áp chế thủ quân trên thành, nhưng là người chỉ huy pháo doanh, ta sẽ không tự tiện tăng thêm pháo.
Câu trả lời này khiến Hạ Hầu Bách Xuyên không thể cãi lại. Y chỉ có thể lệnh cho phụ binh mang theo lá chắn.
Rốt cuộc, cây cầu tạm thứ nhất đã dựng xong.
-Qua sông!
Theo tiếng hiệu lệnh, binh lính Hắc Kỳ Quân cầm theo thang xông về phía bờ sông bên kia. Binh sĩ trải qua chiến trận đều rõ ràng rằng, lực sát thương lớn nhất của cung tên là lúc qua sông rồi chạy tới tường thành. Lúc đó không thể dàn trận tiến về phía trước, không thể tạo thuẫn trận, dựa vào duy nhất chỉ là đôi chân của mình, chạy càng nhanh càng tốt. Lúc tới được dưới tường thành, cung tiễn thủ của kẻ địch liền khó ngắm bắn hơn.
Một đội Hắc Kỳ Quân mang theo thang lao về phía tường thành. Tất cả mọi người đều không muốn lặp lại chuyện này vào ngày hôm sau. Nếu cứ lặp lại mỗi ngày, thì đại biểu cho vô số người nằm dưới mảnh đất này.
Phốc
Một binh lính Hắc Kỳ Quân bị trúng tên, mũi tên xuyên qua bì giáp đâm vào tim y. Y chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau đớn lập tức ngã xuống. Y ngã xuống, thang cũng rơi xuống. Binh lính phía sau hô một tiếng, nhanh chóng chạy về phía trước thay vị trí của y.
Như thế nào là huấn luyện bài bản?
Biểu hiện đơn giản nhất, chính là binh lính có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác khi trên chiến trường.
Cây cầu thứ nhất dựng xong, cầu thứ hai cũng dựng xong…Sau một canh giờ, có ít nhất hơn chục cây cầu dựng bắc qua sông. Nếu như từ trên trời nhìn xuống, cảnh tượng giống như kiến chuyển nhà. Đó là binh lính Hắc Kỳ Quân liên tục xông về hướng thành Lê Âm. So với số lượng xông lên, thì thương vong không tính là lớn.
Theo sau, thuẫn bài thủ bắt đầu cản mũi tên cho binh lính khác. Mà pháo doanh cũng bắt đầu thay đạn. Sau khi dọn sạch nỏ xe trên tường thành, binh sĩ pháo doanh đổi từ đạn xuyên thấu thành lựu đạn. Loại đạn này khi nổ có phạm vi sát thương rất lớn.
-Đổ dầu hỏa, đừng để Hắc Kỳ Quân tới gần thành!
Yến Tăng mặt đầy bụi bặm vịn tường thành la lớn. Thủ quân tạt dầu hỏa xuống tường thành, sau đó vứt cây đuốc xuống. Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ trên tường thành khiến binh lính trên thành không dám ló đầu ra tiếp tục bắn tên. Làm vậy tuy thủ quân cũng không thoải mái cho lắm, nhưng có tác dụng ngăn cản Hắc Kỳ Quân đắp thang trèo lên.
-Dập tắt lửa!
Tướng lĩnh phụ binh doanh nhìn thấy lửa cháy, lập tức chỉ huy các phụ binh khác gánh đất xông về phía trước. So với chiến binh, phụ binh tổn thất ít hơn nhiều, dù sao không phải trận chiến nào cũng cần phụ binh liều mạng. Nhưng một khi phụ binh lao tới tiền tuyến, tốc độ tử vong của bọn họ nhanh hơn nhiều chiến binh. Bởi vì bì giáp trên người bọn họ không giày bằng chiến binh.
-Bắn tên! Bắn tên!
Tướng lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ trên tường thành khàn giọng hô lên. Thanh âm khàn khàn này giống như ống bễ, một một lần phát ra, đều khiến người nghe không thoải mái.
Người sống biến thành người chết với tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức ngay cả tử thần cũng không kịp đếm.
…
…
-Thả lồng chụp!
Theo một tiếng khàn khàn vang lên, lồng chụp được thả xuống từ tường thành. Mặc dù phần lớn lồng chụp đã bị hủy khi pháo oanh tạc, nhưng số còn lại vẫn có thể uy hiếp được binh lính Hắc Kỳ Quân. Trên lồng chụp đều là đinh răng sói dài hơn một thước. Từ trên thành rơi xuống, dưới tác dụng của trọng lực, đinh răng sói có thể dễ dàng đập vỡ cái đầu cứng nhất.
Lồng chụp buông xuống, lúc kéo lên còn treo thêm thi thể.
Hạ Hầu Bách Xuyên nhíu mày. Theo tin tức mà Kiêu Kỵ Giáo tìm hiểu được, Yến Tăng là một tướng rất có bản lĩnh. Mà đội của Cao Khai Thái không giống như các đội khác bắt dân chúng bình thường làm lính. Phải biết rằng trước khi Cao Khai Thái tạo phản, dưới trướng của ông ta đều là chiến binh Đại Tùy.
Tuy mấy năm nay Cao Khai Thái không ngừng trưng binh tăng cường quân bị, nhưng dưới trướng của ông ta vẫn có một số lượng lớn tướng lĩnh ưu tú trong quân đội Đại Tùy. Trải qua vài năm chém giết và huấn luyện, chiến lực của tân binh đã được đề cao.
Nói thật, đây là đội quân chân chính về mặt chiến lực có thể đánh đồng với Hắc Kỳ Quân. Bộ binh của Đại Tùy mạnh cỡ nào, chỉ có quân đội từng bị bộ binh Đại Tùy chà đạp mới hiểu được. Đông Sở, Nam Yến, bao gồm Mông Nguyên. Đương nhiên, cũng bao gồm Nam Trần, Bắc Trịnh từng bị Đại Tùy tiêu diệt.
Phải biết rằng lúc Đại Tùy lập quốc, khi giao chiến với lang kỵ Mông Nguyên ở Tây Bắc, dựa vào chính là trận hình biến hóa không ngừng, dựa vào các binh chủng phối hợp với nhau không tỳ vết. Mấy chục vạn kỵ binh Mông Nguyên cũng chỉ đổi được mạng sống của mười vạn bộ binh Đại Tùy, tạo nên thần thoại bách chiến bách thắng.
Lúc trước không ai cho rằng lang kỵ Mông Nguyên lại thất bại trước bộ binh Đại Tùy khi chiến đấu ở bình nguyên. Mà Đại Tùy đã từng sáng tạo ra thần thoại như vậy.
Hiện giờ, hai đội tinh nhuệ chân chính đang giao chiến.
-Khiến cho kẻ địch cảm thấy tuyệt vọng…
Hạ Hầu Bách Xuyên nhìn đội ngũ tấn công của mình bị ngăn cản, mà khí giới công thành trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa lên, liền không nhịn được nghĩ tới lời của Phương Giải trước khi đi.
-Đối mặt với đội quân thực sự tinh nhuệ, nếu muốn chiến thắng, biện pháp tốt nhất không phải là đả kích vào thân thể của bọn họ, bởi vì bọn họ đã học được sự kiên trì và cứng cỏi. Chỉ khi khiến bọn họ tuyệt vọng mất đi ý chí chiến đấu, mới có thể khiến một đội quân tinh nhuệ nhanh chóng bại vong. Giống như lúc ở Tây Bắc, Lý Viễn Sơn dẫn lang kỵ Mông Nguyên nhập quan. Tuyệt vọng, đã khiến bảy mươi vạn tinh nhuệ Đại Tùy tan rã như băng tuyết.
Lời của Phương Giải, vẫn còn vang vọng trong đầu Hạ Hầu Bách Xuyên.
-Sở dĩ ta dốc toàn lực tạo ra pháo doanh, tất nhiên là để về sau chinh chiến càng thêm thuận lợi. Nhưng về căn bản, vẫn là muốn Hắc Kỳ Quân giảm thiểu tử vong. Vũ khí hùng mạnh, sẽ giúp binh sĩ giảm khả năng chết trận. Mà ngươi phải nhớ kỹ rằng, dù vũ khí đắt đỏ hơn nữa, cũng không thể bằng được mạng người.
Nghĩ tới lời này, ánh mắt của Hạ Hầu Bách Xuyên liền thay đổi.
Y giục ngựa tới chỗ pháo doanh, nhìn thấy An Đức Lỗ đang chỉ huy pháo doanh nổ sung, y nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh tới chỗ An Đức Lỗ:
-An Đức Lỗ, hiện tại ta sẽ cho đội ngũ tấn công lui lại, nhưng ngươi không thể ngừng nổ pháo.
-Vì sao?
An Đức Lỗ sửng sốt, sau đó la lớn:
-Nếu quân đội của ngươi không tấn công nữa, thì đâu cần lãng phí pháo? Hạ Hầu tướng quân, ngươi có biết giá trị chế tạo một viên đạn pháo là bao nhiêu không?
-Ta chỉ biết rằng giá trị của đạn pháo không thể bằng được mạng người!
Hạ Hầu Bách Xuyên quát lớn:
-Pháo doanh tuyệt đối không thể ngừng, khiến cho phòng thủ của kẻ địch hoàn toàn sụp đổ. Ta muốn khiến trên tường thành không có một viên gạch lành lặn nào, khiến cho kẻ địch mỗi khi nghĩ tới lên thành, chân đều nhũn ra.
An Đức Lỗ bị tiếng quát lớn của Hạ Hầu Bách Xuyên làm cho hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau một bước.
Y quay đầu nhìn tường thành bên kia, lại nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Bách Xuyên:
-Được rồi, nhưng ngươi nhất định phải nhanh chóng liên lạc với đại đội nhân mã. Số lượng đạn pháo ta mang theo không đủ để san lấp tòa thành này.
-Không cần!
Hạ Hầu Bách Xuyên chợt phát hiện ra cái gì đó, dùng ngón tay chỉ tường thành bên kia Lê Âm:
-Có lẽ, ngay từ đầu phương hướng tấn công của chúng ta đã sai.
An Đức Lỗ nhìn theo hướng Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ, hơi chút sửng sốt liền mỉm cười:
-Đúng vậy a, chúng ta nên nã pháo ở hướng kia mới đúng.
Thành Lê Âm
Xây theo thế núi.
Chỗ kết nối giữa tường thành và vách đá là yếu nhất, hơn nữa ở vách đá có không ít tảng đá lớn nhô ra ngoài.
-Ta mang theo mười ổ pháo tới đó, tạo ra một lỗ hổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.