Chương 1003: Xương cốt cũng phải hưng phấn
Trí Bạch
11/10/2019
Thành Đại Lý
Hoàng cung
Phía trước Chính Điện là một quảng trường rộng lớn. Lúc quần thần Nam Yến vào triều, sẽ đi qua nơi này mới tiến vào Đại Điện. Nếu là ở lúc trước, hai bên đường đi nhỏ đứng đầy võ sĩ cầm trường kích, dưới sự hướng dẫn của nội thị, văn võ bá quan đi qua một rừng trường kích tiến vào triều.
Nhưng hôm nay, quảng trường này nhìn rất trống trải.
Không nhìn thấy những thị vệ cao lớn khôi ngô, cũng không nhìn thấy cung nữ thái giám với bước chân bận rộn, chỉ có một lão hòa thương mặc tăng y màu xám khoanh chân ngồi giữa quảng trường, nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta ngồi trên một cái bồ đoàn, không mặc áo cà sa, phía trước cũng không có mõ, trong tay không có Phật châu.
Trên quảng trưởng chỉ có mình ông ta, nhưng bốn phía quảng trường được đề phòng nghiêm khắc.
Tám trăm Đồ Thần Vệ dựa theo kế hoạch đã bố trí xong xuôi, chuẩn bị bày trận bất kỳ lúc nào. Tất cả đại nội thị vệ đều tập trung ở bốn phía đại điện, nhằm bảo vệ cho Hoàng Đế.
Mà Hoàng Đế, thì ngồi ở cái ghế đặt trước cửa Đại Điện, nhìn về lão tăng, chờ người muốn tới. Nói thật, tới hiện tại Mộ Dung Sỉ vẫn chưa hiểu được mục đích mà Phương Giải đáp ứng tiến vào hoàng cung quyết chiến với Ngộ Kỷ Đại hòa thượng. Y suy nghĩ hai ngày, đáp án nghĩ ra được cũng không chắc lắm. Y nghĩ, có lẽ Phương Giải muốn tới hoàng cung Nam Yến đánh bại đệ nhất cao thủ của Đại Lý, khiến khí thế của quân dân Nam Yến giảm mạnh. Hoặc là Phương Giải chính là mượn cơ hội này tiến vào hoàng cung giết chết mình. Dù sao nếu y chết, Nam Yến chỉ còn danh nghĩa.
Mà đứng bên cạnh y là một người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, mặt mày thanh tú. Bộ quần áo màu vàng cho thấy thân phận của y, chính là Thái tử Nam Yến Mộ Dung Trường Lam.
Khác với vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt của Mộ Dung Sỉ, vị Thái tử được ăn ngon mặc đen từ nhỏ này lại lộ vẻ bướng bỉnh và khinh thường.
-Phụ hoàng…
Mộ Dung Trường Lam nhìn Ngộ Kỷ Đại hòa thượng ngồi khoanh chân giữa quảng trường, nhịn thật lâu rốt cuộc không nhịn được hỏi:
-Phó thác quốc sự vào một người luyện võ, liệu có phải hơi qua loa không? Nhi thần nghĩ, muốn đuổi địch thì vẫn phải dựa vào quân đội là tốt nhất. Lấy quân uy đường đường chính chính đánh bại kẻ thù, dương cao sự hùng vĩ của Đại Yến chúng ta. Còn dám khách giang hồ không xếp hạng này, cho dù có tu vị tuyệt cường thì cũng không lên được mặt bàn. Nhi thần cảm thấy… có thể sử dụng khách giang hồ, nhưng không nên coi trọng.
Mộ Dung Sỉ hiểu rất rõ đứa con trai này của mình. Y biết Mộ Dung Trường Lam có đầy đủ điều kiện của một quân chủ anh minh, có lẽ khuyết điểm duy nhất chính là quá tự tin, tự tin tới mức không nhìn rõ thế cuộc. Đứa con này khinh thường khách giang hồ, nhưng Mộ Dung Sỉ lại không thể nói cho nó biết, bản thân y cũng xuất thân từ khách giang hồ. Cái gọi là xứng đáng kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, bất quá chỉ là trò cười mà thôi.
-Lam Nhi, trẫm hiểu tâm tư của con.
Mộ Dung Sỉ thu hồi ánh mắt khỏi Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, nhìn con mình, ôn hòa nói:
-Thuở nhỏ con đã được học tập binh pháp, bác học đa tài. Con cũng từng giả danh thi diễn võ trong quân, nhiều lần chiếm danh đầu. Trẫm biết, nếu giao cho con một đội quân hùng mạnh, con nhất định có thể quét ngang thiên hạ.
Nghe thấy câu này, Mộ Dung Trường Lam lộ vẻ đắc ý.
-Nhưng, Lam Nhi à…trẫm không có quân đội như vậy giao cho con.
Mộ Dung Sỉ thở dài:
-Từ khi Đại Yến lập quốc tới nay, chưa từng trải qua chiến sự. Tuy con một lòng muốn mở mang bờ cõi, nhưng trẫm không cho con cơ hội này, con biết vì sao không?
-Nhi thần không biết.
-Bởi vì mặc kệ con thừa nhận hay không, thì thực lực của Đại Yến vẫn còn quá yếu.
Mộ Dung Sỉ buồn bã nói:
-Trẫm vẫn chịu nhục, xưng thần với nước Tùy, không phải là không nghĩ tới tạm thời chịu đựng, sau đó phát triển thực lực bản thân, chờ đợi một ngày giẫm chân lên tất cả kẻ thù. Nhưng Đại Yến không giống như bề ngoài mà con thấy. Bốn thành phương bắc liên tiếp bị kẻ địch phá, chính vì triều thần và con dân Đại Yến không đoàn kết. Bọn họ thấy đều là lợi ích của bản thân, chứ không phải là lợi ích của Yến Quốc.
-Cho nên, trẫm muốn con nhớ kỹ một việc.
Mặc dù Mộ Dung Trường Lam không thèm để ý tới lời của Mộ Dung Sỉ, nhưng vẫn cúi đầu nói:
-Nhi thần lắng nghe lời dạy bảo của phụ hoàng.
Mộ Dung Sỉ nhìn y, trịnh trọng nói:
-Nếu Đại Yến có thể vượt qua kiếp nạn này, tương lai con kế thừa ngôi vị, việc cần làm đầu tiên không phải là mở mang bờ cõi, mà là ổn định triều cương. Kẻ địch bên trong quốc gia, còn đáng sợ hơn kẻ địch ở bên ngoài…Chỉ cần khiến tất cả không dám nghi ngờ ngôi vị Hoàng Đế của con, chỉ cần nắm trong tay một quốc gia tuyệt đối phục tùng con, thì con mới có thể bước ra ngoài được.
-Phụ hoàng.
Mộ Dung Trường Lam nói:
-Nhi thần lại nghĩ, mở mang bờ cõi, chẳng phải là một cách để đoàn kết quốc gia lại sao? Hiện tại những người bên trong Đại Yến kia, quả thực coi ích lợi của gia tộc là hàng đầu. Nhưng bọn họ coi trọng chỉ là lợi ích. Không phải là không có biện pháp khiến bọn họ phục tùng. Nhi thần nghĩ, biện pháp này chính là khai chiến với bên ngoài. Nếu như có thể khiến các gia tộc thu được lợi ích từ chiến tranh, bọn họ sẽ dần dần tuân theo và phục tùng triều đình.
Mộ Dung Sỉ nao nao, không nhịn được lắc đầu:
-Lam nhi, con có thể nhìn ra được nhiều chuyện, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
-Phụ hoàng dạy bảo rất đúng…nhưng phụ hoàng à, không thể tiêu diệt những gia tộc kia, thì chỉ có thể nghĩ biện pháp chuyển sự chú ý của bọn họ ra ngoài Yến Quốc, chẳng phải sao?
Mộ Dung Sỉ vừa định nói gì nữa, thì thấy có người từ bên ngoài vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô to:
-Bệ hạ, việc lớn không tốt!
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng đang ngồi khoanh chân giữa quảng trường, nghe thấy tiếng la liền mở mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta lại nhắm mắt lại, coi như không thấy gì hết. Người chạy vào báo tin này chạy qua người ông ta, lao thẳng tới chỗ Mộ Dung Sỉ rồi nói vài câu gì đó.
Mộ Dung Sỉ biến sắc, hàm răng nghiến kèn kẹt.
-Chu Kiểm Toán…trẫm đánh giá thấp ngươi rồi!
Người báo tin thở hổn hển nói:
-Chủ soái Phương Giải của Hắc Kỳ Quân chỉ mang theo hai người đi vào cửa thành, yêu cầu mở cửa thành để vào. Tướng thủ thành vốn không dám mở cửa, nhưng Tể tướng đại nhân nói đối phương chỉ có ba người, không mở cửa sẽ khiến cho kẻ địch coi thường chúng ta. Hơn nữa có Hắc Thượng quốc sư trấn thủ, cho nên liền mở cửa thành…Nhưng ai mà ngờ tới, Phương Giải căn bản không muốn tới hoàng cung, mục tiêu của hắn chính là khiến cửa thành Đại Lý mở!
Thân hình Mộ Dung Sỉ không tự chủ được lay lay vài cái, sự phẫn nộ trong mắt thiêu cháy như lửa.
Hoàng cung
Phía trước Chính Điện là một quảng trường rộng lớn. Lúc quần thần Nam Yến vào triều, sẽ đi qua nơi này mới tiến vào Đại Điện. Nếu là ở lúc trước, hai bên đường đi nhỏ đứng đầy võ sĩ cầm trường kích, dưới sự hướng dẫn của nội thị, văn võ bá quan đi qua một rừng trường kích tiến vào triều.
Nhưng hôm nay, quảng trường này nhìn rất trống trải.
Không nhìn thấy những thị vệ cao lớn khôi ngô, cũng không nhìn thấy cung nữ thái giám với bước chân bận rộn, chỉ có một lão hòa thương mặc tăng y màu xám khoanh chân ngồi giữa quảng trường, nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta ngồi trên một cái bồ đoàn, không mặc áo cà sa, phía trước cũng không có mõ, trong tay không có Phật châu.
Trên quảng trưởng chỉ có mình ông ta, nhưng bốn phía quảng trường được đề phòng nghiêm khắc.
Tám trăm Đồ Thần Vệ dựa theo kế hoạch đã bố trí xong xuôi, chuẩn bị bày trận bất kỳ lúc nào. Tất cả đại nội thị vệ đều tập trung ở bốn phía đại điện, nhằm bảo vệ cho Hoàng Đế.
Mà Hoàng Đế, thì ngồi ở cái ghế đặt trước cửa Đại Điện, nhìn về lão tăng, chờ người muốn tới. Nói thật, tới hiện tại Mộ Dung Sỉ vẫn chưa hiểu được mục đích mà Phương Giải đáp ứng tiến vào hoàng cung quyết chiến với Ngộ Kỷ Đại hòa thượng. Y suy nghĩ hai ngày, đáp án nghĩ ra được cũng không chắc lắm. Y nghĩ, có lẽ Phương Giải muốn tới hoàng cung Nam Yến đánh bại đệ nhất cao thủ của Đại Lý, khiến khí thế của quân dân Nam Yến giảm mạnh. Hoặc là Phương Giải chính là mượn cơ hội này tiến vào hoàng cung giết chết mình. Dù sao nếu y chết, Nam Yến chỉ còn danh nghĩa.
Mà đứng bên cạnh y là một người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, mặt mày thanh tú. Bộ quần áo màu vàng cho thấy thân phận của y, chính là Thái tử Nam Yến Mộ Dung Trường Lam.
Khác với vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt của Mộ Dung Sỉ, vị Thái tử được ăn ngon mặc đen từ nhỏ này lại lộ vẻ bướng bỉnh và khinh thường.
-Phụ hoàng…
Mộ Dung Trường Lam nhìn Ngộ Kỷ Đại hòa thượng ngồi khoanh chân giữa quảng trường, nhịn thật lâu rốt cuộc không nhịn được hỏi:
-Phó thác quốc sự vào một người luyện võ, liệu có phải hơi qua loa không? Nhi thần nghĩ, muốn đuổi địch thì vẫn phải dựa vào quân đội là tốt nhất. Lấy quân uy đường đường chính chính đánh bại kẻ thù, dương cao sự hùng vĩ của Đại Yến chúng ta. Còn dám khách giang hồ không xếp hạng này, cho dù có tu vị tuyệt cường thì cũng không lên được mặt bàn. Nhi thần cảm thấy… có thể sử dụng khách giang hồ, nhưng không nên coi trọng.
Mộ Dung Sỉ hiểu rất rõ đứa con trai này của mình. Y biết Mộ Dung Trường Lam có đầy đủ điều kiện của một quân chủ anh minh, có lẽ khuyết điểm duy nhất chính là quá tự tin, tự tin tới mức không nhìn rõ thế cuộc. Đứa con này khinh thường khách giang hồ, nhưng Mộ Dung Sỉ lại không thể nói cho nó biết, bản thân y cũng xuất thân từ khách giang hồ. Cái gọi là xứng đáng kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, bất quá chỉ là trò cười mà thôi.
-Lam Nhi, trẫm hiểu tâm tư của con.
Mộ Dung Sỉ thu hồi ánh mắt khỏi Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, nhìn con mình, ôn hòa nói:
-Thuở nhỏ con đã được học tập binh pháp, bác học đa tài. Con cũng từng giả danh thi diễn võ trong quân, nhiều lần chiếm danh đầu. Trẫm biết, nếu giao cho con một đội quân hùng mạnh, con nhất định có thể quét ngang thiên hạ.
Nghe thấy câu này, Mộ Dung Trường Lam lộ vẻ đắc ý.
-Nhưng, Lam Nhi à…trẫm không có quân đội như vậy giao cho con.
Mộ Dung Sỉ thở dài:
-Từ khi Đại Yến lập quốc tới nay, chưa từng trải qua chiến sự. Tuy con một lòng muốn mở mang bờ cõi, nhưng trẫm không cho con cơ hội này, con biết vì sao không?
-Nhi thần không biết.
-Bởi vì mặc kệ con thừa nhận hay không, thì thực lực của Đại Yến vẫn còn quá yếu.
Mộ Dung Sỉ buồn bã nói:
-Trẫm vẫn chịu nhục, xưng thần với nước Tùy, không phải là không nghĩ tới tạm thời chịu đựng, sau đó phát triển thực lực bản thân, chờ đợi một ngày giẫm chân lên tất cả kẻ thù. Nhưng Đại Yến không giống như bề ngoài mà con thấy. Bốn thành phương bắc liên tiếp bị kẻ địch phá, chính vì triều thần và con dân Đại Yến không đoàn kết. Bọn họ thấy đều là lợi ích của bản thân, chứ không phải là lợi ích của Yến Quốc.
-Cho nên, trẫm muốn con nhớ kỹ một việc.
Mặc dù Mộ Dung Trường Lam không thèm để ý tới lời của Mộ Dung Sỉ, nhưng vẫn cúi đầu nói:
-Nhi thần lắng nghe lời dạy bảo của phụ hoàng.
Mộ Dung Sỉ nhìn y, trịnh trọng nói:
-Nếu Đại Yến có thể vượt qua kiếp nạn này, tương lai con kế thừa ngôi vị, việc cần làm đầu tiên không phải là mở mang bờ cõi, mà là ổn định triều cương. Kẻ địch bên trong quốc gia, còn đáng sợ hơn kẻ địch ở bên ngoài…Chỉ cần khiến tất cả không dám nghi ngờ ngôi vị Hoàng Đế của con, chỉ cần nắm trong tay một quốc gia tuyệt đối phục tùng con, thì con mới có thể bước ra ngoài được.
-Phụ hoàng.
Mộ Dung Trường Lam nói:
-Nhi thần lại nghĩ, mở mang bờ cõi, chẳng phải là một cách để đoàn kết quốc gia lại sao? Hiện tại những người bên trong Đại Yến kia, quả thực coi ích lợi của gia tộc là hàng đầu. Nhưng bọn họ coi trọng chỉ là lợi ích. Không phải là không có biện pháp khiến bọn họ phục tùng. Nhi thần nghĩ, biện pháp này chính là khai chiến với bên ngoài. Nếu như có thể khiến các gia tộc thu được lợi ích từ chiến tranh, bọn họ sẽ dần dần tuân theo và phục tùng triều đình.
Mộ Dung Sỉ nao nao, không nhịn được lắc đầu:
-Lam nhi, con có thể nhìn ra được nhiều chuyện, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
-Phụ hoàng dạy bảo rất đúng…nhưng phụ hoàng à, không thể tiêu diệt những gia tộc kia, thì chỉ có thể nghĩ biện pháp chuyển sự chú ý của bọn họ ra ngoài Yến Quốc, chẳng phải sao?
Mộ Dung Sỉ vừa định nói gì nữa, thì thấy có người từ bên ngoài vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô to:
-Bệ hạ, việc lớn không tốt!
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng đang ngồi khoanh chân giữa quảng trường, nghe thấy tiếng la liền mở mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta lại nhắm mắt lại, coi như không thấy gì hết. Người chạy vào báo tin này chạy qua người ông ta, lao thẳng tới chỗ Mộ Dung Sỉ rồi nói vài câu gì đó.
Mộ Dung Sỉ biến sắc, hàm răng nghiến kèn kẹt.
-Chu Kiểm Toán…trẫm đánh giá thấp ngươi rồi!
Người báo tin thở hổn hển nói:
-Chủ soái Phương Giải của Hắc Kỳ Quân chỉ mang theo hai người đi vào cửa thành, yêu cầu mở cửa thành để vào. Tướng thủ thành vốn không dám mở cửa, nhưng Tể tướng đại nhân nói đối phương chỉ có ba người, không mở cửa sẽ khiến cho kẻ địch coi thường chúng ta. Hơn nữa có Hắc Thượng quốc sư trấn thủ, cho nên liền mở cửa thành…Nhưng ai mà ngờ tới, Phương Giải căn bản không muốn tới hoàng cung, mục tiêu của hắn chính là khiến cửa thành Đại Lý mở!
Thân hình Mộ Dung Sỉ không tự chủ được lay lay vài cái, sự phẫn nộ trong mắt thiêu cháy như lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.