Chương 104: Y ngủ có ngon không? (1)
Trí Bạch
22/01/2017
Tức Họa Mi đứng ở trước cửa sau của lầu ba, mấy người tụ cùng một chỗ trong tiểu viện kia dường như đang nghị luận cái gì. Nàng có thể nhìn thấy hành động của những người ở đó nhưng không nghe được thanh âm, cho nên hình ảnh giống như yên lặng, rất kỳ diệu.
Lông mày của Tức Họa Mi rất đẹp, đến nam tử năm đó đều đã từng nói, lông mi xinh đẹp của nàng làm cho tim người ta đập thình thịch. Nhưng lúc này, hai hàng lông mi rất đẹp dường như đang nhíu lại với nhau.
Hậu viện này của Hồng Tụ Chiêu, không lâu sau rất có thể sẽ trở thành trung tâm cơn bão của toàn bộ thành Trường An thậm chí là toàn bộ đế quốc Đại Tùy, bởi vì kẻ điên cầm kiếm xông vào tàn sát nha môn Binh Bộ Đại Tùy, chính đang nằm trên giường kia.Bất kể như thế nào, Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy cũng sẽ không thể nào bỏ qua chuyện này.
- Tiểu Đinh Điểm, đi gọi Phương Giải tới đây.
Nàng trở lại phân phó một câu.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lần đầu tiên Tiểu Đinh Điểm nhìn thấy sắc mặt Tức đại nương nghiêm trọng như vậy. Cho nên trong lòng nàng rất sợ hãi, có một loại ảo giác sẽ mất đi gì đó. Cho tới nay Tức đại nương đều là trụ cột của Hồng Tụ Chiêu, nếu như ngay cả cây trụ này mà cũng bắt đầu dao động, thì những con chim tước cư ngụ ở Hồng Tụ Chiêu như các nàng, làm sao mà không thất kinh?Nàng xách váy của mình, đi gần như bay xuống lầu tìm Phương Giải.
Hậu viện.
Phương Giải ôm Trầm Khuynh Phiến đặt lên ghế, để cho nàng tiếp xúc một chút với ánh mặt trời ấm áp. Đại Khuyển cũng vậy, Mộc Tiểu Yêu cũng thế, bọn họ đều chưa từng thấy qua bộ dạng này của Trầm Khuynh Phiến. Nhất là Mộc Tiểu Yêu, ở trong ấn tượng của nàng, Trầm Khuynh Phiến vĩnh viễn là một nữ nhân cao ngạo ác nghiệt. Nàng sẽ không tỏ ra yếu thế với bất kỳ ai, ngày đầu tiên đến sư môn nàng đã mang bộ dáng này. Nàng quái gở, không hợp với các đệ tử trong sư môn.
Ánh mắt nàng nhìn bất cứ kẻ nào đều mang theo một chút miệt thị, nàng khinh thường sư tỷ này. Tuy rằng lúc đó nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng giống như không hề hoài nghi rằng mình sẽ siêu việt hơn mọi người trong sưmôn. Nàng chính là một thanh kiếm, giống như thanh trường kiếm nàng vẫn ôm trong ngực, không cần vỏ kiếm để che đi cạnh sắc lạnh lùng của trường kiếm.
Nhưng lúc này, Trầm Khuynh Phiến được Phương Giải ôm từ trong phòng ra, một tay ôm lấy cổ Phương Giải suy yếu giống như con mèo nhỏ. Hai mắt nàng hơi híp lại, đầu dựa vào lồng ngực kiên cố của Phương Giải. Mà ánh mắt nàng vẫn nhìn mặt Phương Giải, thậm chí Mộc Tiểu Yêu còn có một loại ảo giác trong ánh mắt Trầm Khuynh Phiến có một loại cảm xúc không muốn xa rời.
Đối với Trầm Khuynh Phiến mà nói, đây là một chuyện không thể nào xảy ra.
Nàng khinh thường có nam nhân, cũng khinh thường Phương Giải.
Tối thiểu trước đây vẫn là như vậy, nàng không chỉ một lần mắng Phương Giải làthứ rác rưởi. Cũng không chỉ một lần suy nghĩ muốn vứt bỏ Phương Giải, để hắn tự sinh tự diệt. Trên đường lẩn trốn, thậm chí có một lần nàng còn dùng trường kiếm rạch một đường trên cánh tay Phương Giải, lúc đó, Mộc Tiểu Yêu bọn họ đều cảm thấy Trầm Khuynh Phiến thực sự động sát tâm với Phương Giải.
Nàng đem chính mình tách khỏi mọi người, nàng ngạo nhiên độc lập.
Một nữ tử như vậy, sao lại có bộ dáng mảnh mai kia?
Một nữ tử như vậy, vì sao ánh mắt nhìn Phương Giải có thể mang theo ỷ lại và không buông?
Cho nên, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình.Phương Giải ôm ngang Trầm Khuynh Phiến, đặt nữ tử suy yếu lên trên ghế. Một khắc Trầm Khuynh Phiến rời khỏi vòng ôm của Phương Giải, trong ánh mắt của nàng đầy vẻ không nỡ.
Mộc Tiểu Yêu đem chăn nhung trong tay đắp lên trên người Trầm Khuynh Phiến, sau đó yên lặng xoay người.
- Cảm ơn.
Nàng nghe thấy Trầm Khuynh Phiến nói.
Bả vai Mộc Tiểu Yêu run nhè nhẹ, sắc mặt biến ảo không ngừng. Trong mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến nói hai chữ cảm ơn với người khác. Hơn nữa lại nói cảm ơn với người đã bị nàng định là mục tiêu, Trầm KhuynhPhiến lúc này, dường như không phải là Trầm Khuynh Phiến rồi.
Mộc Tiểu Yêu không nói chuyện, cũng không quay đầu lại.
Khóe miệng Trầm Khuynh Phiến hơi gợi lên, dường như là đắc ý bởi vì thấy Mộc Tiểu Yêu vì nghe mình nói một tiếng cảm ơn mà không biết phản ứng như thế nào. Cho nên... Nàng vẫn là Trầm Khuynh Phiến kiêu ngạo. Mặc dù đến lúc này, nàng vẫn không muốn biểu hiện sự yếu đuối với bất cứ kẻ nào. Chẳng hề sợ, dù tay nàng bây giờ căn bản không cầm nổi chuôi trường kiếm.
- Hôm nay chúng ta phải đi.
Phương Giải nhìn Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu, vừa liếc nhìn lão già què đang ngồi uống rượu giải sầu ở một bên.Không đợi Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu trả lời, hắn đi đến trước mặt lão già què quỳ xuống, rất nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ dập đầu lạy ba cái, hắn không nói gì, dập đầu xong liền đứng lên. Ngô Nhất Đạo cứu hắn, thời điểm rời khỏi Tán Kim Hậu Phủ, hắn chỉ nói đúng một tiếng cảm ơn với Ngô Nhất Đạo. Lão già què cứu Trầm Khuynh Phiến, hắn lại quỳ xuống đất dập đầu.
- Lão gia tử, có lẽ vãn bối chỉ có thể dập đầu để cảm ơn ngài.
Ý tứ của những lời này, có lẽ là lúc không thể tiếp tục báo ân.
Khóe miệng Phương Giải mang theo ý cười chua sót nói:
- Vốn còn muốn tiếp tục làm phiền ngài, thế nào cũng phải học xong Nhất Thức Đạo rồi mới nói. Nhưng hiện tại xem ra không có cơ hội rồi, chúng ta bất kể có thể đi được hay không, bất kể có thể đi bao xa đều sẽ đi, chẳng sợ chỉ có thể sống nhiềuthêm một ngày, nhưng vì sinh mệnh này vẫn phải trốn. Tuy rằng cùng với Trác tiên sinh bèo nước gặp nhau, nhưng y nói có thể cho Tiểu Yêu tỷ thời gian ba ngày, ta tin y, có thời gian ba ngày để chạy trốn, không tệ... Tuy rằng làm như vậy, có chút có lỗi với Trác tiên sinh.
Lão già què há miệng, lại không biết nói cái gì.
- Có lẽ y... Muốn cho các ngươi cơ hội chạy trốn.
Cuối cùng lão chỉ có thể bất đắc dĩ than một câu, sau đó gục đầu xuống không nói gì nữa.
Phương Giải sửng sốt, nghe được lời nói của lão già què đột nhiên cảm thấy lưng mình lại đeo thêm một đại ân tình. Trác tiên sinh nói cho Mộc Tiểu Yêu thời gian bangày, sau khi lão già què nhắc nhở hắn, hắn mới hiểu được hóa ra cao kiến của tiên sinh là, các ngươi nhanh chóng trốn đi trong ba ngày.
Lúc ấy hắn không nghe rõ ý tứ này trong lời nói của Mộc Tiểu Yêu, có lẽ là kiêng kị cái gì.
- Mặc dù hiện tại không ai biết Trầm Khuynh Phiến chính là người ban đêm xông vào Binh bộ kia...
Đại Khuyển lắc lắc đầu:
- Nhưng hiện tại tất cả các cửa thành Trường An đều có trọng binh kiểm tra, chúng ta đi như thế nào?
Mộc Tiểu Yêu chỉ chỉ vào cái bao mình để trên bàn lúc trước nói:- Trác tiên sinh đưa đấy, ông ấy nói có lẽ chúng ta sẽ dùng đến.
Đại Khuyển mở cái bao ra, phát hiện bên trong là mấy bộ phi ngư bào còn mới.
Trong lòng Phương Giải chấn động.
- Trác tiên sinh...
Hắn thấp giọng xưng hô một tiếng như thế, sau đó xoay người hướng về phía cung thành vái một cái. Đăng bởi: admin
Lông mày của Tức Họa Mi rất đẹp, đến nam tử năm đó đều đã từng nói, lông mi xinh đẹp của nàng làm cho tim người ta đập thình thịch. Nhưng lúc này, hai hàng lông mi rất đẹp dường như đang nhíu lại với nhau.
Hậu viện này của Hồng Tụ Chiêu, không lâu sau rất có thể sẽ trở thành trung tâm cơn bão của toàn bộ thành Trường An thậm chí là toàn bộ đế quốc Đại Tùy, bởi vì kẻ điên cầm kiếm xông vào tàn sát nha môn Binh Bộ Đại Tùy, chính đang nằm trên giường kia.Bất kể như thế nào, Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy cũng sẽ không thể nào bỏ qua chuyện này.
- Tiểu Đinh Điểm, đi gọi Phương Giải tới đây.
Nàng trở lại phân phó một câu.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lần đầu tiên Tiểu Đinh Điểm nhìn thấy sắc mặt Tức đại nương nghiêm trọng như vậy. Cho nên trong lòng nàng rất sợ hãi, có một loại ảo giác sẽ mất đi gì đó. Cho tới nay Tức đại nương đều là trụ cột của Hồng Tụ Chiêu, nếu như ngay cả cây trụ này mà cũng bắt đầu dao động, thì những con chim tước cư ngụ ở Hồng Tụ Chiêu như các nàng, làm sao mà không thất kinh?Nàng xách váy của mình, đi gần như bay xuống lầu tìm Phương Giải.
Hậu viện.
Phương Giải ôm Trầm Khuynh Phiến đặt lên ghế, để cho nàng tiếp xúc một chút với ánh mặt trời ấm áp. Đại Khuyển cũng vậy, Mộc Tiểu Yêu cũng thế, bọn họ đều chưa từng thấy qua bộ dạng này của Trầm Khuynh Phiến. Nhất là Mộc Tiểu Yêu, ở trong ấn tượng của nàng, Trầm Khuynh Phiến vĩnh viễn là một nữ nhân cao ngạo ác nghiệt. Nàng sẽ không tỏ ra yếu thế với bất kỳ ai, ngày đầu tiên đến sư môn nàng đã mang bộ dáng này. Nàng quái gở, không hợp với các đệ tử trong sư môn.
Ánh mắt nàng nhìn bất cứ kẻ nào đều mang theo một chút miệt thị, nàng khinh thường sư tỷ này. Tuy rằng lúc đó nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng giống như không hề hoài nghi rằng mình sẽ siêu việt hơn mọi người trong sưmôn. Nàng chính là một thanh kiếm, giống như thanh trường kiếm nàng vẫn ôm trong ngực, không cần vỏ kiếm để che đi cạnh sắc lạnh lùng của trường kiếm.
Nhưng lúc này, Trầm Khuynh Phiến được Phương Giải ôm từ trong phòng ra, một tay ôm lấy cổ Phương Giải suy yếu giống như con mèo nhỏ. Hai mắt nàng hơi híp lại, đầu dựa vào lồng ngực kiên cố của Phương Giải. Mà ánh mắt nàng vẫn nhìn mặt Phương Giải, thậm chí Mộc Tiểu Yêu còn có một loại ảo giác trong ánh mắt Trầm Khuynh Phiến có một loại cảm xúc không muốn xa rời.
Đối với Trầm Khuynh Phiến mà nói, đây là một chuyện không thể nào xảy ra.
Nàng khinh thường có nam nhân, cũng khinh thường Phương Giải.
Tối thiểu trước đây vẫn là như vậy, nàng không chỉ một lần mắng Phương Giải làthứ rác rưởi. Cũng không chỉ một lần suy nghĩ muốn vứt bỏ Phương Giải, để hắn tự sinh tự diệt. Trên đường lẩn trốn, thậm chí có một lần nàng còn dùng trường kiếm rạch một đường trên cánh tay Phương Giải, lúc đó, Mộc Tiểu Yêu bọn họ đều cảm thấy Trầm Khuynh Phiến thực sự động sát tâm với Phương Giải.
Nàng đem chính mình tách khỏi mọi người, nàng ngạo nhiên độc lập.
Một nữ tử như vậy, sao lại có bộ dáng mảnh mai kia?
Một nữ tử như vậy, vì sao ánh mắt nhìn Phương Giải có thể mang theo ỷ lại và không buông?
Cho nên, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình.Phương Giải ôm ngang Trầm Khuynh Phiến, đặt nữ tử suy yếu lên trên ghế. Một khắc Trầm Khuynh Phiến rời khỏi vòng ôm của Phương Giải, trong ánh mắt của nàng đầy vẻ không nỡ.
Mộc Tiểu Yêu đem chăn nhung trong tay đắp lên trên người Trầm Khuynh Phiến, sau đó yên lặng xoay người.
- Cảm ơn.
Nàng nghe thấy Trầm Khuynh Phiến nói.
Bả vai Mộc Tiểu Yêu run nhè nhẹ, sắc mặt biến ảo không ngừng. Trong mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến nói hai chữ cảm ơn với người khác. Hơn nữa lại nói cảm ơn với người đã bị nàng định là mục tiêu, Trầm KhuynhPhiến lúc này, dường như không phải là Trầm Khuynh Phiến rồi.
Mộc Tiểu Yêu không nói chuyện, cũng không quay đầu lại.
Khóe miệng Trầm Khuynh Phiến hơi gợi lên, dường như là đắc ý bởi vì thấy Mộc Tiểu Yêu vì nghe mình nói một tiếng cảm ơn mà không biết phản ứng như thế nào. Cho nên... Nàng vẫn là Trầm Khuynh Phiến kiêu ngạo. Mặc dù đến lúc này, nàng vẫn không muốn biểu hiện sự yếu đuối với bất cứ kẻ nào. Chẳng hề sợ, dù tay nàng bây giờ căn bản không cầm nổi chuôi trường kiếm.
- Hôm nay chúng ta phải đi.
Phương Giải nhìn Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu, vừa liếc nhìn lão già què đang ngồi uống rượu giải sầu ở một bên.Không đợi Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu trả lời, hắn đi đến trước mặt lão già què quỳ xuống, rất nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ dập đầu lạy ba cái, hắn không nói gì, dập đầu xong liền đứng lên. Ngô Nhất Đạo cứu hắn, thời điểm rời khỏi Tán Kim Hậu Phủ, hắn chỉ nói đúng một tiếng cảm ơn với Ngô Nhất Đạo. Lão già què cứu Trầm Khuynh Phiến, hắn lại quỳ xuống đất dập đầu.
- Lão gia tử, có lẽ vãn bối chỉ có thể dập đầu để cảm ơn ngài.
Ý tứ của những lời này, có lẽ là lúc không thể tiếp tục báo ân.
Khóe miệng Phương Giải mang theo ý cười chua sót nói:
- Vốn còn muốn tiếp tục làm phiền ngài, thế nào cũng phải học xong Nhất Thức Đạo rồi mới nói. Nhưng hiện tại xem ra không có cơ hội rồi, chúng ta bất kể có thể đi được hay không, bất kể có thể đi bao xa đều sẽ đi, chẳng sợ chỉ có thể sống nhiềuthêm một ngày, nhưng vì sinh mệnh này vẫn phải trốn. Tuy rằng cùng với Trác tiên sinh bèo nước gặp nhau, nhưng y nói có thể cho Tiểu Yêu tỷ thời gian ba ngày, ta tin y, có thời gian ba ngày để chạy trốn, không tệ... Tuy rằng làm như vậy, có chút có lỗi với Trác tiên sinh.
Lão già què há miệng, lại không biết nói cái gì.
- Có lẽ y... Muốn cho các ngươi cơ hội chạy trốn.
Cuối cùng lão chỉ có thể bất đắc dĩ than một câu, sau đó gục đầu xuống không nói gì nữa.
Phương Giải sửng sốt, nghe được lời nói của lão già què đột nhiên cảm thấy lưng mình lại đeo thêm một đại ân tình. Trác tiên sinh nói cho Mộc Tiểu Yêu thời gian bangày, sau khi lão già què nhắc nhở hắn, hắn mới hiểu được hóa ra cao kiến của tiên sinh là, các ngươi nhanh chóng trốn đi trong ba ngày.
Lúc ấy hắn không nghe rõ ý tứ này trong lời nói của Mộc Tiểu Yêu, có lẽ là kiêng kị cái gì.
- Mặc dù hiện tại không ai biết Trầm Khuynh Phiến chính là người ban đêm xông vào Binh bộ kia...
Đại Khuyển lắc lắc đầu:
- Nhưng hiện tại tất cả các cửa thành Trường An đều có trọng binh kiểm tra, chúng ta đi như thế nào?
Mộc Tiểu Yêu chỉ chỉ vào cái bao mình để trên bàn lúc trước nói:- Trác tiên sinh đưa đấy, ông ấy nói có lẽ chúng ta sẽ dùng đến.
Đại Khuyển mở cái bao ra, phát hiện bên trong là mấy bộ phi ngư bào còn mới.
Trong lòng Phương Giải chấn động.
- Trác tiên sinh...
Hắn thấp giọng xưng hô một tiếng như thế, sau đó xoay người hướng về phía cung thành vái một cái. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.