Chương 118
Đông Nhật Giải Phẫu
15/06/2024
“Nếu có thể quay trở lại ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu, ngươi muốn làm gì nhất?”
“Cảm ơn đã mời, tôi sẽ cho bản thân một lời khuyên thành khẩn: Lãnh đạo và rượu là hai thứ, dù có thơm đến đâu cũng không thể chạm vào được.”
Đồng chí Tả Nhan đã đạt được tử vong tính xã hội chỉ trong một đêm ngắn ngủi, thời điểm buổi sáng đau đầu mở mắt, hận không thể dứt khoát nhắm mắt, vĩnh viễn mà ngủ như thế này.
Nhưng mà, sau khi nhắm mắt lại, càng nhiều hình ảnh lung lay liều mạng xâm nhập vào tâm trí nàng, cho dù là khi nàng bị rút vào vấn đề kia, hay thời điểm điện thoại của nàng đổ chuông, thậm chí là nàng đang ôm Du An Lý không buông trước mặt mọi người...
Tả Nhan ở trên giường đá mạnh chăn, bực bội ôm đầu trong chăn vặn thành cái bành quai chèo.
Uốn éo như vậy, vặn mình vào người bên cạnh.
Tả Nhan rùng mình, nghĩ đến đêm qua chính mình treo trên người Du An Lý như thế nào rồi bị cô ôm trở về, đột nhiên không dám nhúc nhích nữa.
Nàng sợ đánh thức Du An Lý, phải đối mặt trước hoa ăn thịt người.
Tả Nhan phóng nhẹ động tác, tiến đến bên người Du An Lý, chịu đựng ý muốn ngáp sinh lý, an an tĩnh tĩnh nhìn gương mặt cô đang ngủ say.
Hình ảnh này có chút đã lâu.
Những ngày gần đây, khi nàng mở mắt vào mỗi buổi sáng, Du An Lý không rời giương nấu cơm cũng bận làm việc khác.
Lúc đầu, Tả Nhan không quen buổi sáng thức dậy bên cạnh không có người, nhưng để nàng cùng Du An Lý dậy sớm thật sự rất khó, cuối cùng chỉ có thể từ từ chấp nhận hiện trạng.
Nàng nhìn người còn đang say giấc, đột nhiên có chút nhớ tới dấu hiệu Du An Lý sắp thức dậy.
Trước khi học cách diễn giải cảm xúc của Du An Lý, Tả Nhan một lần cũng chưa bao giờ phát hiện cô sắp tỉnh dậy.
Bởi vì một người ngụy trang trong thời gian dài, khuôn mặt giống như thường xuyên đeo một chiếc mặt nạ, ngay cả khi ngủ cũng khó có sơ hở.
Tả Nhan từng nói đùa với cô, nói tất cả minh tinh nên học cách quản lý biểu tình như cô, để không bị truyền thông chụp đến hình tượng suy sụp.
Du An Lý đã tự mình dạy nàng “cách tăng cường năng lực tự quản”, vừa dùng thủ đoạn giảo hoạt nhất biểu thị ở trên người nàng, vừa nhẹ giọng nói: “Đã nói em đừng gọi, em gọi một tiếng, không phải lại muốn thêm lần nữa sao?”
Tả Nhan nước mắt lưng tròng xin tha, dùng hết phương pháp lấy lòng cô, cuối cùnh Du An Lý đích xác không lại làm nàng “đừng gọi”, mà là làm nàng “toàn bộ gọi ra.”
Tả Nhan hết lần này đến lần khác tìm đường chết, bị Du An Lý hoàn toàn khai phá từ trong ra ngoài, cũng từng chút đào ra bên trong nội tâm của Du An Lý, lộ ra ngoài ánh sáng.
“Em sợ sao?”
Nàng luôn có thể nhìn thấy ba chữ này trong mắt Du An Lý.
Những lúc như vậy, Tả Nhan sẽ càng lạm dụng tâm đi lấy lòng cô, trêu chọc cô, để cô phóng thích “chân thật” trên người càng nhiều.
- -- lấy hành động thay cho ngôn ngữ cũng chính là một bài học quan trọng mà Du lão sư đã dạy cho nàng.
Tả Nhan vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy người còn chưa tỉnh, cẩn thận cọ cọ vào hõm vai cô, sau đó tìm vị trí thoải mái tựa lên.
Nàng không biết có phải một lon rượu gạo có tác dụng chậm lớn như vậy hay không.
Nhưng từng hành động, từng lời nói của nàng, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, điều này có lẽ cũng đã giải thích được vấn đề.
Sau khi hiểu ra điều này, Tả Nhan chỉ đơn giản là không nghĩ đến việc chút nữa sẽ đối mặt với các đồng nghiệp trong công ty như thế nào, sau khi nhỏ giọng ngáp một cái, nàng liền dán vào người Du An Lý ngủ thiếp đi.
Tối qua đám người kia uống say như vậy, hiện tại đa phần đều tới giờ ăn trưa mới dậy, còn không có kịp dậy trước tập hợp.
Tốt nhất có thể trực tiếp ngủ quên, chờ tất cả bọn họ đều đi mới rời giường, như vậy còn có thể tránh được cuộc gặp gỡ làm người xấu hổ.
Tả Nhan nghĩ, nhắm mắt lại một lúc, nhưng không thể ngủ được nữa.
Tối qua nàng chơi rượu điên liền bỏ gánh, Du An Lý ôm nàng lên lầu, lại đánh răng tắm rửa cho nàng, trong phòng không có máy sấy tóc, còn dùng khăn lau khô cho nàng, mới đi rửa mặt.
Khó trách đến bây giờ cô vẫn chưa thức dậy.
Tả Nhan ngẩng đầu nhìn mặt cô, không nhịn được tiến tới hôn một cái.
Trong lòng biết rõ kết cục sau khi đánh thức Du An Lý sẽ không quá tốt đẹp, Tả Nhan vẫn là không quản được miệng mình, lại mổ vào mặt Du An Lý.
Đêm qua cũng coi như nàng còn “đắc tội” Du An Lý từ tâm đến thân, hôm nay không chân chó một chút, sau khi về nhà cũng đừng mong có ngày lành.
Bàn tính nhỏ của Tả Nhan kêu leng keng, hành vi cũng từ trộm gương mặt đến gặm củ cải, động tác nhẹ nhàng, rơi xuống trên người Du An Lý mà nơi chỉ có nàng mới biết, nhẹ nhàng lấy lòng người còn đang ngủ say.
Nhưng dù có ngủ say đến đâu, bị nàng lăn lộn như vậy cũng nên thức dậy.
Du An Lý còn không có mở mắt ra, giơ tay ôm eo nàng rồi xoay người, liền đè người ở dưới thân, không dung cự tuyệt hôn nàng.
Tả Nhan không có chút hoảng sợ, cho dù mãnh thú có dữ đến đâu, chỉ cần được cho ăn, tính công kích sẽ giảm đi rất nhiều.
Nàng hiếm khi chủ động hôn môi Du An Lý, ý đồ thanh toán xong nợ nần trước khi về nhà, vừa ôm vai Du An Lý, vừa thẳng lưng hướng lên.
Tả Nhan nghĩ rất tốt đẹp, nhưng hết thảy dụng tâm cùng ý tưởng thần kín đều biến thành bong bóng sau khi thấy Du An Lý lấy củ cải ra.
Chẳng trách khi đi ra cửa nàng như thế nào cũng không tìm thấy, hóa ra đã sớm bị nữ nhân này cầm đi!
“Chờ đã, đột nhiên tôi có chút đói bụng.”
Tả Nhan vội vàng kêu dừng, nàng thật sự không muốn làm ở bên ngoài, đặc biệt là ở bên cạnh còn có đồng nghiệp trong công ty lại bị Du An Lý làm đến chết đi sống lại.
Du An Lý lại đặt bình xịt vào hộp, thong thả ung dung lau khô củ cải trong tay, sau đó cúi xuống đẩy thân nàng lên.
“Cái này cũng có thể ăn được.” cô không dao động trả lời.
Cho nên, vào ngày thứ hai của năm 26 tuổi, Tả Nhan vẫn còn dũng cảm đi tìm đường chết như cũ, thật là đáng mừng.
Cuối cùng hai người thuận lý thành chương lỡ chuyến xe buýt trong hành trình trở về, mặc dù Du An Lý có lý do giả --- tối qua phải đưa Du An Lý về phòng chiếu cố, nhưng Tả Nhan vẫn có tật giật mình lo lắng đề phòng cả buổi, mãi cho đến khi ăn cơm xong khôi phục thể lực, lúc này mới có dũng khí xem tin nhắn nhóm.
Nàng khẩn trương xem xong tất cả tin nhắn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, hình tượng tửu lượng kém của nàng đã ăn sâu vào lòng người, trong công ty ngoại trừ thông cảm cho Du An Lý, thậm chí còn nhất trí sau này tổ chức team building không được cho nàng uống rượu, ngàn vạn lần không mời nàng dự đám cưới, vạn nhất cô dâu cũng bị nàng xuống tay thì sao?
Rốt cuộc người này uống say cũng không ôm ai, liền chỉ ôm người đẹp nhất.
Mặc dù biết mọi người chỉ đang nói đùa không có ý gì khác, nhưng Tả Nhan vẫn đỏ mặt, nhanh chóng giải thích với Du An Lý trước mặt, “Bọn họ nói bậy, tôi không phải là lưu manh uống rượu liền chơi a.”
Du An Lý gọi taxi, bỏ điện thoại xuống nhìn qua, bình tĩnh hỏi: “Phải không? Sao tôi nhớ lúc em 17 tuổi lần đó uống rượu xong, còn mở mở miệng muốn tôi hôn? Lần đó giống như cũng là rượu gạo đi...”
Mặt Tả Nhan đỏ như đít khỉ, vô tội cao giọng nói: “Tôi đây cũnh sẽ không ôm người khá, trước nay tôi chưa từng ôm người khác!”
Du An Lý hiểu ý, gật đầu nói, “Cho nên, em chỉ chọn tôi xuống tay.”
“...”
À cái này.
Này giống như không thể phản bác.
Tả Nhan chột dạ liếc nhìn cô một cái, lập tức dời tầm mắt.
Cũng không thể nói thêm gì nữa.
Lại tiếp tục đề tài này, vạn nhất Du An Lý nhìn ra nàng thực sự có nhân cơ hội làm lưu manh chơi thì làm sao.
Cũng không biết Du An Lý gọi taxi ở đâu, tốc độ nhanh hơn so với dự kiến, hai người vừa nhận được cuộc gọi từ tài xế taxi liền trả phòng.
Cả hai mang theo đồ nhiệt tình chào tạm biệt lão bản homestay hiếu khách, khi ra về còn nhét đầy lon rượu gạo, nói là tặng cho hai người, để sau này có team building sẽ lại đến đây.
Tả Nhan nặn ra nụ cười cảm tạ lão bản, sau khi bước ra khỏi sân, nàng gục xuống nhìn rượu gạo trong tay, rồi lại nhìn Du An Lý ở bên cạnh giống như không có việc gì, trong lòng có chút phiền muộn.
Sáng nay nàng vừa thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa, đặc biệt là trước mặt Du An Lý.
Nhưng mà, hương vị của loại rượu này thực sự rất ngon, nếu vừa rồi không cố kị vì có Du An Lý ở bên cạnh, nàng đã định mua một thùng cho Zuo Tả Tăng Nhạc, gửi đi.
May là Trương Tiểu Mỹ có WeChat của lão bản homestay, sau khi trở về thêm bạn, nhờ lão bản homestay trực tiếp giao hàng đi cũng được.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Tả Nhan vừa lên xe liền nhận được tin nhắn WeChat từ Trương Tiểu Mỹ, nàng không cần mở cũng biết Trương Tiểu Mỹ sẽ chê cười mình, đơn giản là giả vờ như không nhìn thấy, cất điện thoại vào túi.
Du An Lý để tài xế trực tiếp lái đến hướng nhà, Tả Nhan nghe thấy lời này đột nhiên nhìn về phía cô, liều mạng nháy mắt ra hiệu với cô: Trạm xe buýt ở gần đây, chị có ngốc hay không! Đường xa như vậy còn đánh xe về nhà, đến nhà lãng phí bao nhiêu tiền a?
Nhưng Du An Lý nghiêng đầu nhìn, chỉ hỏi một câu: “Mắt em bị chuột rút à?”
Tả Nhan trợn mắt, chỉ đơn giản ghé vào tai cô nói, “Trạm xe ở gần đây.”
“Ừm, đúng vậy.” Du An Lý thuận miệng trả lời.
Tả Nhan, “...”
Nữ nhân bại hoại này, quá đáng chết rồi.
Trở về nhà phải nói với cô.
Đồng chí Tả Nhan giống như coi mình là gia chủ gia, rất đau lòng, dọc đường cũng không nói lời nào với Du An Lý.
Về đến nhà, nàng nghe thấy chuỗi số tài xế taxi vừa nói, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã gọi xe cấp cứu ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn tài xế lái xe rời đi, Tả Nhan không chờ nổi mà đi theo Du An Lý, không ngừng trách cô, “Tôi đã nói rồi, trạm xe buýt gần như vậy, taxi nhiều nhất có giá tới 20 tệ, còn vé xe buýt lại rẻ hơn, chị có thể tính toán một chút được không?”
Du An Lý nghiêng đầu nhìn qua, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “Em đang hỏi tôi có thể tính toán hay không sao?”
Tả Nhan, “... cũng không phải ý này.”
Nhìn Du An Lý một bộ “Ngươi lại nói một chữ ta liền cho ngươi làm hai bộ toán lý hóa”, Tả Nhan đột nhiên nhớ tới năm đó bị chi phối học bổ túc đáng sợ, tức khắc hậm hực kéo tay cô.
“Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ”
(*) Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Du An Lý nhìn “hài tử” 26 tuổi, ghét bỏ tránh tay nàng, tiếp tục đi về phía tiểu khu
Tả Nhan vội vàng nắm lấy tay cô, thập phần chân chó hỏi, “Chị xách cái túi đó cũng rất mệt đi? Đưa tôi đưa tôi, tôi xách cho.”
Du An Lý không tránh tay nàng lần nữa, một tay khác cũng thuận thế đưa túi cho nàng.
Tả Nhan chỉ lo chạy nhanh hống cô, không thèm nhìn con đường phía trước, cho đến khi ngẩng đầu lên thì vừa vặn đối mặt với Trương Tiểu Mỹ ở cổng tiểu khu.
Trong khi hai mặt nhìn nhau, đồng chí Trương Tiểu Mỹ lúng túng nhìn xung quanh, vẫn không quên giải thích,
“Cái kia, không phải vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho chị sao? Trưởng phòng Lưu kêu tôi tới tìm chị lấy đồ.”
“Cảm ơn đã mời, tôi sẽ cho bản thân một lời khuyên thành khẩn: Lãnh đạo và rượu là hai thứ, dù có thơm đến đâu cũng không thể chạm vào được.”
Đồng chí Tả Nhan đã đạt được tử vong tính xã hội chỉ trong một đêm ngắn ngủi, thời điểm buổi sáng đau đầu mở mắt, hận không thể dứt khoát nhắm mắt, vĩnh viễn mà ngủ như thế này.
Nhưng mà, sau khi nhắm mắt lại, càng nhiều hình ảnh lung lay liều mạng xâm nhập vào tâm trí nàng, cho dù là khi nàng bị rút vào vấn đề kia, hay thời điểm điện thoại của nàng đổ chuông, thậm chí là nàng đang ôm Du An Lý không buông trước mặt mọi người...
Tả Nhan ở trên giường đá mạnh chăn, bực bội ôm đầu trong chăn vặn thành cái bành quai chèo.
Uốn éo như vậy, vặn mình vào người bên cạnh.
Tả Nhan rùng mình, nghĩ đến đêm qua chính mình treo trên người Du An Lý như thế nào rồi bị cô ôm trở về, đột nhiên không dám nhúc nhích nữa.
Nàng sợ đánh thức Du An Lý, phải đối mặt trước hoa ăn thịt người.
Tả Nhan phóng nhẹ động tác, tiến đến bên người Du An Lý, chịu đựng ý muốn ngáp sinh lý, an an tĩnh tĩnh nhìn gương mặt cô đang ngủ say.
Hình ảnh này có chút đã lâu.
Những ngày gần đây, khi nàng mở mắt vào mỗi buổi sáng, Du An Lý không rời giương nấu cơm cũng bận làm việc khác.
Lúc đầu, Tả Nhan không quen buổi sáng thức dậy bên cạnh không có người, nhưng để nàng cùng Du An Lý dậy sớm thật sự rất khó, cuối cùng chỉ có thể từ từ chấp nhận hiện trạng.
Nàng nhìn người còn đang say giấc, đột nhiên có chút nhớ tới dấu hiệu Du An Lý sắp thức dậy.
Trước khi học cách diễn giải cảm xúc của Du An Lý, Tả Nhan một lần cũng chưa bao giờ phát hiện cô sắp tỉnh dậy.
Bởi vì một người ngụy trang trong thời gian dài, khuôn mặt giống như thường xuyên đeo một chiếc mặt nạ, ngay cả khi ngủ cũng khó có sơ hở.
Tả Nhan từng nói đùa với cô, nói tất cả minh tinh nên học cách quản lý biểu tình như cô, để không bị truyền thông chụp đến hình tượng suy sụp.
Du An Lý đã tự mình dạy nàng “cách tăng cường năng lực tự quản”, vừa dùng thủ đoạn giảo hoạt nhất biểu thị ở trên người nàng, vừa nhẹ giọng nói: “Đã nói em đừng gọi, em gọi một tiếng, không phải lại muốn thêm lần nữa sao?”
Tả Nhan nước mắt lưng tròng xin tha, dùng hết phương pháp lấy lòng cô, cuối cùnh Du An Lý đích xác không lại làm nàng “đừng gọi”, mà là làm nàng “toàn bộ gọi ra.”
Tả Nhan hết lần này đến lần khác tìm đường chết, bị Du An Lý hoàn toàn khai phá từ trong ra ngoài, cũng từng chút đào ra bên trong nội tâm của Du An Lý, lộ ra ngoài ánh sáng.
“Em sợ sao?”
Nàng luôn có thể nhìn thấy ba chữ này trong mắt Du An Lý.
Những lúc như vậy, Tả Nhan sẽ càng lạm dụng tâm đi lấy lòng cô, trêu chọc cô, để cô phóng thích “chân thật” trên người càng nhiều.
- -- lấy hành động thay cho ngôn ngữ cũng chính là một bài học quan trọng mà Du lão sư đã dạy cho nàng.
Tả Nhan vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy người còn chưa tỉnh, cẩn thận cọ cọ vào hõm vai cô, sau đó tìm vị trí thoải mái tựa lên.
Nàng không biết có phải một lon rượu gạo có tác dụng chậm lớn như vậy hay không.
Nhưng từng hành động, từng lời nói của nàng, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, điều này có lẽ cũng đã giải thích được vấn đề.
Sau khi hiểu ra điều này, Tả Nhan chỉ đơn giản là không nghĩ đến việc chút nữa sẽ đối mặt với các đồng nghiệp trong công ty như thế nào, sau khi nhỏ giọng ngáp một cái, nàng liền dán vào người Du An Lý ngủ thiếp đi.
Tối qua đám người kia uống say như vậy, hiện tại đa phần đều tới giờ ăn trưa mới dậy, còn không có kịp dậy trước tập hợp.
Tốt nhất có thể trực tiếp ngủ quên, chờ tất cả bọn họ đều đi mới rời giường, như vậy còn có thể tránh được cuộc gặp gỡ làm người xấu hổ.
Tả Nhan nghĩ, nhắm mắt lại một lúc, nhưng không thể ngủ được nữa.
Tối qua nàng chơi rượu điên liền bỏ gánh, Du An Lý ôm nàng lên lầu, lại đánh răng tắm rửa cho nàng, trong phòng không có máy sấy tóc, còn dùng khăn lau khô cho nàng, mới đi rửa mặt.
Khó trách đến bây giờ cô vẫn chưa thức dậy.
Tả Nhan ngẩng đầu nhìn mặt cô, không nhịn được tiến tới hôn một cái.
Trong lòng biết rõ kết cục sau khi đánh thức Du An Lý sẽ không quá tốt đẹp, Tả Nhan vẫn là không quản được miệng mình, lại mổ vào mặt Du An Lý.
Đêm qua cũng coi như nàng còn “đắc tội” Du An Lý từ tâm đến thân, hôm nay không chân chó một chút, sau khi về nhà cũng đừng mong có ngày lành.
Bàn tính nhỏ của Tả Nhan kêu leng keng, hành vi cũng từ trộm gương mặt đến gặm củ cải, động tác nhẹ nhàng, rơi xuống trên người Du An Lý mà nơi chỉ có nàng mới biết, nhẹ nhàng lấy lòng người còn đang ngủ say.
Nhưng dù có ngủ say đến đâu, bị nàng lăn lộn như vậy cũng nên thức dậy.
Du An Lý còn không có mở mắt ra, giơ tay ôm eo nàng rồi xoay người, liền đè người ở dưới thân, không dung cự tuyệt hôn nàng.
Tả Nhan không có chút hoảng sợ, cho dù mãnh thú có dữ đến đâu, chỉ cần được cho ăn, tính công kích sẽ giảm đi rất nhiều.
Nàng hiếm khi chủ động hôn môi Du An Lý, ý đồ thanh toán xong nợ nần trước khi về nhà, vừa ôm vai Du An Lý, vừa thẳng lưng hướng lên.
Tả Nhan nghĩ rất tốt đẹp, nhưng hết thảy dụng tâm cùng ý tưởng thần kín đều biến thành bong bóng sau khi thấy Du An Lý lấy củ cải ra.
Chẳng trách khi đi ra cửa nàng như thế nào cũng không tìm thấy, hóa ra đã sớm bị nữ nhân này cầm đi!
“Chờ đã, đột nhiên tôi có chút đói bụng.”
Tả Nhan vội vàng kêu dừng, nàng thật sự không muốn làm ở bên ngoài, đặc biệt là ở bên cạnh còn có đồng nghiệp trong công ty lại bị Du An Lý làm đến chết đi sống lại.
Du An Lý lại đặt bình xịt vào hộp, thong thả ung dung lau khô củ cải trong tay, sau đó cúi xuống đẩy thân nàng lên.
“Cái này cũng có thể ăn được.” cô không dao động trả lời.
Cho nên, vào ngày thứ hai của năm 26 tuổi, Tả Nhan vẫn còn dũng cảm đi tìm đường chết như cũ, thật là đáng mừng.
Cuối cùng hai người thuận lý thành chương lỡ chuyến xe buýt trong hành trình trở về, mặc dù Du An Lý có lý do giả --- tối qua phải đưa Du An Lý về phòng chiếu cố, nhưng Tả Nhan vẫn có tật giật mình lo lắng đề phòng cả buổi, mãi cho đến khi ăn cơm xong khôi phục thể lực, lúc này mới có dũng khí xem tin nhắn nhóm.
Nàng khẩn trương xem xong tất cả tin nhắn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, hình tượng tửu lượng kém của nàng đã ăn sâu vào lòng người, trong công ty ngoại trừ thông cảm cho Du An Lý, thậm chí còn nhất trí sau này tổ chức team building không được cho nàng uống rượu, ngàn vạn lần không mời nàng dự đám cưới, vạn nhất cô dâu cũng bị nàng xuống tay thì sao?
Rốt cuộc người này uống say cũng không ôm ai, liền chỉ ôm người đẹp nhất.
Mặc dù biết mọi người chỉ đang nói đùa không có ý gì khác, nhưng Tả Nhan vẫn đỏ mặt, nhanh chóng giải thích với Du An Lý trước mặt, “Bọn họ nói bậy, tôi không phải là lưu manh uống rượu liền chơi a.”
Du An Lý gọi taxi, bỏ điện thoại xuống nhìn qua, bình tĩnh hỏi: “Phải không? Sao tôi nhớ lúc em 17 tuổi lần đó uống rượu xong, còn mở mở miệng muốn tôi hôn? Lần đó giống như cũng là rượu gạo đi...”
Mặt Tả Nhan đỏ như đít khỉ, vô tội cao giọng nói: “Tôi đây cũnh sẽ không ôm người khá, trước nay tôi chưa từng ôm người khác!”
Du An Lý hiểu ý, gật đầu nói, “Cho nên, em chỉ chọn tôi xuống tay.”
“...”
À cái này.
Này giống như không thể phản bác.
Tả Nhan chột dạ liếc nhìn cô một cái, lập tức dời tầm mắt.
Cũng không thể nói thêm gì nữa.
Lại tiếp tục đề tài này, vạn nhất Du An Lý nhìn ra nàng thực sự có nhân cơ hội làm lưu manh chơi thì làm sao.
Cũng không biết Du An Lý gọi taxi ở đâu, tốc độ nhanh hơn so với dự kiến, hai người vừa nhận được cuộc gọi từ tài xế taxi liền trả phòng.
Cả hai mang theo đồ nhiệt tình chào tạm biệt lão bản homestay hiếu khách, khi ra về còn nhét đầy lon rượu gạo, nói là tặng cho hai người, để sau này có team building sẽ lại đến đây.
Tả Nhan nặn ra nụ cười cảm tạ lão bản, sau khi bước ra khỏi sân, nàng gục xuống nhìn rượu gạo trong tay, rồi lại nhìn Du An Lý ở bên cạnh giống như không có việc gì, trong lòng có chút phiền muộn.
Sáng nay nàng vừa thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa, đặc biệt là trước mặt Du An Lý.
Nhưng mà, hương vị của loại rượu này thực sự rất ngon, nếu vừa rồi không cố kị vì có Du An Lý ở bên cạnh, nàng đã định mua một thùng cho Zuo Tả Tăng Nhạc, gửi đi.
May là Trương Tiểu Mỹ có WeChat của lão bản homestay, sau khi trở về thêm bạn, nhờ lão bản homestay trực tiếp giao hàng đi cũng được.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Tả Nhan vừa lên xe liền nhận được tin nhắn WeChat từ Trương Tiểu Mỹ, nàng không cần mở cũng biết Trương Tiểu Mỹ sẽ chê cười mình, đơn giản là giả vờ như không nhìn thấy, cất điện thoại vào túi.
Du An Lý để tài xế trực tiếp lái đến hướng nhà, Tả Nhan nghe thấy lời này đột nhiên nhìn về phía cô, liều mạng nháy mắt ra hiệu với cô: Trạm xe buýt ở gần đây, chị có ngốc hay không! Đường xa như vậy còn đánh xe về nhà, đến nhà lãng phí bao nhiêu tiền a?
Nhưng Du An Lý nghiêng đầu nhìn, chỉ hỏi một câu: “Mắt em bị chuột rút à?”
Tả Nhan trợn mắt, chỉ đơn giản ghé vào tai cô nói, “Trạm xe ở gần đây.”
“Ừm, đúng vậy.” Du An Lý thuận miệng trả lời.
Tả Nhan, “...”
Nữ nhân bại hoại này, quá đáng chết rồi.
Trở về nhà phải nói với cô.
Đồng chí Tả Nhan giống như coi mình là gia chủ gia, rất đau lòng, dọc đường cũng không nói lời nào với Du An Lý.
Về đến nhà, nàng nghe thấy chuỗi số tài xế taxi vừa nói, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã gọi xe cấp cứu ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn tài xế lái xe rời đi, Tả Nhan không chờ nổi mà đi theo Du An Lý, không ngừng trách cô, “Tôi đã nói rồi, trạm xe buýt gần như vậy, taxi nhiều nhất có giá tới 20 tệ, còn vé xe buýt lại rẻ hơn, chị có thể tính toán một chút được không?”
Du An Lý nghiêng đầu nhìn qua, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “Em đang hỏi tôi có thể tính toán hay không sao?”
Tả Nhan, “... cũng không phải ý này.”
Nhìn Du An Lý một bộ “Ngươi lại nói một chữ ta liền cho ngươi làm hai bộ toán lý hóa”, Tả Nhan đột nhiên nhớ tới năm đó bị chi phối học bổ túc đáng sợ, tức khắc hậm hực kéo tay cô.
“Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ”
(*) Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Du An Lý nhìn “hài tử” 26 tuổi, ghét bỏ tránh tay nàng, tiếp tục đi về phía tiểu khu
Tả Nhan vội vàng nắm lấy tay cô, thập phần chân chó hỏi, “Chị xách cái túi đó cũng rất mệt đi? Đưa tôi đưa tôi, tôi xách cho.”
Du An Lý không tránh tay nàng lần nữa, một tay khác cũng thuận thế đưa túi cho nàng.
Tả Nhan chỉ lo chạy nhanh hống cô, không thèm nhìn con đường phía trước, cho đến khi ngẩng đầu lên thì vừa vặn đối mặt với Trương Tiểu Mỹ ở cổng tiểu khu.
Trong khi hai mặt nhìn nhau, đồng chí Trương Tiểu Mỹ lúng túng nhìn xung quanh, vẫn không quên giải thích,
“Cái kia, không phải vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho chị sao? Trưởng phòng Lưu kêu tôi tới tìm chị lấy đồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.