Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!
Chương 29
Lâm Tiêu
25/12/2024
"Chờ bọn tao chơi chán rồi sẽ bắt ba cô ta trả tiền chuộc!"
"Hahahahaha!"
Thẩm Tuyết lập tức nói: "Đại ca, đại ca, các anh thả tôi đi, để tôi đi bảo ba cô ta nộp tiền chuộc. Nếu không, các anh cũng sẽ bị lộ. Được không? Tôi đảm bảo không báo cảnh sát!"
34
Sao cô ta lại như vậy?
Theo kịch bản gốc, là nguyên chủ đã giữ chân Thẩm Tuyết.
Nhưng lúc đó, nguyên chủ cũng chẳng có tiền nên không hề xảy ra tình tiết tiền chuộc.
Đại tiểu thư giận dữ: "Cô bị thần kinh à! Thẩm Tuyết, chúng ta cùng bọn chúng liều mạng! Chỉ có bốn tên, mà hai đứa còn lùn hơn tôi, chúng ta đánh thắng được!"
Kết quả, Thẩm Tuyết nói: "Không, không, không, Cao Tinh Thần, cô không thể ích kỷ như vậy, không thể kéo tôi xuống nước. Tôi thề, tôi nhất định sẽ cứu cô. Cô cứ giữ chân bọn chúng trước, được không?"
Tôi bật cười vì tức. Cái cô Thẩm Tuyết này, hết thuốc chữa rồi...
Nhưng điều làm tôi choáng váng hơn nữa là, không biết từ khi nào, Thẩm Tuyết đã cầm một viên gạch trong tay. "Bốp" một tiếng, cô ta đập thẳng vào đầu đại tiểu thư…
Sau đó, cô ta vứt viên gạch xuống, rồi chạy mất!
Đám lưu manh vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cười gằn, chầm chậm bước về phía đại tiểu thư.
Tôi lạnh toát cả người, cảm giác cảnh tượng này, như thể đã từng xảy ra với mình trước đây...
35
"Dừng tay!" Tôi hét lớn, lao ra và ra lệnh cho bảo vệ phía sau: "Bắt hết bọn chúng lại cho tôi! Cả con nhỏ kia cũng bắt luôn!"
Bảo vệ ập đến, đè mấy tên côn đồ xuống đất, mặc cho bọn chúng chửi bới điên cuồng.
Thẩm Tuyết cũng bị bắt lại.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Đám côn đồ, Thẩm Tuyết bị buộc tội phạm pháp.
Mấy bảo vệ là nhân chứng.
Còn có cả camera giám sát trên con đường đó và video tôi quay được.
Con đường vốn dĩ không có camera nhưng tôi đã sớm chi bộn tiền, lắp không dưới 10 cái camera...
Đại tiểu thư bị thương ở trán, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.
Ba mẹ cô ấy cũng đến.
Ban đầu, đại tiểu thư dựa vào tôi cầu an ủi nhưng thấy ba mẹ, liền ngả vào lòng họ vừa khóc vừa kể lể: "Con có làm sai không? Con chỉ muốn chứng minh rằng con cũng giống như Nhiếp Sâm và Thẩm Tuyết. Những việc họ làm được, con cũng làm được, hy vọng anh ấy sẽ thích con hơn một chút. Nhưng không chỉ anh ấy chẳng có chút cảm tình, mà con còn xui xẻo thế này. Nếu không có Y Y đi theo con, hôm nay con đã bị hại rồi!"
Nói xong, cô ấy vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự việc hôm nay.
36
Ba cô ấy giận đến đỏ cả mắt.
Mẹ cô ấy đau lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở.
Nhiếp Sâm bước vào, vừa nhìn thấy đại tiểu thư liền hốt hoảng: "Tinh Thần, cô mau đến đồn cảnh sát giải thích rõ đi. Nói với cảnh sát rằng Thẩm Tuyết không hại cô, cô ấy cũng giống cô, đều là nạn nhân!"
Ba của đại tiểu thư vừa định động thủ thì bị tôi kéo lại.
Tôi cũng nhanh chóng kéo mẹ của Cao Tinh Thần lại.
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt với họ.
Hai người lập tức im lặng.
Đại tiểu thư không tin nổi, hỏi: "Anh Nhiếp Sâm, anh biết cô ta đã làm gì chưa?"
Ánh mắt Nhiếp Sâm lóe lên, rõ ràng là anh ta biết.
Hơn nữa, đoạn video đó, tôi đã tung lên mạng rồi.
Vì trước đó Thẩm Tuyết dùng mối quan hệ mẹ con giữa mình và mẹ tôi để tạo chiêu trò.
Giờ thì lập tức leo lên hot search.
Các group lớn nhỏ trong trường đều đang chia sẻ rần rần.
37
"Tinh Thần, Thẩm Tuyết chỉ là quá căng thẳng thôi. Khi người ta căng thẳng, những hành động lúc đó không thể tính được. Cô tha thứ cho cô ấy đi."
Đại tiểu thư rơi nước mắt từng giọt một: "Nhưng cô ta không chỉ gọi đám lưu manh đến bắt nạt tôi mà còn tự mình bỏ chạy. Không chỉ bỏ chạy, trước khi chạy, cô ta còn đập vào đầu tôi. Nếu cô ta không đập tôi, có khi tôi đã tự mình chạy thoát được!"
Nhiếp Sâm mất kiên nhẫn: "Cô đừng so đo như vậy. Tôi biết, côluôn đối địch với cô ấy, nghĩ rằng cô ấy cướp tôi."
"Nhưng tôi chỉ coi cô ấy như em gái, vì từ nhỏ chúng tôi đã nương tựa lẫn nhau. Chỉ cần lần này cô cứu cô ấy, tôi sẽ đồng ý ở bên cô."
Tôi ngồi xuống chiếc giường trống bên cạnh.
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Nhiếp Sâm, nhìn lâu đến mức khiến anh ta chột dạ.
Một lúc lâu sau, Cao Tinh Thần mới nói: "Anh nghĩ là tôi có thể dựa vào ba tôi để cho anh nhiều lợi ích hơn chứ gì?"
"Trước đây lạnh lùng với tôi, sau đó lại lúc nóng lúc lạnh, chẳng phải chỉ muốn xem gia cảnh của tôi thế nào sao?
"Nếu anh thực sự thích Thẩm Tuyết, anh đã chẳng chần chừ không tỏ tình, lại còn dây dưa với cả hai chúng tôi."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Đại tiểu thư thông minh lên rồi.
"Hahahahaha!"
Thẩm Tuyết lập tức nói: "Đại ca, đại ca, các anh thả tôi đi, để tôi đi bảo ba cô ta nộp tiền chuộc. Nếu không, các anh cũng sẽ bị lộ. Được không? Tôi đảm bảo không báo cảnh sát!"
34
Sao cô ta lại như vậy?
Theo kịch bản gốc, là nguyên chủ đã giữ chân Thẩm Tuyết.
Nhưng lúc đó, nguyên chủ cũng chẳng có tiền nên không hề xảy ra tình tiết tiền chuộc.
Đại tiểu thư giận dữ: "Cô bị thần kinh à! Thẩm Tuyết, chúng ta cùng bọn chúng liều mạng! Chỉ có bốn tên, mà hai đứa còn lùn hơn tôi, chúng ta đánh thắng được!"
Kết quả, Thẩm Tuyết nói: "Không, không, không, Cao Tinh Thần, cô không thể ích kỷ như vậy, không thể kéo tôi xuống nước. Tôi thề, tôi nhất định sẽ cứu cô. Cô cứ giữ chân bọn chúng trước, được không?"
Tôi bật cười vì tức. Cái cô Thẩm Tuyết này, hết thuốc chữa rồi...
Nhưng điều làm tôi choáng váng hơn nữa là, không biết từ khi nào, Thẩm Tuyết đã cầm một viên gạch trong tay. "Bốp" một tiếng, cô ta đập thẳng vào đầu đại tiểu thư…
Sau đó, cô ta vứt viên gạch xuống, rồi chạy mất!
Đám lưu manh vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cười gằn, chầm chậm bước về phía đại tiểu thư.
Tôi lạnh toát cả người, cảm giác cảnh tượng này, như thể đã từng xảy ra với mình trước đây...
35
"Dừng tay!" Tôi hét lớn, lao ra và ra lệnh cho bảo vệ phía sau: "Bắt hết bọn chúng lại cho tôi! Cả con nhỏ kia cũng bắt luôn!"
Bảo vệ ập đến, đè mấy tên côn đồ xuống đất, mặc cho bọn chúng chửi bới điên cuồng.
Thẩm Tuyết cũng bị bắt lại.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Đám côn đồ, Thẩm Tuyết bị buộc tội phạm pháp.
Mấy bảo vệ là nhân chứng.
Còn có cả camera giám sát trên con đường đó và video tôi quay được.
Con đường vốn dĩ không có camera nhưng tôi đã sớm chi bộn tiền, lắp không dưới 10 cái camera...
Đại tiểu thư bị thương ở trán, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.
Ba mẹ cô ấy cũng đến.
Ban đầu, đại tiểu thư dựa vào tôi cầu an ủi nhưng thấy ba mẹ, liền ngả vào lòng họ vừa khóc vừa kể lể: "Con có làm sai không? Con chỉ muốn chứng minh rằng con cũng giống như Nhiếp Sâm và Thẩm Tuyết. Những việc họ làm được, con cũng làm được, hy vọng anh ấy sẽ thích con hơn một chút. Nhưng không chỉ anh ấy chẳng có chút cảm tình, mà con còn xui xẻo thế này. Nếu không có Y Y đi theo con, hôm nay con đã bị hại rồi!"
Nói xong, cô ấy vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự việc hôm nay.
36
Ba cô ấy giận đến đỏ cả mắt.
Mẹ cô ấy đau lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở.
Nhiếp Sâm bước vào, vừa nhìn thấy đại tiểu thư liền hốt hoảng: "Tinh Thần, cô mau đến đồn cảnh sát giải thích rõ đi. Nói với cảnh sát rằng Thẩm Tuyết không hại cô, cô ấy cũng giống cô, đều là nạn nhân!"
Ba của đại tiểu thư vừa định động thủ thì bị tôi kéo lại.
Tôi cũng nhanh chóng kéo mẹ của Cao Tinh Thần lại.
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt với họ.
Hai người lập tức im lặng.
Đại tiểu thư không tin nổi, hỏi: "Anh Nhiếp Sâm, anh biết cô ta đã làm gì chưa?"
Ánh mắt Nhiếp Sâm lóe lên, rõ ràng là anh ta biết.
Hơn nữa, đoạn video đó, tôi đã tung lên mạng rồi.
Vì trước đó Thẩm Tuyết dùng mối quan hệ mẹ con giữa mình và mẹ tôi để tạo chiêu trò.
Giờ thì lập tức leo lên hot search.
Các group lớn nhỏ trong trường đều đang chia sẻ rần rần.
37
"Tinh Thần, Thẩm Tuyết chỉ là quá căng thẳng thôi. Khi người ta căng thẳng, những hành động lúc đó không thể tính được. Cô tha thứ cho cô ấy đi."
Đại tiểu thư rơi nước mắt từng giọt một: "Nhưng cô ta không chỉ gọi đám lưu manh đến bắt nạt tôi mà còn tự mình bỏ chạy. Không chỉ bỏ chạy, trước khi chạy, cô ta còn đập vào đầu tôi. Nếu cô ta không đập tôi, có khi tôi đã tự mình chạy thoát được!"
Nhiếp Sâm mất kiên nhẫn: "Cô đừng so đo như vậy. Tôi biết, côluôn đối địch với cô ấy, nghĩ rằng cô ấy cướp tôi."
"Nhưng tôi chỉ coi cô ấy như em gái, vì từ nhỏ chúng tôi đã nương tựa lẫn nhau. Chỉ cần lần này cô cứu cô ấy, tôi sẽ đồng ý ở bên cô."
Tôi ngồi xuống chiếc giường trống bên cạnh.
Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Nhiếp Sâm, nhìn lâu đến mức khiến anh ta chột dạ.
Một lúc lâu sau, Cao Tinh Thần mới nói: "Anh nghĩ là tôi có thể dựa vào ba tôi để cho anh nhiều lợi ích hơn chứ gì?"
"Trước đây lạnh lùng với tôi, sau đó lại lúc nóng lúc lạnh, chẳng phải chỉ muốn xem gia cảnh của tôi thế nào sao?
"Nếu anh thực sự thích Thẩm Tuyết, anh đã chẳng chần chừ không tỏ tình, lại còn dây dưa với cả hai chúng tôi."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Đại tiểu thư thông minh lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.