Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!
Chương 6
Lâm Tiêu
25/12/2024
Trên xe, cả hai im lặng...
Ngay khi tôi xuống xe, Cố Tinh Thần bỗng nhiên lên tiếng: "Nghĩ 5 năm rồi, đã nghĩ ra cách trả lời anh chưa?"
"Cho em nghĩ thêm 5 năm nữa được không? Xin anh..."
Cố Tinh Thần: ...
11
Buổi tối.
Cuối cùng mẹ cũng họp xong và về nhà.
Tôi vội vàng lấy dép cho mẹ, hâm nóng thức ăn, rồi ngồi trước bàn ăn nhìn mẹ ăn.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."
Mẹ bị tôi nhìn đến đỏ mặt, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
"Mẹ ơi, sao mẹ không ăn nữa? Mấy năm nay, mẹ đi khắp nơi nên gầy đi nhiều rồi. Con không nhìn mẹ nữa, đợi mẹ ăn xong chúng ta mới nói chuyện. À, những món này con tự tay nấu đấy, mấy năm ở nước ngoài con đã học hết các món mẹ thích ăn."
"Tiểu Thiến, mẹ không thuê người giúp việc cho con à? Việc nấu nướng này con không cần phải động tay."
"Con biết, mẹ là mẹ tốt nhất trên thế giới! Cho nên con cũng muốn nấu cơm cho mẹ ăn! Mẹ yên tâm, ngoài mẹ ra, không ai được phép ăn đồ con nấu đâu!"
Chờ đến khi mẹ ăn xong, tôi như một cái đuôi nhỏ theo sát mẹ.
"Mẹ ơi, cho con ôm một cái được không?"
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"
"Mẹ..."
Mẹ bị tôi gọi đến mức không nói nên lời: "Mấy năm ở nước ngoài con ngày nào cũng gọi video cho mẹ. Về nhà rồi mà còn bám dính như vậy."
"Mẹ ơi, mẹ có biết con gái cưng là gì không?"
Bà Trần Anh: ...
"Tiểu Thiến, bây giờ con đã tốt nghiệp, con có dự định gì cho công việc tương lai không?"
"Con không có, con nghe theo mẹ hết. Mẹ bảo con đi đâu thì con đi, bảo con làm gì thì con làm."
Mẹ cũng bị tôi chọc cười: "Mấy năm qua anh trai con đi học đại học, đã thành lập và điều hành rất thành công nhiều công ty công nghệ. Thằng bé đã nói rồi, sẽ không tiếp quản sự nghiệp của mẹ. Nếu đã vậy thì Tiểu Thiến đến công ty của mẹ phụ giúp mẹ đi."
Tôi gật đầu ngoan ngoãn.
"Ban đầu con hãy đến chi nhánh để làm quen một thời gian. Sau đó mẹ sẽ điều con về tập đoàn."
"Vâng ạ, mẹ. Con biết rồi, bắt đầu từ cấp cơ sở mà!"
Mẹ nghi ngờ nhìn tôi: "Con là con gái của Trần Anh mẹ đây, sao có thể bắt đầu từ cấp cơ sở được? Mẹ đã sắp xếp cho con vị trí phó tổng giám đốc ở chi nhánh."
Ôi trời, các bạn ơi, ai hiểu được tôi đây! Tôi là tiểu thư đích thực mà!
Mẹ đứng dậy: "Đi thôi, con sắp đi làm rồi, mẹ mua cho con thêm vài chiếc túi nữa."
"Mẹ ơi, mẹ đã mua cho con cả một bức tường Hermes rồi."
"Vừa hay hôm nay có một cửa hàng Hermes mới khai trương, quản lý của bọn họ phát thư mời cho mẹ, trong tiệm để lại cho mẹ mấy túi da hiếm, con đi chọn xem có thích hay không. Gọi anh trai con đi, cả nhà mình đã lâu rồi không đi chung với nhau."
12
Khi chúng tôi đến cửa hàng, cửa hàng Hermes đang tổ chức lễ khai trương.
Quản lý cửa hàng vội vàng ra đón: "Tổng giám đốc Trần, chào mừng chị đến cửa hàng chúng tôi! Chúng tôi đã chuẩn bị cho quý khách một số đồ ăn nhẹ và chương trình trình diễn riêng, xin mời quý khách đến phòng VIP."
Ngay khi chúng tôi theo quản lý vào trong, bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi.
Bạch Dĩ Hàn!
Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc sườn xám đỏ rực, tay bưng khay, nở nụ cười giả tạo đứng trước cửa hàng.
Bạch Dĩ Hàn cũng nhìn thấy ba chúng tôi, lẩm bẩm muốn mở lời.
Nhưng cả ba chúng tôi đều không dừng lại, bước qua cô ta và vào phòng VIP.
Cơ thể cô ta bỗng chốc cứng đờ.
...
Trong phòng VIP, mẹ đã chọn cho tôi 3 chiếc túi. Một chiếc "Petit Chameau Initial PM" màu tuyết rơi, một chiếc "Brikin" da mờ và một chiếc "Himalaya" có khóa kim cương.
Cố Tinh Thần vung tay quẹt thẻ rất thoải mái.
Vì mua quá nhiều, quản lý đã sắp xếp cho một vài nhân viên mang đồ ra xe cho chúng tôi.
Không biết có phải do hôm nay khai trương nên nhân viên bận rộn hay không, cuối cùng họ lại bắt Bạch Dĩ Hàn, người đang làm lễ tân, mang hàng cho chúng tôi.
Ba chúng tôi thong thả bước đi phía trước.
Mẹ đang nghiêm túc dặn dò tôi về cấu trúc nhân sự cấp cao của chi nhánh.
Và tôi cũng nghiêng đầu, lắng nghe cẩn thận.
"Á..."
Tiếng hét thảm thiết bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ngay khi tôi xuống xe, Cố Tinh Thần bỗng nhiên lên tiếng: "Nghĩ 5 năm rồi, đã nghĩ ra cách trả lời anh chưa?"
"Cho em nghĩ thêm 5 năm nữa được không? Xin anh..."
Cố Tinh Thần: ...
11
Buổi tối.
Cuối cùng mẹ cũng họp xong và về nhà.
Tôi vội vàng lấy dép cho mẹ, hâm nóng thức ăn, rồi ngồi trước bàn ăn nhìn mẹ ăn.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."
Mẹ bị tôi nhìn đến đỏ mặt, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
"Mẹ ơi, sao mẹ không ăn nữa? Mấy năm nay, mẹ đi khắp nơi nên gầy đi nhiều rồi. Con không nhìn mẹ nữa, đợi mẹ ăn xong chúng ta mới nói chuyện. À, những món này con tự tay nấu đấy, mấy năm ở nước ngoài con đã học hết các món mẹ thích ăn."
"Tiểu Thiến, mẹ không thuê người giúp việc cho con à? Việc nấu nướng này con không cần phải động tay."
"Con biết, mẹ là mẹ tốt nhất trên thế giới! Cho nên con cũng muốn nấu cơm cho mẹ ăn! Mẹ yên tâm, ngoài mẹ ra, không ai được phép ăn đồ con nấu đâu!"
Chờ đến khi mẹ ăn xong, tôi như một cái đuôi nhỏ theo sát mẹ.
"Mẹ ơi, cho con ôm một cái được không?"
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"
"Mẹ..."
Mẹ bị tôi gọi đến mức không nói nên lời: "Mấy năm ở nước ngoài con ngày nào cũng gọi video cho mẹ. Về nhà rồi mà còn bám dính như vậy."
"Mẹ ơi, mẹ có biết con gái cưng là gì không?"
Bà Trần Anh: ...
"Tiểu Thiến, bây giờ con đã tốt nghiệp, con có dự định gì cho công việc tương lai không?"
"Con không có, con nghe theo mẹ hết. Mẹ bảo con đi đâu thì con đi, bảo con làm gì thì con làm."
Mẹ cũng bị tôi chọc cười: "Mấy năm qua anh trai con đi học đại học, đã thành lập và điều hành rất thành công nhiều công ty công nghệ. Thằng bé đã nói rồi, sẽ không tiếp quản sự nghiệp của mẹ. Nếu đã vậy thì Tiểu Thiến đến công ty của mẹ phụ giúp mẹ đi."
Tôi gật đầu ngoan ngoãn.
"Ban đầu con hãy đến chi nhánh để làm quen một thời gian. Sau đó mẹ sẽ điều con về tập đoàn."
"Vâng ạ, mẹ. Con biết rồi, bắt đầu từ cấp cơ sở mà!"
Mẹ nghi ngờ nhìn tôi: "Con là con gái của Trần Anh mẹ đây, sao có thể bắt đầu từ cấp cơ sở được? Mẹ đã sắp xếp cho con vị trí phó tổng giám đốc ở chi nhánh."
Ôi trời, các bạn ơi, ai hiểu được tôi đây! Tôi là tiểu thư đích thực mà!
Mẹ đứng dậy: "Đi thôi, con sắp đi làm rồi, mẹ mua cho con thêm vài chiếc túi nữa."
"Mẹ ơi, mẹ đã mua cho con cả một bức tường Hermes rồi."
"Vừa hay hôm nay có một cửa hàng Hermes mới khai trương, quản lý của bọn họ phát thư mời cho mẹ, trong tiệm để lại cho mẹ mấy túi da hiếm, con đi chọn xem có thích hay không. Gọi anh trai con đi, cả nhà mình đã lâu rồi không đi chung với nhau."
12
Khi chúng tôi đến cửa hàng, cửa hàng Hermes đang tổ chức lễ khai trương.
Quản lý cửa hàng vội vàng ra đón: "Tổng giám đốc Trần, chào mừng chị đến cửa hàng chúng tôi! Chúng tôi đã chuẩn bị cho quý khách một số đồ ăn nhẹ và chương trình trình diễn riêng, xin mời quý khách đến phòng VIP."
Ngay khi chúng tôi theo quản lý vào trong, bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi.
Bạch Dĩ Hàn!
Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc sườn xám đỏ rực, tay bưng khay, nở nụ cười giả tạo đứng trước cửa hàng.
Bạch Dĩ Hàn cũng nhìn thấy ba chúng tôi, lẩm bẩm muốn mở lời.
Nhưng cả ba chúng tôi đều không dừng lại, bước qua cô ta và vào phòng VIP.
Cơ thể cô ta bỗng chốc cứng đờ.
...
Trong phòng VIP, mẹ đã chọn cho tôi 3 chiếc túi. Một chiếc "Petit Chameau Initial PM" màu tuyết rơi, một chiếc "Brikin" da mờ và một chiếc "Himalaya" có khóa kim cương.
Cố Tinh Thần vung tay quẹt thẻ rất thoải mái.
Vì mua quá nhiều, quản lý đã sắp xếp cho một vài nhân viên mang đồ ra xe cho chúng tôi.
Không biết có phải do hôm nay khai trương nên nhân viên bận rộn hay không, cuối cùng họ lại bắt Bạch Dĩ Hàn, người đang làm lễ tân, mang hàng cho chúng tôi.
Ba chúng tôi thong thả bước đi phía trước.
Mẹ đang nghiêm túc dặn dò tôi về cấu trúc nhân sự cấp cao của chi nhánh.
Và tôi cũng nghiêng đầu, lắng nghe cẩn thận.
"Á..."
Tiếng hét thảm thiết bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.