Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!
Chương 1: Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!
Lâm Tiêu
25/12/2024
Xuyên thành em gái của nữ chính trong truyện ngôn lù cứu rỗi, tôi và nữ chính được gia đình nhà họ Cố - dòng họ giàu có hàng đầu Kinh Thành - nhận nuôi.
Nữ chính: Mẹ, mẹ đừng hòng kiểm soát con!
Tôi: Mẹ ơi, mau kiểm soát con đi! Con muốn được kiểm soát!
Nữ chính: Anh trai, anh điên rồi!
Tôi: Anh ơi, chưa đủ đâu!
Nữ chính: Em gái, chúng ta bỏ nhà đi thôi! Nơi này khiến người ta ngột ngạt quá!
Tôi: Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa chị đây ra! Đừng cản trở cuộc sống tốt đẹp của chị đây!
1
Tôi xuyên sách rồi!
Xuyên thành em gái song sinh của nữ chính trong truyện ngôn lù cứu rỗi, tôi và chị gái được gia đình nhà họ Cố - dòng họ giàu có hàng đầu Kinh Thành - nhận nuôi.
Nhưng tôi vô cùng hạnh phúc!
Vì kiếp trước tôi sinh ra ở vùng núi, phải nỗ lực tột cùng mới thoát khỏi đó.
Lúc thi đại học, do không ai kèm cặp, tôi đã chọn một ngành học vô cùng ít người học.
Sau khi tốt nghiệp tôi cũng không tìm được công việc đúng chuyên ngành, chỉ đành làm lễ tân cho một công ty nhỏ.
Bố mẹ tôi chửi bới mắng mỏ: "Đã bỏ cả mớ tiền cho mày đi học đại học, mà ra trường còn không kiếm được nổi công việc tử tế!"
Thật ra, từ khi tôi lên đại học, gia đình đã không chu cấp cho tôi một đồng tiền sinh hoạt nào nữa. Tất cả đều do tôi tự mình làm thêm kiếm tiền.
Lúc đấy, mỗi ngày tôi làm 3 công việc.
4 giờ sáng, tôi đi giao sữa tươi cho khách hàng. 9 giờ sáng, tôi đến công ty làm lễ tân. 6 giờ chiều tan làm, tôi lại đi làm thêm, giao đồ ăn ngoài.
Tôi cố gắng như vậy chỉ để có thể mua một căn hộ nhỏ 30 mét vuông ở thị trấn, để có một ngôi nhà thuộc về riêng mình!
Nhưng bố mẹ tôi lại không đồng ý cho tôi ở lại thành phố.
Họ đã nhận 180 triệu đồng từ người khác để gả tôi cho một kẻ ngốc.
Như vậy, em trai tôi mới có tiền cưới vợ.
Tất nhiên là tôi không đồng ý!
Bố mẹ ruột thịt theo huyết thống của tôi đã chạy đến nơi làm việc của tôi, quỳ rạp xuống đất dập đầu van xin tôi về nhà gả chồng.
Họ còn đập vỡ sữa trong thùng xe tôi, vứt đồ ăn khách đặt ship và bán đi chiếc xe điện rẻ tiền, nhưng lại là thứ có giá trị duy nhất của tôi.
Ngay lúc tôi tưởng chừng như tuyệt vọng, tôi xuyên sách.
2
Đây là một câu chuyện ngôn lù cứu rỗi.
Nữ chính Bạch Dĩ Hàn được gia đình họ Cố nhận nuôi từ nhỏ, nhưng cuộc sống dưới mái nhà họ Cố khiến cô ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Vì vậy, cô ta đã yêu một chàng trai phóng đãng tên là Lại Tử Ngang và cả hai đã cùng cứu rỗi tâm hồn của nhau.
Tuy nhiên, tôi rõ ràng nhớ rằng khi đọc cuốn sách này, Bạch Dĩ Hàn là con gái duy nhất được gia đình họ Cố nhận nuôi, không hề có em gái song sinh.
Khi tôi xuyên vào thế giới này, tất cả mọi người đều không hề tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi. Giống như thể tôi luôn là một phần trong thế giới của họ vậy.
Lúc này, câu chuyện đã tiến đến giai đoạn học sinh trung học. Bạch Dĩ Hàn đem lòng yêu nam sinh bá đạo Lại Tử Ngang, ngày ngày cùng anh ta trèo tường trốn học, khiến kết quả học tập của cô ta sa sút thảm hại.
Mẹ nuôi của chúng tôi, bà Trần Anh, đang răn dạy Bạch Dĩ Hàn:
"Tiểu Hàn, con giờ đã học lớp 11 rồi, sao có thể vì một tên lưu manh mà trốn học leo tường?"
Lời bà Trần Anh chưa dứt, Bạch Dĩ Hàn đã vội vàng ngắt lời bà ấy với vẻ mặt lo lắng:
"Mẹ ơi, Lại Tử Ngang không phải lưu manh, anh ấy chỉ là người hướng ngoại thôi."
"Mẹ đã tìm hiểu qua giáo viên chủ nhiệm của con rồi, cái tên Lại Tử Ngang này học lực còn khó để lên cao đẳng. Ngày ngày ở trường chỉ biết gây chuyện, đánh nhau. Vậy mà không phải lưu manh sao?"
Nghe vậy, Bạch Dĩ Hàn nhìn bà Trần Anh với vẻ khó tin:
"Mẹ... thế mà mẹ lại điều tra con!"
Bà Trần Anh nhíu mày: "Từ khi con trở thành bạn cùng bàn với nó, kết quả học tập của con đã tụt dốc từ hạng nhất xuống hạng 100."
Bạch Dĩ Hàn nắm chặt vạt áo, cúi đầu lẩm bẩm: "Em gái con không phải luôn ở hạng bét lớp sao? Sao mẹ không nói gì về nó vậy?"
Tôi: Ôi mẹ ơi, cô ta bị bệnh à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.