Chương 67: Nhân quả
Lệ Tiêu
03/08/2020
Ngày nào Hạ Vân Tự cũng ủ rũ như thế, thường im lặng cả buổi trời
không nói một câu nào. Bất tri bất giác, thời gian hoàng đế ở lại Ngọc
Trúc Hiên cũng ngày càng dài.
Nàng còn đang trong tháng nên không thể thị tẩm, nhưng y vẫn ở cạnh nàng suốt ngày, sau này đến cả tấu chương cũng mang sang đây phê duyệt, thành ra Ngọc Trúc Hiên phải dọn cho y một gian phòng làm thư phòng.
Một hôm nọ, lúc trưa y đi thì nàng vẫn ủ ê, mái tóc đen huyền càng tôn thêm vẻ mặt tái nhợt của nàng. Chiều đó y bàn chuyện chính sự với triều thần, đến chập choạng tối về thì bất ngờ thấy nàng mỉm cười tủm tỉm.
Sự thay đổi bất ngờ này làm y hết sức mừng rỡ, cho nên bất giác cứ nhìn nàng mãi. Lúc dùng bữa tối, khẩu vị của nàng cũng tốt hơn nhiều, gắp món xào ăn với nửa chén cơm trắng, còn ăn thêm một chén canh.
Cuối cùng y không nhịn được, hỏi: “Hôm nay nàng cảm thấy đỡ hơn rồi à?”
Nàng hơi ngẩn ra, nhưng Oanh Thời bên cạnh thì nhún người, tươi cười đáp lại: “Chiều nay đại hoàng tử đến chơi với nương nương một lát nên tâm trạng của nương nương tốt hơn nhiều ạ.”
“Thì ra là thế.” Y hiểu ra, gật đầu, nhưng sau đó lại không nói gì thêm.
Mấy ngày sau đó, nàng đều như thế.
Ninh Nguyên không ở, nàng cứ rầu rĩ không vui; Ninh Nguyên học xong rảnh rỗi tới thăm nàng, nàng liền vui vẻ cả buổi trời.
Sự khác biệt này ngay cả các cung nhân cũng nhận ra, hoàng đế áy náy trong lòng nên càng để ý đến nàng, đương nhiên cũng biết rõ sự ảnh hưởng này.
Vì thế khi nàng sắp đầy tháng, hoàng đế bèn đi gặp thái hậu.
Y im lặng rất lâu, như đang thận trọng cân nhắc. Thái hậu truy hỏi nhiều lần, cuối cùng y mới thở dài lên tiếng: “Mẫu hậu.” Dừng một chút, y nói: “Con muốn giao Ninh Nguyên cho A Tự nuôi dưỡng.”
Thái hậu cũng thoáng sững ra: “Giao cho A Tự?”
Hoàng đế ảm đạm gật đầu, đáp: “Trước giờ A Tự rất yêu trẻ con nhưng lần này lại bất ngờ mất đi đứa bé, gần đây nàng ấy cứ rầu rĩ không vui, chỉ khi có Ninh Nguyên thì mới đỡ hơn một chút. Con nghĩ… hay là để nàng ấy nuôi dưỡng Ninh Nguyên, như thế sẽ tốt hơn ngày nào nàng ấy cũng buồn bã như thế, kéo dài sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Thái hậu nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Nó là muội muội của A Chước, giao Ninh Nguyên cho nó ai gia cũng yên tâm. Có điều…” Đôi mày của thái hậu khẽ nhíu lại. “Dù gì Ninh Nguyên cũng là con trưởng, A Tự là phi tần, để Ninh Nguyên thành con của A Tự thì sau này thân phận sẽ khá khó xử.”
“Chuyện này con cũng đã nghĩ tới. Không sửa thành con của A Tự mà chỉ giao cho nàng ấy nuôi dưỡng, bầu bạn với nàng ấy thôi.” Hoàng đế khẽ thở dài. “A Tự vốn cũng không để tâm chuyện này, sau này Ninh Nguyên vẫn tiếp tục gọi nàng ấy là di mẫu.”
Do dự một lát, thái hậu cũng chấp nhận. “Cứ thế đi. Dạo này ai gia cũng lo nếu nó cứ sầu não như vậy thì sợ không thọ lâu được, nếu thế… haiz, thật không biết phải ăn nói thế nào với A Chước.”
“Vâng.” Hoàng đế gật đầu.
Còn có những chuyện khác y không tiện nói với thái hậu.
Y không cách nào nói với thái hậu việc đứa trẻ mất đi y vốn cũng có trách nhiệm. Từ khi được thái y nói cho biết việc ấy, nó cứ quấn lấy y như một cơn ác mộng khiến y ngày càng áy náy, không cách nào giải trừ được.
Cứ thế, đại hoàng tử – vốn đã ở Vạn An Cung bảy năm – nay được giao cho Yểu sung hoa Hạ thị nuôi dưỡng.
Ý chỉ vừa hạ xuống, cả hậu cung trở nên xôn xao.
Các cung nhân cũng lén bàn tán đủ mọi chuyện.
Nhưng may là Ninh Nguyên rất vui vẻ.
Hạ Vân Tự lại càng vui vẻ hơn. Kế hoạch dài hơi này, ngay từ đầu là muốn đưa Ninh Nguyên đến bên cạnh nàng. Muốn để hoàng đế giao Ninh Nguyên cho nàng, vả lại không chút nghi ngờ nàng có tính toán trong đó thì cách tốt nhất là nàng không hề hé răng đòi nuôi dưỡng Ninh Nguyên mà để mặc cho y chủ động quyết định.
Vì thế kể từ khi Ninh Nguyên đến Ngọc Trúc Hiên, nàng cũng bắt đầu dần khỏe trở lại.
Hạ Huyền Thời coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Vào một buổi chiều nhàn rỗi, nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, thông qua song cửa sổ khép hờ, nàng nghe thấy y đang đứng ngoài hành lang căn dặn Ninh Nguyên: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời di mẫu, nàng ấy thương con không kém gì mẫu hậu, đừng để nàng ấy đau lòng.”
Ninh Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Nhi thần biết ạ.”
Trong màn trướng, Hạ Vân Tự xoay người, âm thầm thở ra một hơi phiền muộn đã nén trong lòng từ lâu.
Một dòng nước mắt chảy dài xuống má, giống như hôm vừa sảy thai, tạo thành một mảng ướt đẫm trên gối.
Con của nàng…
Mà thôi.
Nàng nhắm mắt lại.
Mất một, được một. Ván cờ này nàng cũng không quá thiệt.
Vài ngày sau, Cung Chính Ti cũng khép lại vụ án, nói Cát huy nga không chịu được cực hình nên đã khai toàn bộ.
Hoàng đế nhận được cung khai bèn sai người chép lại một bản mang đến cho Hạ Vân Tự. Nàng cẩn thận đọc từng chữ một, lòng thầm than cuộc chiến chốn thâm cung quả là khốc liệt, chuyện gì cũng nghĩ ra được.
Ngày xưa hạ độc nàng thì móc rỗng cục than, cho thủy ngân vào. Bây giờ hạ độc Hòa quý cơ thì lại cho nước thuốc đã đóng băng vào giữa viên đá, vì thế khi Cát huy nga rót rượu cho thái y, đá mới tan lớp ngoài nên không kiểm tra ra được. Lúc Hạ Vân Tự uống thì thuốc đã dần tan vào trong rượu, đương nhiên sẽ làm nàng sảy thai.
Ngoài ra, Cát huy nga còn khai thuốc đó vốn không có tác dụng nhanh như vậy. Nàng ta đã tính toán liều lượng cẩn thận, nếu Hòa quý cơ uống vào thì phải đến gần đi ngủ mới phát tác.
Hạ Vân Tự vừa uống vào không lâu liền bị đau bụng, có lẽ là vì cái thai không vững.
“Nàng ta tính toán kỹ lưỡng thật.” Đọc đến đây, Hạ Vân Tự khẽ tắc lưỡi, mỉm cười. “Nếu Hòa quý cơ về đến phòng, gần đi ngủ mới phát tác thì ắt hẳn Cát huy nga đã xử lý sạch sẽ số rượu kia. Phi tần trong cung đều nhìn thấy rượu đã được thái y kiểm tra, đương nhiên là không có vấn đề gì. Từ đó nàng ta sẽ thoát được, dù có nghi ngờ thì cũng không đủ để trị tội.”
Oanh Thời thở dài: “Không ngờ nàng ta lại có mưu sâu kế hiểm như vậy.”
Hạ Vân Tự ngước mắt hỏi: “Hoàng thượng nói thế nào?”
“Khó tránh khỏi cái chết.” Oanh Thời cụp mắt, nhìn ánh mặt trời bên ngoài. “Lát nữa đến giờ ngọ, khi dương khí mạnh nhất sẽ tiễn nàng ta đi.”
Hạ Vân Tự cong môi cười khẽ. “Đi bẩm với hoàng thượng ta muốn gặp nàng ta, để nàng ta ra đi thanh thản.”
Oanh Thời do dự, sợ nàng đi chuyến này thì hao tâm tổn sức khiến cơ thể vừa được điều dưỡng lại tệ hại hơn nhưng cuối cùng không ngăn được nàng.
Việc này được bẩm đến Thanh Lương Điện, hoàng đế liền ân chuẩn. Gần đây đều như thế, tuy y chưa từng trực tiếp bày tỏ sự áy náy nhưng chuyện gì cũng răm rắp chiều theo ý nàng. Việc nhỏ thế này, đương nhiên y sẽ đồng ý.
Buổi chiều, Hạ Vân Tự đến Cung Chính Ti. Cung Chính Ti đã nhận được ý chỉ trước đó, biết nàng muốn gặp riêng Cát huy nga nên bèn lui ra hết.
Nàng bước vào phòng tra khảo, trong bóng tối lờ mờ ngửi được mùi máu tanh nồng, bất giác nhớ đến lúc sảy thai, nàng cũng ngửi được mùi vị như vậy.
Nàng không khỏi nín thở, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng dần thích nghi với bóng tối trong phòng, nhìn thấy Cát huy nga đang bị trói chặt vào cọc gỗ.
Nàng ta vốn là một mỹ nhân, dáng rất đẹp, múa cũng hay, giọng êm tai. Nhưng bây giờ thì thương tích đầy mình, hình hài khô héo, không còn chút tươi tắn yêu kiều ngày xưa.
Hạ Vân Tự nhìn ngắm vẻ thê thảm của nàng ta, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa.
Dường như cảm nhận được có người đến, nàng ta từ từ quay mặt ra, nhìn vào mặt Hạ Vân Tự nhưng phải rất lâu sau mới nhận ra nàng là ai.
“Là cô…” Giọng nói khàn đặc, khác hẳn với lúc trước.
Nàng ta lại động đậy, vì cử động mạnh nên xiềng xích trên tay chân phát ra những tiếng leng keng nho nhỏ.
“Ta không muốn hại con của cô!” Nàng ta tuyệt vọng giải thích. “Ta… ta không biết cô có thai! Ta không muốn hại con của cô!”
“Ta biết.” Đôi môi tô son tỉ mỉ của Hạ Vân Tự nhếch lên với vẻ nghiền ngẫm: “Cô chỉ muốn làm hại con của Hòa quý cơ.”
Nghe được ba chữ Hòa quý cơ, Cát huy nga nghiến răng thật chặt.
Hạ Vân Tự nhìn nàng ta, như cười như không. “Cô biết việc mình bị cực hình tra khảo là ý của nàng ấy chứ? Nếu không, vì sự hòa hảo giữa hai nước, hoàng thượng sẽ không ra tay như vậy.”
Cát huy nga lập tức giãy giụa kịch liệt hơn. “Độc phụ…”
“Nhưng cô cũng có oan ức gì đâu.” Hạ Vân Tự cao giọng, tắt hẳn nụ cười. “Nếu ta bị người bên cạnh phản bội như vậy, ta sẽ còn độc ác hơn. Cô còn có mặt mũi mắng nàng ta là độc phụ, nghe không biết ai hại con của ai đây.”
Cát huy nga gào thét: “Ta trẻ trung hơn ả, xinh đẹp hơn ả, được hoàng thượng thích hơn ả. Ả ngoại trừ thân phận công chúa thì có gì hay! Làm sao ta nhẫn nhịn được!”
Hạ Vân Tự tặc lưỡi một cái.
Càng những người hay làm việc ác thì sẽ luôn tìm lý do biện giải cho mình. Cát huy nga nói những lời này không phải để cho nàng nghe, mà là nói cho mình nghe.
Hạ Vân Tự không muốn tranh cãi với nàng ta, chỉ mỉm cười: “Dù sao thì ta cũng phải cảm ơn cô.”
Cát huy nga bất ngờ ngẩn ra, nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
“Lúc uống rượu, ta còn sợ nó không có vấn đề gì. Nếu không có ly rượu kia, không biết đến bao giờ ta và Hòa quý cơ mới thân thiết với nhau như vậy.” Nàng ung dung nói: “Bây giờ thì tốt rồi, đứa con trong bụng nàng ta, thậm chí cả Lạc Tư sau lưng nàng ta, tương lai đều là trợ thủ của Ninh Nguyên. Ta thay mặt Ninh Nguyên cảm tạ ân tình của cô.”
“Cô…” Cát huy nga tỏ vẻ kinh ngạc. “Cô… cô đã biết trước? Cô đã biết từ trước đúng không? Cô cũng đang tính kế! Cái gì cô cũng biết hết!”
“Xuỵt!” Hạ Vân Tự đưa tay lên ra hiệu nàng ta im lặng, mặt nở nụ cười tinh nghịch như đang nói chuyện bí mật với bạn thân. “Ta muốn cô ra đi thanh thản nên mới nói cho cô biết. Tốt nhất là cô phải giữ kín trong bụng, nếu không lại thêm tội nói bậy, cắn càn, muốn chết toàn thây cũng không được.”
“Cô… các người đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!” Cát huy nga lớn tiếng mắng mỏ, rồi phun ra một ngụm nước bọt.
Hạ Vân Tự cười càng tươi hơn. “Không cam tâm, đúng không?”
“Nếu là ta thì ta cũng không cam tâm.” Nàng lắc đầu. “Nếu bị thất sủng, giữ được phẩm cấp và không gây chuyện thì vẫn có thể sống tốt. Bây giờ thì hay rồi, vì chuyện này mà mạng cũng không còn, lại bị tra tấn đau đớn như vậy.”
Cát huy nga mắng càng cay nghiệt hơn. Có lẽ vốn tiếng Hán không mấy phong phú không đủ để diễn đạt sự căm phẫn nên nàng ta đổi sang mắng bằng tiếng Lạc Tư.
Hạ Vân Tự nghe không hiểu nhưng cũng không sao, nụ cười vẫn rất nhàn nhã. “Cho nên… nếu ta là cô thì tuyệt đối không chịu chết oan, có chết cũng phải kéo kẻ ở đằng sau xúi giục xuống âm tào địa phủ với ta.”
Cát huy nga bỗng ngừng mắng, đôi mày còn in dấu roi cũng cau lại, mặt ngơ ngác. “Cô nói gì…”
Hạ Vân Tự đứng dậy, thong thả đi từng bước đến trước mặt nàng ta. “Nói cho ta biết… cô nghĩ kỹ rồi hãy nó cho ta biết.”
Nàng ung dung sửa sang lại bộ quần áo đã rách như tổ đỉa vì bị tra tấn cho Cát huy nga: “Đong đếm tỉ mỉ liều lượng thuốc, đem thuốc bỏ vào giữa viên đá đông lại, từ đó gạt được thái y khiến tất cả các phi tần ở đó đều trở thành nhân chứng của cô… Nhưng tính toán hoàn hảo này đều do một mình cô nghĩ ra ư?”
Thật ra suýt nữa là nàng ta đã thành công.
Mưu kế thâm sâu thế này, đầu óc của nàng ta nghĩ ra được sao?
Hạ Vân Tự mỉm cười đánh giá Cát huy nga, nhìn vẻ bừng tỉnh và hối hận đồng thời xuất hiện trên gương mặt nàng ta.
“Không…” Nàng ta đờ đẫn cúi đầu. “Không phải.”
“Là cung nữ bên cạnh nghĩ ra giúp ta…” Nàng ta đáp.
Thị tỳ nàng ta mang từ Lạc Tư đến, người mà nàng ta tin tưởng nhất đã giật dây, nói với nàng ta rằng… trong cung hại người là chuyện bình thường, chỉ cần không bị người khác phát hiện ra thì ai quan tâm nó đúng hay sai.
Câu đó đã khiến nàng ta dao động.
Sau đó, những chuyện khác đều do thị tỳ kia bày mưu tính tế. Nàng ta bị cảm giác khoái chí vì báo thù làm mờ mắt, cư nhiên không nghĩ xem làm sao một cung nữ bỗng nhiên lại có nhiều ý tưởng như thế.
“Cư nhiên là nó…” Cát huy nga mở to mắt, nước mắt tuôn trào. “Từ nhỏ nó đã theo bên cạnh ta… Ngay cả khi mẫu thân nó bệnh nặng qua đời, ta cũng bỏ tiền ra an táng, sao nó có thể…”
Hạ Vân Tự trầm ngâm, hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước.
Thật là châm chọc. Cát huy nga phản bội Hòa quý cơ – người tin tưởng nàng ta nhất nhưng bây giờ lại chấn kinh vì một chuyện y hệt như vậy.
Nghĩ lại thì cũng rất công bằng. Trên thế gian, nếu kiếp này gieo nhân kiếp sau mới gặt quả thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Quả báo nhãn tiền mới khiến người ta sung sướng.
Nam mô A Di Đà Phật.
Nàng thầm niệm sáu chữ này.
Nàng bỗng nhiên cực kỳ mong muốn, mong muốn tất cả những thù hận của mình đều có thể đòi lại trong kiếp này.
Nàng còn đang trong tháng nên không thể thị tẩm, nhưng y vẫn ở cạnh nàng suốt ngày, sau này đến cả tấu chương cũng mang sang đây phê duyệt, thành ra Ngọc Trúc Hiên phải dọn cho y một gian phòng làm thư phòng.
Một hôm nọ, lúc trưa y đi thì nàng vẫn ủ ê, mái tóc đen huyền càng tôn thêm vẻ mặt tái nhợt của nàng. Chiều đó y bàn chuyện chính sự với triều thần, đến chập choạng tối về thì bất ngờ thấy nàng mỉm cười tủm tỉm.
Sự thay đổi bất ngờ này làm y hết sức mừng rỡ, cho nên bất giác cứ nhìn nàng mãi. Lúc dùng bữa tối, khẩu vị của nàng cũng tốt hơn nhiều, gắp món xào ăn với nửa chén cơm trắng, còn ăn thêm một chén canh.
Cuối cùng y không nhịn được, hỏi: “Hôm nay nàng cảm thấy đỡ hơn rồi à?”
Nàng hơi ngẩn ra, nhưng Oanh Thời bên cạnh thì nhún người, tươi cười đáp lại: “Chiều nay đại hoàng tử đến chơi với nương nương một lát nên tâm trạng của nương nương tốt hơn nhiều ạ.”
“Thì ra là thế.” Y hiểu ra, gật đầu, nhưng sau đó lại không nói gì thêm.
Mấy ngày sau đó, nàng đều như thế.
Ninh Nguyên không ở, nàng cứ rầu rĩ không vui; Ninh Nguyên học xong rảnh rỗi tới thăm nàng, nàng liền vui vẻ cả buổi trời.
Sự khác biệt này ngay cả các cung nhân cũng nhận ra, hoàng đế áy náy trong lòng nên càng để ý đến nàng, đương nhiên cũng biết rõ sự ảnh hưởng này.
Vì thế khi nàng sắp đầy tháng, hoàng đế bèn đi gặp thái hậu.
Y im lặng rất lâu, như đang thận trọng cân nhắc. Thái hậu truy hỏi nhiều lần, cuối cùng y mới thở dài lên tiếng: “Mẫu hậu.” Dừng một chút, y nói: “Con muốn giao Ninh Nguyên cho A Tự nuôi dưỡng.”
Thái hậu cũng thoáng sững ra: “Giao cho A Tự?”
Hoàng đế ảm đạm gật đầu, đáp: “Trước giờ A Tự rất yêu trẻ con nhưng lần này lại bất ngờ mất đi đứa bé, gần đây nàng ấy cứ rầu rĩ không vui, chỉ khi có Ninh Nguyên thì mới đỡ hơn một chút. Con nghĩ… hay là để nàng ấy nuôi dưỡng Ninh Nguyên, như thế sẽ tốt hơn ngày nào nàng ấy cũng buồn bã như thế, kéo dài sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Thái hậu nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Nó là muội muội của A Chước, giao Ninh Nguyên cho nó ai gia cũng yên tâm. Có điều…” Đôi mày của thái hậu khẽ nhíu lại. “Dù gì Ninh Nguyên cũng là con trưởng, A Tự là phi tần, để Ninh Nguyên thành con của A Tự thì sau này thân phận sẽ khá khó xử.”
“Chuyện này con cũng đã nghĩ tới. Không sửa thành con của A Tự mà chỉ giao cho nàng ấy nuôi dưỡng, bầu bạn với nàng ấy thôi.” Hoàng đế khẽ thở dài. “A Tự vốn cũng không để tâm chuyện này, sau này Ninh Nguyên vẫn tiếp tục gọi nàng ấy là di mẫu.”
Do dự một lát, thái hậu cũng chấp nhận. “Cứ thế đi. Dạo này ai gia cũng lo nếu nó cứ sầu não như vậy thì sợ không thọ lâu được, nếu thế… haiz, thật không biết phải ăn nói thế nào với A Chước.”
“Vâng.” Hoàng đế gật đầu.
Còn có những chuyện khác y không tiện nói với thái hậu.
Y không cách nào nói với thái hậu việc đứa trẻ mất đi y vốn cũng có trách nhiệm. Từ khi được thái y nói cho biết việc ấy, nó cứ quấn lấy y như một cơn ác mộng khiến y ngày càng áy náy, không cách nào giải trừ được.
Cứ thế, đại hoàng tử – vốn đã ở Vạn An Cung bảy năm – nay được giao cho Yểu sung hoa Hạ thị nuôi dưỡng.
Ý chỉ vừa hạ xuống, cả hậu cung trở nên xôn xao.
Các cung nhân cũng lén bàn tán đủ mọi chuyện.
Nhưng may là Ninh Nguyên rất vui vẻ.
Hạ Vân Tự lại càng vui vẻ hơn. Kế hoạch dài hơi này, ngay từ đầu là muốn đưa Ninh Nguyên đến bên cạnh nàng. Muốn để hoàng đế giao Ninh Nguyên cho nàng, vả lại không chút nghi ngờ nàng có tính toán trong đó thì cách tốt nhất là nàng không hề hé răng đòi nuôi dưỡng Ninh Nguyên mà để mặc cho y chủ động quyết định.
Vì thế kể từ khi Ninh Nguyên đến Ngọc Trúc Hiên, nàng cũng bắt đầu dần khỏe trở lại.
Hạ Huyền Thời coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Vào một buổi chiều nhàn rỗi, nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, thông qua song cửa sổ khép hờ, nàng nghe thấy y đang đứng ngoài hành lang căn dặn Ninh Nguyên: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời di mẫu, nàng ấy thương con không kém gì mẫu hậu, đừng để nàng ấy đau lòng.”
Ninh Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Nhi thần biết ạ.”
Trong màn trướng, Hạ Vân Tự xoay người, âm thầm thở ra một hơi phiền muộn đã nén trong lòng từ lâu.
Một dòng nước mắt chảy dài xuống má, giống như hôm vừa sảy thai, tạo thành một mảng ướt đẫm trên gối.
Con của nàng…
Mà thôi.
Nàng nhắm mắt lại.
Mất một, được một. Ván cờ này nàng cũng không quá thiệt.
Vài ngày sau, Cung Chính Ti cũng khép lại vụ án, nói Cát huy nga không chịu được cực hình nên đã khai toàn bộ.
Hoàng đế nhận được cung khai bèn sai người chép lại một bản mang đến cho Hạ Vân Tự. Nàng cẩn thận đọc từng chữ một, lòng thầm than cuộc chiến chốn thâm cung quả là khốc liệt, chuyện gì cũng nghĩ ra được.
Ngày xưa hạ độc nàng thì móc rỗng cục than, cho thủy ngân vào. Bây giờ hạ độc Hòa quý cơ thì lại cho nước thuốc đã đóng băng vào giữa viên đá, vì thế khi Cát huy nga rót rượu cho thái y, đá mới tan lớp ngoài nên không kiểm tra ra được. Lúc Hạ Vân Tự uống thì thuốc đã dần tan vào trong rượu, đương nhiên sẽ làm nàng sảy thai.
Ngoài ra, Cát huy nga còn khai thuốc đó vốn không có tác dụng nhanh như vậy. Nàng ta đã tính toán liều lượng cẩn thận, nếu Hòa quý cơ uống vào thì phải đến gần đi ngủ mới phát tác.
Hạ Vân Tự vừa uống vào không lâu liền bị đau bụng, có lẽ là vì cái thai không vững.
“Nàng ta tính toán kỹ lưỡng thật.” Đọc đến đây, Hạ Vân Tự khẽ tắc lưỡi, mỉm cười. “Nếu Hòa quý cơ về đến phòng, gần đi ngủ mới phát tác thì ắt hẳn Cát huy nga đã xử lý sạch sẽ số rượu kia. Phi tần trong cung đều nhìn thấy rượu đã được thái y kiểm tra, đương nhiên là không có vấn đề gì. Từ đó nàng ta sẽ thoát được, dù có nghi ngờ thì cũng không đủ để trị tội.”
Oanh Thời thở dài: “Không ngờ nàng ta lại có mưu sâu kế hiểm như vậy.”
Hạ Vân Tự ngước mắt hỏi: “Hoàng thượng nói thế nào?”
“Khó tránh khỏi cái chết.” Oanh Thời cụp mắt, nhìn ánh mặt trời bên ngoài. “Lát nữa đến giờ ngọ, khi dương khí mạnh nhất sẽ tiễn nàng ta đi.”
Hạ Vân Tự cong môi cười khẽ. “Đi bẩm với hoàng thượng ta muốn gặp nàng ta, để nàng ta ra đi thanh thản.”
Oanh Thời do dự, sợ nàng đi chuyến này thì hao tâm tổn sức khiến cơ thể vừa được điều dưỡng lại tệ hại hơn nhưng cuối cùng không ngăn được nàng.
Việc này được bẩm đến Thanh Lương Điện, hoàng đế liền ân chuẩn. Gần đây đều như thế, tuy y chưa từng trực tiếp bày tỏ sự áy náy nhưng chuyện gì cũng răm rắp chiều theo ý nàng. Việc nhỏ thế này, đương nhiên y sẽ đồng ý.
Buổi chiều, Hạ Vân Tự đến Cung Chính Ti. Cung Chính Ti đã nhận được ý chỉ trước đó, biết nàng muốn gặp riêng Cát huy nga nên bèn lui ra hết.
Nàng bước vào phòng tra khảo, trong bóng tối lờ mờ ngửi được mùi máu tanh nồng, bất giác nhớ đến lúc sảy thai, nàng cũng ngửi được mùi vị như vậy.
Nàng không khỏi nín thở, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng dần thích nghi với bóng tối trong phòng, nhìn thấy Cát huy nga đang bị trói chặt vào cọc gỗ.
Nàng ta vốn là một mỹ nhân, dáng rất đẹp, múa cũng hay, giọng êm tai. Nhưng bây giờ thì thương tích đầy mình, hình hài khô héo, không còn chút tươi tắn yêu kiều ngày xưa.
Hạ Vân Tự nhìn ngắm vẻ thê thảm của nàng ta, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa.
Dường như cảm nhận được có người đến, nàng ta từ từ quay mặt ra, nhìn vào mặt Hạ Vân Tự nhưng phải rất lâu sau mới nhận ra nàng là ai.
“Là cô…” Giọng nói khàn đặc, khác hẳn với lúc trước.
Nàng ta lại động đậy, vì cử động mạnh nên xiềng xích trên tay chân phát ra những tiếng leng keng nho nhỏ.
“Ta không muốn hại con của cô!” Nàng ta tuyệt vọng giải thích. “Ta… ta không biết cô có thai! Ta không muốn hại con của cô!”
“Ta biết.” Đôi môi tô son tỉ mỉ của Hạ Vân Tự nhếch lên với vẻ nghiền ngẫm: “Cô chỉ muốn làm hại con của Hòa quý cơ.”
Nghe được ba chữ Hòa quý cơ, Cát huy nga nghiến răng thật chặt.
Hạ Vân Tự nhìn nàng ta, như cười như không. “Cô biết việc mình bị cực hình tra khảo là ý của nàng ấy chứ? Nếu không, vì sự hòa hảo giữa hai nước, hoàng thượng sẽ không ra tay như vậy.”
Cát huy nga lập tức giãy giụa kịch liệt hơn. “Độc phụ…”
“Nhưng cô cũng có oan ức gì đâu.” Hạ Vân Tự cao giọng, tắt hẳn nụ cười. “Nếu ta bị người bên cạnh phản bội như vậy, ta sẽ còn độc ác hơn. Cô còn có mặt mũi mắng nàng ta là độc phụ, nghe không biết ai hại con của ai đây.”
Cát huy nga gào thét: “Ta trẻ trung hơn ả, xinh đẹp hơn ả, được hoàng thượng thích hơn ả. Ả ngoại trừ thân phận công chúa thì có gì hay! Làm sao ta nhẫn nhịn được!”
Hạ Vân Tự tặc lưỡi một cái.
Càng những người hay làm việc ác thì sẽ luôn tìm lý do biện giải cho mình. Cát huy nga nói những lời này không phải để cho nàng nghe, mà là nói cho mình nghe.
Hạ Vân Tự không muốn tranh cãi với nàng ta, chỉ mỉm cười: “Dù sao thì ta cũng phải cảm ơn cô.”
Cát huy nga bất ngờ ngẩn ra, nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
“Lúc uống rượu, ta còn sợ nó không có vấn đề gì. Nếu không có ly rượu kia, không biết đến bao giờ ta và Hòa quý cơ mới thân thiết với nhau như vậy.” Nàng ung dung nói: “Bây giờ thì tốt rồi, đứa con trong bụng nàng ta, thậm chí cả Lạc Tư sau lưng nàng ta, tương lai đều là trợ thủ của Ninh Nguyên. Ta thay mặt Ninh Nguyên cảm tạ ân tình của cô.”
“Cô…” Cát huy nga tỏ vẻ kinh ngạc. “Cô… cô đã biết trước? Cô đã biết từ trước đúng không? Cô cũng đang tính kế! Cái gì cô cũng biết hết!”
“Xuỵt!” Hạ Vân Tự đưa tay lên ra hiệu nàng ta im lặng, mặt nở nụ cười tinh nghịch như đang nói chuyện bí mật với bạn thân. “Ta muốn cô ra đi thanh thản nên mới nói cho cô biết. Tốt nhất là cô phải giữ kín trong bụng, nếu không lại thêm tội nói bậy, cắn càn, muốn chết toàn thây cũng không được.”
“Cô… các người đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!” Cát huy nga lớn tiếng mắng mỏ, rồi phun ra một ngụm nước bọt.
Hạ Vân Tự cười càng tươi hơn. “Không cam tâm, đúng không?”
“Nếu là ta thì ta cũng không cam tâm.” Nàng lắc đầu. “Nếu bị thất sủng, giữ được phẩm cấp và không gây chuyện thì vẫn có thể sống tốt. Bây giờ thì hay rồi, vì chuyện này mà mạng cũng không còn, lại bị tra tấn đau đớn như vậy.”
Cát huy nga mắng càng cay nghiệt hơn. Có lẽ vốn tiếng Hán không mấy phong phú không đủ để diễn đạt sự căm phẫn nên nàng ta đổi sang mắng bằng tiếng Lạc Tư.
Hạ Vân Tự nghe không hiểu nhưng cũng không sao, nụ cười vẫn rất nhàn nhã. “Cho nên… nếu ta là cô thì tuyệt đối không chịu chết oan, có chết cũng phải kéo kẻ ở đằng sau xúi giục xuống âm tào địa phủ với ta.”
Cát huy nga bỗng ngừng mắng, đôi mày còn in dấu roi cũng cau lại, mặt ngơ ngác. “Cô nói gì…”
Hạ Vân Tự đứng dậy, thong thả đi từng bước đến trước mặt nàng ta. “Nói cho ta biết… cô nghĩ kỹ rồi hãy nó cho ta biết.”
Nàng ung dung sửa sang lại bộ quần áo đã rách như tổ đỉa vì bị tra tấn cho Cát huy nga: “Đong đếm tỉ mỉ liều lượng thuốc, đem thuốc bỏ vào giữa viên đá đông lại, từ đó gạt được thái y khiến tất cả các phi tần ở đó đều trở thành nhân chứng của cô… Nhưng tính toán hoàn hảo này đều do một mình cô nghĩ ra ư?”
Thật ra suýt nữa là nàng ta đã thành công.
Mưu kế thâm sâu thế này, đầu óc của nàng ta nghĩ ra được sao?
Hạ Vân Tự mỉm cười đánh giá Cát huy nga, nhìn vẻ bừng tỉnh và hối hận đồng thời xuất hiện trên gương mặt nàng ta.
“Không…” Nàng ta đờ đẫn cúi đầu. “Không phải.”
“Là cung nữ bên cạnh nghĩ ra giúp ta…” Nàng ta đáp.
Thị tỳ nàng ta mang từ Lạc Tư đến, người mà nàng ta tin tưởng nhất đã giật dây, nói với nàng ta rằng… trong cung hại người là chuyện bình thường, chỉ cần không bị người khác phát hiện ra thì ai quan tâm nó đúng hay sai.
Câu đó đã khiến nàng ta dao động.
Sau đó, những chuyện khác đều do thị tỳ kia bày mưu tính tế. Nàng ta bị cảm giác khoái chí vì báo thù làm mờ mắt, cư nhiên không nghĩ xem làm sao một cung nữ bỗng nhiên lại có nhiều ý tưởng như thế.
“Cư nhiên là nó…” Cát huy nga mở to mắt, nước mắt tuôn trào. “Từ nhỏ nó đã theo bên cạnh ta… Ngay cả khi mẫu thân nó bệnh nặng qua đời, ta cũng bỏ tiền ra an táng, sao nó có thể…”
Hạ Vân Tự trầm ngâm, hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước.
Thật là châm chọc. Cát huy nga phản bội Hòa quý cơ – người tin tưởng nàng ta nhất nhưng bây giờ lại chấn kinh vì một chuyện y hệt như vậy.
Nghĩ lại thì cũng rất công bằng. Trên thế gian, nếu kiếp này gieo nhân kiếp sau mới gặt quả thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Quả báo nhãn tiền mới khiến người ta sung sướng.
Nam mô A Di Đà Phật.
Nàng thầm niệm sáu chữ này.
Nàng bỗng nhiên cực kỳ mong muốn, mong muốn tất cả những thù hận của mình đều có thể đòi lại trong kiếp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.