Chương 165: Tỷ muội cùng trọng sinh (2)
Lệ Tiêu
31/03/2021
Vào trong tẩm điện, Hạ Vân Chước đẩy Hạ Vân Tự ngồi xuống bên bàn trang
điểm, hăng hái chải đầu búi tóc cho nàng cả nửa canh giờ.
“…” Hạ Vân Tự cảm thấy hơi là lạ. Tuy lúc còn trong phủ, tỷ tỷ cũng thường chải đầu cho nàng nhưng nàng dám chắc rằng kiếp trước không hề xảy ra chuyện này, tỷ tỷ gọi nàng vào chỉ là để thông báo tin vui mà thôi.
Nhưng nàng cũng rất thích được như vậy. Tỷ muội bên nhau thế này, nàng hoài niệm rất nhiều năm rồi.
Sau lưng, Hạ Vân Chước búi tóc cho nàng mà trong lòng như muốn tan chảy.
Đây là muội muội của nàng, tồn tại sờ sờ trước mặt nàng chứ không phải là chỉ ở trên trời nhìn muội ấy nữa.
Nàng có thể búi tóc, may quần áo cho muội ấy; gặp được trang sức chau báu gì đẹp có thể sai người cất vào kho chứa của hồi môn, giống như năm xưa vậy.
Lần này, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến muội muội xuất giá, tuyệt đối không thể để mười lăm năm sau, muội muội mới lấy của hồi môn từ cung Tiêu Phòng ra.
“Xong rồi.” Cài cây trâm lên tóc, Hạ Vân Chước nhìn vào gương mỉm cười.
Hạ Vân Tự thả lỏng, ngửa đầu nhìn nàng. “Tỷ tỷ đừng để mệt quá.”
“Việc này có gì mà mệt?” Hạ Vân Chước kéo nàng đứng dậy, hai người cùng ngồi lên trường kỷ. Trò chuyện một hồi bèn có một nữ quan vén rèm đi vào, bẩm báo với Hạ Vân Chước. “Nương nương, Quý Phi nương nương đến ạ.”
Hạ Vân Chước thờ ơ gật đầu. “Mời nàng ta vào đi.”
Hạ Vân Tự khẽ cau mày.
Nàng nhớ hôm nay Quý Phi đến là muốn làm gì. Quý Phi vừa nghe được tin hoàng hậu có thai từ miệng hoàng đế nên đến chúc mừng, “tiện thể” mượn cớ khuyên hoàng hậu yên tâm dưỡng thai để đề nghị hỗ trợ quản lý hậu cung.
Tỷ tỷ tính tình hiền lành, cũng muốn bình an sinh con nên bèn đồng ý, còn cảm ơn nàng ta. Nhưng từ những chuyện sau đó cho thấy, nếu Quý Phi không có quyền lực thì có thể tỷ tỷ đã không thê thảm như vậy.
Vì thế khi Quý Phi đi vào hành lễ, Hạ Vân Tự nhấp nhỏm không yên, đầu óc cứ căng như dây đàn, mỗi một tế bào thần kinh đều đang nghĩ cách làm sao đuổi Quý Phi về, không để tỷ tỷ san sẻ quyền lực cho nàng ta.
Sau đó, Quý Phi bèn ngỏ lời hệt như trong ký ức của nàng, mặt đầy vẻ vui mừng trông vô cùng thật lòng. “Các tỷ muội trong cung đều mong có một đứa bé nhưng hoàng hậu nương nương có thai mới là tin vui to lớn nhất. Bất luận là trưởng nam hay trưởng nữ đều là đứa trẻ cao quý nhất, sau này nếu bọn muội muội có con thì có thể bảo chúng noi gương của ca ca tỷ tỷ, làm một đứa trẻ ngoan.”
Hoàng hậu cười bảo: “Nói hay lắm. Ai có thai cũng vậy, đều là việc vui. Hiện nay trong chúng phi tần, hoàng thượng cưng chiều muội nhất nên muội cũng phải nhanh chóng có tin vui đi, để nó và con của bản cung cùng lớn lên cho có bạn.”
Hạ Vân Tự nghe mà thấy tuyệt vọng. Những lời tỷ tỷ nói không khác gì trong ký ức của nàng.
Sau đó lại là một hồi tâng bốc lẫn nhau, cũng y hệt như kiếp trước, mỗi một câu đều làm nàng nín thở, trong đầu nàng đã mường tượng ra những lời Quý Phi sắp nói đến tám trăm lần.
Cuối cùng, Quý Phi tỏ vẻ lo lắng, kín đáo thở dài: “Haiz, có điều… lúc nãy thần thiếp đến Tử Thần Điện, có nhắc đến việc trong cung quá nhiều, hoàng thượng cũng khá lo lắng, sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của nương nương.”
Câu tiếp theo chính là câu quan trọng nhất, Quý Phi sẽ khó xử nói: “Thần thiếp bèn đề nghị hay là nhờ thái hậu giúp đỡ một thời gian nhưng hoàng thượng nghĩ đến tuổi tác của người nên không đồng ý, chỉ bảo thần thiếp hỗ trợ chút đỉnh. Thần thiếp đành… vâng lệnh hoàng thượng, có điều thần thiếp chưa từng quản lý những việc này, không biết hoàng hậu nương nương có yên tâm để thần thiếp hỗ trợ không.”
Hạ Vân Tự vừa nhớ lại vừa nghe Quý Phi nói những lời này ra.
Đang định lên tiếng chen ngang, không để tỷ tỷ dễ dàng đồng ý thì lại nghe tỷ tỷ cười bảo: “Đúng là hoàng thượng đã làm khó muội rồi.”
Hạ Vân Tự: “?”
Hạ Vân Chước nhấp một hớp trà hoa, ôn hòa nói: “Không sao, bây giờ cái thai còn nhỏ, bản cung vẫn còn khỏe, những chuyện bình thường trong hậu cung vẫn có thể xử lý được. Khi nào bản cung không gánh nổi nữa thì sẽ thương lượng với hoàng thượng làm thế nào cho phải, Quý Phi muội muội không cần phải lo lắng.”
Hạ Vân Tự: “?”
Nàng nhìn sang với một tâm trạng khá rối rắm thì thấy nụ cười của Quý Phi cứng lại trên môi, giống như nuốt phải ruồi muỗi vậy.
Chắc chắn Quý Phi cảm thấy rất bất ngờ. Mà không chỉ Quý Phi, ngay cả nàng cũng rất bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng, tỷ tỷ là người đoan trang hiền lành, điều này thể hiện ra mặt, cũng khắc ghi trong lòng. Còn kiểu nói châm chọc, có vẻ hơi cay nghiệt này tỷ ấy chưa bao giờ biết đến.
Nhưng bây giờ tỷ tỷ lại nói vậy, khiến cho Quý Phi không nói nổi lời này.
Sau đó Quý Phi cố gắng lảng sang chuyện khác, hai người lại tán gẫu một lúc rồi nàng ta cáo lui.
“Tỷ tỷ?” Sau khi Quý Phi ra về, Hạ Vân Tự nhìn Hạ Vân Chước chằm chằm. Nhận thấy sự bất an của nàng, tỷ tỷ lắc đầu mỉm cười. “Không sao, muội đừng lo lắng. Tỷ tỷ cảm thấy mình có thể làm được là sẽ làm được.”
“Vâng…” Hạ Vân Tự gật đầu.
Thật ra nàng không bất an vì chuyện này mà vì một suy đoán đang nổi lên trong lòng… Có khi nào tỷ tỷ cũng trọng sinh không?
Nếu thế thì tốt quá. Suốt mấy chục năm trong kiếp trước, nàng thường nói chuyện trước linh vị của tỷ ấy, không biết tỷ tỷ có nghe được không. Nếu tỷ tỷ bây giờ là tỷ tỷ khi ấy, nàng sẽ chính miệng kể cho tỷ tỷ nghe tất cả.
Nàng muốn nói với tỷ tỷ là mình đã làm được di nguyện của tỷ ấy.
Ninh Nguyên rất tốt, sau này muội cũng sống rất tốt.
Sự suy đoán táo bạo này khiến Hạ Vân Tự không yên, trên đường về phủ nàng cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Cuối cùng, nàng đành cố nén suy đoán này lại.
Không được nhắc đến, bây giờ không được nhắc đến một chữ nào cả. Lỡ như không phải, nàng mà hỏi thì sẽ làm tỷ tỷ giật mình. Tỷ tỷ đang có mang, việc quan trọng nhất bây giờ làm làm sao cho tỷ ấy bình an sinh nở. Nàng không thể khiến tỷ tỷ vì mình mà gặp nguy hiểm trong lúc mang thai.
Lúc về đến Hạ phủ, tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại. Tên hầu ở cửa xách đèn tiễn nàng vào trong. Đến cửa viện của mình, nàng nhìn thấy Từ Minh Nghĩa ra đón. “Tứ tiểu thư.”
Hạ Vân Tự dừng bước.
Đầy là lần đầu tiên nàng gặp hắn kể từ khi trọng sinh.
Thật ra ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại, nàng đã sai người tìm hắn nhưng đúng lúc hắn có chuyện phải về nhà mấy ngày liền nên nàng có nhớ cũng đành chịu.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được.
Nghe hắn gọi A Tự mấy chục năm trời, bây giờ nghe lại tiếng tứ tiểu thư, nàng nhất thời không thích nghi được.
Hắng giọng một cái, nàng tỏ ra tự nhiên bước vào trong. “Về khi nào đấy?”
“Vừa về tới.” Từ Minh Nghĩa đáp.
Hắn nói xong thì ngập ngừng, lúc lên tiếng nàng phát hiện giọng hắn trở nên dè dặt hơn nhiều. “Tâm trạng của cô không vui à?”
À.
Lúc này nàng mới nhớ ra bằng tuổi này, tính tình của nàng không tốt lắm, nhất là đối với hắn. Những lúc tâm trạng không vui, nàng chưa bào giờ ăn nói dễ nghe với hắn, nếu hắn cố khuyên nàng điều gì, nàng không ném đồ vào đã là may lắm rồi.
Nghĩ lại đúng là ông trời trêu ngươi. Lúc này nàng hằn học với người rất tốt với mình, mấy năm sau lại phải mềm mỏng với một người mà nàng thù hận, cho y tất cả dịu dàng.
“Haiz…” Hạ Vân Tự nghĩ mà thở dài.
Từ Minh Nghĩa rất sợ làm nàng bực mình nhưng do dự một lát vẫn bước lên vài bước. “Sao thế?” Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Ai bắt nạt cô à?”
Hạ Vân Tự lắc đầu. “Không.” Sau đó lại mỉm cười với hắn. “Đại tỷ có tin vui rồi.”
“Hả?” Từ Minh Nghĩa ngẩn ra rồi lập tức bật cười. “Thật à? Khi nào vậy?”
“Hai tháng rồi. Hôm nay vừa biết.” Hạ Vân Tự nhìn hắn, nhớ ra là hắn vừa vội vàng trở về nên buột miệng hỏi: “Ngươi có đói không? Ta làm cho ngươi chút gì ăn nhé?”
“Hả?” Từ Minh Nghĩa càng ngạc nhiên.
Hạ Vân Tự nín thở.
Tằng hắng một tiếng, nàng bảo: “Ý ta là nếu ngươi đói thì bảo nhà bếp làm món gì cho mà ăn.” Nói xong nàng cúi gằm mặt đi vào phòng ngủ.
Nói sai rồi. Bây giờ nàng không nên nói với hắn như vậy.
Nhưng hai người bầu bạn bên nhau mấy chục năm, thời gian dài đến nỗi lúc đầu đám quân thần lao nhao phê bình chỉ trích đến cuối cùng cũng im lặng thừa nhận. Họ còn có hai đứa con nên cách trò chuyện này đã quá quen miệng, không cẩn thận là thốt ra ngay.
Hạ Vân Tự ngồi xuống giường, đỏ mặt ôm lấy gối.
Có một ý tưởng khiến nàng cảm thấy khá xấu hổ: Nàng muốn mau chóng gả cho hắn.
Nàng muốn đường đường chính chính gả cho hắn lúc tuổi đời đẹp nhất chứ không phải giống như kiếp trước, dù cuối cùng bá quan văn võ trong triều đều im lặng thừa nhận thì họ vẫn không thể chính thức gọi nhau là vợ chồng.
Hắn đã tốt với nàng cả một đời.
Không thể tổ chức một hôn lễ chính thức với hắn, đó là tiếc nuối lớn.
Nhưng… thôi vậy.
Nàng lắc đầu.
Phải đảm bảo sự bình an cho tỷ tỷ rồi mới nghĩ đến những chuyện này.
So với tính mạng của tỷ tỷ, mười mấy năm ở trong cung có là gì đâu, những tiếc nuối với hắn cũng không là gì.
——
Trong cung Tiêu Phòng, lúc chạng vạng hoàng đế gạt tất cả mọi công việc để cùng dùng bữa với hoàng hậu.
Chuyện này kiếp trước vốn khiến Hạ Vân Chước vô cùng cảm động.
Nhưng bây giờ lòng nàng bình lặng như nước. Dùng cơm, trò chuyện với y lại cảm thấy y cực kỳ xa lạ.
Nhân lúc ăn canh, nàng tập trung suy nghĩ một lát bèn nhớ ra vào ngày này kiếp trước và những ngày trong thai kỳ sau đó, nàng đều sợ y thiệt thòi, “hiền lành rộng lượng” khuyên y đi sủng Quý Phi, Chiêu Phi.
Giờ thì thôi vậy. Người tốt không sống lâu. Lúc này hẳn là Quý Phi, Chiêu Phi đã nghiên cứu xem làm thế nào để hại nàng, vậy nàng phải nhanh chóng nghĩ cách khiến chúng lòi đuôi, sao phải tỏ ra hiền lương thục đức làm gì.
Nàng bèn mỉm cười, thoải mái nói: “Gần đây chính sự bận rộn, đã mấy ngày thần thiếp không gặp hoàng thượng rồi, hôm nay người ở lại chứ?”
“Đương nhiên.” Y lập tức gật đầu đồng ý. “Nàng mang thai vất vả, sau này trẫm nhất định sẽ dành thời gian ở cạnh nàng.”
Y đồng ý như trong dự đoán của nàng, bởi vì trong mắt y nàng là người mình yêu nhất.
Lúc đó nàng cũng tin là vậy.
Thậm chí bây giờ nhìn vẻ chân thành của y, nàng cũng suýt tin là thật.
Nàng không khỏi cảm thấy tò mò là rốt cuộc, vào giờ khắc này, y có yêu nàng không. Hay chính xác hơn là y có từng yêu nàng không hay ngay từ đầu là tự cảm thấy vậy rồi lừa mình dối người.
Nhưng thôi…
Nếu tình yêu ấy dễ dàng bị bóp nát như vậy, dù lúc này y có thật lòng thì tấm lòng ấy cũng không đáng một đồng.
Tình cảm giữa A Tự và Từ Minh Nghĩa mới là thật lòng.
Họ cùng nhau gánh chịu áp lực từ quần thần, khi mang thai đứa bé đầu tiên của Từ Minh Nghĩa, quần thần phẫn nộ đến nỗi suýt nữa ngay cả Ninh Nguyên cũng không chống đỡ được.
Lúc đó Từ Minh Nghĩa giấu A Tự đi cầu kiến Ninh Nguyên, nói rằng nếu thật sự không chống đỡ được thì cứ giết hắn để giải hận, bảo đảm an toàn cho A Tự là được. Mà A Tự cũng giấu Từ Minh Nghĩa đi gặp Ninh Nguyên, bảo là nếu thật sự không được thì sẽ lấy cái chết của mình để xoa dịu cơn phẫn nộ của quần thần, xin Ninh Nguyên giữ lại tính mạng của Từ Minh Nghĩa.
Như vậy mới là thật lòng thích ai đó, còn Hạ Huyền Thời thì…
Hạ Vân Chước vừa ăn canh vừa âm thầm quan sát y.
Điều y thích, hẳn là con người hoàn mỹ của nàng, người có thể khiến y hài lòng thỏa mãn.
Suy cho cùng, thứ y để tâm cũng chỉ có mình mà thôi.
Nàng mà còn đồng lòng chút nào vì y thì ông trời cứ đánh chết nàng đi.
“À, phải rồi…” Hạ Vân Chước bỗng nhiên mỉm cười, như hoàn hồn lại. “Lúc nãy thần thiếp rảnh rỗi nên đã nấu cho hoàng thượng một chén canh. Đã lâu không xuống bếp, hoàng thượng nếm thử xem còn hợp khẩu vị không nhé.”
“…” Hạ Vân Tự cảm thấy hơi là lạ. Tuy lúc còn trong phủ, tỷ tỷ cũng thường chải đầu cho nàng nhưng nàng dám chắc rằng kiếp trước không hề xảy ra chuyện này, tỷ tỷ gọi nàng vào chỉ là để thông báo tin vui mà thôi.
Nhưng nàng cũng rất thích được như vậy. Tỷ muội bên nhau thế này, nàng hoài niệm rất nhiều năm rồi.
Sau lưng, Hạ Vân Chước búi tóc cho nàng mà trong lòng như muốn tan chảy.
Đây là muội muội của nàng, tồn tại sờ sờ trước mặt nàng chứ không phải là chỉ ở trên trời nhìn muội ấy nữa.
Nàng có thể búi tóc, may quần áo cho muội ấy; gặp được trang sức chau báu gì đẹp có thể sai người cất vào kho chứa của hồi môn, giống như năm xưa vậy.
Lần này, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến muội muội xuất giá, tuyệt đối không thể để mười lăm năm sau, muội muội mới lấy của hồi môn từ cung Tiêu Phòng ra.
“Xong rồi.” Cài cây trâm lên tóc, Hạ Vân Chước nhìn vào gương mỉm cười.
Hạ Vân Tự thả lỏng, ngửa đầu nhìn nàng. “Tỷ tỷ đừng để mệt quá.”
“Việc này có gì mà mệt?” Hạ Vân Chước kéo nàng đứng dậy, hai người cùng ngồi lên trường kỷ. Trò chuyện một hồi bèn có một nữ quan vén rèm đi vào, bẩm báo với Hạ Vân Chước. “Nương nương, Quý Phi nương nương đến ạ.”
Hạ Vân Chước thờ ơ gật đầu. “Mời nàng ta vào đi.”
Hạ Vân Tự khẽ cau mày.
Nàng nhớ hôm nay Quý Phi đến là muốn làm gì. Quý Phi vừa nghe được tin hoàng hậu có thai từ miệng hoàng đế nên đến chúc mừng, “tiện thể” mượn cớ khuyên hoàng hậu yên tâm dưỡng thai để đề nghị hỗ trợ quản lý hậu cung.
Tỷ tỷ tính tình hiền lành, cũng muốn bình an sinh con nên bèn đồng ý, còn cảm ơn nàng ta. Nhưng từ những chuyện sau đó cho thấy, nếu Quý Phi không có quyền lực thì có thể tỷ tỷ đã không thê thảm như vậy.
Vì thế khi Quý Phi đi vào hành lễ, Hạ Vân Tự nhấp nhỏm không yên, đầu óc cứ căng như dây đàn, mỗi một tế bào thần kinh đều đang nghĩ cách làm sao đuổi Quý Phi về, không để tỷ tỷ san sẻ quyền lực cho nàng ta.
Sau đó, Quý Phi bèn ngỏ lời hệt như trong ký ức của nàng, mặt đầy vẻ vui mừng trông vô cùng thật lòng. “Các tỷ muội trong cung đều mong có một đứa bé nhưng hoàng hậu nương nương có thai mới là tin vui to lớn nhất. Bất luận là trưởng nam hay trưởng nữ đều là đứa trẻ cao quý nhất, sau này nếu bọn muội muội có con thì có thể bảo chúng noi gương của ca ca tỷ tỷ, làm một đứa trẻ ngoan.”
Hoàng hậu cười bảo: “Nói hay lắm. Ai có thai cũng vậy, đều là việc vui. Hiện nay trong chúng phi tần, hoàng thượng cưng chiều muội nhất nên muội cũng phải nhanh chóng có tin vui đi, để nó và con của bản cung cùng lớn lên cho có bạn.”
Hạ Vân Tự nghe mà thấy tuyệt vọng. Những lời tỷ tỷ nói không khác gì trong ký ức của nàng.
Sau đó lại là một hồi tâng bốc lẫn nhau, cũng y hệt như kiếp trước, mỗi một câu đều làm nàng nín thở, trong đầu nàng đã mường tượng ra những lời Quý Phi sắp nói đến tám trăm lần.
Cuối cùng, Quý Phi tỏ vẻ lo lắng, kín đáo thở dài: “Haiz, có điều… lúc nãy thần thiếp đến Tử Thần Điện, có nhắc đến việc trong cung quá nhiều, hoàng thượng cũng khá lo lắng, sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của nương nương.”
Câu tiếp theo chính là câu quan trọng nhất, Quý Phi sẽ khó xử nói: “Thần thiếp bèn đề nghị hay là nhờ thái hậu giúp đỡ một thời gian nhưng hoàng thượng nghĩ đến tuổi tác của người nên không đồng ý, chỉ bảo thần thiếp hỗ trợ chút đỉnh. Thần thiếp đành… vâng lệnh hoàng thượng, có điều thần thiếp chưa từng quản lý những việc này, không biết hoàng hậu nương nương có yên tâm để thần thiếp hỗ trợ không.”
Hạ Vân Tự vừa nhớ lại vừa nghe Quý Phi nói những lời này ra.
Đang định lên tiếng chen ngang, không để tỷ tỷ dễ dàng đồng ý thì lại nghe tỷ tỷ cười bảo: “Đúng là hoàng thượng đã làm khó muội rồi.”
Hạ Vân Tự: “?”
Hạ Vân Chước nhấp một hớp trà hoa, ôn hòa nói: “Không sao, bây giờ cái thai còn nhỏ, bản cung vẫn còn khỏe, những chuyện bình thường trong hậu cung vẫn có thể xử lý được. Khi nào bản cung không gánh nổi nữa thì sẽ thương lượng với hoàng thượng làm thế nào cho phải, Quý Phi muội muội không cần phải lo lắng.”
Hạ Vân Tự: “?”
Nàng nhìn sang với một tâm trạng khá rối rắm thì thấy nụ cười của Quý Phi cứng lại trên môi, giống như nuốt phải ruồi muỗi vậy.
Chắc chắn Quý Phi cảm thấy rất bất ngờ. Mà không chỉ Quý Phi, ngay cả nàng cũng rất bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng, tỷ tỷ là người đoan trang hiền lành, điều này thể hiện ra mặt, cũng khắc ghi trong lòng. Còn kiểu nói châm chọc, có vẻ hơi cay nghiệt này tỷ ấy chưa bao giờ biết đến.
Nhưng bây giờ tỷ tỷ lại nói vậy, khiến cho Quý Phi không nói nổi lời này.
Sau đó Quý Phi cố gắng lảng sang chuyện khác, hai người lại tán gẫu một lúc rồi nàng ta cáo lui.
“Tỷ tỷ?” Sau khi Quý Phi ra về, Hạ Vân Tự nhìn Hạ Vân Chước chằm chằm. Nhận thấy sự bất an của nàng, tỷ tỷ lắc đầu mỉm cười. “Không sao, muội đừng lo lắng. Tỷ tỷ cảm thấy mình có thể làm được là sẽ làm được.”
“Vâng…” Hạ Vân Tự gật đầu.
Thật ra nàng không bất an vì chuyện này mà vì một suy đoán đang nổi lên trong lòng… Có khi nào tỷ tỷ cũng trọng sinh không?
Nếu thế thì tốt quá. Suốt mấy chục năm trong kiếp trước, nàng thường nói chuyện trước linh vị của tỷ ấy, không biết tỷ tỷ có nghe được không. Nếu tỷ tỷ bây giờ là tỷ tỷ khi ấy, nàng sẽ chính miệng kể cho tỷ tỷ nghe tất cả.
Nàng muốn nói với tỷ tỷ là mình đã làm được di nguyện của tỷ ấy.
Ninh Nguyên rất tốt, sau này muội cũng sống rất tốt.
Sự suy đoán táo bạo này khiến Hạ Vân Tự không yên, trên đường về phủ nàng cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Cuối cùng, nàng đành cố nén suy đoán này lại.
Không được nhắc đến, bây giờ không được nhắc đến một chữ nào cả. Lỡ như không phải, nàng mà hỏi thì sẽ làm tỷ tỷ giật mình. Tỷ tỷ đang có mang, việc quan trọng nhất bây giờ làm làm sao cho tỷ ấy bình an sinh nở. Nàng không thể khiến tỷ tỷ vì mình mà gặp nguy hiểm trong lúc mang thai.
Lúc về đến Hạ phủ, tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại. Tên hầu ở cửa xách đèn tiễn nàng vào trong. Đến cửa viện của mình, nàng nhìn thấy Từ Minh Nghĩa ra đón. “Tứ tiểu thư.”
Hạ Vân Tự dừng bước.
Đầy là lần đầu tiên nàng gặp hắn kể từ khi trọng sinh.
Thật ra ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại, nàng đã sai người tìm hắn nhưng đúng lúc hắn có chuyện phải về nhà mấy ngày liền nên nàng có nhớ cũng đành chịu.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được.
Nghe hắn gọi A Tự mấy chục năm trời, bây giờ nghe lại tiếng tứ tiểu thư, nàng nhất thời không thích nghi được.
Hắng giọng một cái, nàng tỏ ra tự nhiên bước vào trong. “Về khi nào đấy?”
“Vừa về tới.” Từ Minh Nghĩa đáp.
Hắn nói xong thì ngập ngừng, lúc lên tiếng nàng phát hiện giọng hắn trở nên dè dặt hơn nhiều. “Tâm trạng của cô không vui à?”
À.
Lúc này nàng mới nhớ ra bằng tuổi này, tính tình của nàng không tốt lắm, nhất là đối với hắn. Những lúc tâm trạng không vui, nàng chưa bào giờ ăn nói dễ nghe với hắn, nếu hắn cố khuyên nàng điều gì, nàng không ném đồ vào đã là may lắm rồi.
Nghĩ lại đúng là ông trời trêu ngươi. Lúc này nàng hằn học với người rất tốt với mình, mấy năm sau lại phải mềm mỏng với một người mà nàng thù hận, cho y tất cả dịu dàng.
“Haiz…” Hạ Vân Tự nghĩ mà thở dài.
Từ Minh Nghĩa rất sợ làm nàng bực mình nhưng do dự một lát vẫn bước lên vài bước. “Sao thế?” Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Ai bắt nạt cô à?”
Hạ Vân Tự lắc đầu. “Không.” Sau đó lại mỉm cười với hắn. “Đại tỷ có tin vui rồi.”
“Hả?” Từ Minh Nghĩa ngẩn ra rồi lập tức bật cười. “Thật à? Khi nào vậy?”
“Hai tháng rồi. Hôm nay vừa biết.” Hạ Vân Tự nhìn hắn, nhớ ra là hắn vừa vội vàng trở về nên buột miệng hỏi: “Ngươi có đói không? Ta làm cho ngươi chút gì ăn nhé?”
“Hả?” Từ Minh Nghĩa càng ngạc nhiên.
Hạ Vân Tự nín thở.
Tằng hắng một tiếng, nàng bảo: “Ý ta là nếu ngươi đói thì bảo nhà bếp làm món gì cho mà ăn.” Nói xong nàng cúi gằm mặt đi vào phòng ngủ.
Nói sai rồi. Bây giờ nàng không nên nói với hắn như vậy.
Nhưng hai người bầu bạn bên nhau mấy chục năm, thời gian dài đến nỗi lúc đầu đám quân thần lao nhao phê bình chỉ trích đến cuối cùng cũng im lặng thừa nhận. Họ còn có hai đứa con nên cách trò chuyện này đã quá quen miệng, không cẩn thận là thốt ra ngay.
Hạ Vân Tự ngồi xuống giường, đỏ mặt ôm lấy gối.
Có một ý tưởng khiến nàng cảm thấy khá xấu hổ: Nàng muốn mau chóng gả cho hắn.
Nàng muốn đường đường chính chính gả cho hắn lúc tuổi đời đẹp nhất chứ không phải giống như kiếp trước, dù cuối cùng bá quan văn võ trong triều đều im lặng thừa nhận thì họ vẫn không thể chính thức gọi nhau là vợ chồng.
Hắn đã tốt với nàng cả một đời.
Không thể tổ chức một hôn lễ chính thức với hắn, đó là tiếc nuối lớn.
Nhưng… thôi vậy.
Nàng lắc đầu.
Phải đảm bảo sự bình an cho tỷ tỷ rồi mới nghĩ đến những chuyện này.
So với tính mạng của tỷ tỷ, mười mấy năm ở trong cung có là gì đâu, những tiếc nuối với hắn cũng không là gì.
——
Trong cung Tiêu Phòng, lúc chạng vạng hoàng đế gạt tất cả mọi công việc để cùng dùng bữa với hoàng hậu.
Chuyện này kiếp trước vốn khiến Hạ Vân Chước vô cùng cảm động.
Nhưng bây giờ lòng nàng bình lặng như nước. Dùng cơm, trò chuyện với y lại cảm thấy y cực kỳ xa lạ.
Nhân lúc ăn canh, nàng tập trung suy nghĩ một lát bèn nhớ ra vào ngày này kiếp trước và những ngày trong thai kỳ sau đó, nàng đều sợ y thiệt thòi, “hiền lành rộng lượng” khuyên y đi sủng Quý Phi, Chiêu Phi.
Giờ thì thôi vậy. Người tốt không sống lâu. Lúc này hẳn là Quý Phi, Chiêu Phi đã nghiên cứu xem làm thế nào để hại nàng, vậy nàng phải nhanh chóng nghĩ cách khiến chúng lòi đuôi, sao phải tỏ ra hiền lương thục đức làm gì.
Nàng bèn mỉm cười, thoải mái nói: “Gần đây chính sự bận rộn, đã mấy ngày thần thiếp không gặp hoàng thượng rồi, hôm nay người ở lại chứ?”
“Đương nhiên.” Y lập tức gật đầu đồng ý. “Nàng mang thai vất vả, sau này trẫm nhất định sẽ dành thời gian ở cạnh nàng.”
Y đồng ý như trong dự đoán của nàng, bởi vì trong mắt y nàng là người mình yêu nhất.
Lúc đó nàng cũng tin là vậy.
Thậm chí bây giờ nhìn vẻ chân thành của y, nàng cũng suýt tin là thật.
Nàng không khỏi cảm thấy tò mò là rốt cuộc, vào giờ khắc này, y có yêu nàng không. Hay chính xác hơn là y có từng yêu nàng không hay ngay từ đầu là tự cảm thấy vậy rồi lừa mình dối người.
Nhưng thôi…
Nếu tình yêu ấy dễ dàng bị bóp nát như vậy, dù lúc này y có thật lòng thì tấm lòng ấy cũng không đáng một đồng.
Tình cảm giữa A Tự và Từ Minh Nghĩa mới là thật lòng.
Họ cùng nhau gánh chịu áp lực từ quần thần, khi mang thai đứa bé đầu tiên của Từ Minh Nghĩa, quần thần phẫn nộ đến nỗi suýt nữa ngay cả Ninh Nguyên cũng không chống đỡ được.
Lúc đó Từ Minh Nghĩa giấu A Tự đi cầu kiến Ninh Nguyên, nói rằng nếu thật sự không chống đỡ được thì cứ giết hắn để giải hận, bảo đảm an toàn cho A Tự là được. Mà A Tự cũng giấu Từ Minh Nghĩa đi gặp Ninh Nguyên, bảo là nếu thật sự không được thì sẽ lấy cái chết của mình để xoa dịu cơn phẫn nộ của quần thần, xin Ninh Nguyên giữ lại tính mạng của Từ Minh Nghĩa.
Như vậy mới là thật lòng thích ai đó, còn Hạ Huyền Thời thì…
Hạ Vân Chước vừa ăn canh vừa âm thầm quan sát y.
Điều y thích, hẳn là con người hoàn mỹ của nàng, người có thể khiến y hài lòng thỏa mãn.
Suy cho cùng, thứ y để tâm cũng chỉ có mình mà thôi.
Nàng mà còn đồng lòng chút nào vì y thì ông trời cứ đánh chết nàng đi.
“À, phải rồi…” Hạ Vân Chước bỗng nhiên mỉm cười, như hoàn hồn lại. “Lúc nãy thần thiếp rảnh rỗi nên đã nấu cho hoàng thượng một chén canh. Đã lâu không xuống bếp, hoàng thượng nếm thử xem còn hợp khẩu vị không nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.