Tranh Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 9: Bao nhiêu binh mã bao nhiêu đau

Khuynh Linh Nguyệt

18/01/2014

Tiết trời đã vào đông, lạnh lẽo rét mướt, lại thêm thứ gió hàn thâm nhập vào xương cốt con người, bất kỳ ai cũng mong muốn trốn trong nhà, ngồi bên lò sưởi hay vùi đầu vào chiếc chăn ấm áp.

Thế nhưng trước Giám thành, trên đường đi tới Cộng thành, vẫn còn có rất nhiều rất nhiều dân chúng di chuyển về phương nam, không phải là họ không muốn ở trong nhà, mà là họ đã không còn nhà để về, nhà của họ sớm đã bị khói lửa chiến tranh tàn phá, để sống sót, họ chỉ có thể mang theo gia sản nghèo nàn, mang theo vợ con chạy trốn, chạy trốn về nơi mà họ nghĩ rằng có thể mang lại cho họ sự yên ổn.

Dọc đường đi, chỉ thấy những nạn dân đàn đàn lũ lũ đi về phương nam, gió lạnh bạt đầu, chân trần hoặc chỉ đi một đôi giày cỏ, dẫm nên mặt đất đầy băng mỏng, nghe thấy tiếng khóc của con trẻ vì quá đói hoặc quá lạnh, mọi người lảo đảo đi về phương nam. Có đôi khi cũng quay đầu nhìn về phía chân trời, ngóng trông mặt trời có thể lộ ra, để không khí hôm nay ấm lên ít nhiều, nếu không thì họ chưa chết bởi đao thương loạn tiễn, cũng sẽ chết cóng, chết đói dọc đường đi.

Đến tận cùng con đường, tựa như đến bên chốn bồng lai, một bóng người đi tới, nạn dân dọc đường không khỏi dừng chân, cứ nghĩ rằng đó là sứ giả câu hồn từ địa ngục đã tới, chẳng ngờ rằng lại là tiên nhân từ thiên giới hạ phàm.

Tới gần… tới gần thêm… khi bóng áo trắng không nhiễm bụi trần xuất hiện trong tầm mắt, mọi người đều nghĩ, đây có phải là vị thần tiên nào đó tới cứu chuộc bọn họ không?

Ngày hôm nay thật sự âm u lạnh lẽo, thế nhưng bản thân người này lại mang theo luồng sáng nhu hòa, trong nháy mắt liền thắp sáng đôi mắt mọi người quanh đây. Khuôn mặt như ngọc tạc không tỳ vết mang theo nụ cười dịu dàng mà yên ả, giống như ai ủi vỗ về sự sợ hãi và mệt mỏi toàn thân họ, đôi mắt như biển sâu không dậy sóng âm thầm tồn tại sự thương tiếc và đau thương, cứ như đang khoác thêm cho họ một chiếc áo khoác trong suốt mà ấm áp, đánh tan sự lạnh lẽo và đau khổ quanh người.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không hề thấy đói, trong lòng cũng không hốt hoảng, chỉ có sự yên lặng cùng an bình, họ quan sát ánh mắt người này, có lẽ cho dù có phải đi xuống địa ngục với người này có lẽ vẫn là thiên đường, cả đường chỉ có hạnh phúc mà thôi.

Người áo trắng nhìn dòng người trước mắt, quần áo rách mướp tả tơi, mặt xanh môi tím, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngã xuống, mà ngã xuống rồi cũng không thể đứng dậy được nữa.

Chàng lấy xuống chiếc bọc trên vai, đưa nó cho một gã đại hán có vẻ khỏe mạnh trong đám người, một gã đại hán có đôi mắt thật thà chất phác.

Đại hán nhận lấy chiếc bọc, hơi có phần sửng sốt, lưỡng lự như không muốn mở ra.

“Bên trong là một ít bánh nướng, các người ăn đi, chống rét.”

Giọng nói của người áo trắng phảng phất như tiếng kinh phật truyền ra từ trong chùa, nhẹ như thế, nhạt như thế, trong không trung tựa như có tiếng vọng như có như không, phảng vất như tiếng than vãn của đức Phật với cõi hồng trần.

Đại hán mở chiếc bọc ra, bên trong là một túi bánh nướng được xắp xếp chỉnh tề, vẫn còn mang nóng hổi.

“Cám ơn thần tiên công tử! Cám ơn thần tiên công tử!” Đại hán quỳ xuống đất, hướng về chàng bái tạ, đôi mắt thật thà chất phát đã ngập đầy nước mắt.

Những chiếc bánh nướng này đối với một số người có lẽ chẳng hề có giá trị gì, thế nhưng đối với bọn họ, đó là thứ cứu mạng người! Người này quả nhiên là thần tiên trời phái tới cứu chuộc bọn họ! Cũng chỉ có thần tiên mới có thể thần tuấn như thế, giữa trán hiện lên sự từ bi không dính bụi trần.

“Không cần phải như vậy.” Công tử áo trắng nâng gã dậy, cũng chẳng hề nà cả người gã dơ bẩn bụi bặm, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhẹ hòa ái và ân cần như trước, “Ta cũng không phải là thần tiên gì đó, ta chỉ là Ngọc Vô Duyên.”

“Ngọc Vô Duyên?” Đại Hán mở to đôi mắt. “Ngọc công tử?! Là… Là Ngọc công tử đó phải không?”

Là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc Vô Duyên sao? Là cái người cả trái tim bao dung thiên hạ, Ngọc công tử sao?

“Đi phân phát cho mọi người đi thôi.” Ngọc Vô Duyên vỗ bờ vai gã, “Nhìn xem, những đứa nhỏ kia đói đến phát khóc rồi.”

“Vâng.” Đại hán ngay lập tức quay người phân phát bánh nướng trong tay cho mọi người, miệng lớn tiếng kêu lên, “Đây là Ngọc công tử cho chúng ta đó, là Ngọc công tử đã cứu chúng ta.”

“Đa tạ Ngọc công tử!”

“Đa tạ Ngọc công tử…”

Các nạn dân đều quay đầu nhìn Ngọc Vô Duyên một cách cảm kích, miệng lẩm nhẩm lời cảm ơn đơn giản mà chân thành nhất. Cầm trong tay chiếc bánh nướng ấm áp, cho dù vẫn lạnh vẫn đói, thế nhưng chẳng vội vàng nhét vào miệng, mà chia cho đứa trẻ trong lòng người mình, đưa cho lão già bên cạnh, mà lão già cũng chỉ xé một miếng rồi lại chuyển về cho người phụ nữ kia.

Ngọc Vô Duyên đứng ở một bên cứ lặng lẽ nhìn, sự bi thương đau xót trong đôi mắt càng lúc càng đậm, chàng thở dài một hơi, xoay người cất bước.

“Ngọc công tử…”

Sau khi đại hán phân phát xong bánh nướng muốn tìm Ngọc Vô Duyên thì phát hiện ra chẳng thấy người đâu, mà nơi mà chàng vừa đứng lại lấp lánh ánh sáng, gã đi đến nơi đó, là bốn miếng kim diệp, sắc vàng lóa mắt nằm trên mặt đất.

“Cái này…” Đại hán nhặt lên rồi vội vàng đuổi theo, miệng hô lớn: “Ngọc công tử, chờ một chút! Ngọc công tử, người làm rơi đồ!”

Ngọc Vô Duyên vốn đã đi xa rồi nghe được tiếng gọi không ngừng phía sau, đành phải dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã đại hán kia vẫn liều mạng đuổi theo, chỉ là gã chạy cũng chẳng hề nhanh, cũng bởi sức lực đã sớm chẳng còn bao.

“Ngọc… Ngọc công tử… người… rơi… đồ!” Đại hán thở hổn hển chạy tới trước mặt chàng, một tay đưa kim diệp cho chàng, một tay chống trên đùi, lần chạy này khiến đầu gã choáng váng, trước mắt đã biến thành màu đen, tay chân đã chẳng còn chút sức lực nào.

Ngọc Vô Duyên đưa tay ra, không phải lấy lại kim diệp từ trong tay gã mà bàn tay chàng vỗ lên lưng người kia, thật kỳ lạ, gã đại hán kia chỉ cảm thấn thân thể chợt thư thái hơn, hơi thở không còn gấp gáp nữa, đầu cũng chẳng còn nặng nề, toàn thân bao trùm bởi sự ấm áp.

“Ngọc công tử, đồ của người.” Đại hán đưa kim diệp trong tay cho chàng.

Ngọc Vô Duyên lắc đầu, “Cái này không cần phải trả lại cho ta, là ta để lại cho các người.”

“Cái này… Nhưng mà…” Đại hán lại cảm thấy cái này quá mức nặng nề.

“Nhận lấy đi.” Ngọc Vô Duyên nắm bàn tay của gã lại, đẩy về, “Các người muốn đi Hoàng quốc sao? Nhiều người như vậy, chừng ấy tiền cũng chỉ đủ cho các người mỗi ngày ăn một cái bánh nướng.”

“Đa tạ Ngọc công tử!” Đại hán nhận lấy rồi lại quỳ xuống trên mặt đất thêm một lần nữa.

Gã là nông dân, chưa từng đọc qua sách thánh hiền, không biết phải nói gì mới có thể biểu đạt lòng cảm kích của mình, chỉ có thể dùng đến lễ tiết cao nhất mà người nông dân như gã biết đến hướng về người cứu mạng cả một thôn gã để biểu thị lòng cảm tạ.

Ngọc Vô Duyên đưa tay ra, không cho gã quỳ xuống, “Huynh đệ trở về đi, đưa người trong thôn đến Hoàng quốc đi thôi, nơi đó cũng khá tốt.”

“Vâng.” Đại hán cố gắng dùng sức nhưng cũng không quỳ xuống được, buộc lòng phải đứng dậy quay đầu nhìn ân nhân, “Công tử còn muốn đi về phương Bắc sao? Nơi đó rất nguy hiểm?”

“Ừ.” Ngọc Vô Duyên gật đầu, nhìn về phía trước.” Phía trước Bạch quốc đang giao chiến với Nam quốc, đã chết rất nhiều người rồi.”

“Đúng vậy, công tử có lẽ không nên đi.” Đại hán khuyên nhủ.

“Ta phải đi.” Giọng nói Ngọc Vô Duyên vẫn nhàn nhạt nhẹ như gió thoảng.

“Công tử có việc phải đi sao? Nếu không thì…” Đại hán muốn nói rằng nếu có việc chính mình có thể thay chàng đi làm, nhưng lại chẳng ngờ nơi mà người như tiên nhân này muốn đi lại là địa ngục trần gian.

Ngọc Vô Duyên lắc đầu, mỉm cười với gã. “Huynh đệ mau trở về đi thôi.” Nói xong xoay người đi mất.

“Công tử phải cẩn thận! Phải cẩn thận!” Đại hán hét to ở phía sau.

Ngọc Vô Duyên cũng chẳng hề quay đầu tại, vung tay cất bước.

Đại hán nhìn xuống kim diệp trong tay, lại đưa mắt nhìn con người còn quý hơn cả vàng trước mắt, nhắm mắt lại, chắp tay ngẩng đầu lên trời cầu khẩn, cầu cho ân nhân của gã bình an, cầu cho ân nhân của gã sống lâu trăm tuổi. Chỉ là, lời cầu khẩn của gã, ông trời có thể nghe được sao? Nghe được rồi có thể thành toàn cho gã sao?

Ô thành Bạch quốc và Giám thành Nam quốc được ngăn cách bởi một vùng đất hoang 10 dặm, vốn chẳng có dân cư, nhưng lúc này trong mảnh đất hoang lại nổi nên tiếng người huyên náo, vạn mã hí vang, chỉ vì mấy vạn đại quân Nam quốc đang đóng quân tại nơi này.

Từ đầu tháng 10, tiên phong thứ nhất của Nam quốc đã bắt đầu công kích Ô thành, hai bên giao chiến mấy lần, cả hai bên bất phân thắng bại, mà cái kết quả của việc bất phân thắng bại đó là Ô thành Bạch quốc và Giám thành Nam Quốc đã hóa thành phế tích. Nam quốc do bởi có đại tướng quân Thác Bạt Hoằng dẫn theo đại quân chị viện, trước mắt lực lượng có nhỉnh hơn đôi chút, Bạch quân đã rút khỏi Giám thành, Nam quân thắng tiến dồn ép Ô thành Bạch quốc.

Trống trận dồn dập, vạn quân hò vang, thiết thương va chạm, cờ giăng đầy trời, đại quân Nam quốc lại vừa phát động tiến công, tiếp cận ba mặt Ô thành, yêu cầu chỉ một lần hành động phải chiếm cứ được thành trì này.

Cung tiễn lên dây, trường thương bóng loáng, đại đao mài sắc, trong Ô thành, Bạch quân cố thủ thành trì, sinh tử tồn vong chỉ trong một trận này, miễn là có thể cố thủ được cho đến ngày mai, viện quân sẽ tới, khi đó liền chẳng sợ Nam quân tiến công.

“Oành oành! Oành oành!” Đại quân Nam quốc nhất tề cùng nổi dậy

“Vèo vèo! Vèo vèo!” Quân sĩ Bạch quốc bắn tên như mưa!

Một trăm trượng… tám mươi trượng… năm mươi trượng… toàn quân Nam quốc liên tục tiến về phía trước, khoảng cách với Ô thành càng lúc càng gần.

Đại tướng quân Nam quân Thác Bạt Hoằng ngồi trên chiến mã, nheo mắt nhìn về tòa thành lẻ loi kia, đại quân đã bao vây ba mặt, chỉ cần y ra lệnh một tiếng, Ô thành sẽ hóa thành hư không!

Trên đầu tường Ô thành đã bị phá hủy, tướng quân thủ thành Mạc Thanh Viễn nhìn về phía Nam quân càng lúc càng tiến gần, tuy bây giờ là mùa đông, nhưng trên trán ông lại chảy mồ hôi, tay trái nắm chặt thanh kiếm, tay phải nắm chặt cờ lệnh, chỉ cần Nam quân tiến công, vạn tiễn sẽ nhất tề phát động.

Thác Bạt Hoằng vươn tay giơ cờ lệnh!

Mạc Thanh Viễn vươn tay giơ cờ lệnh!

“Ngựa hí lộng, xe sầm sập tiến; kẻ ra đi cung kiếm đeo lưng.

Người theo tiễn bước trập trùng; cầu Hàm Dương giữa bụi tung mờ mịt

Tay níu kéo, miệng òa khóc thảm; giọng bi ai thăm thẳm đỉnh trời.

Khách ngang thăm hỏi đôi lời; thưa rằng chinh chiến bắt người tòng quân

Trẻ mười lăm lãnh phần giữ nước; tuổi bốn mươi lo việc khẩn điền

Khăn đầu cụ Lý quấn lên; tóc phai về tới, lệnh liền lại đi

Máu biên ải thôi thì biển đỏ; mở cõi bờ vua đổi ý đâu.

Ngài hay, Thanh Hải biên cương; cốt xương lính ngập sa trường khắp nơi

Oan hồn vất vưởng đầy trời; tỉ tê tiếng khóc sập sùi mưa giăng.”

Ngay tại thời khắc hai quân hết sức căng thẳng, mảnh đất hoang chợt vang lên giọng ca bi thương u sầu, ai oán không dứt, vang vọng toàn bộ mảnh đất hoang cùng Ô thành.

Thác Bạt Hoằng, Mạc Thanh Viễn đã quên không phất lệnh kỳ, cung thủ cũng ngừng kéo cung, đao thương thủ cũng buông vũ khí, nhất thời mọi người đều trầm mê trong giọng ca thê lương ai oán này, nhớ tới cha mẹ vợ con ở nhà, không khỏi trong lòng đau xót.

“Người nào?”

Thác Bạt Hoằng nạp khí đan điền, cao giọng quát, âm thanh truyền ra rất xa, chẳng những khiến màng nhĩ của đại quân Nam quốc ở gần rung động, mà kể cả Bạch quân Ô thành cũng mơ hồ nghe thấy được.

“Tại hạ Ngọc Vô Duyên.”

Một giọng nói êm dịu hơn cả gió, mờ mịt hơn cả mây nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như người đang ở ngay trước mắt, vạn quân Bạch Nam lại không ai nghe thấy.

“Ngọc công tử?”

Vạn quân xôn xao, thì ra là Ngọc công tử sao? Mọi người không khỏi nghển cổ trông mong, là vị đệ nhất công tử trong lòng ôm trọn cả thiên hạ, người ấy đang ở đây sao?

“Là Ngọc công tử phải không?” Thác Bạt Hoằng cao giọng hỏi.

“Ngọc công tử ở nơi đâu?” Mạc Thanh Viễn cũng lớn tiếng nói.

“Là Vô Duyên, Vô Duyên ở đây.” Khi âm thanh ôn hòa kia rơi xuống, một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống gò đất ngay chính giữa phân tuyến của hai quân, tay áo tung bay, tựa như muốn theo gió bay đi.

Thác Bạt Hoằng phóng ngựa về phía trước ba quân, Mạc Thanh Viễn cũng nhảy lên trên tường thành, chẳng hề lo lắng về việc chính mình hiện thân như vậy có thể sẽ bị quân địch bắn trúng.

“Ngọc công tử!” Thác Bạt Hoằng ngồi trên lưng ngựa ôm quyền.

“Ngọc công tử!” Mạc Thanh Viễn cũng đứng trên đỉnh thành làm lễ.



“Thác Bạt tướng quân, Mạc tướng quân.” Ngọc Vô Duyên hơi cúi mình chắp tay vái, “Bạch, Nam hai nước đều là thần tử của hoàng đế bệ hạ, vốn ưng thuận chung sống hòa bình với nhau, không biết hai vị tướng quân vì sao lại khai chiến?”

“Ngọc công tử, Bạch, Nam hai nước đều là thần tử của bệ hạ, theo lý đáng ra phải tuân theo hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ từng phát chiếu toàn quốc, người tìm được Huyền Tôn Lệnh tất phải giao về Đế đô, thế nhưng Bạch vương tìm được Lệnh lại tư tàng, việc này chẳng phải là làm trái ý chỉ của Đế, thế nên Vương nước ta phái ta tấn công Bạch quốc, để mang Huyền Tôn Lệnh trả về Đế đô!” Thác Bạt Hoằng mạnh mẽ lớn tiếng nói.

“Ngọc công tử minh giám, tuy có lời đồn Huyền Tôn Lệnh xuất hiện tại Bạch Quốc, thế như Vương của ta quả thực chưa hề lấy được Lệnh, làm sao có thể trả về Đế đô, việc này rõ ràng là Nam Vương viện cớ tiến đánh!” Mạc Thanh Viễn cũng cao giọng nói.

“Hai vị tướng quân, toàn bộ binh sĩ của hai nước Bạch, Nam, mọi người có tin tưởng lời Vô Duyên không?” Ngọc Vô Duyên lại chỉ cười thản nhiên, giương cao giọng hỏi, cũng chẳng hề muốn biết hai nước ai đúng ai sai.

“Tin!”

Hai vị tướng quân còn chưa kịp trả lời, toàn bộ binh sĩ đã đồng thanh đáp lại, tức thì mảnh đất hoang vang lên tiếng phá mây.

“Huyền Tôn Lệnh không ở Bạch Quốc, nó ở tại Hoàng Quốc.” Giọng nói của Ngọc Vô Duyên ung dung vọng tới, phảng phất như đá tảng từ trên trời rơi xuống, dậy lên hàng nghìn lớp sóng.

“Cái gì? Huyên Tôn Lệnh ở Hoàng quốc?”

“Trận đánh này của chúng ta chẳng phải trắng tay?”

“Chết nhiều người như vậy mà cuối cùng chỉ là đánh một cuộc chiến oan uổng!”



Liền ngay sau đó, không chỉ có Thác Bạt Hoằng, Mạc Thanh Viễn kinh hoảng, mà vạn binh sĩ Bạch, Nam không ai không sửng sốt, không ngờ Huyền Tôn Lệnh, nguyên nhân bọn họ huyết chiến lại căn bản không ở Bạch quốc, mà Nam quốc lại càng vô cớ xuất binh.

“Hai vị tướng quân, Huyền Tôn Lệnh đã không ở Bạch Nam, vậy thì bãi chiến thôi. Hà tất phải ‘giọng bi ai thăm thẳm đỉnh trời’, hà tất phải ‘máu biên ải chảy thành biển đỏ’, càng cớ gì phải ‘cốt xương lính ngập sa trường khắp nơi’! Ta nghĩ toàn bộ binh sĩ Bạch Nam cũng không nguyện ý đánh tiếp đâu?” Thanh âm Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng lấn át mọi tiếng xôn xao, khẽ vang lên bên tai mỗi người.

Khi ấy, trên mảnh đất hoang bỗng lặng yên, trừ bỏ đôi lúc có tiếng ngựa hí vang thì toàn bộ trời đất đều là tĩnh mịch, yên lặng tựa như thiên quân vạn mã không còn tồn tại.

“Thác Bạt tướng quân, nếu như Nam vương muốn tận trung với hoàng đế bệ hạ, vậy mời ngài ấy đi Hoàng quốc lấy Huyền Tôn Lệnh thôi.” Ngọc Vô Duyên nhìn sang Thác Bạt Hoằng nói.

Dưới ánh mắt rực sáng như có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian của Ngọc Vô Duyên, Thác Bạt Hoằng không thể nói ra bất kỳ lời nào. Đơn giản y cũng vốn biết tấn công Bạch Quốc chẳng phải vì Huyền Tôn Lệnh, Lệnh bất quá chỉ là một cái cớ mà thôi, một cái cớ để lừa gạt con dân binh lính hai nước Bạch Nam, để quân bọn họ có cớ mà xuất binh, thế nhưng lúc này lại bị Ngọc Vô Duyên một lời chọc thủng, làm y không thể có lý do tấn công Bạch quốc nữa, nhưng cũng giống như vậy, y không có cách nào nói ra muốn đi Hoàng quốc đoạt Lệnh, đơn giản thôi, Hoàng quốc đâu phải dễ dàng tấn công như thế!

“Vô Duyên lời đã tận, cáo từ.” Ngọc Vô Duyên khẽ vái chào, tựa như chào hai vị tướng quân, lại tựa như chào toàn bộ binh sĩ, mang theo tiếng thở dài nhẹ bẫng, sau đó phiêu dật lướt đi.

Mọi người đưa mắt nhìn theo chàng, dường như muốn giữ lại nhưng lại chẳng thể nào mở miệng, chỉ là vẫn nhìn theo bóng trắng mỏng manh ấy từ từ rời đi, cuối cùng biến mất hòa vào trong gió.

***

“Ôi chao! Ăn no thật đấy! Lâu lắm rồi không được ăn một bữa như thế này!”

Trước cửa tửu lâu Cửu Thành của Thái thành, Phong Tịch và Hàn Phác vỗ bụng đi ra.

“Tỷ tỷ, tỷ còn bao nhiêu ngân diệp? Có phải ăn xong bữa này, bữa sau phải đợi đến tận mười ngày nửa tháng nữa?” Hàn Phác liếc qua túi tiền của Phong Tịch dò hỏi.

“Ợ!” Phong Tịch ợ một tiếng thật to, sau đó mới vung tay nói. “Yên tâm đi, Phác Nhi, lần tay tổng cộng ta thắng được 100 ngân diệp, đủ cho chúng ta dùng ba, năm tháng.”

“Một lần mà tỷ thắng được nhiều ngân diệp vậy sao?” Hàn Phác líu lưỡi nói, sau đó ngay lập tức kéo ống tay áo Phong Tịch, lôi nàng quay lại. “Tỷ biết chơi bạc như thế sao không thắng nhiều hơn nữa đi? Đi, đánh thêm trận nữa, ít nhất cũng phải thắng được một, hai năm tiền cơm nhé!”

“Phác Nhi…” Phong Tịch kéo dài giọng gọi cậu lại.

“Sao vậy?” Hàn Phác quay đầu.

“Ngốc!” Phong Tịch giơ tay cốc lên đầu cậu một cái thật vang, “Chẳng lẽ cha đệ chưa từng nói với đệ rằng làm người cần phải biết đủ, người biết thỏa mãn mới có thể luôn luôn vui vẻ, người tham lam ắt sẽ gặp tai họa bất ngờ! Hiểu không? Phải hiểu là thấy tốt thì mới nhận lấy!”

“Ai ôi!” Hàn Phác buông tay Phong Tịch, ôm ấy đầu mình, cái cốc lần này thật sự rất ác, khiến cho đầu cậu cực kỳ đau.

“Có điều…” Tay Phong Tịch nâng cằm Hàn Phác lên, quan sát cậu thật kỹ. “Hàn lão đầu quả thật là người hết sức tham lam, đệ được di truyền từ ông ấy âu cũng là điều có thể lý giải được, thế nhưng…”

Tay Phong Tịch lại duỗi ra vỗ lên đầu Hàn Phác, “Về sau ta sẽ giáo dục đệ, tin rằng đệ sẽ trở thành một người thanh liêm, trở thành đại hiệp nghèo được người đời muôn phần tôn kính.”

“Đừng có vỗ đầu đệ!” Hàn Phác ôm chặt lấy tay Phong Tịch, cau mày nhìn nàng, “Rất đau mà!”

“Được rồi.” Phong Tịch không hề đánh cậu nữa, thuận tay xoa xoa đầu cậu, “Để bồi thường cho đệ hai lần đau đớn này, ta đưa đệ đi mua quần áo mới, tiện đường mua thêm một chiếc xe ngựa, trời lạnh thế này, đi trên đường mưa dầm gió bạt, cô nương ta thật không chịu nổi nữa.”

Nghe những lời Phong Tịch nói, bàn tay đang túm lấy Phong Tịch của Hàn Phác thả lỏng, nhưng cũng không buông xuống, chỉ nhìn nhìn Phong Tịch.

“Đi thôi, đi mua quần áo mới cho đệ.” Phong Tịch dắt tay cậu, xoay người đi tìm cửa hiệu quần áo.

“Phác Nhi, đệ thích quần áo màu gì? Phải nói trước nhé, đệ không được chọn mấy loại tơ lụa mỏng manh quý chết người đâu đấy, tạm chấp nhận một chút, chỉ cần có thể giữ ấm và vừa người là được rồi. Ừm, về phần màu sắc, có lẽ vẫn nên mặc màu trắng thế nào? Nếu đệ đã trở thành đệ đệ của ta, vậy thì đương nhiên phải mặc màu trắng giống ta. Ta là Bạch Phong Tịch, tương lai sau này đệ chính là Bạch Hàn Phác được không? Phác Nhi…”

Phong Tịch liến thoắng cả nửa ngày rồi lại thấy người bên cạnh mình không hề lên tiếng, không khỏi nghiêng mặt nhìn về phía cậu. Nàng phát hiện ra Hàn Phác đang cúi đầu, trầm mặc đi từng bước theo sau nàng, bàn tay đang ở trong tay nàng run lên nhè nhẹ.

“Phác Nhi, sao đệ lại không lên tiếng?” Phong Tịch không khỏi dừng bước, “Muốn lấy im lặng kháng nghị ta không để cho đệ mua quần áo đẹp hả? Ta nói với đệ nhé, ta thật…”

Lời nói của Phong Tịch bỗng ngừng lại, chỉ thấy Hàn Phác ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên khuôn mặt trông rất tuấn tú tràn đầy nước mắt.

“Phác Nhi, đệ… lại làm sao thế? Có phải rất lạnh không?” Phong Tịch chà xát hai bàn tay đang run rẩy của cậu.

“Tỷ tỷ.” Hàn Phác nhào vào lòng Phong Tịch, ôm lấy nàng, nước mắt trên mặt liền rơi vào ngực nàng. “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…. Đệ hiểu… đệ đều hiểu hết!”

Cơ thể ấm áp đang ôm cậu vào lòng nói cho cậu biết, Phong Tịch vốn chẳng sợ lạnh, lấy công lực cao thâm của nàng, dù có đặt mình vào trong trời băng đất tuyết, nàng vẫn có thể ấm áp như noãn ngọc. Là vì cậu nên mới nói muốn mua thêm quần áo mới chống rét, muốn mua xe ngựa che mưa chắn gió, nếu không thì Phong Tịch sẽ không đi đánh bạc, nếu nàng sẵn lòng chơi bạc, thì cả một đường đi cũng sẽ không ở màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương. Khi thắng tiền những người đó, có lẽ nàng nhất định cũng không vui.

Nhưng là vì cậu… Thật ra nàng căn bản có thể không quan tâm đến cậu. Bọn họ không quen chẳng biết, thứ duy nhất liên kết hai người họ là phương dược được gửi gắm kia, nhưng phương dược đó tuy có quý báu, nhưng cũng đồng nghĩa với rất nguy hiểm. Nếu bị người biết được phương dược đang ở trên người nàng, nhất định sẽ dẫn người trong thiên hạ võ lâm đến tranh đoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể mang tới họa diệt thân. Thế nhưng nàng vẫn dẫn cậu theo, không hề có một lời oán thán, hài hước vui đùa cả một đường chẳng qua là một cách sống của nàng.

“Phác Nhi, đệ là con trai nhưng lại nhạy cảm tinh tế như vậy, đối với tương lai của đệ, thật không biết là tốt hay là xấu.” Trái tim Phong Tịch không khỏi mềm đi, vỗ về người trong lòng, lặng lẽ thở dài một tiếng.

“Tỷ tỷ, sau này Phác Nhi cũng sẽ chăm sóc tỷ! Chăm sóc tỷ cả một đời!” Hàn Phác trịnh trọng hứa hẹn, lại không biết lời hứa của cậu nặng bao nhiêu!

“Phác Nhi, trước hết chúng ta đi mua quần áo đã.” Phong Tịch nâng mặt Hàn Phác lên, lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu. “Nhìn đệ kìa, là con trai mà một ngày khóc đến hai lần, có xấu hổ không đây!”

Khuôn mặt Hàn Phác phiếm đỏ, càng vùi mặt trốn vào trong lòng Phong Tịch, cậu thích cái ôm này, vừa ấm áp lại vừa thơm mát. Chôn mình trong cái ôm này, dường như toàn bộ trời đất đều thay đổi, yên ổn mà tĩnh lặng.

Rất nhiều năm sau, Bạch Phong Long danh chấn võ lâm thích vừa ngâm thơ vừa múa kiếm ấy, lúc này chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thích khóc, dễ dàng đỏ mặt, thích ỷ lại trong lòng tỷ tỷ làm nũng.

“Đi thôi.” Phong Tịch dắt cậu đi.

Hai người đi qua bốn con phố, rẽ vào một cái ngõ nhỏ hẻo lánh, phía trước xuất hiện một trạch viện hoàn toàn không hề có người ở, nước sơn đỏ trên lầu son cao lớn đã bị loang lổ, mạng nhện chăng kín mái hiên, tượng sư tử đá trước cửa nhà nằm chỏng chơ trên mặt đất. Cái thứ vẫn còn trấn giữ cửa chính như trước chính là bụi bặm và lá vàng rơi, bao phủ kín nơi nơi.

Phong Tịch đi tới, ống tay áo khẽ vung, dựng lên tượng sư tử đá phủ đầy bụi bặm, mũi chân khẽ nhún, mang theo Hàn Phác tung người nhảy vọt lên trên tượng sư tử đá, nhẹ nhàng tựa chim yến non.

Hai người đứng trên tượng sư tử đá, vô cùng nổi bật, làm nền cho ngói tàn tường vỡ phía sau, nền đất ngập đầy lá vàng. Phảng phất đây như một bức tranh ngả vàng đã hơi hao mòn, đột nhiên có hai người sống bước vào, nghĩ đáng nhẽ phải thêm vài phần sức sống, nhưng họ lại dung hợp vào cái loại trầm tịch như từ thời viễn cổ này.

“Tỷ tỷ, không phải chúng ta đi mua quần áo sao? Sao lại chạy tới nơi này?” Hàn Phác đợi một lúc, không thấy Phong Tịch giải thích nguyên nhân ngồi tại nơi đây, buộc lòng phải tự mình lên tiếng hỏi.

“Đợi người.” Phong Tịch nghiêng người dựa trên tượng sư tử đá, một đôi chân dài buông xuống đung đưa.

“Đợi ai cơ?” Hàn Phác cũng bắt chước nàng ngồi xuống, đung đưa hai chân, nghiêng đầu hỏi nàng.

“Đợi người nào đó không biết trời cao dất dày có can đảm theo dõi ta.” Đôi mắt Phong Tịch hơi hơi nheo lại nhìn lên bầu trời, “Nếu nhưng người ấy không hiện thân, đừng trách ta không khách khí!”

Phong Tịch vừa dứt lời, một bóng người rơi xuống, cúi đầu quỳ xuống, giọng nói cung kính, “Ra mắt Phong nữ hiệp!”

“Ta vừa không phải mẹ ngươi, cũng không phải đại nhân quan phủ, ngươi hẳn là không nhất định phải quỳ xuống chứ?” Phong Tịch liếc mắt nhìn người nọ, nhàn hạ nói. “Ta không bao giờ thích quỳ trước mặt người, cũng không thích người quỳ trước mặt mình.”

Người nọ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Tịch, “Phong nữ hiệp còn nhớ tại hạ không?”

Phong Tịch nhìn hắn, sau đó gật đầu. “Hóa ra là nhà ngươi à, mấy năm nay có khỏe không?”

Đó là một gã đại hán khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi; cơ thể phong độ, khôi ngô, mày rậm mắt to, vốn trông oai hùng vô cùng, thế nhưng trên mặt lại có một vết sẹo vẽ một đường thẳng từ mũi tới cằm phải, khiến khuôn mặt kia vừa nhìn qua đã thấy rất xấu xí và kinh khủng.

“Phong nữ hiệp có còn nhớ tôi?” Đại hán thấy Phong Tịch lại vẫn còn nhớ hắn, không khỏi kinh ngạc vô cùng. Trên khuôn mặt xấu xí kia hiện lên ý cười hân hoan.

“Trí nhớ của ta cũng được xem như không kém lắm.” Phong Tịch mỉm cười, “Sáu năm trước, tổng trại chủ Nhan Cửu Thái của ba mươi tám trại Ô Vân Giang, nhân vật nổi danh giang hồ, sao lại không nhớ.”

“Tỷ tỷ, ba mươi tám trại Ô Vân kia không phải là sáu năm trước đã bị tỷ một chân san bằng rồi sao?” Hàn Phác ở bên nghe thấy lập tức ngắt lời xen vào, nghĩ rằng mình đối với sự tích giang hồ của Bạch Phong Hắc Tức biết rõ như ngón tay với lòng bàn tay.

“Bộp!” Phong Tịch đập một phát xuống đầu Hàn Phác, “Khi người lớn nói chuyện, tiểu quỷ phải ngậm miệng!”

“Đệ không phải tiểu quỷ, đệ sẽ nhanh chóng trưởng thành cao hơn cả tỷ!” Hàn Phác cố gắng ưỡn ngực.

Nhan Cửu Thái kia chỉ cười cười nhìn bọn họ, cũng không để ý những lời Hàn Phát vừa nói.

“Nhan trại chủ, theo từ sòng bạc tới giờ, ngươi có gì phải làm sao? Là muốn báo thù sáu năm trước à?” Phong Tịch phớt lờ câu hỏi của Hàn Phác, hướng về phía Nhan Cửu Thái.

“Phong nữ hiệp đừng hiểu lầm.” Nhan Cửu Thái vội vàng lắc đầu, “Phong thái của cô nương vẫn như trước, vừa vào sòng bạc đã khiến người ta chú ý, Cửu Thái theo đến đây cũng không phải để báo thù, chỉ là muốn báo ơn cứu mạng của cô nương sáu năm về trước!”

“Cửu Thái?” Phong Tịch nghiêng đầu ngẫm nghĩ cái tên này, sau đó cười, “Thì ra cái Cửu Thái đổ phường kia là ngươi mở, thảo nào bị ngươi phát hiện.”

“Đúng vậy, sáu năm trước tôi mang theo một số huynh đệ tới Thái Thành an cư lập nghiệp. Những người xuất thân giặc cướp như chúng tôi không thể làm mấy chuyện văn minh, chỉ có thể mở sòng bạc, hiệu cầm đồ, quán ăn mấy dạng đấy, trong thành hễ nơi nào có chữ Cửu và Thái đều là của huynh đệ chúng tôi.” Nhan Cửu Thái nói.

“Vậy cũng không tệ, ít nhất đó là làm ăn chính đáng.” Phong Tịch cười cười, “Vết sẹo trên mặt ngươi là do ta để lại, mạng của người cũng là ta giữ lại, hai thứ hoàn trả lẫn nhau, không nói đến báo thù, tất cũng không đề cập đến báo ân gì đấy.”

“Không!” Nhan Cửu Thái lại lắc đầu nói, “Vết sẹo này là do tôi tự rước họa vào thân, nhưng ơn cứu mạng không thể không báo, nếu không thì cả đời tôi khó yên lòng!”

“À? Ngươi muốn báo ơn thế nào đây?” Phong Tịch hỏi, đôi mắt chợt lóe.

Hàn Phác nhìn, không hỏi lo lắng thay cái người Nhan Cửu Thái kia, chỉ sợ ơn này của hắn báo không tốt được.

“Tại hạ nguyện lòng đi theo bên người nữ hiệp làm nô làm bộc, làm công như trâu chó.” Nhan Cửu Thái lại quỳ gối trên mặt đất.

“À à?” Trong mắt Phong Tịch chợt hiện lên tia sáng, tay trái đỡ cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào hai gò má vô cùng có nhịp điệu, “Ta vốn tưởng ngươi định tặng cho ta rất nhiều kim diệp, châu báu gì gì đó, nên biết rằng ta lúc nào cũng rất nghèo, ai ngờ lại chỉ thế mà thôi.”

Hàn Phác vừa nghe xong, trong lòng thầm kêu “Quả nhiên”, Phong Tịch này chính là người thích bắt nạt người khác, nhìn Hàn Cửu Thái này không bồi thường sạch gia tài là không tiễn được tôn thần này đi đâu.

“Hả?” Nhan Cửu Thái ngẩn người, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, lôi ra một tấm lệnh bài màu bạc từ trong người, “Nữ hiệp dựa vào tấm lệnh này có thể rút vàng bạc tại bất kỳ cửa hàng nào của nhà Cửu Thái ở Nam Quốc!”

“Bất kể cái nào ở Nam Quốc?” Phong Tịch lại càng hứng thú, nụ cười thậm chí còn trộn thêm chút ngọt ngào, “Xem ra vài năm nay ngươi lăn lộn cũng không tệ đâu, toàn bộ Nam Quốc này đều có cửa hàng của ngươi.”

“Tạm được.” Nhan Cửu Than cung kính đáp lời, trong giọng nói tồn lại sự hưng phấn cùng tự hào khó nén, “Có sự dạy dỗ của nữ hiệp, huynh đệ chúng tôi mấy năm này đã có tám mươi hai của hàng tại Nam Quốc.”

“Ầy, đúng là không tệ.” Phong Tịch gật gật đầu, “Bây giờ ngươi định đem toàn bộ tất cả những cửa hàng này đưa ta sao?”



Lời vừa nói ra, Hàn Phát âm thầm than thở, Nhan Cửu Thái này nợ ai không nợ, lại nợ Bạch Phong Tịch đây, nhìn xem, lần này cuối cùng cũng bị dọa sợ mà chạy đi, có ai bằng lòng dâng tặng toàn bộ gia sản cho người?

“Có thể!”" Ai ngờ Nhan Cửu Thái lại hoàn toàn nhận lời, một chút do dự cũng không có.

“Hả?” Lần này đến phiên Phong Tịch ngây ngẩn, vốn tưởng rằng Hàn Cửu Thái này có lẽ đưa vài túi vàng bạc tạ ơn cứu mạng của nàng, cái việc ăn to nói lớn này cũng chẳng qua là muốn đuổi người đi mà thôi, ai ngờ…

“Còn xin nữ hiệp đáp ứng Cửu Thái, để Cửu Thái hầu hạ ở bên!” Nhan Cửu Thái dường như đã tính toán quỳ đất thật lâu, không hề có dự định đứng dậy.

“Tỷ tỷ, tỷ cứu ông ấy như thế nào?” Hàn Phác nhìn Phong Tịch nghi ngờ, cứu một mạng người dường như cũng không giống cái người này dốc cả gia tài ra báo đáp chứ?

“Nhan Cửu Thái, ngươi thật sự là một người thẳng thắn, chỉ là những thứ này ta đều không cần, vừa rồi chỉ nói chơi thôi.” Phong Tịch nhảy từ trên tượng sư tử đá xuống, đỡ Nhan Cửu Thái trên đất dậy, “Mấy năm nay nếu ngươi đã gầy dựng phần gia sảnnày cùng với huynh đệ, vậy thì cứ giữ nó cho tốt, cũng bảo vệ tốt người nhà ngươi. Các người hãy cùng nhau sống thật tốt. Ta đã quen với việc phiêu bạt một mình, không có thói quen mà cũng không cần người khác hầu hạ.”

“Nữ hiệp, trước khi tới đây tôi đã bàn giao lại cẩn thận cho các huynh đệ rồi, tôi đi rồi chuyện của Cửu Thái sẽ để bọn họ từ giữ gìn.” Nhan Cửu Thái đứng dậy khẩn thiết nhìn Phong Tịch, “Huống hồ Cửu Thái là một tên lưu manh, cũng không có gia đình phiền lụy. Sáu năm trước tôi đã từng thề phải hầu hạ nữ hiệp cả một đời, chẳng qua vẫn chưa tìm được nữ hiệp, hôm nay nếu đã gặp, Cửu Thái đương nhiên phải đi theo tới cùng!”

“Trời ơi! Vậy là có chuẩn bị mà đến à!” Phong Tịch đau đầu vỗ vỗ cái trán, sau đó vung tay về sau, “Phác Nhi, xuống đây.”

Hàn Phác nhẹ nhàng nhảy xuống, Phong Tịch nắm chặt tay cậu, lập tức động thân mình, nhanh chóng xẹt qua Nhan Cửu Thái, vừa chạy vừa nói: “Nhan Cửu Thái, ngươi trở về đi, thế chính là báo ơn ta rồi!”

“Phong nữ hiệp! Đợi tôi một chút!” Nhan Cửu Thái cũng không từ bỏ ý định, cất bước đuổi theo.

Trên đường lớn, người đến người đi, Phong Tịch không thể thi triển khinh công gây hoảng sợ cho mọi người, nhưng tốc độ bước đi vẫn nhanh hơn so với người thường, nắm Hàn Phác như chân đạp bánh xe, dọc đường băng băng mà chạy. Nhưng ngày xưa Nhan Cửu Thái đã từng làm Tổng trại chủ ba mươi tám trại, bản lĩnh tất không thể không cao, bước đi như vậy tuyệt đối không có khả năng cắt đuôi, bỏ hắn lại phía sau, chân hắn cũng bước như bay, cách một trượng đi sau.

Chạy qua chín nhánh phố, rẽ qua mười một khúc ngoặt, vượt qua ba mươi hai bức tường, quay đầu nhìn lại, Nhan Cửu Thái vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo phía sau, Phong Tịch thở dài một hơi, dừng chân đứng lại.

“Có phải ta đi đến đâu, ngươi cũng muốn đuổi theo đến đấy hả?” Trong một cái ngõ hẻo lánh, Phong Tịch buông Hàn Phác, ngồi bệt xuống đất, quay đầu có chút bất đắc dĩ hướng về Nhan Cửu Thái hỏi.

“Đúng… Đúng vậy!” Nhan Cửu Thái cũng không ung dung như Phong Tịch, đuổi xa như vậy, đi nhanh như thế, thật sự hơi phải thở dốc, “Cửu Thái đã nói muốn hầu hạ nữ hiệp suốt đời!”

“Ta sợ ngươi rồi!” Phong Tịch xua xua tay, nhìn sang Hàn Phác, sau đó lại nhìn Nhan Cửu Thái, liền gật đầu nói, “Được rồi, ta cho ngươi đi theo.”

“Thật ư? Vậy thì tốt quá!” Nhan Cửu thái lại quỳ xuống một lần trước người Phong Tịch, hai tay nắm lấy bàn tay Phong Tịch, nhẹ nhàng đặt ngang trán, “Từ giờ về sau, Cửu Thái tận trung với người! Nếu có phân phó, muôn lần chết không thoái thác!”

Một lời thề phảng phất như được nhẹ nhàng nói ra nhưng lại nặng muôn phần!

“Ngươi là người của tộc Cửu La?”

Phong Tịch nhìn động tác của hắn đột nhiên hỏi, nhưng cũng không thu tay về, Nhan Cửu Thái nắm giữ tay nàng, rũ mắt khẽ hôn, khồng hề có ý khinh nhờn, trang trọng và nghiêm túc.

“Đúng, Cửu Thái là người của tộc Cửu La.” Nhan Cửu Thái cuối cùng cũng buông tay Phong Tịch.

“Tộc Cửu La? Là bộ tộc thần bí bị Thủy Đế diệt tộc hơn ba trăm năm về trước? Không ngờ rốt cuộc cũng còn có người đây.” Tầm mắt Phong Tịch nghiên cứu nhìn Nhan Cửu Thái, sau đó vung tay, “Được rồi, đứng dậy đi, đi theo bên người ta cũng không nên có nhiều lễ tiết như vậy, cũng đừng gọi là nữ hiệp gì đấy, ta cũng có tên có họ.”

“Vâng, cô nương.” Nhan Cửu Thái đứng dậy, cung kính nói.

Phong Tịch cau mày nhưng không nói gì, chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới nói: “Nhan đại ca, huynh đã quen thuộc ở Thái thành như thế, vậy thì hãy thuê cho chúng ta một chiếc xe ngựa, mua cho đệ đệ này của ta mấy bộ quần áo.”

“Vâng!” Nhan Cửu Thái lập tức đáp, sau đó lại khẽ nói, “Cô nương gọi tôi là Cửu Thái là được.”

“Sao? Huynh không thích tôi gọi huynh già đi à?” Phong Tịch liếc mắt qua, người lập tức nhảy dựng lên, “Huynh vốn lớn hơn ta, ta gọi huynh một tiếng đại ca là đúng rồi, chẳng lẽ còn muốn ta gọi là đệ đệ sao? Ta không già đến thế chứ?”

“Không phải, tôi không có ý đấy!” Nhan Cửu Thái lập tức lên tiếng giải thích.

“Không phải là tốt rồi!” Phong Tịch lại ngồi xuống, “Nhan đại ca, phiền huynh nhanh đi mua xe có được không, nhân tiện mua chút đồ ăn, vừa rồi chạy một hồi, những thức ăn vừa mới ăn lại tiêu hết mất rồi.”

“Được, tôi lập tức đi làm, xin cô nương chờ ở đây!” Nhan Cửu Thái không hề tranh luận với nàng nữa, lập tức xoay người đi làm việc.

***

Ngoại ô Vị thành Bạch quốc có một tiệm ăn rất nhỏ, chỉ có ít bánh bao[1], màn thầu[2], cháo hoa mấy loại. Tiệm này kinh doanh buôn bán nhỏ, khách hàng tới cũng chỉ là bách tính dân nghèo qua đường, còn những người giàu có ăn cá ăn thịt theo lẽ tất nhiên phải vào trong thành ăn.

“Ông chủ, xin cho hai cái màn thầu, một chén cháo hoa.”

Buổi sáng tinh mơ, chủ tiệm mới chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, liền đã có khách đến cửa.

“Khách quan, trước hết xin mời ngài ngồi, lập tức sẽ đến ngay!”

Ông chủ đang mở lồng hấp nhìn xem bánh bao đã chín hay chưa, giữa làn sương mờ vờn quanh không thấy rõ vị khách đến, trong mơ mơ hồ hồ chỉ thấy một người áo trắng đi vào trong cửa hàng, ngồi xuống chiếc bàn bên của sổ.

“Khách quan, đây là màn thầu và cháo hoa ngài yêu cầu.” Chỉ chốc lát sau, ông chủ đã bưng lên bữa điểm tâm nóng hổi.

“Đa tạ.” Vị khách vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ quay đầu lại nói lời cảm ơn.

“Công tử… còn muốn thứ gì khác không?”

Trong chớp mắt người áo trắng quay đầu lại, chủ tiệm chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, giữa những tia nắng sớm mai thưa thớt dường như có mặt trời mọc lên, trong căn phòng sơ sài tăm tốt trong giây lát chợt sáng chói.

“Không cần, ông chủ bận gì thì cứ bận đi.” Người áo trắng cúi đầu, bưng lên bát cháo hoa trước mặt kia.

“Vậy tôi đưa mấy thức nhắm khác lên cho công tử dùng kèm?” Chủ tiệm lại hỏi, muốn bưng lên mấy củ cải khô, mấy khúc me chua, còn thêm tương rau thơm bà nó mới làm, cũng không phải muốn thêm chút lợi nhuận, chỉ là muốn nói chuyện nhiều hơn với vị công tử này mấy câu.

“Ta thấy huynh nên cùng đi với ta thì hơn.”

Chính vào lúc nào, một âm thanh trong trẻo xen vào, một người đi từ ngoài phòng vào.

Chủ tiệm vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn ra, trái tim lại đập thình thịch, thầm nghĩ hôm nay là ngày mấy, sao lại có những bậc khách nhân như vậy tới cửa? Nếu nói vừa rồi công tử áo trắng phiêu dật không giống toàn bộ nhân gian, vậy thì công tử áo tím vừa đi vào lại chính là vương giả tôn quý từ cung vàng điện ngọc đi xuống. Sống hơn năm mươi năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy bậc những nhân vật như vậy.

“Hoàng Triều, huynh đã đến.” Người áo trắng nhìn về phía công tử áo tím, nhã nhặn cười.

“Vô Duyên, huynh muốn ăn thứ này?” Hoàng Triều nhìn lướt qua hai cái màn thầu trắng phớ trước mặt y, lắc đầu một cách khó mà chấp nhận.

“Huynh cũng đến ăn đi.” Ngọc Vô Duyên chỉ vào vị trí trước mặt chàng, “Tổ yến vây cá ăn nhiều rồi, huynh cũng nên nếm thử cơm canh đạm bạc, những thứ này cũng có một dạng cảm thụ khác.”

Hoàng Triều đi qua, ngồi xuống đối diện chàng, “Vì sao huynh lại tới nơi này?”

“Cứ tùy tiện đi, liền tới nơi này.” Ngọc Vô Duyên nói, quay đầu gọi ông chủ cửa hàng, “Phiền ông mang lên thêm hai bát cháo hoa và bánh bao.”

“Được.” Chủ tiệm đáp lại.

“Giản, cậu cũng ngồi xuống đi.” Ngọc Vô Duyên lại nói với Tiêu Giản đang đứng phía sau Hoàng Triều, khi thấy rõ cậu ta thì không khỏi có chút sửng sốt, “Giản, cậu rốt cuộc cũng chịu thay quần áo rồi.”

Người này vẫn luôn mặc đồ trắng toàn thân, ngày hôm nay lại mặc áo bào màu lam nhạt, làm phai đi vài phần lạnh lùng của cậu ấy, tôn lên nước da như tuyết, cả người tựa thạch anh màu lam nhạt, giữa cái lạnh mang theo cái trong trẻo, giữa cái trong trẻo mang theo sự hòa nhã, ánh sáng quanh người lưu động, khiến người ta muốn thân cận, nhưng lại không dám tiếp xúc.

Hoàng Triều liếc nhìn Tiêu Giản rồi bỗng nói: “Ta nghĩ nếu huynh gọi cậu ấy là ‘Tuyết Không’, cậu ấy sẽ càng vui vẻ hơn một chút.”

“Hử?” Ngọc Vô Duyên nghi ngờ nhìn về phía y, tuy rằng Tiêu Giản tự Tuyết Không, nhưng mấy người từ trước vẫn luôn gọi cậu ta là Giản.

“Mấy vị công tử, bánh bao nóng đến đây.” Chủ tiệm vừa lúc này lại bưng lên bánh bao cháo hoa.

Hoàng Triều phất tay ra hiệu ông chủ lui xuống, nhìn Ngọc Vô Duyên cười nói: “Bởi vì Bạch Phong Tịch nói cậu ấy hợp mặc quần áo màu lam nhạt giống như bầu trời, ngày hôm sau cậu ta liền thay đổi trang phục. Hơn nữa Bạch Phong Tịch còn nói cậu ấy hẳn là nên được gọi bằng cái tên Tuyết Không mới đúng, tuy rằng cậu ấy cũng không nói gì, nhưng khi ta đổi cách xưng hô, gọi cậu ấy bằng tên chữ, hàng mày cậu ấy lại càng giãn ra.”

“À? Không ngờ ảnh hưởng của Bạch Phong Tịch lại lớn như vậy! Thật muốn mở mang kiến thức một chút.” Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn Tiêu Giản — Tiêu Tuyết Không, thấy đôi mắt cậu ta lại chuyển sang màu lam nhạt một cách kỳ lạ, “Cái tên Tiêu Tuyết Không này quả thật rất phù hợp với cậu, vô cùng phù hợp với cậu bây giờ mặc cả người áo màu lam, thật sự giống khoảng không màu lam trên cánh đồng dày tuyết, rất đẹp!”

Tiêu Tuyết Không ngồi bên trái, màu lam trong mắt càng đậm lên, đôi mắt chuyển hướng về phía Hoàng Triều, khóe miệng giật giật, nhưng chung quy cũng không nói lời nào, cuối cùng chỉ vươn đũa gắp lấy một cái bánh bao hấp, nuốt xuống một miếng.

Ngọc Vô Duyên nhìn dáng điệu của cậu ta không khỏi cũng sinh lòng muốn trêu chọc, cười nói: “Hoàng quốc dường như không có cô gái nào đẹp hơn cậu, nếu như cậu là con gái, nói không chừng đã có thể sánh ngang với công chúa Hoa quốc rồi.”

“Ngọc công tử, tôi là đàn ông!” Tiêu Tuyết Không nuốt hết một cái bánh bao, nhìn Ngọc Vô Duyên nhấn mạnh từng chữ một mà nói. Ngụ ý là đàn ông sao có thể nói “rất đẹp”, lại càng không nên đánh đồng với con gái – đặc biệt là cái người được xưng là đệ nhất mỹ nhân, công chúa Hoa Quốc.

“Vậy khi Bạch Phong Tịch nói con mắt cậu rất đẹp, sao cậu không phải bác?” Hoàng Triều lại ngắt lời nói, nói xong bưng bát cháo hoa trước mặt lên, thổi một hơi, sau đó hớp một ngụm.

Tiêu Tuyết Không nhìn Hoàng Triều, mở miệng ra rồi nhưng lại không nói ra lời, cuối cùng chỉ đành cúi đầu ăn bánh bao.

Ngọc Vô Duyên cười, không nỡ đùa cậu ta thêm nữa, hỏi Hoàng Triều, “Chuyến đi này thế nào?”

“Tốt lắm.” Hoàng Triều chỉ nói đơn giản hai chữ, sau đó nhìn chàng nói, “Một lời khiến hai nước dừng chiến, Ngọc công tử thật có tài!”

“Cần gì phải thêm nhiều oan hồn vô tội như vậy.” Ngọc Vô Duyên gắp lấy một chiếc bánh bao.

“Oan hồn trên đời vô số, huống hồ… đến lúc đó người cũng sẽ chết như thế mà thôi!” Hoàng Triều bình tĩnh nhìn chàng.

“Vậy đến lúc đó hẵng nói, hiện tại có thể miễn được thì cứ miễn thôi.” Ngọc Vô Duyên ăn xong một cái bánh bao, buông đũa trúc, nâng mắt nhìn Hoàng Triều, “Hơn nữa ta chẳng khác nào thay huynh chiếu cáo thiên hạ ‘Huyền Lệnh chí tôn, quy về Hoàng Quốc’, đây chẳng phải thứ huynh cầu mà mà không được còn gì? Nếu Nam Quốc có dũng khí mượn chuyện Lệnh mà xâm phạm Hoàng Quốc, huynh không phải vừa lúc danh chính ngôn thuận chiếm giữ thêm mấy tòa thành hoặc thôn tính toàn bộ sao?

“Còn tranh chấp của hai nước Bạch Nam, huynh đây đúng thật là ngư ông đắc lợi, nhưng non sông rách nát suy sụp, huynh có muốn hay không?” Ngọc Vô Duyên không đợi y lên tiếng, nói tiếp, “Tại sao phải nhận, đến lúc đó tự mình phải đích thân thu dọn sao.”

“Dường như suy nghĩ trong lòng ta, huynh dù sao vẫn có thể liếc mắt một cái là thấy rõ.” Hoàng Triều nhàn nhạt nói, ánh mắt liếc về phía chủ tiệm đang bận rộn.

“Đừng động đến ông ấy.” Trong mắt Ngọc Vô Duyên lóe lên tia sáng, tay đè xuống bàn tay vừa cầm vào chuôi kiếm của Tiêu Tuyết Không, “Nhừng lời này cho dù ông ta nghe xong thì có thể làm được gì, cớ gì phải tự tay giết người vô tội.”

Hoàng Triều khoác tay, dường như hơi có phần bất đắc dĩ nhìn Ngọc Vô Duyên, “Huynh thật sự vẫn mang loại tính cách Bồ Tát này.”

Ngọc Vô Duyên nở nụ cười nhàn nhạt, “Bước tiếp theo huynh tính thế nào?”

“Đương nhiên phải trở về, thu hoạch của lần đi này khá lớn.” Trong lời nói của Hoàng Triều tựa như ẩn chứa thâm ý.

Ngọc Vô Duyên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói: “Tới Hoa Quốc đi.”

“Hoa Quốc?” Hoàng Triều nhìn Ngọc Vô Duyên.

“Đúng vậy, tới Hoa Quốc giàu có nhất Đông Triều, Hoa Quốc có Đông Triều đệ nhất mỹ nhân.” Ngọc Vô Duyên dời mắt nhìn ra cửa sổ.

“Hoa Quốc à….” Ánh mắt của Hoàng Triều rơi vào nửa bát cháo hoa trước mặt, đưa tay bưng lên, sau đó một hơi hớp sạch, đặt lại chiếc bát xuống bàn, ánh mắt lấp lánh, “Cũng đến lúc rồi.”

“Ừ.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên gật đầu. “Đi sớm tốt sớm.”

“Đi Hoa Quốc cũng vừa về trước.” Hoàng Triều đứng lên đi ra ngoài.

Ngọc Vô Duyên cũng đứng dậy, quay đầu tìm kiếm ông chủ, mỉm cười, tựa như cảm ơn sự chiêu đãi của ông, sau đó cũng đi ra ngoài.

Tiêu Tuyết Không rút một miếng ngân diệp từ trong tay áo đặt trên bàn, đi theo sau hai người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook