Tranh Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 11: Xuân phong diễm vũ

Khuynh Linh Nguyệt

18/01/2014

“Chén rượu ngã lòng sao cuồng dại

Thốt lời đắng chát trải sầu thương

Cá đâu mắc cạn khôn biết phận

Nhạn kia lạc bóng vốn đoạn trường

Áo gai, điệu Nghê thường gắng múa

Cành trụi, kia huệ chỉ vẫn hương

Nản chí đường bồng về xứ Bắc

Ngóng Nam dựa cửa nguyệt tựa sương”[1]

[1] Trích Đạp ca hành (踏歌行) – Tử Diên (紫鸢) (ss Lãnh Vân chỉnh dịch)

“Phác Nhi, tuổi đệ còn nhỏ mà đã học thuộc bài thơ này làm chi, thay một bài khác đi.”

Vòng hồ Trường Ly quanh co gấp khúc, dương liễu phủ xanh, gió xuân phơi phới, chiều tà ấm áp, nước hồ trong xanh, lúc này đây chính là cảnh xuân tháng hai đẹp tuyệt vời. Một chiếc xe ngựa khoan thai đi tới, tiếng ngâm thơ của trẻ nhỏ vang vọng từ trong xe kèm theo âm thanh vô cùng biếng nhác của thiếu nữ.

“Tỷ tỷ, thơ Phác Nhi đọc là do Tích Vân công chúa của Phong quốc sáng tác. Phác Nhi đọc thế nào?” Một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên.

“Đợi đệ già đi ba mươi tuổi nữa mới có thể đọc bài thơ này, hiện tại đệ vẫn là một đứa bé tuổi nhỏ há biết vị thơ.”

“Vậy đệ lại đọc một bài khác cho tỷ nghe.” Đứa trẻ vô cùng hăng hái nói, mang theo dạng khát vọng hết lòng muốn được người lớn khen thưởng ngợi ca.

“Được.” Âm thanh thật nhẹ, như có như không.

“Tiếng tiêu đêm trước kìa ai ngóng

Thu về ve dế mãi còn ngân

Trà lạnh ấm đất trăng khuất bóng

Mộng kia vẫn hướng Đạp Ca Hành.”[2]

[2] Trích Đạp ca hành (踏歌行) – Tử Diên (紫鸢) - ss Lãnh Vân chỉnh dịch

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, lần này đệ đọc thế nào?” Trong thùng xe, Hàn Phác lay lay Phong Tịch đang mơ màng.

“Đứa trẻ ranh như đệ sao có thể biết sự tĩnh lặng của ‘trà lạnh ấm đất trăng khuất bóng‘.” Phong Tịch ngáp một cái, nhìn Hàn Phác nói: “Sao già đời đọc thuộc thơ của Tích Vân công chúa gì gì đấy làm gì, trên đời này cũng không chỉ một mình cô ta biết sáng tác, có những người sáng tác giỏi hơn cô ta nhiều.”

“Thế nhưng đệ nghe thầy nói, Tích Vân công chúa là tuyệt đại kỳ tài, nghe đâu khi cô ấy 10 tuổi đã từng làm một bài thiên luận… luận…” Hàn Phác nhắm mắt cực lực muốn nhớ lại những lời thầy giáo đã từng nói với cậu, nhưng luận một lúc lâu cũng không luận ra…

“[Luận cảnh thai thập sách]!” Phong Tịch lắc đầu tiếp lời.

“Đúng đúng đúng!” Hàn Phác thở phào nhẹ nhõm, “Thầy giáo nói Tích Vân công chúa làm [Luận cảnh thai thập sách] áp đảo Trạng nguyên văn năm đó, tuy là con gái nhưng lại kinh tài tuyệt diễm. Thế nên các biểu tỷ trong nhà đệ thích nhất việc bắt chước theo Tích Vân công chúa, mới vừa nghe tới công chúa mặc trang phục gì, búi đầu như thế nào, mang đồ trang sức ra sao, các cô ấy lập tức bắt chước theo.”

Phong Tịch thở dài lắc đầu, nghiêng người lật mình về giường, dự định ngủ thêm một lát, bỗng nhiên nàng chợt ngồi dậy, nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe, dường như đang nghe gì đó. Một lát sau, nàng lại lắc đầu than thở: “Lại thêm một người hát thủ khúc của Tích Vân công chúa.”

“Bài gì của Tích Vân công chúa cơ?” Hàn Phác hỏi.

“Đệ đợi một lúc nữa sẽ nghe được thôi.” Phong Tịch không ngủ nữa, vén chiếc mành bên cạnh thùng xe lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Gió thổi hiu hiu phớt nhẹ qua làn da, thoang thoảng mùi cỏ xanh tươi mát, nàng hít sâu một hơi. “Hơn nữa, ta còn ngửi thấy một mùi.”

“Mùi gì?” Hàn Pháp nhoài người đến bên cửa sổ, cũng hít một hơi thật sâu vậy mà chẳng ngửi được mùi gì, chăm chú lắng nghe, trong gió thấp thoáng vang tới một giọng hát, càng lúc càng gần, dần dần có thể nghe thấy.

“Người tự long đong trăng tự uốn

Lầu nhỏ riêng mình dựa lan can

Đôi én cùng bay mưa hoa rụng

Một vùng thu trải, khói nửa thành.”[3]

[3] Trích Đạp ca hành (踏歌行) – Tử Diên (紫鸢) – ss Lãnh Vân chỉnh dịch

Một tiếng ca du dương của thiếu nữ vang trong gió xuân, âm thanh trong trẻo tự nhiên như không như có, còn chứa đựng nỗi u buồn oán uất không không thôi, như bèo trôi chẳng có nơi có chốn.

“Đương nhiên là mùi của con hồ ly đen kia rồi.” Phong Tịch lẩm bẩm nói, xốc rèm lên, cả người nhảy lên đỉnh xe, dõi mắt nhìn quanh. Một chiếc xe ngựa đang chạy tới bên này, “Một tên đàn ông mà lúc nào cũng nực mùi thơm mà cả đàn bà cũng không sánh được.”

“Ở đâu vậy?” Hàn Phác cũng nhảy lên nóc xe nhưng lại không thể nhảy nhẹ nhàng không tiếng động như Phong Tịch được, đáp xuống nóc xe một tiếng “bịch!”, cả người mặc dù đứng vững vàng những vẫn khiến người ta lo lắng liệu cậu có chọc thủng nóc xe thành một cái lỗ không.

May mà Nhan Cửu Thái đã sớm thấy quen với hành động kỳ quái của đôi tỷ đệ này rồi. Cái việc không ngồi trong thùng xe lại ngồi trên nóc xe cũng không phải là gặp lần đầu, tự mình lo việc của mình đánh xe thôi. Thực ra ban đầu anh ta chẳng phải tự mình đánh xe, thế nhưng nửa đường Phong Tịch lại đuổi người đánh xe về.

Trước mặt có một chiếc xe ngựa to lao đến, gần như to gấp hai lần xe ngựa của họ, xung quanh thân xe rủ xuống tấm mành tơ tằm màu đen rất dài, bay múa trong gió xuân, tựa như mái tóc của thiếu nữ đa tình muốn quấn chặt bước chân người thương, nhưng chỉ kéo lại được một bóng hình trong hư không.

Khi hai chiếc xe ngựa chạm trán nhau, cả hai bên đều dừng lại.

“Chung lão bá, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Phong Tịch ngồi trên nóc xe cười tủm tỉm, bắt chuyện với người đánh xe trên chiếc xe ngựa kia, còn người đánh xe đó cũng chỉ gật đầu một cái.

Cửa xe đối diện mở ra, người đầu tiên bước ra khỏi mành che chính là Chung Ly, Chung Viên, hai người đứng là cửa xe vén mành lên, sau đó Phong Tức người như mặc ngọc mới xuất hiện.

“Khi nào cô mới có thể giống phụ nữ đây?” Phong Tức nhìn Phong Tịch đang nghiêng người ngồi trên nóc xe lắc đầu than thở.

“Trong mắt mọi ngươi ta chính là một người phụ nữ đấy, còn phải giống phụ nữ cái gì.” Phong Tịch híp mắt cười hì hì nói.

“Sao cô lại ở chỗ này?” Phong Tức tao nhã bước xuống xe, đứng vững trên bờ cỏ.

“Sao mi lại ở chỗ này?” Phong Tịch nhoài người từ trên nóc xe nhìn xuống Phong Tức đang ngẩng đầu nhìn cô, cảm giác này thật sự là rất tốt!

Phong Tức mỉm cười chẳng hề đáp lại, ánh mắt đảo qua Hàn Phác không khỏi cười nói: “Tiểu quỷ này xem ra được cô nuôi cũng không tệ đấy.”

Sắc mặc của Hàn Phác hiện giờ hồng nhuận, trên mặt hiện lên vẻ ngây thơ tuấn tú của thiếu niên, thần thái hào hiệp phấn chấn, còn trong suy nghĩ lại ẩn chứa chút bóng dáng tùy ý ngang ngạnh của Phong Tịch.

“Đó là chuyện đương nhiên, đây chính là đệ đệ đáng yêu ta tìm được, đương nhiên phải nuôi cho tốt chứ.” Phong Tịch đưa tay vỗ đầu Hàn Phác đang ngồi bên nàng, phảng chất như đang vỗ đầu một con cún yêu biết nghe lời.

“Ta chỉ hơi khó hiểu vì sao nó đi theo cô mà không chết đói.” Phong Tức vẫn trưng ra nụ cười ấm nồng vô hạn.

“Oa, mỹ nữ!” Phong Tịch đột nhiên kêu lên, đôi mắt nhìn chằm chằn vào cô gái tuyệt diễm thanh lãnh đi ra từ xe Phong Tức.

“Đại mỹ nữ!” Phong Tịch bay từ trên nóc xe xuống, đáp xuống trước mặt mỹ nữ, đảo một vòng quanh nàng, nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn vừa gật gù. “Quả là tuyệt sắc nhân gian! Ta biết ngay con hồ ly mi không chịu được cô đơn mà, doc đường đi làm sao có thể không tìm được mỹ nữ làm bạn chứ.”

Phượng Tê Ngô hơi giật mình sững sờ nhìn cô gái đang quay vòng trái phải trước người, có lẽ do động tác của nàng ấy rất nhanh khiến nàng không thấy rõ dung nhanh của cô gái trước mắt, chỉ phảng phất thấy có một đôi ngươi màu đồng như sao lạnh sáng tỏ, có mái tóc dài bay múa trong gió như đêm đen. Áo trắng tương phản tóc đen, một ánh sáng ôn hòa lóe lên giữa trán nàng ấy.

“Tỷ tỷ, đệ cảm thấy tỷ mà quay tiếp thì cô ấy sẽ chóng mặt mất.”

Hàn Phác cũng nhảy xuống xe đi tới, đảo mắt liếc nhìn cô gái áo xanh đang đứng trước mặt rồi bĩu môi. Cái gì chứ, giống một cái cột nhà làm từ băng! Chẳng được xinh đẹp như tỷ tỷ, lại càng miễn bàn tới phong thái không gì sánh được mà tỷ tỷ có!

Phong Tịch quay người vỗ đầu Hàn Phác một cái, hùng hồn nói: “Phác Nhi, sau này đệ không thể giống con hồ ly này lưu tình khắp nơi nơi đâu nhé. Đương nhiên, nếu mỹ nữ tặng quần áo dâng miếng ăn, nhất định phải lấy, cứ cho là đệ không muốn, cũng phải nhớ tặng tỷ tỷ!”

“Đau quá!” Hàn Phác xoa đầu cau mày, “Sao lại đánh đệ? Đệ có làm gì sai đâu!”

“Ái dà, ngượng quá, Phác Nhi, ta không để ý lại coi đệ như con hồ ly kia mà đánh!” Phong Tịch vội vàng an ủi xoa đầu cậu, thổi phù phù.

Thế nhưng Hàn Phác lại nổi giận trừng mắt nhìn Phong Tức đứng nhàn nhã một bên, cảm thấy người kia vốn chẳng hề để ý gì tới cậu. Ánh mắt chàng rơi trên người Phong Tịch, tựa như nghiên cứu, tựa như tính toán một cái gì đó, khiến trong lòng cậu vô cùng không thoải mái.

Phong Tịch quay người đứng trước mặt mỹ nữ, cười đến ấm áp thật lòng hỏi. “Đại mỹ nhân, cô tên là gì? Cô bị con hồ ly này lừa tới tay khi nào thế?”

Trong nháy mắt quay đầu lại, cuối cùng Phượng Tê Ngô cũng nhìn rõ người con gái trước mắt, tích tắc ấy, một Phượng Tê Ngô xưa nay vốn thanh cao tự phụ cũng nảy sinh một loại cảm giác thẹn vì kém người.

Đôi mắt trong như ánh nước sáng như sao, liếc mắt nhìn lại, phảng phất như có thể thấy con ngươi đen như thạch anh giữa hồ nước trong lành, tiếp tục nhìn lại thấy tựa trân châu đen giữa biển xanh sâu thẳm, xa vời không thể chạm tới. Nét cười sáng lạn chẳng tỳ vết, giống như nàng ấy đã cười như vậy từ những ngày mới lập thiên địa, cười mà chứng kiến gió giục mây vần, cười tới biển xanh hóa nương dâu. Nàng ấy tùy ý đứng ở đó, như sen thanh đón gió, thanh tú phiêu nhiên. Phảng phất như trời đất vô ngần là vũ đài của một mình nàng, tay áo vung lên, đạp mây đuổi gió, tự nhiên phóng khoáng, không gì trói buộc. Người như vậy được sinh ra thế nào? Trên đời sao lại có một cô gái xuất trần thoát tục như vậy? Người con gái trong sáng như trăng, lộng lẫy như mặt trời này là ai?

“Hồ ly đen, mỹ nhân của mi làm sao thế?” Phong Tịch thấy Phương Tê Ngô chỉ mở to mắt nhìn mình, không khỏi quay lại hỏi Phong Tức.

“Tê Ngô bái kiến cô nương.”

Phương Tê Ngô đã hoàn hồn bỗng dịu dàng hạ bái, không chỉ mọi người đều thấy kỳ quái, ngay cả Phong Tức nhìn cũng có phần kinh ngạc. Cái người luôn lãnh đạm đối xử với người sao lại đối với cái người điên Phong Tịch này như thế?

“Ồ! Mỹ nhân Tê Ngô, cô đừng làm ta sợ.” Phong Tịch vội vàng đỡ Phượng Tê Ngô dậy, cầm cánh tay nhỏ nhắn mỏng manh tựa không xương, non nớt như măng xuân, thật sự vừa nhìn đã thấy thương xót, “Tê Ngô cô nương, cô sinh ra đã đẹp như vậy, lại còn có một cái tên rất hay. Thế nhưng cô thật sự không có ánh mắt gì cả.”

“Hả?” Phượng Tê Ngô không rõ ý nàng.

“Tê Ngô… Tê Ngô, tất nhiên là mang ý nghĩa chim phượng đậu tại ngô đồng, giai nhân như cô hẳn là phải nên tìm một gốc ngô đồng tốt nhất, thế nhưng sao lại chọn con hồ ly kia.” Vẻ mặt Phong Tịch tiếc nuối nói, ngón tạy thuận tiện chỉ vào Phong Tức đứng phía sau.



Phương Tê Ngô nghe vậy cũng không khỏi cười, nhìn về phía Phong Tức. Trên đường đi, mọi người đều cung kính cẩn thận hầu hạ chàng. Lúc này nghe thấy cô gái trước mắt hô to gọi nhỏ hồ ly đen này, hồ ly đen kia, chàng lại vẫn mỉm cười như trước. Dường như những lời cô gái áo trắng trước mắt chẳng liên quan chẳng quan trọng, lại dường như chàng đang bao dung hành vi không cố kỵ của người trước mắt. Khi ánh mắt chàng đảo qua, sóng mắt sâu thẳm đen như mực chợt gợn sóng.

“Tiếu Nhi ra mắt Tịch cô nương.” Tiếu Nhi đi theo sau Phượng Tê Ngô tiến lên hành lễ.

“Ôi chao, Tiếu Nhi khả ái à, đã lâu lắm rồi không thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn ngọt ngào này của em, thật khiến ta nhớ nhung nhé!” Phong Tịch buông Phượng Tê Ngô, tiến lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhi, trái nắn phải sờ, không ngừng khen tấm tắc: “Nụ cười của Tiếu Nhi vẫn là dễ nhìn nhất, dễ chịu hơn nhiều so với nụ cười hồ ly dối trá ngàn năm không đổi trên mặt người nào đó kia.”

“Tịch cô nương, đã lâu không gặp cô rồi. Cô vẫn thích nói đùa như vậy à.” Khuôn mặt phấn nộn của Tiếu Nhi tránh khỏi bàn tay ma quỷ của Phong Tịch, bắt được tay nàng, quay đầu nói với Phượng Tê Ngô, “Phượng cô nương, vị này chính là Phong Tịch cô nương, cũng chính là Bạch Phong Tịch mang danh xưng Bạch Phong Hắc Tức với công tử.”

“Bạch Phong Tịch?” Phượng Tê Ngô kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp, tất nhiên nàng đã từng nghe tới cái tên như sấm dội bên tai này, người con gái phóng khoáng tùy ý như gió thì ra chính là người trước mặt, thật sự là phong thái tuyệt thế, khiến người ta không rời mắt được.

“Phương cô nương? Phượng Tê Ngô?” Phong Tịch vừa nhìn Phượng Tê Ngô, vừa quay đầu liếc nhìn Phong Tức, trong mắt lóe lên ánh sáng. “Dường như ta đã từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi?”

“Tê Ngô từng ở Lạc Nhật lầu.” Phong Tức thản nhiên nói, “Giọng ca của nàng nổi danh khắp vương vực.”

“Như thế à.” Phong Tịch cười gật đầu, tựa như cũng chẳng muốn hỏi đến cùng, “Có thể ta đã từng nghe từ trong miệng bằng hữu giang hồ cũng nên.”

“Tổng trại chủ của 38 trại Ô Vân trở thành người đánh xe của cô từ lúc nào vậy?” Ánh mắt Phong Tức đảo qua Nhan Cửu Thái đang ngồi bất động trên xe.

“Hì hì, anh ta nói muốn báo ơn cứu mạng sáu năm trước.” Phong Tịch cười sang sảng, ánh mắt chạm ánh mắt Phong Tức, tựa như mang theo lời răn đe.

“Rõ ràng ánh mắt của anh ta cũng quá kém.” Phong Tức cũng cười, sau đó xoay người bước lên xe.

“Chờ một chút, hồ ly đen à, mi tới hồ Trường Ly có phải vì cái này hay không?” Phong Tịch gọi với chàng lại, móc ra nửa đoạn tên trúc từ trong áo.

“Sao cô có được cái này?” Ánh mắt Phong Tức đảo qua nửa đoạn tên trúc kia, trong mắt hiện lên sự hứng thú.

“Trên đường đi ta gặp phải tập kích của người Đoạn Hồn môn, bên cạnh việc để lại bảy cái mạng, bọn chúng còn để lại thứ này.” Phong Tịch vươn tay, nửa đoạn tên trúc phá không bay đi, rơi xuống mặt hồ Trường Ly.

“Thì ra là thế, khó trách cô lại muốn tới nơi này.” Phong Tức gật đầu. “Chỉ có điều cô cũng không cần phải đi vào trong đó, ta mới từ nơi đó quay về, chỉ còn lại một cái ổ trống rỗng mà thôi.”

“Chuồn mất rồi sao?” Ánh mắt Phong Tịch lóe lên, sau đó nhìn thẳng vào Phong Tức, “Mi phát hiện ra cái gì à?”

“Đúng thế.” Phong Tức đáp lời, cả người đã đi vào trong xe.

“A, quả nhiên.” Phong Tịch cũng đi theo chàng trèo lên xe, vỗ vai đôi song sinh đứng trước cửa. “Chung Ly, Chung Viên, trên xe các cậu có chuẩn bị đồ ăn không đấy? Các cậu không biết mấy tháng nay ta nhớ nhung tay nghề của các cậu thế nào đâu!”

“Có… Có.” Đôi song sinh đỏ mặt nói.

“Vậy là tốt rồi.” Phong Tịch cười tít, quay đầu gọi Phượng Tê Ngô. “Tê Ngô, cô còn chưa lên sao?”

Phương Tê Ngô có chút ngây ngẩn, nhìn hai người giống như hoàn toàn tương phản, nghe những lời bọn họ nói như châm chọc lẫn nhau, nhưng lại thấy rằng… toàn bộ những người khác đều là người nòoài, không có cách nào xen được vào trong bức hắc sơn bạch thủy kia, không cách nào hiểu được những điều bọn họ nói, lại càng không cách nào lĩnh hội được dòng nước ngầm giữa hai người họ… Mạch nước ngầm kia rốt cuộc là… cái gì? Trong lòng nàng khẽ thở dài, tựa như thất vọng, tựa như chua xót, tựa như… đau đớn.

“Hồ ly đen, mỹ nhân của mi thích dùng ánh mắt nói chuyện, chỉ là cô ấy cũng biết người có thể hiểu được lời của cô ấy cũng không nhiều đâu nhé, đặc biệt là đối với mi cái con hồ ly rất biết giả ngu giả ngốc này.” Phong Tịch cười nói với Phong Tức ngồi trong thùng xe, sau đó quay đầu tiếp tục gọi mỹ nhân rất kiệm lời này. “Tê Ngô! Tê Ngô!”

“A.” Phượng Tê Ngô hồi thần rồi sau đó kéo tay Tiếu Nhi bước lên xe, còn Hàn Phác đi sau nàng rõ ràng cũng không kiên nhẫn chờ, nhảy một phát lên xe.

“Phác Nhi, đệ không theo Nhan đại ca à?” Phong Tịch nắm được tay cậu, muốn ném cậu về xe ngựa của mình.

“Đừng! Đừng! Đệ muốn đi cùng tỷ tỷ!” Hàn Phác dùng cả tay lẫn chân bò lên người Phong Tịch, giống hệt một con bạch tuộc.

“Được rồi được rồi! Buông tay ra! Không đuổi đệ đi nữa.” Phong Tịch vội vàng khẩy bốn móng vuốt của cậu ra, bị chộp chặt như thế quả thật rất khó chịu mà.

Hàn Phác buông tay buông chân đơn giản vì cậu có cảm giác lành lạnh sau gáy, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Phong Tức ngồi nhàn nhã trong thùng xe phẩm trà, Chung Ly Chung Viên đang vội vàng bê đồ ăn ngon lên cho Phong Tịch, Phượng Tê Ngô vừa mới ngồi xuống một chiếc ghế gấm, Tiếu Nhi cũng vừa buông tay Phượng Tê Ngô, không có cái gì khác thường.

“Nhan đại ca, thôi thì huynh đành đi một mình vậy, theo sau là được rồi.” Phong Tục dặn dò một tiếng phất tay chui vào trong xe.

Hoa quốc giàu sang, sang tại Khúc thành.

Màn đêm buông xuống, đèn lồng treo lên, Nguyệt nương xa tận chân trời lặng lẽ kéo tấm lụa mỏng lộ ra nửa mặt, có lẽ nàng muốn lén lút liếc nhìn Hậu Nghệ, người mà nàng đã nhung nhớ hàng nghìn hàng vạn năm, cố ý để những ngọn đèn chốn nhân gian làm son, tô điểm lên khuôn mặt tựa như bạch ngọc, mông lung mà mềm mại, ngượng ngùng mà e thẹn.

Gió xuân mang theo chút hơi lạnh lướt qua, tựa như muốn tới gần Nguyệt nương, thổi bay tấm lụa mỏng đang buông xuống trên khuôn mặt nàng. Trong phút chốc vũ trụ trong vắt, đèn hoa rực rỡ, chiếu rọi chiếc trâm cài ngọc tím đôi tình nhân lén lút trao đưa trong mảnh vườn âm u, trước giường rơi xuống một đôi giày thêu đỏ, trong túi gấm lưu lại một khối ngọc bội Cửu Long, còn có tiếng ca u sầu vang vọng từ song cửa sổ trong hiên, trước gương đồng sót lại mảnh giấy thơm thơ tuyết… Đây chính là một đêm xuân lạnh lẽo mà đa tình.

Trước cửa Ly Phương các, hoa lầu nổi tiếng nhất Khúc thành, người tới người đi không dứt, bên trong các nổi lên tiếng đàn tiếng sáo, cả sảnh đường rèo hò khen ngợi, tiếng vỗ tay như sấm dậy rền vang.

“Ta thấy kỳ quái mi lén lút làm gì, thì ra là tới nơi này xem mỹ nhân khiêu vũ.”

Trên chiếc xà ngang cao cao chắn ngang nóc nhà trong đại đường xôn xao náo nhiệt, có hai người ngồi vắt vẻo, cô gái áo trắng uể oải dựa vào cột trụ, từ trên xà nhà trầm tĩnh nhìn xuống những người si mê điên cuồng vì vũ nữ áo hồng trên đài hoa, vẻ mặt hơi mang ý cười nhạt, hơi mang ý trào phúng. Chàng trai áo đen khoanh chân ngồi thẳng, quay chiếc sáo bạch ngọc trong tay, ánh mắt khi thì đảo qua vũ nữ trên đài, khi thì liếc nhìn quần chúng, dường như thờ ơ, lại dường như toàn bộ Ly Phương các này đều nằm trong tay chàng.

“Này, mi muốn nhìn mỹ nhân thì hoàn toàn có thể thoải mái đến cửa mà ngắm thôi, làm sao lại phải ngồi trên xà ngang lén nhìn thế này?” Phong Tịch nghiêng người nhìn Phong Tức đang ngồi bên cạnh hỏi. Lúc này ánh mắt mọi người trong sảnh đường đều dính trên người mỹ nhân, căn bản không ngờ, cũng không phát hiện ra trên xà nhà có người.

“Thấy người kia không?” Ánh mắt Phong Tức quét về đám người dưới đài

Phong Tịch nhìn theo ánh mắt chàng, ngồi đó là một gã đàn ông tầm bốn mươi tư, bốn mươi lăm tuổi, trên cằm có một chùm râu dê, “Người kia làm sao?”

“Khúc thành là tòa thành giàu có nhất Hoa quốc, còn người giàu có nhất Khúc thành chính là Kỳ Di thành nam và Thượng Dã thành tây. Nửa tháng trước không hiểu vì sao Kỳ Di đã mất tích, còn người kia chính là Thượng Dã.” Phong Tức thản nhiên nói.

Lúc này bầu không khí trong sảnh đường cũng đạt tới đỉnh điểm, chỉ thấy vũ nữ áo hồng trên đài xoay người một cái, tầng lụa mỏng trên đầu vai trượt khỏi cánh tay, nhẹ nhàng bay lên, rơi xuống dưới đài, một đám người nhao nhao tiến đến tranh đoạt

Mỹ nhân trên đài vẫn còn đang múa, lụa mỏng lất phất bay, chỉ còn lại sa mỏng diễm đỏ trải trên ngực, chiếc váy đỏ rực, để lộ vai trần ngực tuyết, do bởi múa dữ dội, mà đã có một tầng mồ hôi. Sóng mắt khẽ đưa, tay sen nhẹ vẫy, ngón tay như cầm như nắm sợ tơ, vung tay liền trói buộc được toàn bộ ánh mắt mọi người chốn này. Cả người mềm mại không xương linh hoạt, mỗi tấc da tấc thịt đều như đang múa, chiếc eo nhỏ như rắn xoay tròn uốn éo, một đôi chân ngọc thon dài mượt mà giấu trong chiếc váy mỏng, khi duỗi khi thu, như ẩn như hiện…

“Điệu múa này hẳn nên gọi là điệu múa câu hồn, mỹ nhân này hẳn phải được gọi là nhiếp phách, mi xem những người giống đại hạn chờ mưa kia đi.” Phong Tịch không rảnh rỗi tranh luận Thượng Dã là người thế nào, nhìn mỹ nhân như ngọn lửa bay múa trên đài lẩm bẩm nói. “Dung mạo tư thái của tiểu mỹ nhân này thật sự yêu mị trời sinh! Hễ là đàn ông, nhìn thấy sẽ động lòng.”

Chỉ thấy những người đàn ông dưới đài duỗi dài cổ, hầu kết cuồn cuộn lên xuống, nuốt nước miếng chảy đến bên mép. Những người ngồi nắm chặt hai tay, những người đứng hai chân run rẩy, huyết khí trên mặt dâng lên, đôi mắt biến đỏ như sói đói chăm chú nhìn mỹ nhân, mỹ nhân chuyển động mắt chuyển động, ánh mắt rõ ràng như muốn lột tầng lụa đỏ cuối cùng trên người mỹ nữ. Vốn là một đêm xuân lạnh lẽo, trong sảnh đường lại tựa như đốt lửa, tràn ngập mùi dục vọng ngột ngạt, nồng đậm đến nghẹt thở. Có một số người ngón tay khẽ nhếch lên, như muốn nắm bắt được gì đó, có một số người mở tung vạt áo, có một số người lấy ống tay áo lau đi mồ hôi chảy trên trán trên mặt.

“Bây giờ đang là mùa xuân đấy thôi, rất bình thường.” Phong Tức liếc mắt nhìn xuống những người đứng dưới xà nhà, lúc này cho dù âm thanh trò chuyện của họ có lớn thêm chút nữa thì những người kia vì đã bị mỹ nhân hút mất hồn cũng không nghe thấy được.

“Ta không tin mi không có cảm giác!” Khuôn mặt Phong Tịch đột nhiên đến gần chàng, muốn nhìn kỹ xem vẻ mặt chàng có phải cũng giống những người dưới xà nhà kia không.

Phong Tức không ngờ nàng đột nhiên tới gần, hơi ngơ ngẩn, nhìn đôi mắt sáng trong như nước dưới bờ mi dày, khuôn mặt bạch ngọc, bờ môi phấn hồng, thật gần gũi, tựa như chỉ cần hơi nghiêng người về phía trước liền có thể đụng vào, trái tim tĩnh lặng như hồ sâu bỗng gợn sóng vô duyên vô cớ.

“Quả nhiên mà!” Phong Tịch đè giọng rầy rà, đưa tay sờ mặt chàng. “Mặt mi cũng đỏ lên rồi, lại còn nóng thế này, hô hấp gấp gáp, thớ thịt căng cứng, còn có…”

Ánh mắt nàng dời xuống, tay Phong Tức duỗi ra đẩy nàng sang một bên, hơi giận dữ lại hơi có có phần chán nản trừng nàng. “Vô vị!”.

“Mi là cái đồ quỷ phong lưu! Có mỹ nhân Tê Ngô còn chưa đủ, còn muốn đi tìm hoa hỏi liễu!” Phong Tịch bĩu môi hừ nói, “Mỹ nữ áo hồng này tuy rằng không tệ nhưng luận về sắc đẹp vẫn còn kém xa Phượng mỹ nhân của mi đấy.”

Phong Tức phớt lờ nàng nhìn xuống đài hoa, mỹ nữ áo hồng cũng đã múa xong, đang quỳ gối thi lễ tạ ơn với các chúng thần dưới váy nàng. Ngay lập tức chàng khẽ nhún mình, tựa một làn khói vô thanh đáp xuống lầu hai, cơ thể thoáng lướt qua vào một gian phòng. Phong Tịch sao chịu buông tha chàng, tất nhiên đi theo sau người.

“Khá khen cho một Nhuyễn Hương các xây bằng ngọc đắp bằng vàng!” Phong Tịch vừa vào không khỏi cảm thán sự hoa lệ của gian phòng.

“Điệu múa vừa rồi cô có nhìn rõ không?” Phong Tức không hề có chút hứng thú với cách bày biện xa hoa trong phòng, đi thẳng vào nột thất, quan sát kỹ một lần rồi đi tới trước bàn trang điểm, gảy gảy mấy hộp son, mấy chiếc trâm cài trên mặt bàn.

“Điệu múa vừa rồi quả là cả đời chưa gặp! Nhớ lại khi xưa ta đi thanh lâu chơi đùa, cũng không có ai ca múa có thể sánh được với người vừa rồi!” Phong Tịch đi sau chàng tấm tắc khen.

“Trên đời này có lẽ những nơi Bạch Phong Tịch chưa từng đi qua, những thứ chưa từng chơi, những việc chưa từng làm hẳn là ít có, phải không?” Phong Tức quay đầu liếc nàng, trong mắt lóe lên ánh mưu tính.

“Hì hì, hồ ly đen này, mi không cần phải đại ca cười nhị ca.” Phong Tịch tới gần một tấm bình phong, vén lên bộ la y đỏ rực vắt trên đó, “Vừa rồi mỹ nhân kia thật sự hợp mặc y phục đỏ, giống như một đóa mẫu đơn đỏ rực, quyến rũ mị hoặc, khuynh đảo chúng sinh cõi hồng trần!”

Vào chính lúc này tiếng mở cửa vang lên, sau đó một âm thanh nũng nịu của thiếu nữ khiến xương cốt đến mềm vang lên.

“Thượng gia, ngài ngồi đi, đợi thiếp vào đổi xiêm y xong sẽ ra nhảy một khúc dành riêng cho ngài.”

“Được được được!” Giọng nói có phần thô ráp của đàn ông liên tục vang lên, trong tiếng nói khó che giấu được sự nôn nóng, “Tiểu mỹ nhân, em phải nhanh lên một chút nhé.”

“Thiếp biết, trước hết ngài cứ ngồi uống chén trà sâm, thiếp lập tức sẽ ra liền.”

Rèm châu khẽ động, một luồng hương phấn hoa ngào ngạt bay tới, mỹ nữ áo đỏ quyến rũ xoay người đi vào trong nội thất, vừa muốn thoát xiêm y, cả người đã mềm nhũn, nhã nhào xuống đất. Trước khi cơ thể chạm đất lại được một đôi tay dài tiếp được, sau đó nàng được đặt nhẹ nhàng trên nhuyễn tháp.

“Thật thương hương tiếc ngọc đó.” Chỉ thấy môi Phong Tịch khẽ mấp máy, âm thanh mảnh mai truyền vào tai Phong Tức.

“Mặc thứ kia vào.” Phong Tức chỉ vào bộ la y đỏ trên bình phong, cũng sử dụng chiêu truyền mật âm nói với Phong Tịch.

“Vì sao?” Phong Tịch nhìn bộ xiêm y đỏ rực kia, màu sắc thật gai mắt!

“Khiêu vũ.” Phong Tức thản nhiên nói.

“Vì sao khiêu vũ?” Phong Tịch hỏi lại.

“Không phải cô muốn điều tra về Đoạn Hồn môn sao, cái tên Thượng Dã ngoài kia là đầu mối đấy.” Phong Tức chỉ vào son phấn châu hoa trên bàn, “Tự mình bắt tay vào làm đi, nhanh lên một chút.”

“Hồ ly đen, mi điên rồi! Bảo ta múa lại điệu mỹ nhân kia vừa múa? Ta không làm!” Phong Tịch khó nhịn trừng mắt nhìn chàng, chẳng rõ vì sao chàng lại có cách nghĩ này, bảo nàng khiêu vũ? Mệt chàng nghĩ ra!

“Lần trước người ta bắt được ở hồ Trường Ly thà chết cũng không khai, thế nên cô phải dụ gã bất giác nói ra, nếu không vĩnh viễn cô cũng chẳng thể tìm được người Đoạn Hồn môn. Nhớ rằng chỉ cần dụ gã nói ra Kỳ Di ở nơi nào là được.” Phong Tức chẳng hề để ý tới nàng, sau khi nói xong liền đi ra ngoài bình phong, vừa mới xoay người đã quay đầu lại cười, “Về phần cô có thể múa hay không, cả cô cả ta đều rõ ràng không phải sao? Bạch Phong Tịch thông minh tuyệt đỉnh, xem qua liền biết, huống hồ điệu múa này sao so được với…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt hai bên đã va chạm, đều sắc bén sáng quắc đến như có thể xem thấu kiếp trước kiếp này của đối phương!

“Mi là đồ hồ ly đen xảo quyệt đáng chết!” Phong Tịch nghiến răng giận dữ.



“Người bên ngoài chờ không kịp rồi đó nha.” Phong Tức chỉ vào Thượng Dã đang ở bên ngoài, sau đó ra ngoài bình phong để Phong Tịch có chốn thay quần áo.

“Múa một điệu thật đẹp à, đời này quả đã từng làm.” Phong Tịch nỉ non nhặt lấy bộ la y rực rỡ như lửa, mỹ lệ như ráng mây hồng, trong mắt chợt hiện lên nét cười trong vắt, “Đối với việc có lẽ chỉ làm một lần trong đời này, Phong Tịch ta đương nhiên sẽ làm tốt, đồng thời phải làm tuyệt vời đến mức không có tỳ vết mới được! Ha ha…”

“Tiểu mỹ nhân, nàng còn chưa thay xong xiêm y sao?” Ngoài rèm vang tới âm thanh thúc giục.

“Tới đây tới đây!”

Giọng nói nũng nịu véo von, bức rèm châu khẽ rung, ánh sáng tươi đẹp chợt hiện, mỹ nhân xấu hổ bước ra, tóc mây vấn cao, mặt che lụa mỏng, khẽ quấn hồng la, tay cầm bích lăng, chân trần tựa sen, trắng noãn như ngọc, đạp sóng khẽ bước, nhẹ nhàng lướt đi, như gần như xa. Tấm thảm màu đỏ tươi kia dường như biến thành một hồ nước sâu màu đỏ thẫm, dâng lên một đóa sen đỏ đẹp tuyệt trần.

Thượng Dã đang nằm trên tháp vừa nhìn thấy đã bị câu hồn.

Tiếng sáo sau rèm khẽ vang lên, phảng phất như tiếng ngón tay khẽ gõ ngọc bội, vừa trong vừa giòn, khiến tâm hồn con người trở nên yên tĩnh. Bỗng nhiên âm thanh chuyển thành mềm mại tươi đẹp, quyến rũ yêu mị, tựa như mỹ nhân yêu kiều ca xướng, triền miên quấn lấy…

Đóa sen đỏ kia bắt đầu múa nương theo tiếng sáo, chiếc eo nhỏ thướt tha xoay chuyển, tựa như xuân sắc vô hạn. Cánh tay nhỏ nhắn dịu dàng vươn ra, tựa như tơ xuân đan lưới. Bích lăng quấn trọn khoảng không, tựa như vạn sợi nhu tình… Chân ngọc kia khẽ nhún, chân ngọc kia khẽ đánh, là câu hồn. Mày liễu kia khẽ vươn, sóng mắt kia khẽ chuyển, là nhiếp phách. Tấm lụa mỏng trên khuôn mặt như ngứa ngáy nhân tâm, bộ xiêm y đỏ lượn bay như sóng, những sợi tóc đen dài trộm liếm má hương, giọt mồ hôi khẽ rơi trên ngọc tuyết, cơ thể mềm mại vô cùng quyến rũ xoay tròn, tựa như một cây đào phấn, múa đến trăm mị nghìn kiều, tựa như một đóa mẫu đơn, múa đến quốc sắc thiên hương, tựa như một gốc hải đường, múa đến phong tình vạn chủng…

“Tiểu mỹ nhân, mau đến cho gia ôm một cái! Tiểu mỹ nhân, đừng múa nữa, để cho gia ôm một cái!” Thượng Dã không cầm lòng được đứng dậy, đi về phía mỹ nhân, trong miệng lẩm bẩm liên tục. Lúc này hồn của gã đã xoay vòng tùy mắt chuyển, mắt chuyển tùy người đi, trong lòng trong đầu chỉ có giai nhân trước mắt, thầm nghĩ phải ôm lấy báu vật độc nhất vô nhị trước mặt đây!

Thế nhưng mỹ nhân trước mắt vẫn còn đang múa đang xoay, khi tay hai người vừa tiếp xúc thì đã nhảy đi, khiến trái tim gã siết lại, cơ thể vì sự đòi hỏi nôn nóng mà căng thẳng, mang vẻ ngốc ngếch mà vụng về.

“Thượng gia.” Giọng nói mỹ nhân ngọt ngào mềm mại tựa như tiếng oanh tiếng yến khẽ vang lên, “Ngài nôn nóng cái gì? Như lần trước Kỳ gia còn xem người ta múa hết một bài nha, ngài như vậy chẳng phải đang nói rằng điệu múa của thiếp chẳng đáng giá sao.”

“Tiểu mỹ nhân, gia thật sự không chờ được nữa rồi!” Thượng Dã ngắm chuẩn thời cơ nhào về phía trước, vốn cho rằng người đẹp đã ở trong lòng, ai ngờ nhào vào khoảng không, lảo đảo một cái suýt nữa ngã bịch xuống đất.

“Thượng gia, sao ngài không thể giống Kỳ gia yên ổn ngồi xem hết điệu múa này của thiếp đi.” Mỹ nhân lại đứng phía sau thầm thì oán trách. “Lần trước Kỳ gia khen thiếp không dứt lời đấy.”

“Thượng Dã quay người, lại lao vào vồ mỹ nhân.” Mỹ nhân nhi của ta ơi, họ Kỳ có cái gì tốt, hiện tại cũng chẳng phải bị giam tại Kỳ Tuyết viện đấy thôi, không như Thượng gia ta ung dung tự tại…” Nói đến đó, cơ thể chợt rung lên, sau đó gã ngã nhào xuống đất, chỉ có đôi mắt mở thật to, vẻ mặt khiếp sợ và kinh hoảng, thế nhưng không nói được một lời nào, không cách nào cựa quậy được.

“Động tác của mi đúng là nhanh!” Phong Tịch dừng bước múa, ngồi xuống nhuyễn tháp, kéo tấm lụa mỏng trên mặt xuống, người thở phào một hơi, vừa rồi điệu múa này tiêu hao không ít sức lực của nàng, chỉ sợ múa không giống lộ ra chân tướng.

Phong Tức từ sau rèm đi ra, nét mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, chỉ là đôi mắt luôn luôn lửng lơ khó bắt, nay lại như kim dính chặt vào Thượng Dã nằm trên đất.

Thượng Dã bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy cả người buốt lạnh, ánh mắt ấy như hai thanh kiếm sắc, tựa như muốn tâm thủng hai lỗ trên người gã, lại phảng phất như muốn móc đôi mắt gã đi, ánh mắt ấy âm ngoan mà sắc bén! Trong lòng gã vốn kinh hoàng lại càng hoảng sợ hơn, trên trán toát mồ hôi hột.

Hai người này là ai? Vì sao chính mình lại không biết? Bọn họ có mục đích gì? Vì tiền sao? Thượng Dã mang một bụng nghi ngờ thế nhưng không cách nào nhúc nhích, không cách nào thốt ra tiếng.

“Ai dà, đại phú đứng đầu Hoa quốc lại có bộ dạng này sao?” Phong Tịch nghiêng người trên tháp, liếc mắt nhìn Thượng Dã đang run rẩy trên mặt đất.

Phong Tức nghe thấy vậy, ánh mắt chuyền về hướng con người đang nghiêng mình dựa trên tháp, la y như lửa, hơi thở gấp gáp, tóc mây buông lỏng có phần hỗn loạn, một tay gối sau đầu, một tay cố gắng quạt, đôi mắt khép hờ, tựa như một đóa sen đỏ say hương, có chút không địch lại được rượu lực, mệt mỏi mà biếng nhác.

“Biết cô mười năm rồi, dường như đây là lần đầu tiên ta thấy cô mặc trang phục thế này.” Phong Tức tới gần tháp, cúi người nhìn xuống Phong Tịch, ánh mắt sáng như băng như lửa, một tay vươn ra nhẹ nhàng cuốn lấy bích lăng trên tay Phong Tịch, “Thì ra…”

“Thì ra cũng xinh đẹp tuyệt luân như thế có phải không?” Phong Tịch không đợi chàng nói xong đã tiếp lời, cổ tay vừa chuyển, bích lăng thu hồi từng đoạn từng đoạn, còn Phong Tức cũng tùy theo bích lăng mà cúi xuống gần, “Công tử, vài phần nhan sắc của thiếp đây có vào được trong mắt ngài?”

“Cũng coi như xinh đẹp như hoa, thanh tú như nước.” Phong Tức nắm chặt bích lăng trong tay, cười nhẹ nói.

Hai người lúc này, một người đầu hơi ngẩng, một người lưng hơi cúi, một người xinh đẹp tựa bình minh, một người ôn nhuận tựa noãn ngọc; một người mềm mại động lòng người, một người dịu dàng mà ấm áp; một người cánh tay nhỏ bé khẽ vươn, tựa như muốn bắt víu tình lang trước mắt, một người cánh tay khẽ gập, tựa như muốn ôm trọn eo nhỏ của giai nhân; giữa hai người được bích lăng níu kéo, khoảng cách hai bên chẳng đến một thước, có thể nghe được hơi thở của nhau, mắt đối mắt, cơ hồ là một bức vẽ tài tử giai nhân tuyệt mỹ.

Chỉ là một tiếng “xoẹt” vang lên, tiếng rách của tơ lụa đã phá tan bầu không khí hoàn mỹ này, hai người này, một người “rầm” ngã xuống tháp, một người liên lục lui về sau ba bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy chỉ trong nháy mắt!

“Hì hì, vẫn không phân biệt được thắng bại rồi.” Phong Tịch buông nửa đoạn bích lăng trong tay, hít một hơi thật sâu, điều hòa khí huyết trong cơ thể, “Thế nên mi cứ thừa nhận ‘Bạch Phong Hắc Tức’ đi, muốn ‘Hắc Tức Bạch Phong à, phải về luyện lại.”

“Khụ…” Phong Tức ho khan một tiếng, hơi thở hơi loạn, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, lát sau mới khôi phục lại bình thường. “Thảo nào nói độc nhất lòng dạ đàn bà, cô lại thi triển ‘Phượng khiếu cửu thiên’, suýt nữa hỏng trong tay cô rồi!”

“Mi cũng không phải cũng có dùng ‘Lan ám thiên hạ’ đó sao.” Phong Tịch chẳng hề xấu hổ, “Hồ ly đen, mi nói trên đời này có còn người nào có thể đỡ được ‘Phương khiếu cửu thiên’, ’Lan ám thiên hạ’ của ta và mi không? Lần nào cũng chi gặp mi mới sử dụng được, thật rõ chán!”

“Lần sau cô có thể tìm Ngọc Vô Duyên thử xem.” Phong Tức nghĩ đến cái người Ngọc Vô Duyên không dính bụi trần ấy. “Xem xem danh hào thiên hạ đệ nhất công tử của chàng ta có xứng hay không.”

“Ngọc Vô Duyên à, người ta được xưng thiên hạ đệ nhất không chỉ là võ công mà còn nói đến nhân phẩm.” Phong Tịch vừa nghe xong, đôi mắt nhìn thẳng vào Phong Tức, tựa như muốn nhìn ra từ trong mắt chàng một thứ gì đó. “Mi lại có tính toán gì đấy?”

“Cô hỏi ta đáp mà thôi, sao nói đến tính toán.” Phong Tức hạ mi nhìn xuống ngón tay ngọc. “Thế nào? Cô cũng cho rằng Ngọc Vô Duyên kia là thiên hạ đệ nhất sao?”

“Ha ha, trong lòng mi khó chịu phải không?” Phong Tịch khẽ cười, sau đó đứng dậy ngáp một cái thật to rồi đi vào trong nội thất, vén chiếc màn lưới đỏ rực lên, “Được rồi, mi đi tìm Kỳ Di đi, ta cần phải ngủ một giấc, lăn qua lăn lại cả nửa đêm, thật buồn ngủ mà. A, giường đệm ở đây thoải mái thật đấy, vừa mềm lại vừa thơm, khó trách đàn ông mấy người thích tới.”

“Nữ nhân, cô muốn ngủ cũng không nên ngủ ở đây chứ? Sẽ có một ngày cô chết vì cái thói xấu mê ăn mê ngủ này đấy.” Phong Tức có chút bất lực nhìn nàng, đây là nơi có thể ngủ sao?

“Trừ khi con hồ ly đen mi muốn giết ta, bằng không sao ta có thể dễ dàng chết như vậy.” Phong Tịch xốc chiếc chăn gấm lên chui vào trong.

“Sao chứ? Không phải cô một mực muốn truy đuổi Đoạn Hồn môn sao? Bây giờ đáp án đã ở phía trước mà cô lại chẳng theo? Thật sự không giống cô đâu đấy!” Phong Tức cười khẩy nói.

“Kỳ Di đã xác định là bị nhốt ở Kỳ Tuyết viện gì gì ấy kia kìa, với bản lĩnh của mi đương nhiên dễ như trở bàn tay rồi. Ta cần gì phải đi chứ, đến lúc đó tìm mi hỏi cũng giống nhau mà thôi. Tên Thượng Dã và mỹ nhân áo đỏ này bị mi phong bế huyệt đạo, ít nhất cũng phải bốn canh giờ mới giải được, thế nên ta ngủ một lúc, mi quay về sẽ đánh thức ta.” Phong Tịch ngáp một cái rồi lật người, ngủ tự nhiên như không.

Phong Tức nhìn Phong Tịch trong chiếc màn, cả người đã vùi vào chăn chỉ để lộ mái tóc dài buông xuống giường. Chàng thở dài một tiếng, dời ánh mắt.

Chàng xoay người đi ra khỏi cửa phòng, một lát sau lại quay lại, trong tay cầm một sợi dây thừng, vòng vèo ba năm lần trói chặt Thượng Dã, sau khi trói xong ánh mắt đảo qua chiếc bình hoa sứ màu lam trên bàn, cười một cách quỷ dị, với nó đặt lên trên người Thượng Dã.

Đáng thương thay cho Thượng Dã nằm trên mặt đất, không thể động đây cũng chẳng thể nói năng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn, mặc cho người ta xắp xếp.

Sau khi Phong Tức rời đi chừng nửa khắc, Thượng Dã cẩn thận đem hết sức lực toàn thân động đậy tay, thế nhưng tứ chi vẫn không có cách nào chuyển động được.

Vì sao bọn họ phải tìm Kỳ Di? Tìm Kỳ Di vì cái gì? Chẳng lẽ… Thượng Dã bỗng kinh hoảng, trong lòng nguội lạnh! Chẳng lẽ bởi vì…

“Ha ha… Thượng Dã, như thế rất khó chịu có phải không?”

Trong phòng tĩnh lặng bỗng vang nên một tiếng cười giòn giã trong trẻo, Thượng Dã cố gắng quay đầu nhưng khóe mắt chỉ liếc đến một góc vạt áo trắng.

“Thượng Dã, có thể nói cho ta biết ông và Kỳ Di vì sao phải mua người của Đoạn Hồn môn đi cướp dược diệt môn Hàn gia không?” Người áo trắng dường như có thể thông cảm với gã, cúi người mỉm cười hỏi, mái tóc đen dài rủ xuống đất, che khuất một phần dung nhan.

“À, ta quên mất ông đã bị điểm huyệt.” Thấy gã không đáp lời, Phong Tịch vung tay áo, giải khai huyệt đạo cho gã, “Hiện tại nói những điều ông biết cho ta đi.”

“Các người là ai?” Thượng Dã mở miệng hỏi.

“Đây không phải là điều ông nên hỏi.” Phong Tịch vươn một ngón tay khẽ đung đưa. “Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ông và Kỳ Di đều là người phú quý, lại chẳng phải người võ lâm, vì sao muốn phương dược của Hàn gia chứ? Đến nỗi vì một phương dược mà tiêu diệt toàn bộ Hàn gia đây? Cái này ta nghĩ không ra.”

Thượng Dã vừa nghe được câu hỏi của nàng đã quay đầu đi, không thèm để ý.

“Trả lời ta.” Phong Tịch lại tới trước mặt gã, nụ cười trên khuôn mặt chẳng hề thay đổi, vẻ mặt nhu hòa ung dung, “Muốn phương dược của Hàn gia dùng làm gì?”

Thượng Dã vẫn không hề hé miệng, đồng thời còn nhắm mắt lại.

“Thượng Dã, ta không phải người có lòng tốt gì đâu đấy.” Giọng nói Phong Tịch đột nhiên vừa khẽ lại vừa mềm, vừa kéo dài vừa chậm rãi, khiến đáy lòng người nghe không khỏi hoảng sợ. “Đôi khi để đạt được mục đích, thông thường ta cũng biết dùng một số thủ đoạn đặc biệt.”

Thượng Dã vẫn im lặng không nói.

“Thượng Dã, ông có từng nghe tới ‘vạn kiến cắn tim’ chưa? Chưa từng nghe cũng không sao.” Phong Tịch cười đến ngọt ngào, ngón tay khẽ nhấn vào người Thượng Dã một cái, sau đó ngồi thẳng nhàn nhã nhìn Thượng Dã, “Bây giờ ông đã biết chưa?”

Chỉ thấy vẻ mặt Thượng Dã bỗng nhiên biến đổi, cơ thể run lên, bình hoa nghiêng xuống mặt đất. Phong Tịch đưa tay tiếp được, còn Thượng Dã nằm trên mặt đất cả người đã cuộn tròn, răng liều mạng cắn môi, trông như vô cùng thống khổ.

“Ta nghĩ hẳn là có người đứng sau các người đi? Với tài lực ngang hàng quốc gia của hai người quả thật có thể mua được Đoạn Hồn môn, thế nhưng các người không có nguyên nhân để mua họ.” Phong Tịch ngồi xuống đất, tới gần Thượng Dã, vẻ mặt trong thoáng chốc trở nên lạnh lùng. “Người kia là ai? Cái người vì phương dược mà sát hại hai trăm bảy mươi nhân khẩu Hàn gia là ai?”

Thượng Dã ngẩng mạnh đầu lên, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, thở phì phò nói: “Cô giết ta cho xong! Ta quyết không nói!”

“Thà chết cũng không nói phải không?” Phong tịch cười khẽ, tựa như đang nỉ non. “Cái ‘vạn kiến cắn tim’ này không dễ chịu chứ, ta còn có thủ đoạn khác càng không dễ chịu hơn đấy. Ông có muốn thử từng cái một không?”

Thượng Dã nghe vậy đồng tử co lại, giống như sợ hãi, thế nhưng vữa nghĩ đến chuyện nếu như mình để lộ chuyện… vậy không chỉ chính mình chết không có chỗ chôn, chỉ sợ Thượng gia, Kỳ gia phải chịu hậu quả còn thê thảm hơn cả Hàn gia.

“Ông không sợ sao? Muốn thử một cái khác thật sao?” Giọng nói Phong Tịch còn nhẹ nhàng hơn cả gió xuân, thế nhưng nghe vào tai còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Thượng Dã nhìn người con gái cười khéo léo trước mặt, nhịn sự đau đớn như nghìn vạn con kiến đang cắn nát cổ họng, tuyệt vọng cầu xin: “Cô nương, tôi cầu xin cô cho tôi một cái chết thoải mái!”

“Ha ha… Quả thật là chết cũng không chịu nói!” Phong Tịch chợt cất tiếng cười to, lại không sợ kinh động đến người khác. Nàng phất ống tay áo, xóa bỏ sự đau đớn trên người Thượng Dã. “Thượng Dã, tôi sẽ không giết ông.”

Thượng Dã nghe thấy thế trong lòng vừa mới vui vẻ thì câu nói kế tiếp của Phong Tịch đã đánh ông ta vào địa ngục!

“Mặc dù ông không tiết lộ bất cứ thông tin gì cho ta, thế nhưng người đứng sau ông đã biết ông từng bị chúng ta bắt được, khi đó… ông nghĩ xem người ấy sẽ đối xử với ông thế nào đây?” Phong Tịch phủi tay đứng dậy, hất mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra vòng tuyết nguyệt trên trán.

“Cô… cô… cô là…” Thượng Dã run run kêu lên.

“Đến giờ ông mới biết chúng ta là ai sao? Ông cứ cố gắng nói với chủ nhân của ông, chỉ là… chúng ta lo lắng cho ông đấy nhé, người kia e rằng sẽ muốn tính mạng của ông nhanh thôi.” Phong Tịch cười càng lúc càng vui vẻ, nghiêng tai lắng nghe, trong mắt lóe lên ánh sáng thích thú. “Suỵt… Ông lắng nghe một chút, có rất nhiều tiếng bước chân đang đi về hướng này đấy, toàn bộ mọi người trong Khúc thành sẽ sớm biết Thượng đại gia ông bị người trói ở trong phòng thôi.”

“Không…” Thượng Dã nhìn người con gái áo trắng đẩy cửa sổ ra, không khỏi kinh hoàng la hét, giờ khắc này, ông thà chết cũng không muốn người kia biết đến.

Phong Tịch quay đầu nhìn Thượng Dã hoảng sợ đễn nỗi cả người run lẩy bẩy trên mặt đấy, cười đến vô hại, “Ha ha… Thượng Dã, ông vốn có thể an hưởng phú quý, chỉ tiếc… Thế này coi như nghiêm phạt việc ông hại Hàn gia đi!”

Nói xong nàng nhẹ nhàng nhún người, hòa tan trong đêm đen. Làn gió tựa như mang theo lời nói khẽ khàng không cam chịu của nàng. “Xem ra ta phải đi hỏi con hồ ly đen kia rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook