Chương 46: Hẹn hò
ChangNocMi
28/04/2022
Ngồi ôm lấy cô đến khi tay tê cứng vẫn một mực không buông. Đồng hồ điểm đến giờ làm việc cũng không nỡ đánh thức cô dậy. An Nhi cứ vậy mà ngon giấc trong lòng anh. Đã lố hơn nửa tiếng, Hàn Võ Ngôn mới từ từ lay người cô dậy.
- An Nhi, dậy thôi em.
- Ưm... vào làm rồi sao?
- Ừm, vào rồi.
An Nhi mơ màng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ trên tay anh không khỏi nhíu mày.
- Sao không gọi em sớm hơn.
- Em ngủ ngon như vậy, anh không nỡ. Dạo này, em cũng quá vất vả rồi.
Lời nói ngắn gọn chứa đầy tình cảm ấm áp và sự quan tâm của anh dành cho cô. An Nhi sụt sịt mũi cọ cọ vài đường lên cổ anh. Vòng tay nhỏ nhắn vươn ra ôm lấy anh mà làm nũng.
- Võ Ngôn à, anh mới vất vả... em cũng bình thường thôi.
- Hừm... chẳng phải thứ vất vả nhất trên đời này là việc nuôi nấng em ư?
- Hừ, anh lại chọc em.
- Không chọc nữa, làm việc thôi.
- Ưm... muốn hôn cơ.
Võ Ngôn bật cười hôn chụt lên môi cô, An Nhi nghịch ngợm lắc đầu hôn lên môi anh thêm vài phát nữa. Tuy chỉ là những nụ hôn phớt nhưng thật sự chứa quá nhiều ngọt ngào.
- Em về phòng đây... anh sẽ không nhớ em đến phát điên chứ.
Hàn Võ Ngôn lắc đầu, bàn tay hư hỏng bóp nhẹ mông cô một cái. An Nhi bĩu môi đánh lên tay anh rồi rời khỏi phòng. Chưa đầy một phút đã mở cửa ló đầu vào nhìn anh.
- Võ Ngôn... tối nay nhất định phải hẹn hò.
Hàn Võ Ngôn thật chỉ biết cười gật đầu với cô. An Nhi được anh đáp ứng đúng ý thì vui mừng, thích thú quay trở về phòng. Đúng giờ tan ca, Hàn Võ Ngôn đã xuất hiện ở phòng cô, quần áo chỉnh tề, đứng ngay trước mặt cô còn cố tình nở ra một nụ cười. Đưa tay mình ra, anh nhướn nhẹ mày.
- Hẹn hò cùng nhau nhé, em yêu.
- Haha... tên sến súa nhà anh. Nhưng mà em thích!
An Nhi cười đến híp cả hai mắt, cô đưa tay ra đan vào tay anh. Bọn họ cứ vậy ôm ấp nhau rời khỏi tập đoàn.
- Anh à, mình đi đâu vậy?
- Em muốn đi đâu?
- Vậy chúng ta cùng đi dạo phố đi, tận hưởng không khí đường phố cũng rất tuyệt.
- Ừm, theo ý em hết.
- Hôm nay, em sẽ chủ động dẫn anh đi hẹn hò.
- Vâng, nghe theo em.
An Nhi giữ lời hứa đưa anh đi hẹn hò. Không cần quá cầu kỳ, An Nhi chỉ cần cùng Hàn Võ Ngôn sánh bước xuống phố cũng đã đủ để trái tim anh luân hồi đập loạn vì hạnh phúc. Bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, một khắc cũng không buông ra.
- Võ Ngôn, chúng ta lại đằng kia đi.
An Nhi kéo anh lại một quầy kem bên đường. Nhìn menu ngọt ngào với đủ hương vị làm cô thích thú. Nhìn một lượt, cuối cùng cũng có thể thấy được hương vị mình mong muốn.
- Chủ quán, cho tôi một ly hương vani ạ. Võ Ngôn, anh ăn vị gì vậy? Em muốn ăn thử vị mãng cầu.
- Vậy gọi cho anh ly mãng cầu.
- Chủ quán, cho tôi thêm một ly vị mãng cầu nữa ạ.
Hàn Võ Ngôn không thích ăn ngọt nhưng nếu là cô thì anh lại không muốn từ chối. Nhận được ly kem từ chủ quán, An Nhi vui vẻ cười đến híp cả mắt.
- Kem ở đây thơm thật.
- Cảm ơn cô, kem ở đây là do chính tôi làm, mùi vị đảm bảo rất tự nhiên.
- Oaaa, bác giỏi thật đấy, kem cũng rất ngon.
- Haha vâng, chúc cho cô cậu ăn ngon miệng, chuyện tình yêu cũng sẽ mãi ngọt ngào như kem tươi.
- Vâng ạ, cảm ơn bác.
Hàn Võ Ngôn không quan tâm mấy tới lời nói của chủ cửa hàng. Dẫu sao thì anh cũng quá quen với mấy việc lấy lòng khách hàng và đánh tâm lý người mua rồi. Mấy loại kem này chắc chắn không phải tự làm, nhưng anh cũng không muốn vạch trần, An Nhi đang vui vẻ thế kia, anh sao nỡ làm cô tụt cảm xúc. Cầm ly kem trên tay, anh chỉ ăn một chút rồi múc một muỗng đưa tới miệng cô.
- Chẳng phải em muốn thử sao?
An Nhi cười híp mắt há miệng ăn hết muỗng kem trên tay anh. Vị mãng cầu chua chua, ngọt thanh hòa quyện cùng vị kem sữa béo thơm khiến cô thích thú
- Ngon quá đi mất thôi. Anh ăn thử vị của em đi.
An Nhi cũng múc một muỗng kem vani của mình đưa tới trước miệng của anh. Hàn Võ Ngôn nhìn cô một thoáng, quyết định há miệng ăn một miếng gật gù khen ngợi
- Của em ngon thật.
- Tất nhiên rồi.
An Nhi vui vẻ ăn phần kem của mình. Cả hai cứ vậy nắm tay nhau trên phố đi bộ. Dừng lại trên cây cầu thuộc sông B, An Nhi dựa vào thành cầu bĩu môi.
- Tay em đổ mồ hôi rồi, anh buông ra một chút đi.
Hàn Võ Ngôn buông ta cô ra, anh đứng đối diện cô, hai tay chống hai bên ra ý bảo vệ khiến cô bật cười
- Anh đó, trẻ con.
- Anh chỉ sợ em nghịch ngợm thôi.
- Em là người lớn mà, sao anh cứ nói như kiểu em là con nít vậy?
- Em là bà cụ non của anh.
- Hừ, anh là ông già khó ưa, ó đăm.
Hàn Võ Ngôn nhếch môi đưa mắt nhìn ra dòng sông đêm. Quả thật, cho dù ở ngoài xã hội có bao nhiêu phiền toái và mệt mỏi thì ở bên cô vẫn là bình yên nhất. An Nhi thật sự đã là nhà, là nơi anh muốn về nhất mỗi khi áp lực. Đảo mắt qua bên cạnh, một cặp đôi đang đắm chìm vào nụ hôn khiến anh nhếch môi. Cô gái của anh thì vẫn còn say xưa ăn hết ly kem mãng cầu ban nãy của anh mà không chú ý xung quanh.
- An Nhi.
- Hửm?
- Em nhìn sang bên cạnh đi.
An Nhi nhíu mày ngước mắt lên nhìn sang bên cạnh. Cô đang không hiểu chuyện gì liền bị anh cắn một miếng kem, tay anh nâng cằm cô lên mà đáp môi lên môi cô. Vị kem lành lạnh, ngọt ngào tan chảy trong khuôn miệng. An Nhi như bị cuốn vào sự ngọt ngào này. Dứt nụ hôn, anh khẽ cười cắn nhẹ môi cô
- Kem được anh đút ngon hơn chứ?
- Phải, nhưng mà đây là đường phố. Anh tiết chế một chút đi.
- Xung quanh đây chỉ có các cặp đôi thôi, em ngại ngần làm gì?
- Anh đúng là sói già mặt dày.
Hàn Võ Ngôn bật cười nắm tay cô tiếp tục sánh bước trên đường phố. Hết nắm tay lại khoác eo, An Nhi cũng thật bó tay với cái tính chiếm hữu này của anh.
- Hàn Võ Ngôn này.
- Hửm?
- Em biết là dạo gần đây anh rất mệt mỏi, rất áp lực. Nhưng mà... em muốn anh biết, cho dù bất cứ chuyện gì dù nhỏ hay lớn, thì em vẫn luôn ở đây... chờ đợi anh về... vòng tay này nguyện là nhà, là bình yên của anh.
- Gì đây? Em đang tính khiến anh cảm động đến chết sao?
- Thì em nói vậy đấy... anh có muốn ở trong vòng tay của em không?
Hàn Võ Ngôn không nói thêm chỉ dùng hành động để chứng minh anh cần cô. Ôm lấy cô, Hàn Võ Ngôn giờ đây cần được cô vuốt ve và dỗ dành. Vòng tay của cô thật sự rất tốt, chỉ cần có nó thì mọi áp lực đều tan biến.
- Võ Ngôn, chúng ta về nhà nhé. Em buồn ngủ rồi.
- Được, chúng ta về nhà.
An Nhi khẽ cười, "chúng ta về nhà" sao? Nghe thật giống như một đôi vợ chồng trẻ vậy. Một cỗ ấm áp tràn vào trong trái tim cô. Anh thật sự rất đặc biệt, tình cảm của anh lúc nào cũng khiến cho cô có cảm giác yên bình nhưng luôn cuồng nhiệt và cháy bỏng.
- An Nhi, dậy thôi em.
- Ưm... vào làm rồi sao?
- Ừm, vào rồi.
An Nhi mơ màng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ trên tay anh không khỏi nhíu mày.
- Sao không gọi em sớm hơn.
- Em ngủ ngon như vậy, anh không nỡ. Dạo này, em cũng quá vất vả rồi.
Lời nói ngắn gọn chứa đầy tình cảm ấm áp và sự quan tâm của anh dành cho cô. An Nhi sụt sịt mũi cọ cọ vài đường lên cổ anh. Vòng tay nhỏ nhắn vươn ra ôm lấy anh mà làm nũng.
- Võ Ngôn à, anh mới vất vả... em cũng bình thường thôi.
- Hừm... chẳng phải thứ vất vả nhất trên đời này là việc nuôi nấng em ư?
- Hừ, anh lại chọc em.
- Không chọc nữa, làm việc thôi.
- Ưm... muốn hôn cơ.
Võ Ngôn bật cười hôn chụt lên môi cô, An Nhi nghịch ngợm lắc đầu hôn lên môi anh thêm vài phát nữa. Tuy chỉ là những nụ hôn phớt nhưng thật sự chứa quá nhiều ngọt ngào.
- Em về phòng đây... anh sẽ không nhớ em đến phát điên chứ.
Hàn Võ Ngôn lắc đầu, bàn tay hư hỏng bóp nhẹ mông cô một cái. An Nhi bĩu môi đánh lên tay anh rồi rời khỏi phòng. Chưa đầy một phút đã mở cửa ló đầu vào nhìn anh.
- Võ Ngôn... tối nay nhất định phải hẹn hò.
Hàn Võ Ngôn thật chỉ biết cười gật đầu với cô. An Nhi được anh đáp ứng đúng ý thì vui mừng, thích thú quay trở về phòng. Đúng giờ tan ca, Hàn Võ Ngôn đã xuất hiện ở phòng cô, quần áo chỉnh tề, đứng ngay trước mặt cô còn cố tình nở ra một nụ cười. Đưa tay mình ra, anh nhướn nhẹ mày.
- Hẹn hò cùng nhau nhé, em yêu.
- Haha... tên sến súa nhà anh. Nhưng mà em thích!
An Nhi cười đến híp cả hai mắt, cô đưa tay ra đan vào tay anh. Bọn họ cứ vậy ôm ấp nhau rời khỏi tập đoàn.
- Anh à, mình đi đâu vậy?
- Em muốn đi đâu?
- Vậy chúng ta cùng đi dạo phố đi, tận hưởng không khí đường phố cũng rất tuyệt.
- Ừm, theo ý em hết.
- Hôm nay, em sẽ chủ động dẫn anh đi hẹn hò.
- Vâng, nghe theo em.
An Nhi giữ lời hứa đưa anh đi hẹn hò. Không cần quá cầu kỳ, An Nhi chỉ cần cùng Hàn Võ Ngôn sánh bước xuống phố cũng đã đủ để trái tim anh luân hồi đập loạn vì hạnh phúc. Bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, một khắc cũng không buông ra.
- Võ Ngôn, chúng ta lại đằng kia đi.
An Nhi kéo anh lại một quầy kem bên đường. Nhìn menu ngọt ngào với đủ hương vị làm cô thích thú. Nhìn một lượt, cuối cùng cũng có thể thấy được hương vị mình mong muốn.
- Chủ quán, cho tôi một ly hương vani ạ. Võ Ngôn, anh ăn vị gì vậy? Em muốn ăn thử vị mãng cầu.
- Vậy gọi cho anh ly mãng cầu.
- Chủ quán, cho tôi thêm một ly vị mãng cầu nữa ạ.
Hàn Võ Ngôn không thích ăn ngọt nhưng nếu là cô thì anh lại không muốn từ chối. Nhận được ly kem từ chủ quán, An Nhi vui vẻ cười đến híp cả mắt.
- Kem ở đây thơm thật.
- Cảm ơn cô, kem ở đây là do chính tôi làm, mùi vị đảm bảo rất tự nhiên.
- Oaaa, bác giỏi thật đấy, kem cũng rất ngon.
- Haha vâng, chúc cho cô cậu ăn ngon miệng, chuyện tình yêu cũng sẽ mãi ngọt ngào như kem tươi.
- Vâng ạ, cảm ơn bác.
Hàn Võ Ngôn không quan tâm mấy tới lời nói của chủ cửa hàng. Dẫu sao thì anh cũng quá quen với mấy việc lấy lòng khách hàng và đánh tâm lý người mua rồi. Mấy loại kem này chắc chắn không phải tự làm, nhưng anh cũng không muốn vạch trần, An Nhi đang vui vẻ thế kia, anh sao nỡ làm cô tụt cảm xúc. Cầm ly kem trên tay, anh chỉ ăn một chút rồi múc một muỗng đưa tới miệng cô.
- Chẳng phải em muốn thử sao?
An Nhi cười híp mắt há miệng ăn hết muỗng kem trên tay anh. Vị mãng cầu chua chua, ngọt thanh hòa quyện cùng vị kem sữa béo thơm khiến cô thích thú
- Ngon quá đi mất thôi. Anh ăn thử vị của em đi.
An Nhi cũng múc một muỗng kem vani của mình đưa tới trước miệng của anh. Hàn Võ Ngôn nhìn cô một thoáng, quyết định há miệng ăn một miếng gật gù khen ngợi
- Của em ngon thật.
- Tất nhiên rồi.
An Nhi vui vẻ ăn phần kem của mình. Cả hai cứ vậy nắm tay nhau trên phố đi bộ. Dừng lại trên cây cầu thuộc sông B, An Nhi dựa vào thành cầu bĩu môi.
- Tay em đổ mồ hôi rồi, anh buông ra một chút đi.
Hàn Võ Ngôn buông ta cô ra, anh đứng đối diện cô, hai tay chống hai bên ra ý bảo vệ khiến cô bật cười
- Anh đó, trẻ con.
- Anh chỉ sợ em nghịch ngợm thôi.
- Em là người lớn mà, sao anh cứ nói như kiểu em là con nít vậy?
- Em là bà cụ non của anh.
- Hừ, anh là ông già khó ưa, ó đăm.
Hàn Võ Ngôn nhếch môi đưa mắt nhìn ra dòng sông đêm. Quả thật, cho dù ở ngoài xã hội có bao nhiêu phiền toái và mệt mỏi thì ở bên cô vẫn là bình yên nhất. An Nhi thật sự đã là nhà, là nơi anh muốn về nhất mỗi khi áp lực. Đảo mắt qua bên cạnh, một cặp đôi đang đắm chìm vào nụ hôn khiến anh nhếch môi. Cô gái của anh thì vẫn còn say xưa ăn hết ly kem mãng cầu ban nãy của anh mà không chú ý xung quanh.
- An Nhi.
- Hửm?
- Em nhìn sang bên cạnh đi.
An Nhi nhíu mày ngước mắt lên nhìn sang bên cạnh. Cô đang không hiểu chuyện gì liền bị anh cắn một miếng kem, tay anh nâng cằm cô lên mà đáp môi lên môi cô. Vị kem lành lạnh, ngọt ngào tan chảy trong khuôn miệng. An Nhi như bị cuốn vào sự ngọt ngào này. Dứt nụ hôn, anh khẽ cười cắn nhẹ môi cô
- Kem được anh đút ngon hơn chứ?
- Phải, nhưng mà đây là đường phố. Anh tiết chế một chút đi.
- Xung quanh đây chỉ có các cặp đôi thôi, em ngại ngần làm gì?
- Anh đúng là sói già mặt dày.
Hàn Võ Ngôn bật cười nắm tay cô tiếp tục sánh bước trên đường phố. Hết nắm tay lại khoác eo, An Nhi cũng thật bó tay với cái tính chiếm hữu này của anh.
- Hàn Võ Ngôn này.
- Hửm?
- Em biết là dạo gần đây anh rất mệt mỏi, rất áp lực. Nhưng mà... em muốn anh biết, cho dù bất cứ chuyện gì dù nhỏ hay lớn, thì em vẫn luôn ở đây... chờ đợi anh về... vòng tay này nguyện là nhà, là bình yên của anh.
- Gì đây? Em đang tính khiến anh cảm động đến chết sao?
- Thì em nói vậy đấy... anh có muốn ở trong vòng tay của em không?
Hàn Võ Ngôn không nói thêm chỉ dùng hành động để chứng minh anh cần cô. Ôm lấy cô, Hàn Võ Ngôn giờ đây cần được cô vuốt ve và dỗ dành. Vòng tay của cô thật sự rất tốt, chỉ cần có nó thì mọi áp lực đều tan biến.
- Võ Ngôn, chúng ta về nhà nhé. Em buồn ngủ rồi.
- Được, chúng ta về nhà.
An Nhi khẽ cười, "chúng ta về nhà" sao? Nghe thật giống như một đôi vợ chồng trẻ vậy. Một cỗ ấm áp tràn vào trong trái tim cô. Anh thật sự rất đặc biệt, tình cảm của anh lúc nào cũng khiến cho cô có cảm giác yên bình nhưng luôn cuồng nhiệt và cháy bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.