Chương 51: Quá khứ của lục thiên phi
ChangNocMi
28/04/2022
Cả bữa ăn còn lại, Tần Kiến Phong liên tục nhìn về phía Thiên Phi nhằm chọc ghẹo. Nhưng mà nữ thư ký của chúng ta đâu phải dạng vừa. Cô chính là không phải mấy ả bánh bèo chỉ cần cậu đá mắt đưa tình liền có thể gục ngã. Thiên Phi trước giờ sống rất ý chí và nghị lực. Cô cũng cực ghét những tên tra nam như Tần Kiến Phong, cái danh cái tiếng của cậu ta quá lớn, Thiên Phi dù không biết mặt mũi nhưng vẫn nghe được cái tính cách trời khó ưa, đất khó duyệt của cậu.
Biết mình bị ngó lơ, người đào hoa, phong lưu như Tần Kiến Phong có chút không quen. Nhưng mà với cái tính cách ngông cuồng thì cậu lại xem đây là một thử thách, càng khó chinh phục thì mới càng thú vị.
Ngước mắt lên, Tần Kiến Phong ngang nhiên đá mắt với cô một cái. Thiên Phi nhíu mày không quan tâm, cúi xuống tiếp tục thưởng thức món ăn ngon lành của mình. Kiến Phong đâu chịu thua, khẽ ho nhẹ một cái đặt dao nĩa xuống bàn.
- Nghe nói thư ký Lục rất giỏi, không ấy nếu Hàn Tổng bận có thể để tôi trao đổi riêng với thư ký Lục cũng được.
- Cũng được, dẫu sao tôi cũng có rất nhiều thứ cần giải quyết. Thiên Phi, em có thể không?
Thiên Phi nhìn anh khẽ cười, ánh mắt đưa qua Tần Kiến Phong liền bạo dạng nóng rực như muốn phun lửa, ăn tươi nuốt sống cậu. Biết bản thân bị chọc ghẹo nhưng Thiên Phi cũng không thể làm mất mặt, mất mũi của Hàn Thị, cái danh thư ký tập đoàn của cô đâu phải muốn làm gì là làm. Cười gượng một cái, cô khẽ gật đầu.
- Em được.
- Vậy quyết định như vậy nhé, lát tôi về phòng giải quyết các giấy tờ. Tần Tổng và thư ký Lục cứ bàn bạc, sau khi giải quyết xong tôi sẽ xuống đây với mọi người.
- Vâng.
Hàn Võ Ngôn ăn uống nhanh chóng tranh thủ về khách sạn để gọi điện cho vợ. Có làm gì thì cũng nên để sau, vợ mới là nhất. An Nhi bên kia đang buồn chán nằm dài trên bàn làm việc, thấy điện thoại đổ chuông, còn là tài khoản của anh liền vui vẻ hơn hẳn bắt máy.
"Có phải anh đã nhớ em rất nhiều đúng không?"
- Phải rồi, anh đang rất nhớ em. Đã ăn gì chưa?
"Em đã ăn rồi, đồ ăn do quản gia Khương làm hôm nay rất ngon, em đã ăn những 2 chén cơm đầy."
- Thật tốt, ăn nhiều một chút... đợi anh về để anh ôm.
"Hừ, anh xem bụng em đã tăng lên 3 cm rồi đấy, tất cả là do anh."
- Em mập một chút mới đáng yêu.
Buổi trò chuyện ngọt ngào xoay quanh những câu hỏi han và quan tâm. Xa nhau lại nhớ nhau, nỗi niềm lo lắng cũng vì thế mà nhân đôi. Ai cũng lo sợ đối phương không biết cách chăm sóc sức khỏe, sợ rằng ai kia sẽ nhớ mình đến mức buồn chán.
Lục Thiên Phi sau khi ăn xong liền đan hai tay lên bàn nhìn Tần Kiến Phong. Một người nghiêm túc và cứng nhắc như cô vẫn luôn cố gắng xây dựng vòng vây bảo vệ trước khi sói vào hang.
- Tôi cảnh cáo cậu, làm việc cho đúng tác phong. Cho dù cậu có chức cao, quyền rộng thì Lục Thiên Phi tôi, một chút cũng không sợ sệt.
- Haizz, bà chị cứng nhắc quá đi, 33 tuổi vẫn ế thì biết là bà chị đây cũng rất khó chiều. Hay chính... ế do thực lực?
- Cậu... mau vào vấn đề công việc, nếu cậu còn dám cợt nhã, tôi sẽ đập cậu một trận đấy.
- Chị không sợ bị đuổi việc sao? Tôi là nhân vật rất lớn và là đối tác quan trọng của Hàn Thị đấy.
- Ha, một chút cũng không. Cậu có cho Hàn Võ Ngôn cả tấn vàng thì anh ta cũng không dám đuổi tôi, cho nên cậu cũng liệu hồn!
- Không dám đuổi chị? Tại sao cơ?
- Tại tôi giỏi đấy!
Lục Thiên Phi nhếch nhẹ môi đứng bật dậy bỏ ra ngoài. Nhìn phong thái tự tin của cô càng khiến cho Tần Kiến Phong thêm hứng thú, nhướn vai một cái, đặt vài tờ tiền xuống bàn rời đi.
- Thú vị rồi đây!1
Thiên Phi ban đầu muốn làm việc một cách nghiêm túc nhưng mà do bị quấy phá nên lại mất đi hứng thú làm việc. Thà để cô tự giải quyết có khi còn nhanh hơn phải làm chung với tên nhóc phiền phức kia.
Trong lòng đầy khó chịu, bỗng nhiên lại muốn dạo biển. Bước xuống biển lớn ngắm nhìn từng đợt sóng đêm êm ả đang dần tạt vào từng bãi cát trắng. Nếu lúc nào, biển cũng lặng như thế này thì có lẽ dự án của nghỉ dưỡng cũng đang phát triển rất tốt. Tiếc là biển lúc lặng, lúc lại sóng gió.
Thiên Phi cứ vậy bước đi mà không nghĩ tới có người nãy giờ vẫn còn bám đuôi theo cô. Tần Kiến Phong là đang say tình hay đang bị thói trăng hoa điều khiển? Mới trưa nay, cậu còn muốn chia tay bạn gái vì suy nghĩ lũ con gái luôn phiền phức. Nhưng sao bây giờ lại một mực muốn bám đuôi đi theo Lục Thiên Phi?
Mà Lục Thiên Phi nào thèm ngó ngàng tới cậu. Cô cứ vậy bước đi trên bờ cát lớn, in hằn từng dấu chân lại rồi đến sóng cuốn đi. Ngồi xuống tảng đá cạnh đó, Thiên Phi mệt mỏi nghĩ về những gì mình đang làm.
Thiên Phi không có cha, cũng không có mẹ, cô đơn độc sống cuộc đời của mình trên thế giới bao la, rộng lớn mà không cần một vòng tay nào che chở. Những gì cô muốn cô sẽ tự tay mình làm ra. Xung quanh ai cũng nghĩ cô là người tài giỏi, hoạt bát nhưng họ chẳng biết được cô cũng là một đứa nhỏ tội nghiệp, vẫn đơn độc trở về nhà và rồi lại khóc thầm như một đứa trẻ.
Lục Thiên Phi có được ngày hôm nay là do một công lớn của Hàn Võ Ngôn. Ngày cô cầm chiếc bằng đại học trên tay, cô ngỡ rằng mình chẳng thể làm nên cơm cháo gì. Cô lựa chọn cho mình trường học tệ nhất nước, chỉ có cách như vậy thì cô mới có thể trang trải cho tiền học phí. Vừa làm, vừa học, cơm không dám ăn, áo cũng chẳng dám mặc, tích góp từng chút một cho tiền học.
Ngày nộp hồ sơ tại Hàn Thị, nhìn mọi người xung quanh ai cũng ăn mặc sang chảnh, khí thế tự tin đầy ắp. Bằng cấp họ cầm trên tay cũng đều là của các trường danh tiếng. Trong khi đó, Lục Thiên Phi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans bó sát, tấm bằng trên tay đúng là không thể sánh lại.
Ấy vậy mà Hàn Võ Ngôn vẫn lựa chọn cô, trao hết niềm tin cho cô. Nghĩ lại cũng thấy anh thật sự can đảm. Nhưng Lục Thiên Phi cũng không làm anh thất vọng, đánh đổi cho anh ngày hôm nay là một nữ thư ký xinh đẹp và tài giỏi. Vẫn đang mông lung suy nghĩ về cuộc đời mình thì một giọng nói trầm thấp vang lên.
- Này, chị đang nghĩ gì đấy?
Cái giọng đáng ghét vang lên khiến cô chán nản liếc qua. Tần Kiến Phong như vậy lại dám ung dung ngồi xuống kế bên cô.
- Có chuyện buồn sao? Đôi mắt của chị hình như không vui...
- Không phải chuyện của cậu.
- Đang suy nghĩ, tại sao mình 33 rồi vẫn chưa có bến đổ sao?
- Này, cậu muốn chết hả?
Kiến Phong cười lớn xua xua tay ra ý không muốn. Bất chợt cậu ta nắm lấy tay Thiên Phi kéo về phía mình khiến Thiên Phi giật mình giật tay ra. Trong mắt hiênn rõ những tia khó chịu.
- Làm gì?
- Để tôi bôi thuốc cho chị, vết bỏng từ chiều mà chị vẫn còn lì lợm chưa bôi đấy.
- Không cần.
- Ngoan nào, để lên sẹo sẽ rất xấu. Tay chị còn đẹp như vậy, tôi đây không nỡ.
Kiến Phong giữ tay cô chặt lại bôi một lớp thuốc bỏng nhẹ lên tay cô. Vừa bôi lại vừa chu môi ra thổi thổi nhẹ làm cô bật cười
- Cậu thật là...
- Thật đẹp trai đúng không?
- Tự mãn.
Tần Kiến Phong khẽ cười đưa tuýt thuốc qua cho cô. Đôi mắt anh nhìn thẳng lên bầu trời đêm, xoáy sâu vào không gian rộng lớn. Thiên Phi nhìn qua khẽ cau mày
- Làm gì mà nhìn cậu mệt mỏi vậy? Yêu đương nhiều nên mệt sao?
- Không, chỉ là tôi đang cảm thấy bản thân thật vô dụng.
- Vô dụng?
- Giá như tôi có thể giống Hàn Tổng, bản lĩnh và kiên cường.
Thiên Phi nhếch môi cười, cô hít một hơi sâu nhìn ra xa, đôi mắt gần như đã không còn tiêu cự.
- Tại sao phải bắt chước người khác? Trong khi cậu là một cá thể riêng biệt?
- Chị nói gì vậy?
- Cậu chỉ mới 28 tuổi, đã là chủ tịch của một công ty. Xung quanh, có bao nhiêu người ở tuổi cậu có thể làm được như vậy?
- Chủ tịch thì đã sao chứ? Tôi vẫn là kẻ vô dụng... chẳng bảo vệ nổi những dự án tâm huyết của mình.
Lục Thiên Phi cầm một hòn đá chọi thẳng xuống biển lớn. Tiếng nước vang lên khiến cô thoải mái vươn vai
- Vậy cậu nghĩ Hàn Võ Ngôn giữ được chắc? Khu nghỉ dưỡng này cũng là dự án tâm huyết của anh ấy. Và anh ấy cũng chẳng giữ được đấy thôi. Vấn đề là ở cậu, đừng mang cái bóng của người khác khoác lên mình, nặng nề lắm.
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi. Tần Kiến Phong thấy vậy vội vã chạy theo sau. Từng bước chân Thiên Phi in trên cát, Kiến Phong chạy vội vã đằng sau khoác tay lên vai cô
- Này, nói xem... chị tâm lý như vậy sao tới giờ vẫn chưa có người yêu.
- Bỏ tay cậu ra đi, tôi với cậu không thân thiết như vậy.
Thiên Phi hất tay Kiến Phong trên vai mình xuống. Cậu bật cười sánh bước đi cùng cô
- Cho tôi cơ hội đi, tôi sẽ khiến chị hạnh phúc.
- Thần kinh!
Cứ như vậy, cả hai sánh bước đi một đoạn trên bãi cát trắng. Trở về phòng, lại bắt đầu với những công việc mệt mỏi. Tần Kiến Phong gõ gõ máy tính đắn đo suy nghĩ
- Nếu bây giờ, xây dựng bằng ngói thì sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ là vậy, Tần Kiến Phong lập tức lên kế hoạch cho quyết định giải quyết. Không hiểu sao, sau lời nói của Thiên Phi lại khiến cậu trở nên có nghị lực hơn hẳn. Cô nói đúng, cậu cần là chính mình, làm những điều mà cậu có thể làm, cống hiến những gì tốt nhất cho những dự án, sản phẩm của mình.
Hàn Võ Ngôn ở trên phòng sau cuộc trò chuyện với An Nhi lại quay về với công việc. Anh cần lên một kế hoạch cụ thể để giải quyết xong sớm sự cố lần này. Cứ vậy, anh tập trung vào công việc đến 2 giờ sáng mới có thể chợp mắt. Thế nhưng mới dừng lại liền nhớ đến cô. Mở điện thoại với hình nền là An Nhi khiến anh bật cười.
- Nhớ em đến chết mất.
Biết mình bị ngó lơ, người đào hoa, phong lưu như Tần Kiến Phong có chút không quen. Nhưng mà với cái tính cách ngông cuồng thì cậu lại xem đây là một thử thách, càng khó chinh phục thì mới càng thú vị.
Ngước mắt lên, Tần Kiến Phong ngang nhiên đá mắt với cô một cái. Thiên Phi nhíu mày không quan tâm, cúi xuống tiếp tục thưởng thức món ăn ngon lành của mình. Kiến Phong đâu chịu thua, khẽ ho nhẹ một cái đặt dao nĩa xuống bàn.
- Nghe nói thư ký Lục rất giỏi, không ấy nếu Hàn Tổng bận có thể để tôi trao đổi riêng với thư ký Lục cũng được.
- Cũng được, dẫu sao tôi cũng có rất nhiều thứ cần giải quyết. Thiên Phi, em có thể không?
Thiên Phi nhìn anh khẽ cười, ánh mắt đưa qua Tần Kiến Phong liền bạo dạng nóng rực như muốn phun lửa, ăn tươi nuốt sống cậu. Biết bản thân bị chọc ghẹo nhưng Thiên Phi cũng không thể làm mất mặt, mất mũi của Hàn Thị, cái danh thư ký tập đoàn của cô đâu phải muốn làm gì là làm. Cười gượng một cái, cô khẽ gật đầu.
- Em được.
- Vậy quyết định như vậy nhé, lát tôi về phòng giải quyết các giấy tờ. Tần Tổng và thư ký Lục cứ bàn bạc, sau khi giải quyết xong tôi sẽ xuống đây với mọi người.
- Vâng.
Hàn Võ Ngôn ăn uống nhanh chóng tranh thủ về khách sạn để gọi điện cho vợ. Có làm gì thì cũng nên để sau, vợ mới là nhất. An Nhi bên kia đang buồn chán nằm dài trên bàn làm việc, thấy điện thoại đổ chuông, còn là tài khoản của anh liền vui vẻ hơn hẳn bắt máy.
"Có phải anh đã nhớ em rất nhiều đúng không?"
- Phải rồi, anh đang rất nhớ em. Đã ăn gì chưa?
"Em đã ăn rồi, đồ ăn do quản gia Khương làm hôm nay rất ngon, em đã ăn những 2 chén cơm đầy."
- Thật tốt, ăn nhiều một chút... đợi anh về để anh ôm.
"Hừ, anh xem bụng em đã tăng lên 3 cm rồi đấy, tất cả là do anh."
- Em mập một chút mới đáng yêu.
Buổi trò chuyện ngọt ngào xoay quanh những câu hỏi han và quan tâm. Xa nhau lại nhớ nhau, nỗi niềm lo lắng cũng vì thế mà nhân đôi. Ai cũng lo sợ đối phương không biết cách chăm sóc sức khỏe, sợ rằng ai kia sẽ nhớ mình đến mức buồn chán.
Lục Thiên Phi sau khi ăn xong liền đan hai tay lên bàn nhìn Tần Kiến Phong. Một người nghiêm túc và cứng nhắc như cô vẫn luôn cố gắng xây dựng vòng vây bảo vệ trước khi sói vào hang.
- Tôi cảnh cáo cậu, làm việc cho đúng tác phong. Cho dù cậu có chức cao, quyền rộng thì Lục Thiên Phi tôi, một chút cũng không sợ sệt.
- Haizz, bà chị cứng nhắc quá đi, 33 tuổi vẫn ế thì biết là bà chị đây cũng rất khó chiều. Hay chính... ế do thực lực?
- Cậu... mau vào vấn đề công việc, nếu cậu còn dám cợt nhã, tôi sẽ đập cậu một trận đấy.
- Chị không sợ bị đuổi việc sao? Tôi là nhân vật rất lớn và là đối tác quan trọng của Hàn Thị đấy.
- Ha, một chút cũng không. Cậu có cho Hàn Võ Ngôn cả tấn vàng thì anh ta cũng không dám đuổi tôi, cho nên cậu cũng liệu hồn!
- Không dám đuổi chị? Tại sao cơ?
- Tại tôi giỏi đấy!
Lục Thiên Phi nhếch nhẹ môi đứng bật dậy bỏ ra ngoài. Nhìn phong thái tự tin của cô càng khiến cho Tần Kiến Phong thêm hứng thú, nhướn vai một cái, đặt vài tờ tiền xuống bàn rời đi.
- Thú vị rồi đây!1
Thiên Phi ban đầu muốn làm việc một cách nghiêm túc nhưng mà do bị quấy phá nên lại mất đi hứng thú làm việc. Thà để cô tự giải quyết có khi còn nhanh hơn phải làm chung với tên nhóc phiền phức kia.
Trong lòng đầy khó chịu, bỗng nhiên lại muốn dạo biển. Bước xuống biển lớn ngắm nhìn từng đợt sóng đêm êm ả đang dần tạt vào từng bãi cát trắng. Nếu lúc nào, biển cũng lặng như thế này thì có lẽ dự án của nghỉ dưỡng cũng đang phát triển rất tốt. Tiếc là biển lúc lặng, lúc lại sóng gió.
Thiên Phi cứ vậy bước đi mà không nghĩ tới có người nãy giờ vẫn còn bám đuôi theo cô. Tần Kiến Phong là đang say tình hay đang bị thói trăng hoa điều khiển? Mới trưa nay, cậu còn muốn chia tay bạn gái vì suy nghĩ lũ con gái luôn phiền phức. Nhưng sao bây giờ lại một mực muốn bám đuôi đi theo Lục Thiên Phi?
Mà Lục Thiên Phi nào thèm ngó ngàng tới cậu. Cô cứ vậy bước đi trên bờ cát lớn, in hằn từng dấu chân lại rồi đến sóng cuốn đi. Ngồi xuống tảng đá cạnh đó, Thiên Phi mệt mỏi nghĩ về những gì mình đang làm.
Thiên Phi không có cha, cũng không có mẹ, cô đơn độc sống cuộc đời của mình trên thế giới bao la, rộng lớn mà không cần một vòng tay nào che chở. Những gì cô muốn cô sẽ tự tay mình làm ra. Xung quanh ai cũng nghĩ cô là người tài giỏi, hoạt bát nhưng họ chẳng biết được cô cũng là một đứa nhỏ tội nghiệp, vẫn đơn độc trở về nhà và rồi lại khóc thầm như một đứa trẻ.
Lục Thiên Phi có được ngày hôm nay là do một công lớn của Hàn Võ Ngôn. Ngày cô cầm chiếc bằng đại học trên tay, cô ngỡ rằng mình chẳng thể làm nên cơm cháo gì. Cô lựa chọn cho mình trường học tệ nhất nước, chỉ có cách như vậy thì cô mới có thể trang trải cho tiền học phí. Vừa làm, vừa học, cơm không dám ăn, áo cũng chẳng dám mặc, tích góp từng chút một cho tiền học.
Ngày nộp hồ sơ tại Hàn Thị, nhìn mọi người xung quanh ai cũng ăn mặc sang chảnh, khí thế tự tin đầy ắp. Bằng cấp họ cầm trên tay cũng đều là của các trường danh tiếng. Trong khi đó, Lục Thiên Phi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans bó sát, tấm bằng trên tay đúng là không thể sánh lại.
Ấy vậy mà Hàn Võ Ngôn vẫn lựa chọn cô, trao hết niềm tin cho cô. Nghĩ lại cũng thấy anh thật sự can đảm. Nhưng Lục Thiên Phi cũng không làm anh thất vọng, đánh đổi cho anh ngày hôm nay là một nữ thư ký xinh đẹp và tài giỏi. Vẫn đang mông lung suy nghĩ về cuộc đời mình thì một giọng nói trầm thấp vang lên.
- Này, chị đang nghĩ gì đấy?
Cái giọng đáng ghét vang lên khiến cô chán nản liếc qua. Tần Kiến Phong như vậy lại dám ung dung ngồi xuống kế bên cô.
- Có chuyện buồn sao? Đôi mắt của chị hình như không vui...
- Không phải chuyện của cậu.
- Đang suy nghĩ, tại sao mình 33 rồi vẫn chưa có bến đổ sao?
- Này, cậu muốn chết hả?
Kiến Phong cười lớn xua xua tay ra ý không muốn. Bất chợt cậu ta nắm lấy tay Thiên Phi kéo về phía mình khiến Thiên Phi giật mình giật tay ra. Trong mắt hiênn rõ những tia khó chịu.
- Làm gì?
- Để tôi bôi thuốc cho chị, vết bỏng từ chiều mà chị vẫn còn lì lợm chưa bôi đấy.
- Không cần.
- Ngoan nào, để lên sẹo sẽ rất xấu. Tay chị còn đẹp như vậy, tôi đây không nỡ.
Kiến Phong giữ tay cô chặt lại bôi một lớp thuốc bỏng nhẹ lên tay cô. Vừa bôi lại vừa chu môi ra thổi thổi nhẹ làm cô bật cười
- Cậu thật là...
- Thật đẹp trai đúng không?
- Tự mãn.
Tần Kiến Phong khẽ cười đưa tuýt thuốc qua cho cô. Đôi mắt anh nhìn thẳng lên bầu trời đêm, xoáy sâu vào không gian rộng lớn. Thiên Phi nhìn qua khẽ cau mày
- Làm gì mà nhìn cậu mệt mỏi vậy? Yêu đương nhiều nên mệt sao?
- Không, chỉ là tôi đang cảm thấy bản thân thật vô dụng.
- Vô dụng?
- Giá như tôi có thể giống Hàn Tổng, bản lĩnh và kiên cường.
Thiên Phi nhếch môi cười, cô hít một hơi sâu nhìn ra xa, đôi mắt gần như đã không còn tiêu cự.
- Tại sao phải bắt chước người khác? Trong khi cậu là một cá thể riêng biệt?
- Chị nói gì vậy?
- Cậu chỉ mới 28 tuổi, đã là chủ tịch của một công ty. Xung quanh, có bao nhiêu người ở tuổi cậu có thể làm được như vậy?
- Chủ tịch thì đã sao chứ? Tôi vẫn là kẻ vô dụng... chẳng bảo vệ nổi những dự án tâm huyết của mình.
Lục Thiên Phi cầm một hòn đá chọi thẳng xuống biển lớn. Tiếng nước vang lên khiến cô thoải mái vươn vai
- Vậy cậu nghĩ Hàn Võ Ngôn giữ được chắc? Khu nghỉ dưỡng này cũng là dự án tâm huyết của anh ấy. Và anh ấy cũng chẳng giữ được đấy thôi. Vấn đề là ở cậu, đừng mang cái bóng của người khác khoác lên mình, nặng nề lắm.
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi. Tần Kiến Phong thấy vậy vội vã chạy theo sau. Từng bước chân Thiên Phi in trên cát, Kiến Phong chạy vội vã đằng sau khoác tay lên vai cô
- Này, nói xem... chị tâm lý như vậy sao tới giờ vẫn chưa có người yêu.
- Bỏ tay cậu ra đi, tôi với cậu không thân thiết như vậy.
Thiên Phi hất tay Kiến Phong trên vai mình xuống. Cậu bật cười sánh bước đi cùng cô
- Cho tôi cơ hội đi, tôi sẽ khiến chị hạnh phúc.
- Thần kinh!
Cứ như vậy, cả hai sánh bước đi một đoạn trên bãi cát trắng. Trở về phòng, lại bắt đầu với những công việc mệt mỏi. Tần Kiến Phong gõ gõ máy tính đắn đo suy nghĩ
- Nếu bây giờ, xây dựng bằng ngói thì sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ là vậy, Tần Kiến Phong lập tức lên kế hoạch cho quyết định giải quyết. Không hiểu sao, sau lời nói của Thiên Phi lại khiến cậu trở nên có nghị lực hơn hẳn. Cô nói đúng, cậu cần là chính mình, làm những điều mà cậu có thể làm, cống hiến những gì tốt nhất cho những dự án, sản phẩm của mình.
Hàn Võ Ngôn ở trên phòng sau cuộc trò chuyện với An Nhi lại quay về với công việc. Anh cần lên một kế hoạch cụ thể để giải quyết xong sớm sự cố lần này. Cứ vậy, anh tập trung vào công việc đến 2 giờ sáng mới có thể chợp mắt. Thế nhưng mới dừng lại liền nhớ đến cô. Mở điện thoại với hình nền là An Nhi khiến anh bật cười.
- Nhớ em đến chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.