Chương 52
Chung Cận
16/11/2022
Chúng ta chia tay rồi phải không.—— “Lý Duy, anh nhìn kìa, bên bãi biển đốt pháo hoa đẹp quá.”
Dưới bóng đêm, bờ biển im ắng và tờ mờ, khu biệt thự xa hoa lưng chừng núi và ngã ba phủ tuyết trắng xóa, cô gái kéo ống tay áo cậu thiếu niên, ngẩng đầu nhìn anh.
Phía sau họ pháo hoa tự do nở rộ rực rỡ. Đóa pháo hoa đầu tiên dường như đã nhấn một công tắc nào đó, dần dà, không chỉ một một đóa mà rất nhiều, thậm chí mấy chục đóa pháo hoa cùng nở bung, sáng rực một nửa bầu trời thành phố N.
Mọi người nhao nhao ra khỏi nhà, đứng bên ngoài xem pháo hoa.
Nơi này có vị trí cao nhất thành phố N, lại tọa cạnh biển nên tầm nhìn thoáng đãng nên có lẽ đây là địa điểm tốt nhất để xem pháo hoa.
Cậu thiếu niên cụp mắt nhìn cô gái trước mặt.
Đã lâu không gặp, có vẻ như cô đã gầy đi.
Hai má trắng mịn của cô lúc này ửng hồng, trên cổ mải mướt mồ hôi, lúc nói chuyện với anh còn mang theo hơi thở nhè nhẹ.
Trên đôi giày vải của cô dính rất nhiều bụi, có lẽ để tiện di chuyển nên cô đã xắn gấu quần lên để lộ một đoạn cổ chân mảnh khảnh trong mùa đông rét cắt da cắt thịt.
Cô ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên bẩn, nhưng lúc này ánh mắt nhìn anh lại tràn ngập ánh sáng.
Cậu thiếu niên khó chịu, siết chặt chiếc túi trong tay, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.
Vốn dĩ anh cho rằng anh thật sự không chịu đựng được nên mới tưởng tưởng ra cô. Vì vậy vừa rồi, anh đứng phía sau cô, cẩn thận quan sát cô rất lâu.
Thật ra sau nhiều ngày như vậy anh đã có chút khả năng phân biệt, cô gái xinh đẹp chứa đầy những chi tiết nhỏ cùng mái tóc dài phất phơ trước mặt này là Mạn Mạn của anh mà không phải giả.
Lớp băng cứng ngắc trong trái tim đột nhiên vỡ tan.
Cho nên nói con người đều tham lam, phản ứng đầu tiên của anh lại là mừng như điên.
Mạn Mạn của anh, cô đến tìm anh. Không ngờ cô lại một mình tìm đến nơi này, tìm đến thân thể tàn tạ đang cuộn tròn trốn tránh của anh.
Cô không trách anh, không mắng anh, cô nói, nói anh xem pháo hoa.
Không giống kiểu cảm xúc vỡ òa khi lo lắng sau bao nhiêu ngày tìm kiếm cuối cùng cũng gặp lại, cô bình thản như thể đã hẹn xong vào ngày hôm qua.
Trái tim tịch mịch và tê dại bao nhiêu ngày như vậy đột nhiên bắt đầu đập dữ dội, trái cổ khẽ lăn, thậm chí anh còn có thể nếm được mùi máu tanh trong cổ họng khô khốc.
Mọi cảm xúc đều vỡ òa giống như pháo hoa đầy trời, lúc này đột nhiên anh không muốn ngụy trang nữa.
Những chuyện kia đợi sau khi xem xong màn pháo hoa này hãy nói tiếp.
Thật ra mấy ngày nay anh sắp không thể cầm cự nỗi nữa.
“Được, Mạn Mạn, chúng ta xem pháo hoa nào.”
…
Một màn pháo hoa lớn kéo dài nửa giờ với nhiều sắc và hoa khác nhau, thậm chí có cái còn nở ra những đốm lửa vàng hệt như một trận mưa sao băng.
Từ giữa sườn núi nhìn xuống có thể lờ mờ thấy rất nhiều người đang tập trung ở ven biển, mọi người đều ngắm pháo hoa và tổ chức tiệc mừng cuối năm.
Cảnh tượng thơ mộng và rực rỡ như vậy nhưng mười năm sau, sau khi tất cả các thành phố đều bắt đầu cấm đốt pháo hoa liền không còn dễ dàng nhìn thấy nữa.
Trương Mạn níu chặt ống tay áo cậu thiếu niên, tựa vào giá xích đu trong sân của nhà cậu thiếu niên, nghe tiếng pháo nổ đì đùng, khẽ cong môi cười thầm.
Vẫn bị cô tìm thấy rồi nhé, cô biết tỏng cô nhất định sẽ tìm được anh mà.
…
Sau khi pháo hoa kết thúc, Trương Mạn kéo anh đi về phía cửa.
Vốn dĩ cô muốn nắm tay anh, lại bị anh khéo léo tránh đi —— anh chuyển túi đồ sang tay kia để bàn tay đang đưa qua của cô không bị hớ.
Trương Mạn nghiến răng đứng trước cửa, đợi anh cầm chìa khóa mở cửa.
Tiến vào cửa, phía sau huyền quan là phòng khách rộng rãi thoáng mát, nhấn công tắc “tách” một tiếng khiến một chiếc đèn chùm thủy tinh rất lớn bật sáng. Ánh đèn sáng ngời rọi từ trên cao xuống làm toàn bộ không gian sáng bừng trong tích tắc.
Khác với sự sang trọng bên ngoài, bên trong biệt thự rất trống trải, thậm chí còn trống trải hơn căn hộ trước kia của anh. Vừa bước vào phòng khách, ngoài trừ chiếc ghế sofa đơn ra những đồ dùng khác đều được phủ vải ni lông trắng —— đoán chừng mười năm nay chưa có ai sử dụng.
Trần của biệt thự rất cao khiến toàn bộ không gian càng thêm trống trải rộng lớn.
Cậu thiếu niên cởi giày đứng trên nền gạch men trắng như tuyết, đưa cho cô một đôi dép sạch sẽ duy nhất có thể đi được.
Kể từ sau câu nói đầu tiên kia anh không tiếp tục trò chuyện với cô mà chỉ luôn cụp mắt không chịu nhìn cô.
Không từ chối, cũng không đón nhận.
Mà cô cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Trương Mạn xỏ dép, đi vào trong với anh.
Có lẽ anh vẫn chưa nghĩ rõ.
Vậy thì cô sẽ cho anh thời gian.
Nhưng Trương Mạn biết rõ rất nhiều chuyện không thể tiếp tục giống trước đây nữa nên nho anh sự tự do và nghe theo tính khí của anh. Lần này, mặc kệ anh có muốn nghĩ rõ hay không thì cô cũng sẽ không rời khỏi anh nửa bước.
“Mạn Mạn, em đói không? Tôi đi nấu mì.”
Cậu thiếu niên lấy một gói mì ăn liền lớn trong chiếc túi anh vẫn luôn cầm trên tay, xé mở, lấy ra hai gói nhỏ sau đó nhìn cô.
Giọng điệu không mấy thân thiện nhưng cũng không được tính là xa lánh.
Giống như tiếp đãi một vị khách từ xa đến nhà chơi.
Nghe giọng điệu của anh, trong lòng Trương Mạn đột nhiên tức giận.
Bầu không khí yên ả lúc mới gặp dường như bị gió biển thổi bay theo tiếng pháo khi kết thúc.
Tìm anh nhiều ngày như vậy, cho dù biết anh bị bệnh, cho dù biết đây là tình huống hợp lý, cho dù biết từ góc độ của anh mà nói thì tất cả những thứ này có lẽ đều vì tốt cho cô.
Nhưng sao có thể không giận chứ.
Cô quả quyết nói: “Ừm, em tìm anh mười mấy ngày, hôm nay đã đi hai tiếng và leo núi nữa. Em rất đói, có trứng gà và chân giò hun khói không? Em muốn thêm trứng gà và chân giò hun khói.”
Nghe cô nói xong anh sững sờ.
Bầu không khí im lặng hồi lâu.
“Không có, bây giờ tôi đi mua…”
Vừa nói anh vừa đặt túi đồ trong tay lên bàn trong phòng ăn, muốn đi tới huyền quan.
Còn thật sự tính đi ra ngoài kìa.
Trương Mạn túm ống tay áo của anh, trong giọng nói mang theo mỉa mai: “Cho nên anh vốn tính ăn Tết bằng đống mì gói này hả?”
Cô nói xong, cậu thiếu niên lộ rõ vẻ sửng sốt.
Trương Mạn vừa giận vừa xót, anh còn không nhận ra hôm nay là giao thừa.
Ngay cả Tết đến mà anh cũng không biết.
Anh đã ở nhà suốt mười mấy ngày, ngoài trừ một chiếc sofa đơn ra những đồ dùng khác đều được phủ vải mà không hề kéo xuống. Bụi bám trên chiếc đèn chùm chưa lau, xem chừng chính là hôm đó vừa mới đến ở nên quét dọn đơn giản một lần để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt tối thiểu.
Rời xa cô nhiều ngày như vậy anh đã có một khoảng thời gian khá tồi tệ.
Sau khi tìm thấy anh lo lắng và tuyệt trọng trong lòng đã vơi hơn nửa, trái lại tức giận và ấm ức bị kìm nén một cách đau khổ vẫn không ngừng dâng cao.
Giận anh rời xa cô, càng giận anh không biết cách chăm sóc tốt bản thân.
Trương Mạn buông áo anh ra, khoanh tay đứng trước mặt anh, hạ quyết tâm, giả bộ dửng dưng nhìn anh: “Lý Duy, anh muốn ăn Tết một mình hay ăn Tết với em nào? Nếu anh muốn em đi, vậy bây giờ em lập tức về. Mẹ em và chú Từ đều đang chờ em ở nhà, hơn nữa bọn họ sẽ không để em phải ăn mì gói.”
“Tôi…”
Cậu thiếu niên nghe cô nói như vậy, ánh mắt liền sa sầm nhưng vẫn khư khư không nói gì.
Xem đi, anh vốn không muốn để em đi, hà tất gì phải giả bộ dửng dưng chứ.
Trái tim Trương Mạn như bị ngâm trong một cốc nước chanh, vừa xót vừa không biết làm sao cho đặng.
Một ít cảm xúc bất lực bắt đầu quấy phá.
“Tối nay khoa Văn nghệ của trường cũng có hoạt động đón giao thừa, hình như là đi hát. Mấy hôm trước đàn anh Tần Soái nhắn tin hỏi em có đi không. Nghe nhiều bạn học nói, đàn anh không chỉ chơi piano giỏi mà hát cũng rất hay, thật ra em cũng muốn đi nghe thử.”
“Anh nói xem? Anh nói em muốn đi không nào?”
“Mạn Mạn…”
Rốt cuộc cậu thiếu niên cũng không thể kiềm chế nữa, vô lực quay đầu nhìn cô, vừa xem liền rõ mòn một những thống khổ và vẫy vùng trong con ngươi đen láy ấy.
Ngón tay anh bấu vào tay áo của cô trong vô thức.
Không giả bộ được nữa chứ gì, không phải rất bình tĩnh rất lạnh lùng rất dửng dưng sao.
Trương Mạn nhắm mắt, lúc cười lên mang theo ánh lửa bập bùng.
“Lý Duy, chúng ta chia tay rồi phải không, trong bức thư lần trước anh còn nói rằng cảm thấy sau này em sẽ gặp được người càng tốt hơn. Đúng nhỉ, thế giới lớn như vậy, em vẫn nên trải nghiệm nhiều hơn mới được. Nếu em hẹn hò với đàn anh, có phải anh cũng cảm thấy không tệ không? Con người anh ấy rất tốt, dân trí cao, thành tích giỏi, vừa đẹp trai vừa ấm áp, còn sẽ không…”
Cô vừa nói vừa khe khẽ cười.
“Sẽ không giống như một vài người, hở tí là biến mất.”
Cậu thiếu niên nghe xong lời cô nói, cả người liền run bần bật.
Anh nắm lấy ống tay áo cô, sau đó chuyển sang giữ chặt vai cô, gấp gáp muốn ôm cô vào lòng.
Vì muốn tốt cho cô mà anh rời đi, vì không muốn làm tổn thương cô mà anh rời đi.
Người càng tốt hơn cái quỷ gì chứ, cô là của anh thôi, chỉ có thể là của anh thôi.
Cảm giác đau và xót dữ dội khiến đáy mắt anh đỏ bừng, lúc này lý trí hoàn toàn lép vế.
Trương Mạn thấy anh như vậy trái tim đau đến không thở được.
Rõ ràng là thích cô như vậy, lưu luyến cô như vậy, hà cớ gì tự hành hạ bản thân đồng thời hành hạ cô như vậy chứ?
Cô hơi dùng sức khẽ đẩy anh ra, tiếp tục đút thêm củi vào lửa.
“Lý Duy, anh đừng đụng vào em, chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa, tại sao em phải để cho anh ôm hả.”
Cô muốn khiến anh chính miệng thừa nhận rằng bọn họ vẫn còn liên quan với nhau.
Cậu thiếu niên chết trân, hai tay vẫn đang đặt trên bả vai của cô, bướng bỉnh không buông.
Nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Trương Mạn cụp mắt, thở dài.
“Anh đi nấu mì đi, em thật sự đói rồi.”
Cậu thiếu niên im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đi vào bếp.
Nhìn anh đi vào bếp, lúc này Trương Mạn mới vô lực tựa vào cửa.
Dường như chỉ khi có cánh cửa lớn này ngăn và chặn không cho anh bỏ chạy dưới mí mắt cô thì hoảng loạn và bất lực trong lòng mới có thể được xoa dịu.
Trương Mạn lấy di động gởi tin nhắn cho Trương Tuệ Phương, nói với bà cô đã tìm thấy Lý Duy, hôm nay cô không về nhà đón giao thừa.
Cũng may bây giờ Trương Tuệ Phương đã có chú Từ, nên cô không cần quá lo lắng cho bà.
Mấy phút sau, cậu thiếu niên bưng hai bát mì đi ra khỏi phòng bếp, đặt lên trên bàn ăn.
“Mạn Mạn, tới ăn mì nào.”
Trương Mạn không trả lời anh, một mình đi ra phòng khách, muốn chuyển một cái ghế sofa lớn chặn kín cửa lại.
Nếu cô rời khỏi cửa anh lại muốn bỏ đi thì làm sao giờ?
Cô lại đi đâu để tìm được anh đây.
Cô dồn sức đẩy sofa, nhưng chiếc ghế kia được làm từ gỗ thật, phía trước rất lớn, cô dùng hết sức cũng không thể làm nó xê dịch lấy một mili.
Giống như cả thế giới đều đang cười nhạo cô, cười nhạo cô nhỏ bé và vô năng vô lực.
Khoảnh khắc này những ứ đọng và bất lực trong lòng đột nhiên bùng nổ hết thảy.
Trương Mạn đá mạnh sofa một phát, chiếc dép mềm va vào chiếc ghế sofa rắc chắc thì bị thương chắc chắn không phải là sofa.
Cô đau đến mức ngồi xổm trên sàn nhà khóc nức nở.
Chiếc sofa rách này giống hệt như chủ nhân của nó vậy, luôn đối đầu với cô.
Cô đã tìm anh nhiều ngày như vậy mà.
Không một ai biết những ngày qua cô đã trải qua như thế nào, tuyệt vọng như thế nào, mỗi ngày ngoài trừ tìm anh thì chính là nhắm mắt lo lắng lung tung.
Cô cũng không biết hóa ra con người có thể khóc nhiều như vậy.
Mỗi ngày, mỗi ngày cô đều nghĩ có lẽ ngày hôm sau mở mắt cô sẽ mất anh mãi mãi. Cô đến thành phố Z một mình, lúc đi qua những nơi từng đi với anh cô sẽ không kiềm được khóc òa.
Trong khi người khác đều đang hân hoan chờ đón Tết thì cô lại khóc trên từng con phố ngõ hẽm.
Thậm chí cô không hề mong đợi năm mới.
“Mạn Mạn…”
Cậu thiếu niên thấy cô khóc nức nở, tay chân đều luống cuống, anh bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, dè dặt vỗ vỗ lưng cô.
Sau đó ngừng lại, lúng ta lúng túng xoa xoa mái tóc dài của cô.
Cô ngồi xổm trên sàn nhà khóc như một con mèo nhỏ bị thương, khóc đến mức tim anh đau buốt.
Không phải như vậy mà.
Tại sao tất cả đều không đi theo kế hoạch của anh chứ.
Tại sao cô lại cố chấp như vậy, tìm anh lâu như vậy chứ.
Anh rời khỏi cô là để cô có một cuộc sống tốt, tại sao lại biến thành như vậy chứ.
“Mạn Mạn…”
Cậu thiếu niên khẽ vòng tay qua vai cô, giống như muốn ôm cô vào lòng nhưng lại bị Trương Mạn kiên quyết tránh.
“Anh đừng đụng vào em, đừng gọi em là Mạn Mạn.”
“Không phải anh không cầm tay em sao? Vậy bây giờ anh còn muốn ôm em làm gì hả?”
“Anh có biết hôm nay em đã đi bao nhiêu con đường không? Anh có biết hai hôm nay em vì tìm anh mà đi bao nhiêu nơi không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
“Anh có biết sau khi anh đi em đã đau khổ như thế nào không.”
Khoảnh khắc này, đột nhiên trái tim cậu thiếu niên đau đến sắp sửa nổ tung.
Anh không có cách nào tiếp tục nghe cô nói nữa.
Anh bế cô, đặt cô xuống một chiếc ghế sofa đơn rất lớn sau đó cúi người, nâng cằm cô hôn miên man.
Anh che hai mắt cô gái lại giống như lần hôn đầu nhưng không phải để cô tập trung tinh thần.
Mà bởi vì anh không thể để cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và nước mắt điên cuồng rơi của anh được.
Dưới bóng đêm, bờ biển im ắng và tờ mờ, khu biệt thự xa hoa lưng chừng núi và ngã ba phủ tuyết trắng xóa, cô gái kéo ống tay áo cậu thiếu niên, ngẩng đầu nhìn anh.
Phía sau họ pháo hoa tự do nở rộ rực rỡ. Đóa pháo hoa đầu tiên dường như đã nhấn một công tắc nào đó, dần dà, không chỉ một một đóa mà rất nhiều, thậm chí mấy chục đóa pháo hoa cùng nở bung, sáng rực một nửa bầu trời thành phố N.
Mọi người nhao nhao ra khỏi nhà, đứng bên ngoài xem pháo hoa.
Nơi này có vị trí cao nhất thành phố N, lại tọa cạnh biển nên tầm nhìn thoáng đãng nên có lẽ đây là địa điểm tốt nhất để xem pháo hoa.
Cậu thiếu niên cụp mắt nhìn cô gái trước mặt.
Đã lâu không gặp, có vẻ như cô đã gầy đi.
Hai má trắng mịn của cô lúc này ửng hồng, trên cổ mải mướt mồ hôi, lúc nói chuyện với anh còn mang theo hơi thở nhè nhẹ.
Trên đôi giày vải của cô dính rất nhiều bụi, có lẽ để tiện di chuyển nên cô đã xắn gấu quần lên để lộ một đoạn cổ chân mảnh khảnh trong mùa đông rét cắt da cắt thịt.
Cô ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên bẩn, nhưng lúc này ánh mắt nhìn anh lại tràn ngập ánh sáng.
Cậu thiếu niên khó chịu, siết chặt chiếc túi trong tay, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.
Vốn dĩ anh cho rằng anh thật sự không chịu đựng được nên mới tưởng tưởng ra cô. Vì vậy vừa rồi, anh đứng phía sau cô, cẩn thận quan sát cô rất lâu.
Thật ra sau nhiều ngày như vậy anh đã có chút khả năng phân biệt, cô gái xinh đẹp chứa đầy những chi tiết nhỏ cùng mái tóc dài phất phơ trước mặt này là Mạn Mạn của anh mà không phải giả.
Lớp băng cứng ngắc trong trái tim đột nhiên vỡ tan.
Cho nên nói con người đều tham lam, phản ứng đầu tiên của anh lại là mừng như điên.
Mạn Mạn của anh, cô đến tìm anh. Không ngờ cô lại một mình tìm đến nơi này, tìm đến thân thể tàn tạ đang cuộn tròn trốn tránh của anh.
Cô không trách anh, không mắng anh, cô nói, nói anh xem pháo hoa.
Không giống kiểu cảm xúc vỡ òa khi lo lắng sau bao nhiêu ngày tìm kiếm cuối cùng cũng gặp lại, cô bình thản như thể đã hẹn xong vào ngày hôm qua.
Trái tim tịch mịch và tê dại bao nhiêu ngày như vậy đột nhiên bắt đầu đập dữ dội, trái cổ khẽ lăn, thậm chí anh còn có thể nếm được mùi máu tanh trong cổ họng khô khốc.
Mọi cảm xúc đều vỡ òa giống như pháo hoa đầy trời, lúc này đột nhiên anh không muốn ngụy trang nữa.
Những chuyện kia đợi sau khi xem xong màn pháo hoa này hãy nói tiếp.
Thật ra mấy ngày nay anh sắp không thể cầm cự nỗi nữa.
“Được, Mạn Mạn, chúng ta xem pháo hoa nào.”
…
Một màn pháo hoa lớn kéo dài nửa giờ với nhiều sắc và hoa khác nhau, thậm chí có cái còn nở ra những đốm lửa vàng hệt như một trận mưa sao băng.
Từ giữa sườn núi nhìn xuống có thể lờ mờ thấy rất nhiều người đang tập trung ở ven biển, mọi người đều ngắm pháo hoa và tổ chức tiệc mừng cuối năm.
Cảnh tượng thơ mộng và rực rỡ như vậy nhưng mười năm sau, sau khi tất cả các thành phố đều bắt đầu cấm đốt pháo hoa liền không còn dễ dàng nhìn thấy nữa.
Trương Mạn níu chặt ống tay áo cậu thiếu niên, tựa vào giá xích đu trong sân của nhà cậu thiếu niên, nghe tiếng pháo nổ đì đùng, khẽ cong môi cười thầm.
Vẫn bị cô tìm thấy rồi nhé, cô biết tỏng cô nhất định sẽ tìm được anh mà.
…
Sau khi pháo hoa kết thúc, Trương Mạn kéo anh đi về phía cửa.
Vốn dĩ cô muốn nắm tay anh, lại bị anh khéo léo tránh đi —— anh chuyển túi đồ sang tay kia để bàn tay đang đưa qua của cô không bị hớ.
Trương Mạn nghiến răng đứng trước cửa, đợi anh cầm chìa khóa mở cửa.
Tiến vào cửa, phía sau huyền quan là phòng khách rộng rãi thoáng mát, nhấn công tắc “tách” một tiếng khiến một chiếc đèn chùm thủy tinh rất lớn bật sáng. Ánh đèn sáng ngời rọi từ trên cao xuống làm toàn bộ không gian sáng bừng trong tích tắc.
Khác với sự sang trọng bên ngoài, bên trong biệt thự rất trống trải, thậm chí còn trống trải hơn căn hộ trước kia của anh. Vừa bước vào phòng khách, ngoài trừ chiếc ghế sofa đơn ra những đồ dùng khác đều được phủ vải ni lông trắng —— đoán chừng mười năm nay chưa có ai sử dụng.
Trần của biệt thự rất cao khiến toàn bộ không gian càng thêm trống trải rộng lớn.
Cậu thiếu niên cởi giày đứng trên nền gạch men trắng như tuyết, đưa cho cô một đôi dép sạch sẽ duy nhất có thể đi được.
Kể từ sau câu nói đầu tiên kia anh không tiếp tục trò chuyện với cô mà chỉ luôn cụp mắt không chịu nhìn cô.
Không từ chối, cũng không đón nhận.
Mà cô cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Trương Mạn xỏ dép, đi vào trong với anh.
Có lẽ anh vẫn chưa nghĩ rõ.
Vậy thì cô sẽ cho anh thời gian.
Nhưng Trương Mạn biết rõ rất nhiều chuyện không thể tiếp tục giống trước đây nữa nên nho anh sự tự do và nghe theo tính khí của anh. Lần này, mặc kệ anh có muốn nghĩ rõ hay không thì cô cũng sẽ không rời khỏi anh nửa bước.
“Mạn Mạn, em đói không? Tôi đi nấu mì.”
Cậu thiếu niên lấy một gói mì ăn liền lớn trong chiếc túi anh vẫn luôn cầm trên tay, xé mở, lấy ra hai gói nhỏ sau đó nhìn cô.
Giọng điệu không mấy thân thiện nhưng cũng không được tính là xa lánh.
Giống như tiếp đãi một vị khách từ xa đến nhà chơi.
Nghe giọng điệu của anh, trong lòng Trương Mạn đột nhiên tức giận.
Bầu không khí yên ả lúc mới gặp dường như bị gió biển thổi bay theo tiếng pháo khi kết thúc.
Tìm anh nhiều ngày như vậy, cho dù biết anh bị bệnh, cho dù biết đây là tình huống hợp lý, cho dù biết từ góc độ của anh mà nói thì tất cả những thứ này có lẽ đều vì tốt cho cô.
Nhưng sao có thể không giận chứ.
Cô quả quyết nói: “Ừm, em tìm anh mười mấy ngày, hôm nay đã đi hai tiếng và leo núi nữa. Em rất đói, có trứng gà và chân giò hun khói không? Em muốn thêm trứng gà và chân giò hun khói.”
Nghe cô nói xong anh sững sờ.
Bầu không khí im lặng hồi lâu.
“Không có, bây giờ tôi đi mua…”
Vừa nói anh vừa đặt túi đồ trong tay lên bàn trong phòng ăn, muốn đi tới huyền quan.
Còn thật sự tính đi ra ngoài kìa.
Trương Mạn túm ống tay áo của anh, trong giọng nói mang theo mỉa mai: “Cho nên anh vốn tính ăn Tết bằng đống mì gói này hả?”
Cô nói xong, cậu thiếu niên lộ rõ vẻ sửng sốt.
Trương Mạn vừa giận vừa xót, anh còn không nhận ra hôm nay là giao thừa.
Ngay cả Tết đến mà anh cũng không biết.
Anh đã ở nhà suốt mười mấy ngày, ngoài trừ một chiếc sofa đơn ra những đồ dùng khác đều được phủ vải mà không hề kéo xuống. Bụi bám trên chiếc đèn chùm chưa lau, xem chừng chính là hôm đó vừa mới đến ở nên quét dọn đơn giản một lần để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt tối thiểu.
Rời xa cô nhiều ngày như vậy anh đã có một khoảng thời gian khá tồi tệ.
Sau khi tìm thấy anh lo lắng và tuyệt trọng trong lòng đã vơi hơn nửa, trái lại tức giận và ấm ức bị kìm nén một cách đau khổ vẫn không ngừng dâng cao.
Giận anh rời xa cô, càng giận anh không biết cách chăm sóc tốt bản thân.
Trương Mạn buông áo anh ra, khoanh tay đứng trước mặt anh, hạ quyết tâm, giả bộ dửng dưng nhìn anh: “Lý Duy, anh muốn ăn Tết một mình hay ăn Tết với em nào? Nếu anh muốn em đi, vậy bây giờ em lập tức về. Mẹ em và chú Từ đều đang chờ em ở nhà, hơn nữa bọn họ sẽ không để em phải ăn mì gói.”
“Tôi…”
Cậu thiếu niên nghe cô nói như vậy, ánh mắt liền sa sầm nhưng vẫn khư khư không nói gì.
Xem đi, anh vốn không muốn để em đi, hà tất gì phải giả bộ dửng dưng chứ.
Trái tim Trương Mạn như bị ngâm trong một cốc nước chanh, vừa xót vừa không biết làm sao cho đặng.
Một ít cảm xúc bất lực bắt đầu quấy phá.
“Tối nay khoa Văn nghệ của trường cũng có hoạt động đón giao thừa, hình như là đi hát. Mấy hôm trước đàn anh Tần Soái nhắn tin hỏi em có đi không. Nghe nhiều bạn học nói, đàn anh không chỉ chơi piano giỏi mà hát cũng rất hay, thật ra em cũng muốn đi nghe thử.”
“Anh nói xem? Anh nói em muốn đi không nào?”
“Mạn Mạn…”
Rốt cuộc cậu thiếu niên cũng không thể kiềm chế nữa, vô lực quay đầu nhìn cô, vừa xem liền rõ mòn một những thống khổ và vẫy vùng trong con ngươi đen láy ấy.
Ngón tay anh bấu vào tay áo của cô trong vô thức.
Không giả bộ được nữa chứ gì, không phải rất bình tĩnh rất lạnh lùng rất dửng dưng sao.
Trương Mạn nhắm mắt, lúc cười lên mang theo ánh lửa bập bùng.
“Lý Duy, chúng ta chia tay rồi phải không, trong bức thư lần trước anh còn nói rằng cảm thấy sau này em sẽ gặp được người càng tốt hơn. Đúng nhỉ, thế giới lớn như vậy, em vẫn nên trải nghiệm nhiều hơn mới được. Nếu em hẹn hò với đàn anh, có phải anh cũng cảm thấy không tệ không? Con người anh ấy rất tốt, dân trí cao, thành tích giỏi, vừa đẹp trai vừa ấm áp, còn sẽ không…”
Cô vừa nói vừa khe khẽ cười.
“Sẽ không giống như một vài người, hở tí là biến mất.”
Cậu thiếu niên nghe xong lời cô nói, cả người liền run bần bật.
Anh nắm lấy ống tay áo cô, sau đó chuyển sang giữ chặt vai cô, gấp gáp muốn ôm cô vào lòng.
Vì muốn tốt cho cô mà anh rời đi, vì không muốn làm tổn thương cô mà anh rời đi.
Người càng tốt hơn cái quỷ gì chứ, cô là của anh thôi, chỉ có thể là của anh thôi.
Cảm giác đau và xót dữ dội khiến đáy mắt anh đỏ bừng, lúc này lý trí hoàn toàn lép vế.
Trương Mạn thấy anh như vậy trái tim đau đến không thở được.
Rõ ràng là thích cô như vậy, lưu luyến cô như vậy, hà cớ gì tự hành hạ bản thân đồng thời hành hạ cô như vậy chứ?
Cô hơi dùng sức khẽ đẩy anh ra, tiếp tục đút thêm củi vào lửa.
“Lý Duy, anh đừng đụng vào em, chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa, tại sao em phải để cho anh ôm hả.”
Cô muốn khiến anh chính miệng thừa nhận rằng bọn họ vẫn còn liên quan với nhau.
Cậu thiếu niên chết trân, hai tay vẫn đang đặt trên bả vai của cô, bướng bỉnh không buông.
Nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Trương Mạn cụp mắt, thở dài.
“Anh đi nấu mì đi, em thật sự đói rồi.”
Cậu thiếu niên im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đi vào bếp.
Nhìn anh đi vào bếp, lúc này Trương Mạn mới vô lực tựa vào cửa.
Dường như chỉ khi có cánh cửa lớn này ngăn và chặn không cho anh bỏ chạy dưới mí mắt cô thì hoảng loạn và bất lực trong lòng mới có thể được xoa dịu.
Trương Mạn lấy di động gởi tin nhắn cho Trương Tuệ Phương, nói với bà cô đã tìm thấy Lý Duy, hôm nay cô không về nhà đón giao thừa.
Cũng may bây giờ Trương Tuệ Phương đã có chú Từ, nên cô không cần quá lo lắng cho bà.
Mấy phút sau, cậu thiếu niên bưng hai bát mì đi ra khỏi phòng bếp, đặt lên trên bàn ăn.
“Mạn Mạn, tới ăn mì nào.”
Trương Mạn không trả lời anh, một mình đi ra phòng khách, muốn chuyển một cái ghế sofa lớn chặn kín cửa lại.
Nếu cô rời khỏi cửa anh lại muốn bỏ đi thì làm sao giờ?
Cô lại đi đâu để tìm được anh đây.
Cô dồn sức đẩy sofa, nhưng chiếc ghế kia được làm từ gỗ thật, phía trước rất lớn, cô dùng hết sức cũng không thể làm nó xê dịch lấy một mili.
Giống như cả thế giới đều đang cười nhạo cô, cười nhạo cô nhỏ bé và vô năng vô lực.
Khoảnh khắc này những ứ đọng và bất lực trong lòng đột nhiên bùng nổ hết thảy.
Trương Mạn đá mạnh sofa một phát, chiếc dép mềm va vào chiếc ghế sofa rắc chắc thì bị thương chắc chắn không phải là sofa.
Cô đau đến mức ngồi xổm trên sàn nhà khóc nức nở.
Chiếc sofa rách này giống hệt như chủ nhân của nó vậy, luôn đối đầu với cô.
Cô đã tìm anh nhiều ngày như vậy mà.
Không một ai biết những ngày qua cô đã trải qua như thế nào, tuyệt vọng như thế nào, mỗi ngày ngoài trừ tìm anh thì chính là nhắm mắt lo lắng lung tung.
Cô cũng không biết hóa ra con người có thể khóc nhiều như vậy.
Mỗi ngày, mỗi ngày cô đều nghĩ có lẽ ngày hôm sau mở mắt cô sẽ mất anh mãi mãi. Cô đến thành phố Z một mình, lúc đi qua những nơi từng đi với anh cô sẽ không kiềm được khóc òa.
Trong khi người khác đều đang hân hoan chờ đón Tết thì cô lại khóc trên từng con phố ngõ hẽm.
Thậm chí cô không hề mong đợi năm mới.
“Mạn Mạn…”
Cậu thiếu niên thấy cô khóc nức nở, tay chân đều luống cuống, anh bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, dè dặt vỗ vỗ lưng cô.
Sau đó ngừng lại, lúng ta lúng túng xoa xoa mái tóc dài của cô.
Cô ngồi xổm trên sàn nhà khóc như một con mèo nhỏ bị thương, khóc đến mức tim anh đau buốt.
Không phải như vậy mà.
Tại sao tất cả đều không đi theo kế hoạch của anh chứ.
Tại sao cô lại cố chấp như vậy, tìm anh lâu như vậy chứ.
Anh rời khỏi cô là để cô có một cuộc sống tốt, tại sao lại biến thành như vậy chứ.
“Mạn Mạn…”
Cậu thiếu niên khẽ vòng tay qua vai cô, giống như muốn ôm cô vào lòng nhưng lại bị Trương Mạn kiên quyết tránh.
“Anh đừng đụng vào em, đừng gọi em là Mạn Mạn.”
“Không phải anh không cầm tay em sao? Vậy bây giờ anh còn muốn ôm em làm gì hả?”
“Anh có biết hôm nay em đã đi bao nhiêu con đường không? Anh có biết hai hôm nay em vì tìm anh mà đi bao nhiêu nơi không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
“Anh có biết sau khi anh đi em đã đau khổ như thế nào không.”
Khoảnh khắc này, đột nhiên trái tim cậu thiếu niên đau đến sắp sửa nổ tung.
Anh không có cách nào tiếp tục nghe cô nói nữa.
Anh bế cô, đặt cô xuống một chiếc ghế sofa đơn rất lớn sau đó cúi người, nâng cằm cô hôn miên man.
Anh che hai mắt cô gái lại giống như lần hôn đầu nhưng không phải để cô tập trung tinh thần.
Mà bởi vì anh không thể để cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và nước mắt điên cuồng rơi của anh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.