Chương 67
Chung Cận
16/11/2022
Hóa ra Vật lí xinh đẹp như vậy.Tiết tự học tối thứ hai.
Sau khi giải hết bài tập ngày hôm nay ba tên ngốc của lớp cạnh tranh Vật lí nhân lúc giáo viên không có mặt đã bỏ nửa tiết tự học tối, bắt đầu bàn bạc kế hoạch lớn của bọn họ.
Trần Tuấn dựng đứng cổ áo, dẫn hai người đi tới sân bóng rổ vắng hoe.
Trời vừa mưa xong, trên mặt đất ướt nhẹp có một quả bóng rổ, có thể là tiết thể dục ban chiều quên mang về.
Cậu ta cầm lấy quả bóng, ung dung ném vào rổ, hơi bực bội chau mày, thở dài một hơi.
“Haiz… hai cậu nói xem hai ngày nữa là sinh nhật của Trương nữ thần rồi, chúng ta tặng cái gì mới được nhỉ? Đã cùng nhau học hòm hòm ba tháng nhưng vẫn không có bất kì phương thức liên lạc nào, haiz… phải chăng Trương nữ thần không ưa tôi phỏng.”
Quả bóng vẽ ra một đường cong xinh đẹp, đập thẳng vào rổ, sau đó nặng nề rơi xuống đất, bật lên mấy cái rồi lặng lẽ lăn vào bụi cỏ bên hông thao trường.
Đặng Niên và Tào Chí Học nhìn dáng vẻ của cậu ta, quả thật dường như rất buồn.
Tự nhiên không nỡ hố cậu ta nữa.
Hai người họ nhìn nhau, há miệng muốn nói lại thôi.
Hay là, nói cho cậu ta nhỉ?
Thất tình thì thất tình, chứ nhỡ mất mặt trước mặt mọi người, có vẻ sẽ đáng thương lắm.
Tào Chí Học lời đã lên đến miệng, sắp sửa thốt ra ngoài thì kết quả đúng lúc này tên đại ngốc nghếch Trần Tuấn bỗng vỗ đùi đen đét, cười phá lên.
“Ha ha ha ha ha Tào Chí Học, suýt chút tôi quên mất, hôm qua cậu đã xem đoạn video kia chưa?”
Tào Chí Học ngu ngơ, không phải một giây trước vẫn còn bi thương sao? Chủ đề câu chuyện nhảy nhanh thế ư?
“Ha ha ha ha ha kẻ ngu si họ Tào kia, vừa nhìn cậu liền biết cậu không nghiêm túc xem. Ngày hôm qua cậu không nghe thấy Trương nữ thần nói giúp cậu lúc cãi nhau với Lâm Bình Chính phỏng?”
“Tất nhiên nghe thấy rồi, con người Trương nữ thần thật sự quá tốt, vừa dịu dàng vừa tốt bụng.”
Tào Chí Học ngẩn ngơ nhớ lại.
Hôm qua cậu ta suýt bị mắng đến mất sạch tự tin, nếu không phải Trương nữ thần khen cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ buồn lắm.
Haiz, một cô gái xinh đẹp như vậy xuất sắc như vậy tốt bụng như vậy, tại sao là hoa đã có chủ cơ chứ?
Lại còn tình cảm không rời, như keo như sơn, triền triền miên miên…
Cậu ta nhớ lại cảnh tượng lần kia ở con phố nhỏ, hận không thể chọt mù hai mắt của mình.
Tim thật đau.
“Ha ha ha ha ha…”, Trần Tuấn vẫn đang cười ha hả, thậm chí chạy tới chỉ vào mặt cậu ta cười, cười đến đắc ý và ngông cuồng.
“Vậy cậu không nghe cậu ấy nói gì sao?”
Tào Chí Học lại ngu ngơ lắc lắc đầu.
Gì thế, không phải khen cậu ta thông minh à?
Tại sao thằng điên này lại cười tới mức khiến người ta khó chịu như vậy hả? Muốn ăn đấm… như vậy hả?
“Tôi bật đi bật lại nghe bốn lần, tuyệt đối không sai, lúc nhắc đến cậu Trương nữ thần nói ‘Đứng ở góc độ của em, đứa… bạn ấy là một người rất thông minh’ trước chữ bạn học, cậu ấy vốn tính nói ‘đứa nhóc.’”
“Ha ha ha ha ha ha, Tào đại ngốc, cậu tiêu rồi, ở trong mắt Trương nữ thần cậu chỉ là một đứa nhóc! Ha ha ha… đứa nhóc, cười chết tôi rồi, mặc dù không cho tôi phương thức liên lạc nhưng ở trong mắt cậu ấy, ít nhất tôi là đàn ông! Cháu trai Tào nè, ngoan nhé, có muốn ông nội mua kem cho con không? Ha ha ha ha ha…”
Cậu ta vừa cười đến cả người run rẩy, vừa lau nước mắt do cười không ngớt ứa ra, không thể đứng thẳng.
Tào Chí Học: “…”
Cái thằng đại, ngốc, nghếch này!
… Vừa rồi cậu ta còn có chút không nỡ hố gã? Mẹ, cho gã bị hố chết luôn đi! Nếu gã không bị hố chết ông đây sẽ không mang họ Tào!
Cậu ta sầm mặt đi qua, liếc Đặng Niên một cái.
Đặng Niên: “…”
Mẹ, tại sao hôm nay kẻ ngu si họ Tào này trông có chút đáng sợ vậy?
Đang lúc cậu ta thất thần thì nghe thấy Tào Chí Học cười vô cùng thân thiện, giả vờ bi thương thở dài một hơi: “Đúng vậy, Trần Tuấn, là tôi không thể theo đuổi cậu ấy nữa, ba người chúng ta đành dựa vào cậu vậy. Phải rồi, cậu có nhớ không, ngày hôm qua ngay sau khi cậu và Lâm Bình Chính đứng phắt dậy nữ thần mới cãi nhau với anh ta, không phải cậu ấy đang giúp cậu đó chứ?”
Giọng điệu vô cùng chân thành.
Trần Tuấn nghe xong, nụ cười tắt ngúm, đúng nhỉ!
Nghe có lý lắm!
Cậu ta im lặng bắt đầu nhớ lại, càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm, lúc đó cậu ta khăng khăng phải đi, hình như Trương nữ thần còn an ủi nhìn cậu ta một cái, sau đó đứng ra nói lý lẽ với Lâm Bình Chính.
Nếu không phải vì thích cậu ta thì một người lạnh lùng như cô sao có thể đứng ra vào lúc đó chứ?
Tào Chí Học thầm cười khà khà, kẻ ngu si này sắp bị mắc câu rồi.
Cậu cười tôi hả, còn chỉ vào mặt tôi mà cười hả, còn cười tới chảy nước mắt được hả.
Tôi con mẹ nó không hố cậu thì hố ai?
Cậu ta huých huých Đặng Niên.
Đặng Niên vừa nghe thấy cậu ta nói nưa vậy, quả thật cũng muốn xem náo nhiệt.
Thế là cậu ta cũng bắt đầu hùa: “Cậu không nhắc tới thì thôi, cậu vừa nhắc dường như tôi cũng có cảm giác này. Trần Tuấn, lớp chúng ta cậu là người hăng hái nhất, hôm qua từ lúc cậu dám nói lại thầy, tôi nghe đám học sinh lớp 10A1 nói gu người yêu của Trương nữ thần chính là những thiếu niên hăng hái á.”
Cậu vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Trần Tuấn: “Người anh em, cậu rất có triển vọng đó!”
Tào Chí Học tiếp tục thêm lửa: “Không trật đâu, chắc chắn là thích cậu đấy, dũng cảm lên, da mặt con gái mỏng, đi qua thôn này sẽ không còn cái tiệm này nữa đâu.”
Trần Tuấn: Đậu… móa? Hạnh phúc tới quá đột ngột?
Gió xuân thật con mẹ nó dịu dàng, khóm hoa dại rực rỡ trên thao trường, thật con mẹ nó thơm.
Mùa xuân đến rồi!
Trần Tuấn lau mặt một cái, nhặt quả bóng lăn qua bên hông thao trường lên, hăm hở đứng ở ngoài vạch ba điểm, dáng vẻ đẹp trai ném bóng đi.
Không vào rổ.
Nhưng cậu ta không thèm để ý.
Nữ thần thật sự… thích cậu ta?
Không có gì lạ cả, thực ra đã sớm có manh mối.
Đã nói rồi mà, hôm qua lúc cậu ta đi tìm trùm cuối hỏi bài, hình như Trương nữ thần còn nhìn về phía bọn họ, ánh mắt kia, trong sự dịu dàng còn mang theo vẻ sùng bái, có chút trìu mến nho nhỏ, nhưng khi cậu ta nhìn vào mắt cô thì cô lật đật nhìn sang chỗ khác.
Chắc chắn là bị cậu ta bắt gặp được cô nhìn lén cậu ta nên ngại ngùng rồi.
U là trời, nếu nữ thần cũng thích cậu ta thì bọn họ chính là huynh có tình muội có ý nhỉ? Ngay cả nhìn cậu ta một cái nữ thần cũng thẹn thùng, chắc chắn là da mặt mỏng, nhiệm vụ tỏ tình đầy căm go này, nhất định phải để cậu ta làm rồi!
Trần Tuấn ưỡn ngực, khoảnh khắc này cậu ta có cảm giác mình đã trưởng thành, đã là một người đàn ông có trách nhiệm.
Cậu ta nhìn sang hai người anh em tốt: “Tôi tính thứ sáu tuần này tỏ tình để có thể cùng đón sinh nhật cậu ấy vào thứ bảy, anh em, giúp tôi!”
Nghe xong những lời cậu ta nói hai người họ nhìn nhau, gật gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Trần Tuấn không kiềm được cảm động, vỗ vỗ bả vai hai người họ.
Không hổ là anh em tốt sống chết có nhau, nhịn đau cắt thịt cũng nguyện ý giúp cậu ta.
…
Buổi tự học tối ngày thứ năm, Lý Duy dạy tiết đầu tiên cho lớp cạnh tranh Vật lí.
Anh giảng lại định lý Momen động lượng của Chất rắn và Momen quán tính.
Lần đầu tiên đứng lớp nhưng anh dường như không có cảm giác lạ lẫm. Cậu thiếu niên đứng trước bảng, bởi vì anh cao hơn Lâm Bình Chính nhiều nên các bạn học bên dưới bỗng cảm thấy tấm bảng có phần thấp hơn anh.
Tay áo cậu thiếu niên được xắn lên, bàn tay sạch sẽ và có lực của anh cầm phấn viết mấy công thức lên bảng —— tất cả các biến được dùng trong chương này và mối quan hệ giữa chúng, Động lượng p, Momen động lượng L, Momen M, Momen quán tính I,…
Sau khi viết xong anh liền vẽ một vòng tròn nhỏ phía sau mỗi công thức và đánh số chúng theo thứ tự.
Ký hiệu xong, Trương Mạn nhìn thấy anh quay đầu lại, lúc ánh mắt anh nhìn về phía cô giống như khe khẽ cười.
Tiếp theo, cậu thiếu niên tổng hợp tất cả những câu hỏi mà mấy bạn học nam đã hỏi anh lúc trước và một số bài tập cơ bản của anh rồi tóm tắt chúng thành một vài dạng tương ứng.
Sau đó anh bắt đầu tháo gỡ từng vấn đề một và vẽ chúng ra.
Lựa chọn thông tin có ích trong mỗi đề và ghi các biến thích hợp vào vị trí ứng trên hình vẽ.
Sau đó thông qua điều kiện đã cho của đề bài mà viết ra tất cả các công thức tương ứng cho mỗi biến.
Cho dù là một cái thanh, lò xo, sợi dây, quả cầu hay là mặt phẳng nghiêng thì các tính chất khác nhau đều khiến chúng nhận lực tác động khác nhau. Chẳng mấy chốc đã phân tích xong mấy dạng đề, những vật thể khiến mọi người vô cùng rối não này đã trực tiếp chuyển hóa thành các ký hiệu Vật lí.
Cứ như vậy, một bài toán Vật lí phức tạp và hoàn chỉnh liền bị trừu tượng thành một bài toán loại(*), được chia nhỏ thành một loạt các biến Vật lí và các mối quan hệ giữa chúng.
(*) Bài toán loại là trong (các) ngành học, sau khi tiến hành phân loại các bài (toán) thì tập hợp thành một nhóm các bài cùng dạng sau đó chỉ lấy ra một bài tập nhất định trong nhóm bài tập cùng dạng trên, bài tập này được coi là bài toán loại cho dạng đề đó, có tính chất đại diện.
Đơn giản, rõ ràng, dễ hiểu.
Trần Tuấn há miệng, một câu “đậu móa” đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Còn có thể làm bài như thế này sao? Lúc này những hình vẽ và đề bài kia đã bị lột đi lớp áo ngoài, chen chúc nhau kêu gào mình là phần kiến thức nào, là biến nào, cái công thức cùng tất cả các dạng câu hỏi phức tạp và nhiều biến kia đều đã quay trở về khu vực công thức ở góc trên cùng của tấm bảng.
Không hề bị sót.
Chuyện này… cái cảm giác này giống như trên tay bạn có một nùi tóc rất rối, nhưng chuyện anh vừa làm chính là tìm ra cái mí đầu, sau đó dễ dàng vuốt thẳng các nút thắt.
Cũng quá thoải mái phỏng?
Cả phòng học im như tờ, giống hệt lúc Lâm Bình Chính dạy bọn họ. Song lại khác ở cái, chính là lúc anh ta đứng lớp là bầu không khí im lặng như chết, nhưng hiện tại là ánh mắt mọi người đều tỏa sáng lấp lánh, cắm cúi ghi lại phần tổng kết trên bảng, hoàn toàn không rảnh để nói chuyện.
Mười lăm phút sau, mọi người ghi phần tổng kết xong lại tiếp tục dùng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn trùm cuối đứng trước bảng.
“Vừa rồi những thứ này đều là phân tích cho một số dạng bài tập cơ bản, dĩ nhiên, hình vẽ Vật lí thật sự vô cùng phức tạp, kiểu phương pháp này không phù hợp với tất cả các dạng bài tập. Cho nên tôi hi vọng mọi người có thể thật sự hiểu rõ ý nghĩa của từng công thức dưới góc nhìn Vật lí.”
“Môn học này không chỉ tồn tại với tính toán.”
Cậu thiếu niên vừa nói vừa bắt đầu sử dụng các hình vẽ khác nhau để giải thích ý nghĩa của từng chương và từng công thức.
Mối quan hệ giữa Momen động lượng và Momen lực, mối quan hệ giữa Momen động lượng và Động lượng, làm thế nào để hiểu vi phân và tích phân thông qua hình vẽ thực, Momen quán tính đối với một hệ chất điểm có những dạng tính chất gì…
Vốn dĩ là học vẹt và những công thức cứng nhắc đều trở nên tươi mới sống động qua lời nói của anh. Không còn bị giam hãm trong các phép biện luận toán học bằng con chữ mà là các hình vẽ Vật lí đầy sức sống, chúng nhảy ra khỏi mỗi câu nói của anh, xoay tròn rồi khiêu vũ trước mặt mọi người.
Đây mới là Vật lí.
Không chỉ muốn sử dụng Toán học làm phương thức biện luận, mà còn muốn tìm hiểu ý nghĩa Vật lí ở mức độ sâu sắc hơn.
Rất nhiều năm sau, Trần Tuấn đã là người có chút danh tiếng trong lĩnh vực Học thuật Vật lí, lúc cậu ta giảng phần《Cơ học》cho sinh viên trong lớp đại học của mình, nói tới chương Momen động lượng này liền bất chợt nhớ đến thời niên thiếu cậu ta từng ngồi trong căn phòng học nho nhỏ trải qua tiết học này.
Vị giáo sư tài giỏi trẻ tuổi đang đối diện với hơn một trăm sinh viên trong giảng đường bỗng khựng lại.
Nhiều năm trôi qua, cậu ta vẫn có thể cảm nhận được cái cảm giác tim đập dồn dập của lúc đó.
Ở những năm tháng miệt mài theo đuổi thi cử, cậu thiếu niên thiên tài kia đã vứt bỏ biện luận, dùng ngôn ngữ đơn giản để nói với họ về thế giới quan của Vật lí và xây dựng những hình vẽ cùng hệ thống Vật lí sống động.
Rõ ràng qua ngày hôm nay một nội dung rất cơ bản và đơn giản nhưng khiến cậu ta cảm thấy lúc đó ——. Truyện Kiếm Hiệp
Hóa ra, Vật lí xinh đẹp như vậy.
Sau khi giải hết bài tập ngày hôm nay ba tên ngốc của lớp cạnh tranh Vật lí nhân lúc giáo viên không có mặt đã bỏ nửa tiết tự học tối, bắt đầu bàn bạc kế hoạch lớn của bọn họ.
Trần Tuấn dựng đứng cổ áo, dẫn hai người đi tới sân bóng rổ vắng hoe.
Trời vừa mưa xong, trên mặt đất ướt nhẹp có một quả bóng rổ, có thể là tiết thể dục ban chiều quên mang về.
Cậu ta cầm lấy quả bóng, ung dung ném vào rổ, hơi bực bội chau mày, thở dài một hơi.
“Haiz… hai cậu nói xem hai ngày nữa là sinh nhật của Trương nữ thần rồi, chúng ta tặng cái gì mới được nhỉ? Đã cùng nhau học hòm hòm ba tháng nhưng vẫn không có bất kì phương thức liên lạc nào, haiz… phải chăng Trương nữ thần không ưa tôi phỏng.”
Quả bóng vẽ ra một đường cong xinh đẹp, đập thẳng vào rổ, sau đó nặng nề rơi xuống đất, bật lên mấy cái rồi lặng lẽ lăn vào bụi cỏ bên hông thao trường.
Đặng Niên và Tào Chí Học nhìn dáng vẻ của cậu ta, quả thật dường như rất buồn.
Tự nhiên không nỡ hố cậu ta nữa.
Hai người họ nhìn nhau, há miệng muốn nói lại thôi.
Hay là, nói cho cậu ta nhỉ?
Thất tình thì thất tình, chứ nhỡ mất mặt trước mặt mọi người, có vẻ sẽ đáng thương lắm.
Tào Chí Học lời đã lên đến miệng, sắp sửa thốt ra ngoài thì kết quả đúng lúc này tên đại ngốc nghếch Trần Tuấn bỗng vỗ đùi đen đét, cười phá lên.
“Ha ha ha ha ha Tào Chí Học, suýt chút tôi quên mất, hôm qua cậu đã xem đoạn video kia chưa?”
Tào Chí Học ngu ngơ, không phải một giây trước vẫn còn bi thương sao? Chủ đề câu chuyện nhảy nhanh thế ư?
“Ha ha ha ha ha kẻ ngu si họ Tào kia, vừa nhìn cậu liền biết cậu không nghiêm túc xem. Ngày hôm qua cậu không nghe thấy Trương nữ thần nói giúp cậu lúc cãi nhau với Lâm Bình Chính phỏng?”
“Tất nhiên nghe thấy rồi, con người Trương nữ thần thật sự quá tốt, vừa dịu dàng vừa tốt bụng.”
Tào Chí Học ngẩn ngơ nhớ lại.
Hôm qua cậu ta suýt bị mắng đến mất sạch tự tin, nếu không phải Trương nữ thần khen cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ buồn lắm.
Haiz, một cô gái xinh đẹp như vậy xuất sắc như vậy tốt bụng như vậy, tại sao là hoa đã có chủ cơ chứ?
Lại còn tình cảm không rời, như keo như sơn, triền triền miên miên…
Cậu ta nhớ lại cảnh tượng lần kia ở con phố nhỏ, hận không thể chọt mù hai mắt của mình.
Tim thật đau.
“Ha ha ha ha ha…”, Trần Tuấn vẫn đang cười ha hả, thậm chí chạy tới chỉ vào mặt cậu ta cười, cười đến đắc ý và ngông cuồng.
“Vậy cậu không nghe cậu ấy nói gì sao?”
Tào Chí Học lại ngu ngơ lắc lắc đầu.
Gì thế, không phải khen cậu ta thông minh à?
Tại sao thằng điên này lại cười tới mức khiến người ta khó chịu như vậy hả? Muốn ăn đấm… như vậy hả?
“Tôi bật đi bật lại nghe bốn lần, tuyệt đối không sai, lúc nhắc đến cậu Trương nữ thần nói ‘Đứng ở góc độ của em, đứa… bạn ấy là một người rất thông minh’ trước chữ bạn học, cậu ấy vốn tính nói ‘đứa nhóc.’”
“Ha ha ha ha ha ha, Tào đại ngốc, cậu tiêu rồi, ở trong mắt Trương nữ thần cậu chỉ là một đứa nhóc! Ha ha ha… đứa nhóc, cười chết tôi rồi, mặc dù không cho tôi phương thức liên lạc nhưng ở trong mắt cậu ấy, ít nhất tôi là đàn ông! Cháu trai Tào nè, ngoan nhé, có muốn ông nội mua kem cho con không? Ha ha ha ha ha…”
Cậu ta vừa cười đến cả người run rẩy, vừa lau nước mắt do cười không ngớt ứa ra, không thể đứng thẳng.
Tào Chí Học: “…”
Cái thằng đại, ngốc, nghếch này!
… Vừa rồi cậu ta còn có chút không nỡ hố gã? Mẹ, cho gã bị hố chết luôn đi! Nếu gã không bị hố chết ông đây sẽ không mang họ Tào!
Cậu ta sầm mặt đi qua, liếc Đặng Niên một cái.
Đặng Niên: “…”
Mẹ, tại sao hôm nay kẻ ngu si họ Tào này trông có chút đáng sợ vậy?
Đang lúc cậu ta thất thần thì nghe thấy Tào Chí Học cười vô cùng thân thiện, giả vờ bi thương thở dài một hơi: “Đúng vậy, Trần Tuấn, là tôi không thể theo đuổi cậu ấy nữa, ba người chúng ta đành dựa vào cậu vậy. Phải rồi, cậu có nhớ không, ngày hôm qua ngay sau khi cậu và Lâm Bình Chính đứng phắt dậy nữ thần mới cãi nhau với anh ta, không phải cậu ấy đang giúp cậu đó chứ?”
Giọng điệu vô cùng chân thành.
Trần Tuấn nghe xong, nụ cười tắt ngúm, đúng nhỉ!
Nghe có lý lắm!
Cậu ta im lặng bắt đầu nhớ lại, càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm, lúc đó cậu ta khăng khăng phải đi, hình như Trương nữ thần còn an ủi nhìn cậu ta một cái, sau đó đứng ra nói lý lẽ với Lâm Bình Chính.
Nếu không phải vì thích cậu ta thì một người lạnh lùng như cô sao có thể đứng ra vào lúc đó chứ?
Tào Chí Học thầm cười khà khà, kẻ ngu si này sắp bị mắc câu rồi.
Cậu cười tôi hả, còn chỉ vào mặt tôi mà cười hả, còn cười tới chảy nước mắt được hả.
Tôi con mẹ nó không hố cậu thì hố ai?
Cậu ta huých huých Đặng Niên.
Đặng Niên vừa nghe thấy cậu ta nói nưa vậy, quả thật cũng muốn xem náo nhiệt.
Thế là cậu ta cũng bắt đầu hùa: “Cậu không nhắc tới thì thôi, cậu vừa nhắc dường như tôi cũng có cảm giác này. Trần Tuấn, lớp chúng ta cậu là người hăng hái nhất, hôm qua từ lúc cậu dám nói lại thầy, tôi nghe đám học sinh lớp 10A1 nói gu người yêu của Trương nữ thần chính là những thiếu niên hăng hái á.”
Cậu vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Trần Tuấn: “Người anh em, cậu rất có triển vọng đó!”
Tào Chí Học tiếp tục thêm lửa: “Không trật đâu, chắc chắn là thích cậu đấy, dũng cảm lên, da mặt con gái mỏng, đi qua thôn này sẽ không còn cái tiệm này nữa đâu.”
Trần Tuấn: Đậu… móa? Hạnh phúc tới quá đột ngột?
Gió xuân thật con mẹ nó dịu dàng, khóm hoa dại rực rỡ trên thao trường, thật con mẹ nó thơm.
Mùa xuân đến rồi!
Trần Tuấn lau mặt một cái, nhặt quả bóng lăn qua bên hông thao trường lên, hăm hở đứng ở ngoài vạch ba điểm, dáng vẻ đẹp trai ném bóng đi.
Không vào rổ.
Nhưng cậu ta không thèm để ý.
Nữ thần thật sự… thích cậu ta?
Không có gì lạ cả, thực ra đã sớm có manh mối.
Đã nói rồi mà, hôm qua lúc cậu ta đi tìm trùm cuối hỏi bài, hình như Trương nữ thần còn nhìn về phía bọn họ, ánh mắt kia, trong sự dịu dàng còn mang theo vẻ sùng bái, có chút trìu mến nho nhỏ, nhưng khi cậu ta nhìn vào mắt cô thì cô lật đật nhìn sang chỗ khác.
Chắc chắn là bị cậu ta bắt gặp được cô nhìn lén cậu ta nên ngại ngùng rồi.
U là trời, nếu nữ thần cũng thích cậu ta thì bọn họ chính là huynh có tình muội có ý nhỉ? Ngay cả nhìn cậu ta một cái nữ thần cũng thẹn thùng, chắc chắn là da mặt mỏng, nhiệm vụ tỏ tình đầy căm go này, nhất định phải để cậu ta làm rồi!
Trần Tuấn ưỡn ngực, khoảnh khắc này cậu ta có cảm giác mình đã trưởng thành, đã là một người đàn ông có trách nhiệm.
Cậu ta nhìn sang hai người anh em tốt: “Tôi tính thứ sáu tuần này tỏ tình để có thể cùng đón sinh nhật cậu ấy vào thứ bảy, anh em, giúp tôi!”
Nghe xong những lời cậu ta nói hai người họ nhìn nhau, gật gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Trần Tuấn không kiềm được cảm động, vỗ vỗ bả vai hai người họ.
Không hổ là anh em tốt sống chết có nhau, nhịn đau cắt thịt cũng nguyện ý giúp cậu ta.
…
Buổi tự học tối ngày thứ năm, Lý Duy dạy tiết đầu tiên cho lớp cạnh tranh Vật lí.
Anh giảng lại định lý Momen động lượng của Chất rắn và Momen quán tính.
Lần đầu tiên đứng lớp nhưng anh dường như không có cảm giác lạ lẫm. Cậu thiếu niên đứng trước bảng, bởi vì anh cao hơn Lâm Bình Chính nhiều nên các bạn học bên dưới bỗng cảm thấy tấm bảng có phần thấp hơn anh.
Tay áo cậu thiếu niên được xắn lên, bàn tay sạch sẽ và có lực của anh cầm phấn viết mấy công thức lên bảng —— tất cả các biến được dùng trong chương này và mối quan hệ giữa chúng, Động lượng p, Momen động lượng L, Momen M, Momen quán tính I,…
Sau khi viết xong anh liền vẽ một vòng tròn nhỏ phía sau mỗi công thức và đánh số chúng theo thứ tự.
Ký hiệu xong, Trương Mạn nhìn thấy anh quay đầu lại, lúc ánh mắt anh nhìn về phía cô giống như khe khẽ cười.
Tiếp theo, cậu thiếu niên tổng hợp tất cả những câu hỏi mà mấy bạn học nam đã hỏi anh lúc trước và một số bài tập cơ bản của anh rồi tóm tắt chúng thành một vài dạng tương ứng.
Sau đó anh bắt đầu tháo gỡ từng vấn đề một và vẽ chúng ra.
Lựa chọn thông tin có ích trong mỗi đề và ghi các biến thích hợp vào vị trí ứng trên hình vẽ.
Sau đó thông qua điều kiện đã cho của đề bài mà viết ra tất cả các công thức tương ứng cho mỗi biến.
Cho dù là một cái thanh, lò xo, sợi dây, quả cầu hay là mặt phẳng nghiêng thì các tính chất khác nhau đều khiến chúng nhận lực tác động khác nhau. Chẳng mấy chốc đã phân tích xong mấy dạng đề, những vật thể khiến mọi người vô cùng rối não này đã trực tiếp chuyển hóa thành các ký hiệu Vật lí.
Cứ như vậy, một bài toán Vật lí phức tạp và hoàn chỉnh liền bị trừu tượng thành một bài toán loại(*), được chia nhỏ thành một loạt các biến Vật lí và các mối quan hệ giữa chúng.
(*) Bài toán loại là trong (các) ngành học, sau khi tiến hành phân loại các bài (toán) thì tập hợp thành một nhóm các bài cùng dạng sau đó chỉ lấy ra một bài tập nhất định trong nhóm bài tập cùng dạng trên, bài tập này được coi là bài toán loại cho dạng đề đó, có tính chất đại diện.
Đơn giản, rõ ràng, dễ hiểu.
Trần Tuấn há miệng, một câu “đậu móa” đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Còn có thể làm bài như thế này sao? Lúc này những hình vẽ và đề bài kia đã bị lột đi lớp áo ngoài, chen chúc nhau kêu gào mình là phần kiến thức nào, là biến nào, cái công thức cùng tất cả các dạng câu hỏi phức tạp và nhiều biến kia đều đã quay trở về khu vực công thức ở góc trên cùng của tấm bảng.
Không hề bị sót.
Chuyện này… cái cảm giác này giống như trên tay bạn có một nùi tóc rất rối, nhưng chuyện anh vừa làm chính là tìm ra cái mí đầu, sau đó dễ dàng vuốt thẳng các nút thắt.
Cũng quá thoải mái phỏng?
Cả phòng học im như tờ, giống hệt lúc Lâm Bình Chính dạy bọn họ. Song lại khác ở cái, chính là lúc anh ta đứng lớp là bầu không khí im lặng như chết, nhưng hiện tại là ánh mắt mọi người đều tỏa sáng lấp lánh, cắm cúi ghi lại phần tổng kết trên bảng, hoàn toàn không rảnh để nói chuyện.
Mười lăm phút sau, mọi người ghi phần tổng kết xong lại tiếp tục dùng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn trùm cuối đứng trước bảng.
“Vừa rồi những thứ này đều là phân tích cho một số dạng bài tập cơ bản, dĩ nhiên, hình vẽ Vật lí thật sự vô cùng phức tạp, kiểu phương pháp này không phù hợp với tất cả các dạng bài tập. Cho nên tôi hi vọng mọi người có thể thật sự hiểu rõ ý nghĩa của từng công thức dưới góc nhìn Vật lí.”
“Môn học này không chỉ tồn tại với tính toán.”
Cậu thiếu niên vừa nói vừa bắt đầu sử dụng các hình vẽ khác nhau để giải thích ý nghĩa của từng chương và từng công thức.
Mối quan hệ giữa Momen động lượng và Momen lực, mối quan hệ giữa Momen động lượng và Động lượng, làm thế nào để hiểu vi phân và tích phân thông qua hình vẽ thực, Momen quán tính đối với một hệ chất điểm có những dạng tính chất gì…
Vốn dĩ là học vẹt và những công thức cứng nhắc đều trở nên tươi mới sống động qua lời nói của anh. Không còn bị giam hãm trong các phép biện luận toán học bằng con chữ mà là các hình vẽ Vật lí đầy sức sống, chúng nhảy ra khỏi mỗi câu nói của anh, xoay tròn rồi khiêu vũ trước mặt mọi người.
Đây mới là Vật lí.
Không chỉ muốn sử dụng Toán học làm phương thức biện luận, mà còn muốn tìm hiểu ý nghĩa Vật lí ở mức độ sâu sắc hơn.
Rất nhiều năm sau, Trần Tuấn đã là người có chút danh tiếng trong lĩnh vực Học thuật Vật lí, lúc cậu ta giảng phần《Cơ học》cho sinh viên trong lớp đại học của mình, nói tới chương Momen động lượng này liền bất chợt nhớ đến thời niên thiếu cậu ta từng ngồi trong căn phòng học nho nhỏ trải qua tiết học này.
Vị giáo sư tài giỏi trẻ tuổi đang đối diện với hơn một trăm sinh viên trong giảng đường bỗng khựng lại.
Nhiều năm trôi qua, cậu ta vẫn có thể cảm nhận được cái cảm giác tim đập dồn dập của lúc đó.
Ở những năm tháng miệt mài theo đuổi thi cử, cậu thiếu niên thiên tài kia đã vứt bỏ biện luận, dùng ngôn ngữ đơn giản để nói với họ về thế giới quan của Vật lí và xây dựng những hình vẽ cùng hệ thống Vật lí sống động.
Rõ ràng qua ngày hôm nay một nội dung rất cơ bản và đơn giản nhưng khiến cậu ta cảm thấy lúc đó ——. Truyện Kiếm Hiệp
Hóa ra, Vật lí xinh đẹp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.