Chương 1: Vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Chung Cận
07/11/2021
Tác giả nói: Chỉ nên tập trung vào truyện.
Không nên nghiên cứu dòng thời gian trong truyện.
***
Kỳ thi cuối kì vừa kết thúc, khối học sinh lớp mười bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình.
Trương Mạn chấm xong bài thi cuối cùng, thu dọn lại đồ đạc, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đương lúc khóa cửa thì di động bỏ trong túi xách đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là mẹ cô – bà Trương Tuệ Phương.
“Alo, mẹ ạ… Vâng, hết ngày hôm nay là nghỉ hè, tuần này con chưa về được… Con biết rồi.”
Không biết tự lúc nào, trong cuộc trò chuyện của hai mẹ đại thể sẽ kết thúc bằng chủ đề thúc hôn. Trương Tuệ Phương nói, một cô gái ngoài ba mươi mùa bánh tét như cô, lại không nói chuyện yêu đương không kết hôn, sẽ dần khô kiệt hormone, hơn nữa sẽ càng khó rung động.
Trương Mạn cảm thấy lời này nói rất đúng, nhưng cũng không đúng.
Đối với những người đàn ông xung quanh mình, cô quả thật hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhưng những năm gần đây cô cứ liên tục nằm mơ thấy một người. Mỗi khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim cô đều sẽ đập loạn nhịp tựa những rung động thời còn trẻ.
Vừa mới đi xuống tới lớp học ngay dưới lầu thì gặp phải thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh: “Cô giáo Trương, tối nay cô có rảnh không chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?”
Theo thói quen Trương Mạn vốn định từ chối, nhưng nhớ tới Trương Tuệ Phương ngày nào cũng thúc giục lo lắng, lời chưa kịp ra đến miệng đã đổi thành: “Tôi rảnh.”
Người đàn ông nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trên mặt là biểu tình vui vẻ: “Vậy cô chờ tôi chút nhé.”
Trương Mạn gật đầu, cầm túi xách đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh ta hai bước thành một đi lên cầu thang, trong lòng thở dài.
Ý tứ của Chu Văn Thanh, không phải cô không biết. Công bằng mà nói, anh ta là một người đàn ông trầm ổn, năng lực làm việc mạnh, cũng rất có trách nhiệm với cuộc sống. Tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, hơn nữa đã qua một đời vợ, nhưng đối với cô mà nói thì cũng xem như một lựa chọn không tồi.
Xung quanh cô những người ở cái tuổi này nhưng chưa kết hôn, gần như rất ít.
Rất nhanh anh ta đã đi xuống, đã thay sang một chiếc áo sơ mi khác, nhưng hoa văn bên trên lại rũ xuống khiến anh ta trông có chút uể oải.
Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên cạnh trường học.
Chu Văn Thanh chọn một vị trí trong góc, trước dùng khăn giấy lau qua mặt bàn và ghế, rồi mới mời cô ngồi xuống.
Rất lịch sự.
“Cô giáo Trương gọi món đi, ưu tiên cho phái nữ.”
Trương Mạn theo thói quen gọi một nồi lẩu đậu phụ cùng một con gà xào ớt.
Tuy nhiên khi cô đưa thực đơn cho anh ta liền bị anh ta gạch bỏ, chọn hai món ăn khác.
Trương Mạn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta.
Chu Văn Thanh cười nói: “Tôi đoán chắc cô sẽ gọi hai món này mà, tôi còn nhớ năm đó lúc cô vừa mới đến trường của chúng tôi, trong lần liên hoan đầu tiên cô đã gọi hai món này, vả lại nhiều năm như vậy vẫn luôn không có thay đổi. Trương Mạn, cuộc đời này không phải ‘nhất thành bất biến(*), đôi khi con người sẽ mãi nán lại ở nơi họ thích thú nhất, không có can đảm bước ra ngoài. Nhưng thay đổi không hẳn là chuyện xấu, hà tất không thử thử một lần? Mặc kệ là món ăn, hay là người.”
(*) Đã hình thành thì không thay đổi.
Trương Mạn cúi đầu, đáy lòng hơi rung động, biết anh ta có ý riêng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cũng may Chu Văn Thanh cũng không làm khó cô, nói sang chủ đề khác.
Một bữa cơm ăn được một nửa vẫn tính là hòa hợp. Chu Văn Thanh rất biết điều hòa bầu không khí, coi như cô không nói gì, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không gượng gạo.
Đúng lúc này di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là thông báo từ weixin cứ vang lên liên tục.
“Thật ngại quá, tôi đọc tin nhắn một chút.”
Cô mở di động lên, nhìn thấy người nhắn là bạn thân cô Trần Phi Nhi.
【Mạn Mạn cậu đang ở đâu? Mau đi xem no.1 trên hot-search đi!!!】
【!!!!!】
…
Trần Phi Nhi liên tục nhắn tới mấy cái dấu chấm than.
Trương Mạn thầm nghĩ, chắc tiểu thịt tươi của cô ấy đổi sang trạng thái độc thân rồi. Cô không mấy chú ý mở weibo ra, nhìn thông tin trên hot-search.
Một cái nhìn này, trong nháy mắt khiến cả người cô cứng lại.
No.1 trên hot-search vậy mà là… tên của anh, đằng trước là kí hiệu hashtag, có vẻ như vào ba tháng trước đã trở thành người Trung Quốc đầu tiên giành được giải thưởng Lý luận Vật lí học.
Nhưng hai con chữ phía sau lại được in đậm lên đập vào mắt cô, quá mức dữ dội khiến cô trong khoảnh khắc đó hoàn toàn mất đi năng lực phân tích.
【Lý Duy tự sát.】
Tự sát? Có ý nghĩa gì?
Tin tức ngắn gọn súc tích, không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được ý tứ trên mặt chữ, nhưng đột nhiên cô xem không hiểu.
Đại não dường như ngừng hoạt động, hoặc là nói nó đã mở ra cơ chế tự bảo vệ cho mỗi một tế bào trong cơ thể có thời gian để làm bước đệm.
Trương Mạn nhấp vào liên kết hot-search kia, lướt lên lướt xuống xem tận mấy phút, trạng thái trì trệ cùng mất cảm giác dần dần biết mất, nhưng đại não vẫn không cho phép tiếp thu lượng tin tức này, trái tim đột nhiên không khống chế được tần số đập như trống bỏi.
“Choang!” Chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, âm thanh sắc bén vang lên khiến cô hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện cái cốc trong tay đã nằm trên sàn nhà.
Chu Văn Thanh lập tức gọi nhân viên phục vụ đến dọn mảnh vỡ, hơi lo lắng nhìn cô.
“Cô giáo Trương, cô có ổn không?”
Trương Mạn há miệng nói không ra lời. Cơ thể không kiềm được run rẩy, cả người dần lạnh ngắt, tựa hồ bị hút xuống một cái hố đen, rơi vào cơn sợ hãi không thấy điểm cuối. Ngay trong lúc tâm trạng như bị nước nhấn chìm nghỉm cô đột nhiên đứng dậy cầm lấy túi xách nói: “Thầy giáo Chu… Chu, tôi cảm thấy trong người không thoải mái, tôi đi trước.”
Cô bước nhanh ra khỏi nhà hàng Tứ Xuyên, trên đường xe cộ đông như nêm, một giây nào đó khiến cô thật chóng mặt.
Di động vẫn không ngừng reo, cô theo thói quen lấy ra xem, trông thấy Trần Phi Nhi lại gửi tin nhắn cho cô.
【… Mạn Mạn cậu không sao chứ?】
【Mạn Mạn, bây giờ cậu đang ở đâu?】
Trương Mạn định trả lời cho cô ấy, nhưng cố gắng một hồi lại phát hiện tay mình đang run tới mức không gõ ra được chữ nào bèn dứt khoát từ bỏ.
Ngơ ngác đi về phía trước, sức lực trên người chỉ đủ để chèo chống cho cô đi tới góc đường không có người nào, đó là cửa sau của một cửa hàng tiện lợi.
Cô từ từ ngồi xổm tựa vào tường, che miệng thở gấp thật sâu, mong hít được chút không khí mát mẻ để giảm bớt đau đớn trong ngực. Hai bên huyệt thái dương cứ giật liên tục, toàn bộ đường hô hấp bởi vì cô khóc mà trở nên đau nhức không thông.
Song thứ làm người ta thống khổ nhất chính là, mặc dù cơ thể đã mất đi sự khống chế nhưng tư duy lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến đáng sợ.
Hai tay cô run cầm cập, mở weibo ra, hòng ôm lấy tia may mắn cuối cùng.
Nhất định là nhầm lẫn rồi, nhất định là lời đồn thôi, anh ấy vừa nhận được giải thưởng mà, sao có thể tự sát chứ?
Tuy nhiên đầu đuôi câu chuyện, trên weibo đã nói đến vô cùng rõ ràng, không cho phép cô có cơ hội nghi ngờ.
Lý Duy chết rồi, được người ta phát hiện là tự sát ngay tại nhà, ngay hôm trước lễ trao giải một ngày.
Trước khi chết anh có viết thư cho một sinh viên Ph. D(*) của anh, Jackie, trong thư viết: “… Cậu là một học sinh rất có thiên phú, tôi đã đề cử cậu với giáo sư William, rất xin lỗi khi sắp phải mang đến điều không hay cho cậu rồi… những năm qua tôi vẫn luôn điên cuồng làm việc, Vật lí chính là toàn bộ của tôi. Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã linh cảm được, vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn.”
(*) Ph.D: Viết tắt của cụm từ ‘Doctor of Philosophy’, chỉ những người có học bậc tiến sĩ.
Sau đó, Jackie nhận phỏng vấn: “Thời điểm tôi nhận được email này đã có cảm giác kì quái bèn nhanh chóng báo với cảnh sát, đáng tiếc lúc cảnh sát chạy đến nhà giáo sư thì hết thảy đều đã chậm. Vị thiên tài thế kỉ này đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi.”
Viên cộng sự cùng nghiên cứu với anh ở Đại học Princeton cũng tuyên bố rằng: “Nhân loại đã mất đi một nhà thiên tài vĩ đại.”
Bác sĩ tâm lí của anh cho hay, từ nhỏ Lý Duy đã mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng, những năm này vẫn luôn dùng thuốc để khống chế. Nhưng công việc nghiên cứu kết thúc khiến căn bệnh tâm thần của anh bộc phát, cuối cùng lựa chọn tự sát.
“Thật ra, thế giới nội tâm của Lý Duy phong phú hơn gấp trăm lần, ngàn lần so với những người khác. Anh ấy thường tưởng tượng ra một vài thứ không có thật trên đời, hơn nữa còn dễ dàng vì những kích thích bên ngoài mà không thể kiểm soát được tậm trạng. Đây chính là chứng hoang tưởng mà mọi người hay nhắc đến. Đồng thời, Lý Duy là một người nhạy bén và thông minh, những triệu chứng của căn bệnh tâm thần phân liệt khiến anh ấy không thể nào kiểm soát được cảm giác bất lực, cuối cùng lựa chọn kết thúc chính cuộc đời mình.”
Đọc tới đây, nước mắt Trương Mạn rơi như mưa, ngón tay run rẩy tiếp tục lướt tới những tin tức khác, chỉ bằng chút ít thời gian nhưng sự tình của nhiều năm qua đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tâm thần phân liệt, chứng hoang tưởng, thì ra là vậy.
Hóa ra chuyện của năm đó, thật sự không phải anh ấy cố ý làm, anh ấy không hề nói dối mình.
Anh ấy chỉ là bị bệnh.
Lúc đó, bởi vì anh lừa dối mà cô nghĩ mãi không thông, bèn mang theo tủi thân tới hỏi anh nhưng lại nhận được câu trả lời phủ định sau những lời lẽ tồi tệ.
Thật sự cô không hề biết, không hề biết anh thực ra chỉ là bị bệnh.
Còn nhớ đoạn thời gian cuối cùng bọn họ ở bên nhau, anh gần như sa sút đến cùng cực, trong tâm hồn là một mảnh trống rỗng và ảm đạm.
Trương Mạn há miệng, những ngột ngạt nghẹn ngào trong cổ họng rốt cục không thể kiềm chế được nữa, tan ra thành tiếng khóc tan nát cõi lòng.
Nhiều năm như vậy có một số chuyện cô luôn không buông bỏ được, bây giờ tất cả đều có được lời giải thích, nhưng như vậy thì thế nào, anh không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.
– –
Hai năm trước lúc đang dọn đồ đạc căn nhà ở quê, Trương Mạc nhìn thấy một phong thư tình được kẹp trong cuốn sách Vật lí, kí tên Lý Duy.
Bên trong anh viết: “Nhận thức của con người về vũ trụ tựa hồ ánh sáng của đom đóm trong bóng tối vô biên. Vẫn còn rất nhiều thứ chưa biết chúng ta không nhìn thấy cũng không chạm tới được. Tôi muốn đến gần vùng đất ‘chưa biết’ kia, muốn cảm thụ bóng tối trong đó. Trương Mạn, em có đồng ý đi cùng tôi không?”
Khi đó cô mới biết, hóa ra năm đó, anh thật sự thích cô, giống như cô thích anh vậy.
Cậu thiếu niên thiên tài luôn cô độc lại hết mực cố chấp kia, thật ra cũng từng có một mặt dịu dàng, anh cẩn thận từng chút đưa tay về phía cô, muốn trao toàn bộ sự dịu dàng cùng sơ tâm chân thành của mình cho cô.
Là cô đã không cố gắng lưu lại dịu dàng trong mắt anh, để bây giờ anh lựa chọn đi về phía bóng tối mãi mãi.
Nếu như, nếu như có thể quay trở lại năm đó…
Không nên nghiên cứu dòng thời gian trong truyện.
***
Kỳ thi cuối kì vừa kết thúc, khối học sinh lớp mười bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình.
Trương Mạn chấm xong bài thi cuối cùng, thu dọn lại đồ đạc, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đương lúc khóa cửa thì di động bỏ trong túi xách đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là mẹ cô – bà Trương Tuệ Phương.
“Alo, mẹ ạ… Vâng, hết ngày hôm nay là nghỉ hè, tuần này con chưa về được… Con biết rồi.”
Không biết tự lúc nào, trong cuộc trò chuyện của hai mẹ đại thể sẽ kết thúc bằng chủ đề thúc hôn. Trương Tuệ Phương nói, một cô gái ngoài ba mươi mùa bánh tét như cô, lại không nói chuyện yêu đương không kết hôn, sẽ dần khô kiệt hormone, hơn nữa sẽ càng khó rung động.
Trương Mạn cảm thấy lời này nói rất đúng, nhưng cũng không đúng.
Đối với những người đàn ông xung quanh mình, cô quả thật hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhưng những năm gần đây cô cứ liên tục nằm mơ thấy một người. Mỗi khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim cô đều sẽ đập loạn nhịp tựa những rung động thời còn trẻ.
Vừa mới đi xuống tới lớp học ngay dưới lầu thì gặp phải thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh: “Cô giáo Trương, tối nay cô có rảnh không chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?”
Theo thói quen Trương Mạn vốn định từ chối, nhưng nhớ tới Trương Tuệ Phương ngày nào cũng thúc giục lo lắng, lời chưa kịp ra đến miệng đã đổi thành: “Tôi rảnh.”
Người đàn ông nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trên mặt là biểu tình vui vẻ: “Vậy cô chờ tôi chút nhé.”
Trương Mạn gật đầu, cầm túi xách đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh ta hai bước thành một đi lên cầu thang, trong lòng thở dài.
Ý tứ của Chu Văn Thanh, không phải cô không biết. Công bằng mà nói, anh ta là một người đàn ông trầm ổn, năng lực làm việc mạnh, cũng rất có trách nhiệm với cuộc sống. Tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, hơn nữa đã qua một đời vợ, nhưng đối với cô mà nói thì cũng xem như một lựa chọn không tồi.
Xung quanh cô những người ở cái tuổi này nhưng chưa kết hôn, gần như rất ít.
Rất nhanh anh ta đã đi xuống, đã thay sang một chiếc áo sơ mi khác, nhưng hoa văn bên trên lại rũ xuống khiến anh ta trông có chút uể oải.
Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên cạnh trường học.
Chu Văn Thanh chọn một vị trí trong góc, trước dùng khăn giấy lau qua mặt bàn và ghế, rồi mới mời cô ngồi xuống.
Rất lịch sự.
“Cô giáo Trương gọi món đi, ưu tiên cho phái nữ.”
Trương Mạn theo thói quen gọi một nồi lẩu đậu phụ cùng một con gà xào ớt.
Tuy nhiên khi cô đưa thực đơn cho anh ta liền bị anh ta gạch bỏ, chọn hai món ăn khác.
Trương Mạn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta.
Chu Văn Thanh cười nói: “Tôi đoán chắc cô sẽ gọi hai món này mà, tôi còn nhớ năm đó lúc cô vừa mới đến trường của chúng tôi, trong lần liên hoan đầu tiên cô đã gọi hai món này, vả lại nhiều năm như vậy vẫn luôn không có thay đổi. Trương Mạn, cuộc đời này không phải ‘nhất thành bất biến(*), đôi khi con người sẽ mãi nán lại ở nơi họ thích thú nhất, không có can đảm bước ra ngoài. Nhưng thay đổi không hẳn là chuyện xấu, hà tất không thử thử một lần? Mặc kệ là món ăn, hay là người.”
(*) Đã hình thành thì không thay đổi.
Trương Mạn cúi đầu, đáy lòng hơi rung động, biết anh ta có ý riêng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cũng may Chu Văn Thanh cũng không làm khó cô, nói sang chủ đề khác.
Một bữa cơm ăn được một nửa vẫn tính là hòa hợp. Chu Văn Thanh rất biết điều hòa bầu không khí, coi như cô không nói gì, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không gượng gạo.
Đúng lúc này di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là thông báo từ weixin cứ vang lên liên tục.
“Thật ngại quá, tôi đọc tin nhắn một chút.”
Cô mở di động lên, nhìn thấy người nhắn là bạn thân cô Trần Phi Nhi.
【Mạn Mạn cậu đang ở đâu? Mau đi xem no.1 trên hot-search đi!!!】
【!!!!!】
…
Trần Phi Nhi liên tục nhắn tới mấy cái dấu chấm than.
Trương Mạn thầm nghĩ, chắc tiểu thịt tươi của cô ấy đổi sang trạng thái độc thân rồi. Cô không mấy chú ý mở weibo ra, nhìn thông tin trên hot-search.
Một cái nhìn này, trong nháy mắt khiến cả người cô cứng lại.
No.1 trên hot-search vậy mà là… tên của anh, đằng trước là kí hiệu hashtag, có vẻ như vào ba tháng trước đã trở thành người Trung Quốc đầu tiên giành được giải thưởng Lý luận Vật lí học.
Nhưng hai con chữ phía sau lại được in đậm lên đập vào mắt cô, quá mức dữ dội khiến cô trong khoảnh khắc đó hoàn toàn mất đi năng lực phân tích.
【Lý Duy tự sát.】
Tự sát? Có ý nghĩa gì?
Tin tức ngắn gọn súc tích, không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được ý tứ trên mặt chữ, nhưng đột nhiên cô xem không hiểu.
Đại não dường như ngừng hoạt động, hoặc là nói nó đã mở ra cơ chế tự bảo vệ cho mỗi một tế bào trong cơ thể có thời gian để làm bước đệm.
Trương Mạn nhấp vào liên kết hot-search kia, lướt lên lướt xuống xem tận mấy phút, trạng thái trì trệ cùng mất cảm giác dần dần biết mất, nhưng đại não vẫn không cho phép tiếp thu lượng tin tức này, trái tim đột nhiên không khống chế được tần số đập như trống bỏi.
“Choang!” Chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, âm thanh sắc bén vang lên khiến cô hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện cái cốc trong tay đã nằm trên sàn nhà.
Chu Văn Thanh lập tức gọi nhân viên phục vụ đến dọn mảnh vỡ, hơi lo lắng nhìn cô.
“Cô giáo Trương, cô có ổn không?”
Trương Mạn há miệng nói không ra lời. Cơ thể không kiềm được run rẩy, cả người dần lạnh ngắt, tựa hồ bị hút xuống một cái hố đen, rơi vào cơn sợ hãi không thấy điểm cuối. Ngay trong lúc tâm trạng như bị nước nhấn chìm nghỉm cô đột nhiên đứng dậy cầm lấy túi xách nói: “Thầy giáo Chu… Chu, tôi cảm thấy trong người không thoải mái, tôi đi trước.”
Cô bước nhanh ra khỏi nhà hàng Tứ Xuyên, trên đường xe cộ đông như nêm, một giây nào đó khiến cô thật chóng mặt.
Di động vẫn không ngừng reo, cô theo thói quen lấy ra xem, trông thấy Trần Phi Nhi lại gửi tin nhắn cho cô.
【… Mạn Mạn cậu không sao chứ?】
【Mạn Mạn, bây giờ cậu đang ở đâu?】
Trương Mạn định trả lời cho cô ấy, nhưng cố gắng một hồi lại phát hiện tay mình đang run tới mức không gõ ra được chữ nào bèn dứt khoát từ bỏ.
Ngơ ngác đi về phía trước, sức lực trên người chỉ đủ để chèo chống cho cô đi tới góc đường không có người nào, đó là cửa sau của một cửa hàng tiện lợi.
Cô từ từ ngồi xổm tựa vào tường, che miệng thở gấp thật sâu, mong hít được chút không khí mát mẻ để giảm bớt đau đớn trong ngực. Hai bên huyệt thái dương cứ giật liên tục, toàn bộ đường hô hấp bởi vì cô khóc mà trở nên đau nhức không thông.
Song thứ làm người ta thống khổ nhất chính là, mặc dù cơ thể đã mất đi sự khống chế nhưng tư duy lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến đáng sợ.
Hai tay cô run cầm cập, mở weibo ra, hòng ôm lấy tia may mắn cuối cùng.
Nhất định là nhầm lẫn rồi, nhất định là lời đồn thôi, anh ấy vừa nhận được giải thưởng mà, sao có thể tự sát chứ?
Tuy nhiên đầu đuôi câu chuyện, trên weibo đã nói đến vô cùng rõ ràng, không cho phép cô có cơ hội nghi ngờ.
Lý Duy chết rồi, được người ta phát hiện là tự sát ngay tại nhà, ngay hôm trước lễ trao giải một ngày.
Trước khi chết anh có viết thư cho một sinh viên Ph. D(*) của anh, Jackie, trong thư viết: “… Cậu là một học sinh rất có thiên phú, tôi đã đề cử cậu với giáo sư William, rất xin lỗi khi sắp phải mang đến điều không hay cho cậu rồi… những năm qua tôi vẫn luôn điên cuồng làm việc, Vật lí chính là toàn bộ của tôi. Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã linh cảm được, vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn.”
(*) Ph.D: Viết tắt của cụm từ ‘Doctor of Philosophy’, chỉ những người có học bậc tiến sĩ.
Sau đó, Jackie nhận phỏng vấn: “Thời điểm tôi nhận được email này đã có cảm giác kì quái bèn nhanh chóng báo với cảnh sát, đáng tiếc lúc cảnh sát chạy đến nhà giáo sư thì hết thảy đều đã chậm. Vị thiên tài thế kỉ này đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi.”
Viên cộng sự cùng nghiên cứu với anh ở Đại học Princeton cũng tuyên bố rằng: “Nhân loại đã mất đi một nhà thiên tài vĩ đại.”
Bác sĩ tâm lí của anh cho hay, từ nhỏ Lý Duy đã mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng, những năm này vẫn luôn dùng thuốc để khống chế. Nhưng công việc nghiên cứu kết thúc khiến căn bệnh tâm thần của anh bộc phát, cuối cùng lựa chọn tự sát.
“Thật ra, thế giới nội tâm của Lý Duy phong phú hơn gấp trăm lần, ngàn lần so với những người khác. Anh ấy thường tưởng tượng ra một vài thứ không có thật trên đời, hơn nữa còn dễ dàng vì những kích thích bên ngoài mà không thể kiểm soát được tậm trạng. Đây chính là chứng hoang tưởng mà mọi người hay nhắc đến. Đồng thời, Lý Duy là một người nhạy bén và thông minh, những triệu chứng của căn bệnh tâm thần phân liệt khiến anh ấy không thể nào kiểm soát được cảm giác bất lực, cuối cùng lựa chọn kết thúc chính cuộc đời mình.”
Đọc tới đây, nước mắt Trương Mạn rơi như mưa, ngón tay run rẩy tiếp tục lướt tới những tin tức khác, chỉ bằng chút ít thời gian nhưng sự tình của nhiều năm qua đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tâm thần phân liệt, chứng hoang tưởng, thì ra là vậy.
Hóa ra chuyện của năm đó, thật sự không phải anh ấy cố ý làm, anh ấy không hề nói dối mình.
Anh ấy chỉ là bị bệnh.
Lúc đó, bởi vì anh lừa dối mà cô nghĩ mãi không thông, bèn mang theo tủi thân tới hỏi anh nhưng lại nhận được câu trả lời phủ định sau những lời lẽ tồi tệ.
Thật sự cô không hề biết, không hề biết anh thực ra chỉ là bị bệnh.
Còn nhớ đoạn thời gian cuối cùng bọn họ ở bên nhau, anh gần như sa sút đến cùng cực, trong tâm hồn là một mảnh trống rỗng và ảm đạm.
Trương Mạn há miệng, những ngột ngạt nghẹn ngào trong cổ họng rốt cục không thể kiềm chế được nữa, tan ra thành tiếng khóc tan nát cõi lòng.
Nhiều năm như vậy có một số chuyện cô luôn không buông bỏ được, bây giờ tất cả đều có được lời giải thích, nhưng như vậy thì thế nào, anh không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.
– –
Hai năm trước lúc đang dọn đồ đạc căn nhà ở quê, Trương Mạc nhìn thấy một phong thư tình được kẹp trong cuốn sách Vật lí, kí tên Lý Duy.
Bên trong anh viết: “Nhận thức của con người về vũ trụ tựa hồ ánh sáng của đom đóm trong bóng tối vô biên. Vẫn còn rất nhiều thứ chưa biết chúng ta không nhìn thấy cũng không chạm tới được. Tôi muốn đến gần vùng đất ‘chưa biết’ kia, muốn cảm thụ bóng tối trong đó. Trương Mạn, em có đồng ý đi cùng tôi không?”
Khi đó cô mới biết, hóa ra năm đó, anh thật sự thích cô, giống như cô thích anh vậy.
Cậu thiếu niên thiên tài luôn cô độc lại hết mực cố chấp kia, thật ra cũng từng có một mặt dịu dàng, anh cẩn thận từng chút đưa tay về phía cô, muốn trao toàn bộ sự dịu dàng cùng sơ tâm chân thành của mình cho cô.
Là cô đã không cố gắng lưu lại dịu dàng trong mắt anh, để bây giờ anh lựa chọn đi về phía bóng tối mãi mãi.
Nếu như, nếu như có thể quay trở lại năm đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.