Chương 20
Thường Duy Hoan
04/11/2020
Ninh Tiểu Tinh ngây ra đúng như Thẩm Trầm đoán.
Căn phòng yên tĩnh, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng thở của cả hai.
“Ninh Ninh…”
“Không phải thế.”, Ninh Tiểu Tinh lắc đầu, “Thẩm Trầm, ngày trước anh không thích em, lúc nào cũng lạnh nhạt với em, nhưng anh chưa bao giờ lừa gạt em. Anh… Giờ anh không thể thế này được…”, cô kích động ném tấm ảnh xuống giường, rồi lùi lại mấy bước.
“Đây là lời nói thật.”, Thẩm Trầm tiến lại gần, Ninh Tiểu Tinh tiếp tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm phải thành giường.
Cô không thể lùi được nữa, gần như sắp bật khóc.
“Thẩm Trầm, anh đừng… lừa em nữa, được không?”. Đây đã là điều cuối cùng em có thể lấy ra để tự an ủi mình rồi. Anh không thể chỉ vì muốn em tiếp tục theo đuổi anh mà bịa ra một lời nói dối như vậy.
Thẩm Trầm tiến lên tiếp, giống như những lần thân mật trước đây, anh nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Tiểu Tinh.
“Anh nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy em, em mặc một cái váy trắng, lưng đeo ba lô xanh hình con ếch, em vừa cười vừa nhảy xuống khỏi xe ở cổng trường… Sau đấy, lúc vào lớp, anh phát hiện ra em cũng ngồi ở trong. Lúc ấy anh nghĩ, sao lại trùng hợp vậy. Mà anh không kiềm chế nổi, cứ thế nhìn em một lát. Sau này lúc học quân sự, anh cũng không kiềm chế được, cứ muốn nhìn em mãi, kết quả phát hiện em cũng nhìn trộm anh. Thật ra khi đó, anh cực kỳ vui.”
Cho nên, đó thật sự không phải là ảo giác của cô sao?
“Sau đó, em ngồi cùng bàn với anh, ngày nào cũng tìm anh nói chuyện, ngoài mặt thì anh không để ý đến em, nhưng thật ra anh luôn nghĩ, giọng em dễ nghe quá, lúc em cười lên trông đẹp ghê, sao Ninh Tiểu Tinh lại đáng yêu thế chứ. Em bảo anh gọi em là Ninh Ninh, còn nói đây là bí mật giữa hai đứa mình. Trong lòng anh thầm gọi cái tên này không biết bao nhiêu lần. Thỉnh thoảng có những buổi ra chơi, em nằm rạp xuống bàn ngủ, mặt quay sang chỗ anh, anh giả vờ làm bài tập, nhưng trong đầu lại nghĩ, môi Ninh Ninh lúc hôn lên sẽ có cảm giác gì.”
Ninh Tiểu Tinh sững sờ. Những điều đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Những điều Thẩm Trầm che giấu… Không đúng, nếu đây là thật, tại sao Thẩm Trầm phải làm như vậy?
“Tại sao?”
Thẩm Trầm thở dài, “Bởi vì anh là một người mâu thuẫn.”
Quen Ninh Tiểu Tinh không lâu, ông nội Lương lại đổ bệnh. Thẩm Trầm vì lo chữa bệnh cho ông nên không thể không xin Thẩm Tái Hậu giúp đỡ. Điều này khiến Thẩm Trầm cảm thấy uất nghẹn, cảm thấy mình bất lực, lại cảm thấy mọi gian khổ nếm trải bao ngày tháng qua hoàn toàn vô nghĩa.
Lúc đó, Thẩm Trầm mới mười lăm tuổi, suy nghĩ còn ngây ngô, lại có phần cực đoan. Anh sợ mất đi ông nội Lương, thà mất đi tự tôn chứ nhất quyết phải cứu ông, nhưng đồng thời, Thẩm Trầm lại cảm thấy, tình cảm quả là một kiểu trói buộc. Nếu anh chỉ có một mình, anh sẽ sống thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy, cho dù khi ấy Thẩm Trầm có cảm tình với Ninh Tiểu Tinh, nhưng anh cũng không có ý định ở bên cô.
Giống như với những cô gái theo đuổi mình, Thẩm Trầm cố tình đòi quà đắt tiền, đi ăn cùng Ninh Tiểu Tinh thì cố ý không trả tiền, đôi khi còn dùng lời nói chế giễu cô.
Vì anh “cặn bã”, nên những cô gái khác đều từ bỏ, chỉ còn lại mình Ninh Tiểu Tinh, dường như cô không quan tâm đến mấy chuyện đó, ngày nào cũng vui vẻ đi theo anh, cho dù giận, cô vẫn có thể cười đùa được.
Thẩm Trầm chưa từng gặp ai hay cười như Ninh Tiểu Tinh, quả thật giống như một sinh vật không biết thế nào là đau buồn.
Sau này, Ninh Tiểu Tinh còn nhờ anh dạy kèm, rồi khăng khăng đưa tiền cho anh.
Thẩm Trầm thật sự không ngờ Ninh Tiểu Tinh lại chấp nhất như vậy, nhưng sâu trong đáy lòng, anh vô cùng thích sự chấp nhất của cô.
Lúc dạy kèm cho Ninh Tiểu Tinh, Thẩm Trầm thật lòng hi vọng có thể nâng cao thành tích cho cô, nên dồn hết tâm sức vào việc này. Đáng tiếc, bố mẹ Ninh Tiểu Tinh từ lâu đã nói sẽ đưa cô ra nước ngoài, cô có đường lui rồi nên không muốn học hành cho tử tế, ngày nào cũng chỉ lấy việc quấy rối Thẩm Trầm ra làm niềm vui.
Có đôi khi Thẩm Trầm bực mình nên buông lời chế nhạo cô, chê cô ngốc, nói cô là bùn nhão không trát được tường. Lúc ấy, Ninh Tiểu Tinh cũng tức giận, phồng má không thèm để ý đến anh nữa, nhưng kiên trì không được lâu, cô lại chạy đến dỗ dành Thẩm Trầm.
Dần dần, Thẩm Trầm nhận ra, suy nghĩ của anh và Ninh Tiểu Tinh trên nhiều phương diện đều trái ngược nhau, cho dù ở bên nhau, sau này nhất định sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.
Vì vậy, anh bỏ cuộc.
Mãi cho đến sau đó, bố Ninh làm ăn thất bại nhảy lầu tự tử, Ninh Tiểu Tinh cũng thôi học.
Có một buổi tối, Thẩm Trầm tan học về nhà, phát hiện Ninh Tiểu Tinh đang ngồi xổm trước cửa. Hôm ấy, trời cũng đổ mưa, rất lạnh, Ninh Tiểu Tinh mặc chiếc áo bông đen, mái tóc ướt sũng, cô cuộn mình lại, dáng vẻ ngoan ngoãn đến đáng thương.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Ninh Tiểu Tinh đã gầy hẳn đi, hai mắt trông có vẻ to hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Trầm, cô liền cười như mọi khi, nhưng lúc này, Thẩm Trầm phát hiện ra nụ cười của cô trông rất gượng gạo.
Ninh Tiểu Tinh nói: “Thẩm Trầm, nhà tôi không còn tiền rồi, sau này tôi không thể tặng quà cho cậu nữa rồi.”
Thẩm Trầm dằn nỗi kích động muốn ôm cô lại, hờ hững hỏi: “Sau này không đi học nữa à?”
Ninh Tiểu Tinh chớp mắt, chưa được vài cái, hai viền mắt đã đỏ hoe, “Không học nữa, dù sao thành tích của tôi cũng chẳng ra gì. Chẳng phải cậu luôn cảm thấy không thoải mái sao, sau này không có ai quấn quýt lấy cậu nữa rồi.”
Thẩm Trầm không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Ninh Tiểu Tinh vừa cười vừa nói, “Thẩm Trầm, mấy hôm nữa tôi sẽ chuyển đi chỗ khác.”, cô cắn môi, hai mắt chứa đầy nỗi bất an và vẻ chờ mong, “Cậu… cậu có thể… ôm tôi một lúc không?”, cô giơ một ngón tay lên, “Chỉ một lúc thôi, được không?”
Thẩm Trầm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tiểu Tinh, ánh mắt đầy sợ hãi, bất chợt anh lại như được trở về lúc phát hiện ông nội bị bệnh.
Anh hận sự bất lực của mình.
Anh bước đến ôm chặt lấy Ninh Tiểu Tinh.
Ninh Tiểu Tinh vùi mặt vào ngực Thẩm Trầm, rầu rĩ nói lời cảm ơn.
Cô run rẩy liên hồi, cằm anh chạm vào tóc cô, vừa ướt vừa lạnh. Thẩm Trầm không nhịn được liền hỏi: “Không mang ô à? Tóc ướt hết cả rồi.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thẩm Trầm nói lời quan tâm Ninh Tiểu Tinh, bỗng nhiên cô như sụp đổ, ôm chặt lấy thắt lưng anh, khóc không thành tiếng.
“Thẩm Trầm… bố tôi mất rồi… mẹ tôi… thần kinh bỗng dưng có vấn đề… nhiều người đến tìm tôi đòi nợ quá… tôi không biết gì hết… Sao bố tôi… bố tôi kiếm được nhiều tiền như thế cơ mà… Thẩm Trầm, tôi… tôi sợ lắm!”
Thẩm Trầm không an ủi được cô. Ngôn ngữ quá yếu ớt, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Lúc ấy, Thẩm Trầm quyết định tìm Thẩm Tái Hậu. Anh gọi điện cho ông ấy, nói có việc cần nhờ ông ấy giúp.
Thẩm Tái Hậu lên tiếng: “Thẩm Trầm, con vẫn luôn muốn phủi sạch quan hệ với bố, Tết bảo con về mà con cũng không chịu, gặp chuyện rồi mới nghĩ đến bố. Làm người như vậy là không được đâu, hiểu chưa?”
Thẩm Trầm xin nghỉ, đến chỗ Thẩm Tái Hậu, nói thẳng rằng muốn vay tiền.
Thẩm Tái Hậu nói: “Số tiền này đối với con mà nói là rất nhiều, với bố thì lại chẳng là gì cả, nhưng mà Thẩm Trầm, con vẫn không chịu thừa nhận quan hệ giữa bố con mình, không chịu gọi bố là bố, mà lần nào gặp khó khăn là lại muốn bố giúp con, nói cho cùng, con vẫn ỷ vào cái quan hệ huyết thống này. Nếu chỉ là người quen biết bình thường, bố dựa vào đâu mà phải chi tiền, còn con dựa vào cái gì mà dám mở miệng? Thẩm Trầm, từ lần trước con cầm tiền của bố, con đã không thể nào phủi sạch quan hệ với bố, với nhà họ Thẩm rồi, con hiểu chưa?”
Thẩm Trầm không cãi lại được câu nào. Vì tất cả những gì Thẩm Tái Hậu nói đều đúng.
Tuy nhiên, trong lòng Thẩm Trầm, có những người còn quan trọng hơn sự tự tôn của anh.
Ví dụ như ông nội Lương.
Ví dụ như Ninh Tiểu Tinh.
Giây phút đó, anh không phản bác, cũng không phẩy tay bỏ đi, thậm chí còn làm theo yêu cầu của Thẩm Tái Hậu, cùng ông ấy ăn một bữa cơm.
…
“Nhưng mà, anh cũng đâu giúp em. Ý em là, em không hề thấy số tiền đó.”
Ninh Tiểu Tinh không phải muốn số tiền đó, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Cô chỉ đang hoài nghi Thẩm Trầm nói dối.
Thẩm Trầm như đang giãy giụa trong sự đấu tranh tâm lý nặng nề, chỉ một câu mà mấy lần cũng không thốt ra được.
“Ninh Ninh…”
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh như giăng một màn sương, “Thẩm Trầm, anh đang nói dối đúng không? Những lời anh nói ban nãy, cái gọi là thích, đều là…”
“Không phải.”, Thẩm Trầm bình tĩnh nhìn cô, tay tăng thêm lực, nói rõ ràng từng chữ một, “Vì số tiền đó dính máu của bố em. Là nhà họ Thẩm đã hại nhà em phá sản.”
Anh vẫn luôn là người mâu thuẫn, vì chuyện này mà không dám tới gần Ninh Tiểu Tinh, lại từng định sẽ giấu cô cả đời, nhưng rồi anh lại nghĩ, không thể giấu cả đời, bằng không anh sẽ chẳng thể giải thích được vì sao rõ ràng anh yêu cô như vậy mà cứ mãi lạnh nhạt với cô; Ninh Tiểu Tinh sẽ cứ nghĩ, đến giờ anh vẫn giữ hình bóng người khác trong lòng; Cô mãi mãi không biết được niềm vui thật sự.
Đột nhiên Ninh Tiểu Tinh như rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ, hai mắt cô trợn trừng, môi mấp máy liên tục mà chẳng thể phát ra nổi một âm tiết.
Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Nước mắt bỗng nhiên tuôn như mưa.
Thẩm Trầm đưa cả hai tay nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô, rồi dùng giọng nói còn dịu dàng hơn nói: “Anh xin lỗi.”
Xin lỗi vì anh vẫn luôn giấu em.
…
Hôm ấy, cùng Thẩm Tái Hậu ăn một bữa cơm, ông gọi cả Thẩm Chí Lễ tới, đột nhiên Thẩm Chí Lễ nhắc đến tên của bố Ninh và chuyện ông ấy nhảy lầu tự tử.
Gương mặt Thẩm Tái Hậu chẳng hề biến sắc.
“Một người đàn ông mà lại yếu ớt như thế.”
Trên mặt Thẩm Chí Lễ thoáng hiện vẻ xem thường, “Thua không ngóc dậy nổi.”
Thẩm Trầm không hiểu, dù sao cũng là một mạng người, sao họ có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Ăn xong, Thẩm Trầm dò hỏi Thẩm Tái Hậu, ông chỉ cười, “Chuyện cạnh tranh làm ăn bình thường thôi, có thắng có thua là lẽ dĩ nhiên, hồi còn trẻ bố cũng từng trải qua rồi. Là tự ông ta thừa nhận năng lực của mình quá kém, tại sao bố phải áy náy? Thẩm Trầm, con cũng là một thành viên trong nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm có được ngày hôm nay, là vì luôn coi trọng đoàn kết nội bộ. Sau này Chí Lễ ra quyết sách, con phải ủng hộ. Cho dù không cùng ý kiến, có thể giáp mặt thương lượng, nhưng nhất định không được phép âm thầm phản đối, càng không được phép giở thủ đoạn sau lưng, nghe rõ chưa?”
Thẩm Trầm hiểu, bất kể anh phủ nhận thế nào, anh vẫn mang họ Thẩm. Anh không thể nào một mặt thì cầm tiền của nhà họ Thẩm, một mặt khác lại vạch rõ ranh giới với họ.
Anh không biết nên đối mặt với Ninh Tiểu Tinh như thế nào, chỉ có thể trốn tránh. Đồng thời, anh càng hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không dựa vào Thẩm Tái Hậu nữa. Cuối cùng, Ninh Tiểu Tinh lại gặp chuyện.
Lúc ấy Thẩm Trầm mới vừa vào năm hai Đại học, tình huống đó, nếu chỉ trông vào mình anh, căn bản là không kịp cứu Ninh Tiểu Tinh.
Thẩm Trầm lại đành phải xin Thẩm Tái Hậu giúp đỡ.
Không còn cách nào khác, như là định mệnh, anh càng muốn thoát đi, lại càng phải dây dưa với nhà họ Thẩm. Mà anh càng dây dưa với nhà họ Thẩm nhiều, thì lại càng không thể đối mặt với Ninh Tiểu Tinh.
“Anh xin lỗi, hai năm nay, lúc em ở cạnh anh, anh từng nhiều lần muốn cắt đứt với em, nhưng mà, anh không nỡ, thế nên anh cứ lạnh nhạt với em, muốn cho em tự từ bỏ.”
Sau đó, ngày Thẩm Tái Hậu qua đời, rốt cuộc Ninh Tiểu Tinh cũng nói ra lời chia tay.
Thẩm Trầm không biết mình đau lòng nhiều hơn, hay cảm thấy được giải thoát nhiều hơn. Anh đưa Ninh Tiểu Tinh đi nhìn Thẩm Tái Hậu hấp hối, chính là vì muốn cô được tận mắt chứng kiến cảnh kẻ thù lìa đời.
Lúc ấy, Thẩm Trầm đã chuẩn bị tinh thần để ngả bài với Ninh Tiểu Tinh.
Anh ghé vào tai Thẩm Tái Hậu nói tên của bố Ninh, nói cho ông biết Ninh Tiểu Tinh chính là người nhà họ Ninh, và cũng là người duy nhất mà cả đời này anh yêu.
Khi ấy, Thẩm Tái Hậu nói: “Giấu, cả đời.”
Thẩm Trầm chưa bao giờ thừa nhận Thẩm Tái Hậu, chưa bao giờ gọi ông một tiếng bố, thậm chí còn dùng Ninh Tiểu Tinh để kích thích ông trước lúc ông chết, nhưng Thẩm Tái Hậu không trách anh, lại hi vọng anh có thể hạnh phúc.
Trong mối quan hệ cha con này, thật ra, Thẩm Tái Hậu vẫn cố hết sức để cho anh tình thương của người cha.
Sau lễ tang, Thẩm Trầm nói về Ninh Tiểu Tinh với Thẩm Chí Lễ.
Sự xuất hiện đột ngột của Ninh Tiểu Tinh ngày hôm ấy, quả thật khiến nhiều người thắc mắc.
Thẩm Chí Lễ không hổ là con trai của Thẩm Tái Hậu, bất kể là chuyện về bố Ninh, hay là về Ninh Tiểu Tinh, suy nghĩ của anh ta và Thẩm Tái Hậu giống nhau hoàn toàn.
“Không liên quan đến chú, quyết sách là do tôi với bố đưa ra, tuy tôi cũng không áy náy, nhưng nếu Ninh Tiểu Tinh nhất định phải hận, thì cũng là hận tôi với bố. Thẩm Trầm, chú không cần phải có gánh nặng tâm lý, muốn cùng cô bé ở bên nhau thì cứ yên tâm mà ở bên nhau.”
Thẩm Trầm cười khổ, “Đến hôm nay rồi, anh nghĩ là em và anh còn có thể chỉ lo thân mình sao?”
Thẩm Chí Lễ thản nhiên cười, “Bố nói không sai, con người chú, đúng là quá mâu thuẫn. Chú không gọi một tiếng bố, nhưng phần trách nhiệm này lại chủ động rước vào mình. Thôi được rồi, chú có thể dùng tương lai để bù đắp cho cô bé, không phải là một công đôi việc ư.”
…
Ninh Tiểu Tinh khóc nức nở, cổ họng nghẹn ứ, không sao thở nổi.
Thẩm Trầm nói: “Thế nên, anh từng nghĩ sẽ giấu em cả đời, kết hôn với em, sinh con đẻ cái. Anh thật sự định cả đời này không để cho em biết…”
Bỗng nhiên, Ninh Tiểu Tinh đẩy anh ra.
“Em không tin!”, cô lấy mu bàn tay gạt mạnh đi dòng nước mắt, “Thẩm Trầm, những gì anh nói, một chữ em cũng không tin! Nếu anh… nếu anh thật sự yêu một người, sao lại nhẫn tâm nhìn cô ấy đau khổ chứ?”
— Hết chương 20 —
***
Jins: Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, sắp rồi, cả nhà yên tâm. Spoil trước là thật ra bố NTT chết ko phải do làm ăn thua lỗ vì nhà họ Thẩm đâu…
Căn phòng yên tĩnh, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng thở của cả hai.
“Ninh Ninh…”
“Không phải thế.”, Ninh Tiểu Tinh lắc đầu, “Thẩm Trầm, ngày trước anh không thích em, lúc nào cũng lạnh nhạt với em, nhưng anh chưa bao giờ lừa gạt em. Anh… Giờ anh không thể thế này được…”, cô kích động ném tấm ảnh xuống giường, rồi lùi lại mấy bước.
“Đây là lời nói thật.”, Thẩm Trầm tiến lại gần, Ninh Tiểu Tinh tiếp tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm phải thành giường.
Cô không thể lùi được nữa, gần như sắp bật khóc.
“Thẩm Trầm, anh đừng… lừa em nữa, được không?”. Đây đã là điều cuối cùng em có thể lấy ra để tự an ủi mình rồi. Anh không thể chỉ vì muốn em tiếp tục theo đuổi anh mà bịa ra một lời nói dối như vậy.
Thẩm Trầm tiến lên tiếp, giống như những lần thân mật trước đây, anh nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Tiểu Tinh.
“Anh nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy em, em mặc một cái váy trắng, lưng đeo ba lô xanh hình con ếch, em vừa cười vừa nhảy xuống khỏi xe ở cổng trường… Sau đấy, lúc vào lớp, anh phát hiện ra em cũng ngồi ở trong. Lúc ấy anh nghĩ, sao lại trùng hợp vậy. Mà anh không kiềm chế nổi, cứ thế nhìn em một lát. Sau này lúc học quân sự, anh cũng không kiềm chế được, cứ muốn nhìn em mãi, kết quả phát hiện em cũng nhìn trộm anh. Thật ra khi đó, anh cực kỳ vui.”
Cho nên, đó thật sự không phải là ảo giác của cô sao?
“Sau đó, em ngồi cùng bàn với anh, ngày nào cũng tìm anh nói chuyện, ngoài mặt thì anh không để ý đến em, nhưng thật ra anh luôn nghĩ, giọng em dễ nghe quá, lúc em cười lên trông đẹp ghê, sao Ninh Tiểu Tinh lại đáng yêu thế chứ. Em bảo anh gọi em là Ninh Ninh, còn nói đây là bí mật giữa hai đứa mình. Trong lòng anh thầm gọi cái tên này không biết bao nhiêu lần. Thỉnh thoảng có những buổi ra chơi, em nằm rạp xuống bàn ngủ, mặt quay sang chỗ anh, anh giả vờ làm bài tập, nhưng trong đầu lại nghĩ, môi Ninh Ninh lúc hôn lên sẽ có cảm giác gì.”
Ninh Tiểu Tinh sững sờ. Những điều đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Những điều Thẩm Trầm che giấu… Không đúng, nếu đây là thật, tại sao Thẩm Trầm phải làm như vậy?
“Tại sao?”
Thẩm Trầm thở dài, “Bởi vì anh là một người mâu thuẫn.”
Quen Ninh Tiểu Tinh không lâu, ông nội Lương lại đổ bệnh. Thẩm Trầm vì lo chữa bệnh cho ông nên không thể không xin Thẩm Tái Hậu giúp đỡ. Điều này khiến Thẩm Trầm cảm thấy uất nghẹn, cảm thấy mình bất lực, lại cảm thấy mọi gian khổ nếm trải bao ngày tháng qua hoàn toàn vô nghĩa.
Lúc đó, Thẩm Trầm mới mười lăm tuổi, suy nghĩ còn ngây ngô, lại có phần cực đoan. Anh sợ mất đi ông nội Lương, thà mất đi tự tôn chứ nhất quyết phải cứu ông, nhưng đồng thời, Thẩm Trầm lại cảm thấy, tình cảm quả là một kiểu trói buộc. Nếu anh chỉ có một mình, anh sẽ sống thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy, cho dù khi ấy Thẩm Trầm có cảm tình với Ninh Tiểu Tinh, nhưng anh cũng không có ý định ở bên cô.
Giống như với những cô gái theo đuổi mình, Thẩm Trầm cố tình đòi quà đắt tiền, đi ăn cùng Ninh Tiểu Tinh thì cố ý không trả tiền, đôi khi còn dùng lời nói chế giễu cô.
Vì anh “cặn bã”, nên những cô gái khác đều từ bỏ, chỉ còn lại mình Ninh Tiểu Tinh, dường như cô không quan tâm đến mấy chuyện đó, ngày nào cũng vui vẻ đi theo anh, cho dù giận, cô vẫn có thể cười đùa được.
Thẩm Trầm chưa từng gặp ai hay cười như Ninh Tiểu Tinh, quả thật giống như một sinh vật không biết thế nào là đau buồn.
Sau này, Ninh Tiểu Tinh còn nhờ anh dạy kèm, rồi khăng khăng đưa tiền cho anh.
Thẩm Trầm thật sự không ngờ Ninh Tiểu Tinh lại chấp nhất như vậy, nhưng sâu trong đáy lòng, anh vô cùng thích sự chấp nhất của cô.
Lúc dạy kèm cho Ninh Tiểu Tinh, Thẩm Trầm thật lòng hi vọng có thể nâng cao thành tích cho cô, nên dồn hết tâm sức vào việc này. Đáng tiếc, bố mẹ Ninh Tiểu Tinh từ lâu đã nói sẽ đưa cô ra nước ngoài, cô có đường lui rồi nên không muốn học hành cho tử tế, ngày nào cũng chỉ lấy việc quấy rối Thẩm Trầm ra làm niềm vui.
Có đôi khi Thẩm Trầm bực mình nên buông lời chế nhạo cô, chê cô ngốc, nói cô là bùn nhão không trát được tường. Lúc ấy, Ninh Tiểu Tinh cũng tức giận, phồng má không thèm để ý đến anh nữa, nhưng kiên trì không được lâu, cô lại chạy đến dỗ dành Thẩm Trầm.
Dần dần, Thẩm Trầm nhận ra, suy nghĩ của anh và Ninh Tiểu Tinh trên nhiều phương diện đều trái ngược nhau, cho dù ở bên nhau, sau này nhất định sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.
Vì vậy, anh bỏ cuộc.
Mãi cho đến sau đó, bố Ninh làm ăn thất bại nhảy lầu tự tử, Ninh Tiểu Tinh cũng thôi học.
Có một buổi tối, Thẩm Trầm tan học về nhà, phát hiện Ninh Tiểu Tinh đang ngồi xổm trước cửa. Hôm ấy, trời cũng đổ mưa, rất lạnh, Ninh Tiểu Tinh mặc chiếc áo bông đen, mái tóc ướt sũng, cô cuộn mình lại, dáng vẻ ngoan ngoãn đến đáng thương.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Ninh Tiểu Tinh đã gầy hẳn đi, hai mắt trông có vẻ to hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Trầm, cô liền cười như mọi khi, nhưng lúc này, Thẩm Trầm phát hiện ra nụ cười của cô trông rất gượng gạo.
Ninh Tiểu Tinh nói: “Thẩm Trầm, nhà tôi không còn tiền rồi, sau này tôi không thể tặng quà cho cậu nữa rồi.”
Thẩm Trầm dằn nỗi kích động muốn ôm cô lại, hờ hững hỏi: “Sau này không đi học nữa à?”
Ninh Tiểu Tinh chớp mắt, chưa được vài cái, hai viền mắt đã đỏ hoe, “Không học nữa, dù sao thành tích của tôi cũng chẳng ra gì. Chẳng phải cậu luôn cảm thấy không thoải mái sao, sau này không có ai quấn quýt lấy cậu nữa rồi.”
Thẩm Trầm không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Ninh Tiểu Tinh vừa cười vừa nói, “Thẩm Trầm, mấy hôm nữa tôi sẽ chuyển đi chỗ khác.”, cô cắn môi, hai mắt chứa đầy nỗi bất an và vẻ chờ mong, “Cậu… cậu có thể… ôm tôi một lúc không?”, cô giơ một ngón tay lên, “Chỉ một lúc thôi, được không?”
Thẩm Trầm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tiểu Tinh, ánh mắt đầy sợ hãi, bất chợt anh lại như được trở về lúc phát hiện ông nội bị bệnh.
Anh hận sự bất lực của mình.
Anh bước đến ôm chặt lấy Ninh Tiểu Tinh.
Ninh Tiểu Tinh vùi mặt vào ngực Thẩm Trầm, rầu rĩ nói lời cảm ơn.
Cô run rẩy liên hồi, cằm anh chạm vào tóc cô, vừa ướt vừa lạnh. Thẩm Trầm không nhịn được liền hỏi: “Không mang ô à? Tóc ướt hết cả rồi.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thẩm Trầm nói lời quan tâm Ninh Tiểu Tinh, bỗng nhiên cô như sụp đổ, ôm chặt lấy thắt lưng anh, khóc không thành tiếng.
“Thẩm Trầm… bố tôi mất rồi… mẹ tôi… thần kinh bỗng dưng có vấn đề… nhiều người đến tìm tôi đòi nợ quá… tôi không biết gì hết… Sao bố tôi… bố tôi kiếm được nhiều tiền như thế cơ mà… Thẩm Trầm, tôi… tôi sợ lắm!”
Thẩm Trầm không an ủi được cô. Ngôn ngữ quá yếu ớt, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Lúc ấy, Thẩm Trầm quyết định tìm Thẩm Tái Hậu. Anh gọi điện cho ông ấy, nói có việc cần nhờ ông ấy giúp.
Thẩm Tái Hậu lên tiếng: “Thẩm Trầm, con vẫn luôn muốn phủi sạch quan hệ với bố, Tết bảo con về mà con cũng không chịu, gặp chuyện rồi mới nghĩ đến bố. Làm người như vậy là không được đâu, hiểu chưa?”
Thẩm Trầm xin nghỉ, đến chỗ Thẩm Tái Hậu, nói thẳng rằng muốn vay tiền.
Thẩm Tái Hậu nói: “Số tiền này đối với con mà nói là rất nhiều, với bố thì lại chẳng là gì cả, nhưng mà Thẩm Trầm, con vẫn không chịu thừa nhận quan hệ giữa bố con mình, không chịu gọi bố là bố, mà lần nào gặp khó khăn là lại muốn bố giúp con, nói cho cùng, con vẫn ỷ vào cái quan hệ huyết thống này. Nếu chỉ là người quen biết bình thường, bố dựa vào đâu mà phải chi tiền, còn con dựa vào cái gì mà dám mở miệng? Thẩm Trầm, từ lần trước con cầm tiền của bố, con đã không thể nào phủi sạch quan hệ với bố, với nhà họ Thẩm rồi, con hiểu chưa?”
Thẩm Trầm không cãi lại được câu nào. Vì tất cả những gì Thẩm Tái Hậu nói đều đúng.
Tuy nhiên, trong lòng Thẩm Trầm, có những người còn quan trọng hơn sự tự tôn của anh.
Ví dụ như ông nội Lương.
Ví dụ như Ninh Tiểu Tinh.
Giây phút đó, anh không phản bác, cũng không phẩy tay bỏ đi, thậm chí còn làm theo yêu cầu của Thẩm Tái Hậu, cùng ông ấy ăn một bữa cơm.
…
“Nhưng mà, anh cũng đâu giúp em. Ý em là, em không hề thấy số tiền đó.”
Ninh Tiểu Tinh không phải muốn số tiền đó, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Cô chỉ đang hoài nghi Thẩm Trầm nói dối.
Thẩm Trầm như đang giãy giụa trong sự đấu tranh tâm lý nặng nề, chỉ một câu mà mấy lần cũng không thốt ra được.
“Ninh Ninh…”
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh như giăng một màn sương, “Thẩm Trầm, anh đang nói dối đúng không? Những lời anh nói ban nãy, cái gọi là thích, đều là…”
“Không phải.”, Thẩm Trầm bình tĩnh nhìn cô, tay tăng thêm lực, nói rõ ràng từng chữ một, “Vì số tiền đó dính máu của bố em. Là nhà họ Thẩm đã hại nhà em phá sản.”
Anh vẫn luôn là người mâu thuẫn, vì chuyện này mà không dám tới gần Ninh Tiểu Tinh, lại từng định sẽ giấu cô cả đời, nhưng rồi anh lại nghĩ, không thể giấu cả đời, bằng không anh sẽ chẳng thể giải thích được vì sao rõ ràng anh yêu cô như vậy mà cứ mãi lạnh nhạt với cô; Ninh Tiểu Tinh sẽ cứ nghĩ, đến giờ anh vẫn giữ hình bóng người khác trong lòng; Cô mãi mãi không biết được niềm vui thật sự.
Đột nhiên Ninh Tiểu Tinh như rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ, hai mắt cô trợn trừng, môi mấp máy liên tục mà chẳng thể phát ra nổi một âm tiết.
Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Nước mắt bỗng nhiên tuôn như mưa.
Thẩm Trầm đưa cả hai tay nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô, rồi dùng giọng nói còn dịu dàng hơn nói: “Anh xin lỗi.”
Xin lỗi vì anh vẫn luôn giấu em.
…
Hôm ấy, cùng Thẩm Tái Hậu ăn một bữa cơm, ông gọi cả Thẩm Chí Lễ tới, đột nhiên Thẩm Chí Lễ nhắc đến tên của bố Ninh và chuyện ông ấy nhảy lầu tự tử.
Gương mặt Thẩm Tái Hậu chẳng hề biến sắc.
“Một người đàn ông mà lại yếu ớt như thế.”
Trên mặt Thẩm Chí Lễ thoáng hiện vẻ xem thường, “Thua không ngóc dậy nổi.”
Thẩm Trầm không hiểu, dù sao cũng là một mạng người, sao họ có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Ăn xong, Thẩm Trầm dò hỏi Thẩm Tái Hậu, ông chỉ cười, “Chuyện cạnh tranh làm ăn bình thường thôi, có thắng có thua là lẽ dĩ nhiên, hồi còn trẻ bố cũng từng trải qua rồi. Là tự ông ta thừa nhận năng lực của mình quá kém, tại sao bố phải áy náy? Thẩm Trầm, con cũng là một thành viên trong nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm có được ngày hôm nay, là vì luôn coi trọng đoàn kết nội bộ. Sau này Chí Lễ ra quyết sách, con phải ủng hộ. Cho dù không cùng ý kiến, có thể giáp mặt thương lượng, nhưng nhất định không được phép âm thầm phản đối, càng không được phép giở thủ đoạn sau lưng, nghe rõ chưa?”
Thẩm Trầm hiểu, bất kể anh phủ nhận thế nào, anh vẫn mang họ Thẩm. Anh không thể nào một mặt thì cầm tiền của nhà họ Thẩm, một mặt khác lại vạch rõ ranh giới với họ.
Anh không biết nên đối mặt với Ninh Tiểu Tinh như thế nào, chỉ có thể trốn tránh. Đồng thời, anh càng hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không dựa vào Thẩm Tái Hậu nữa. Cuối cùng, Ninh Tiểu Tinh lại gặp chuyện.
Lúc ấy Thẩm Trầm mới vừa vào năm hai Đại học, tình huống đó, nếu chỉ trông vào mình anh, căn bản là không kịp cứu Ninh Tiểu Tinh.
Thẩm Trầm lại đành phải xin Thẩm Tái Hậu giúp đỡ.
Không còn cách nào khác, như là định mệnh, anh càng muốn thoát đi, lại càng phải dây dưa với nhà họ Thẩm. Mà anh càng dây dưa với nhà họ Thẩm nhiều, thì lại càng không thể đối mặt với Ninh Tiểu Tinh.
“Anh xin lỗi, hai năm nay, lúc em ở cạnh anh, anh từng nhiều lần muốn cắt đứt với em, nhưng mà, anh không nỡ, thế nên anh cứ lạnh nhạt với em, muốn cho em tự từ bỏ.”
Sau đó, ngày Thẩm Tái Hậu qua đời, rốt cuộc Ninh Tiểu Tinh cũng nói ra lời chia tay.
Thẩm Trầm không biết mình đau lòng nhiều hơn, hay cảm thấy được giải thoát nhiều hơn. Anh đưa Ninh Tiểu Tinh đi nhìn Thẩm Tái Hậu hấp hối, chính là vì muốn cô được tận mắt chứng kiến cảnh kẻ thù lìa đời.
Lúc ấy, Thẩm Trầm đã chuẩn bị tinh thần để ngả bài với Ninh Tiểu Tinh.
Anh ghé vào tai Thẩm Tái Hậu nói tên của bố Ninh, nói cho ông biết Ninh Tiểu Tinh chính là người nhà họ Ninh, và cũng là người duy nhất mà cả đời này anh yêu.
Khi ấy, Thẩm Tái Hậu nói: “Giấu, cả đời.”
Thẩm Trầm chưa bao giờ thừa nhận Thẩm Tái Hậu, chưa bao giờ gọi ông một tiếng bố, thậm chí còn dùng Ninh Tiểu Tinh để kích thích ông trước lúc ông chết, nhưng Thẩm Tái Hậu không trách anh, lại hi vọng anh có thể hạnh phúc.
Trong mối quan hệ cha con này, thật ra, Thẩm Tái Hậu vẫn cố hết sức để cho anh tình thương của người cha.
Sau lễ tang, Thẩm Trầm nói về Ninh Tiểu Tinh với Thẩm Chí Lễ.
Sự xuất hiện đột ngột của Ninh Tiểu Tinh ngày hôm ấy, quả thật khiến nhiều người thắc mắc.
Thẩm Chí Lễ không hổ là con trai của Thẩm Tái Hậu, bất kể là chuyện về bố Ninh, hay là về Ninh Tiểu Tinh, suy nghĩ của anh ta và Thẩm Tái Hậu giống nhau hoàn toàn.
“Không liên quan đến chú, quyết sách là do tôi với bố đưa ra, tuy tôi cũng không áy náy, nhưng nếu Ninh Tiểu Tinh nhất định phải hận, thì cũng là hận tôi với bố. Thẩm Trầm, chú không cần phải có gánh nặng tâm lý, muốn cùng cô bé ở bên nhau thì cứ yên tâm mà ở bên nhau.”
Thẩm Trầm cười khổ, “Đến hôm nay rồi, anh nghĩ là em và anh còn có thể chỉ lo thân mình sao?”
Thẩm Chí Lễ thản nhiên cười, “Bố nói không sai, con người chú, đúng là quá mâu thuẫn. Chú không gọi một tiếng bố, nhưng phần trách nhiệm này lại chủ động rước vào mình. Thôi được rồi, chú có thể dùng tương lai để bù đắp cho cô bé, không phải là một công đôi việc ư.”
…
Ninh Tiểu Tinh khóc nức nở, cổ họng nghẹn ứ, không sao thở nổi.
Thẩm Trầm nói: “Thế nên, anh từng nghĩ sẽ giấu em cả đời, kết hôn với em, sinh con đẻ cái. Anh thật sự định cả đời này không để cho em biết…”
Bỗng nhiên, Ninh Tiểu Tinh đẩy anh ra.
“Em không tin!”, cô lấy mu bàn tay gạt mạnh đi dòng nước mắt, “Thẩm Trầm, những gì anh nói, một chữ em cũng không tin! Nếu anh… nếu anh thật sự yêu một người, sao lại nhẫn tâm nhìn cô ấy đau khổ chứ?”
— Hết chương 20 —
***
Jins: Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, sắp rồi, cả nhà yên tâm. Spoil trước là thật ra bố NTT chết ko phải do làm ăn thua lỗ vì nhà họ Thẩm đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.