Chương 4
Thường Duy Hoan
04/11/2020
Hồi còn đi học, Thẩm Trầm chỉ cần lừ mặt một cái là đã khiến người khác sợ rồi, giờ còn hơn thế nữa.
Dù sao đối phương cũng chỉ là một cậu học sinh, nhìn thấy anh như vậy thì không khỏi sợ hãi.
“Em xin lỗi.”
Cô gái nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nói đỡ cho cậu ta: “Em xin lỗi, em xin lỗi, bọn em không cố ý đâu ạ. Hay là… em mua… đền cho anh chị một phần khác ạ?”
“Không cần”, chủ quán đứng ngay bên cạnh, Thẩm Trầm buông tay Ninh Tiểu Tinh ra, lạnh lùng thanh toán rồi lại nắm tay Ninh Tiểu Tinh, đưa cô ra khỏi quán.
“Không sao thật chứ?”, đứng trước cửa tiệm, Thẩm Trầm nhìn mảng áo thẫm màu của cô, hỏi lại một lần nữa.
Ninh Tiểu Tinh lắc đầu.
“Không sao thật mà.”, cô cầm chỗ áo bị ướt lên khẽ vẩy vẩy.
Vì hôm nay trời mưa nên thời tiết chuyển lạnh, ngay cả Thẩm Trầm cũng phải mặc thêm áo vest. Ninh Tiểu Tinh mặc thêm chiếc áo khoác len, nhưng giờ vạt áo lại dính vào người, ươn ướt, lành lạnh, rất khó chịu.
Cô cởi bỏ chiếc áo len, chỉ mặc mỗi bộ váy dài. Chỗ sườn váy cũng bị nước thấm vào một ít, Ninh Tiểu Tinh không nhịn được phải lấy tay quệt quệt vài cái.
Chiếc áo vest màu lam thậm được đưa tới trước mặt cô.
“Mặc vào.”
“Không cần đâu, tôi không lạnh.”
“Mặc vào.”
“Không cần thật mà.”
Thẩm Trầm không nói lại lần thứ ba, anh đưa tay khoác luôn áo vào người cô, đồng thời nhíu mày, “Cánh tay cậu bị làm sao đấy?”
Da Ninh Tiểu Tinh trắng, mấy dấu tay của Thẩm Trầm nhìn cực kỳ rõ.
Cô bất đắc dĩ cười, “Cậu nắm đấy.”
“Xin lỗi nhé.”, lúc xin lỗi, vẻ mặt anh vẫn lạnh như thường.
“Đáng ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”, bằng không thì nguyên bát hoành thánh nóng bỏng kia đã dội vào người cô rồi.
Quần áo của Thẩm Trầm có một mùi hương dìu dịu rất quen thuộc với cô, hình như là mùi nước hoa, mà lại có vẻ như là mùi xà phòng giặt. Cô quy nó thành mùi của Thẩm Trầm.
Mưa vẫn lất phất rơi, không lớn, cảnh vật trước mắt như được gột rửa sạch sẽ.
“Muốn ăn gì?”
“Cơm rang trứng đi.”, Ninh Tiểu Tinh chỉ vào một quán, “Tôi nhớ là quán đấy cũng không tệ lắm.”
…
Bữa cơm sau đó rất suôn sẻ. Cơm nước xong thì quay lại khách sạn, đứng ở cửa, Ninh Tiểu Tinh trả áo lại cho Thẩm Trầm.
“Cảm ơn cậu!”
“Không có gì.”, Thẩm Trầm nhận lấy chiếc áo, tùy ý khoác lên khuỷu tay.
Chuyện vừa xảy ra khiến Ninh Tiểu Tinh cảm giác Thẩm Trầm không quá lạnh lùng như trước. Cô lấy can đảm, lại giả vờ thoải mái hỏi: “Lần này về, là để viếng mộ ông nội Lương à?”
“Ừ.”
“Đã đi chưa?”
“Rồi.”
Cô khẽ mím môi, nhẹ giọng an ủi anh: “Chuyện đã qua lâu rồi, cậu cũng đừng buồn quá.”
Thẩm Trầm không lên tiếng.
Có lẽ là nói sai rồi. Ninh Tiểu Tinh cười, chỉ vào cánh cửa trước mặt, “Thôi, tôi vào đây.”
“Ừm.”
Cả chiếc áo len lẫn chiếc váy dài đều dính mùi hoành thánh. Vào phòng, Ninh Tiểu Tinh đi giặt sạch vết bẩn, dùng khăn bông to thấm khô, rồi vắt lên thành ghế.
Cô chỉ mặc đồ lót chui vào trong chăn. Ban sáng đã ngủ quá nhiều, giờ lại chẳng buồn ngủ nữa, Ninh Tiểu Tinh cầm di động lên chơi game, chơi được một lúc thì chợt thất thần.
…
Mùa đông năm đó, trời đổ một trận tuyết cực lớn. Trong căn phòng trọ chật hẹp, hai mắt Thẩm Trầm đỏ au, nhưng cậu lại cố kiềm chế, không để rơi một giọt lệ nào.
Khi ấy, lễ tang của ông nội Lương vừa mới xong xuôi.
Thật ra cũng chẳng có một lễ tang hoàn chỉnh, ông cụ chỉ có Thẩm Trầm là người thân duy nhất.
Ninh Tiểu Tinh ngồi bên mép giường với Thẩm Trầm, nắm chặt lấy tay cậu.
“Cậu đừng đau lòng quá.”, cô nhẹ nhàng an ủi cậu, “Tuy ông nội Lương mất, nhưng mình sẽ ở bên cạnh cậu.”
Kỳ thực, Thẩm Trầm vẫn hờ hững với cô, có lẽ cũng chẳng cần cô ở bên cạnh, nhưng lúc ấy, Ninh Tiểu Tinh lại cứ tình nguyện tin rằng, Thẩm Trầm không còn người thân nữa, chắc chắn sẽ quý trọng tình cảm của cô.
Cô còn nghiêm túc giơ tay lên thề: “Thật đấy, mình sẽ ở bên cạnh cậu, nhất quyết không rời xa cậu. Bố mẹ mình đều yêu thương mình, cũng chỉ có một mình mình thôi, sau này, mọi thứ của bố mẹ mình sẽ đều dành cho mình hết. Của mình là của cậu, Thẩm Trầm, tất cả của mình, đều có thể chia sẻ cho cậu.”
Lúc ấy, cô vô lo vô nghĩ, là cô công chúa được bố mẹ cưng chiều, tương lai mà cô có thể tưởng tượng được, chỉ đơn giản và dễ dàng như vậy thôi.
Mãi cho đến sau này, khi nhà tan cửa nát, cô mới hiểu được tâm trạng của Thẩm Trầm lúc trước.
Thẩm Trầm thờ ơ.
Ninh Tiểu Tinh không bận tâm. Ít ra cậu không phản cảm là được, cũng không hất tay cô ra.
Cô đánh liều, chậm rãi ghé lại gần, môi chạm lên môi cậu.
Hôn được rồi!
Thế mà lại hôn được rồi!
Trước kia đánh lén vô số lần mà chẳng thành công, hôm nay lại dễ dàng như vậy.
Lòng Ninh Tiểu Tinh như nở hoa, cô dè dặt cúi đầu nỉ non bên môi Thẩm Trầm: “Thẩm Trầm, mình thích cậu, rất thích cậu… Mọi thứ của mình đều là của cậu…”
Cánh tay bỗng nhiên bị tóm chặt lấy. Thẩm Trầm đảo khách thành chủ, thô bạo phủ kín môi cô.
Cô hoàn toàn mơ hồ, cúc áo khoác bị cởi ra mà cũng không biết.
Cuối cùng lại chẳng làm gì cả.
Thẩm Trầm đột nhiên buông cô ra giữa chừng.
“Đi ra ngoài!”, cậu ngồi bên giường thở hổn hển, quần áo chỉnh tề, sắc mặt âm trầm.
Ninh Tiểu Tinh ngồi dậy theo, rồi ôm lấy cổ cậu.
“Mình đồng ý mà… Mình cam tâm tình nguyện.”
“Biến!”
Cô bật khóc nức nở, căn phòng nhỏ lạnh lẽo, cô chỉ mặc đồ lót, cả người run lên vì lạnh.
“Thẩm Trầm, mình thật sự tình nguyện mà… Mình thật sự rất thích cậu… Vừa rồi vẫn còn ổn mà, sao cậu lại quát mình như thế?”
Thẩm Trầm không nói nữa, chỉ dùng sức gạt tay cô ra.
Dù sao thì thể lực cũng chênh lệch, Ninh Tiểu Tinh dồn hết sức nhưng vẫn bị Thẩm Trầm ẩn ngã xuống giường.
Cậu đứng dậy, nhìn cô từ trên cao, khẽ cười lạnh, “Sao cậu lại không biết xấu hổ như thế hả?!”
Ninh Tiểu Tinh nức nở bỏ đi. Cô thề sẽ không thèm để ý đến Thẩm Trầm nữa. Không, ít nhất là một tháng, hoặc là, một tuần, không thể ít hơn được.
Qua nhiều năm, ngày hôm nay, nhìn thấy cô nữ sinh khóc lóc trong quán hoành thánh, Ninh Tiểu Tinh rất muốn khuyên cô bé một câu: Em xem, chửi mắng em ở chỗ công cộng, xảy ra chuyện thì đổ trách nhiệm lên đầu em, thế mà em vẫn không nhìn ra sao? Cậu ta không thích em đâu. Chia tay đi, em gái à. Cậu ta không phải là tình yêu đích thực của em đâu, mau kết thúc những tổn thương thôi.
Nhưng khi câu chuyện xảy ra với mình, cô lại chẳng có dũng khí để dứt khoát buông tay.
Thế nên mới dây dưa với Thẩm Trầm đến tận bây giờ.
Từ mười lăm đến hai mươi tư tuổi, vậy mà đã gần mười năm.
Vẫn chẳng thể đơm hoa kết quả.
…
Sáng hôm sau, Ninh Tiểu Tinh đi lấy bánh Thanh Đoàn ở chỗ cô nhờ làm.
Ở đây không gọi là bánh Thanh Đoàn, cách làm và các loại nhân cũng khác so với công thức trên mạng.
Người Ninh Tiểu Tinh nhờ là dì giúp việc của nhà cô trước đây.
Lúc Ninh Tiểu Tinh đến, dì đã đóng gói xong xuôi cho cô, những ba hộp.
“Tiểu Tinh, cháu biết làm mà, để dì làm, không biết có hợp khẩu vị của cháu không nữa.”
“Không đâu ạ. Mùi vị ngày xưa, chỉ có dì mới làm được thôi, ở chỗ khác làm, ăn không ra làm sao cả.”
Dì bị nịnh cho cười toe toét.
Ninh Tiểu Tinh muốn trả tiền nhưng dì nhất quyết không chịu nhận.
“Xem thường dì à, có tí bánh thế này mà tiền với nong cái gì.”
Đùn đẩy một lúc, đến lúc Ninh Tiểu Tinh cảm giác dì sắp giận thì mới đành thôi.
Dì kéo Ninh Tiểu Tinh vào trong nhà trò chuyện.
Hai mắt ươn ướt, dì nói: “Tiểu Tinh à, chuyện đã qua lâu rồi, cháu đừng cứ nhớ mãi nhé.”
Ninh Tiểu Tinh cười, “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Cô phát hiện ra cô không thích nghe kiểu nói này lắm, ngoài gợi chuyện đau buồn ra thì chẳng có tác dụng nào khác. Thế mới biết, câu nói tương tự cô nói với Thẩm Trầm ngày hôm qua, cũng không hay ho gì.
Ninh Tiểu Tinh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên chủ động chuyển hướng.
“Cháu bây giờ ổn lắm. Cả nhà thầy đều đối xử với cháu rất tốt.”
Dì cười, cảm thán từ tận đáy lòng: “Tiểu Tinh, cháu hiền lành tốt bụng thế này, chắc chắn là được nhiều người quý rồi. Nhớ lại hồi đấy…”
Ninh Tiểu Tinh cười ngắt lời dì: “Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mà dì vẫn nhớ ạ?”
Năm đó, con trai của dì bị ốm, lúc nào dì cũng âu sầu vì tiền. Ninh Tiểu Tinh khi ấy mười ba tuổi đã cầm một vạn trong “kho bạc nhỏ” của mình đưa cho dì. Bởi vậy, sau bao nhiêu năm, dì vẫn khen cô tốt bụng.
Thật ra lúc ấy cô chỉ đơn giản là vì tuổi còn nhỏ, cầm tiền bố mẹ cho, nhận tình yêu thương vô điều kiện, căn bản không hiểu được nỗi gian truân ở đời, càng không phải nghĩ đến một ngày, để tiết kiệm mấy đồng tiền lẻ mà cô thà chọn đói bụng còn hơn.
Dì hỏi: “Sau này định về đây, hay vẫn ở lại bên kia?”
Ninh Tiểu Tinh đáp, “Cả nhà thầy, cả anh học cùng đều khuyên cháu ở lại bên đấy, có thể chăm sóc nhau được.”
Dì gật đầu, lại hỏi: “Đã tìm được bạn trai chưa?”
Ninh Tiểu Tinh cười cười, lắc đầu.
Dì vội vàng an ủi: “Tiểu Tinh xinh thế này, tính tình lại tốt, sau này chắc chắn có thể tìm được một cậu bạn trai cực kỳ tốt.”
Ninh Tiểu Tinh nghĩ đến Thẩm Trầm, trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng cô vẫn gật đầu, “Vầng, cái đấy là chắc chắn rồi.”
Dì cười khúc khích, cười xong lại than thở: “Quan trọng nhất là phải tìm được người chu đáo cẩn thận, giống như ông chủ quan tâm bà chủ ngày xưa ấy, thế mới gọi là tốt chứ, bao nhiêu người ngưỡng mộ, lại còn thương con nữa chứ. Người như ông chủ, đúng là thắp đèn tìm cũng khó.”
Ninh Tiểu Tinh thầm cười.
Tốt ư?
Nhảy lầu như vậy, giải thoát được cho ông ấy, nhưng lại không nghĩ đến việc vợ mình vì thế mà tinh thần bất thường, khó khăn lắm mới tỉnh táo được, rồi tới cuối cùng vẫn chẳng đủ dũng khí để sống tiếp; mà con gái mình thì bị dồn đến đường cùng, nếu không gặp được Thẩm Trầm, suýt chút nữa đã bị người ta làm nhục.
Trong mối quan hệ với Thẩm Trầm, có vẻ như cô là người thấp hèn.
Nhưng hèn hạ cũng là có nguyên nhân.
Thẩm Trầm đã cứu cô, đã giúp cô, tương đương với việc cho cô cơ hội sống lại một lần nữa.
…
Từ nhà dì đi ra, ngoài trời vẫn đổ mưa.
Thẩm Trầm vẫn ngồi trong xe đợi cô, Ninh Tiểu Tinh để mấy hộp bánh ra ghế sau, rồi ngồi vào ghế phụ lái, lẳng lặng thắt đai an toàn.
Thẩm Trầm nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh không hỏi nhiều, quay đầu lại khởi động xe.
Chiếc xe lăn bánh đều đều về phía trước, phong cảnh bên ngoài cửa sổ cứ thế lao vun vút về phía sau, dần dần, quê nhà thân quen đã lùi lại sau lưng.
Ninh Tiểu Tinh ngả người vào thành ghế, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài đến thất thần.
Cô biết mình oán hận bố là cực kỳ vô lý. Bố chọn vứt bỏ bản thân mình, chứng tỏ ông không còn chống đỡ nổi nữa, như vậy đã quá đáng thương rồi. Nhưng khi ấy, đối với một đứa trẻ chưa trưởng thành như cô mà nói, nếu còn bố, ít ra cô sẽ không sợ hãi, bàng hoàng, và bất lực đến thế.
Cái mà mọi người hay nói là “rơi từ đỉnh tháp xuống”, hoàn toàn là để hình dung về Ninh Tiểu Tinh lúc ấy.
Bố là trụ cột trong nhà, bố mất, cả bầu trời sụp đổ.
…
Giữa trưa, xe dừng lại ở một trạm dừng chân.
Thẩm Trầm tháo đai an toàn rồi nói: “Xuống ăn chút gì đi.”
Ninh Tiểu Tinh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cậu đi đi, tôi không đói.”
“Muốn ăn gì không, tôi mang về cho cậu?”
“Không cần, tôi không đói.”, giọng nghe khang khác, giống như bị nghẹt mũi.
Thẩm Trầm hơi do dự, “Ninh Tiểu Tinh?”
Ninh Tiểu Tinh bỗng ngoảnh mặt lại.
“Tôi đã bảo là tôi không đói, cậu không nghe thấy à? Tai cậu bị điếc à?”
Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
Dù sao đối phương cũng chỉ là một cậu học sinh, nhìn thấy anh như vậy thì không khỏi sợ hãi.
“Em xin lỗi.”
Cô gái nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nói đỡ cho cậu ta: “Em xin lỗi, em xin lỗi, bọn em không cố ý đâu ạ. Hay là… em mua… đền cho anh chị một phần khác ạ?”
“Không cần”, chủ quán đứng ngay bên cạnh, Thẩm Trầm buông tay Ninh Tiểu Tinh ra, lạnh lùng thanh toán rồi lại nắm tay Ninh Tiểu Tinh, đưa cô ra khỏi quán.
“Không sao thật chứ?”, đứng trước cửa tiệm, Thẩm Trầm nhìn mảng áo thẫm màu của cô, hỏi lại một lần nữa.
Ninh Tiểu Tinh lắc đầu.
“Không sao thật mà.”, cô cầm chỗ áo bị ướt lên khẽ vẩy vẩy.
Vì hôm nay trời mưa nên thời tiết chuyển lạnh, ngay cả Thẩm Trầm cũng phải mặc thêm áo vest. Ninh Tiểu Tinh mặc thêm chiếc áo khoác len, nhưng giờ vạt áo lại dính vào người, ươn ướt, lành lạnh, rất khó chịu.
Cô cởi bỏ chiếc áo len, chỉ mặc mỗi bộ váy dài. Chỗ sườn váy cũng bị nước thấm vào một ít, Ninh Tiểu Tinh không nhịn được phải lấy tay quệt quệt vài cái.
Chiếc áo vest màu lam thậm được đưa tới trước mặt cô.
“Mặc vào.”
“Không cần đâu, tôi không lạnh.”
“Mặc vào.”
“Không cần thật mà.”
Thẩm Trầm không nói lại lần thứ ba, anh đưa tay khoác luôn áo vào người cô, đồng thời nhíu mày, “Cánh tay cậu bị làm sao đấy?”
Da Ninh Tiểu Tinh trắng, mấy dấu tay của Thẩm Trầm nhìn cực kỳ rõ.
Cô bất đắc dĩ cười, “Cậu nắm đấy.”
“Xin lỗi nhé.”, lúc xin lỗi, vẻ mặt anh vẫn lạnh như thường.
“Đáng ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”, bằng không thì nguyên bát hoành thánh nóng bỏng kia đã dội vào người cô rồi.
Quần áo của Thẩm Trầm có một mùi hương dìu dịu rất quen thuộc với cô, hình như là mùi nước hoa, mà lại có vẻ như là mùi xà phòng giặt. Cô quy nó thành mùi của Thẩm Trầm.
Mưa vẫn lất phất rơi, không lớn, cảnh vật trước mắt như được gột rửa sạch sẽ.
“Muốn ăn gì?”
“Cơm rang trứng đi.”, Ninh Tiểu Tinh chỉ vào một quán, “Tôi nhớ là quán đấy cũng không tệ lắm.”
…
Bữa cơm sau đó rất suôn sẻ. Cơm nước xong thì quay lại khách sạn, đứng ở cửa, Ninh Tiểu Tinh trả áo lại cho Thẩm Trầm.
“Cảm ơn cậu!”
“Không có gì.”, Thẩm Trầm nhận lấy chiếc áo, tùy ý khoác lên khuỷu tay.
Chuyện vừa xảy ra khiến Ninh Tiểu Tinh cảm giác Thẩm Trầm không quá lạnh lùng như trước. Cô lấy can đảm, lại giả vờ thoải mái hỏi: “Lần này về, là để viếng mộ ông nội Lương à?”
“Ừ.”
“Đã đi chưa?”
“Rồi.”
Cô khẽ mím môi, nhẹ giọng an ủi anh: “Chuyện đã qua lâu rồi, cậu cũng đừng buồn quá.”
Thẩm Trầm không lên tiếng.
Có lẽ là nói sai rồi. Ninh Tiểu Tinh cười, chỉ vào cánh cửa trước mặt, “Thôi, tôi vào đây.”
“Ừm.”
Cả chiếc áo len lẫn chiếc váy dài đều dính mùi hoành thánh. Vào phòng, Ninh Tiểu Tinh đi giặt sạch vết bẩn, dùng khăn bông to thấm khô, rồi vắt lên thành ghế.
Cô chỉ mặc đồ lót chui vào trong chăn. Ban sáng đã ngủ quá nhiều, giờ lại chẳng buồn ngủ nữa, Ninh Tiểu Tinh cầm di động lên chơi game, chơi được một lúc thì chợt thất thần.
…
Mùa đông năm đó, trời đổ một trận tuyết cực lớn. Trong căn phòng trọ chật hẹp, hai mắt Thẩm Trầm đỏ au, nhưng cậu lại cố kiềm chế, không để rơi một giọt lệ nào.
Khi ấy, lễ tang của ông nội Lương vừa mới xong xuôi.
Thật ra cũng chẳng có một lễ tang hoàn chỉnh, ông cụ chỉ có Thẩm Trầm là người thân duy nhất.
Ninh Tiểu Tinh ngồi bên mép giường với Thẩm Trầm, nắm chặt lấy tay cậu.
“Cậu đừng đau lòng quá.”, cô nhẹ nhàng an ủi cậu, “Tuy ông nội Lương mất, nhưng mình sẽ ở bên cạnh cậu.”
Kỳ thực, Thẩm Trầm vẫn hờ hững với cô, có lẽ cũng chẳng cần cô ở bên cạnh, nhưng lúc ấy, Ninh Tiểu Tinh lại cứ tình nguyện tin rằng, Thẩm Trầm không còn người thân nữa, chắc chắn sẽ quý trọng tình cảm của cô.
Cô còn nghiêm túc giơ tay lên thề: “Thật đấy, mình sẽ ở bên cạnh cậu, nhất quyết không rời xa cậu. Bố mẹ mình đều yêu thương mình, cũng chỉ có một mình mình thôi, sau này, mọi thứ của bố mẹ mình sẽ đều dành cho mình hết. Của mình là của cậu, Thẩm Trầm, tất cả của mình, đều có thể chia sẻ cho cậu.”
Lúc ấy, cô vô lo vô nghĩ, là cô công chúa được bố mẹ cưng chiều, tương lai mà cô có thể tưởng tượng được, chỉ đơn giản và dễ dàng như vậy thôi.
Mãi cho đến sau này, khi nhà tan cửa nát, cô mới hiểu được tâm trạng của Thẩm Trầm lúc trước.
Thẩm Trầm thờ ơ.
Ninh Tiểu Tinh không bận tâm. Ít ra cậu không phản cảm là được, cũng không hất tay cô ra.
Cô đánh liều, chậm rãi ghé lại gần, môi chạm lên môi cậu.
Hôn được rồi!
Thế mà lại hôn được rồi!
Trước kia đánh lén vô số lần mà chẳng thành công, hôm nay lại dễ dàng như vậy.
Lòng Ninh Tiểu Tinh như nở hoa, cô dè dặt cúi đầu nỉ non bên môi Thẩm Trầm: “Thẩm Trầm, mình thích cậu, rất thích cậu… Mọi thứ của mình đều là của cậu…”
Cánh tay bỗng nhiên bị tóm chặt lấy. Thẩm Trầm đảo khách thành chủ, thô bạo phủ kín môi cô.
Cô hoàn toàn mơ hồ, cúc áo khoác bị cởi ra mà cũng không biết.
Cuối cùng lại chẳng làm gì cả.
Thẩm Trầm đột nhiên buông cô ra giữa chừng.
“Đi ra ngoài!”, cậu ngồi bên giường thở hổn hển, quần áo chỉnh tề, sắc mặt âm trầm.
Ninh Tiểu Tinh ngồi dậy theo, rồi ôm lấy cổ cậu.
“Mình đồng ý mà… Mình cam tâm tình nguyện.”
“Biến!”
Cô bật khóc nức nở, căn phòng nhỏ lạnh lẽo, cô chỉ mặc đồ lót, cả người run lên vì lạnh.
“Thẩm Trầm, mình thật sự tình nguyện mà… Mình thật sự rất thích cậu… Vừa rồi vẫn còn ổn mà, sao cậu lại quát mình như thế?”
Thẩm Trầm không nói nữa, chỉ dùng sức gạt tay cô ra.
Dù sao thì thể lực cũng chênh lệch, Ninh Tiểu Tinh dồn hết sức nhưng vẫn bị Thẩm Trầm ẩn ngã xuống giường.
Cậu đứng dậy, nhìn cô từ trên cao, khẽ cười lạnh, “Sao cậu lại không biết xấu hổ như thế hả?!”
Ninh Tiểu Tinh nức nở bỏ đi. Cô thề sẽ không thèm để ý đến Thẩm Trầm nữa. Không, ít nhất là một tháng, hoặc là, một tuần, không thể ít hơn được.
Qua nhiều năm, ngày hôm nay, nhìn thấy cô nữ sinh khóc lóc trong quán hoành thánh, Ninh Tiểu Tinh rất muốn khuyên cô bé một câu: Em xem, chửi mắng em ở chỗ công cộng, xảy ra chuyện thì đổ trách nhiệm lên đầu em, thế mà em vẫn không nhìn ra sao? Cậu ta không thích em đâu. Chia tay đi, em gái à. Cậu ta không phải là tình yêu đích thực của em đâu, mau kết thúc những tổn thương thôi.
Nhưng khi câu chuyện xảy ra với mình, cô lại chẳng có dũng khí để dứt khoát buông tay.
Thế nên mới dây dưa với Thẩm Trầm đến tận bây giờ.
Từ mười lăm đến hai mươi tư tuổi, vậy mà đã gần mười năm.
Vẫn chẳng thể đơm hoa kết quả.
…
Sáng hôm sau, Ninh Tiểu Tinh đi lấy bánh Thanh Đoàn ở chỗ cô nhờ làm.
Ở đây không gọi là bánh Thanh Đoàn, cách làm và các loại nhân cũng khác so với công thức trên mạng.
Người Ninh Tiểu Tinh nhờ là dì giúp việc của nhà cô trước đây.
Lúc Ninh Tiểu Tinh đến, dì đã đóng gói xong xuôi cho cô, những ba hộp.
“Tiểu Tinh, cháu biết làm mà, để dì làm, không biết có hợp khẩu vị của cháu không nữa.”
“Không đâu ạ. Mùi vị ngày xưa, chỉ có dì mới làm được thôi, ở chỗ khác làm, ăn không ra làm sao cả.”
Dì bị nịnh cho cười toe toét.
Ninh Tiểu Tinh muốn trả tiền nhưng dì nhất quyết không chịu nhận.
“Xem thường dì à, có tí bánh thế này mà tiền với nong cái gì.”
Đùn đẩy một lúc, đến lúc Ninh Tiểu Tinh cảm giác dì sắp giận thì mới đành thôi.
Dì kéo Ninh Tiểu Tinh vào trong nhà trò chuyện.
Hai mắt ươn ướt, dì nói: “Tiểu Tinh à, chuyện đã qua lâu rồi, cháu đừng cứ nhớ mãi nhé.”
Ninh Tiểu Tinh cười, “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Cô phát hiện ra cô không thích nghe kiểu nói này lắm, ngoài gợi chuyện đau buồn ra thì chẳng có tác dụng nào khác. Thế mới biết, câu nói tương tự cô nói với Thẩm Trầm ngày hôm qua, cũng không hay ho gì.
Ninh Tiểu Tinh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên chủ động chuyển hướng.
“Cháu bây giờ ổn lắm. Cả nhà thầy đều đối xử với cháu rất tốt.”
Dì cười, cảm thán từ tận đáy lòng: “Tiểu Tinh, cháu hiền lành tốt bụng thế này, chắc chắn là được nhiều người quý rồi. Nhớ lại hồi đấy…”
Ninh Tiểu Tinh cười ngắt lời dì: “Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mà dì vẫn nhớ ạ?”
Năm đó, con trai của dì bị ốm, lúc nào dì cũng âu sầu vì tiền. Ninh Tiểu Tinh khi ấy mười ba tuổi đã cầm một vạn trong “kho bạc nhỏ” của mình đưa cho dì. Bởi vậy, sau bao nhiêu năm, dì vẫn khen cô tốt bụng.
Thật ra lúc ấy cô chỉ đơn giản là vì tuổi còn nhỏ, cầm tiền bố mẹ cho, nhận tình yêu thương vô điều kiện, căn bản không hiểu được nỗi gian truân ở đời, càng không phải nghĩ đến một ngày, để tiết kiệm mấy đồng tiền lẻ mà cô thà chọn đói bụng còn hơn.
Dì hỏi: “Sau này định về đây, hay vẫn ở lại bên kia?”
Ninh Tiểu Tinh đáp, “Cả nhà thầy, cả anh học cùng đều khuyên cháu ở lại bên đấy, có thể chăm sóc nhau được.”
Dì gật đầu, lại hỏi: “Đã tìm được bạn trai chưa?”
Ninh Tiểu Tinh cười cười, lắc đầu.
Dì vội vàng an ủi: “Tiểu Tinh xinh thế này, tính tình lại tốt, sau này chắc chắn có thể tìm được một cậu bạn trai cực kỳ tốt.”
Ninh Tiểu Tinh nghĩ đến Thẩm Trầm, trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng cô vẫn gật đầu, “Vầng, cái đấy là chắc chắn rồi.”
Dì cười khúc khích, cười xong lại than thở: “Quan trọng nhất là phải tìm được người chu đáo cẩn thận, giống như ông chủ quan tâm bà chủ ngày xưa ấy, thế mới gọi là tốt chứ, bao nhiêu người ngưỡng mộ, lại còn thương con nữa chứ. Người như ông chủ, đúng là thắp đèn tìm cũng khó.”
Ninh Tiểu Tinh thầm cười.
Tốt ư?
Nhảy lầu như vậy, giải thoát được cho ông ấy, nhưng lại không nghĩ đến việc vợ mình vì thế mà tinh thần bất thường, khó khăn lắm mới tỉnh táo được, rồi tới cuối cùng vẫn chẳng đủ dũng khí để sống tiếp; mà con gái mình thì bị dồn đến đường cùng, nếu không gặp được Thẩm Trầm, suýt chút nữa đã bị người ta làm nhục.
Trong mối quan hệ với Thẩm Trầm, có vẻ như cô là người thấp hèn.
Nhưng hèn hạ cũng là có nguyên nhân.
Thẩm Trầm đã cứu cô, đã giúp cô, tương đương với việc cho cô cơ hội sống lại một lần nữa.
…
Từ nhà dì đi ra, ngoài trời vẫn đổ mưa.
Thẩm Trầm vẫn ngồi trong xe đợi cô, Ninh Tiểu Tinh để mấy hộp bánh ra ghế sau, rồi ngồi vào ghế phụ lái, lẳng lặng thắt đai an toàn.
Thẩm Trầm nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh không hỏi nhiều, quay đầu lại khởi động xe.
Chiếc xe lăn bánh đều đều về phía trước, phong cảnh bên ngoài cửa sổ cứ thế lao vun vút về phía sau, dần dần, quê nhà thân quen đã lùi lại sau lưng.
Ninh Tiểu Tinh ngả người vào thành ghế, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài đến thất thần.
Cô biết mình oán hận bố là cực kỳ vô lý. Bố chọn vứt bỏ bản thân mình, chứng tỏ ông không còn chống đỡ nổi nữa, như vậy đã quá đáng thương rồi. Nhưng khi ấy, đối với một đứa trẻ chưa trưởng thành như cô mà nói, nếu còn bố, ít ra cô sẽ không sợ hãi, bàng hoàng, và bất lực đến thế.
Cái mà mọi người hay nói là “rơi từ đỉnh tháp xuống”, hoàn toàn là để hình dung về Ninh Tiểu Tinh lúc ấy.
Bố là trụ cột trong nhà, bố mất, cả bầu trời sụp đổ.
…
Giữa trưa, xe dừng lại ở một trạm dừng chân.
Thẩm Trầm tháo đai an toàn rồi nói: “Xuống ăn chút gì đi.”
Ninh Tiểu Tinh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cậu đi đi, tôi không đói.”
“Muốn ăn gì không, tôi mang về cho cậu?”
“Không cần, tôi không đói.”, giọng nghe khang khác, giống như bị nghẹt mũi.
Thẩm Trầm hơi do dự, “Ninh Tiểu Tinh?”
Ninh Tiểu Tinh bỗng ngoảnh mặt lại.
“Tôi đã bảo là tôi không đói, cậu không nghe thấy à? Tai cậu bị điếc à?”
Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.