Chương 36: Ngoại truyện 4
Phương Linh Hugo
06/01/2023
Nhà nghỉ Phố Núi là dạng nhà hàng nhà nghỉ nhỏ, nơi đây vừa phục vụ khách ăn uống vừa có dịch vụ nhà nghỉ vì vậy bạn bè của chủ nhà trọ tụ tập ở đây ăn uống cũng không bị ai nghi ngờ tụ tập vì mục đích khác.
Việc Việt Hùng đang làm thực chất là việc làm trái pháp luật mặc dù cả ba người anh đang tìm đều phạm pháp. Nhưng dù họ có tội nặng cỡ nào thì quyền bắt họ chịu tội thuộc về công an chứ không phải thuộc về anh vì vậy Việt Hùng rất sợ bị người khác nhìn thấy. Anh hỏi con trai chủ nhà nghỉ:
“Em tên gì để anh tiện xưng hô?”
“Em tên Phong ạ?”
“Xe ông ta bị hỏng Phong cho người sửa xong chưa?”
“Dạ xong rồi. Bên kia ạ.”
Việt Hùng nhìn theo hướng tay Phong chỉ, thấy chiếc xe Mercedes S560 màu đen đang đậu bên hông nhà nghỉ. Chiếc xe này là dòng xe sang có giá trên 10 t.ỷ đồng, có lẽ là xe của mẹ Thiên Hương.
“Chiếc xe này không đủ chở hết bảy người bọn anh và ba người bọn họ. Em biết có chỗ nào có dịch vụ cho thuê xe 16 chỗ không?”
Phong gãi đầu cười nói:
“Anh lại hỏi đúng chỗ nữa rồi. Nhà em kiêm luôn làm dịch vụ cho thuê xe đám cưới. Có một chiếc 5 chỗ và một chiếc Ford transit 16 chỗ.”
“Vậy em cho anh thuê chiếc 16 chỗ nhé? Em làm tài về thành phố giúp anh được không?”
“Dạ được. Em chạy dịch vụ suốt nên anh yên tâm.”
Vì xác định chạy về Sài Gòn trong đêm luôn nên anh cùng mọi người ăn tối mới thực hiện kế hoạch.
Ăn tối xong anh nói với Phong:
“Anh muốn gặp ba mẹ em để nói trước với ba mẹ em một tiếng.”
“Em nói với ba mẹ em rồi ạ. Ba mẹ em cho người chuẩn bị nấu ăn cho bạn em nên anh cứ yên tâm thực hiện kế hoạch khỏi mất thời gian ạ.”
“Tại trong quá trình đột nhập phòng của ba người bọn họ có khả năng gây ra tổn hại đồ đạc, anh sẽ chịu trách nhiệm nên nói ba mẹ em yên tâm nhé.”
“Dạ vâng.”
“Còn nữa, em lùi xe vào gần cầu thang để anh đưa người lên xe khỏi bị người ngoài phát hiện.”
“Dạ vâng.”
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đoàn người của Việt Hùng cùng Phong di chuyển lên phòng của ông Bảo nằm ở tầng 2.
Tất cả dạt sang hai bên cửa để một mình Phong đứng trước cửa. Sau vài tiếng gõ cửa vang lên giọng nói cảnh giác của ông Mạnh:
“Ai đấy?”
“Tôi là chủ nhà nghỉ đây ạ. Khách ở trước có bỏ quên chiếc nhẫn trong phòng. Bây giờ họ quay lại lấy, phiền anh mở cửa cho họ vào lấy được không ạ?”
“Người của chúng tôi đang tắm, tắm xong chúng tôi sẽ trả phòng ngay lúc đó họ muốn vào tìm gì thì tìm.”
Ông Mạnh vừa dứt lời thì vang lên tiếng như kêu cứu phát ra từ cuống họng của ai đó. Phong hỏi:
“Các anh đánh nhau trong phòng à?”
Tiếng kêu lại vang lên một lần nữa. Phong nhìn Việt Hùng đứng bên cạnh xin ý kiến, nhận được cái gật đầu của anh Phong liền mở cửa phòng bằng chìa khóa sơ cua.
Chưa mất hai giây để Việt Hùng cùng mọi người đột nhập vào bên trong phòng. Căn phòng có một chiếc giường đôi và khoảng trống khá rộng. Lúc này ông Bảo đang quỳ dưới sàn nhà, hai tay của ông ta bị trói chặt ra sau, miệng ông ta bị nhét chặt bằng rẻ. Còn ông Mạnh và Tiến đang nâng chân lên đạp vào người ông Bảo, có lẽ là do ông Bảo cố tình kêu cứu nên mới bị hai người họ đánh.
Việt Hùng xoay một vòng bay trên không, một chân của anh đạp vào người ông Mạnh, một chân của anh đạp vào người của Tiến. Vừa bất ngờ vừa đang đứng bằng một chân nên ông Mạnh và Tiến ngã sấp mặt xuống sàn nhà, đầu của ông Mạnh còn bị va vào cạnh giường vang lên tiếng động rất lớn. Chưa dựng lại anh còn nhảy lên dậm một chân lên gáy của ông Mạnh một chân lên gáy của Tiến khiến hai người họ không thể nhúc nhích.
Hành động của Việt Hùng nhanh tới mức khiến tất cả mọi người đi theo anh chỉ biết trố mắt đứng nhìn. Hoàng Tú nhìn anh đang đứng hiên ngang như tượng thần trên người ông Mạnh và ông Tiến cười nói:
“Tao nghĩ mày đã phí tiền vé máy bay cho mấy anh em đi cùng rồi, chỉ cần mày với tao đi là đủ.”
Hoàng Tú chưa dứt lời thì ông Bảo đã đứng dậy lén lùi ra sau hướng cửa phòng vệ sinh đi tới, anh bắt chước Việt Hùng thực hiện cú bay người trên không rồi nâng chân đạp vào người ông Bảo. Cú đạp của anh rất nhanh và mạnh chỉ có điều đích đến không phải là người ông Bảo mà là chiếc bàn nhỏ đặt trong phòng khiến anh đau đớn phải rít lên.
“Đồ má. Giờ này mày còn chạy nữa hả? Mày muốn chạy lên thiên đường phải không?”
Một trong năm người đi cùng Việt Hùng và Hoàng Tú lập tức chạy lại thực hiện một cú gạt chân khiến ông Bảo lập tức quỳ xuống trước mặt Việt Hùng.
Lúc này Ông Mạnh và Tiến vẫn còn nằm úp sấp trên sàn nhà nên không biết ai là người đang đứng trên người mình. Ông Mạnh cố ngóc đầu dậy nói:
“Cậu hiểu lầm chúng tôi rồi, hắn ta lấy tiền của tôi bỏ trốn nên chúng tôi mới đánh hắn như vậy.”
Hoàng Tú bức xúc hét lên:
“Lẽ ra tao nên để cho bạn tao đánh mày ch.ết ngay từ lúc trên xe để mày khỏi còn đường trốn lên đây. Giờ mày còn già mồm kêu hiểu lầm nữa hả?”
Tiến nằm một bên cũng lên tiếng:
“Tôi không liên quan gì đến hai người này hết, làm ơn thả tôi ra.”
Việt Hùng định lên tiếng thì Hoàng Tú cướp lời:
“Ông tuyên bố từ giờ phút này cả ba thằng chúng mày có quyền im lặng, thẳng nào ẳng lên một tiếng chết với ông.”
Hoàng Tú vừa dứt lời thì Ông Mạnh lên tiếng:
“Tôi đã nói với các anh hồi trưa rồi. Tôi không đẩy bà ấy xuống cầu…”
Ông Mạnh chưa nói hết câu đã bị Hoàng Tú cầm chiếc dép nhà nghỉ chuẩn bị cho khách đi trong nhà tát liên tiếp vào miệng ông ta khiến ông ta đau tới mức van xin rối rít:
“Xin đừng đánh nữa, tôi sẽ không nói gì hết.”
Hoàng Tú vẫn không chịu dừng tay, anh vừa đánh vừa nói:
“Vẫn còn nói được cơ mà.”
Tới khi ông Mạnh im lặng thì miệng mồm của ông ta cũng đã máu me be bét. Lúc này Việt Hùng mới lên tiếng:
“Trói chúng lại.”
Giọng nói quen thuộc của Việt Hùng vang lên Tiến và ông Mạnh mới biết người đang dậm chân trên người mình là Việt Hùng.
Tiến và ông Mạnh sau khi bị trói thì quỳ xếp hàng bên cạnh ông Bảo, Việt Hùng đứng trước mặt ông Bảo hỏi:
“Tài sản ông cướp để đâu rồi?”
Vì ông Bảo đang bị nhét rẻ vào miệng nên ông ta không thể nói, tay của ông ta cũng bị trói ra sau nên ông ta chỉ có thể thúc đùi của mình vào đùi của ông Mạnh đang quỳ bên cạnh.
Việt Hùng di chuyển đứng trước mặt ông Mạnh hỏi:
“Đâu rồi?”
Ông Mạnh nhìn Việt Hùng mà không nói lời nào khiến Hoàng Tú đứng bên cạnh phải lên tiếng:
“Thằng này lại muốn ăn đòn đây mà, lúc bảo mày câm thì mày nói lúc bảo nói mày lại câm. Tao sẽ cho mày câm luôn.”
Dứt lời Hoàng Tú nâng chân lên định đạp vào miệng đang sưng tấy của ông Mạnh thì bị Việt Hùng cản lại:
“Mày đừng đánh vào miệng của hắn nữa, cái miệng của hắn còn cần lắm.”
Nói rồi Việt Hùng vươn tay giật mạnh chiếc rẻ trong miệng ông Bảo ra khiến ông ta tự động nói:
“Tài sản của tôi lấy được để trong vali trên giường kia ạ.”
“Tất cả đồ ông lấy đều nằm trong đó sao?”
Ông Bảo gật đầu rồi lắc đầu. Việt Hùng tức giận cao giọng:
“Ông đang giỡn mặt với tôi phải không?”
Năm người đi theo Việt Hùng tiến sát trực chờ ra tay. Ông Bảo sợ hãi nói tiếp:
“Tại lúc tôi trộm xong ra khỏi nhà bà chủ thì bị cướp ạ.”
“Người cướp của ông là ai ông biết hắn ta không?”
“Tôi không biết bọn chúng là ai mà chỉ biết chúng đi trên chiếc xe Land Rover President màu đen bị che biển số thôi.”
Nghe nói đến chiếc xe Land Rover President này Việt Hùng lại đau đầu, đám người mà ông Bảo nói không ai khác chính là người của Vĩnh Khang.
“Ông có biết chúng lấy đi những gì không?”
Ông Bảo lắc đầu.
“Tôi không biết.”
Việt Hùng tiếp tục hỏi ông Bảo bằng một câu hỏi khác:
“Ông nghe lời ông Mạnh đi cướp tại sao lại bị ông ta đánh?”
“Tại vì ông ấy bảo tôi giấu đồ, ông ấy không tin có người cướp chặn tôi.”
Việt Hùng ra lệnh cho một người cầm chiếc vali đang nằm trên giường mang đến trước mặt ông Mạnh, anh tự tay mở khóa sau đó hỏi ông ta:
“Trong số những món đồ này thì thiếu những gì?”
“Thiếu giấy tờ và con dấu của công ty may Thiên Hương.”
Việt Hùng khóa vali lại đưa cho Hoàng Tú cầm sau đó anh hỏi ông Bảo:
“Tôi mang thứ này về cho bà Vân kiểm tra, cứ thiếu một món trong trong tôi sẽ lẻo một miếng thịt trên người ông xuống.”
Ông Bảo hốt hoảng nói:
“Tôi đã rút ra năm triệu đồng để đổ xăng và ăn uống.”
“Còn chìa khóa xe đâu?”
“Trên bàn ạ.”
Việt Hùng nói với Hoàng Tú:
“Mày lấy chìa khóa chạy xe của bác gái về đi.”
Sau đó anh ra lệnh cho những người còn lại đưa Tiến, Ông Mạnh và ông Bảo xuống xe. Hoàng Tú chọn cho mình một anh biết lái xe trong số năm người để đi cùng mình. Phong cũng rủ anh trai của Hồng Nhung đi theo để phụ mình lái xe đi Sài Gòn.
Việt Hùng và Hoàng Tú đi khỏi thì Thành Công quay trở lại phòng bệnh đúng lúc này thì bà Vân cũng mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Thành Công ngồi bên cạnh giường bệnh của mình bà mấp máy miệng nói:
“Công, là mẹ đang mơ hay tỉnh?”
Ánh mắt Thành Công nhìn bà Vân vừa thương vừa sót. Nếu bà nghe lời anh thì đâu xảy ra cơ sự ngày hôm nay, anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay đang cắm kim tiêm truyền dịch của bà Vân nói:
“Là con đây.”
Nghe tiếng nói chuyện Thiên Hương và dì Huệ nhìn qua giường bên cạnh, hai người đồng thời lên tiếng:
“Mẹ.”
“Bà chủ.”
Thiên Hương dìu Dì Huệ xuống giường rồi đi đến bên cạnh giường bà Vân. Dì Huệ nhìn bà Vân không khỏi xúc động:
“Nãy giờ tôi cứ nghĩ là bệnh nhân nào đó nằm cùng phòng, không ngờ lại là bà chủ. Tại sao bà chủ lại phải nằm viện vậy?”
Bà Vân nhìn thấy dì Huệ mặc đồ bệnh nhân cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Còn dì sao phải nằm viện?”
Thiên Hương nhanh miệng trả lời thay Dì Huệ:
“Dì ấy bị tụt huyết áp nên phải nhập viện đó mẹ. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi nhé!”
Bà Vân bật khóc nói:
“Mọi người đang giấu mẹ chuyện gì phải không? Có phải người của ông Mạnh đột nhập vào nhà lấy đồ bị dì phát hiện rồi nó đánh dì đúng không?”
“Sao, sao bà chủ lại biết chuyện này?”
“Tôi đã phát hiện ra âm mưu bẩn thỉu của ông ta với tôi mấy năm qua, tôi cũng đoán người của ông ta đã đột nhập vào nhà chứ không phải ai khác, cũng chính ông ta đã xô tôi ngã xuống cầu thang.”
“Bà chủ…”
Dì Huệ run rẩy đứng không vững khiến Thiên Hương phải đỡ lấy người dì. Không ngờ chủ mưu gây ra tất cả những chuyện tày đình này lại là người mà bà vẫn thường gọi là ông chủ.
Bà Vân nhìn Thành Công vừa khóc vừa nói nói:
“Mẹ xin lỗi đã không nghe lời con từ đầu khiến cho gia đình mình lâm vào cảnh trắng tay như ngày hôm nay. Bây giờ thì ông ta đã cho người lấy đi toàn bộ giấy tờ con dấu của công ty, bìa đỏ nhà ở đất đai, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng và cả tiền mặt. Tất cả đều không còn gì hết.”
Bà Vân vừa dứt lời dì Huệ liền nói:
“Bà chủ đừng lo lắng nữa, người yêu của bé Thiên Hương đang đi tóm Ông Bảo về đây rồi. Cậu ấy sẽ bắt ông ta trả lại tất cả.”
Lời nói của dì Huệ khiến bà Vân sốc tới mức không thể nói nên lời, hai hàng nước mắt của bà cứ thế chảy xuống. Ông Bảo là người bà tin tưởng nhất, thân cận nhất. Vậy mà ông ta lại bất ngờ đâm lén cho bà một nhát đau chí mạng như vậy.
Biểu hiện của Vân khiến mọi người rất lo lắng, Thành Công vội lên tiếng:
“Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ gia đình chúng ta sẽ cùng sống một cuộc sống tốt đẹp. Sức khỏe của mẹ đối với chúng con quan trọng hơn tất cả mọi thứ vì vậy mẹ đừng suy nghĩ nữa, mẹ với dì nghỉ ngơi ăn uống thật tốt để chúng ta còn xuất viện về nhà đón tết nữa.”
Lời nói của Thành Công không chỉ khiến bà Vân xúc động mà cả Thiên Hương và dì Huệ cũng phải bật khóc. Thời điểm này nhà nhà, người người đi sắm tết vậy mà gia đình Thiên Hương lại phải ở bệnh viện. Bà Vân gạt nước mắt nói:
“Vừa nãy dì Huệ có nói người yêu của con gái mẹ đi bắt ông Bảo về. Mẹ có nghe nhầm không?”
Thấy Thiên Hương xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng bừng Thành Công giúp cô trả lời:
“Người yêu của em gái con là bạn thân của con nên mẹ có thể tin tưởng.”
Việt Hùng vừa dứt lời thì ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng nói:
“Xin hỏi đây có phải phòng bệnh của mẹ Thiên Hương không ạ?”
Nghe nhắc tới tên mình Thiên Hương nhìn ra cửa phòng bệnh thì thấy Thanh Vy đứng đó với giỏ trái cây trên tay.
Việc Việt Hùng đang làm thực chất là việc làm trái pháp luật mặc dù cả ba người anh đang tìm đều phạm pháp. Nhưng dù họ có tội nặng cỡ nào thì quyền bắt họ chịu tội thuộc về công an chứ không phải thuộc về anh vì vậy Việt Hùng rất sợ bị người khác nhìn thấy. Anh hỏi con trai chủ nhà nghỉ:
“Em tên gì để anh tiện xưng hô?”
“Em tên Phong ạ?”
“Xe ông ta bị hỏng Phong cho người sửa xong chưa?”
“Dạ xong rồi. Bên kia ạ.”
Việt Hùng nhìn theo hướng tay Phong chỉ, thấy chiếc xe Mercedes S560 màu đen đang đậu bên hông nhà nghỉ. Chiếc xe này là dòng xe sang có giá trên 10 t.ỷ đồng, có lẽ là xe của mẹ Thiên Hương.
“Chiếc xe này không đủ chở hết bảy người bọn anh và ba người bọn họ. Em biết có chỗ nào có dịch vụ cho thuê xe 16 chỗ không?”
Phong gãi đầu cười nói:
“Anh lại hỏi đúng chỗ nữa rồi. Nhà em kiêm luôn làm dịch vụ cho thuê xe đám cưới. Có một chiếc 5 chỗ và một chiếc Ford transit 16 chỗ.”
“Vậy em cho anh thuê chiếc 16 chỗ nhé? Em làm tài về thành phố giúp anh được không?”
“Dạ được. Em chạy dịch vụ suốt nên anh yên tâm.”
Vì xác định chạy về Sài Gòn trong đêm luôn nên anh cùng mọi người ăn tối mới thực hiện kế hoạch.
Ăn tối xong anh nói với Phong:
“Anh muốn gặp ba mẹ em để nói trước với ba mẹ em một tiếng.”
“Em nói với ba mẹ em rồi ạ. Ba mẹ em cho người chuẩn bị nấu ăn cho bạn em nên anh cứ yên tâm thực hiện kế hoạch khỏi mất thời gian ạ.”
“Tại trong quá trình đột nhập phòng của ba người bọn họ có khả năng gây ra tổn hại đồ đạc, anh sẽ chịu trách nhiệm nên nói ba mẹ em yên tâm nhé.”
“Dạ vâng.”
“Còn nữa, em lùi xe vào gần cầu thang để anh đưa người lên xe khỏi bị người ngoài phát hiện.”
“Dạ vâng.”
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đoàn người của Việt Hùng cùng Phong di chuyển lên phòng của ông Bảo nằm ở tầng 2.
Tất cả dạt sang hai bên cửa để một mình Phong đứng trước cửa. Sau vài tiếng gõ cửa vang lên giọng nói cảnh giác của ông Mạnh:
“Ai đấy?”
“Tôi là chủ nhà nghỉ đây ạ. Khách ở trước có bỏ quên chiếc nhẫn trong phòng. Bây giờ họ quay lại lấy, phiền anh mở cửa cho họ vào lấy được không ạ?”
“Người của chúng tôi đang tắm, tắm xong chúng tôi sẽ trả phòng ngay lúc đó họ muốn vào tìm gì thì tìm.”
Ông Mạnh vừa dứt lời thì vang lên tiếng như kêu cứu phát ra từ cuống họng của ai đó. Phong hỏi:
“Các anh đánh nhau trong phòng à?”
Tiếng kêu lại vang lên một lần nữa. Phong nhìn Việt Hùng đứng bên cạnh xin ý kiến, nhận được cái gật đầu của anh Phong liền mở cửa phòng bằng chìa khóa sơ cua.
Chưa mất hai giây để Việt Hùng cùng mọi người đột nhập vào bên trong phòng. Căn phòng có một chiếc giường đôi và khoảng trống khá rộng. Lúc này ông Bảo đang quỳ dưới sàn nhà, hai tay của ông ta bị trói chặt ra sau, miệng ông ta bị nhét chặt bằng rẻ. Còn ông Mạnh và Tiến đang nâng chân lên đạp vào người ông Bảo, có lẽ là do ông Bảo cố tình kêu cứu nên mới bị hai người họ đánh.
Việt Hùng xoay một vòng bay trên không, một chân của anh đạp vào người ông Mạnh, một chân của anh đạp vào người của Tiến. Vừa bất ngờ vừa đang đứng bằng một chân nên ông Mạnh và Tiến ngã sấp mặt xuống sàn nhà, đầu của ông Mạnh còn bị va vào cạnh giường vang lên tiếng động rất lớn. Chưa dựng lại anh còn nhảy lên dậm một chân lên gáy của ông Mạnh một chân lên gáy của Tiến khiến hai người họ không thể nhúc nhích.
Hành động của Việt Hùng nhanh tới mức khiến tất cả mọi người đi theo anh chỉ biết trố mắt đứng nhìn. Hoàng Tú nhìn anh đang đứng hiên ngang như tượng thần trên người ông Mạnh và ông Tiến cười nói:
“Tao nghĩ mày đã phí tiền vé máy bay cho mấy anh em đi cùng rồi, chỉ cần mày với tao đi là đủ.”
Hoàng Tú chưa dứt lời thì ông Bảo đã đứng dậy lén lùi ra sau hướng cửa phòng vệ sinh đi tới, anh bắt chước Việt Hùng thực hiện cú bay người trên không rồi nâng chân đạp vào người ông Bảo. Cú đạp của anh rất nhanh và mạnh chỉ có điều đích đến không phải là người ông Bảo mà là chiếc bàn nhỏ đặt trong phòng khiến anh đau đớn phải rít lên.
“Đồ má. Giờ này mày còn chạy nữa hả? Mày muốn chạy lên thiên đường phải không?”
Một trong năm người đi cùng Việt Hùng và Hoàng Tú lập tức chạy lại thực hiện một cú gạt chân khiến ông Bảo lập tức quỳ xuống trước mặt Việt Hùng.
Lúc này Ông Mạnh và Tiến vẫn còn nằm úp sấp trên sàn nhà nên không biết ai là người đang đứng trên người mình. Ông Mạnh cố ngóc đầu dậy nói:
“Cậu hiểu lầm chúng tôi rồi, hắn ta lấy tiền của tôi bỏ trốn nên chúng tôi mới đánh hắn như vậy.”
Hoàng Tú bức xúc hét lên:
“Lẽ ra tao nên để cho bạn tao đánh mày ch.ết ngay từ lúc trên xe để mày khỏi còn đường trốn lên đây. Giờ mày còn già mồm kêu hiểu lầm nữa hả?”
Tiến nằm một bên cũng lên tiếng:
“Tôi không liên quan gì đến hai người này hết, làm ơn thả tôi ra.”
Việt Hùng định lên tiếng thì Hoàng Tú cướp lời:
“Ông tuyên bố từ giờ phút này cả ba thằng chúng mày có quyền im lặng, thẳng nào ẳng lên một tiếng chết với ông.”
Hoàng Tú vừa dứt lời thì Ông Mạnh lên tiếng:
“Tôi đã nói với các anh hồi trưa rồi. Tôi không đẩy bà ấy xuống cầu…”
Ông Mạnh chưa nói hết câu đã bị Hoàng Tú cầm chiếc dép nhà nghỉ chuẩn bị cho khách đi trong nhà tát liên tiếp vào miệng ông ta khiến ông ta đau tới mức van xin rối rít:
“Xin đừng đánh nữa, tôi sẽ không nói gì hết.”
Hoàng Tú vẫn không chịu dừng tay, anh vừa đánh vừa nói:
“Vẫn còn nói được cơ mà.”
Tới khi ông Mạnh im lặng thì miệng mồm của ông ta cũng đã máu me be bét. Lúc này Việt Hùng mới lên tiếng:
“Trói chúng lại.”
Giọng nói quen thuộc của Việt Hùng vang lên Tiến và ông Mạnh mới biết người đang dậm chân trên người mình là Việt Hùng.
Tiến và ông Mạnh sau khi bị trói thì quỳ xếp hàng bên cạnh ông Bảo, Việt Hùng đứng trước mặt ông Bảo hỏi:
“Tài sản ông cướp để đâu rồi?”
Vì ông Bảo đang bị nhét rẻ vào miệng nên ông ta không thể nói, tay của ông ta cũng bị trói ra sau nên ông ta chỉ có thể thúc đùi của mình vào đùi của ông Mạnh đang quỳ bên cạnh.
Việt Hùng di chuyển đứng trước mặt ông Mạnh hỏi:
“Đâu rồi?”
Ông Mạnh nhìn Việt Hùng mà không nói lời nào khiến Hoàng Tú đứng bên cạnh phải lên tiếng:
“Thằng này lại muốn ăn đòn đây mà, lúc bảo mày câm thì mày nói lúc bảo nói mày lại câm. Tao sẽ cho mày câm luôn.”
Dứt lời Hoàng Tú nâng chân lên định đạp vào miệng đang sưng tấy của ông Mạnh thì bị Việt Hùng cản lại:
“Mày đừng đánh vào miệng của hắn nữa, cái miệng của hắn còn cần lắm.”
Nói rồi Việt Hùng vươn tay giật mạnh chiếc rẻ trong miệng ông Bảo ra khiến ông ta tự động nói:
“Tài sản của tôi lấy được để trong vali trên giường kia ạ.”
“Tất cả đồ ông lấy đều nằm trong đó sao?”
Ông Bảo gật đầu rồi lắc đầu. Việt Hùng tức giận cao giọng:
“Ông đang giỡn mặt với tôi phải không?”
Năm người đi theo Việt Hùng tiến sát trực chờ ra tay. Ông Bảo sợ hãi nói tiếp:
“Tại lúc tôi trộm xong ra khỏi nhà bà chủ thì bị cướp ạ.”
“Người cướp của ông là ai ông biết hắn ta không?”
“Tôi không biết bọn chúng là ai mà chỉ biết chúng đi trên chiếc xe Land Rover President màu đen bị che biển số thôi.”
Nghe nói đến chiếc xe Land Rover President này Việt Hùng lại đau đầu, đám người mà ông Bảo nói không ai khác chính là người của Vĩnh Khang.
“Ông có biết chúng lấy đi những gì không?”
Ông Bảo lắc đầu.
“Tôi không biết.”
Việt Hùng tiếp tục hỏi ông Bảo bằng một câu hỏi khác:
“Ông nghe lời ông Mạnh đi cướp tại sao lại bị ông ta đánh?”
“Tại vì ông ấy bảo tôi giấu đồ, ông ấy không tin có người cướp chặn tôi.”
Việt Hùng ra lệnh cho một người cầm chiếc vali đang nằm trên giường mang đến trước mặt ông Mạnh, anh tự tay mở khóa sau đó hỏi ông ta:
“Trong số những món đồ này thì thiếu những gì?”
“Thiếu giấy tờ và con dấu của công ty may Thiên Hương.”
Việt Hùng khóa vali lại đưa cho Hoàng Tú cầm sau đó anh hỏi ông Bảo:
“Tôi mang thứ này về cho bà Vân kiểm tra, cứ thiếu một món trong trong tôi sẽ lẻo một miếng thịt trên người ông xuống.”
Ông Bảo hốt hoảng nói:
“Tôi đã rút ra năm triệu đồng để đổ xăng và ăn uống.”
“Còn chìa khóa xe đâu?”
“Trên bàn ạ.”
Việt Hùng nói với Hoàng Tú:
“Mày lấy chìa khóa chạy xe của bác gái về đi.”
Sau đó anh ra lệnh cho những người còn lại đưa Tiến, Ông Mạnh và ông Bảo xuống xe. Hoàng Tú chọn cho mình một anh biết lái xe trong số năm người để đi cùng mình. Phong cũng rủ anh trai của Hồng Nhung đi theo để phụ mình lái xe đi Sài Gòn.
Việt Hùng và Hoàng Tú đi khỏi thì Thành Công quay trở lại phòng bệnh đúng lúc này thì bà Vân cũng mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Thành Công ngồi bên cạnh giường bệnh của mình bà mấp máy miệng nói:
“Công, là mẹ đang mơ hay tỉnh?”
Ánh mắt Thành Công nhìn bà Vân vừa thương vừa sót. Nếu bà nghe lời anh thì đâu xảy ra cơ sự ngày hôm nay, anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay đang cắm kim tiêm truyền dịch của bà Vân nói:
“Là con đây.”
Nghe tiếng nói chuyện Thiên Hương và dì Huệ nhìn qua giường bên cạnh, hai người đồng thời lên tiếng:
“Mẹ.”
“Bà chủ.”
Thiên Hương dìu Dì Huệ xuống giường rồi đi đến bên cạnh giường bà Vân. Dì Huệ nhìn bà Vân không khỏi xúc động:
“Nãy giờ tôi cứ nghĩ là bệnh nhân nào đó nằm cùng phòng, không ngờ lại là bà chủ. Tại sao bà chủ lại phải nằm viện vậy?”
Bà Vân nhìn thấy dì Huệ mặc đồ bệnh nhân cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Còn dì sao phải nằm viện?”
Thiên Hương nhanh miệng trả lời thay Dì Huệ:
“Dì ấy bị tụt huyết áp nên phải nhập viện đó mẹ. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi nhé!”
Bà Vân bật khóc nói:
“Mọi người đang giấu mẹ chuyện gì phải không? Có phải người của ông Mạnh đột nhập vào nhà lấy đồ bị dì phát hiện rồi nó đánh dì đúng không?”
“Sao, sao bà chủ lại biết chuyện này?”
“Tôi đã phát hiện ra âm mưu bẩn thỉu của ông ta với tôi mấy năm qua, tôi cũng đoán người của ông ta đã đột nhập vào nhà chứ không phải ai khác, cũng chính ông ta đã xô tôi ngã xuống cầu thang.”
“Bà chủ…”
Dì Huệ run rẩy đứng không vững khiến Thiên Hương phải đỡ lấy người dì. Không ngờ chủ mưu gây ra tất cả những chuyện tày đình này lại là người mà bà vẫn thường gọi là ông chủ.
Bà Vân nhìn Thành Công vừa khóc vừa nói nói:
“Mẹ xin lỗi đã không nghe lời con từ đầu khiến cho gia đình mình lâm vào cảnh trắng tay như ngày hôm nay. Bây giờ thì ông ta đã cho người lấy đi toàn bộ giấy tờ con dấu của công ty, bìa đỏ nhà ở đất đai, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng và cả tiền mặt. Tất cả đều không còn gì hết.”
Bà Vân vừa dứt lời dì Huệ liền nói:
“Bà chủ đừng lo lắng nữa, người yêu của bé Thiên Hương đang đi tóm Ông Bảo về đây rồi. Cậu ấy sẽ bắt ông ta trả lại tất cả.”
Lời nói của dì Huệ khiến bà Vân sốc tới mức không thể nói nên lời, hai hàng nước mắt của bà cứ thế chảy xuống. Ông Bảo là người bà tin tưởng nhất, thân cận nhất. Vậy mà ông ta lại bất ngờ đâm lén cho bà một nhát đau chí mạng như vậy.
Biểu hiện của Vân khiến mọi người rất lo lắng, Thành Công vội lên tiếng:
“Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ gia đình chúng ta sẽ cùng sống một cuộc sống tốt đẹp. Sức khỏe của mẹ đối với chúng con quan trọng hơn tất cả mọi thứ vì vậy mẹ đừng suy nghĩ nữa, mẹ với dì nghỉ ngơi ăn uống thật tốt để chúng ta còn xuất viện về nhà đón tết nữa.”
Lời nói của Thành Công không chỉ khiến bà Vân xúc động mà cả Thiên Hương và dì Huệ cũng phải bật khóc. Thời điểm này nhà nhà, người người đi sắm tết vậy mà gia đình Thiên Hương lại phải ở bệnh viện. Bà Vân gạt nước mắt nói:
“Vừa nãy dì Huệ có nói người yêu của con gái mẹ đi bắt ông Bảo về. Mẹ có nghe nhầm không?”
Thấy Thiên Hương xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng bừng Thành Công giúp cô trả lời:
“Người yêu của em gái con là bạn thân của con nên mẹ có thể tin tưởng.”
Việt Hùng vừa dứt lời thì ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng nói:
“Xin hỏi đây có phải phòng bệnh của mẹ Thiên Hương không ạ?”
Nghe nhắc tới tên mình Thiên Hương nhìn ra cửa phòng bệnh thì thấy Thanh Vy đứng đó với giỏ trái cây trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.