Chương 66
Nhĩ Đông Thỏ Tử
07/07/2020
Trong phòng không bật đèn, chỉ có mỗi một ngọn đèn ở huyền quan hắt ra ánh sáng yếu ớt. Cửa ban công để hở nên gió lùa thổi vào, bầu trời đầy sao lấp lánh, có thể thấy được biểu cảm của đối phương.
Bất động một lúc lâu, đèn cảm ứng cũng tắt đi. Trong nháy mắt rơi vào bóng tối, thậm chí không nhìn rõ mặt nhau.
Người đàn ông đột nhiên cười, trêu chọc nói: “Có hồi hộp không?”
Anh ngồi trên tủ giày, lưng dựa vào tường, nhốt Hướng Viên vào giữa hai chân mình, để cô nửa ngồi trên đùi anh.
Anh nâng cằm Hướng Viên lên ép cô ngẩng đầu, tầm mắt chạm nhau, anh vừa nói thì đèn cảm ứng lại sáng lên.
“Nghiêm túc thế làm gì, anh chỉ đùa thôi.”
Đương lúc nói, chân mày nhíu lại, biểu cảm không thoải mái.
“Em… Còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.” Hướng Viên nói thật.
“Với anh cũng không?”
“Không phải là chuyện với người này người kia, chỉ là em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh hiểu không?” Cô dè dặt nhìn anh, quan sát nét mặt của anh, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không biểu lộ gì.
“Sợ phải chia tài sản à?”
Phụt…
Hướng Viên dở khóc dở cười: “Không phải.”
Từ Yến Thời cảm thấy nếu là chuyện đó thì đơn giản rồi, cùng lắm là ký thỏa thuận trước khi kết hôn bảo đảm cho cô sở hữu mọi tài sản, sau này nếu thật sự ly hôn, anh sẽ tay không rời đi. Nhưng có vẻ Hướng Viên lại có khúc mắc trong lòng.
Từ Yến Thời cười, bản thân đã sắp ba mươi tới nơi rồi, mà sao lại như chàng trai mới yêu lần đầu thế này, haiz, nhưng đúng là anh vừa mới biết yêu thật, khó tránh có phần hấp tấp. Nếu như lúc nãy cô gật đầu đồng ý, anh chắc chắn ngày mai sẽ đi làm thủ tục luôn.
Tim đập thình thịch, Hướng Viên nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, em thấy bây giờ người ta kết hôn qua loa quá, em cảm thấy trước khi kết hôn phải học cách làm vợ làm chồng trước đã, hoặc là học cách xử lý mâu thuẫn giữa vợ chồng. Cả con nhỏ nữa, chăm sóc con thế nào, cho con một gia đình ấm áp, không để con phải bị ám ảnh trong quá trình trưởng thành, còn phải giáo dục đúng giá trị quan và nhân sinh quan nữa, rồi sau đó mới kéo dài hương khói khai chi tán diệp, truyền thừa khí phách tình cảm của gia tộc từ đời này sang đời khác, em thấy đó mới là ý nghĩa thật sự của việc kết hôn, cũng có thể giúp thúc đẩy xã hội phát triển hài hòa.”
Từ Yến Thời vẫn giữ tư thế vừa rồi, khoanh tay dựa tường, nghe cô thao thao thao bất tuyệt thì không nhịn được nhếch khóe môi, dí tay vào trán cô, “Em theo học lớp Đảng đấy hả?”
Nói đến đây, Hướng Viên nhìn anh: “Em nhớ anh là đảng viên còn gì, hẳn là rõ điều này hơn em chứ, sao lại tùy tiện cầu hôn con gái người ta vậy.”
Anh xấu hổ nói: “Anh không tùy tiện.”
“Chúng ta chỉ mới quen nhau ba tháng, anh lại nói lời này.”
Từ Yến Thời nhìn cô, có nói thêm gì nữa cũng không được, sợ rằng cô sẽ cho anh tội danh lãng tử tình trường, vậy là đành giơ tay đầu hàng.
Hai người thủ thỉ thầm thì một lúc lâu, đèn cảm ứng ở huyền quan vẫn không tắt, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống đỉnh đầu. Hướng Viên ngồi trên đùi anh nhìn anh giơ hai tay lên, trong mắt viết rõ sự bất lực, cô bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ anh: “Đó đều do bà nội dạy em, bà là người dù đã sáu mươi nhưng vẫn rất thanh cao nhã nhặn. Ban đầu bà cũng không biết cách giáo dục mà rất cưng chiều bố em, kết quả lại khiến tính cách của bố em trở nên cực đoan, vào năm em sáu tuổi ông đã tự tử. Bà nội em tự trách không thôi, bà cảm thấy mình đã không chăm sóc con tốt, cho nên sau này mới thay đổi cách dạy với em.”
“Bà ấy dạy em tốt thật, chỉ là hơi nghịch.”
“Đây là điều mà bà nội em tiếc nhất, bả chỉ sinh mỗi mình bố em. Vẫn chưa xây dựng được lý tưởng đại gia tộc của bà,” Hướng Viên cười nói: “Bà em nói, khí phách của một gia tộc chính là cột sống của gia tộc đó, đầu phải thẳng thì con nhỏ mới có thể dựa dẫm sống tốt, khi ấy mới thực sự là quý tộc.”
“Đầu anh không nghiêng.”
“…”
Thấy cô không nói gì, Từ Yến Thời thôi đùa cợt, nhéo mặt cô, “Anh biết rồi.”
Rốt cuộc Hướng Viên cũng bị thuyết phục, ôm cổ anh vui vẻ hỏi: “Có thể hôn anh nữa không?”
Từ Yến Thời cụp mắt xuống, giả vờ giả vịt nhìn cô: “Chuyện này thì không tốt lắm, bà nội em mà biết, sẽ nói anh bất chính.”
Hướng Viên nhìn anh một lúc lâu rồi nhanh chóng đứng dậy: “Vậy em đi thu dọn hành lý đây.”
Lịch bịch chạy đi.
Từ Yến Thời bị cô ngồi đè nên chân hơi tê, đứng dậy từ từ rồi bước vào phòng ngủ theo cô.
Cô đã cởi áo khoác, vali để mở trên sàn, cũng không thu dọn gì nhiều mà chỉ ném vào mấy thứ, chai chai lọ lọ đặt chung vào nhau. Từ Yến Thời dựa vào cửa nhìn cô sắp xếp, Hướng Viên luôn tay luôn chân, thuận miệng hỏi: “Anh đã đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi.”
“Mấy giờ?”
“Hai giờ chiều.”
“Vậy đợi em xem chuyến của anh còn chỗ không.”
Từ Yến Thời: “Anh đặt giúp em rồi, ngồi cùng khoang.”
Hướng Viên: “A? Anh biết số chứng minh thư của em à?”
“Lần trước thấy.” Anh thờ ơ nói.
“Được rồi.”
Một lần nữa Hướng Viên cảm thán trước trí nhớ của anh.
Từ Yến Thời ra ban công hút thuốc rồi quay lại, Hướng Viên vừa vui vẻ ca hát vừa thu dọn hành lý, nhìn đồng hồ treo tường, thật đúng là vô tâm vô phé, đã gần mười hai giờ rồi mà vẫn còn bận sắp xếp đồ.
Hướng Viên leo lên giường, đèn tường trong phòng ngủ chiếu xuống thân hình bé nhỏ của cô, quần jean bó sát phần mông cong vút, hai chân duỗi thẳng với đường cong lả lướt, cô khẽ nghiêng đầu rút khăn quàng cổ từ trong khe hở đầu giường ra.
Anh cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi đồ thể thao màu trắng ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách.
TV không mở và đèn cũng không bật, chỉ có mỗi ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ hắt ra, là luồng sáng vàng nhạt dìu dịu duy nhất trong nhà, vô cùng ấm áp. Từ Yến Thời không chớp mắt nhìn chiếc bóng cô hắt lên cửa, dập dờn như sóng biếc, mềm mại không xương, ánh sáng khẽ chao đảo là chiếc bóng lại như thỏ con chạy.
Lúc này có thể nghe thấy âm thanh dọn đồ bên trong.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, bóng cây ngoài cửa sổ tiêu điều, chỉ có mỗi chiếc bóng bé nhỏ kia là còn dư hơi ấm.
Mười hai giờ rưỡi, rốt cuộc Hướng Viên cũng dọn dẹp xong, đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Từ Yến Thời đang xem phim, cô đi tới ngồi cạnh anh, tiện tay lấy một quả nho trên bàn, “Phim gì thế?”
Nào ngờ, cả một đĩa là những quả nho tròn tròn thịt xanh, quả nào quả nấy đều đã được lột vỏ, chắc nịch óng ánh như phỉ thúy trân châu.
“Anh lột hả?”
Cô đột nhiên nhìn sang, đâu chỉ có thế, bên cạnh còn có một dĩa hạt dưa cũng đã được tách vỏ.
Anh cụp mắt liếc cô, im lặng cầm lấy túi hồ đào ở cạnh tới.
Hướng Viên như thể nhìn thấy túi hồ đào đó phát ra tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp: “Trời ơi!! Mau cứu trẻ con đi!!!”
Hướng Viên vội ngăn lại, “Đừng mà, đừng trút giận lên trẻ nhỏ.”
“…”
Từ Yến Thời nào tức giận, chỉ là trêu cô chút thôi, thế là anh đặt túi hồ đào xuống, dựa người vào ghế sofa đưa mắt nhìn TV, cười cô: “Em nghĩ đàn ông hẹp hòi quá rồi đấy”
“Còn không phải à, trước kia đi trễ nửa tiếng là bị mắng xối xả.”
Từ Yến Thời quay đầu liếc cô rồi lại nhìn vào TV lần nữa, lơ đãng hỏi: “Em nói anh?”
“Không phải, bạn trai cũ.”
Anh hừ cười: “Thế nên bọn họ mới là bạn trai cũ.”
“…”
Phòng ngủ đã tắt đèn, ánh sáng xanh ở TV hắt ra chiếu sáng cả phòng khách, hình ảnh thay đổi thì ánh sáng cũng biến đổi theo, như thể đang ở trong ảo mộng. Không gian chật hẹp, hơi thở hòa vào nhau, Hướng Viên đi đến ngồi trên đùi ôm lấy cổ anh, dịu dàng dán sát mình vào, cọ vào cần cổ ấm áp của anh, “Nói quá thôi mà, anh có thể hứa sau này không bao giờ mắng em không?”
Từ Yến Thời được cô ôm, nhướn mày nhìn cô, “Nói thật, tính khí anh cũng không tốt lắm.”
“Không sao, nếu em có hẹn với anh thì nhất định sẽ không đến trễ, chắc chắn sẽ chạy đi gặp anh.”
Anh cười, vô cùng hiểu cô: “Thôi đi, em thấy ai đi làm đúng giờ mà cần chạy chưa, đi trễ mới chạy.”
Anh nhặt một quả nho đút vào miệng cô, chùng người trên ghế, “Có hẹn với anh, không cần yêu cầu nhiều như thế.”
Hướng Viên nhai xong mới nói: “Thật sao?”
Sau đó đang định nhổ hạt thì Từ Yến Thời đưa tay đến, cô do dự một lúc rồi vẫn nhổ vào tay anh, anh vất vào thùng rác bên cạnh, phủi tay rồi ừ một tiếng.
Hướng Viên chợt im lặng, trong lòng như có núi lửa phun trào.
Cô thật sự cảm thấy, điều ở anh khiến con tim mình rung động chính là anh luôn cam kết với thái độ tùy ý nhất.
Hai người ôm nhau xem phim, là một bộ phim đen trắng đã cũ, nhân vật chính cứ tình tứ âu yếm mãi.
Bỗng Từ Yến Thời nghiêm túc hỏi cô: “Vừa nãy thất thần, cô gái đó nói gì?”
Hướng Viên xem mà khóc, vẫn đang đắm chìm trong tình yêu đầy xúc động của hai nhân vật chính, nghe anh hỏi thế thì trong đầu hỗn độn, thầm nghĩ anh còn có lúc thất thần sao, nhưng cũng theo bản năng thút thít lặp lại câu mà nữ chính vừa nói: “Chồng ơi, em yêu anh.”
…
Nói xong, Hướng Viên mới ý thức được mình bị lừa.
Lại trêu cô rồi!
Anh cười ngất nhưng không dám cười to, Hướng Viên vừa khóc vừa tức cười, nơi khóe mắt còn vương nước đây. Bầu không khí đã bị anh làm hỏng hoàn toàn, anh ngửa đầu ra sau thành ghế, cười y hệt chàng trai vô tư trong sáng của ngày trước.
Bộ phim đã bắt đầu chạy lời cám ơn ở cuối phim, chằng chịt chi chít. Hướng Viên tức giận, toan đứng lên đi rửa mặt thì lại bị anh kéo vào lòng, muốn hôn cô.
Hướng Viên né tránh.
“Không phải sợ bị xem là bất chính hả?”
Từ Yến Thời kéo người xuống, vòng hai tay ra sau lưng mình, không cho cô cơ hội từ chối đã cắn liên tục lên môi cô, hô hấp nặng nề phả vào bên tai, một tay đỡ lấy mặt cô, khàn giọng nói: “Em không nhớ anh hả?”
Hướng Viên đỏ mặt, song cơ thể lại thành thực hơn, miệng đã cắn ngược lấy môi anh, thậm chí còn chủ động đưa lưỡi vào miệng anh hòng tìm kiếm.
Dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả.
Chỉ là Từ Yến Thời có duy nhất một điều khó hiểu, những thứ khác đều rất chiều rất nhường, nhưng chỉ có vấn đề nhớ hay không này là lần nào anh cũng ép Hướng Viên nói ra, mặc đầu lưỡi cô khuấy đảo thế nào thì anh vẫn bất động, ôm dáng vẻ như xem kịch vui. Hướng Viên cắn môi anh, mút lấy khóe môi và mi mắt anh, vậy mà anh vẫn thờ ơ, cô vừa mới khóc, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Hướng Viên không cam lòng yếu thế, dựa hẳn vào người anh, tay đặt bên hông kéo dây khóa xuống, “Em cởi quần anh.”
Ánh mắt Từ Yến Thời tối sầm đi, nhìn cô một lúc rất lâu, sau đó từ từ nhắm mắt cắn cô liên tục, đầu lưỡi thẳng tiến, gấp gáp mạnh mẽ khuấy đảo cô, sau đó xoay mình đè cô xuống dưới cơ thể mà hôn liên hồi.
Anh không hẳn là người bảo thủ, nhưng cũng có vài thứ luôn giữ vững, cũng chú trọng lễ nghi.
Anh luôn cảm thấy chuyện lên giường phải tìm thời cơ thích hợp, dưới tình huống cả hai bên đều đã chuẩn bị tâm lý. Tốt nhất là song phương nên bàn bạc thêm về mức độ chịu đựng của chuyện này, ví dụ như có thể làm được tư thế gì, hoặc “độ lớn” tối đa là bao nhiêu. Chí ít là sau khi được Hướng Viên cho phép, anh mới có thể dẫn cô cảm nhận sự vui sướng của tình yêu nam nữ.
Chứ không hy vọng cô giao mình một cách mơ hồ thế này.
Anh không biết trước kia cô đã làm với người khác hay chưa, nhưng ít nhất khi ở bên anh, anh vẫn coi như là lần đầu tiên.
Có điều đôi khi mặt là để tự vả, người đàn ông chú trọng lễ nghi như Từ Yến Thời đây, dù đánh chết cũng không ngờ lần đầu tiên lại xảy ra ở cái nơi tồi tàn kia, lại còn bị người ta nghe lén.
Bất động một lúc lâu, đèn cảm ứng cũng tắt đi. Trong nháy mắt rơi vào bóng tối, thậm chí không nhìn rõ mặt nhau.
Người đàn ông đột nhiên cười, trêu chọc nói: “Có hồi hộp không?”
Anh ngồi trên tủ giày, lưng dựa vào tường, nhốt Hướng Viên vào giữa hai chân mình, để cô nửa ngồi trên đùi anh.
Anh nâng cằm Hướng Viên lên ép cô ngẩng đầu, tầm mắt chạm nhau, anh vừa nói thì đèn cảm ứng lại sáng lên.
“Nghiêm túc thế làm gì, anh chỉ đùa thôi.”
Đương lúc nói, chân mày nhíu lại, biểu cảm không thoải mái.
“Em… Còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.” Hướng Viên nói thật.
“Với anh cũng không?”
“Không phải là chuyện với người này người kia, chỉ là em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh hiểu không?” Cô dè dặt nhìn anh, quan sát nét mặt của anh, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không biểu lộ gì.
“Sợ phải chia tài sản à?”
Phụt…
Hướng Viên dở khóc dở cười: “Không phải.”
Từ Yến Thời cảm thấy nếu là chuyện đó thì đơn giản rồi, cùng lắm là ký thỏa thuận trước khi kết hôn bảo đảm cho cô sở hữu mọi tài sản, sau này nếu thật sự ly hôn, anh sẽ tay không rời đi. Nhưng có vẻ Hướng Viên lại có khúc mắc trong lòng.
Từ Yến Thời cười, bản thân đã sắp ba mươi tới nơi rồi, mà sao lại như chàng trai mới yêu lần đầu thế này, haiz, nhưng đúng là anh vừa mới biết yêu thật, khó tránh có phần hấp tấp. Nếu như lúc nãy cô gật đầu đồng ý, anh chắc chắn ngày mai sẽ đi làm thủ tục luôn.
Tim đập thình thịch, Hướng Viên nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, em thấy bây giờ người ta kết hôn qua loa quá, em cảm thấy trước khi kết hôn phải học cách làm vợ làm chồng trước đã, hoặc là học cách xử lý mâu thuẫn giữa vợ chồng. Cả con nhỏ nữa, chăm sóc con thế nào, cho con một gia đình ấm áp, không để con phải bị ám ảnh trong quá trình trưởng thành, còn phải giáo dục đúng giá trị quan và nhân sinh quan nữa, rồi sau đó mới kéo dài hương khói khai chi tán diệp, truyền thừa khí phách tình cảm của gia tộc từ đời này sang đời khác, em thấy đó mới là ý nghĩa thật sự của việc kết hôn, cũng có thể giúp thúc đẩy xã hội phát triển hài hòa.”
Từ Yến Thời vẫn giữ tư thế vừa rồi, khoanh tay dựa tường, nghe cô thao thao thao bất tuyệt thì không nhịn được nhếch khóe môi, dí tay vào trán cô, “Em theo học lớp Đảng đấy hả?”
Nói đến đây, Hướng Viên nhìn anh: “Em nhớ anh là đảng viên còn gì, hẳn là rõ điều này hơn em chứ, sao lại tùy tiện cầu hôn con gái người ta vậy.”
Anh xấu hổ nói: “Anh không tùy tiện.”
“Chúng ta chỉ mới quen nhau ba tháng, anh lại nói lời này.”
Từ Yến Thời nhìn cô, có nói thêm gì nữa cũng không được, sợ rằng cô sẽ cho anh tội danh lãng tử tình trường, vậy là đành giơ tay đầu hàng.
Hai người thủ thỉ thầm thì một lúc lâu, đèn cảm ứng ở huyền quan vẫn không tắt, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống đỉnh đầu. Hướng Viên ngồi trên đùi anh nhìn anh giơ hai tay lên, trong mắt viết rõ sự bất lực, cô bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ anh: “Đó đều do bà nội dạy em, bà là người dù đã sáu mươi nhưng vẫn rất thanh cao nhã nhặn. Ban đầu bà cũng không biết cách giáo dục mà rất cưng chiều bố em, kết quả lại khiến tính cách của bố em trở nên cực đoan, vào năm em sáu tuổi ông đã tự tử. Bà nội em tự trách không thôi, bà cảm thấy mình đã không chăm sóc con tốt, cho nên sau này mới thay đổi cách dạy với em.”
“Bà ấy dạy em tốt thật, chỉ là hơi nghịch.”
“Đây là điều mà bà nội em tiếc nhất, bả chỉ sinh mỗi mình bố em. Vẫn chưa xây dựng được lý tưởng đại gia tộc của bà,” Hướng Viên cười nói: “Bà em nói, khí phách của một gia tộc chính là cột sống của gia tộc đó, đầu phải thẳng thì con nhỏ mới có thể dựa dẫm sống tốt, khi ấy mới thực sự là quý tộc.”
“Đầu anh không nghiêng.”
“…”
Thấy cô không nói gì, Từ Yến Thời thôi đùa cợt, nhéo mặt cô, “Anh biết rồi.”
Rốt cuộc Hướng Viên cũng bị thuyết phục, ôm cổ anh vui vẻ hỏi: “Có thể hôn anh nữa không?”
Từ Yến Thời cụp mắt xuống, giả vờ giả vịt nhìn cô: “Chuyện này thì không tốt lắm, bà nội em mà biết, sẽ nói anh bất chính.”
Hướng Viên nhìn anh một lúc lâu rồi nhanh chóng đứng dậy: “Vậy em đi thu dọn hành lý đây.”
Lịch bịch chạy đi.
Từ Yến Thời bị cô ngồi đè nên chân hơi tê, đứng dậy từ từ rồi bước vào phòng ngủ theo cô.
Cô đã cởi áo khoác, vali để mở trên sàn, cũng không thu dọn gì nhiều mà chỉ ném vào mấy thứ, chai chai lọ lọ đặt chung vào nhau. Từ Yến Thời dựa vào cửa nhìn cô sắp xếp, Hướng Viên luôn tay luôn chân, thuận miệng hỏi: “Anh đã đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi.”
“Mấy giờ?”
“Hai giờ chiều.”
“Vậy đợi em xem chuyến của anh còn chỗ không.”
Từ Yến Thời: “Anh đặt giúp em rồi, ngồi cùng khoang.”
Hướng Viên: “A? Anh biết số chứng minh thư của em à?”
“Lần trước thấy.” Anh thờ ơ nói.
“Được rồi.”
Một lần nữa Hướng Viên cảm thán trước trí nhớ của anh.
Từ Yến Thời ra ban công hút thuốc rồi quay lại, Hướng Viên vừa vui vẻ ca hát vừa thu dọn hành lý, nhìn đồng hồ treo tường, thật đúng là vô tâm vô phé, đã gần mười hai giờ rồi mà vẫn còn bận sắp xếp đồ.
Hướng Viên leo lên giường, đèn tường trong phòng ngủ chiếu xuống thân hình bé nhỏ của cô, quần jean bó sát phần mông cong vút, hai chân duỗi thẳng với đường cong lả lướt, cô khẽ nghiêng đầu rút khăn quàng cổ từ trong khe hở đầu giường ra.
Anh cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi đồ thể thao màu trắng ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách.
TV không mở và đèn cũng không bật, chỉ có mỗi ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ hắt ra, là luồng sáng vàng nhạt dìu dịu duy nhất trong nhà, vô cùng ấm áp. Từ Yến Thời không chớp mắt nhìn chiếc bóng cô hắt lên cửa, dập dờn như sóng biếc, mềm mại không xương, ánh sáng khẽ chao đảo là chiếc bóng lại như thỏ con chạy.
Lúc này có thể nghe thấy âm thanh dọn đồ bên trong.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, bóng cây ngoài cửa sổ tiêu điều, chỉ có mỗi chiếc bóng bé nhỏ kia là còn dư hơi ấm.
Mười hai giờ rưỡi, rốt cuộc Hướng Viên cũng dọn dẹp xong, đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Từ Yến Thời đang xem phim, cô đi tới ngồi cạnh anh, tiện tay lấy một quả nho trên bàn, “Phim gì thế?”
Nào ngờ, cả một đĩa là những quả nho tròn tròn thịt xanh, quả nào quả nấy đều đã được lột vỏ, chắc nịch óng ánh như phỉ thúy trân châu.
“Anh lột hả?”
Cô đột nhiên nhìn sang, đâu chỉ có thế, bên cạnh còn có một dĩa hạt dưa cũng đã được tách vỏ.
Anh cụp mắt liếc cô, im lặng cầm lấy túi hồ đào ở cạnh tới.
Hướng Viên như thể nhìn thấy túi hồ đào đó phát ra tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp: “Trời ơi!! Mau cứu trẻ con đi!!!”
Hướng Viên vội ngăn lại, “Đừng mà, đừng trút giận lên trẻ nhỏ.”
“…”
Từ Yến Thời nào tức giận, chỉ là trêu cô chút thôi, thế là anh đặt túi hồ đào xuống, dựa người vào ghế sofa đưa mắt nhìn TV, cười cô: “Em nghĩ đàn ông hẹp hòi quá rồi đấy”
“Còn không phải à, trước kia đi trễ nửa tiếng là bị mắng xối xả.”
Từ Yến Thời quay đầu liếc cô rồi lại nhìn vào TV lần nữa, lơ đãng hỏi: “Em nói anh?”
“Không phải, bạn trai cũ.”
Anh hừ cười: “Thế nên bọn họ mới là bạn trai cũ.”
“…”
Phòng ngủ đã tắt đèn, ánh sáng xanh ở TV hắt ra chiếu sáng cả phòng khách, hình ảnh thay đổi thì ánh sáng cũng biến đổi theo, như thể đang ở trong ảo mộng. Không gian chật hẹp, hơi thở hòa vào nhau, Hướng Viên đi đến ngồi trên đùi ôm lấy cổ anh, dịu dàng dán sát mình vào, cọ vào cần cổ ấm áp của anh, “Nói quá thôi mà, anh có thể hứa sau này không bao giờ mắng em không?”
Từ Yến Thời được cô ôm, nhướn mày nhìn cô, “Nói thật, tính khí anh cũng không tốt lắm.”
“Không sao, nếu em có hẹn với anh thì nhất định sẽ không đến trễ, chắc chắn sẽ chạy đi gặp anh.”
Anh cười, vô cùng hiểu cô: “Thôi đi, em thấy ai đi làm đúng giờ mà cần chạy chưa, đi trễ mới chạy.”
Anh nhặt một quả nho đút vào miệng cô, chùng người trên ghế, “Có hẹn với anh, không cần yêu cầu nhiều như thế.”
Hướng Viên nhai xong mới nói: “Thật sao?”
Sau đó đang định nhổ hạt thì Từ Yến Thời đưa tay đến, cô do dự một lúc rồi vẫn nhổ vào tay anh, anh vất vào thùng rác bên cạnh, phủi tay rồi ừ một tiếng.
Hướng Viên chợt im lặng, trong lòng như có núi lửa phun trào.
Cô thật sự cảm thấy, điều ở anh khiến con tim mình rung động chính là anh luôn cam kết với thái độ tùy ý nhất.
Hai người ôm nhau xem phim, là một bộ phim đen trắng đã cũ, nhân vật chính cứ tình tứ âu yếm mãi.
Bỗng Từ Yến Thời nghiêm túc hỏi cô: “Vừa nãy thất thần, cô gái đó nói gì?”
Hướng Viên xem mà khóc, vẫn đang đắm chìm trong tình yêu đầy xúc động của hai nhân vật chính, nghe anh hỏi thế thì trong đầu hỗn độn, thầm nghĩ anh còn có lúc thất thần sao, nhưng cũng theo bản năng thút thít lặp lại câu mà nữ chính vừa nói: “Chồng ơi, em yêu anh.”
…
Nói xong, Hướng Viên mới ý thức được mình bị lừa.
Lại trêu cô rồi!
Anh cười ngất nhưng không dám cười to, Hướng Viên vừa khóc vừa tức cười, nơi khóe mắt còn vương nước đây. Bầu không khí đã bị anh làm hỏng hoàn toàn, anh ngửa đầu ra sau thành ghế, cười y hệt chàng trai vô tư trong sáng của ngày trước.
Bộ phim đã bắt đầu chạy lời cám ơn ở cuối phim, chằng chịt chi chít. Hướng Viên tức giận, toan đứng lên đi rửa mặt thì lại bị anh kéo vào lòng, muốn hôn cô.
Hướng Viên né tránh.
“Không phải sợ bị xem là bất chính hả?”
Từ Yến Thời kéo người xuống, vòng hai tay ra sau lưng mình, không cho cô cơ hội từ chối đã cắn liên tục lên môi cô, hô hấp nặng nề phả vào bên tai, một tay đỡ lấy mặt cô, khàn giọng nói: “Em không nhớ anh hả?”
Hướng Viên đỏ mặt, song cơ thể lại thành thực hơn, miệng đã cắn ngược lấy môi anh, thậm chí còn chủ động đưa lưỡi vào miệng anh hòng tìm kiếm.
Dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả.
Chỉ là Từ Yến Thời có duy nhất một điều khó hiểu, những thứ khác đều rất chiều rất nhường, nhưng chỉ có vấn đề nhớ hay không này là lần nào anh cũng ép Hướng Viên nói ra, mặc đầu lưỡi cô khuấy đảo thế nào thì anh vẫn bất động, ôm dáng vẻ như xem kịch vui. Hướng Viên cắn môi anh, mút lấy khóe môi và mi mắt anh, vậy mà anh vẫn thờ ơ, cô vừa mới khóc, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Hướng Viên không cam lòng yếu thế, dựa hẳn vào người anh, tay đặt bên hông kéo dây khóa xuống, “Em cởi quần anh.”
Ánh mắt Từ Yến Thời tối sầm đi, nhìn cô một lúc rất lâu, sau đó từ từ nhắm mắt cắn cô liên tục, đầu lưỡi thẳng tiến, gấp gáp mạnh mẽ khuấy đảo cô, sau đó xoay mình đè cô xuống dưới cơ thể mà hôn liên hồi.
Anh không hẳn là người bảo thủ, nhưng cũng có vài thứ luôn giữ vững, cũng chú trọng lễ nghi.
Anh luôn cảm thấy chuyện lên giường phải tìm thời cơ thích hợp, dưới tình huống cả hai bên đều đã chuẩn bị tâm lý. Tốt nhất là song phương nên bàn bạc thêm về mức độ chịu đựng của chuyện này, ví dụ như có thể làm được tư thế gì, hoặc “độ lớn” tối đa là bao nhiêu. Chí ít là sau khi được Hướng Viên cho phép, anh mới có thể dẫn cô cảm nhận sự vui sướng của tình yêu nam nữ.
Chứ không hy vọng cô giao mình một cách mơ hồ thế này.
Anh không biết trước kia cô đã làm với người khác hay chưa, nhưng ít nhất khi ở bên anh, anh vẫn coi như là lần đầu tiên.
Có điều đôi khi mặt là để tự vả, người đàn ông chú trọng lễ nghi như Từ Yến Thời đây, dù đánh chết cũng không ngờ lần đầu tiên lại xảy ra ở cái nơi tồi tàn kia, lại còn bị người ta nghe lén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.