Chương 83
Nhĩ Đông Thỏ Tử
07/07/2020
Hành lang tĩnh lặng, gió thổi lá cây kêu xào xạc.
Lưu Toàn Phúc nghe thấy tiếng động, định đi đến xem có chuyện gì thì nhìn thấy bạn học cấp một của mình được người kia ôm chầm vào lòng. Anh ta không biết nhiều về Từ Yến Thời, chỉ biết vóc dáng người này không tệ, còn là học trò cưng của giáo sư Lương, cũng nổi tiếng trong hội thảo ở Tuslan, hơn nữa mấy ngày qua lãnh đạo cũng vô cùng coi trọng anh ta.
Lòng chợt thất vọng, đồng nghiệp thấy thế thì cũng đưa đầu đến, mặt dày trêu chọc anh ta: “Đang ngắm con gái người ta à?”
Hành lang dài không có lấy một bóng người, không khí ngưng đọng. Âm thanh không to, chẳng qua vì ở đây quá yên tĩnh, nên nghe như một giọt mực rơi thẳng xuống mặt nước yên tĩnh cái “tong”. Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn sang, lạnh lùng liếc về phía bọn họ.
Lưu Toàn Phúc đỏ mặt, theo bản năng trợn mắt với đồng nghiệp, xoay người đẩy người phía sau đến ngoài hành lang, sợ chút cảm xúc nhỏ này sẽ mang đến rắc rối cho Hướng Viên, cố ý lớn giọng nói: “Nói bậy bạ gì thế hả, đó là bạn cấp một của tôi.”
Sau ồn ào thoáng chốc, hành lang lại khôi phục sự yên lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Từ Yến Thời đỡ cô ngồi xuống ghế, anh không ngồi xuống cạnh cô mà bước lùi hai bước dựa vào bức tường đối diện, mặt đối mặt để cô có thể nhìn rõ mình. Không cụt tay cụt chân, vẫn lành lặn khỏe mạnh.
Nhưng Hướng Viên không hề nhìn anh.
Anh mở miệng trước, phá vỡ im lặng: “Có quen?”
Hướng Viên không phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh, Từ Yến Thời lại chỉ vào Lưu Toàn Phúc ở cửa.
Cô hoàn hồn, cúi đầu xuống lại: “Là bạn tiểu học.”
Anh không nói gì thêm, lẳng lặng cúi đầu nheo mắt nhìn cô. Đợi tới lúc cô ngẩng đầu nhìn mình, anh nghĩ bụng, lần nào cô cũng không kiềm chế được tình cảm của mình, đã lâu không gặp, không biết nhớ anh đến mức nào rồi.
Đồng hồ kêu tích tắc, ánh sáng yếu dần, mặt trời chậm rãi khuất bóng, song anh cũng chẳng hề đợi được một lời yêu thương.
Hướng Viên ngồi yên một lúc lâu, sau đó đứng lên, thậm chí còn không nhìn anh: “Em đi đã, đợi anh xuất viện rồi nói sau.”
Anh sửng sốt nói, “Nói chuyện gì?”
Trong lòng Hướng Viên loạn như ma, phức tạp như thể những dòng suối trên khe núi tụ vào đổ ra biển, mang theo bùn cát là cô đây, nhưng lại cảm thấy biển khơi không nên bị cô nhiễm bẩn. Trăm dòng hội tụ, phức tạp khó phân.
Một mặt giận anh mấy ngày nay không liên lạc với mình, một mặt lại cười nhạo bản thân, đã vào lúc này rồi mà mày còn giở tính khí đại tiểu thư cái gì, phải nên cầu xin người ta giúp mày mới đúng. Nhưng từ đầu đến cuối cô lại chẳng nói được nửa chữ.
Ngoài cửa sổ là hoàng hôn bốn bề.
Từ Yến Thời mất kiên nhẫn, đứng thẳng người dậy bước đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em, nói chuyện gì?”
Hướng Viên đứng tại chỗ nhìn anh đến gần, nắng chiều sau lưng rơi nghiêng nghiêng trên mặt đất, có một giây cô thất thần.
Anh đã đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lúc này Hướng Viên mới thấy rõ nét mặt anh, đã hơn hai tháng không gặp, trông anh gầy đi hẳn, mặt mũi đều bị thương, trên trán dán vải xô khiến góc cạnh càng sắc bén rõ ràng. Đuôi mắt khẽ xếch, sạch sẽ thâm trầm, mí mắt và môi mỏng hơn người ta ba phần, vào lúc này lại mím chặt.
Từ Yến Thời cúi đầu, bỗng khoảng cách giữa cả hai được rút ngắn lại, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy nhau. Cô như một chú cá nhỏ khát nước, bỗng được thả vào biển khơi tự tại, mạch máu dưới da tuôn trào, tim đập mạnh một cách điên cuồng.
Cho đến khi con ngươi đen láy lạnh lùng đảo qua trên mặt cô.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, hơi thở gần kề khiến tim cô đập liên hồi. Hơi thở ấy từ lông mày lần xuống khóe môi cô, chạm nhẹ như có như không tựa chú mèo gãi ngứa, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Cô không kiềm chế nổi nữa, giơ tay ôm cổ ngậm lấy môi anh, liếm rồi lại mút, vô cùng có kỹ xảo.
Nhớ nhung hơn hai tháng đều khiến cả hai to gan đáp lại đối phương, chẳng màng đến giáo sư và trưởng bối có ở bên cạnh hay không, lính gác còn đứng trước cửa hay không. Hướng Viên níu cổ anh kéo xuống, Từ Yến Thời đứng thẳng, thuận thế cúi người xuống, một tay đỡ sau gáy cô đè về phía mình, quấn quýt hôn cô. Hai người hôn nhau ngấu nghiến, tiếng ngâm nga thở dài triền miên. Trong không gian tĩnh lặng chỉ vang vọng âm thanh hôn nhau giữa hai người.
Đượm nồng sắc tình và cũng đầy xấu hổ…
Ở trong phòng, giáo sư Lương đang nói chuyện với người ta thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ, bèn buột miệng hỏi: “Tiếng gì lạ thế?”
Lâm Khải Thụy đỏ mặt tía tai nhanh trí nghiêm túc nói: “Có người ăn quýt ở ngoài hành lang!”
Âm thanh hôn nhau lúc nhẹ lúc nặng, mấy phen khó lòng nghe thấy, dần dần bị tiếng nói chuyện nhấn chìm… Đợi tới khi trong phòng im lặng thì lại nghe thấy, giáo sư Lương nén giận nói với Lâm Khải Thụy: “Tiểu Lâm, ngoài cửa ăn quýt xong chưa thế? Cũng sắp ăn hết một rương quýt rồi đấy.”
…
Mặt trời tháng bảy như thiêu như đốt, hành lang vốn lợp bóng mát, giờ phút này bất giác trở nên nóng bừng theo âm thanh kia.
Vai Từ Yến Thời chợt đau nhức, anh nhíu mày khẽ hít một hơi, Hướng Viên dừng lại, ôm lấy mặt anh, “Sao vậy? Rốt cuộc là anh bị thương chỗ nào?” Từ Yến Thời thấy cô căng thẳng, một tay chống lên mặt tường sau lưng cô, chui vào cần cổ mềm mại của cô, cười khẽ nói: “Không phải anh bị động đất. Do bị xà nhà đập.”
“Anh nói nhẹ nhàng như đi mua thức ăn nhỉ.”
“Lúc anh tỉnh lại, cô có nói với anh ông nội em bị bệnh, đang ở phòng bệnh bên dưới. Anh sợ em lo lắng, sợ em phân tâm vì anh nên định đợi khỏe hẳn rồi mới đi thăm, không tin em hỏi y tá trưởng mà xem, có lẽ anh là bệnh nhân nghe lời nhất cả bệnh viện này đấy.”
Nói rồi anh nhéo mặt cô, “Còn giận nữa không?”
Hướng Viên vừa đau lòng lại tức giận, giơ tay chọc vào đầu anh đang chôn ở vai mình, “Sao không đập chết anh luôn đi?”
Anh đứng yên để mặc cô chọc, đợi cô thoải mái rồi, một tay anh vẫn chống tường, vùi đầu vào vai cô, nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười thờ ơ lắc đầu: “Không được, không thể chết được.”
Hướng Viên đang định mắng thì Từ Yến Thời ngẩng đầu lên, tay chống tường, cúi đầu nhìn cô: “Chết rồi em sẽ khóc, lại còn không có ai dỗ em vui.”
Trái tim Hướng Viên bất chợt có ai đó gõ mạnh, thắp lên một đốm lửa nhỏ, từ từ nóng lên, không kiềm chế được muốn xông ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn anh chăm chú, lẩm bẩm run rẩy: “Từ Yến Thời…”
Anh có thể giúp em một tay được không.
Nhưng còn chưa nói ra miệng thì bất chợt cửa phòng bật mở, Lương phu nhân đi ra, cười nói với hai người: “Làm phiền hai em rồi, Yến Thời, giáo sư Lương nói vừa nhận được một tin, hay là, cả hai cùng vào nhé?”
***
Đây là lần đầu Hướng Viên gặp Lương phu nhân, vì mẹ nên cô cẩn thận quan sát bà. Lương phu nhân rất thân thiết và cũng rất dịu dàng, so với người mẹ máu lạnh của mình, hình như cũng không lạ gì khi giáo sư Lương chọn bà.
Lâm Khải Thụy cũng đứng một bên, Lương Tần muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt cho phép của Từ Yến Thời, ông vẫn nói: “Vừa rồi viện nghiên cứu Vi Đức có gọi điện thoại đến, bảo em nộp luận văn sớm một tháng, sau khi luận văn được thông qua thì một số giáo sư ở bên ấy sẽ tiến hành phỏng vấn trực tiếp với em. Vì điều kiện năm nay khá thoáng, cộng trước kia em từng có hồ sơ lưu trữ ở chỗ họ, nên trong lòng mọi người cũng nắm chắc.”
Mọi người đều lăn lộn đã lâu ngoài xã hội, trong lòng đều biết rõ điều này có ý nghĩa gì, chính là Vi Đức muốn anh, chẳng qua là làm hình thức cho có thôi.
Hướng Viên không biết cảm nhận lúc này là gì nữa, vừa vui thay anh, trong lòng cũng chợt bừng tỉnh. Anh đã nhẫn nhịn năm năm, chờ đợi năm năm, cuối cùng cũng đã có được cơ hội này, thời gian vất vả đã qua, nhiệt huyết ban đầu vẫn chẳng đổi thay.
Trước khi đi Tuslan, Từ Yến Thời đã thương lượng chuyện này với Lâm Khải Thụy, nói có thể mình vẫn sẽ từ chức thật, mới đầu Lâm Khải Thụy còn không hiểu, thậm chí còn gây gổ với anh một trận. Nhưng càng về sau, nhìn thấy video của anh ở Tuslan cùng những tin tức thời sự ùn ùn kéo đến, Lâm Khải Thụy biết, có thể anh thích hợp với phòng thí nghiệm hơn. Chỉ là không ngờ cái ngày này lại đến nhanh như vậy. Anh ta là người đầu tiên nói lời chúc mừng Từ Yến Thời, “Đã được bù đắp ước muốn rồi đấy người anh em.”
Từ Yến Thời vỗ vai anh ta đáp lại.
Lương Tần sợ có người đắc ý quên mình, bèn nhắc nhở: “Tuy nói thế nhưng cũng đừng đắc ý sớm quá, có một số việc vẫn chưa chắc, ai biết đằng sau còn có biến số gì không, cũng có thể người ta đột nhiên không muốn em nữa.”
Lương phu nhân bấu tay Lương Tần, “Miệng quạ!”
Từ Yến Thời cười cười: “Nếu thật sự có ngày như vậy thì em cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao gì đã quen rồi.”
Có đôi lời nói rằng, nửa đời trước chịu khổ, nửa đời sau hưởng phúc. Thật ra cũng không hẳn là hưởng phúc, chẳng qua là khi bạn trải qua rất nhiều trắc trở, thì dù trắc trở lớn hơn nữa có kéo đến, bạn vẫn có thể mỉm cười đối mặt. Đối với Từ Yến Thời thì đại khái chính là như vậy.
Lương phu nhân biết tâm trạng anh đang tốt, chợt quay đầu nhìn Hướng Viên im lặng nãy giờ, “Cô sẽ về nhà làm ít đồ ăn đem đến, mọi người ở lại ăn mừng đi.” Sau đó nhìn sang Lâm Khải Thụy, “Tiểu Lâm cũng ở lại luôn, ăn cơm rồi hẵng đi.”
Lâm Khải Thụy cười đến tận mang tai, vui vẻ nói: “Được ạ.”
Hướng Viên thấp giọng: “Không được đâu Lương phu nhân, cháu phải xuống chăm ông, nãy giờ đi ra ngoài cũng lâu rồi.”
Lương phu nhân nghi ngờ nhìn Lương Tần rồi lại nhìn Từ Yến Thời, cuối cùng nói với Hướng Viên: “Các cháu không thuê hộ lý à?”
Tình hình bây giờ của Đông Hòa không đến nỗi không thuê được, chỉ là với Hướng Viên và Gia Miện mà nói, bọn họ cần nhiều thời gian ở cạnh ông hơn. Không khí nơi đây quá êm ái, Hướng Viên cảm thấy nàng công chúa rơi đài là mình có phần xa lạ. Cô khẽ gật đầu đáp: “Dì Lưu đã về nhà chăm cháu rồi, bọn cháu không dám mời người lạ nên cháu và anh trai thay phiên chăm sóc ông. Cháu xuống trước đã.”
Lương phu nhân nghe thế thì rất cảm động, dù người đã đi xa vẫn còn không ngừng gật đầu, “Con bé này thật đúng là hiếu thảo.”
***
Sau đêm đó, Hướng Viên không lên thăm Từ Yến Thời nữa. Cả ngày lẫn đêm chỉ lo chăm sóc Tư Đồ Minh Thiên, thay quần áo lau người cho ông. Gia Miện bảo đổi phiên với cô nhưng cô vẫn không chịu đi, chỉ ngồi trên băng ghế ngoài bệnh viện cho đến tận khi trời sáng.
Có lúc ở hành lang lại “trùng hợp” gặp Từ Yến Thời, cô cũng chỉ im lặng nhìn anh thở dài, sau đó lẳng lặng ôm anh, dụi đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ Yến Thời cảm thấy có lẽ cô gần đây chăm sóc ông mệt rồi, nên cũng không dám hỏi cô vì sao không đến thăm anh, chỉ có thể để mặc cô im lặng ôm mình. Có lúc hai người chỉ đứng ở đầu cầu thang một buổi chiều, lặng yên ôm nhau không nói câu gì.
Nhân lúc không có người lại thân mật hôn nhau một hồi, cho tới khi cô không thở nổi.
Nhưng Từ Yến Thời càng lúc càng thích hôn cô ở ngoài hành lang. Đây là ngã rẽ cầu thang lên phòng bệnh cán bộ cấp cao, không ai đến thăm nên hầu như không hề có người đến đây. Từ Yến Thời dựa lưng vào cửa sổ, hai tay nắm lấy eo cô ấn vào trong ngực mình, sau đó càn rỡ môi lưỡi quấn quýt, cắn xé mút mát, phát ra tiếng ngâm nga không kiêng kỵ.
Nghe thấy hồi âm linh hoạt kỳ ảo trong hành lang, Hướng Viên có cảm giác vô cùng kích thích, tim đập nhanh như đánh trống, tới nỗi khiến màng nhĩ cộng hưởng ù tai, không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào khác.
***
Ngày Từ Yến Thời xuất viện.
Hai người đứng đầu hành lang hôn nhau đầy triền miên lưu luyến, còn nóng bỏng hơn bất cứ lần nào trong quá khứ. Lúc cắn môi anh, cô không khống chế được lực nên đã cắn anh chảy máu, mùi tanh tràn ngập khoang miệng. Hướng Viên chẳng ngó ngàng vẫn hôn anh tới tấp, cho đến khi cắn cả mình chảy máu.
Lúc này Từ Yến Thời mới dừng lại, đẩy người ra, nhẫn nại hỏi cô: “Gần đây em có chuyện gì vậy?”
Hướng Viên ôm cổ anh, lỳ lợm muốn hôn tiếp nhưng lại bị anh nghiêng đầu né tránh, đẩy người ra. Mấy ngày nay cô rất khác thường, Từ Yến Thời sốt ruột: “Anh hỏi em rốt cuộc em có chuyện gì? Vì sao cứ lúc nóng lúc lạnh với anh thế hả?”
Lúc hôn nhau rõ ràng rất có cảm giác, ánh mắt kia không lừa được anh, nhưng thái độ bình thường của cô lại quá lạnh lùng, không đến thăm anh. Anh giả như vô tình gặp để đến tìm cô mà cô cũng rất lạnh nhạt. Nếu là ngày trước thì đã sớm nhào đến rồi, chỉ khi đứng ở đầu cầu thang hôn anh, thì cô mới thoáng để lộ sóng tình trào dâng.
Cô chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Luận văn của anh đã được thông qua chưa?” Nói rồi lại nhào đến hôn anh.
Anh dựa vào khung cửa, nghiêng đầu đi không cho cô hôn, liếc mắt nhìn cô khẽ ừ một tiếng, “Qua rồi.”
Cô ngước cổ lên cười, thật sự vui thay anh: “Chúc mừng anh nhé, đã được như ý muốn rồi.”
Anh không phản ứng lại cô, trên mặt không có biểu cảm, ánh mắt lạnh đi trông thấy, cụp mắt nhìn cô: “Anh hỏi em, có phải thấy chán rồi không?”
“Không có đâu.” Cô đáp.
Anh không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, có một chút.” Cô tách ra khỏi người anh, uể oải nói.
Từ Yến Thời không biết phải cười hay tức giận nữa, ngửa đầu ra sau kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Sau khi anh từ Tuslan về thì cô trở nên rất lạnh nhạt, nhưng một khi hôn nhau lại rất dính lấy anh.
“Có phải cảm thấy ở bên nhau không có ý nghĩa gì, muốn chia tay nhưng không nỡ bỏ không?” Anh hỏi thẳng.
Hướng Viên cúi đầu, ừ nhẹ một tiếng.
Trong hành lang tĩnh mịch, giọng của anh rất nhỏ, nhẹ nhàng đập vào màng nhĩ cô.
Anh vẫn cứ lạnh lùng cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Hàng mi rậm của cô rung lên nhè nhẹ, giống như ngày xưa lúc anh mới học viết bút lông, lại không biết phải hạ xuống tờ giấy trắng sạch sẽ thế nào, cầm bút trong tay nhẹ nhàng run rẩy, cũng luống cuống như thế.
Từ Yến Thời rất muốn hỏi cô, rốt cuộc em có trái tim không?
Song anh vẫn kìm hãm được, hầu kết chuyển động thấm ướt cổ họng khô khốc, giống như vô cùng kiềm chế, tới nỗi hốc mắt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày dỗ cô, “Có thể do thời gian này anh bận quá, đợi anh hết bận đợt này…”
“Được, đợi anh hết bận đợt này thì chúng ta nói chuyện sau.”
***
Sau khi xuất viện Từ Yến Thời về Thượng Hải, xử lý công việc dự án trong tay.
Biết anh phải đi, mỗi ngày đều có đồng nghiệp thay nhau giống trống khua chiêng, vô cùng náo nhiệt mở tiệc đưa tiễn anh.
Ở nhà anh, xài tiền anh, uống hết đống rượu anh cất giấu. Anh cũng rất rộng lượng, người đến đều là khách, ngày ngày mời khách, ai tới cũng mời.
Đến khi mọi người ra về thì mới thấy cô đơn, cảm giác lẻ loi ấy như khi bước ra khỏi căn phòng bật điều hòa trong ngày hè, lập tức một luồng gió nóng từ bốn phương tám hướng phả vào mặt.
Lâm Khải Thụy không đi, ở lại với anh.
Từ Yến Thời ngồi ngoài ban công, điếu thuốc trong tay đã cháy hết nhưng cũng không hút, tích tụ một đoạn tro dài. Cổ áo cởi ra để lộ một vùng ngực, tay áo cũng được xắn lên đến cùi chỏ, anh hơi nhíu mày, tâm trạng có vẻ không tốt.
Lâm Khải Thụy xách bia đến ngồi cạnh anh, “Sao hả? Hoàn thành giấc mộng mộng giương cánh bay cao rồi mà giờ còn nhíu mày à?”
Từ Yến Thời hoàn hồn, nhếch mép giễu cợt, thu tay về, tro thuốc rơi xuống rào rào, anh nghiêng người ấn hai cái lên gạt tàn, ngay sau đó lại rút một điếu khác ra ngậm lên môi, vừa châm thuốc vừa ngả người tựa ra sau, con ngươi liếc nhẹ qua, lười biếng nói: “Không phải vì chuyện công tác.”
Lâm Khải Thụy thấy rõ, thấp giọng hỏi: “Cãi nhau với Hướng Viên à?”
Từ Yến Thời đưa mắt nhìn anh ta, thờ ơ nói: “Có phải phụ nữ rất dễ thay đổi không?”
“Còn phải xem là kiểu phụ nữ gì đã. Sao, Hướng Viên thay lòng à?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi không biết, gần đây cô ấy rất thờ ơ với tôi.”
Lâm Khải Thụy cười khà, “Có phải do trên giường cậu lạnh lùng quá không? Phụ nữ đều thích đàn ông bình thường nghiêm túc, nhưng khi cởi quần áo lên giường thì lại mạnh mẽ. Chứ cậu nghĩ xem, trên giường dưới giường cũng như nhau thì phụ nữ có cảm thấy vô vị không?”
Từ Yến Thời nheo mắt hút thuốc, chậm rãi nhả ra một vòng khói, nghiêm túc hỏi một câu: “Ví dụ như?”
“Hỏi đúng người rồi đấy.” Lâm Khải Thụy cười híp mắt lấy điện thoại ra, mở một video lên, “Mười tám kiểu mãnh thú phòng the dành riêng cho nam, đây là bảo tàng của tôi cả đấy… Đều là những tình thú giữa vợ chồng với nhau, tôi cảm thấy do cuộc sống tình dục của hai người không hợp nhau thôi, những thứ khác hẳn không có vấn đề gì.”
Lâm Khải Thụy cảm thấy, có lẽ ở trên giường Từ Yến Thời cũng cứng ngắc.
Từ Yến Thời lườm anh ta, phát hiện cũng chỉ thế mà thôi, thế là mặt không cảm xúc quay đầu về.
Lâm Khải Thụy hỏi: “Cậu có thể thử kêu lên xem, đây là lúc đàn ông tình cảm nhất.”
Tuy không hẳn bài xích những chuyện này, nhưng Từ Yến Thời không thích thảo luận quá nhiều chuyện giường chiếu với người khác, bởi vì như thế có vẻ không tôn trọng Hướng Viên, vậy là anh là phớt lờ anh ta, uể oải dựa vào ghế phanh chân ra, tay trái kẹp thuốc, tay phải đặt sau gáy, ngả đầu ra sau dùng sức duỗi người, đôi mắt trong sáng nhìn trời sao nhấp nháy trên cao.
Cũng một thời gian không làm rồi. Anh nghĩ.
Nhất thời không nói gì, bầu không khí chìm vào im lặng. Bầu trời đêm sáng rỡ, cao ốc vạn trượng, đèn neon muôn màu muôn sắc, mặt sông sóng gợn lăn tăn, hai bên bờ vẫn đèn đuốc sáng rực. Ở tòa thành phố Thượng Hải này, dường như bất kể ở đâu lúc nào thì đều luôn có vẻ sầm uất.
Lâm Khải Thụy không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ mặt cừu thâm khổ đại.
Từ Yến Thời lại có phần không quen, dựa vào cái ghế cầm lấy bia uống, trước mặt là mấy lon rỗng, anh tiện tay cầm một chai ở bên cạnh lên, đặt trên bàn kéo nắp cái *tách*, lạnh nhạt liếc anh ta, nhấp một ngụm bia rồi nói: “Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đấy.”
Không đợi Lâm Khải Thụy mở miệng, anh đặt nhẹ lon bia lên bàn, lại bổ sung: “Cảm giác như bị người ta cắm sừng vậy.”
“Ai còn có thể cắm sừng cậu? Phụ nữ cắm sừng cậu thì chắc ánh mắt phải cao quá đỉnh đầu.”
Anh bật cười không đáp, Hướng Viên không có vẻ là thích người khác, anh cảm thấy có thể cô nàng này đang vào thời kỳ chán nản, yêu xa một lúc lâu sẽ không có cảm giác an toàn, đợi anh về lại Bắc Kinh thì sẽ tốt lên thôi, anh nghĩ.
Lâm Khải Thụy chợt nói sang chuyện khác, “Có điều tôi có một chuyện đây…”
Anh tức khắc nhíu mày, quay đầu sang nhìn anh ta: “Chuyện gì?”
“Hướng Viên được điều đến tổng công ty, cậu đã biết chưa?”
Từ Yến Thời gật đầu, chuyện này vào ngày hai người gặp nhau đã nói, ông nội nhập viện, cô lâm nguy vâng mệnh.
Lâm Khải Thụy thần bí nói tiếp: “Nhưng gần đây Bắc Kinh mới thành lập một công ty công nghệ Vượng Đức, nghiên cứu về AI chữa bệnh, cậu có biết ai đứng đầu không?”
Nửa điếu thuốc đặt trên gạt tàn, Từ Yến Thời nhìn Lâm Khải Thụy, chờ đợi câu tiếp.
“Là Dương Bình Sơn và Lữ Trạch Dương của Đông Hòa.”
Dương Bình Sơn? Từ Yến Thời hút một hơi thuốc, “Chuyện từ khi nào?”
“Có lẽ thời gian này cậu bận quá nên Hướng Viên không nói với cậu, bắt đầu từ khi cậu đi Tuslan, Dương Bình Sơn dẫn theo các nhân viên kỳ cựu của Đông Hòa cùng một vài nhân tài quan trọng khác từ chức. Bây giờ Đông Hòa đang lâm vào cảnh khó xử, trong giới đều đang đồn, Tư Đồ Minh Thiên vì Đông Hòa mà đã bán căn biệt thự hơn một trăm triệu kia đi rồi.”
Lưu Toàn Phúc nghe thấy tiếng động, định đi đến xem có chuyện gì thì nhìn thấy bạn học cấp một của mình được người kia ôm chầm vào lòng. Anh ta không biết nhiều về Từ Yến Thời, chỉ biết vóc dáng người này không tệ, còn là học trò cưng của giáo sư Lương, cũng nổi tiếng trong hội thảo ở Tuslan, hơn nữa mấy ngày qua lãnh đạo cũng vô cùng coi trọng anh ta.
Lòng chợt thất vọng, đồng nghiệp thấy thế thì cũng đưa đầu đến, mặt dày trêu chọc anh ta: “Đang ngắm con gái người ta à?”
Hành lang dài không có lấy một bóng người, không khí ngưng đọng. Âm thanh không to, chẳng qua vì ở đây quá yên tĩnh, nên nghe như một giọt mực rơi thẳng xuống mặt nước yên tĩnh cái “tong”. Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn sang, lạnh lùng liếc về phía bọn họ.
Lưu Toàn Phúc đỏ mặt, theo bản năng trợn mắt với đồng nghiệp, xoay người đẩy người phía sau đến ngoài hành lang, sợ chút cảm xúc nhỏ này sẽ mang đến rắc rối cho Hướng Viên, cố ý lớn giọng nói: “Nói bậy bạ gì thế hả, đó là bạn cấp một của tôi.”
Sau ồn ào thoáng chốc, hành lang lại khôi phục sự yên lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Từ Yến Thời đỡ cô ngồi xuống ghế, anh không ngồi xuống cạnh cô mà bước lùi hai bước dựa vào bức tường đối diện, mặt đối mặt để cô có thể nhìn rõ mình. Không cụt tay cụt chân, vẫn lành lặn khỏe mạnh.
Nhưng Hướng Viên không hề nhìn anh.
Anh mở miệng trước, phá vỡ im lặng: “Có quen?”
Hướng Viên không phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh, Từ Yến Thời lại chỉ vào Lưu Toàn Phúc ở cửa.
Cô hoàn hồn, cúi đầu xuống lại: “Là bạn tiểu học.”
Anh không nói gì thêm, lẳng lặng cúi đầu nheo mắt nhìn cô. Đợi tới lúc cô ngẩng đầu nhìn mình, anh nghĩ bụng, lần nào cô cũng không kiềm chế được tình cảm của mình, đã lâu không gặp, không biết nhớ anh đến mức nào rồi.
Đồng hồ kêu tích tắc, ánh sáng yếu dần, mặt trời chậm rãi khuất bóng, song anh cũng chẳng hề đợi được một lời yêu thương.
Hướng Viên ngồi yên một lúc lâu, sau đó đứng lên, thậm chí còn không nhìn anh: “Em đi đã, đợi anh xuất viện rồi nói sau.”
Anh sửng sốt nói, “Nói chuyện gì?”
Trong lòng Hướng Viên loạn như ma, phức tạp như thể những dòng suối trên khe núi tụ vào đổ ra biển, mang theo bùn cát là cô đây, nhưng lại cảm thấy biển khơi không nên bị cô nhiễm bẩn. Trăm dòng hội tụ, phức tạp khó phân.
Một mặt giận anh mấy ngày nay không liên lạc với mình, một mặt lại cười nhạo bản thân, đã vào lúc này rồi mà mày còn giở tính khí đại tiểu thư cái gì, phải nên cầu xin người ta giúp mày mới đúng. Nhưng từ đầu đến cuối cô lại chẳng nói được nửa chữ.
Ngoài cửa sổ là hoàng hôn bốn bề.
Từ Yến Thời mất kiên nhẫn, đứng thẳng người dậy bước đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em, nói chuyện gì?”
Hướng Viên đứng tại chỗ nhìn anh đến gần, nắng chiều sau lưng rơi nghiêng nghiêng trên mặt đất, có một giây cô thất thần.
Anh đã đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lúc này Hướng Viên mới thấy rõ nét mặt anh, đã hơn hai tháng không gặp, trông anh gầy đi hẳn, mặt mũi đều bị thương, trên trán dán vải xô khiến góc cạnh càng sắc bén rõ ràng. Đuôi mắt khẽ xếch, sạch sẽ thâm trầm, mí mắt và môi mỏng hơn người ta ba phần, vào lúc này lại mím chặt.
Từ Yến Thời cúi đầu, bỗng khoảng cách giữa cả hai được rút ngắn lại, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy nhau. Cô như một chú cá nhỏ khát nước, bỗng được thả vào biển khơi tự tại, mạch máu dưới da tuôn trào, tim đập mạnh một cách điên cuồng.
Cho đến khi con ngươi đen láy lạnh lùng đảo qua trên mặt cô.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, hơi thở gần kề khiến tim cô đập liên hồi. Hơi thở ấy từ lông mày lần xuống khóe môi cô, chạm nhẹ như có như không tựa chú mèo gãi ngứa, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Cô không kiềm chế nổi nữa, giơ tay ôm cổ ngậm lấy môi anh, liếm rồi lại mút, vô cùng có kỹ xảo.
Nhớ nhung hơn hai tháng đều khiến cả hai to gan đáp lại đối phương, chẳng màng đến giáo sư và trưởng bối có ở bên cạnh hay không, lính gác còn đứng trước cửa hay không. Hướng Viên níu cổ anh kéo xuống, Từ Yến Thời đứng thẳng, thuận thế cúi người xuống, một tay đỡ sau gáy cô đè về phía mình, quấn quýt hôn cô. Hai người hôn nhau ngấu nghiến, tiếng ngâm nga thở dài triền miên. Trong không gian tĩnh lặng chỉ vang vọng âm thanh hôn nhau giữa hai người.
Đượm nồng sắc tình và cũng đầy xấu hổ…
Ở trong phòng, giáo sư Lương đang nói chuyện với người ta thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ, bèn buột miệng hỏi: “Tiếng gì lạ thế?”
Lâm Khải Thụy đỏ mặt tía tai nhanh trí nghiêm túc nói: “Có người ăn quýt ở ngoài hành lang!”
Âm thanh hôn nhau lúc nhẹ lúc nặng, mấy phen khó lòng nghe thấy, dần dần bị tiếng nói chuyện nhấn chìm… Đợi tới khi trong phòng im lặng thì lại nghe thấy, giáo sư Lương nén giận nói với Lâm Khải Thụy: “Tiểu Lâm, ngoài cửa ăn quýt xong chưa thế? Cũng sắp ăn hết một rương quýt rồi đấy.”
…
Mặt trời tháng bảy như thiêu như đốt, hành lang vốn lợp bóng mát, giờ phút này bất giác trở nên nóng bừng theo âm thanh kia.
Vai Từ Yến Thời chợt đau nhức, anh nhíu mày khẽ hít một hơi, Hướng Viên dừng lại, ôm lấy mặt anh, “Sao vậy? Rốt cuộc là anh bị thương chỗ nào?” Từ Yến Thời thấy cô căng thẳng, một tay chống lên mặt tường sau lưng cô, chui vào cần cổ mềm mại của cô, cười khẽ nói: “Không phải anh bị động đất. Do bị xà nhà đập.”
“Anh nói nhẹ nhàng như đi mua thức ăn nhỉ.”
“Lúc anh tỉnh lại, cô có nói với anh ông nội em bị bệnh, đang ở phòng bệnh bên dưới. Anh sợ em lo lắng, sợ em phân tâm vì anh nên định đợi khỏe hẳn rồi mới đi thăm, không tin em hỏi y tá trưởng mà xem, có lẽ anh là bệnh nhân nghe lời nhất cả bệnh viện này đấy.”
Nói rồi anh nhéo mặt cô, “Còn giận nữa không?”
Hướng Viên vừa đau lòng lại tức giận, giơ tay chọc vào đầu anh đang chôn ở vai mình, “Sao không đập chết anh luôn đi?”
Anh đứng yên để mặc cô chọc, đợi cô thoải mái rồi, một tay anh vẫn chống tường, vùi đầu vào vai cô, nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười thờ ơ lắc đầu: “Không được, không thể chết được.”
Hướng Viên đang định mắng thì Từ Yến Thời ngẩng đầu lên, tay chống tường, cúi đầu nhìn cô: “Chết rồi em sẽ khóc, lại còn không có ai dỗ em vui.”
Trái tim Hướng Viên bất chợt có ai đó gõ mạnh, thắp lên một đốm lửa nhỏ, từ từ nóng lên, không kiềm chế được muốn xông ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn anh chăm chú, lẩm bẩm run rẩy: “Từ Yến Thời…”
Anh có thể giúp em một tay được không.
Nhưng còn chưa nói ra miệng thì bất chợt cửa phòng bật mở, Lương phu nhân đi ra, cười nói với hai người: “Làm phiền hai em rồi, Yến Thời, giáo sư Lương nói vừa nhận được một tin, hay là, cả hai cùng vào nhé?”
***
Đây là lần đầu Hướng Viên gặp Lương phu nhân, vì mẹ nên cô cẩn thận quan sát bà. Lương phu nhân rất thân thiết và cũng rất dịu dàng, so với người mẹ máu lạnh của mình, hình như cũng không lạ gì khi giáo sư Lương chọn bà.
Lâm Khải Thụy cũng đứng một bên, Lương Tần muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt cho phép của Từ Yến Thời, ông vẫn nói: “Vừa rồi viện nghiên cứu Vi Đức có gọi điện thoại đến, bảo em nộp luận văn sớm một tháng, sau khi luận văn được thông qua thì một số giáo sư ở bên ấy sẽ tiến hành phỏng vấn trực tiếp với em. Vì điều kiện năm nay khá thoáng, cộng trước kia em từng có hồ sơ lưu trữ ở chỗ họ, nên trong lòng mọi người cũng nắm chắc.”
Mọi người đều lăn lộn đã lâu ngoài xã hội, trong lòng đều biết rõ điều này có ý nghĩa gì, chính là Vi Đức muốn anh, chẳng qua là làm hình thức cho có thôi.
Hướng Viên không biết cảm nhận lúc này là gì nữa, vừa vui thay anh, trong lòng cũng chợt bừng tỉnh. Anh đã nhẫn nhịn năm năm, chờ đợi năm năm, cuối cùng cũng đã có được cơ hội này, thời gian vất vả đã qua, nhiệt huyết ban đầu vẫn chẳng đổi thay.
Trước khi đi Tuslan, Từ Yến Thời đã thương lượng chuyện này với Lâm Khải Thụy, nói có thể mình vẫn sẽ từ chức thật, mới đầu Lâm Khải Thụy còn không hiểu, thậm chí còn gây gổ với anh một trận. Nhưng càng về sau, nhìn thấy video của anh ở Tuslan cùng những tin tức thời sự ùn ùn kéo đến, Lâm Khải Thụy biết, có thể anh thích hợp với phòng thí nghiệm hơn. Chỉ là không ngờ cái ngày này lại đến nhanh như vậy. Anh ta là người đầu tiên nói lời chúc mừng Từ Yến Thời, “Đã được bù đắp ước muốn rồi đấy người anh em.”
Từ Yến Thời vỗ vai anh ta đáp lại.
Lương Tần sợ có người đắc ý quên mình, bèn nhắc nhở: “Tuy nói thế nhưng cũng đừng đắc ý sớm quá, có một số việc vẫn chưa chắc, ai biết đằng sau còn có biến số gì không, cũng có thể người ta đột nhiên không muốn em nữa.”
Lương phu nhân bấu tay Lương Tần, “Miệng quạ!”
Từ Yến Thời cười cười: “Nếu thật sự có ngày như vậy thì em cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao gì đã quen rồi.”
Có đôi lời nói rằng, nửa đời trước chịu khổ, nửa đời sau hưởng phúc. Thật ra cũng không hẳn là hưởng phúc, chẳng qua là khi bạn trải qua rất nhiều trắc trở, thì dù trắc trở lớn hơn nữa có kéo đến, bạn vẫn có thể mỉm cười đối mặt. Đối với Từ Yến Thời thì đại khái chính là như vậy.
Lương phu nhân biết tâm trạng anh đang tốt, chợt quay đầu nhìn Hướng Viên im lặng nãy giờ, “Cô sẽ về nhà làm ít đồ ăn đem đến, mọi người ở lại ăn mừng đi.” Sau đó nhìn sang Lâm Khải Thụy, “Tiểu Lâm cũng ở lại luôn, ăn cơm rồi hẵng đi.”
Lâm Khải Thụy cười đến tận mang tai, vui vẻ nói: “Được ạ.”
Hướng Viên thấp giọng: “Không được đâu Lương phu nhân, cháu phải xuống chăm ông, nãy giờ đi ra ngoài cũng lâu rồi.”
Lương phu nhân nghi ngờ nhìn Lương Tần rồi lại nhìn Từ Yến Thời, cuối cùng nói với Hướng Viên: “Các cháu không thuê hộ lý à?”
Tình hình bây giờ của Đông Hòa không đến nỗi không thuê được, chỉ là với Hướng Viên và Gia Miện mà nói, bọn họ cần nhiều thời gian ở cạnh ông hơn. Không khí nơi đây quá êm ái, Hướng Viên cảm thấy nàng công chúa rơi đài là mình có phần xa lạ. Cô khẽ gật đầu đáp: “Dì Lưu đã về nhà chăm cháu rồi, bọn cháu không dám mời người lạ nên cháu và anh trai thay phiên chăm sóc ông. Cháu xuống trước đã.”
Lương phu nhân nghe thế thì rất cảm động, dù người đã đi xa vẫn còn không ngừng gật đầu, “Con bé này thật đúng là hiếu thảo.”
***
Sau đêm đó, Hướng Viên không lên thăm Từ Yến Thời nữa. Cả ngày lẫn đêm chỉ lo chăm sóc Tư Đồ Minh Thiên, thay quần áo lau người cho ông. Gia Miện bảo đổi phiên với cô nhưng cô vẫn không chịu đi, chỉ ngồi trên băng ghế ngoài bệnh viện cho đến tận khi trời sáng.
Có lúc ở hành lang lại “trùng hợp” gặp Từ Yến Thời, cô cũng chỉ im lặng nhìn anh thở dài, sau đó lẳng lặng ôm anh, dụi đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ Yến Thời cảm thấy có lẽ cô gần đây chăm sóc ông mệt rồi, nên cũng không dám hỏi cô vì sao không đến thăm anh, chỉ có thể để mặc cô im lặng ôm mình. Có lúc hai người chỉ đứng ở đầu cầu thang một buổi chiều, lặng yên ôm nhau không nói câu gì.
Nhân lúc không có người lại thân mật hôn nhau một hồi, cho tới khi cô không thở nổi.
Nhưng Từ Yến Thời càng lúc càng thích hôn cô ở ngoài hành lang. Đây là ngã rẽ cầu thang lên phòng bệnh cán bộ cấp cao, không ai đến thăm nên hầu như không hề có người đến đây. Từ Yến Thời dựa lưng vào cửa sổ, hai tay nắm lấy eo cô ấn vào trong ngực mình, sau đó càn rỡ môi lưỡi quấn quýt, cắn xé mút mát, phát ra tiếng ngâm nga không kiêng kỵ.
Nghe thấy hồi âm linh hoạt kỳ ảo trong hành lang, Hướng Viên có cảm giác vô cùng kích thích, tim đập nhanh như đánh trống, tới nỗi khiến màng nhĩ cộng hưởng ù tai, không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào khác.
***
Ngày Từ Yến Thời xuất viện.
Hai người đứng đầu hành lang hôn nhau đầy triền miên lưu luyến, còn nóng bỏng hơn bất cứ lần nào trong quá khứ. Lúc cắn môi anh, cô không khống chế được lực nên đã cắn anh chảy máu, mùi tanh tràn ngập khoang miệng. Hướng Viên chẳng ngó ngàng vẫn hôn anh tới tấp, cho đến khi cắn cả mình chảy máu.
Lúc này Từ Yến Thời mới dừng lại, đẩy người ra, nhẫn nại hỏi cô: “Gần đây em có chuyện gì vậy?”
Hướng Viên ôm cổ anh, lỳ lợm muốn hôn tiếp nhưng lại bị anh nghiêng đầu né tránh, đẩy người ra. Mấy ngày nay cô rất khác thường, Từ Yến Thời sốt ruột: “Anh hỏi em rốt cuộc em có chuyện gì? Vì sao cứ lúc nóng lúc lạnh với anh thế hả?”
Lúc hôn nhau rõ ràng rất có cảm giác, ánh mắt kia không lừa được anh, nhưng thái độ bình thường của cô lại quá lạnh lùng, không đến thăm anh. Anh giả như vô tình gặp để đến tìm cô mà cô cũng rất lạnh nhạt. Nếu là ngày trước thì đã sớm nhào đến rồi, chỉ khi đứng ở đầu cầu thang hôn anh, thì cô mới thoáng để lộ sóng tình trào dâng.
Cô chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Luận văn của anh đã được thông qua chưa?” Nói rồi lại nhào đến hôn anh.
Anh dựa vào khung cửa, nghiêng đầu đi không cho cô hôn, liếc mắt nhìn cô khẽ ừ một tiếng, “Qua rồi.”
Cô ngước cổ lên cười, thật sự vui thay anh: “Chúc mừng anh nhé, đã được như ý muốn rồi.”
Anh không phản ứng lại cô, trên mặt không có biểu cảm, ánh mắt lạnh đi trông thấy, cụp mắt nhìn cô: “Anh hỏi em, có phải thấy chán rồi không?”
“Không có đâu.” Cô đáp.
Anh không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, có một chút.” Cô tách ra khỏi người anh, uể oải nói.
Từ Yến Thời không biết phải cười hay tức giận nữa, ngửa đầu ra sau kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Sau khi anh từ Tuslan về thì cô trở nên rất lạnh nhạt, nhưng một khi hôn nhau lại rất dính lấy anh.
“Có phải cảm thấy ở bên nhau không có ý nghĩa gì, muốn chia tay nhưng không nỡ bỏ không?” Anh hỏi thẳng.
Hướng Viên cúi đầu, ừ nhẹ một tiếng.
Trong hành lang tĩnh mịch, giọng của anh rất nhỏ, nhẹ nhàng đập vào màng nhĩ cô.
Anh vẫn cứ lạnh lùng cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Hàng mi rậm của cô rung lên nhè nhẹ, giống như ngày xưa lúc anh mới học viết bút lông, lại không biết phải hạ xuống tờ giấy trắng sạch sẽ thế nào, cầm bút trong tay nhẹ nhàng run rẩy, cũng luống cuống như thế.
Từ Yến Thời rất muốn hỏi cô, rốt cuộc em có trái tim không?
Song anh vẫn kìm hãm được, hầu kết chuyển động thấm ướt cổ họng khô khốc, giống như vô cùng kiềm chế, tới nỗi hốc mắt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày dỗ cô, “Có thể do thời gian này anh bận quá, đợi anh hết bận đợt này…”
“Được, đợi anh hết bận đợt này thì chúng ta nói chuyện sau.”
***
Sau khi xuất viện Từ Yến Thời về Thượng Hải, xử lý công việc dự án trong tay.
Biết anh phải đi, mỗi ngày đều có đồng nghiệp thay nhau giống trống khua chiêng, vô cùng náo nhiệt mở tiệc đưa tiễn anh.
Ở nhà anh, xài tiền anh, uống hết đống rượu anh cất giấu. Anh cũng rất rộng lượng, người đến đều là khách, ngày ngày mời khách, ai tới cũng mời.
Đến khi mọi người ra về thì mới thấy cô đơn, cảm giác lẻ loi ấy như khi bước ra khỏi căn phòng bật điều hòa trong ngày hè, lập tức một luồng gió nóng từ bốn phương tám hướng phả vào mặt.
Lâm Khải Thụy không đi, ở lại với anh.
Từ Yến Thời ngồi ngoài ban công, điếu thuốc trong tay đã cháy hết nhưng cũng không hút, tích tụ một đoạn tro dài. Cổ áo cởi ra để lộ một vùng ngực, tay áo cũng được xắn lên đến cùi chỏ, anh hơi nhíu mày, tâm trạng có vẻ không tốt.
Lâm Khải Thụy xách bia đến ngồi cạnh anh, “Sao hả? Hoàn thành giấc mộng mộng giương cánh bay cao rồi mà giờ còn nhíu mày à?”
Từ Yến Thời hoàn hồn, nhếch mép giễu cợt, thu tay về, tro thuốc rơi xuống rào rào, anh nghiêng người ấn hai cái lên gạt tàn, ngay sau đó lại rút một điếu khác ra ngậm lên môi, vừa châm thuốc vừa ngả người tựa ra sau, con ngươi liếc nhẹ qua, lười biếng nói: “Không phải vì chuyện công tác.”
Lâm Khải Thụy thấy rõ, thấp giọng hỏi: “Cãi nhau với Hướng Viên à?”
Từ Yến Thời đưa mắt nhìn anh ta, thờ ơ nói: “Có phải phụ nữ rất dễ thay đổi không?”
“Còn phải xem là kiểu phụ nữ gì đã. Sao, Hướng Viên thay lòng à?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi không biết, gần đây cô ấy rất thờ ơ với tôi.”
Lâm Khải Thụy cười khà, “Có phải do trên giường cậu lạnh lùng quá không? Phụ nữ đều thích đàn ông bình thường nghiêm túc, nhưng khi cởi quần áo lên giường thì lại mạnh mẽ. Chứ cậu nghĩ xem, trên giường dưới giường cũng như nhau thì phụ nữ có cảm thấy vô vị không?”
Từ Yến Thời nheo mắt hút thuốc, chậm rãi nhả ra một vòng khói, nghiêm túc hỏi một câu: “Ví dụ như?”
“Hỏi đúng người rồi đấy.” Lâm Khải Thụy cười híp mắt lấy điện thoại ra, mở một video lên, “Mười tám kiểu mãnh thú phòng the dành riêng cho nam, đây là bảo tàng của tôi cả đấy… Đều là những tình thú giữa vợ chồng với nhau, tôi cảm thấy do cuộc sống tình dục của hai người không hợp nhau thôi, những thứ khác hẳn không có vấn đề gì.”
Lâm Khải Thụy cảm thấy, có lẽ ở trên giường Từ Yến Thời cũng cứng ngắc.
Từ Yến Thời lườm anh ta, phát hiện cũng chỉ thế mà thôi, thế là mặt không cảm xúc quay đầu về.
Lâm Khải Thụy hỏi: “Cậu có thể thử kêu lên xem, đây là lúc đàn ông tình cảm nhất.”
Tuy không hẳn bài xích những chuyện này, nhưng Từ Yến Thời không thích thảo luận quá nhiều chuyện giường chiếu với người khác, bởi vì như thế có vẻ không tôn trọng Hướng Viên, vậy là anh là phớt lờ anh ta, uể oải dựa vào ghế phanh chân ra, tay trái kẹp thuốc, tay phải đặt sau gáy, ngả đầu ra sau dùng sức duỗi người, đôi mắt trong sáng nhìn trời sao nhấp nháy trên cao.
Cũng một thời gian không làm rồi. Anh nghĩ.
Nhất thời không nói gì, bầu không khí chìm vào im lặng. Bầu trời đêm sáng rỡ, cao ốc vạn trượng, đèn neon muôn màu muôn sắc, mặt sông sóng gợn lăn tăn, hai bên bờ vẫn đèn đuốc sáng rực. Ở tòa thành phố Thượng Hải này, dường như bất kể ở đâu lúc nào thì đều luôn có vẻ sầm uất.
Lâm Khải Thụy không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ mặt cừu thâm khổ đại.
Từ Yến Thời lại có phần không quen, dựa vào cái ghế cầm lấy bia uống, trước mặt là mấy lon rỗng, anh tiện tay cầm một chai ở bên cạnh lên, đặt trên bàn kéo nắp cái *tách*, lạnh nhạt liếc anh ta, nhấp một ngụm bia rồi nói: “Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đấy.”
Không đợi Lâm Khải Thụy mở miệng, anh đặt nhẹ lon bia lên bàn, lại bổ sung: “Cảm giác như bị người ta cắm sừng vậy.”
“Ai còn có thể cắm sừng cậu? Phụ nữ cắm sừng cậu thì chắc ánh mắt phải cao quá đỉnh đầu.”
Anh bật cười không đáp, Hướng Viên không có vẻ là thích người khác, anh cảm thấy có thể cô nàng này đang vào thời kỳ chán nản, yêu xa một lúc lâu sẽ không có cảm giác an toàn, đợi anh về lại Bắc Kinh thì sẽ tốt lên thôi, anh nghĩ.
Lâm Khải Thụy chợt nói sang chuyện khác, “Có điều tôi có một chuyện đây…”
Anh tức khắc nhíu mày, quay đầu sang nhìn anh ta: “Chuyện gì?”
“Hướng Viên được điều đến tổng công ty, cậu đã biết chưa?”
Từ Yến Thời gật đầu, chuyện này vào ngày hai người gặp nhau đã nói, ông nội nhập viện, cô lâm nguy vâng mệnh.
Lâm Khải Thụy thần bí nói tiếp: “Nhưng gần đây Bắc Kinh mới thành lập một công ty công nghệ Vượng Đức, nghiên cứu về AI chữa bệnh, cậu có biết ai đứng đầu không?”
Nửa điếu thuốc đặt trên gạt tàn, Từ Yến Thời nhìn Lâm Khải Thụy, chờ đợi câu tiếp.
“Là Dương Bình Sơn và Lữ Trạch Dương của Đông Hòa.”
Dương Bình Sơn? Từ Yến Thời hút một hơi thuốc, “Chuyện từ khi nào?”
“Có lẽ thời gian này cậu bận quá nên Hướng Viên không nói với cậu, bắt đầu từ khi cậu đi Tuslan, Dương Bình Sơn dẫn theo các nhân viên kỳ cựu của Đông Hòa cùng một vài nhân tài quan trọng khác từ chức. Bây giờ Đông Hòa đang lâm vào cảnh khó xử, trong giới đều đang đồn, Tư Đồ Minh Thiên vì Đông Hòa mà đã bán căn biệt thự hơn một trăm triệu kia đi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.