Chương 22: Phát tiết
Hamymami
05/06/2023
Tần Tử Văn và Thiên Ngôn Khiết đang rơi vào khoảng lặng ở trong phòng khách thì tiếng chuông cửa vang lên.Thiên Ngôn Khiết đứng bật dậy ra mở cửa và thầm nghĩ cứu tinh của mình đến rồi.Tần Thiên Minh sau khi vào nhà liền lập tức muốn túm anh trai mình đi luôn nhưng anh ấy vẫn ngồi bất động ở đó.Tần Tử Văn chỉ khàn giọng nói:
" Kể cả hai người có hợp sức lại cũng không lay chuyển được anh đâu.Vì vậy, Khiết Khiết em đừng ngoan cố nữa, trực tiếp nói ra cho anh không phải là xong chuyện rồi sao."
Thiên Ngôn Khiết lắc đầu ngao ngán:
" Tử Văn, anh mới là người cố chấp đấy.Thanh An không muốn dây dưa với anh anh cứ phải ép buộc chị ấy làm gì nhỉ.Chẳng phải đến cuối cùng cả hai đều đau khổ hay sao."
Tần Tử Văn cũng cười khổ:
" Em làm sao biết tình yêu anh dành cho cô ấy lớn thế nào.Anh không thể bỏ được, từng giây từng phút đều nhớ đến cô ấy,muốn gặp cô ấy,muốn cô ấy chấp nhận anh.Anh thà chết cũng không buông bỏ được."
Thiên Ngôn Khiết hết sức đau lòng nói:
" Em thật sự không hiểu tại sao tình yêu của anh lại trở nên điên cuồng như vậy.Đâu phải anh chưa từng được chị ấy yêu,hai người đã có khoảng thời gian ba năm hạnh phúc bên nhau đó là ông trời đã thành toàn cho anh rồi.Còn bây giờ duyên phận giữa hai người đã hết rồi,anh phải từ bỏ thôi."
Tần Tử Văn bị cô chạm vào nỗi đau lập tức cao giọng:
"Anh không cần lời khuyên của em, em tưởng rằng không có em anh sẽ không còn cách nào để tìm được Thanh An hay sao."
Thiên Ngôn Khiết cũng không chịu nhẫn nhịn,cô cố gắng đè nén cảm xúc mà nói:
" Nếu anh nhất quyết muốn làm phiền chị ấy thì em cũng sẽ không ngần ngại dùng mọi cách để ngăn cản anh.Anh tưởng rằng chỉ một mình anh có suy nghĩ cực đoan như vậy thôi sao?.Vậy anh coi thường em quá rồi,một người điệu trị tâm lý mười hai năm chuyện gì cũng dám làm đấy."
Lần này không chỉ có Tần Tử Văn mà cả Tần Thiên Minh cũng phát hoảng lên.Tần Thiên Minh:
" Cô đừng nói năng lung tung nữa, không cần lấy lí do như vậy ra để doạ anh ấy đâu."
Thiên Ngôn Khiết nhìn anh,nước mắt như sắp trào ra:
" Anh tưởng tôi chỉ nói bừa thôi sao?Chính tôi cũng mong là như vậy đấy.Nhưng rất tiếc đây lại là sự thật,mười hai năm qua tôi đều điều trị tâm lý,có giai đoạn tôi phát điên đến mức sắp phải vào viện tâm thần đấy.Đó đều là sự thật,tất cả đều là thật.Bộ mặt mà tôi bày ra cho mọi người thấy đều là muốn che dấu đi bản tính điên cuồng của mình mà thôi."
Sau khi đã phát tiết hết, Thiên Ngôn Khiết suy sụp ngồi xuống đất,Tần Tử Văn thấy cô như vậy liền bị doạ sợ,anh hối hận xin lỗi cô:
" Khiết Khiết anh xin lỗi,lúc nãy là anh quá nóng nảy không biết suy nghĩ.Em yên tâm,anh sẽ không tìm Thanh An gây chuyện đâu nên em phải bình tĩnh đấy."
Nói xong Tần Tử Văn mở cửa rời đi,Tần Thiên Minh muốn đi theo thì bị anh cản lại:
" Em ở lại xem con bé thế nào đi,anh sẽ bắt xe về nhà không cần lo lắng cho anh."
Tần Thiên Minh đồng ý với anh rồi bước vào nhà, trông thấy Thiên Ngôn Khiết đã khôi phục lại trạng thái ổn định,anh tiến đến hỏi han cô:
" Cô không sao chứ? Hay là gọi bác sĩ của cô đến đi."
Thiên Ngôn Khiết nhìn anh lắc đầu nói:
" Không cần đâu, tôi đã ổn định lại rồi.Còn nữa, anh không đi về sao?"
Tần Thiên Minh nhẹ nhàng nói:
" Tôi không yên tâm để cô ở một mình vào lúc này."
Thiên Ngôn Khiết bất ngờ vì những lời nói của anh, cô xúc động nói:
" Không ngờ, có một ngày sẽ có một người đàn ông như vậy ở đây cùng tôi.Trước đây ngoài bác sĩ tâm lý và mấy người bạn kia thì chưa có ai ở bên cạnh tôi vào những giây phút tôi suy sụp."
Tần Thiên Minh cũng nghẹn giọng nói:
" Bây giờ có thêm tôi rồi, cô yên tâm đi."
Thiên Ngôn Khiết gật đầu,ánh mắt ngập tràn kích động:
" Vậy ngày mai anh có thể bớt chút thời gian đi giải toả tâm trạng với tôi được không."
Tần Thiên Minh tất nhiên sẽ đồng ý nhưng anh vẫn hỏi:
" Vậy ngày mai cô không đi phỏng vấn nữa sao?"
Thiên Ngôn Khiết lắc đầu nhìn anh:
" Công việc có thể rời sang ngày khác còn tâm trạng không tốt phải lập tức giải toả."
Tần Thiên Minh cười cười và nói:
" Được thôi."
Thiên Ngôn Khiết thấy anh đồng ý lập tức nói:
" Đi đâu,làm gì là do tôi quyết định nhé Còn bây giờ anh về nhà trước đi,sáng mai tôi sẽ đến đón anh "
Tần Thiên Minh vẫn còn thấy lo lắng cho cô:
" Cô ở một mình có ổn không."
Thiên Ngôn Khiết nói một cách chắc chắn:
"Nhất định được mà.Mai tôi sẽ đến đón,anh chỉ cần đi theo tôi là được rồi."
Tần Thiên Minh lúc này mới cảm thấy yên tâm và ra về.Sau khi anh ra về,Thiên Ngôn Khiết cũng quyết định về phòng ngủ một giấc để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
" Kể cả hai người có hợp sức lại cũng không lay chuyển được anh đâu.Vì vậy, Khiết Khiết em đừng ngoan cố nữa, trực tiếp nói ra cho anh không phải là xong chuyện rồi sao."
Thiên Ngôn Khiết lắc đầu ngao ngán:
" Tử Văn, anh mới là người cố chấp đấy.Thanh An không muốn dây dưa với anh anh cứ phải ép buộc chị ấy làm gì nhỉ.Chẳng phải đến cuối cùng cả hai đều đau khổ hay sao."
Tần Tử Văn cũng cười khổ:
" Em làm sao biết tình yêu anh dành cho cô ấy lớn thế nào.Anh không thể bỏ được, từng giây từng phút đều nhớ đến cô ấy,muốn gặp cô ấy,muốn cô ấy chấp nhận anh.Anh thà chết cũng không buông bỏ được."
Thiên Ngôn Khiết hết sức đau lòng nói:
" Em thật sự không hiểu tại sao tình yêu của anh lại trở nên điên cuồng như vậy.Đâu phải anh chưa từng được chị ấy yêu,hai người đã có khoảng thời gian ba năm hạnh phúc bên nhau đó là ông trời đã thành toàn cho anh rồi.Còn bây giờ duyên phận giữa hai người đã hết rồi,anh phải từ bỏ thôi."
Tần Tử Văn bị cô chạm vào nỗi đau lập tức cao giọng:
"Anh không cần lời khuyên của em, em tưởng rằng không có em anh sẽ không còn cách nào để tìm được Thanh An hay sao."
Thiên Ngôn Khiết cũng không chịu nhẫn nhịn,cô cố gắng đè nén cảm xúc mà nói:
" Nếu anh nhất quyết muốn làm phiền chị ấy thì em cũng sẽ không ngần ngại dùng mọi cách để ngăn cản anh.Anh tưởng rằng chỉ một mình anh có suy nghĩ cực đoan như vậy thôi sao?.Vậy anh coi thường em quá rồi,một người điệu trị tâm lý mười hai năm chuyện gì cũng dám làm đấy."
Lần này không chỉ có Tần Tử Văn mà cả Tần Thiên Minh cũng phát hoảng lên.Tần Thiên Minh:
" Cô đừng nói năng lung tung nữa, không cần lấy lí do như vậy ra để doạ anh ấy đâu."
Thiên Ngôn Khiết nhìn anh,nước mắt như sắp trào ra:
" Anh tưởng tôi chỉ nói bừa thôi sao?Chính tôi cũng mong là như vậy đấy.Nhưng rất tiếc đây lại là sự thật,mười hai năm qua tôi đều điều trị tâm lý,có giai đoạn tôi phát điên đến mức sắp phải vào viện tâm thần đấy.Đó đều là sự thật,tất cả đều là thật.Bộ mặt mà tôi bày ra cho mọi người thấy đều là muốn che dấu đi bản tính điên cuồng của mình mà thôi."
Sau khi đã phát tiết hết, Thiên Ngôn Khiết suy sụp ngồi xuống đất,Tần Tử Văn thấy cô như vậy liền bị doạ sợ,anh hối hận xin lỗi cô:
" Khiết Khiết anh xin lỗi,lúc nãy là anh quá nóng nảy không biết suy nghĩ.Em yên tâm,anh sẽ không tìm Thanh An gây chuyện đâu nên em phải bình tĩnh đấy."
Nói xong Tần Tử Văn mở cửa rời đi,Tần Thiên Minh muốn đi theo thì bị anh cản lại:
" Em ở lại xem con bé thế nào đi,anh sẽ bắt xe về nhà không cần lo lắng cho anh."
Tần Thiên Minh đồng ý với anh rồi bước vào nhà, trông thấy Thiên Ngôn Khiết đã khôi phục lại trạng thái ổn định,anh tiến đến hỏi han cô:
" Cô không sao chứ? Hay là gọi bác sĩ của cô đến đi."
Thiên Ngôn Khiết nhìn anh lắc đầu nói:
" Không cần đâu, tôi đã ổn định lại rồi.Còn nữa, anh không đi về sao?"
Tần Thiên Minh nhẹ nhàng nói:
" Tôi không yên tâm để cô ở một mình vào lúc này."
Thiên Ngôn Khiết bất ngờ vì những lời nói của anh, cô xúc động nói:
" Không ngờ, có một ngày sẽ có một người đàn ông như vậy ở đây cùng tôi.Trước đây ngoài bác sĩ tâm lý và mấy người bạn kia thì chưa có ai ở bên cạnh tôi vào những giây phút tôi suy sụp."
Tần Thiên Minh cũng nghẹn giọng nói:
" Bây giờ có thêm tôi rồi, cô yên tâm đi."
Thiên Ngôn Khiết gật đầu,ánh mắt ngập tràn kích động:
" Vậy ngày mai anh có thể bớt chút thời gian đi giải toả tâm trạng với tôi được không."
Tần Thiên Minh tất nhiên sẽ đồng ý nhưng anh vẫn hỏi:
" Vậy ngày mai cô không đi phỏng vấn nữa sao?"
Thiên Ngôn Khiết lắc đầu nhìn anh:
" Công việc có thể rời sang ngày khác còn tâm trạng không tốt phải lập tức giải toả."
Tần Thiên Minh cười cười và nói:
" Được thôi."
Thiên Ngôn Khiết thấy anh đồng ý lập tức nói:
" Đi đâu,làm gì là do tôi quyết định nhé Còn bây giờ anh về nhà trước đi,sáng mai tôi sẽ đến đón anh "
Tần Thiên Minh vẫn còn thấy lo lắng cho cô:
" Cô ở một mình có ổn không."
Thiên Ngôn Khiết nói một cách chắc chắn:
"Nhất định được mà.Mai tôi sẽ đến đón,anh chỉ cần đi theo tôi là được rồi."
Tần Thiên Minh lúc này mới cảm thấy yên tâm và ra về.Sau khi anh ra về,Thiên Ngôn Khiết cũng quyết định về phòng ngủ một giấc để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.