Chương 20
Diệp Lạc Vô Tâm
07/04/2014
Sáng sớm hôm sau, chưa đến tám giờ Trịnh Minh Hạo đã rời khỏi giường mặc quần áo, một chuyện trăm trăm hiếm thấy, Cao Nguyên nằm giường trên cầm đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Cậu nửa đêm nửa hôm lăn qua lăn lại cái gì vậy?"
"Tớ đến lớp."
"Mẹ nó!" Anh ta rống to: "Cậu bệnh nặng rồi!"
"Cậu lo ngủ phần cậu đi!"
Đối với một người chưa bao giờ rời khỏi giường trước giờ ăn trưa như Trịnh Minh Hạo mà nói, tám giờ đi học đương nhiên là chuyện nghìn lẻ một đêm(*)!
Sở dĩ anh dậy sớm như vậy là vì muốn đến phòng lưu trữ hồ sơ xem xem Bạch Lăng Lăng là thần thánh phương nào!
Sau nhiều phen lật tới lật lui, anh cuối cùng cũng tìm được hồ sơ của Bạch Lăng Lăng trong phòng lưu trữ hồ sơ của khoa Điện đại học T, trước đây cô tên là Sử Lăng Lăng, lên trung học, hồ sơ học sinh chuyển đến tỉnh Sơn Đông, đổi tên thành Bạch Lăng Lăng. Trong mục thành viên gia đình chỉ có tên của mẹ cô, họ Bạch. Không có cha đại khái có ba khả năng, nhưng đến trung học mới sửa thành họ mẹ, khả năng chỉ có một: ba mẹ cô vô cùng hận nhau mà ly hôn.
Lật lại trang đầu xem ảnh chụp, anh dùng ngón tay che đi nụ cười xinh đẹp của cô, mới nhận ra trong ánh mắt cô là lạnh lùng vĩnh cửu.
Có những người dù ở cùng bao nhiêu năm vẫn không có cách nào hiểu biết, có những người chỉ trong nháy mắy đã có thể nhìn thấu. Trịnh Minh Hạo thực sự trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu cô, anh biết cô là loại người đem nụ cười cho người bên cạnh, đem cô đơn tịch mịch giữ lại cho chính mình. Cô sẽ ở trong thời điểm đau khổ nhất mà vẫn giả vờ như không sao cả, cùng bạn bè đi shopping, nhưng lại không muốn những khi rơi lệ có người ở bên chăm sóc, giúp cô lau khô nước mắt, an ủi cô.
Nhưng cô, khi còn chưa kịp biết tình cảm thắm thiết của anh thì đã lựa chọn bạn thân nhất của anh, Uông Đào.
******
Với Trịnh Minh Hạo, ngày cứ thế trôi qua, game cứ thế chơi như thường lệ.
Thiếu mất ngân trượng có khả năng nhanh chóng tiếp máu và tấn công mạnh nhất, cũng giống như kiếm khách mà không có kiếm sắc, chờ đợi pháp sư chính là cái chết oanh liệt. Nhìn kẻ khác giẫm đạp lên thi thể pháp sư, điên cuồng cướp lấy trang bị hắn vất vả đánh ra, Trịnh Minh Hạo lần đầu tiên nếm phải mùi vị thất bại.
Anh hiểu được, đây là quy tắc trong thế giới game, ngươi có thể rời đi lúc thắng lợi, để lại tôn nghiêm cho người chết, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng nên vọng tưởng người khác sẽ lưu lại tôn nghiêm cho ngươi. Nhưng anh không hiểu, vì cớ gì tình bạn cũng như vậy, anh có thể ngầm đồng ý để cho bạn chí cốt theo đuổi cô gái mình yêu mến, nhưng bạn của anh lại không thể trong lúc hưởng thụ tình yêu ngọt ngào đừng giẫm đạp lên tình yêu đã chôn vùi của anh.
Đêm hè phiền muộn, khói thuốc tràn ngập phòng ngủ.
Trịnh Minh Hạo và các bạn cùng phòng Lý Vi, Cao Nguyên, Nam Lục, hừng hực sát phạt nhau trên bàn mạt chược, Uông Đào ngồi lì trên giường Trịnh Minh Hạo, cầm điện thoại buôn lời ngon tiếng ngọt không dứt với Lăng Lăng, vẽ ra tương lai tươi sáng của bọn họ.
Lý Vi thực sự buồn nôn không chịu được nữa, đạp Uông Đào một phát: "Cậu đừng có sến vậy được không, tớ van cậu ra dáng nam nhi giùm đi!"
Uông Đào mặt mày hạnh phúc mỉm cười đáp lại anh ta.
"Nói nhiều mấy lời vớ vẩn ấy làm gì chứ! Cậu chỉ cần dẫn cô ấy đi tìm một phòng rồi chậm rãi mà tâm sự!"
Trịnh Minh Hạo vươn tay sờ sờ bao thuốc lá, đã hết từ lâu, cũng giống như trái tim anh đã sớm trống rỗng.
Lý Vi nhìn anh. "A Hạo, cậu trước đây chỉ hút chơi thôi, sao dạo này lại nghiện thuốc càng ngày càng nặng thế hả?"
"Ngày qua ngày mỗi lúc một chán."
"Tớ thấy em hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh kia rất là nhiệt tình nha."
"Hoa khôi?!" Trịnh Minh Hạo nghĩ mất nửa ngày mà đầu óc vẫn trống không: "Cô nào vậy?"
"Tên Trương Tâm Di, hôm qua còn đến sân bóng cổ vũ cho cậu đó."
Cao Nguyên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cố tình gợi ý một chút: "Chính là em mặc váy ngắn á."
Trịnh Minh Hạo đang cố gắng nhớ lại xem hôm qua đứng ngoài rìa sân bóng ngoài Bạch Lăng Lăng ra còn có cô gái nào không, chợt nghe thấy Uông Đào kinh ngạc hỏi: "Đây không phải số QQ của Bạch Lăng Lăng sao? A Hạo, làm sao cậu có được QQ của cô ấy vậy?"
Trong phòng ngủ yên lặng dị thường. Trịnh Minh Hạo không cần ngẩng đầu cũng vẫn có thể cảm giác được sự kinh ngạc của mấy tên ngồi chung quanh.
"Không nhớ rõ thuận miệng hỏi khi nào nữa, coi như rác nên làm mất từ lâu rồi." Anh thuận miệng trả lời lấy lệ.
"Vậy à!"
Uông Đào không hỏi gì nữa, dọn dẹp trên giường một chút rồi ngủ.
Trịnh Minh Hạo làm như không có chuyện gì tiếp tục ra bài, Lý Vi nhìn Trịnh Minh Hạo, cố ý vô tình cảm thán: "Haiz! Ôi tình yêu, thật là mẹ nó nghiệp chướng!"
Cao Nguyên thuận miệng tiếp một câu: "Haiz! Ôi phụ nữ, thật là mẹ nó tai họa!"
Trịnh Minh Hạo trừng mắt liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Hai tụi bay mỗi đứa ít tạo nghiệt đi một chút, thế giới tất hòa bình!"
...
Chơi một mạch đến rạng sáng, Trịnh Minh Hạo thua cháy túi không còn một xu thì cả đám mới tan. Anh một mình ngồi trên thềm cửa sổ ngoài hành lang hóng gió lạnh, nhìn thế giới u ám mờ mịt dần dần sáng lên. Bỗng nhiên, một điếu thuốc vừa châm xuất hiện trước mắt anh.
"Không phải nói chơi chán rồi sao?" Lý Vi hỏi.
Trịnh Minh Hạo trầm mặc nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, vị ni-cô-tin nồng đậm chảy xuôi vào cơ thể, vờn quanh cõi lòng trống rỗng, lấp đầy sự trống trải trong máu.
Không lâu trước đây, khi Uông Đào cùng Lăng Lăng vừa mới bắt đầu, Lý Vi cao hứng hỏi Trịnh Minh Hạo: "Cậu với em QQ xinh đẹp tới đâu rồi?" Anh nhìn liếc qua Uông Đào vẻ mặt tò mò, thản nhiên nói: "Chơi chán rồi."
Mọi người trong phòng ngủ hẳn nhiên cười một trận, không ai nhắc lại chuyện này nữa.
"Tại sao cậu không nói rõ với Đào Tử?" Lý Vi hỏi.
"Bạch Lăng Lăng cũng không phải bạn gái tớ, tớ dựa vào đâu mà không cho cậu ấy theo đuổi?" Kỳ thật điều quan trọng nhất là, anh cứ tưởng Bạch Lăng Lăng trong lòng đã có người khác, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Uông Đào. Không ngờ, tất cả đều ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Vi ôm vai Trịnh Minh Hạo. "Ít nhất có thể cạnh tranh công bằng."
"Quên đi! Với tình tình của tớ, Bạch Lăng Lăng căn bản thấy tớ rất chướng mắt." Anh biết, cô thích dạng người như Uông Đào, ổn trọng, kiên định, tiến thủ. Anh cũng rất thích, nhưng đáng tiếc tính anh không như vậy.
"Thật không?"
"Tớ hỏi cô ấy có em gái hay không, giới thiệu cho tớ làm bạn gái..."
"Cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy nói: Trịnh Minh Hạo, đừng nói em không có em gái, cho dù có em cũng không đem nó ném vảo hố lửa."
"Ặc!" Lý mỉm cười. "Đôi mắt của Bạch Lăng Lăng rất đẹp, nhưng mắt nhìn người tại sao lại kém thế chứ?"
Trịnh Minh Hạo cũng cười. "Mắt cô ấy không phải kém! Căn bản là cô ấy không có mắt."
******
Nghe đến đây, Lăng Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: "Anh đừng nói nữa!"
"Chúng ta..." Cô muốn nói: "Chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa." Lời đã lên đến bên môi nhưng không thể thốt ra. Một dòng nước mắt chảy xuống.
Lăng Lăng xoay mặt che đi, lại thấy Trịnh Minh Hạo cầm một miếng khăn giấy đưa đến trước mắt cô. "Chỉ là biết anh thích em thôi mà, đâu cần phải kích động đến vậy chứ!"
Lời nói bị anh nói ra với ngữ điệu giấu diếm buồn thương như vậy, càng khiến lòng cô đau đớn.
"Tại sao không nói cho em biết?" Cô tận sức ổn định hô hấp, lời nói ra vẫn còn rung rung.
"Nói em biết? Em có thể chấp nhận anh sao?"
"Ít nhất em có thể chia tay với Uông Đào sớm hơn một chút."
"Anh chỉ muốn biết..." Anh chụp lấy tay cô, bao vây trong lòng bàn tay nóng bỏng của mình: "Em có thể chấp nhận anh không?"
"..." Cô dùng hết sức rút tay về - đây là câu trả lời của cô.
"Vì sao? Chúng ta đã làm bạn bè lâu đến thế, anh đối với em thế nào chắc em cũng biết rõ, tại sao em có thể cho Uông Đào cơ hội mà lại không cho anh cơ hội?"
"Em đã bỏ lỡ một lần, em không thể sai lầm một lần nữa." Cô đã từng tổn thương Uông Đào, cô không thể lại làm tổn thương Trịnh Minh Hạo.
"Anh với cậu ta không giống nhau, so với cậu ấy anh hiểu em hơn, anh biết em cần gì, anh biết làm thế nào để em được vui vẻ."
"Anh cũng biết trong lòng em đã yêu người khác rồi!!!"
Ánh mắt cao ngạo của Trịnh Minh Hạo trở nên ảm đạm. "Vậy thì sao? Tất cả đều đã trôi qua, em không thể cả đời sống trong hồi tưởng."
"Em chưa từng." Thời điểm này, cô không thể giấu diếm anh thêm nữa, để làm cho anh hết hy vọng, cô quyết định thẳng thắn thành thực nói với anh tất cả. "Bọn em lại cùng với nhau..."
Trịnh Minh Hạo giận dữ bắt lấy tay cô, mười ngón tay bao lấy cổ tay cô thật chặt: "Không thể nào, cho đến giờ anh vẫn chưa từng thấy anh ta!"
"Em cũng chưa bao giờ gặp anh ấy. Bọn em yêu qua mạng..."
"Mẹ nó!" Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng. "Em có lầm không vậy?!"
"Em biết chuyện của mình không thực tế. Em cũng từng thử từ bỏ quên đi, đem anh ấy cho vào blacklist. Nhưng hôm bảo vệ tốt nghiệp đó, anh ấy lại add em... Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!"
"Nếu yêu anh ta như vậy, tại sao bọn em không gặp mặt nhau?"
"Anh ấy ở Mỹ." Cô ngừng một chút, nói: "Anh ấy có giấc mơ của mình, em không muốn anh ấy vì em mà từ bỏ thứ anh ấy kiên trì theo đuổi."
Bàn tay anh cầm cổ tay cô dần nới lỏng rồi buông ra: "Là cái nhà khoa học biết viết hai chữ "lý tưởng" kia ư?"
"Em xin lỗi, hôm nay em không nên nói anh như thế!" Nếu sớm biết Trịnh Minh Hạo thích cô, cô nhất định sẽ không nói lời tổn thương người khác như vậy.
"Em đối với anh ta chỉ là một dạng ham mê, giống như trước kia anh ham mê game online."
"Em biết!" Biết rõ sẽ đâm người ta bị thương, Lăng Lăng vẫn cố ý nói ra: "Nhưng em yêu anh ấy..."
Trịnh Minh Hạo nghe vậy, quay mặt đi, hai đấm tay nắm chặt. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những lời này làm anh tổn thương sâu đến bao nhiêu.
Nhưng cô phải làm như thế, cô không thể cho anh cái anh muốn, ngay cả hy vọng cũng không thể cho. Cô không dám nhìn vẻ mặt Trịnh Minh Hạo nữa, quay đầu nhìn ra con đường nhựa xam xám tang thương ngoài cửa sổ. "Sau này... chúng ta không cần gặp lại nhau."
"Em!"
"Em đi trước đây!"
Khi cô đứng lên, Trịnh Minh Hạo chắn trước mặt cô: "Ngay cả làm bạn cũng không được sao?"
"Chờ anh gặp được một người con gái khác có thể khiến anh rung động, chúng ta sẽ lại làm bạn bè..."
Lúc Lăng Lăng rời đi không hề quay đầu lại, mặc dù cô rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Trịnh Minh Hạo, muốn biết liệu anh có đau lòng lắm không!
-------------------
(*) Ý là "chuyện khó tin".
"Tớ đến lớp."
"Mẹ nó!" Anh ta rống to: "Cậu bệnh nặng rồi!"
"Cậu lo ngủ phần cậu đi!"
Đối với một người chưa bao giờ rời khỏi giường trước giờ ăn trưa như Trịnh Minh Hạo mà nói, tám giờ đi học đương nhiên là chuyện nghìn lẻ một đêm(*)!
Sở dĩ anh dậy sớm như vậy là vì muốn đến phòng lưu trữ hồ sơ xem xem Bạch Lăng Lăng là thần thánh phương nào!
Sau nhiều phen lật tới lật lui, anh cuối cùng cũng tìm được hồ sơ của Bạch Lăng Lăng trong phòng lưu trữ hồ sơ của khoa Điện đại học T, trước đây cô tên là Sử Lăng Lăng, lên trung học, hồ sơ học sinh chuyển đến tỉnh Sơn Đông, đổi tên thành Bạch Lăng Lăng. Trong mục thành viên gia đình chỉ có tên của mẹ cô, họ Bạch. Không có cha đại khái có ba khả năng, nhưng đến trung học mới sửa thành họ mẹ, khả năng chỉ có một: ba mẹ cô vô cùng hận nhau mà ly hôn.
Lật lại trang đầu xem ảnh chụp, anh dùng ngón tay che đi nụ cười xinh đẹp của cô, mới nhận ra trong ánh mắt cô là lạnh lùng vĩnh cửu.
Có những người dù ở cùng bao nhiêu năm vẫn không có cách nào hiểu biết, có những người chỉ trong nháy mắy đã có thể nhìn thấu. Trịnh Minh Hạo thực sự trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu cô, anh biết cô là loại người đem nụ cười cho người bên cạnh, đem cô đơn tịch mịch giữ lại cho chính mình. Cô sẽ ở trong thời điểm đau khổ nhất mà vẫn giả vờ như không sao cả, cùng bạn bè đi shopping, nhưng lại không muốn những khi rơi lệ có người ở bên chăm sóc, giúp cô lau khô nước mắt, an ủi cô.
Nhưng cô, khi còn chưa kịp biết tình cảm thắm thiết của anh thì đã lựa chọn bạn thân nhất của anh, Uông Đào.
******
Với Trịnh Minh Hạo, ngày cứ thế trôi qua, game cứ thế chơi như thường lệ.
Thiếu mất ngân trượng có khả năng nhanh chóng tiếp máu và tấn công mạnh nhất, cũng giống như kiếm khách mà không có kiếm sắc, chờ đợi pháp sư chính là cái chết oanh liệt. Nhìn kẻ khác giẫm đạp lên thi thể pháp sư, điên cuồng cướp lấy trang bị hắn vất vả đánh ra, Trịnh Minh Hạo lần đầu tiên nếm phải mùi vị thất bại.
Anh hiểu được, đây là quy tắc trong thế giới game, ngươi có thể rời đi lúc thắng lợi, để lại tôn nghiêm cho người chết, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng nên vọng tưởng người khác sẽ lưu lại tôn nghiêm cho ngươi. Nhưng anh không hiểu, vì cớ gì tình bạn cũng như vậy, anh có thể ngầm đồng ý để cho bạn chí cốt theo đuổi cô gái mình yêu mến, nhưng bạn của anh lại không thể trong lúc hưởng thụ tình yêu ngọt ngào đừng giẫm đạp lên tình yêu đã chôn vùi của anh.
Đêm hè phiền muộn, khói thuốc tràn ngập phòng ngủ.
Trịnh Minh Hạo và các bạn cùng phòng Lý Vi, Cao Nguyên, Nam Lục, hừng hực sát phạt nhau trên bàn mạt chược, Uông Đào ngồi lì trên giường Trịnh Minh Hạo, cầm điện thoại buôn lời ngon tiếng ngọt không dứt với Lăng Lăng, vẽ ra tương lai tươi sáng của bọn họ.
Lý Vi thực sự buồn nôn không chịu được nữa, đạp Uông Đào một phát: "Cậu đừng có sến vậy được không, tớ van cậu ra dáng nam nhi giùm đi!"
Uông Đào mặt mày hạnh phúc mỉm cười đáp lại anh ta.
"Nói nhiều mấy lời vớ vẩn ấy làm gì chứ! Cậu chỉ cần dẫn cô ấy đi tìm một phòng rồi chậm rãi mà tâm sự!"
Trịnh Minh Hạo vươn tay sờ sờ bao thuốc lá, đã hết từ lâu, cũng giống như trái tim anh đã sớm trống rỗng.
Lý Vi nhìn anh. "A Hạo, cậu trước đây chỉ hút chơi thôi, sao dạo này lại nghiện thuốc càng ngày càng nặng thế hả?"
"Ngày qua ngày mỗi lúc một chán."
"Tớ thấy em hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh kia rất là nhiệt tình nha."
"Hoa khôi?!" Trịnh Minh Hạo nghĩ mất nửa ngày mà đầu óc vẫn trống không: "Cô nào vậy?"
"Tên Trương Tâm Di, hôm qua còn đến sân bóng cổ vũ cho cậu đó."
Cao Nguyên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cố tình gợi ý một chút: "Chính là em mặc váy ngắn á."
Trịnh Minh Hạo đang cố gắng nhớ lại xem hôm qua đứng ngoài rìa sân bóng ngoài Bạch Lăng Lăng ra còn có cô gái nào không, chợt nghe thấy Uông Đào kinh ngạc hỏi: "Đây không phải số QQ của Bạch Lăng Lăng sao? A Hạo, làm sao cậu có được QQ của cô ấy vậy?"
Trong phòng ngủ yên lặng dị thường. Trịnh Minh Hạo không cần ngẩng đầu cũng vẫn có thể cảm giác được sự kinh ngạc của mấy tên ngồi chung quanh.
"Không nhớ rõ thuận miệng hỏi khi nào nữa, coi như rác nên làm mất từ lâu rồi." Anh thuận miệng trả lời lấy lệ.
"Vậy à!"
Uông Đào không hỏi gì nữa, dọn dẹp trên giường một chút rồi ngủ.
Trịnh Minh Hạo làm như không có chuyện gì tiếp tục ra bài, Lý Vi nhìn Trịnh Minh Hạo, cố ý vô tình cảm thán: "Haiz! Ôi tình yêu, thật là mẹ nó nghiệp chướng!"
Cao Nguyên thuận miệng tiếp một câu: "Haiz! Ôi phụ nữ, thật là mẹ nó tai họa!"
Trịnh Minh Hạo trừng mắt liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Hai tụi bay mỗi đứa ít tạo nghiệt đi một chút, thế giới tất hòa bình!"
...
Chơi một mạch đến rạng sáng, Trịnh Minh Hạo thua cháy túi không còn một xu thì cả đám mới tan. Anh một mình ngồi trên thềm cửa sổ ngoài hành lang hóng gió lạnh, nhìn thế giới u ám mờ mịt dần dần sáng lên. Bỗng nhiên, một điếu thuốc vừa châm xuất hiện trước mắt anh.
"Không phải nói chơi chán rồi sao?" Lý Vi hỏi.
Trịnh Minh Hạo trầm mặc nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, vị ni-cô-tin nồng đậm chảy xuôi vào cơ thể, vờn quanh cõi lòng trống rỗng, lấp đầy sự trống trải trong máu.
Không lâu trước đây, khi Uông Đào cùng Lăng Lăng vừa mới bắt đầu, Lý Vi cao hứng hỏi Trịnh Minh Hạo: "Cậu với em QQ xinh đẹp tới đâu rồi?" Anh nhìn liếc qua Uông Đào vẻ mặt tò mò, thản nhiên nói: "Chơi chán rồi."
Mọi người trong phòng ngủ hẳn nhiên cười một trận, không ai nhắc lại chuyện này nữa.
"Tại sao cậu không nói rõ với Đào Tử?" Lý Vi hỏi.
"Bạch Lăng Lăng cũng không phải bạn gái tớ, tớ dựa vào đâu mà không cho cậu ấy theo đuổi?" Kỳ thật điều quan trọng nhất là, anh cứ tưởng Bạch Lăng Lăng trong lòng đã có người khác, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Uông Đào. Không ngờ, tất cả đều ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Vi ôm vai Trịnh Minh Hạo. "Ít nhất có thể cạnh tranh công bằng."
"Quên đi! Với tình tình của tớ, Bạch Lăng Lăng căn bản thấy tớ rất chướng mắt." Anh biết, cô thích dạng người như Uông Đào, ổn trọng, kiên định, tiến thủ. Anh cũng rất thích, nhưng đáng tiếc tính anh không như vậy.
"Thật không?"
"Tớ hỏi cô ấy có em gái hay không, giới thiệu cho tớ làm bạn gái..."
"Cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy nói: Trịnh Minh Hạo, đừng nói em không có em gái, cho dù có em cũng không đem nó ném vảo hố lửa."
"Ặc!" Lý mỉm cười. "Đôi mắt của Bạch Lăng Lăng rất đẹp, nhưng mắt nhìn người tại sao lại kém thế chứ?"
Trịnh Minh Hạo cũng cười. "Mắt cô ấy không phải kém! Căn bản là cô ấy không có mắt."
******
Nghe đến đây, Lăng Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: "Anh đừng nói nữa!"
"Chúng ta..." Cô muốn nói: "Chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa." Lời đã lên đến bên môi nhưng không thể thốt ra. Một dòng nước mắt chảy xuống.
Lăng Lăng xoay mặt che đi, lại thấy Trịnh Minh Hạo cầm một miếng khăn giấy đưa đến trước mắt cô. "Chỉ là biết anh thích em thôi mà, đâu cần phải kích động đến vậy chứ!"
Lời nói bị anh nói ra với ngữ điệu giấu diếm buồn thương như vậy, càng khiến lòng cô đau đớn.
"Tại sao không nói cho em biết?" Cô tận sức ổn định hô hấp, lời nói ra vẫn còn rung rung.
"Nói em biết? Em có thể chấp nhận anh sao?"
"Ít nhất em có thể chia tay với Uông Đào sớm hơn một chút."
"Anh chỉ muốn biết..." Anh chụp lấy tay cô, bao vây trong lòng bàn tay nóng bỏng của mình: "Em có thể chấp nhận anh không?"
"..." Cô dùng hết sức rút tay về - đây là câu trả lời của cô.
"Vì sao? Chúng ta đã làm bạn bè lâu đến thế, anh đối với em thế nào chắc em cũng biết rõ, tại sao em có thể cho Uông Đào cơ hội mà lại không cho anh cơ hội?"
"Em đã bỏ lỡ một lần, em không thể sai lầm một lần nữa." Cô đã từng tổn thương Uông Đào, cô không thể lại làm tổn thương Trịnh Minh Hạo.
"Anh với cậu ta không giống nhau, so với cậu ấy anh hiểu em hơn, anh biết em cần gì, anh biết làm thế nào để em được vui vẻ."
"Anh cũng biết trong lòng em đã yêu người khác rồi!!!"
Ánh mắt cao ngạo của Trịnh Minh Hạo trở nên ảm đạm. "Vậy thì sao? Tất cả đều đã trôi qua, em không thể cả đời sống trong hồi tưởng."
"Em chưa từng." Thời điểm này, cô không thể giấu diếm anh thêm nữa, để làm cho anh hết hy vọng, cô quyết định thẳng thắn thành thực nói với anh tất cả. "Bọn em lại cùng với nhau..."
Trịnh Minh Hạo giận dữ bắt lấy tay cô, mười ngón tay bao lấy cổ tay cô thật chặt: "Không thể nào, cho đến giờ anh vẫn chưa từng thấy anh ta!"
"Em cũng chưa bao giờ gặp anh ấy. Bọn em yêu qua mạng..."
"Mẹ nó!" Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng. "Em có lầm không vậy?!"
"Em biết chuyện của mình không thực tế. Em cũng từng thử từ bỏ quên đi, đem anh ấy cho vào blacklist. Nhưng hôm bảo vệ tốt nghiệp đó, anh ấy lại add em... Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!"
"Nếu yêu anh ta như vậy, tại sao bọn em không gặp mặt nhau?"
"Anh ấy ở Mỹ." Cô ngừng một chút, nói: "Anh ấy có giấc mơ của mình, em không muốn anh ấy vì em mà từ bỏ thứ anh ấy kiên trì theo đuổi."
Bàn tay anh cầm cổ tay cô dần nới lỏng rồi buông ra: "Là cái nhà khoa học biết viết hai chữ "lý tưởng" kia ư?"
"Em xin lỗi, hôm nay em không nên nói anh như thế!" Nếu sớm biết Trịnh Minh Hạo thích cô, cô nhất định sẽ không nói lời tổn thương người khác như vậy.
"Em đối với anh ta chỉ là một dạng ham mê, giống như trước kia anh ham mê game online."
"Em biết!" Biết rõ sẽ đâm người ta bị thương, Lăng Lăng vẫn cố ý nói ra: "Nhưng em yêu anh ấy..."
Trịnh Minh Hạo nghe vậy, quay mặt đi, hai đấm tay nắm chặt. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những lời này làm anh tổn thương sâu đến bao nhiêu.
Nhưng cô phải làm như thế, cô không thể cho anh cái anh muốn, ngay cả hy vọng cũng không thể cho. Cô không dám nhìn vẻ mặt Trịnh Minh Hạo nữa, quay đầu nhìn ra con đường nhựa xam xám tang thương ngoài cửa sổ. "Sau này... chúng ta không cần gặp lại nhau."
"Em!"
"Em đi trước đây!"
Khi cô đứng lên, Trịnh Minh Hạo chắn trước mặt cô: "Ngay cả làm bạn cũng không được sao?"
"Chờ anh gặp được một người con gái khác có thể khiến anh rung động, chúng ta sẽ lại làm bạn bè..."
Lúc Lăng Lăng rời đi không hề quay đầu lại, mặc dù cô rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Trịnh Minh Hạo, muốn biết liệu anh có đau lòng lắm không!
-------------------
(*) Ý là "chuyện khó tin".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.