Chương 43
Diệp Lạc Vô Tâm
07/04/2014
Trên bàn nước bày một bộ
đồ uống trà tinh xảo bằng sứ men xanh, chữ trắng hoa văn xanh, nét vẽ thanh
thoát. Màu men tuy trong suốt, nhưng miệng chén đã lên nước sáng bóng, có vẻ
như bộ đồ trà này đã theo anh rất lâu.
Bên cạnh bộ đồ trà đặt một cuốn "Cỏ dại"(*), cũng bị lật giở nhiều đến nhăn gấp.
Hóa ra đây là cuộc sống của anh. Ngôi nhà cô tịch, một quyển văn xuôi, một chén trà xanh, hưởng thụ cô độc, thưởng thức tịch mịch.
...
Đợi một lúc, không thấy Dương Lam Hàng từ phòng bếp đi ra, Lăng Lăng tiện tay cầm lên cuốn "Cỏ dại" trên bàn trà, tùy ý lật một tờ, không ngờ trang cô vừa lật ra vô tình kẹp một tấm ảnh chụp một cô gái. Kẹp trong sách mình thường đọc nhất, chắc chắn là người con gái anh thích. Lăng Lăng ý thức được cô gái này nhất định có ý nghĩa rất đặc biệt với Dương Lam Hàng, bèn chăm chú nhìn kỹ người trong ảnh...
Trong ảnh là một cô gái trẻ, bím tóc dài, trên người mặc áo sơ-mi denim màu xanh nhạt, trông chất phác đến nỗi hơi ngốc! Khuôn mặt này, cô đã gặp qua vô số lần trong gương - Bạch Lăng Lăng!
Cô dùng sức nắm tay, một cơn đau nhức từ lòng bàn tay truyền đến mọi dây thần kinh toàn thân - lần này không phải mơ. Anh thực sự thích cô! Đây không phải do cô bị rối loạn thần kinh mà nhìn nhầm, cũng không phải ảo tưởng hão huyền của cô, lại càng không phải khát vọng thống thiết trong mơ.
Sự thật phơi bày trước mắt, cô không thể lừa mình dối người mà trốn tránh thêm nữa! Thế nhưng, anh rõ ràng đã có người trong lòng, anh chuyển đối tượng từ khi nào vậy?
Lúc ở thành phố B, anh nhẹ nhàng ôm cô, ngồi trên xe anh chạm vào tay cô... Trước đó, khi cô làm thí nghiệm nhiệt độ cao, cô vừa thét lên một tiếng anh liền vọt tới, đó phải chăng cũng là tình cờ... Anh muốn giữ cô lại học tiến sĩ, rồi cả khi cô "tỏ tình", anh vừa cười vừa nói: "Vừa hay thầy giáo không có bạn gái, nếu em yêu tôi đến không thể kiềm chế, từng giờ từng phút đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em một cơ hội... Để em làm bạn gái của tôi! Đương nhiên, lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết..." Không phải anh nói đùa với cô sao?
Trước khi cô nhập học, anh còn nói qua: "Tôi hy vọng cái em báo đáp không phải lễ tiết, mà là tình cảm."
Nhớ lại trước đó nữa, lần đầu họ gặp nhau, nhìn nhau quá mười bảy giây, phải chăng khi ấy họ đã bị trúng tình yêu sét đánh! Lăng Lăng lắc lắc đầu, "tình yêu sét đánh"? Với diện mạo này của cô, có đi phẫu thuật thẩm mỹ mười lần, cũng không có khả năng làm cho Dương Lam Hàng bị sét đánh!
Càng nhớ lại... suy nghĩ của cô càng hỗn loạn, căn bản cái gì cũng mù mờ!
...
Dương Lam Hàng ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay cô, không nói một lời, rót hai tách trà nhài, một tách đặt trước mặt cô.
Thôi chết rồi! Lăng Lăng đột nhiên sực nhớ ra, nửa giờ trước cô tỏ tình với Dương Lam Hàng, còn muốn cùng anh "qua đêm" để chứng minh tình cảm của mình, anh tin thật ư!!!
Cô vội vàng bỏ sách xuống. "Thầy Dương, thực xin lỗi, em có chút việc..."
Dương Lam Hàng nắm chặt cổ tay cô, giữ cô lại vị trí ban đầu. "Em còn muốn trốn tránh tới khi nào hả?"
"Em..." Cô không trốn tránh, nhưng cô không thể cho anh cái anh muốn.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Anh bình tĩnh nâng tách trà lên, uống một ngụm, nước trà hơi sóng sánh tiết lộ sự căng thẳng trong lòng anh. Buông tách trà, anh chập rãi mở miệng: "Em biết không? Lần đầu tiên bắt gặp ảnh chụp của em, nhìn thấy ánh mắt em, tôi liền tin tưởng vững chắc - em chính là cô gái sẽ bầu bạn với tôi cả đời... Tôi cho rằng tình cảm có thể từ từ bồi đắp, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi, em sớm muộn gì cũng sẽ thích tôi..." Lời thổ lộ của anh, ngữ điệu hơi run run của anh, tất cả đều lộ ra bi thương, khiến cô không thể duy trì hô hấp.
Đối mặt với sự thẳng thắn của anh, Lăng Lăng không thể lảng tránh thêm nữa. Cô nhìn anh, hốc mũi lẫn khóe mắt đều đau đớn. Cô cắn răng nén nỗi đau: "Đúng vậy! Em thích anh, anh là người đàn ông hấp dẫn nhất em từng thấy... Nhưng em đã có bạn trai, anh ấy mới là người em yêu nhất!"
Anh nắm chặt cổ tay cô, lực anh dùng rất lớn, tựa như muốn bóp nát xương cốt của cô: "Là Trịnh Minh Hạo ư?"
Nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trước mắt cô, lần này cô dung túng cho sự yếu đuối của bản thân, nhờ hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô mới có thể không cần nhìn rõ vẻ mặt tổn thương của Dương Lam Hàng. Cô chỉ có thể nói tiếp: "Không phải! Anh ấy là bạn online của em, anh có thể không tin, nhưng em thậm chí chưa bao giờ gặp anh ấy..."
Cô điều chỉnh một chút giọng nói nghẹn ngào: "Nhưng em thực sự rất yêu anh ấy, mất đi anh ấy, em không biết phải làm sao, em mỗi ngày đều..."
Ngoài ý muốn...
Câu nói tiếp theo của cô bị đôi môi anh đột ngột áp lên chặn đứng, hệt như tình huống xảy ra trong mơ -
Tay anh luồn vào mái tóc dài, kéo chiếc cổ mềm mại của cô, khiến môi cô không cách nào tránh đi nụ hôn mãnh liệt của anh...
******
Lăng Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi chảy qua gò má lạnh như băng. Không phải cô không muốn phản kháng, mà cô ở hiện thực càng yếu ớt hơn rất nhiều so với trong mơ, ở trong lòng anh, thân thể cô rã rời, ngay cả chút xíu sức lực để giãy dụa cũng không có.
Nếu đã xảy ra, vậy cứ tiếp nhận đi.
Cho dù chỉ một lần, cho dù cô rốt cuộc không thể tha thứ bản thân, cô vẫn muốn thể nghiệm một lần nhiệt độ cùng cảm giác trên đôi môi anh, sau đó, cô sẽ ghi nhớ thật kỹ, để sau này gặp lại trong mơ, cảm giác hôn môi sẽ không còn mơ hồ đến thế...
Cô nhớ rõ, môi anh mềm và ấm, còn vương hơi ấm và mùi thơm của trà, tản ra hương vị của riêng anh.
Mà mùi vị môi lưỡi dây dưa càng say lòng người hơn trong tưởng tượng...
Ai có thể hiểu được tình thế bất đắc dĩ của cô đây!
Tình yêu bùng cháy như ngọn lửa dữ, không thể dập tắt, môi cùng môi va chạm ngày càng sâu, thân thể cùng thân thể cọ xát ngày càng gấp gáp, đầu lưỡi trơn nhẵn của anh vờn lấy đôi môi nóng bỏng của cô, trong lúc mút mát để lộ ra khao khát đến hoàn toàn mất lý trí của người đàn ông... Cô cũng triệt để mất đi lý trí, cánh tay làm càn trườn lên cổ anh, dốc toàn lực ôm lấy anh, mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi của anh thâm nhập...
Nụ hôn của họ, mặc cho trúc trắc, mặc cho thiếu kỹ xảo, nhưng liệu còn gì có thể so sánh với loại nhịp tim cùng sự nồng nàn nguyên thủy nhất càng khiến người ta muốn ngừng mà không được này?
Có tình yêu... không cần đến kỹ xảo hôn hít dư thừa để khơi gợi nhiệt tình.
Ngọt và đắng, say và đau, chờ đợi và sở hữu, đã đủ để cho hai linh hồn trầm luân...
Dần dà, khao khát bỏng cháy đã muốn vượt qua mức nụ hôn có thể thỏa mãn. Tay cô lần tới lưng anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve da thịt ấm áp mà mạnh mẽ của anh, đây là cảm giác chân thực mà bàn phím và con chuột cứng ngắc không thể nào mang lại. Môi anh cũng dần trượt xuống, đặt dưới cằm cô, lưu lại trên cổ một chuỗi nụ hôn nồng nàn. Cô ngẩng đầu lên, luồng nhiệt ấm áp lạ lẫm lan ra toàn thân... Sau đó, ngón tay thon dài của anh cũng chậm chạp lần đến lưng cô, một đường khẽ vuốt bên hông cô, lại di chuyển lên từng chút một...
"Lăng Lăng... anh yêu em!" Anh khàn giọng ngâm khẽ.
Một câu nói, bỗng triệu hồi lý trí thất lạc của cô.
Anh yêu cô, toàn tâm toàn ý. Nhưng cô... chỉ muốn nhỡ kỹ một nụ hôn mà thôi... Sau đó, cô còn muốn đi gặp một người đàn ông khác... Tình yêu của cô sao có thể quá đáng như thế, ích kỷ như thế!
Cô đột ngột đẩy anh ra. Giờ phút này, cô rất hy vọng đây chỉ là mơ, sau khi tỉnh dậy, tất cả đều kết thúc. Đáng tiếc cô biết đây không phải! Bởi trong mơ nụ hôn sẽ không mê đắm đến vậy, trong mơ trái tim sẽ không đau đớn đến vậy!
"Em xin lỗi!" Sự ấm áp của tình cảm mãnh liệt qua đi, đôi môi nóng rát cho cô nếm trải mùi vị của hối hận.
Cô khóc ôm lấy Dương Lam Hàng, vùi mặt vào vai anh: "Tại sao lại như vậy? Em rốt cuộc đang làm cái gì?!"
"Em đừng khóc, em nghe anh giải thích đã..."
"Làm sao em có thể như vậy chứ!" Tiếng khóc của cô đầy tự trách. "Em rất xin lỗi anh, cũng rất xin lỗi anh ấy..."
"Lăng Lăng..." Dương Lam Hàng dịu dàng vỗ lưng cô, khàn giọng nói: "Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang..."
Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang. Vừa nghe thấy những lời này, Lăng Lăng sợ hãi ngồi thẳng dậy, hai tay lau nước mắt: "Anh nói gì cơ?"
"Lăng Lăng, anh... Anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!"
---------------------
(*) Cỏ dại: tên một tập thơ văn xuôi của Lỗ Tấn.
Bên cạnh bộ đồ trà đặt một cuốn "Cỏ dại"(*), cũng bị lật giở nhiều đến nhăn gấp.
Hóa ra đây là cuộc sống của anh. Ngôi nhà cô tịch, một quyển văn xuôi, một chén trà xanh, hưởng thụ cô độc, thưởng thức tịch mịch.
...
Đợi một lúc, không thấy Dương Lam Hàng từ phòng bếp đi ra, Lăng Lăng tiện tay cầm lên cuốn "Cỏ dại" trên bàn trà, tùy ý lật một tờ, không ngờ trang cô vừa lật ra vô tình kẹp một tấm ảnh chụp một cô gái. Kẹp trong sách mình thường đọc nhất, chắc chắn là người con gái anh thích. Lăng Lăng ý thức được cô gái này nhất định có ý nghĩa rất đặc biệt với Dương Lam Hàng, bèn chăm chú nhìn kỹ người trong ảnh...
Trong ảnh là một cô gái trẻ, bím tóc dài, trên người mặc áo sơ-mi denim màu xanh nhạt, trông chất phác đến nỗi hơi ngốc! Khuôn mặt này, cô đã gặp qua vô số lần trong gương - Bạch Lăng Lăng!
Cô dùng sức nắm tay, một cơn đau nhức từ lòng bàn tay truyền đến mọi dây thần kinh toàn thân - lần này không phải mơ. Anh thực sự thích cô! Đây không phải do cô bị rối loạn thần kinh mà nhìn nhầm, cũng không phải ảo tưởng hão huyền của cô, lại càng không phải khát vọng thống thiết trong mơ.
Sự thật phơi bày trước mắt, cô không thể lừa mình dối người mà trốn tránh thêm nữa! Thế nhưng, anh rõ ràng đã có người trong lòng, anh chuyển đối tượng từ khi nào vậy?
Lúc ở thành phố B, anh nhẹ nhàng ôm cô, ngồi trên xe anh chạm vào tay cô... Trước đó, khi cô làm thí nghiệm nhiệt độ cao, cô vừa thét lên một tiếng anh liền vọt tới, đó phải chăng cũng là tình cờ... Anh muốn giữ cô lại học tiến sĩ, rồi cả khi cô "tỏ tình", anh vừa cười vừa nói: "Vừa hay thầy giáo không có bạn gái, nếu em yêu tôi đến không thể kiềm chế, từng giờ từng phút đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em một cơ hội... Để em làm bạn gái của tôi! Đương nhiên, lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết..." Không phải anh nói đùa với cô sao?
Trước khi cô nhập học, anh còn nói qua: "Tôi hy vọng cái em báo đáp không phải lễ tiết, mà là tình cảm."
Nhớ lại trước đó nữa, lần đầu họ gặp nhau, nhìn nhau quá mười bảy giây, phải chăng khi ấy họ đã bị trúng tình yêu sét đánh! Lăng Lăng lắc lắc đầu, "tình yêu sét đánh"? Với diện mạo này của cô, có đi phẫu thuật thẩm mỹ mười lần, cũng không có khả năng làm cho Dương Lam Hàng bị sét đánh!
Càng nhớ lại... suy nghĩ của cô càng hỗn loạn, căn bản cái gì cũng mù mờ!
...
Dương Lam Hàng ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay cô, không nói một lời, rót hai tách trà nhài, một tách đặt trước mặt cô.
Thôi chết rồi! Lăng Lăng đột nhiên sực nhớ ra, nửa giờ trước cô tỏ tình với Dương Lam Hàng, còn muốn cùng anh "qua đêm" để chứng minh tình cảm của mình, anh tin thật ư!!!
Cô vội vàng bỏ sách xuống. "Thầy Dương, thực xin lỗi, em có chút việc..."
Dương Lam Hàng nắm chặt cổ tay cô, giữ cô lại vị trí ban đầu. "Em còn muốn trốn tránh tới khi nào hả?"
"Em..." Cô không trốn tránh, nhưng cô không thể cho anh cái anh muốn.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Anh bình tĩnh nâng tách trà lên, uống một ngụm, nước trà hơi sóng sánh tiết lộ sự căng thẳng trong lòng anh. Buông tách trà, anh chập rãi mở miệng: "Em biết không? Lần đầu tiên bắt gặp ảnh chụp của em, nhìn thấy ánh mắt em, tôi liền tin tưởng vững chắc - em chính là cô gái sẽ bầu bạn với tôi cả đời... Tôi cho rằng tình cảm có thể từ từ bồi đắp, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi, em sớm muộn gì cũng sẽ thích tôi..." Lời thổ lộ của anh, ngữ điệu hơi run run của anh, tất cả đều lộ ra bi thương, khiến cô không thể duy trì hô hấp.
Đối mặt với sự thẳng thắn của anh, Lăng Lăng không thể lảng tránh thêm nữa. Cô nhìn anh, hốc mũi lẫn khóe mắt đều đau đớn. Cô cắn răng nén nỗi đau: "Đúng vậy! Em thích anh, anh là người đàn ông hấp dẫn nhất em từng thấy... Nhưng em đã có bạn trai, anh ấy mới là người em yêu nhất!"
Anh nắm chặt cổ tay cô, lực anh dùng rất lớn, tựa như muốn bóp nát xương cốt của cô: "Là Trịnh Minh Hạo ư?"
Nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trước mắt cô, lần này cô dung túng cho sự yếu đuối của bản thân, nhờ hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô mới có thể không cần nhìn rõ vẻ mặt tổn thương của Dương Lam Hàng. Cô chỉ có thể nói tiếp: "Không phải! Anh ấy là bạn online của em, anh có thể không tin, nhưng em thậm chí chưa bao giờ gặp anh ấy..."
Cô điều chỉnh một chút giọng nói nghẹn ngào: "Nhưng em thực sự rất yêu anh ấy, mất đi anh ấy, em không biết phải làm sao, em mỗi ngày đều..."
Ngoài ý muốn...
Câu nói tiếp theo của cô bị đôi môi anh đột ngột áp lên chặn đứng, hệt như tình huống xảy ra trong mơ -
Tay anh luồn vào mái tóc dài, kéo chiếc cổ mềm mại của cô, khiến môi cô không cách nào tránh đi nụ hôn mãnh liệt của anh...
******
Lăng Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi chảy qua gò má lạnh như băng. Không phải cô không muốn phản kháng, mà cô ở hiện thực càng yếu ớt hơn rất nhiều so với trong mơ, ở trong lòng anh, thân thể cô rã rời, ngay cả chút xíu sức lực để giãy dụa cũng không có.
Nếu đã xảy ra, vậy cứ tiếp nhận đi.
Cho dù chỉ một lần, cho dù cô rốt cuộc không thể tha thứ bản thân, cô vẫn muốn thể nghiệm một lần nhiệt độ cùng cảm giác trên đôi môi anh, sau đó, cô sẽ ghi nhớ thật kỹ, để sau này gặp lại trong mơ, cảm giác hôn môi sẽ không còn mơ hồ đến thế...
Cô nhớ rõ, môi anh mềm và ấm, còn vương hơi ấm và mùi thơm của trà, tản ra hương vị của riêng anh.
Mà mùi vị môi lưỡi dây dưa càng say lòng người hơn trong tưởng tượng...
Ai có thể hiểu được tình thế bất đắc dĩ của cô đây!
Tình yêu bùng cháy như ngọn lửa dữ, không thể dập tắt, môi cùng môi va chạm ngày càng sâu, thân thể cùng thân thể cọ xát ngày càng gấp gáp, đầu lưỡi trơn nhẵn của anh vờn lấy đôi môi nóng bỏng của cô, trong lúc mút mát để lộ ra khao khát đến hoàn toàn mất lý trí của người đàn ông... Cô cũng triệt để mất đi lý trí, cánh tay làm càn trườn lên cổ anh, dốc toàn lực ôm lấy anh, mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi của anh thâm nhập...
Nụ hôn của họ, mặc cho trúc trắc, mặc cho thiếu kỹ xảo, nhưng liệu còn gì có thể so sánh với loại nhịp tim cùng sự nồng nàn nguyên thủy nhất càng khiến người ta muốn ngừng mà không được này?
Có tình yêu... không cần đến kỹ xảo hôn hít dư thừa để khơi gợi nhiệt tình.
Ngọt và đắng, say và đau, chờ đợi và sở hữu, đã đủ để cho hai linh hồn trầm luân...
Dần dà, khao khát bỏng cháy đã muốn vượt qua mức nụ hôn có thể thỏa mãn. Tay cô lần tới lưng anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve da thịt ấm áp mà mạnh mẽ của anh, đây là cảm giác chân thực mà bàn phím và con chuột cứng ngắc không thể nào mang lại. Môi anh cũng dần trượt xuống, đặt dưới cằm cô, lưu lại trên cổ một chuỗi nụ hôn nồng nàn. Cô ngẩng đầu lên, luồng nhiệt ấm áp lạ lẫm lan ra toàn thân... Sau đó, ngón tay thon dài của anh cũng chậm chạp lần đến lưng cô, một đường khẽ vuốt bên hông cô, lại di chuyển lên từng chút một...
"Lăng Lăng... anh yêu em!" Anh khàn giọng ngâm khẽ.
Một câu nói, bỗng triệu hồi lý trí thất lạc của cô.
Anh yêu cô, toàn tâm toàn ý. Nhưng cô... chỉ muốn nhỡ kỹ một nụ hôn mà thôi... Sau đó, cô còn muốn đi gặp một người đàn ông khác... Tình yêu của cô sao có thể quá đáng như thế, ích kỷ như thế!
Cô đột ngột đẩy anh ra. Giờ phút này, cô rất hy vọng đây chỉ là mơ, sau khi tỉnh dậy, tất cả đều kết thúc. Đáng tiếc cô biết đây không phải! Bởi trong mơ nụ hôn sẽ không mê đắm đến vậy, trong mơ trái tim sẽ không đau đớn đến vậy!
"Em xin lỗi!" Sự ấm áp của tình cảm mãnh liệt qua đi, đôi môi nóng rát cho cô nếm trải mùi vị của hối hận.
Cô khóc ôm lấy Dương Lam Hàng, vùi mặt vào vai anh: "Tại sao lại như vậy? Em rốt cuộc đang làm cái gì?!"
"Em đừng khóc, em nghe anh giải thích đã..."
"Làm sao em có thể như vậy chứ!" Tiếng khóc của cô đầy tự trách. "Em rất xin lỗi anh, cũng rất xin lỗi anh ấy..."
"Lăng Lăng..." Dương Lam Hàng dịu dàng vỗ lưng cô, khàn giọng nói: "Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang..."
Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang. Vừa nghe thấy những lời này, Lăng Lăng sợ hãi ngồi thẳng dậy, hai tay lau nước mắt: "Anh nói gì cơ?"
"Lăng Lăng, anh... Anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!"
---------------------
(*) Cỏ dại: tên một tập thơ văn xuôi của Lỗ Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.