Chương 2: CHƯƠNG 2
Phía Nam có ba nơi cao
08/09/2024
2
Lục Trầm là cậu ấm nhà giàu ở Bắc Kinh, còn tôi chỉ là người xuất thân từ gia đình bình thường.
Năm học lớp 12, anh chuyển vào trường chúng tôi và trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Lúc đó, tôi vừa kết thúc một mối tình đơn phương không thành, trong lòng đầy oán hận.
Bất kể là thiếu gia hay tiểu thư, ai chọc vào tôi đều phải chịu bị mắng.
Lục Trầm ngày qua ngày bị tôi làm cho tức đến ngứa răng, nhưng cũng không biết làm sao.
Lâu dần, chúng tôi lại chơi chung với nhau.
Trở thành cặp đôi nổi loạn nổi tiếng trong trường.
Trận nổi tiếng là khi cả gan phá lốp xe của thầy chủ nhiệm, cả hai cùng phải lên đọc kiểm điểm trước toàn trường.
Việc đó là do tôi tự làm, vì không chịu được cách thầy lờ đi những vụ bắt nạt.
Lục Trầm lại đứng ra trước mặt tôi, khăng khăng nói anh mới là người chủ mưu.
Trên lễ đài, anh đọc bản kiểm điểm một cách đầy cảm xúc, học sinh bên dưới cười nghiêng ngả.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn anh, tim đập loạn nhịp.
Chuyện này bị mẹ anh biết, bà tìm tôi nói chuyện.
Mẹ Lục khí chất mạnh mẽ, bà lịch sự nhưng lạnh lùng cảnh báo tôi tránh xa Lục Trầm.
Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ra nước ngoài du học, sẽ không còn liên lạc với ai trong nước nữa.
Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết, tất nhiên biết rằng có mẹ chồng ác thì hậu quả sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Cảm xúc dành cho Lục Trầm lúc đó chưa đến mức khiến tôi muốn trải qua cuộc sống sóng gió.
Lý trí chiếm ưu thế.
Vì vậy, tôi buộc bản thân phải dập tắt những cảm xúc mới chớm nở ngay từ trong trứng nước.
Tôi cố ý xa lánh Lục Trầm cho đến khi tốt nghiệp.
Khi tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, ai đi đường nấy.
Anh lại xuất hiện dưới nhà tôi vào một buổi tối, mồ hôi ướt đẫm.
Gập lưng, hai tay chống lên đầu gối, thở không ra hơi, vô cùng nhếch nhác.
Chỉ có đôi mắt là sáng lạ thường, như cả dải ngân hà đã trú ngụ trong đó.
Thiếu niên có đôi mày thanh tú không giấu được nụ cười nơi khóe miệng, hai chiếc răng khểnh nhô ra.
Tôi chú ý đến đôi đầu gối sưng tấy của anh, lúc đó tôi mới biết anh đã "uy h.i.ế.p và dụ dỗ" người mẹ nghiêm khắc của mình như thế nào.
Quỳ suốt hai ngày hai đêm, hứa sẽ trở thành người kế nghiệp đủ tư cách, cuối cùng mới khiến bà đồng ý.
“Anh Anh, anh biết là vì mẹ anh gây áp lực nên em mới xa lánh anh.
“Em yên tâm, mẹ anh đã đồng ý để anh ở lại trong nước, cũng sẽ không cấm cản chúng ta ở bên nhau nữa, em không cần phải nặng lòng!
“Bây giờ, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tiếng ve mùa hạ kêu râm ran, nhưng lời tỏ tình của Lục Trầm lại rõ mồn một truyền vào màng nhĩ.
Tình cảm đã cố kìm nén giờ đây như bùng nổ, dòng m.á.u trong cơ thể như sôi trào.
Tim đập dồn dập đến ù tai.
Anh không cố chấp làm khó khiến tôi bối rối, mà lặng lẽ mở lối cho chúng tôi, chỉ để tôi thấy được phong cảnh tươi đẹp trên con đường ấy.
Dù lý trí như tôi, cũng không thể cưỡng lại tình cảm nồng cháy này.
Thế nên, tôi chủ động nắm lấy tay anh.
Bố mẹ tôi đều là bác sĩ, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rồi nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Nhưng nhà bố tôi rất nghèo, lại có người mẹ bệnh nặng cần chăm sóc.
Ông ngoại tôi không ủng hộ họ đến với nhau.
Mẹ tôi lần đầu tiên phản kháng, từ chối tất cả những người mà gia đình giới thiệu, quyết chỉ cưới bố tôi.
Bố tôi không đương nhiên chấp nhận để mẹ tôi cùng ông sống những ngày tháng cơ cực.
Ông làm việc quần quật để nhận được sự công nhận từ cấp trên.
Chủ động hóa giải mâu thuẫn, lấy lòng bố mẹ vợ tương lai.
Cùng ông ngoại đi câu cá, giúp bà ngoại đi chợ, cuối cùng dùng sự chân thành cảm động được họ.
Nhờ vào tấm gương mà bố mẹ đã xây dựng suốt bao nhiêu năm qua, tôi sớm hiểu được rằng, tình yêu phải xuất phát từ cả hai phía thì mới lâu bền.
Người con dâu lý tưởng mà mẹ Lục mong muốn đương nhiên phải môn đăng hộ đối, xuất sắc và đủ để bà tự hào.
Nhìn lại tôi, gia cảnh bình thường, học hành cũng chẳng xuất sắc, còn thường làm bố mẹ đau đầu.
Đứng ở vị trí của bà, tôi thực sự không phải là người phù hợp với Lục Trầm.
Cho dù bây giờ bà miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi ở bên nhau, sau này cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn vì đủ loại vấn đề.
Mà Lục Trầm, người đứng giữa, chắc chắn sẽ là người khổ sở nhất.
Cha anh qua đời vì tai nạn xe, mẹ anh phải gánh vác cả tập đoàn, trở thành một nữ cường nhân quyết đoán trên thương trường.
Hai mẹ con ít có thời gian gặp nhau, Lục Trầm vừa yêu vừa hận mẹ.
Nhiều hành vi nổi loạn của anh đều là để bà có thể chú ý đến mình nhiều hơn một chút.
Miệng thì không chịu nói ra, nhưng trong lòng vẫn khao khát được gần gũi với mẹ.
Vì Lục Trầm đã sẵn sàng để xóa bỏ rào cản giữa chúng tôi, tôi đương nhiên cũng phải đáp lại bằng hành động.
Vì vậy, tôi sẽ không trở thành quả b.o.m hẹn giờ giữa hai mẹ con họ.
Chủ động giải quyết những mâu thuẫn tiềm tàng trong tương lai, giành được sự công nhận từ mẹ Lục, đó là câu trả lời của tôi.
Lục Trầm là cậu ấm nhà giàu ở Bắc Kinh, còn tôi chỉ là người xuất thân từ gia đình bình thường.
Năm học lớp 12, anh chuyển vào trường chúng tôi và trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Lúc đó, tôi vừa kết thúc một mối tình đơn phương không thành, trong lòng đầy oán hận.
Bất kể là thiếu gia hay tiểu thư, ai chọc vào tôi đều phải chịu bị mắng.
Lục Trầm ngày qua ngày bị tôi làm cho tức đến ngứa răng, nhưng cũng không biết làm sao.
Lâu dần, chúng tôi lại chơi chung với nhau.
Trở thành cặp đôi nổi loạn nổi tiếng trong trường.
Trận nổi tiếng là khi cả gan phá lốp xe của thầy chủ nhiệm, cả hai cùng phải lên đọc kiểm điểm trước toàn trường.
Việc đó là do tôi tự làm, vì không chịu được cách thầy lờ đi những vụ bắt nạt.
Lục Trầm lại đứng ra trước mặt tôi, khăng khăng nói anh mới là người chủ mưu.
Trên lễ đài, anh đọc bản kiểm điểm một cách đầy cảm xúc, học sinh bên dưới cười nghiêng ngả.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn anh, tim đập loạn nhịp.
Chuyện này bị mẹ anh biết, bà tìm tôi nói chuyện.
Mẹ Lục khí chất mạnh mẽ, bà lịch sự nhưng lạnh lùng cảnh báo tôi tránh xa Lục Trầm.
Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ra nước ngoài du học, sẽ không còn liên lạc với ai trong nước nữa.
Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết, tất nhiên biết rằng có mẹ chồng ác thì hậu quả sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Cảm xúc dành cho Lục Trầm lúc đó chưa đến mức khiến tôi muốn trải qua cuộc sống sóng gió.
Lý trí chiếm ưu thế.
Vì vậy, tôi buộc bản thân phải dập tắt những cảm xúc mới chớm nở ngay từ trong trứng nước.
Tôi cố ý xa lánh Lục Trầm cho đến khi tốt nghiệp.
Khi tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, ai đi đường nấy.
Anh lại xuất hiện dưới nhà tôi vào một buổi tối, mồ hôi ướt đẫm.
Gập lưng, hai tay chống lên đầu gối, thở không ra hơi, vô cùng nhếch nhác.
Chỉ có đôi mắt là sáng lạ thường, như cả dải ngân hà đã trú ngụ trong đó.
Thiếu niên có đôi mày thanh tú không giấu được nụ cười nơi khóe miệng, hai chiếc răng khểnh nhô ra.
Tôi chú ý đến đôi đầu gối sưng tấy của anh, lúc đó tôi mới biết anh đã "uy h.i.ế.p và dụ dỗ" người mẹ nghiêm khắc của mình như thế nào.
Quỳ suốt hai ngày hai đêm, hứa sẽ trở thành người kế nghiệp đủ tư cách, cuối cùng mới khiến bà đồng ý.
“Anh Anh, anh biết là vì mẹ anh gây áp lực nên em mới xa lánh anh.
“Em yên tâm, mẹ anh đã đồng ý để anh ở lại trong nước, cũng sẽ không cấm cản chúng ta ở bên nhau nữa, em không cần phải nặng lòng!
“Bây giờ, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tiếng ve mùa hạ kêu râm ran, nhưng lời tỏ tình của Lục Trầm lại rõ mồn một truyền vào màng nhĩ.
Tình cảm đã cố kìm nén giờ đây như bùng nổ, dòng m.á.u trong cơ thể như sôi trào.
Tim đập dồn dập đến ù tai.
Anh không cố chấp làm khó khiến tôi bối rối, mà lặng lẽ mở lối cho chúng tôi, chỉ để tôi thấy được phong cảnh tươi đẹp trên con đường ấy.
Dù lý trí như tôi, cũng không thể cưỡng lại tình cảm nồng cháy này.
Thế nên, tôi chủ động nắm lấy tay anh.
Bố mẹ tôi đều là bác sĩ, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rồi nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Nhưng nhà bố tôi rất nghèo, lại có người mẹ bệnh nặng cần chăm sóc.
Ông ngoại tôi không ủng hộ họ đến với nhau.
Mẹ tôi lần đầu tiên phản kháng, từ chối tất cả những người mà gia đình giới thiệu, quyết chỉ cưới bố tôi.
Bố tôi không đương nhiên chấp nhận để mẹ tôi cùng ông sống những ngày tháng cơ cực.
Ông làm việc quần quật để nhận được sự công nhận từ cấp trên.
Chủ động hóa giải mâu thuẫn, lấy lòng bố mẹ vợ tương lai.
Cùng ông ngoại đi câu cá, giúp bà ngoại đi chợ, cuối cùng dùng sự chân thành cảm động được họ.
Nhờ vào tấm gương mà bố mẹ đã xây dựng suốt bao nhiêu năm qua, tôi sớm hiểu được rằng, tình yêu phải xuất phát từ cả hai phía thì mới lâu bền.
Người con dâu lý tưởng mà mẹ Lục mong muốn đương nhiên phải môn đăng hộ đối, xuất sắc và đủ để bà tự hào.
Nhìn lại tôi, gia cảnh bình thường, học hành cũng chẳng xuất sắc, còn thường làm bố mẹ đau đầu.
Đứng ở vị trí của bà, tôi thực sự không phải là người phù hợp với Lục Trầm.
Cho dù bây giờ bà miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi ở bên nhau, sau này cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn vì đủ loại vấn đề.
Mà Lục Trầm, người đứng giữa, chắc chắn sẽ là người khổ sở nhất.
Cha anh qua đời vì tai nạn xe, mẹ anh phải gánh vác cả tập đoàn, trở thành một nữ cường nhân quyết đoán trên thương trường.
Hai mẹ con ít có thời gian gặp nhau, Lục Trầm vừa yêu vừa hận mẹ.
Nhiều hành vi nổi loạn của anh đều là để bà có thể chú ý đến mình nhiều hơn một chút.
Miệng thì không chịu nói ra, nhưng trong lòng vẫn khao khát được gần gũi với mẹ.
Vì Lục Trầm đã sẵn sàng để xóa bỏ rào cản giữa chúng tôi, tôi đương nhiên cũng phải đáp lại bằng hành động.
Vì vậy, tôi sẽ không trở thành quả b.o.m hẹn giờ giữa hai mẹ con họ.
Chủ động giải quyết những mâu thuẫn tiềm tàng trong tương lai, giành được sự công nhận từ mẹ Lục, đó là câu trả lời của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.