Chương 34
Trang Ruby
27/12/2021
- Cậu nói sao? ( ông nhíu mày hỏi)
-Vân mới là con gái ruột của chú.
Ông bà nghe Quân nói thế chắc có lẽ thấy như một trò cười:
- Nực cười! Cậu tưởng tôi là đứa trẻ lên ba để cậu dắt mũi?
Tôi vẫn đứng lặng yên quan sát hai người. Dường như hai người vẫn chưa thể nào tin nổi, và còn xem lời Quân nói là bịa đặt. Phải rồi, ngay cả tôi, tôi cũng khó chấp nhận cơ mà.
Còn Thư nãy giờ vẫn một mực khóc rống lên, vừa run sợ vừa nói:
- Bố mẹ…bố mẹ đừng tin lời những người này nói. Họ bịa đặt đấy, chủ yếu là không muốn nhà mình kiện cô ta ( tay Thư chỉ vào mặt tôi)
Mẹ hờ của tôi cũng tiếp lời Thư:
- Đúng đó ông bà chủ. Tôi đẻ ra cái Vân, sao cái Vân có thể là con ông bà chủ được. Đừng nghe lời chúng nó nói, chúng nó điêu ấy.
Đáp lại những lời nói đó, Quân chỉ lạnh lùng rút trong túi ra tờ kết quả xét nghiệm ADN chính thức đưa cho bố mẹ tôi. Lúc này Thư có muốn giựt cũng bị Quân ngăn lại. Ông bà bàng hoàng không khép nổi miệng khi cúi xuống nhìn tờ kết quả ADN. Có lẽ sự việc này quá sốc, sốc đến nỗi ông không dám tin đây là sự thật, ông hỏi :
- Làm sao tôi tin được kết quả này là thật? Làm sao con gái tôi lại là con bé này?
Từng lời ông nói giống như từng mảnh thủy tinh vụn cắt vào da thịt tôi. Cảm xúc khi đó của ông bà là điều dễ hiểu mà sao tôi vẫn thấy tủi thân lắm. Cả người tôi cứng ngắc, trước kia từng trải qua rất nhiều cảm xúc, thế nhưng cảm xúc này thật sự khó chịu, cổ họng tôi nghẹn cứng lại nhìn thái độ của hai người.
Và cũng vào khoảnh khắc căng thẳng ấy, bà quản gia báo bà nội đã tỉnh lại. Hoá ra bà đã được xuất viện 5 hôm nay và đang nằm chăm sóc tại nhà. Chẳng biết có phải trời thương tôi hay tất cả chỉ là một sự trùng hợp. Bà nội tỉnh lại đúng khoảnh khắc quan trọng nhất. Mà lúc đó Quân cũng bảo tôi người của anh đã bắt được mấy thằng du côn kia.
Bà nội tỉnh lại nhưng không nói được gì nhiều, mắt bà trân trân nhìn tôi, tay chỉ về phía cánh tủ, nói duy nhất một chữ “mở”.
Cánh tủ được bố tôi mở khoá, trong đó vỏn vẹn đựng một chiếc phong bao màu vàng, mà đó chính là kết quả xét nghiệm ADN của tôi và bố tôi với kết quả “ CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA - CON”.
Bố tôi dường như vẫn không thể tin nổi còn hỏi bà nội tôi lần nữa:
- Con là bố của con bé này?
Bà nội gật đầu. Lúc đó, cả bố và mẹ đều sững sờ quay sang nhìn tôi. Tôi thấy viền mắt hai người bỗng chốc đỏ hoe, chỉ một chút nữa thôi là có thể rơi nước mắt. Mà tôi lúc này cổ họng nghẹn đắng lại không thốt lên lời. Bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu điều muốn hỏi cứ ứ nghẹn trong tim.
Thế rồi, cả hai người, từng bước chân tiến về phía tôi, chẳng hiểu sao lúc đó có một áp lực nào đó khiến tôi lùi chân lại. Hai ông bà cùng lên tiếng hỏi:
- Con…thực sự là con gái của bố mẹ sao?
Tôi nhìn mẹ, bờ vai đang run lên, trong một giây ngắn ngủi nước mắt mẹ thi nhau tuôn rơi. Mẹ vẫn khóc, giọng lạc đi:
- Cho mẹ ôm con được không?
Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, bà ôm chầm lấy tôi. Thấy bà khóc tôi cảm thấy tim mình như nghẹn đắng lại. Hơn hai mươi năm trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình cảm của một người mẹ. Tôi nhìn bà khóc, tôi cũng không nhịn được mà nói:
- Mẹ ơi…đừng khóc nữa.
Bà nghe tôi nói thế, vội vàng buông người tôi ra, xúc động hỏi:
- Con vừa gọi mẹ là gì cơ?
- Mẹ!
Tôi nói xong bà bật khóc thành tiếng, giống như cảm xúc vừa vỡ oà. Thế rồi, bà từ từ đưa bàn tay chạm nhẹ vào mặt tôi. Nhìn thẳng vào đôi mắt bà, tôi thấy đôi mắt ấy tràn đầy bi thương, có lẽ nghẹn ngào không lên lời. Phải mất một lúc rất lâu, bà mới nói:
- Mẹ…mẹ xin lỗi con gái. Cái tát hôm ấy có phải là rất đau?
Bà nói đến đây, hai hàng nước mắt lại tuôn như mưa. Tôi nghĩ chắc có lẽ bà đang nhớ đến cái hôm ở viện đã tát tôi một cái rất mạnh. Tôi thấy vậy nắm tay bà đáp:
- Con không sao..mẹ không có lỗi gì cả. Lỗi là do bà ta gây ra.
- Con gái…bố đã gây cho con quá nhiều tổn thương. Bố mẹ….
Ông vừa nói cổ họng vừa nghẹn lại, tôi ngước mắt nhìn ông, người đàn ông cao lớn vĩ đại ấy đã rơi nước mắt. Thế rồi ông lại nói tiếp:
- Xin lỗi con…xin lỗi con…!!! Bố…bố thật không xứng đáng làm người bố tốt. Nghĩ tới những lời nói bố từng nói với con…bố…bố…
Lúc đó Quân thấy ông xúc động quá nên đã đi tới vỗ vai ông vài cái như những lời an ủi mà người đàn ông hay dành cho nhau. Tôi nhìn ông bà, vừa khóc vừa nói:
- Bố mẹ nhận con là tốt rồi…mọi chuyện cũng đã qua, con chỉ sợ bố mẹ không nhận con.
- Sao bố mẹ lại không nhận con? Con mới là con gái ruột của bố mẹ. Ngay từ đầu gặp con, mẹ đã có cảm tình rất đặc biệt với con. Vậy mà mẹ đã ích kỷ mà làm tổn thương con.
- Bố còn nói những lời không hay với con.
Hai ông bà thi nhau nói hết những tâm sự lòng mình lúc này. Mà ai cũng ướt đẫm nước mắt cả. Thế rồi bất ngờ giọng Thư vang lên:
- Tránh ra…các người có quyền gì mà ngăn cản tôi?
Nghe vậy mọi người đều chạy ra bên ngoài, Thư cùng mẹ cô ta đang tay xách nách mang bị người của Quân ngăn lại. Chiếc túi từ trên tay cô ta bất ngờ rơi xuống, Thư vừa nhìn đột nhiên lảo đảo lùi lại.
Mẹ tôi nhìn Thư, từ từ lên tiếng:
- Con định đi đâu?
- Mẹ…tại sao mẹ lại nhận nó làm con? Con đã thấy hết rồi, bố mẹ đã nhận nó?
- Vì Vân mới là con ruột của bố mẹ.
Mẹ tôi lạnh lùng thẳng thắn trả lời Thư. Bố tôi lên tiếng hỏi tiếp:
- Bây giờ tôi mới hỏi bà Chung. Tại sao bà lại nuôi con gái tôi? Và cái Thư có phải con gái bà?
Nghe bố tôi hỏi, mặt bà ta cơ hồ cắt không ra giọt máu. Nhanh như chớp, bà ta quỳ xuống chắp tay trước mặt bố mẹ tôi mà van xin:
- Tôi xin ông bà chủ, tất cả là lỗi của tôi. Con bé Thư không biết gì hết. Nó cũng chỉ là người vô tội. Là tôi tham giàu nên đã nảy ra ý định tráo đổi hai đứa. Xin ông bà vẫn thương lấy con bé.
Tôi nhìn bà ta, con gái bà ta vô tội sao? Vô tội đến mức lập ra cả âm mưu để hại bà nội. Vô tội đến mức âm thầm nhận nhau rồi bàn mưu chiếm tài sản? Đó gọi là vô tội sao? Tôi nhàn nhạt cất lời:
- Hai người muốn giết hại bà nội để giấu nhẹm chuyện này đi thì còn gì gọi là vô tội nữa hả?
Nghe tôi nói thế, ai cũng sững sờ ngạc nhiên. Tôi mới bắt đầu kể cho mọi người nghe những gì đã nghe thấy ở bệnh viện. Bố mẹ tôi nghe xong đều sốc, đưa đôi mắt thất vọng nhìn Thư. Bố tôi nói có thể tha thứ cho tất cả mọi chuyện nhưng riêng việc muốn hại bà nội và hại tôi thì không bao giờ bỏ qua. Thư nhìn ánh mắt lạnh lùng của bố tôi, ánh mắt vô tình của mẹ tôi, bất chợt buông thõng hai tay xuống rồi ngồi khuỵ xuống nền đất, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi trên gương mặt đau khổ.
- Hai mấy năm qua, con chung sống với bố mẹ. Cuối cùng vẫn thua một đứa con gái ruột chưa từng chung sống với bố mẹ ngày nào. Bố mẹ ác lắm!
Bố tôi ngửa cổ lên rồi nói:
- Nể tình cô là con gái của chúng tôi trong suốt hơn hai mươi năm qua. Tôi sẽ không truy cứu những lỗi lầm của quá khứ nữa. Từ nay, nhà họ Vũ chúng tôi với cô ân đoạn nghĩa tuyệt!
Dường như Thư biết mình không thể van xin được nữa hoặc có van xin cũng vô ích nên chỉ ngồi sụp xuống đất mà khóc. Sau đó bố tôi lại nói tiếp:
- Còn bà Chung, bà nghe đây. Những gì mà đã gây ra cho gia đình tôi, con gái tôi, tôi sẽ khiến bà phải trả cái giá đắt nhất.
Tôi nhìn bà ta không ngừng quỳ sụp xuống chân bố tôi van xin mà không cầm được lòng. Tôi không còn lời nào để nói về bà ấy, nhưng nghĩ đến thằng Tý, nghĩ đến thời gian hơn hai mươi năm qua tôi đành lên tiếng:
- Con xin bố, xin bố tha cho bà ấy. Dù sao bà ấy cũng có công nuôi dưỡng con.
Bố tôi nghe tôi nói thế liền gật đầu nói:
- Được, bố nghe con…mọi chuyện nghe con.
Mọi đồ đạc của hai mẹ con nhà Thư bị bố mẹ tôi cho người dọn hết ra ngoài. Sau khi hai người họ đi khỏi thì mẹ tôi thất thần ngồi xuống. Tôi biết cảm giác lúc này của mẹ, vì dù sao đi nữa Thư cũng là do mẹ tôi một tay nuôi nấng chăm sóc suốt bao năm qua.
Sau đấy tôi cũng chưa kịp nói gì nhiều với bố mẹ thì phải ra về vì bà vú ở nhà gọi cu Chin bị sốt. Hôm nay, tôi đã chính thức nhận lại bố mẹ, mà không hiểu sao lòng vẫn cảm thấy như thiếu thiếu một thứ gì đó.
Chiều đó bố mẹ tôi có qua nhà, ông bà mang theo rất nhiều đồ cho cu Chin, bà còn tự tay làm mấy món ăn vặt mà tôi thích. Bà bảo:
- Mẹ nghe Quân nói con thích ăn mấy món này.
- Dạ vâng, con cảm ơn ạ.
- Vân à.
- Dạ.
- Bố mẹ biết con vẫn chưa thích nghi được cái sự thật này. Nhưng bố mẹ sẽ cố gắng bù đắp những tổn thương mà con đã trải qua. Bố mẹ cũng đã biết hết người đàn bà độc ác đấy đã đối xử với con như thế nào rồi. Mẹ không dám tưởng tượng vì mẹ nghĩ thôi mà lòng đã đau quặn thắt. Bố mẹ đều yêu con.
- Dạ vâng, mọi chuyện cũng qua rồi ạ. Quan trọng cuối cùng gia đình mình tìm lại được nhau. Trong cái rủi vẫn có cái may.mà bà nội thế nào rồi ạ?
- Bác sĩ khám cho bà kêu bà tiến triển rất tốt. Chẳng mấy bà khoẻ lại đâu. Chắc bà mong con lắm đấy.
- Dạ mẹ. Bố mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều mà nặng lòng về chuyện của con nhé.
- Bố mẹ biết rồi. Trưa nay bố con bảo sang tuần sẽ tổ chức họp báo và làm tiệc giới thiệu cho mọi người biết về con.
- Con nghĩ không cần thiết phải làm lớn vậy đâu ạ.
- Con gái ngốc. Vì con xứng đáng…và vì con là con gái của bố mẹ.
Tôi mỉm cười hạnh phúc gật đầu. Ông bà ở lại chơi với cu Chin tới gần tối mới về. Mà hôm nay đúng ngày con nóng sốt nên thành ra cũng không theo ông bà mấy, lúc nào cũng bám chặt mẹ không rời. Tối đó cu cậu bắt mẹ ôm đi ngủ, Quân thấy vậy lại bắt đầu trêu:
- Bố nhường vợ bố cho con ngày hôm nay thôi đấy.
- Anh thì…con đang bệnh đó.
- Anh cũng đang bệnh mà.
- Anh bệnh gì?
- Bệnh tương tư em!
Tôi lườm nhẹ Quân một cái, đúng là cái đồ xấu xa mà. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng trôi qua từng ngày cho tới khi trước ngày họp báo diễn ra một ngày. Hôm đó tôi đang trên đường đi mua ít đồ cho cu Chin thì bất ngờ một lực rất mạnh từ đâu đập thẳng vào gáy khiến tôi toàn thân ngã quỵ xuống đất. Trước khi mất đi ý thức tôi vẫn kịp nghe giọng của Thư vang lên:
- Tao với mày cùng chết!
Tôi không biết mình ngất đi bao lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình ngồi trong một chiếc xe. Nhìn sang bên cạnh tôi thấy đó là Thư đang lái xe:
- Tỉnh rồi à? Tỉnh đi để cảm nhận được cái chết nó đau đớn thế nào?
- Thư…cô tính làm gì? Dừng xe lại.
Tôi càng nói tốc độ xe càng nhanh…tôi nhìn khuôn mặt Thư, hình như cô ta đã đang mất kiểm soát rồi. Tôi bình tĩnh nói:
- Thư… tôi xin cô, cô nghe tôi nói. Dừng lại.
- Mắc mớ gì tao phải dừng lại. Tao đã mất hết tất cả rồi…tao không muốn sống khổ, sống hèn…tao chết thì mày cũng phải chết.
Tôi cố gắng tìm chỗ nhấn phanh chân nhưng Thư lại càng lúc càng tăng tốc thật nhanh trên con đường hai bên là hai bờ vực. Chúng tôi giằng co nhau một hồi, khoảnh khắc chiếc xe lao thẳng xuống vực cũng là lúc tôi dần chấp nhận được sự thật. Nếu có kiếp sau em vẫn muốn gặp anh lần nữa - PHẠM THIẾU QUÂN…nếu có kiếp sau mẹ vẫn muốn làm mẹ của con - PHẠM MINH ĐỨC…tạm biệt những người tôi yêu thương!!!!
1 năm sau…
Tiết thanh minh năm ấy, khí trời lành lạnh mưa phùn lất phất, mang một vẻ buồn man mác…tôi ngồi ở bậc thềm trước một căn nhà sàn, bên tai bỗng nhiên văng vẳng giọng nói trầm ấm của một người đàn ông “ Anh và con vẫn ở đây đợi em”. Ngước mắt lên nhìn bầu trời cao, đầu tôi như muốn vỡ làm đôi, tôi đau đớn ôm đầu vật vã, nhiều lúc đau quá chỉ muốn bổ cái đầu này ra xem trong đó có gì mà khiến người ta đau như thế.
Thế rồi bất chợt một cái đập tay vào người khiến tôi như bừng tỉnh.
- Này cháu…lại làm sao đấy?
Tôi thẫn thờ nhìn bà lão ngoài 80 tuổi trước mặt, tôi rơi mắt nói:
- Bà ơi…hình như cháu đã bỏ quên điều gì quan trọng rồi!
Hoàn chính văn
-Vân mới là con gái ruột của chú.
Ông bà nghe Quân nói thế chắc có lẽ thấy như một trò cười:
- Nực cười! Cậu tưởng tôi là đứa trẻ lên ba để cậu dắt mũi?
Tôi vẫn đứng lặng yên quan sát hai người. Dường như hai người vẫn chưa thể nào tin nổi, và còn xem lời Quân nói là bịa đặt. Phải rồi, ngay cả tôi, tôi cũng khó chấp nhận cơ mà.
Còn Thư nãy giờ vẫn một mực khóc rống lên, vừa run sợ vừa nói:
- Bố mẹ…bố mẹ đừng tin lời những người này nói. Họ bịa đặt đấy, chủ yếu là không muốn nhà mình kiện cô ta ( tay Thư chỉ vào mặt tôi)
Mẹ hờ của tôi cũng tiếp lời Thư:
- Đúng đó ông bà chủ. Tôi đẻ ra cái Vân, sao cái Vân có thể là con ông bà chủ được. Đừng nghe lời chúng nó nói, chúng nó điêu ấy.
Đáp lại những lời nói đó, Quân chỉ lạnh lùng rút trong túi ra tờ kết quả xét nghiệm ADN chính thức đưa cho bố mẹ tôi. Lúc này Thư có muốn giựt cũng bị Quân ngăn lại. Ông bà bàng hoàng không khép nổi miệng khi cúi xuống nhìn tờ kết quả ADN. Có lẽ sự việc này quá sốc, sốc đến nỗi ông không dám tin đây là sự thật, ông hỏi :
- Làm sao tôi tin được kết quả này là thật? Làm sao con gái tôi lại là con bé này?
Từng lời ông nói giống như từng mảnh thủy tinh vụn cắt vào da thịt tôi. Cảm xúc khi đó của ông bà là điều dễ hiểu mà sao tôi vẫn thấy tủi thân lắm. Cả người tôi cứng ngắc, trước kia từng trải qua rất nhiều cảm xúc, thế nhưng cảm xúc này thật sự khó chịu, cổ họng tôi nghẹn cứng lại nhìn thái độ của hai người.
Và cũng vào khoảnh khắc căng thẳng ấy, bà quản gia báo bà nội đã tỉnh lại. Hoá ra bà đã được xuất viện 5 hôm nay và đang nằm chăm sóc tại nhà. Chẳng biết có phải trời thương tôi hay tất cả chỉ là một sự trùng hợp. Bà nội tỉnh lại đúng khoảnh khắc quan trọng nhất. Mà lúc đó Quân cũng bảo tôi người của anh đã bắt được mấy thằng du côn kia.
Bà nội tỉnh lại nhưng không nói được gì nhiều, mắt bà trân trân nhìn tôi, tay chỉ về phía cánh tủ, nói duy nhất một chữ “mở”.
Cánh tủ được bố tôi mở khoá, trong đó vỏn vẹn đựng một chiếc phong bao màu vàng, mà đó chính là kết quả xét nghiệm ADN của tôi và bố tôi với kết quả “ CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA - CON”.
Bố tôi dường như vẫn không thể tin nổi còn hỏi bà nội tôi lần nữa:
- Con là bố của con bé này?
Bà nội gật đầu. Lúc đó, cả bố và mẹ đều sững sờ quay sang nhìn tôi. Tôi thấy viền mắt hai người bỗng chốc đỏ hoe, chỉ một chút nữa thôi là có thể rơi nước mắt. Mà tôi lúc này cổ họng nghẹn đắng lại không thốt lên lời. Bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu điều muốn hỏi cứ ứ nghẹn trong tim.
Thế rồi, cả hai người, từng bước chân tiến về phía tôi, chẳng hiểu sao lúc đó có một áp lực nào đó khiến tôi lùi chân lại. Hai ông bà cùng lên tiếng hỏi:
- Con…thực sự là con gái của bố mẹ sao?
Tôi nhìn mẹ, bờ vai đang run lên, trong một giây ngắn ngủi nước mắt mẹ thi nhau tuôn rơi. Mẹ vẫn khóc, giọng lạc đi:
- Cho mẹ ôm con được không?
Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, bà ôm chầm lấy tôi. Thấy bà khóc tôi cảm thấy tim mình như nghẹn đắng lại. Hơn hai mươi năm trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình cảm của một người mẹ. Tôi nhìn bà khóc, tôi cũng không nhịn được mà nói:
- Mẹ ơi…đừng khóc nữa.
Bà nghe tôi nói thế, vội vàng buông người tôi ra, xúc động hỏi:
- Con vừa gọi mẹ là gì cơ?
- Mẹ!
Tôi nói xong bà bật khóc thành tiếng, giống như cảm xúc vừa vỡ oà. Thế rồi, bà từ từ đưa bàn tay chạm nhẹ vào mặt tôi. Nhìn thẳng vào đôi mắt bà, tôi thấy đôi mắt ấy tràn đầy bi thương, có lẽ nghẹn ngào không lên lời. Phải mất một lúc rất lâu, bà mới nói:
- Mẹ…mẹ xin lỗi con gái. Cái tát hôm ấy có phải là rất đau?
Bà nói đến đây, hai hàng nước mắt lại tuôn như mưa. Tôi nghĩ chắc có lẽ bà đang nhớ đến cái hôm ở viện đã tát tôi một cái rất mạnh. Tôi thấy vậy nắm tay bà đáp:
- Con không sao..mẹ không có lỗi gì cả. Lỗi là do bà ta gây ra.
- Con gái…bố đã gây cho con quá nhiều tổn thương. Bố mẹ….
Ông vừa nói cổ họng vừa nghẹn lại, tôi ngước mắt nhìn ông, người đàn ông cao lớn vĩ đại ấy đã rơi nước mắt. Thế rồi ông lại nói tiếp:
- Xin lỗi con…xin lỗi con…!!! Bố…bố thật không xứng đáng làm người bố tốt. Nghĩ tới những lời nói bố từng nói với con…bố…bố…
Lúc đó Quân thấy ông xúc động quá nên đã đi tới vỗ vai ông vài cái như những lời an ủi mà người đàn ông hay dành cho nhau. Tôi nhìn ông bà, vừa khóc vừa nói:
- Bố mẹ nhận con là tốt rồi…mọi chuyện cũng đã qua, con chỉ sợ bố mẹ không nhận con.
- Sao bố mẹ lại không nhận con? Con mới là con gái ruột của bố mẹ. Ngay từ đầu gặp con, mẹ đã có cảm tình rất đặc biệt với con. Vậy mà mẹ đã ích kỷ mà làm tổn thương con.
- Bố còn nói những lời không hay với con.
Hai ông bà thi nhau nói hết những tâm sự lòng mình lúc này. Mà ai cũng ướt đẫm nước mắt cả. Thế rồi bất ngờ giọng Thư vang lên:
- Tránh ra…các người có quyền gì mà ngăn cản tôi?
Nghe vậy mọi người đều chạy ra bên ngoài, Thư cùng mẹ cô ta đang tay xách nách mang bị người của Quân ngăn lại. Chiếc túi từ trên tay cô ta bất ngờ rơi xuống, Thư vừa nhìn đột nhiên lảo đảo lùi lại.
Mẹ tôi nhìn Thư, từ từ lên tiếng:
- Con định đi đâu?
- Mẹ…tại sao mẹ lại nhận nó làm con? Con đã thấy hết rồi, bố mẹ đã nhận nó?
- Vì Vân mới là con ruột của bố mẹ.
Mẹ tôi lạnh lùng thẳng thắn trả lời Thư. Bố tôi lên tiếng hỏi tiếp:
- Bây giờ tôi mới hỏi bà Chung. Tại sao bà lại nuôi con gái tôi? Và cái Thư có phải con gái bà?
Nghe bố tôi hỏi, mặt bà ta cơ hồ cắt không ra giọt máu. Nhanh như chớp, bà ta quỳ xuống chắp tay trước mặt bố mẹ tôi mà van xin:
- Tôi xin ông bà chủ, tất cả là lỗi của tôi. Con bé Thư không biết gì hết. Nó cũng chỉ là người vô tội. Là tôi tham giàu nên đã nảy ra ý định tráo đổi hai đứa. Xin ông bà vẫn thương lấy con bé.
Tôi nhìn bà ta, con gái bà ta vô tội sao? Vô tội đến mức lập ra cả âm mưu để hại bà nội. Vô tội đến mức âm thầm nhận nhau rồi bàn mưu chiếm tài sản? Đó gọi là vô tội sao? Tôi nhàn nhạt cất lời:
- Hai người muốn giết hại bà nội để giấu nhẹm chuyện này đi thì còn gì gọi là vô tội nữa hả?
Nghe tôi nói thế, ai cũng sững sờ ngạc nhiên. Tôi mới bắt đầu kể cho mọi người nghe những gì đã nghe thấy ở bệnh viện. Bố mẹ tôi nghe xong đều sốc, đưa đôi mắt thất vọng nhìn Thư. Bố tôi nói có thể tha thứ cho tất cả mọi chuyện nhưng riêng việc muốn hại bà nội và hại tôi thì không bao giờ bỏ qua. Thư nhìn ánh mắt lạnh lùng của bố tôi, ánh mắt vô tình của mẹ tôi, bất chợt buông thõng hai tay xuống rồi ngồi khuỵ xuống nền đất, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi trên gương mặt đau khổ.
- Hai mấy năm qua, con chung sống với bố mẹ. Cuối cùng vẫn thua một đứa con gái ruột chưa từng chung sống với bố mẹ ngày nào. Bố mẹ ác lắm!
Bố tôi ngửa cổ lên rồi nói:
- Nể tình cô là con gái của chúng tôi trong suốt hơn hai mươi năm qua. Tôi sẽ không truy cứu những lỗi lầm của quá khứ nữa. Từ nay, nhà họ Vũ chúng tôi với cô ân đoạn nghĩa tuyệt!
Dường như Thư biết mình không thể van xin được nữa hoặc có van xin cũng vô ích nên chỉ ngồi sụp xuống đất mà khóc. Sau đó bố tôi lại nói tiếp:
- Còn bà Chung, bà nghe đây. Những gì mà đã gây ra cho gia đình tôi, con gái tôi, tôi sẽ khiến bà phải trả cái giá đắt nhất.
Tôi nhìn bà ta không ngừng quỳ sụp xuống chân bố tôi van xin mà không cầm được lòng. Tôi không còn lời nào để nói về bà ấy, nhưng nghĩ đến thằng Tý, nghĩ đến thời gian hơn hai mươi năm qua tôi đành lên tiếng:
- Con xin bố, xin bố tha cho bà ấy. Dù sao bà ấy cũng có công nuôi dưỡng con.
Bố tôi nghe tôi nói thế liền gật đầu nói:
- Được, bố nghe con…mọi chuyện nghe con.
Mọi đồ đạc của hai mẹ con nhà Thư bị bố mẹ tôi cho người dọn hết ra ngoài. Sau khi hai người họ đi khỏi thì mẹ tôi thất thần ngồi xuống. Tôi biết cảm giác lúc này của mẹ, vì dù sao đi nữa Thư cũng là do mẹ tôi một tay nuôi nấng chăm sóc suốt bao năm qua.
Sau đấy tôi cũng chưa kịp nói gì nhiều với bố mẹ thì phải ra về vì bà vú ở nhà gọi cu Chin bị sốt. Hôm nay, tôi đã chính thức nhận lại bố mẹ, mà không hiểu sao lòng vẫn cảm thấy như thiếu thiếu một thứ gì đó.
Chiều đó bố mẹ tôi có qua nhà, ông bà mang theo rất nhiều đồ cho cu Chin, bà còn tự tay làm mấy món ăn vặt mà tôi thích. Bà bảo:
- Mẹ nghe Quân nói con thích ăn mấy món này.
- Dạ vâng, con cảm ơn ạ.
- Vân à.
- Dạ.
- Bố mẹ biết con vẫn chưa thích nghi được cái sự thật này. Nhưng bố mẹ sẽ cố gắng bù đắp những tổn thương mà con đã trải qua. Bố mẹ cũng đã biết hết người đàn bà độc ác đấy đã đối xử với con như thế nào rồi. Mẹ không dám tưởng tượng vì mẹ nghĩ thôi mà lòng đã đau quặn thắt. Bố mẹ đều yêu con.
- Dạ vâng, mọi chuyện cũng qua rồi ạ. Quan trọng cuối cùng gia đình mình tìm lại được nhau. Trong cái rủi vẫn có cái may.mà bà nội thế nào rồi ạ?
- Bác sĩ khám cho bà kêu bà tiến triển rất tốt. Chẳng mấy bà khoẻ lại đâu. Chắc bà mong con lắm đấy.
- Dạ mẹ. Bố mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều mà nặng lòng về chuyện của con nhé.
- Bố mẹ biết rồi. Trưa nay bố con bảo sang tuần sẽ tổ chức họp báo và làm tiệc giới thiệu cho mọi người biết về con.
- Con nghĩ không cần thiết phải làm lớn vậy đâu ạ.
- Con gái ngốc. Vì con xứng đáng…và vì con là con gái của bố mẹ.
Tôi mỉm cười hạnh phúc gật đầu. Ông bà ở lại chơi với cu Chin tới gần tối mới về. Mà hôm nay đúng ngày con nóng sốt nên thành ra cũng không theo ông bà mấy, lúc nào cũng bám chặt mẹ không rời. Tối đó cu cậu bắt mẹ ôm đi ngủ, Quân thấy vậy lại bắt đầu trêu:
- Bố nhường vợ bố cho con ngày hôm nay thôi đấy.
- Anh thì…con đang bệnh đó.
- Anh cũng đang bệnh mà.
- Anh bệnh gì?
- Bệnh tương tư em!
Tôi lườm nhẹ Quân một cái, đúng là cái đồ xấu xa mà. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng trôi qua từng ngày cho tới khi trước ngày họp báo diễn ra một ngày. Hôm đó tôi đang trên đường đi mua ít đồ cho cu Chin thì bất ngờ một lực rất mạnh từ đâu đập thẳng vào gáy khiến tôi toàn thân ngã quỵ xuống đất. Trước khi mất đi ý thức tôi vẫn kịp nghe giọng của Thư vang lên:
- Tao với mày cùng chết!
Tôi không biết mình ngất đi bao lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình ngồi trong một chiếc xe. Nhìn sang bên cạnh tôi thấy đó là Thư đang lái xe:
- Tỉnh rồi à? Tỉnh đi để cảm nhận được cái chết nó đau đớn thế nào?
- Thư…cô tính làm gì? Dừng xe lại.
Tôi càng nói tốc độ xe càng nhanh…tôi nhìn khuôn mặt Thư, hình như cô ta đã đang mất kiểm soát rồi. Tôi bình tĩnh nói:
- Thư… tôi xin cô, cô nghe tôi nói. Dừng lại.
- Mắc mớ gì tao phải dừng lại. Tao đã mất hết tất cả rồi…tao không muốn sống khổ, sống hèn…tao chết thì mày cũng phải chết.
Tôi cố gắng tìm chỗ nhấn phanh chân nhưng Thư lại càng lúc càng tăng tốc thật nhanh trên con đường hai bên là hai bờ vực. Chúng tôi giằng co nhau một hồi, khoảnh khắc chiếc xe lao thẳng xuống vực cũng là lúc tôi dần chấp nhận được sự thật. Nếu có kiếp sau em vẫn muốn gặp anh lần nữa - PHẠM THIẾU QUÂN…nếu có kiếp sau mẹ vẫn muốn làm mẹ của con - PHẠM MINH ĐỨC…tạm biệt những người tôi yêu thương!!!!
1 năm sau…
Tiết thanh minh năm ấy, khí trời lành lạnh mưa phùn lất phất, mang một vẻ buồn man mác…tôi ngồi ở bậc thềm trước một căn nhà sàn, bên tai bỗng nhiên văng vẳng giọng nói trầm ấm của một người đàn ông “ Anh và con vẫn ở đây đợi em”. Ngước mắt lên nhìn bầu trời cao, đầu tôi như muốn vỡ làm đôi, tôi đau đớn ôm đầu vật vã, nhiều lúc đau quá chỉ muốn bổ cái đầu này ra xem trong đó có gì mà khiến người ta đau như thế.
Thế rồi bất chợt một cái đập tay vào người khiến tôi như bừng tỉnh.
- Này cháu…lại làm sao đấy?
Tôi thẫn thờ nhìn bà lão ngoài 80 tuổi trước mặt, tôi rơi mắt nói:
- Bà ơi…hình như cháu đã bỏ quên điều gì quan trọng rồi!
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.