Chương 41
Tiểu Trang Chu
18/09/2023
Hai ngày trôi qua, đã thi xong môn học cuối cùng.
Trong sân trường rộn rộn ràng ràng, biển người chen chúc, phút chốc xông ra cổng trường, rất nhiều phụ huynh lo lắng đứng chờ ở cổng.
Khoảnh khắc Bạch Đồ đi ra cổng trường, nhìn thấy Tần Thâm.
Cậu vẫn đứng dựa bên dưới cây ngân hạnh, một vai đeo cái cặp màu đen, đứng thẳng, cao ngất. Biểu cảm thâm tình lãnh đạm, không thoải mái như với cô, mặt mày cũng không cười.
Bạch Đồ bước nhanh đi lên, Tần Thâm trông thấy, dang hai tay ôm cô vào lòng.
"Mệt không?" Bạch Đồ thấp giọng hỏi, mặc cho Tần Thâm ôm.
Tần Thâm lắc đầu, "Cũng được, cậu thì sao?"
"Tớ cũng thế."
Tần Thâm cúi xuống, kề sát đầu Bạch Đồ, mang theo ý cười nói: "Rất nhanh, chúng ta đã có thể mãi ở bên nhau rồi."
Bạch Đồ gật đầu, ngẩng lên nhìn Tần Thâm. Mặt mày cong cong, tràn đầy vui vẻ.
Trần Ôn và Lý Minh đi tới, Tần Thâm buông Bạch Đồ ra, nắm tay cô. Cùng đi tụ hội.
Nói là tụ hội, kỳ thực chẳng qua là đám người chơi thân với Tần Thâm tụ hội, không phải lớp.
Tụ hội lớp còn phải mấy ngày nữa.
Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi một mạch vào phòng riêng, có người cầm micro trêu chọc: "Nắm tay chặt thế này làm gì anh Thâm? Còn sợ có người cướp với anh sao?" Trước đây mà nói, không người nào dám đùa với Tần Thâm kiểu này, nhưng có lẽ từ sau khi Tần Thâm có Bạch Đồ rồi, tính tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Mọi người cũng không còn sợ Tần Thâm như vậy nữa.
Tần Thâm vẫn cười nhạt gật đầu, tay lại càng nắm chặt hơn, lưu manh cười nói: "Còn không phải sao." Nói xong cả đám cười ầm lên, Tần Thâm cũng không giận, dắt Bạch Đồ đi đến ghế sô pha ngồi.
Hát đến giữa, Bạch Đồ đi vệ sinh, nói một tiếng với Tần Thâm liền đến nhà vệ sinh.
Tần Thâm buồn chán ngồi trên ghế sô pha chờ Bạch Đồ.
Đám nam sinh xung quanh thấy Bạch Đồ đi rồi, liền bắt đầu ba hoa nói lời th.ô tục.
Bàn luận trái trái phải phải về nữ sinh, có người khinh thường những mối tình "gà bông" này.
"Thế này tuổi gì? Cô em của tao hôm qua đỉnh hơn nhiều." Tên Lý Thành này nổi tiếng háo sắc đột nhiên nói chen vào, mọi người đều biết đức hạnh gã là gì, chẳng những không ngăn lại mà còn nhiệt liệt hỏi.
"Sao sao?" Có người nháy mắt ra hiệu Lý Thành nói tiếp.
Lý Thành hứng chí, càng nói càng hăng, ực một hớp bia rồi tiếp tục: "Giọng của ẻm rên làm tao sướng cả người. Sơ ý một chút đã chơi hẳn mấy lần."
Có người ý tứ sâu xa chế nhạo: "Cái ngữ mày mà được mấy lần á? Sợ không phải là giây ấy chứ."
"Ha ha ha ha." Đám người vô sỉ cười to.
Đám người tôi đẩy cậu cậu đẩy tôi, ánh mắt ra hiệu chỗ của Tần Thâm.
Cuối cùng, có người không chịu nổi, quay người hỏi Tần Thâm, "Anh với chị dâu đã từng kiss chưa?" Người nọ nghĩ ra cả một bản thảo trong đầu, nhưng vẫn khởi đầu từ câu hỏi nhỏ.
Tần Thâm không trả lời, mây trôi nước chảy nhìn sang, nhưng hàng mày nhíu lên thể hiện rõ tâm tình của cậu lúc này, trên cả khuôn mặt cậu viết mấy chữ to này: Tao rất khó chịu.
Cậu không thích người khác hỏi chuyện riêng của cậu và Bạch Đồ, huống chi là loại chuyện riêng bí mật này, nếu cậu trả lời nghiêm túc, liên lụy đến Bạch Đồ bị người khác bàn tán... Cậu nghĩ ngợi đều cảm thấy không thoải mái.
Ánh đèn tối nên người kia không thấy rõ biểu cảm của Tần Thâm, cho là Tần Thâm vẫn chưa hôn, có phần kinh ngạc, "Không thể nào, anh Thâm, vẫn chưa từng ư?" Người kia không chút nghĩ ngợi hỏi.
Tần Thâm thoáng nhìn qua cửa ra vào.
"Liên quan gì đến mày?" Một câu nói ra, vốn có hơi lúng túng, nhưng Tần Thâm cong môi lấy lệ, cậu biết người kia cũng không phải cố ý, chỉ là không kìm nén được lòng hiếu kỳ. Cậu không trách cậu ta, chỉ là không muốn nói.
"Uống rượu." Tần Thâm nói xong, người kia cười. Cũng đã nhận ra Tần Thâm không muốn trả lời.
Người kia nâng ly lên, "Anh Thâm, uống cái ly này, coi như em nhận lỗi với anh."
Tần Thâm gật đầu, "Được."
Đến đêm ra khỏi phòng riêng, Tần Thâm đi thanh toán. Từ lớp Mười đến khi kết thúc, đám người chỉ cần đến chơi, hầu như đều là Tần Thâm trả tiền, trái lại Tần Thâm thờ ơ, dù sao cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt.
Vừa đi ra nhìn thời gian mới biết, đã một giờ sáng rồi.
Hôm nay lúc Bạch An Chi ra cửa nói với cô, bà phải đi công tác nên Bạch Đồ cũng không quá để ý thời gian. Bây giờ quá muộn, Tần Thâm cũng không chạy xe đến, xung quanh cũng không tìm thấy xe taxi.
Mặc dù ban đêm mùa hè có gió nhưng vẫn hơi khô nóng. Bạch Đồ đứng tại chỗ không biết làm sao, Tần Thâm nhìn thấy, có phần buồn cười nắm tay Bạch Đồ.
"Đi thôi, dẫn cậu đến khách sạn."
Bạch Đồ liếc mắt nhìn xung quanh, đường phố tịch liêu vô cùng.
Lại liếc mắt nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm tựa lưng vào cây. Tay nắm kéo Bạch Đồ qua, một tay ôm eo cô thật chặt.
"Đi không?" Tần Thâm ngẩng đầu cặp mắt đào hoa sáng rực nhìn Bạch Đồ.
Gió hè thổi đến, Bạch Đồ run run một chút, đồng thời gió cũng khẽ thổi qua tim. Gật đầu.
"Được."
Tần Thâm mở phòng, dắt Bạch Đồ đi vào.
Mở đèn lên, bên trong có hai cái giường, Bạch Đồ chọn cái nằm bên trong.
Tần Thâm ngồi ở cái giường nằm ngoài, vốn cảm thấy nội tâm của mình lớn hơn Bạch Đồ chút, thế nhưng mà, khi thấy hai người đơn độc trong một căn phòng vẫn có đôi ý nghĩ tươi đẹp lơ lửng trong đầu cậu.
Trong phòng, đèn led trắng dệt chiếu xuống, chiếu xuống trên mặt hai người, đôi bên đều có phần lúng túng.
"Cậu muốn tắm không?" Giọng của hai người vang lên cùng lúc.
Bầu không khí trầm mặc hồi lâu.
Bạch Đồ cúi đầu giữ cái chăn.
Tần Thâm bắt gặp tay của Bạch Đồ, cùng với hai má đỏ hây, cũng tiêu tan không dễ chịu trong lòng đi một chút.
Cậu đứng lên, tự nhiên đưa điện thoại cho Bạch Đồ rồi nói: "Thế... tớ đi tắm trước?"
Bạch Đồ nhận lấy, cũng không nhìn cậu, gật đầu một cái, thuần thục nhập mật khẩu vào - là sinh nhật của cô.
Tần Thâm liếm liếm môi dưới, xoa tóc Bạch Đồ, quay người đi vào phòng tắm.
Bạch Đồ buồn chán chơi điện thoại của Tần Thâm, kỳ thực cũng không phải là điện thoại của Tần Thâm, vì thường xuyên ở trong túi Bạch Đồ, cuối tuần Tần Thâm sẽ để Bạch Đồ cầm về nhà, cậu dùng điện thoại của nhà gọi cho Bạch Đồ. Có lúc hai người tán gẫu cả đêm, quả thực là một ngày không gặp cứ như ba năm vậy.
Nghĩ ngợi, cô nhớ đến vừa nãy trong phòng riêng, Tần Thâm đi vệ sinh, có một nam sinh cầm một ly rượu đến, nói xin lỗi cô.
Vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc.
Người nọ quẫn bách giải thích: "Lần đó cùng với anh Thâm đánh nhau, cũng do em không tốt, ở bên ngoài đồn mấy lời bậy bạ."
Bạch Đồ cẩn thận ngẫm nghĩ, mới biết là nói lần đánh nhau lớp Mười một, cũng là lần cuối cùng của Tần Thâm.
Người đó nói đồn bậy bạ, chắc là tin đồn nói Tần Thâm chỉ chơi đùa mình, cô không tin, trái lại cậu đã để ý.
Hóa ra là vì cái này sao, lúc ấy cô còn không để ý tới cậu suốt một ngày.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Đồ ấm áp một lúc, cậu cũng không giải thích những thứ này, cô có thể hiểu, chắc chắn cậu không muốn để cô nghe những lời đàm tiếu này nữa, dứt khoát không nói.
Bạch Đồ nhìn lên đèn led trắng dệt trước mặt, hô hấp từ từ trở nên chậm chạp, một lát sau, mí mắt buông lỏng, không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Trong sân trường rộn rộn ràng ràng, biển người chen chúc, phút chốc xông ra cổng trường, rất nhiều phụ huynh lo lắng đứng chờ ở cổng.
Khoảnh khắc Bạch Đồ đi ra cổng trường, nhìn thấy Tần Thâm.
Cậu vẫn đứng dựa bên dưới cây ngân hạnh, một vai đeo cái cặp màu đen, đứng thẳng, cao ngất. Biểu cảm thâm tình lãnh đạm, không thoải mái như với cô, mặt mày cũng không cười.
Bạch Đồ bước nhanh đi lên, Tần Thâm trông thấy, dang hai tay ôm cô vào lòng.
"Mệt không?" Bạch Đồ thấp giọng hỏi, mặc cho Tần Thâm ôm.
Tần Thâm lắc đầu, "Cũng được, cậu thì sao?"
"Tớ cũng thế."
Tần Thâm cúi xuống, kề sát đầu Bạch Đồ, mang theo ý cười nói: "Rất nhanh, chúng ta đã có thể mãi ở bên nhau rồi."
Bạch Đồ gật đầu, ngẩng lên nhìn Tần Thâm. Mặt mày cong cong, tràn đầy vui vẻ.
Trần Ôn và Lý Minh đi tới, Tần Thâm buông Bạch Đồ ra, nắm tay cô. Cùng đi tụ hội.
Nói là tụ hội, kỳ thực chẳng qua là đám người chơi thân với Tần Thâm tụ hội, không phải lớp.
Tụ hội lớp còn phải mấy ngày nữa.
Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi một mạch vào phòng riêng, có người cầm micro trêu chọc: "Nắm tay chặt thế này làm gì anh Thâm? Còn sợ có người cướp với anh sao?" Trước đây mà nói, không người nào dám đùa với Tần Thâm kiểu này, nhưng có lẽ từ sau khi Tần Thâm có Bạch Đồ rồi, tính tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Mọi người cũng không còn sợ Tần Thâm như vậy nữa.
Tần Thâm vẫn cười nhạt gật đầu, tay lại càng nắm chặt hơn, lưu manh cười nói: "Còn không phải sao." Nói xong cả đám cười ầm lên, Tần Thâm cũng không giận, dắt Bạch Đồ đi đến ghế sô pha ngồi.
Hát đến giữa, Bạch Đồ đi vệ sinh, nói một tiếng với Tần Thâm liền đến nhà vệ sinh.
Tần Thâm buồn chán ngồi trên ghế sô pha chờ Bạch Đồ.
Đám nam sinh xung quanh thấy Bạch Đồ đi rồi, liền bắt đầu ba hoa nói lời th.ô tục.
Bàn luận trái trái phải phải về nữ sinh, có người khinh thường những mối tình "gà bông" này.
"Thế này tuổi gì? Cô em của tao hôm qua đỉnh hơn nhiều." Tên Lý Thành này nổi tiếng háo sắc đột nhiên nói chen vào, mọi người đều biết đức hạnh gã là gì, chẳng những không ngăn lại mà còn nhiệt liệt hỏi.
"Sao sao?" Có người nháy mắt ra hiệu Lý Thành nói tiếp.
Lý Thành hứng chí, càng nói càng hăng, ực một hớp bia rồi tiếp tục: "Giọng của ẻm rên làm tao sướng cả người. Sơ ý một chút đã chơi hẳn mấy lần."
Có người ý tứ sâu xa chế nhạo: "Cái ngữ mày mà được mấy lần á? Sợ không phải là giây ấy chứ."
"Ha ha ha ha." Đám người vô sỉ cười to.
Đám người tôi đẩy cậu cậu đẩy tôi, ánh mắt ra hiệu chỗ của Tần Thâm.
Cuối cùng, có người không chịu nổi, quay người hỏi Tần Thâm, "Anh với chị dâu đã từng kiss chưa?" Người nọ nghĩ ra cả một bản thảo trong đầu, nhưng vẫn khởi đầu từ câu hỏi nhỏ.
Tần Thâm không trả lời, mây trôi nước chảy nhìn sang, nhưng hàng mày nhíu lên thể hiện rõ tâm tình của cậu lúc này, trên cả khuôn mặt cậu viết mấy chữ to này: Tao rất khó chịu.
Cậu không thích người khác hỏi chuyện riêng của cậu và Bạch Đồ, huống chi là loại chuyện riêng bí mật này, nếu cậu trả lời nghiêm túc, liên lụy đến Bạch Đồ bị người khác bàn tán... Cậu nghĩ ngợi đều cảm thấy không thoải mái.
Ánh đèn tối nên người kia không thấy rõ biểu cảm của Tần Thâm, cho là Tần Thâm vẫn chưa hôn, có phần kinh ngạc, "Không thể nào, anh Thâm, vẫn chưa từng ư?" Người kia không chút nghĩ ngợi hỏi.
Tần Thâm thoáng nhìn qua cửa ra vào.
"Liên quan gì đến mày?" Một câu nói ra, vốn có hơi lúng túng, nhưng Tần Thâm cong môi lấy lệ, cậu biết người kia cũng không phải cố ý, chỉ là không kìm nén được lòng hiếu kỳ. Cậu không trách cậu ta, chỉ là không muốn nói.
"Uống rượu." Tần Thâm nói xong, người kia cười. Cũng đã nhận ra Tần Thâm không muốn trả lời.
Người kia nâng ly lên, "Anh Thâm, uống cái ly này, coi như em nhận lỗi với anh."
Tần Thâm gật đầu, "Được."
Đến đêm ra khỏi phòng riêng, Tần Thâm đi thanh toán. Từ lớp Mười đến khi kết thúc, đám người chỉ cần đến chơi, hầu như đều là Tần Thâm trả tiền, trái lại Tần Thâm thờ ơ, dù sao cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt.
Vừa đi ra nhìn thời gian mới biết, đã một giờ sáng rồi.
Hôm nay lúc Bạch An Chi ra cửa nói với cô, bà phải đi công tác nên Bạch Đồ cũng không quá để ý thời gian. Bây giờ quá muộn, Tần Thâm cũng không chạy xe đến, xung quanh cũng không tìm thấy xe taxi.
Mặc dù ban đêm mùa hè có gió nhưng vẫn hơi khô nóng. Bạch Đồ đứng tại chỗ không biết làm sao, Tần Thâm nhìn thấy, có phần buồn cười nắm tay Bạch Đồ.
"Đi thôi, dẫn cậu đến khách sạn."
Bạch Đồ liếc mắt nhìn xung quanh, đường phố tịch liêu vô cùng.
Lại liếc mắt nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm tựa lưng vào cây. Tay nắm kéo Bạch Đồ qua, một tay ôm eo cô thật chặt.
"Đi không?" Tần Thâm ngẩng đầu cặp mắt đào hoa sáng rực nhìn Bạch Đồ.
Gió hè thổi đến, Bạch Đồ run run một chút, đồng thời gió cũng khẽ thổi qua tim. Gật đầu.
"Được."
Tần Thâm mở phòng, dắt Bạch Đồ đi vào.
Mở đèn lên, bên trong có hai cái giường, Bạch Đồ chọn cái nằm bên trong.
Tần Thâm ngồi ở cái giường nằm ngoài, vốn cảm thấy nội tâm của mình lớn hơn Bạch Đồ chút, thế nhưng mà, khi thấy hai người đơn độc trong một căn phòng vẫn có đôi ý nghĩ tươi đẹp lơ lửng trong đầu cậu.
Trong phòng, đèn led trắng dệt chiếu xuống, chiếu xuống trên mặt hai người, đôi bên đều có phần lúng túng.
"Cậu muốn tắm không?" Giọng của hai người vang lên cùng lúc.
Bầu không khí trầm mặc hồi lâu.
Bạch Đồ cúi đầu giữ cái chăn.
Tần Thâm bắt gặp tay của Bạch Đồ, cùng với hai má đỏ hây, cũng tiêu tan không dễ chịu trong lòng đi một chút.
Cậu đứng lên, tự nhiên đưa điện thoại cho Bạch Đồ rồi nói: "Thế... tớ đi tắm trước?"
Bạch Đồ nhận lấy, cũng không nhìn cậu, gật đầu một cái, thuần thục nhập mật khẩu vào - là sinh nhật của cô.
Tần Thâm liếm liếm môi dưới, xoa tóc Bạch Đồ, quay người đi vào phòng tắm.
Bạch Đồ buồn chán chơi điện thoại của Tần Thâm, kỳ thực cũng không phải là điện thoại của Tần Thâm, vì thường xuyên ở trong túi Bạch Đồ, cuối tuần Tần Thâm sẽ để Bạch Đồ cầm về nhà, cậu dùng điện thoại của nhà gọi cho Bạch Đồ. Có lúc hai người tán gẫu cả đêm, quả thực là một ngày không gặp cứ như ba năm vậy.
Nghĩ ngợi, cô nhớ đến vừa nãy trong phòng riêng, Tần Thâm đi vệ sinh, có một nam sinh cầm một ly rượu đến, nói xin lỗi cô.
Vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc.
Người nọ quẫn bách giải thích: "Lần đó cùng với anh Thâm đánh nhau, cũng do em không tốt, ở bên ngoài đồn mấy lời bậy bạ."
Bạch Đồ cẩn thận ngẫm nghĩ, mới biết là nói lần đánh nhau lớp Mười một, cũng là lần cuối cùng của Tần Thâm.
Người đó nói đồn bậy bạ, chắc là tin đồn nói Tần Thâm chỉ chơi đùa mình, cô không tin, trái lại cậu đã để ý.
Hóa ra là vì cái này sao, lúc ấy cô còn không để ý tới cậu suốt một ngày.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Đồ ấm áp một lúc, cậu cũng không giải thích những thứ này, cô có thể hiểu, chắc chắn cậu không muốn để cô nghe những lời đàm tiếu này nữa, dứt khoát không nói.
Bạch Đồ nhìn lên đèn led trắng dệt trước mặt, hô hấp từ từ trở nên chậm chạp, một lát sau, mí mắt buông lỏng, không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.