Chương 46
Tiểu Trang Chu
18/09/2023
Bên trong phố Lẩu, tất cả đều là mùi của nồi lẩu, làm tăng lên hơi nóng cho mùa đông rét lạnh một chút.
Sau khi Tần Thâm xuống xe liền đi vào trong, Bạch Đồ đi theo sau cậu.
Hai người một trước một sau, khoảng cách nói xa không xa, nói gần cũng không gần.
Bạch Đồ mím môi, theo sát sau lưng.
Tần Thâm đi đằng trước, người cao khiến người khác chú ý, vai rộng eo hẹp, dáng người đúng chuẩn tỉ lệ vàng.
Anh lại còn mặc âu phục, tôn lên cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, khuy áo sơ mi của anh còn được cài cực kì chặt chẽ, cả người lại lạnh lùng, nhìn qua quả thực khiến cho người ta cảm thấy nam thần cấm dục.
Tần Thâm tự mình đi vào một tiệm lẩu, quay đầu nói với Bạch Đồ: "Tiệm này đi, nhà anh ta nấu ăn ngon chút."
Bạch Đồ gật đầu, cô không quan tâm mấy, ăn gì cũng như nhau.
"Được."
Tần Thâm nghe vậy mở cửa kính ra, hất cằm ra hiệu Bạch Đồ đi vào.
Bạch Đồ sải bước đi vào, bên trong trang trí có phần không giống tiệm lẩu, giống như là thức ăn Nhật Bản, cách trang trí và bố cục đều rất khác thường.
Bạch Đồ quay đầu lại nhìn Tần Thâm, Tần Thâm tựa như đang tìm vị trí, bỗng nhiên anh đưa tay, dắt Bạch Đồ đi.
"Ngồi đây đi, yên tĩnh một chút."
Là một vị trí gần cửa sổ, là góc hẻo lánh nhất ở tiệm này.
Lúc trước hai người bọn họ ăn lẩu, Bạch Đồ cũng thích chọn vị trí này, mỗi lần Tần Thâm đều gật đầu. Hai người kề vai ngồi trên một chiếc ghế sô pha, để ghế đối diện trống không.
Bạch Đồ cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn Tần Thâm, thân thể hai người vừa mới tiếp xúc, khiến cho lòng cô chấn động không nhỏ.
"Được." Bạch Đồ khẽ đáp.
Tần Thâm chân dài gập xuống, ngồi đối diện cô, đưa menu tới trước mặt cô, "Chọn một chút, ăn gì."
Bạch Đồ nhận lấy, bàn tay gầy gò cầm bút chì chọn mấy món rau. Lại đưa menu cho Tần Thâm.
"Em chọn rồi, anh chọn đi."
Tần Thâm nhíu mày nhận lấy, cúi đầu xem, cầm bút chì trên menu nhanh chóng viết mấy nét.
Tiếp theo, ấn chuông, một nhân viên phục vụ nam đi đến, đưa tay nhận lấy menu của Tần Thâm.
"Tần tiên sinh, là anh sao? Hôm nay anh lại đến ăn lẩu ạ..."
Tần Thâm mỉm cười gật đầu, bưng trà kiều mạch (1) trước mặt rót một ly cho Bạch Đồ.
(1) Trà kiều mạch thông thường được làm từ hạt hoặc lá của cây kiều mạch. Với các thành phần dinh dưỡng có trong kiều mạch cũng như có trong trà đã mang lại những công dụng tiềm năng để giúp bạn có được sức khỏe tốt nhất.
"Uống rất ngon, em thử xem."
Bạch Đồ gật đầu nhận lấy, nhấp môi. Một mùi thơm đậm đặc vào miệng, không đắng, hơi ngọt, thật sự uống rất ngon.
Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm rồi đối đáp về thức ăn trên menu với Tần Thâm.
"Tần tiên sinh vẫn chọn những món này giống như trước đây... Tôi cảm thấy đều có thể học thuộc rồi."
Bạch Đồ cụp mắt nghe nhân viên phục vụ, xem ra anh thường xuyên đến đây ăn lẩu nhỉ....
Tần Thâm nở nụ cười gật đầu, giọng nói trầm thấp có lực: "Chỉ thích ăn những món này."
Nhân viên phục vụ đi mất.
Bạch Đồ ngồi đối diện với Tần Thâm, một người nhìn bên ngoài cửa sổ, một người cúi đầu nhìn nồi lẩu.
Bạch Đồ vốn nhìn chằm chằm lẩu. Là lẩu uyên ương, đỏ trắng ở cạnh nhau, cách nhau gần như vậy, nhưng ở giữa lại ngăn cách bằng vách ngăn thật mỏng.
Giống như bọn họ, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng thế sự vô thường, ngăn cách giữa hai người họ càng lúc càng lớn, giống như lực hút, làm cho khoảng cách của hai ngời càng lúc càng xa.
Bạch Đồ ngẩng đầu lên, thấy một bên mặt Tần Thâm, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như có chuyện gì đó hấp dẫn anh.
Bạch Đồ dời mắt, trước đây cô không nói mình hiểu anh trăm phần trăm, nhưng cũng bảy tám mươi, chỉ là hiện tại chỉ còn lại chưa đến hai mươi, cô không nhìn ra cảm xúc trong mắt anh được nữa.
Bạch Đồ cười tự giễu, cũng đúng, cảm xúc của thiếu niên và người trưởng thành chắc chắn không giống nhau, Tần Thâm ở thời điểm đó, chỉ thiếu không khắc lên trên trán bốn chữ lớn: Tôi yêu Bạch Đồ.
Hiện tại thế nào?
Suy nghĩ của Bạch Đồ bị quấy rầy, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp có lực của Tần Thâm hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Bạch Đồ "a" một tiếng, trả lời: "Không có, chỉ nghĩ đến nhân viên phục vụ kia, hình như anh rất thích ăn lẩu..."
Bạch Đồ vô thức cầm đũa, chạm nhẹ đĩa gia vị màu ở phía trước.
Tần Thâm rót đầy ly nước trà của Bạch Đồ, không trả lời câu nói vừa rồi của cô, đứng lên, cầm lấy cái chén nhỏ trước mặt Bạch Đồ.
"Điều chỉnh nước chấm giúp em."
Tần Thâm đứng lên rồi, chân dài một bước, đã đi mất.
Bạch Đồ định đứng lên đi theo, chớp mắt không còn thấy bóng dáng Tần Thâm. Lại ngồi về chỗ, chờ Tần Thâm.
Lúc này Tần Thâm đứng ở khu gia vị, trong tay bưng một cái chén nhỏ, tay còn lại cầm muỗng nhỏ đổ nước chấm vào trong chén nhỏ.
Bỗng nhiên, mi gian (2) Tần Thâm nhíu lại, quay người nhìn nhân viên phục vụ.
(2) Mi gian: bộ phận ở trán giữa hai lông mày
"Giấm đâu?"
Nữ nhân viên phục vụ vốn đang đứng cách đó không xa nhìn trộm Tần Thâm, lúc này vừa thấy Tần Thâm quay đầu, vô cùng kích động.
Một nhóm nữ sinh cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, mặt ửng đỏ rõ rệt, xấu hổ tiến lên.
Tần Thâm nhìn nhóm nữ sinh trước mắt này, nhíu mày, buồn bực quay người, tìm được một nhân viên phục vụ nam.
"Xin chào, xin hỏi giấm ở đâu?"
Nhân viên phục nam "ôi" một tiếng, "Giấm ạ... hôm nay giấm vẫn chưa đến, cái này,.... ngại quá, giấm của chúng tôi ngày mai mới có thể tới."
Tần Thâm quay đầu thoáng nhìn qua bóng lưng Bạch Đồ, bặm môi.
"Đợi lát nữa cậu đem đồ ăn lên trước đi, nếu như cô ấy hỏi, thì nói tôi đi ra ngoài một chút, 10 phút về."
Nhân viên phục nam gật đầu đáp ứng.
Bạch Đồ ngồi trên ghế sô pha, nước đang sôi sùng sục. Hơi nóng xông lên mặt Bạch Đồ, Bạch Đồ trốn về sau.
Trong nháy mắt đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ bưng thịt bò nhúng lẩu và tiết canh vịt lên.
Bạch Đồ giật nảy mình theo bản năng, "á" một tiếng, không lớn không nhỏ, người xung quanh vừa vặn nghe thấy. Chợt quay đầu nhìn phía này.
Nhân viên phục vụ vẫn còn hóa đá tại chỗ. Trong tay vẫn còn bưng đĩa.
Bạch Đồ nhìn quần áo màu trắng trên người mình bị vẩy tiết canh vịt lên, thịt bò nhúng lẩu mềm oặt nằm bên trên.
Nhân viên phục vụ đột nhiên đặt đĩa trong tay xuống mặt bàn. Lấy khăn tay trong tạp dề ra, lau người Bạch Đồ sạch sẽ. Trong miệng khẩn trương liên tục nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Bạch Đồ lắc đầu, cô biết không phải nhân viên phục vụ này cố ý, mình cũng không chú ý, lúc trốn ra sau đúng lúc đụng phải mà thôi.
"Không có chuyện gì, tôi không sao, anh không cần nói xin lỗi."
Miệng người trước mắt vẫn liên tục nói xin lỗi, muốn cầm khăn tay trong tay lau tiếp, Bạch Đồ liên tục lắc đầu.
"Không cần không cần."
Cô tự mình nhận lấy, nhân viên phục vụ thấy Bạch Đồ không tức giận, không khỏi run rẩy thương lượng: "Tiểu thư, cô có thể, đợi lát nữa Tần tiên sinh tới, cô đừng nói là tôi làm..."
Bạch Đồ vẫn còn cúi đầu, lúc này nghe thấy nói đến anh, có phần không kịp phản ứng, mù mà mù mờ "hả" một tiếng.
"Tại sao?"
Thấy người xung quanh đã dời mắt đi, nhân viên phục vụ lúng túng nói: "Tần tiên sinh là nhà đầu tư ở đây.... chúng tôi.... làm nghề này, sợ nhất là đắc tội người ở trên..."
Bạch Đồ bừng tỉnh "ồ" một tiếng.
"Anh yên tâm, Tần Thâm không phải là người như thế, anh ấy không vì những chuyện này mà tìm mọi người gây phiền phức."
Nhân viên phục vụ rũ mắt, "Cô đồng ý với tôi đi, tôi thật sự sợ, đến lúc đó bị sa thải còn bị ông chủ trừ tiền lương..."
Anh ta không đoán được quan hệ của bọn họ thế nào, nhưng tin tức của Tần Thâm mấy năm qua, trong lời kể có thể chính là cô...
Vì thế anh ta càng không dám đắc tội cô.
Bạch Đồ thấy anh ta không tin, thế là đành phải gật đầu.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vẫn nói ra: "Anh yên tâm. Tôi đồng ý anh, nhưng mà, có một điều anh phải hiểu rõ, không phải là vì tôi đồng ý anh, Tần Thâm không tìm làm phiền anh, mà là anh ấy vốn là người phân biệt đúng sai, không phải là người đầu tư như vậy trong miệng anh."
Nhân viên phục vụ đâu có nghe lọt, nghe Bạch Đồ đáp ứng vội vàng gật đầu bày tỏ cảm ơn.
Tần Thâm đứng cách đó không xa, trong tay anh cầm một lọ giấm màu đen. Bên trên vẫn còn dán nhãn hiệu của siêu thị cùng với giá cả. Đôi mắt và nét mặt không thấy rõ cảm xúc, nhưng lồng ngực anh phập phồng, đã chứng minh cảm xúc trong lòng anh.
Anh nghe thấy tất cả những lời cô nói, khiến anh nhớ tới đêm nọ thuở niên thiếu, trên sân thượng, giọng cô nhàn nhạt, nghiêm túc nói: "Đối với người khác mà nói, trong miệng bọn họ cậu là người xấu, nhưng đối với tớ, cậu là người tốt."
Tần Thâm đứng tại chỗ, suy nghĩ bay xa, mãi đến lúc ánh mắt xung quanh nhìn qua cực nóng, anh mới hoàn hồn.
Bạch Đồ đợi một lúc, không thấy Tần Thâm, trên người thịt bò và tiết canh vịt vẫn đang nằm trước ngực cô, Bạch Đồ lại đợi một lúc nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Bạch Đồ vừa rời đi, Tần Thâm tiến lên, rót giấm vào bên trong chén nhỏ. Đặt ở phía trước Bạch Đồ. Sau đó lại ném bình giấm lớn đó vào thùng rác.
Lúc Bạch Đồ đi ra thấy Tần Thâm đã ngồi ở ghế, nhưng đầu vẫn hướng về cửa sổ, khí chất cả người cùng với không khí của tiệm lẩu náo nhiệt này không hợp nhau.
Bạch Đồ thu tầm mắt lại, bước lên phía trước, ngồi đối diện Tần Thâm.
Tần Thâm nghe âm thanh nhìn sang, trên quần áo Bạch Đồ có một ít vệt nước, anh giả vờ như không biết, mở miệng hỏi: "Quần áo sao thế?"
Bạch Đồ "à" một tiếng, nói: "Vừa rồi em không cẩn thận đổ nước súp lên người, mới đi rửa một chút."
Tần Thâm đứng lên, cất điện thoại vào túi, "Đi thôi, đi thay quần áo khác trước, rồi mua ít thức ăn."
Bạch Đồ xua tay, có phần khách sáo nói: "Không cần đâu, em trực tiếp trở về là được rồi."
Tần Thâm phớt lờ cô, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, đừng dài dòng."
Bạch Đồ thấy Tần Thâm đã đi ra ngoài, cô bất đắc dĩ, biết không từ chối được bèn đi theo Tần Thâm.
Đến cửa hàng cách đó không xa, Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi vào một cửa hàng quần áo cao cấp.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng bên trong trông thấy Tần Thâm, hai mắt sáng quắc, không ngừng chớp nhìn Tần Thâm.
Mặt Tần Thâm không cảm xúc lườm cô ta một cái, ánh mắt lướt qua cô ta, nhìn về phía nam nhân viên hướng dẫn mua hàng ở đây.
"Cậu, tới đây."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng tiến lên, mặc dù anh ta và Tần Thâm chưa từng tiếp xúc, nhưng anh ta có thể thấy trên các tin tức lớn về kinh tế tài chính.
Thành phố Kỳ không ai không biết Tần Thâm, đặc biệt là làm bất động sản và phát triển. Tần Thâm quả thực là đối tượng cho tôn thờ.
Bởi vì khả năng quan sát của Tần Thâm nhanh! Lợi hại! Chuẩn xác!
Đầu tư hạng mục theo anh, hầu như chưa từng bị thua lỗ.
Người đàn ông kia bước lên trước.
Tần Thâm: "Mang quần áo nữ mới ra ở đây cho tôi..."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng gật đầu, quay người gọi mấy cô gái mắt sáng lên kia.
"Nhanh lên... Lề mà lề mề, nếu đắc tội vị đại thần này, đến lúc đó trừ tiền lương của bọn cô."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng nói xong, mấy cô gái chạy đi như ong vỡ tổ, mấy người nhanh tay lẹ mắt lấy quần áo phù hợp cho Bạch Đồ. Thời đại này, không có cặp mắt tinh tường, là không kiếm được tiền!
Chưa tới mấy phút, mấy cô gái cầm quần áo đưa lên, Tần Thâm cầm toàn bộ trên tay, cũng không để Bạch Đồ thử, lấy một món trong rất nhiều bộ đưa cho Bạch Đồ.
Nhướng cằm chỉ vị trí phòng thử đồ, ra hiệu Bạch Đồ: "Đi thay."
Bạch Đồ cúi đầu thoáng nhìn qua quần áo của mình. Vệt nước trước ngực mình đã khô rồi, thế nhưng lưu lại một đường ở trên.
Bạch Đồ đưa tay nhận, đi vào phòng thử đồ.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Tần Thâm quay người, đưa toàn bộ quần áo trong tay cho nam nhân viên hướng dẫn mua hàng kia.
Ngay sau đó lấy ra một tấm thẻ, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa tới trước mặt nam nhân viên hướng dẫn mua hàng: "Lấy hết."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng mở to mắt sáng lên, đại gia... mấy bộ quần áo này một bộ đã mười mấy vạn, anh thoáng một phát mua mười mấy bộ!
Tần đổng quả nhiên là Tần đổng!
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện trong tin tức đến lúc đó sẽ nói ha ha ha ha ha (^з^)
Sau khi Tần Thâm xuống xe liền đi vào trong, Bạch Đồ đi theo sau cậu.
Hai người một trước một sau, khoảng cách nói xa không xa, nói gần cũng không gần.
Bạch Đồ mím môi, theo sát sau lưng.
Tần Thâm đi đằng trước, người cao khiến người khác chú ý, vai rộng eo hẹp, dáng người đúng chuẩn tỉ lệ vàng.
Anh lại còn mặc âu phục, tôn lên cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, khuy áo sơ mi của anh còn được cài cực kì chặt chẽ, cả người lại lạnh lùng, nhìn qua quả thực khiến cho người ta cảm thấy nam thần cấm dục.
Tần Thâm tự mình đi vào một tiệm lẩu, quay đầu nói với Bạch Đồ: "Tiệm này đi, nhà anh ta nấu ăn ngon chút."
Bạch Đồ gật đầu, cô không quan tâm mấy, ăn gì cũng như nhau.
"Được."
Tần Thâm nghe vậy mở cửa kính ra, hất cằm ra hiệu Bạch Đồ đi vào.
Bạch Đồ sải bước đi vào, bên trong trang trí có phần không giống tiệm lẩu, giống như là thức ăn Nhật Bản, cách trang trí và bố cục đều rất khác thường.
Bạch Đồ quay đầu lại nhìn Tần Thâm, Tần Thâm tựa như đang tìm vị trí, bỗng nhiên anh đưa tay, dắt Bạch Đồ đi.
"Ngồi đây đi, yên tĩnh một chút."
Là một vị trí gần cửa sổ, là góc hẻo lánh nhất ở tiệm này.
Lúc trước hai người bọn họ ăn lẩu, Bạch Đồ cũng thích chọn vị trí này, mỗi lần Tần Thâm đều gật đầu. Hai người kề vai ngồi trên một chiếc ghế sô pha, để ghế đối diện trống không.
Bạch Đồ cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn Tần Thâm, thân thể hai người vừa mới tiếp xúc, khiến cho lòng cô chấn động không nhỏ.
"Được." Bạch Đồ khẽ đáp.
Tần Thâm chân dài gập xuống, ngồi đối diện cô, đưa menu tới trước mặt cô, "Chọn một chút, ăn gì."
Bạch Đồ nhận lấy, bàn tay gầy gò cầm bút chì chọn mấy món rau. Lại đưa menu cho Tần Thâm.
"Em chọn rồi, anh chọn đi."
Tần Thâm nhíu mày nhận lấy, cúi đầu xem, cầm bút chì trên menu nhanh chóng viết mấy nét.
Tiếp theo, ấn chuông, một nhân viên phục vụ nam đi đến, đưa tay nhận lấy menu của Tần Thâm.
"Tần tiên sinh, là anh sao? Hôm nay anh lại đến ăn lẩu ạ..."
Tần Thâm mỉm cười gật đầu, bưng trà kiều mạch (1) trước mặt rót một ly cho Bạch Đồ.
(1) Trà kiều mạch thông thường được làm từ hạt hoặc lá của cây kiều mạch. Với các thành phần dinh dưỡng có trong kiều mạch cũng như có trong trà đã mang lại những công dụng tiềm năng để giúp bạn có được sức khỏe tốt nhất.
"Uống rất ngon, em thử xem."
Bạch Đồ gật đầu nhận lấy, nhấp môi. Một mùi thơm đậm đặc vào miệng, không đắng, hơi ngọt, thật sự uống rất ngon.
Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm rồi đối đáp về thức ăn trên menu với Tần Thâm.
"Tần tiên sinh vẫn chọn những món này giống như trước đây... Tôi cảm thấy đều có thể học thuộc rồi."
Bạch Đồ cụp mắt nghe nhân viên phục vụ, xem ra anh thường xuyên đến đây ăn lẩu nhỉ....
Tần Thâm nở nụ cười gật đầu, giọng nói trầm thấp có lực: "Chỉ thích ăn những món này."
Nhân viên phục vụ đi mất.
Bạch Đồ ngồi đối diện với Tần Thâm, một người nhìn bên ngoài cửa sổ, một người cúi đầu nhìn nồi lẩu.
Bạch Đồ vốn nhìn chằm chằm lẩu. Là lẩu uyên ương, đỏ trắng ở cạnh nhau, cách nhau gần như vậy, nhưng ở giữa lại ngăn cách bằng vách ngăn thật mỏng.
Giống như bọn họ, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng thế sự vô thường, ngăn cách giữa hai người họ càng lúc càng lớn, giống như lực hút, làm cho khoảng cách của hai ngời càng lúc càng xa.
Bạch Đồ ngẩng đầu lên, thấy một bên mặt Tần Thâm, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như có chuyện gì đó hấp dẫn anh.
Bạch Đồ dời mắt, trước đây cô không nói mình hiểu anh trăm phần trăm, nhưng cũng bảy tám mươi, chỉ là hiện tại chỉ còn lại chưa đến hai mươi, cô không nhìn ra cảm xúc trong mắt anh được nữa.
Bạch Đồ cười tự giễu, cũng đúng, cảm xúc của thiếu niên và người trưởng thành chắc chắn không giống nhau, Tần Thâm ở thời điểm đó, chỉ thiếu không khắc lên trên trán bốn chữ lớn: Tôi yêu Bạch Đồ.
Hiện tại thế nào?
Suy nghĩ của Bạch Đồ bị quấy rầy, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp có lực của Tần Thâm hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Bạch Đồ "a" một tiếng, trả lời: "Không có, chỉ nghĩ đến nhân viên phục vụ kia, hình như anh rất thích ăn lẩu..."
Bạch Đồ vô thức cầm đũa, chạm nhẹ đĩa gia vị màu ở phía trước.
Tần Thâm rót đầy ly nước trà của Bạch Đồ, không trả lời câu nói vừa rồi của cô, đứng lên, cầm lấy cái chén nhỏ trước mặt Bạch Đồ.
"Điều chỉnh nước chấm giúp em."
Tần Thâm đứng lên rồi, chân dài một bước, đã đi mất.
Bạch Đồ định đứng lên đi theo, chớp mắt không còn thấy bóng dáng Tần Thâm. Lại ngồi về chỗ, chờ Tần Thâm.
Lúc này Tần Thâm đứng ở khu gia vị, trong tay bưng một cái chén nhỏ, tay còn lại cầm muỗng nhỏ đổ nước chấm vào trong chén nhỏ.
Bỗng nhiên, mi gian (2) Tần Thâm nhíu lại, quay người nhìn nhân viên phục vụ.
(2) Mi gian: bộ phận ở trán giữa hai lông mày
"Giấm đâu?"
Nữ nhân viên phục vụ vốn đang đứng cách đó không xa nhìn trộm Tần Thâm, lúc này vừa thấy Tần Thâm quay đầu, vô cùng kích động.
Một nhóm nữ sinh cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, mặt ửng đỏ rõ rệt, xấu hổ tiến lên.
Tần Thâm nhìn nhóm nữ sinh trước mắt này, nhíu mày, buồn bực quay người, tìm được một nhân viên phục vụ nam.
"Xin chào, xin hỏi giấm ở đâu?"
Nhân viên phục nam "ôi" một tiếng, "Giấm ạ... hôm nay giấm vẫn chưa đến, cái này,.... ngại quá, giấm của chúng tôi ngày mai mới có thể tới."
Tần Thâm quay đầu thoáng nhìn qua bóng lưng Bạch Đồ, bặm môi.
"Đợi lát nữa cậu đem đồ ăn lên trước đi, nếu như cô ấy hỏi, thì nói tôi đi ra ngoài một chút, 10 phút về."
Nhân viên phục nam gật đầu đáp ứng.
Bạch Đồ ngồi trên ghế sô pha, nước đang sôi sùng sục. Hơi nóng xông lên mặt Bạch Đồ, Bạch Đồ trốn về sau.
Trong nháy mắt đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ bưng thịt bò nhúng lẩu và tiết canh vịt lên.
Bạch Đồ giật nảy mình theo bản năng, "á" một tiếng, không lớn không nhỏ, người xung quanh vừa vặn nghe thấy. Chợt quay đầu nhìn phía này.
Nhân viên phục vụ vẫn còn hóa đá tại chỗ. Trong tay vẫn còn bưng đĩa.
Bạch Đồ nhìn quần áo màu trắng trên người mình bị vẩy tiết canh vịt lên, thịt bò nhúng lẩu mềm oặt nằm bên trên.
Nhân viên phục vụ đột nhiên đặt đĩa trong tay xuống mặt bàn. Lấy khăn tay trong tạp dề ra, lau người Bạch Đồ sạch sẽ. Trong miệng khẩn trương liên tục nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Bạch Đồ lắc đầu, cô biết không phải nhân viên phục vụ này cố ý, mình cũng không chú ý, lúc trốn ra sau đúng lúc đụng phải mà thôi.
"Không có chuyện gì, tôi không sao, anh không cần nói xin lỗi."
Miệng người trước mắt vẫn liên tục nói xin lỗi, muốn cầm khăn tay trong tay lau tiếp, Bạch Đồ liên tục lắc đầu.
"Không cần không cần."
Cô tự mình nhận lấy, nhân viên phục vụ thấy Bạch Đồ không tức giận, không khỏi run rẩy thương lượng: "Tiểu thư, cô có thể, đợi lát nữa Tần tiên sinh tới, cô đừng nói là tôi làm..."
Bạch Đồ vẫn còn cúi đầu, lúc này nghe thấy nói đến anh, có phần không kịp phản ứng, mù mà mù mờ "hả" một tiếng.
"Tại sao?"
Thấy người xung quanh đã dời mắt đi, nhân viên phục vụ lúng túng nói: "Tần tiên sinh là nhà đầu tư ở đây.... chúng tôi.... làm nghề này, sợ nhất là đắc tội người ở trên..."
Bạch Đồ bừng tỉnh "ồ" một tiếng.
"Anh yên tâm, Tần Thâm không phải là người như thế, anh ấy không vì những chuyện này mà tìm mọi người gây phiền phức."
Nhân viên phục vụ rũ mắt, "Cô đồng ý với tôi đi, tôi thật sự sợ, đến lúc đó bị sa thải còn bị ông chủ trừ tiền lương..."
Anh ta không đoán được quan hệ của bọn họ thế nào, nhưng tin tức của Tần Thâm mấy năm qua, trong lời kể có thể chính là cô...
Vì thế anh ta càng không dám đắc tội cô.
Bạch Đồ thấy anh ta không tin, thế là đành phải gật đầu.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vẫn nói ra: "Anh yên tâm. Tôi đồng ý anh, nhưng mà, có một điều anh phải hiểu rõ, không phải là vì tôi đồng ý anh, Tần Thâm không tìm làm phiền anh, mà là anh ấy vốn là người phân biệt đúng sai, không phải là người đầu tư như vậy trong miệng anh."
Nhân viên phục vụ đâu có nghe lọt, nghe Bạch Đồ đáp ứng vội vàng gật đầu bày tỏ cảm ơn.
Tần Thâm đứng cách đó không xa, trong tay anh cầm một lọ giấm màu đen. Bên trên vẫn còn dán nhãn hiệu của siêu thị cùng với giá cả. Đôi mắt và nét mặt không thấy rõ cảm xúc, nhưng lồng ngực anh phập phồng, đã chứng minh cảm xúc trong lòng anh.
Anh nghe thấy tất cả những lời cô nói, khiến anh nhớ tới đêm nọ thuở niên thiếu, trên sân thượng, giọng cô nhàn nhạt, nghiêm túc nói: "Đối với người khác mà nói, trong miệng bọn họ cậu là người xấu, nhưng đối với tớ, cậu là người tốt."
Tần Thâm đứng tại chỗ, suy nghĩ bay xa, mãi đến lúc ánh mắt xung quanh nhìn qua cực nóng, anh mới hoàn hồn.
Bạch Đồ đợi một lúc, không thấy Tần Thâm, trên người thịt bò và tiết canh vịt vẫn đang nằm trước ngực cô, Bạch Đồ lại đợi một lúc nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Bạch Đồ vừa rời đi, Tần Thâm tiến lên, rót giấm vào bên trong chén nhỏ. Đặt ở phía trước Bạch Đồ. Sau đó lại ném bình giấm lớn đó vào thùng rác.
Lúc Bạch Đồ đi ra thấy Tần Thâm đã ngồi ở ghế, nhưng đầu vẫn hướng về cửa sổ, khí chất cả người cùng với không khí của tiệm lẩu náo nhiệt này không hợp nhau.
Bạch Đồ thu tầm mắt lại, bước lên phía trước, ngồi đối diện Tần Thâm.
Tần Thâm nghe âm thanh nhìn sang, trên quần áo Bạch Đồ có một ít vệt nước, anh giả vờ như không biết, mở miệng hỏi: "Quần áo sao thế?"
Bạch Đồ "à" một tiếng, nói: "Vừa rồi em không cẩn thận đổ nước súp lên người, mới đi rửa một chút."
Tần Thâm đứng lên, cất điện thoại vào túi, "Đi thôi, đi thay quần áo khác trước, rồi mua ít thức ăn."
Bạch Đồ xua tay, có phần khách sáo nói: "Không cần đâu, em trực tiếp trở về là được rồi."
Tần Thâm phớt lờ cô, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, đừng dài dòng."
Bạch Đồ thấy Tần Thâm đã đi ra ngoài, cô bất đắc dĩ, biết không từ chối được bèn đi theo Tần Thâm.
Đến cửa hàng cách đó không xa, Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi vào một cửa hàng quần áo cao cấp.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng bên trong trông thấy Tần Thâm, hai mắt sáng quắc, không ngừng chớp nhìn Tần Thâm.
Mặt Tần Thâm không cảm xúc lườm cô ta một cái, ánh mắt lướt qua cô ta, nhìn về phía nam nhân viên hướng dẫn mua hàng ở đây.
"Cậu, tới đây."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng tiến lên, mặc dù anh ta và Tần Thâm chưa từng tiếp xúc, nhưng anh ta có thể thấy trên các tin tức lớn về kinh tế tài chính.
Thành phố Kỳ không ai không biết Tần Thâm, đặc biệt là làm bất động sản và phát triển. Tần Thâm quả thực là đối tượng cho tôn thờ.
Bởi vì khả năng quan sát của Tần Thâm nhanh! Lợi hại! Chuẩn xác!
Đầu tư hạng mục theo anh, hầu như chưa từng bị thua lỗ.
Người đàn ông kia bước lên trước.
Tần Thâm: "Mang quần áo nữ mới ra ở đây cho tôi..."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng gật đầu, quay người gọi mấy cô gái mắt sáng lên kia.
"Nhanh lên... Lề mà lề mề, nếu đắc tội vị đại thần này, đến lúc đó trừ tiền lương của bọn cô."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng nói xong, mấy cô gái chạy đi như ong vỡ tổ, mấy người nhanh tay lẹ mắt lấy quần áo phù hợp cho Bạch Đồ. Thời đại này, không có cặp mắt tinh tường, là không kiếm được tiền!
Chưa tới mấy phút, mấy cô gái cầm quần áo đưa lên, Tần Thâm cầm toàn bộ trên tay, cũng không để Bạch Đồ thử, lấy một món trong rất nhiều bộ đưa cho Bạch Đồ.
Nhướng cằm chỉ vị trí phòng thử đồ, ra hiệu Bạch Đồ: "Đi thay."
Bạch Đồ cúi đầu thoáng nhìn qua quần áo của mình. Vệt nước trước ngực mình đã khô rồi, thế nhưng lưu lại một đường ở trên.
Bạch Đồ đưa tay nhận, đi vào phòng thử đồ.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Tần Thâm quay người, đưa toàn bộ quần áo trong tay cho nam nhân viên hướng dẫn mua hàng kia.
Ngay sau đó lấy ra một tấm thẻ, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa tới trước mặt nam nhân viên hướng dẫn mua hàng: "Lấy hết."
Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng mở to mắt sáng lên, đại gia... mấy bộ quần áo này một bộ đã mười mấy vạn, anh thoáng một phát mua mười mấy bộ!
Tần đổng quả nhiên là Tần đổng!
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện trong tin tức đến lúc đó sẽ nói ha ha ha ha ha (^з^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.