Chương 56
Tiểu Trang Chu
18/09/2023
+
Thành Tuyền nghe đập tay một cái, nói với Bạch Đồ tối nay mời cô ăn cơm, quay người ra ngoài tìm tài liệu cho Tần Thâm.
Bạch Đồ biết thừa vừa rồi nhất định Tần Thâm có chuyện gì giấu cô, nhưng anh không nói, cô cũng chẳng thể hỏi, giống như cô không nói về mấy năm qua, cũng không thấy anh hỏi tới, chỉ ngoại trừ cái lần ngày đó ở trên xe mà thôi.
Hai người hoàn toàn không còn gì để nói, dường như vừa rồi ở chung một chút, vì câu nói kia của Thành Tuyền mà xáo trộn.
Mắt thấy càng lúc càng chìm vào yên tĩnh, Bạch Đồ hắng giọng một cái, vừa tính cất lời, lại nghe thấy Tần Thâm nói: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Bạch Đồ biết tại sao Tần Thâm đột nhiên hỏi câu này, đơn giản vì anh cũng cảm thấy bầu không khí thế này rất quái dị.
Bạch Đồ nói đại: "Lẩu đi..." Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên, Bạch Đồ lấy ra nhìn, là điện thoại của Cố Thừa Phong, ba chữ to rõ ràng, đồng thời đập vào mắt Tần Thâm.
Trong lòng Bạch Đồ đang phiền muộn, cũng không để ý nhiều đến bộ dạng của anh, quay người trả lời điện thoại.
"Chuyện gì thế Thừa Phong?" Không biết đầu kia nói gì, Bạch Đồ gật đầu, lại nói: "Vậy ngày mai tớ đi làm..."
Bạch Đồ cúp điện thoại xong, xoay người lập tức thấy Tần Thâm có phần không tốt lắm, môi mím chặt, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về phía khác, mà Bạch Đồ quen thuộc nhìn xuống, tay của anh vẫn nắm thành quyền, cô lập tức đã hiểu đây là biểu cảm gì, bèn tiến lên, khẽ giải thích: "Vừa rồi Cố Thừa Phong gọi cho em..." Vừa nói, Tần Thâm lập tức đặt tầm mắt lên người cô, chỉ là vẫn mím chặt môi nhưng ánh mắt lại dịu dàng đi rất nhiều.
Sao Bạch Đồ có thể không biết tâm tư của anh, chẳng qua là ghen rồi. Cô chợt cười khẽ một tiếng, duỗi tay, chầm chậm gỡ tay anh ra, mắt thấy Tần Thâm lại giở trò cáu kỉnh không chịu buông ra, cô đặt tay lên mắt anh, cô biết hai năm ấy ở bên anh, mỗi phút mỗi giây trong mắt anh đều là mình, kể cả mấy lần gặp nhau này, từ lần đầu tiên, cũng chỉ có cô trong mắt anh, cô biết.
Cô có phần tự trách mình, sao cô có thể quá đáng như thế, vì một câu của Tần Thâm, đã không chịu thua kém anh, trước mắt cũng là người cô yêu nhất, còn có tất cả yêu thương trong cặp mắt hoa đào kia, cô nên tin tưởng anh.
"Không phải em nói trở về có việc nhờ Cố Thừa Phong giúp sao? Sau đó cậu ấy tìm việc làm giúp em, nên vừa rồi cậu ấy gọi điện thoại đến hỏi em chừng nào đi làm." Quả nhiên vừa nói xong, sắc mặt Tần Thâm tốt hơn một chút, anh chủ động cúi đầu tiện cho Bạch Đồ sờ mặt mình.
Duỗi tay vòng lấy eo cô, hơi hơi tủi thân nói: "Chỉ là anh... thấy em với cậu ta thân như vậy..."
Bạch Đồ thuận theo đến gần anh, tay vẫn đặt trên mặt anh, giải thích: "Em với cậu ta không có gì... em chỉ thích anh."
Trong mắt Tần Thâm rốt cuộc cũng có ý cười, anh mặt mày cong cong cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, không mang theo bất cứ d.ục vọng nào.
Bạch Đồ ôm cổ anh, cuối cùng lúc anh buông cô ra, Bạch Đồ nghe thấy anh hỏi: "Ngày mai đi làm sao?"
Cô gật đầu, ừm một tiếng.
"Làm việc ở đâu?" Anh hỏi.
Bạch Đồ dè dặt đáp: "Công ty... của Cố Thừa Phong."
Quả nhiên, Tần Thâm nhanh chóng sa sầm mà tốc độ ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được, Bạch Đồ căng thẳng, lập tức nói tiếp: "Chỉ là em nợ tiền cậu ấy, đến lúc trả hết, em sẽ không làm nữa, được không?"
Tần Thâm bặm môi, suýt không viết mấy chữ to lên mặt: Không được!
Bạch Đồ cũng không biết nên nói thế nào, hai người lại trầm mặc, mãi đến khi Tần Thâm nói: "Anh trả là được rồi."
Bạch Đồ lắc đầu, chính cô còn không biết mình nợ bao nhiêu, chi tiêu mọi mặt, tất cả đều là cậu ta hỗ trợ, mặc dù cậu ta không nói, cũng không bảo trả, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể lấy không của người ta, cô không muốn để Tần Thâm giúp đỡ, anh đối với cô đã đủ tốt rồi.
"Anh phải tin em, Tần Thâm." Câu này của Bạch Đồ có phần nghiêm nghị, làm cho Tần Thâm hơi sợ, cuối cùng anh vẫn gật đầu, nói: "Vậy em phải đáp ứng anh, anh đón em đi làm, vẫn phải về nhà ở, được chứ?"
Bạch Đồ thấy Tần Thâm lùi một bước, thế là cũng gật đầu, nói được.
Tần Thâm khom lưng hôn cô.
"Tối nay ăn gì." Bạch Đồ nghe vậy ngẩng đầu lên, "Không phải vừa nãy hỏi rồi sao?"
Tần Thâm tựa trán lên trán cô, hừ cười một tiếng, "Đừng tưởng là anh không biết vừa rồi em chỉ đáp bừa."
Tần Thâm ôm cô thật chặt, cúi đầu cắn tai cô một cái, đến lúc cô kêu đau, anh mới buông ra, giọng nói trầm thấp bên tai cô hỏi: "Nói mau, nếu không anh cũng không chỉ đơn giản cắn tai như vậy..."
Không trách suy nghĩ của Bạch Đồ... mà là hôm qua anh quá điên cuồng, nói chuyện kiểu này, cô đã muốn xiêu vẹo. Mà bây giờ Tần Thâm còn chẳng biết xấu hổ, tay còn di chuyển trên eo cô, Bạch Đồ tức giận lườm anh một cái, Tần Thâm thu lại, an phận ôm, tay khe khẽ vỗ lưng cô, "Nói nào, ăn gì."
Bạch Đồ ôm vòng eo cường tráng của anh, suy tư tỉ mỉ một lúc, nói: "Chúng mình tự nấu nhé."
Tần Thâm gật đầu, "Vậy lát nữa mình sẽ đi mua đồ ăn."
Vừa mới dứt lời, đã có người gõ cửa, Tần Thâm buông Bạch Đồ ra, xoa xoa tóc cô, mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Đồ thấy mặt người ngoài kia, chính là người đàn ông vừa rồi cô gặp ở ngoài cửa.
Không biết hai người bọn họ đang nói gì, Bạch Đồ buồn chán đứng lên, thưởng thức tấm ảnh vừa nãy chưa xem hết.
Bên trong đa số đều chụp ảnh chung với đàn ông, với phụ nữ đã ít lại càng ít, chỉ là nếu như có, cự ly khoảng cách cũng tương đối lớn, mà ảnh chụp với đàn ông đều là bắt tay.
Khóe môi Bạch Đồ cong lên.
Đột nhiên vừa quay đầu, cô thấy trên một tấm hình, chụp một mình Tần Thâm, anh mặc âu phục màu xám, cà vạt ngay ngắn, ngồi trên ghế sô pha, cơ bắp ở cánh tay căng cứng làm cho tay áo có vài nếp gấp.
Mà phía dưới tấm hình viết mấy chữ to: Ngày 26 tháng 4 năm 2015 chủ tịch tập đoàn TS Tần Thâm, đồng ý phỏng vấn đài truyền hình CCT.
Cô nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt mấy ngày trước, lúc đó trong miệng mấy nữ sinh hình như cũng nói phỏng vấn của đài truyền hình gì đó, hơn nữa, hôm nọ Cố Thừa Phong cũng nói mình có thể xem thử, phỏng vấn của anh mấy năm qua, cho nên... rốt cuộc trong phỏng vấn có bí mật gì...
Cô nhớ kĩ ngày tháng bên dưới tấm ảnh trước mặt, Tần Thâm ở đây, cô không nên xem những thứ này ở trước mặt anh.
Đang lúc cô hoàn hồn quay đầu, thấy Tần Thâm vừa kết thúc cuộc trò chuyện, dường như tâm tình có phần không tốt.
Cô nghi hoặc: "Sao thế?"
Tần Thâm thở dài, kéo cô vào ngực, giải thích: "Ngày mốt anh phải đi làm công ích..."
Bạch Đồ nghe hai chữ "công ích", theo bản năng cô nghĩ đến Cố Thừa Phong... cô và cậu ta gặp nhau cũng là vì công ích.
Hồi lâu cô không đáp lại, Tần Thâm không khỏi buông cô ra, cụp mắt nhìn cô, mà tâm tư của Bạch Đồ vẫn đang bay xa, Tần Thâm lầm tưởng là cô cũng không bỏ được mình, không kìm được trấn an: "Anh đã nghĩ kỹ rồi... em đi cùng với anh..."
Mới vừa nói xong, Bạch Đồ đã lắc đầu đầu tiên, cô ôm eo Tần Thâm, giải thích: "Em còn phải đi làm, anh quên rồi?"
Tần Thâm hừ một tiếng, anh đã sớm biết cô sẽ không đồng ý, cô vẫn như vậy, làm một việc sẽ nhất định phải cố gắng làm tốt, ai nói cũng như thế, không thể rung chuyển được suy nghĩ của cô.
Bạch Đồ cười động viên Tần Thâm, hỏi: "Vậy anh phải đi bao lâu?"
Tần Thâm kiêu ngạo nhìn Bạch Đồ, biểu cảm trên mặt giống như viết mấy chữ to: "Em xem.. còn không phải là em không bỏ được anh..."
Thế nhưng mắt thấy Bạch Đồ không hỏi nữa, anh lập tức thu cái đuôi lại, nói: "Có lẽ khoảng một tuần." Anh nói đến đây thì ngừng một chút, hắng giọng nói tiếp: "Nếu như em nhớ anh, có thể gọi điện thoại cho anh, anh sẽ về sớm chút..."
Bạch Đồ bật cười, anh vẫn trẻ con như thế, vì thỏa mãn anh, Bạch Đồ lại hỏi: "Thế anh đi đâu?"
Tần Thâm nhớ đến tên của nơi đó, phút chốc anh lại rơi vào tâm trạng, mới không nên nói cho cô biết cái tên của vùng này, nếu không chắc chắn cô sẽ lập tức đoán được vì điều gì mà anh đến nơi đó.
Nơi đó là thành phố Tây, vùng anh đi đến vừa khéo tên là thôn Bạch. Có một chữ "Bạch", Tần Thâm nhỏ nhen, vì trả thù Bạch Đồ không đi cùng mình, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Không nói cho em."
Bạch Đồ không thể tin nhìn anh, vẫn còn ấu trĩ thế này!
Hết chương 56.
Thành Tuyền nghe đập tay một cái, nói với Bạch Đồ tối nay mời cô ăn cơm, quay người ra ngoài tìm tài liệu cho Tần Thâm.
Bạch Đồ biết thừa vừa rồi nhất định Tần Thâm có chuyện gì giấu cô, nhưng anh không nói, cô cũng chẳng thể hỏi, giống như cô không nói về mấy năm qua, cũng không thấy anh hỏi tới, chỉ ngoại trừ cái lần ngày đó ở trên xe mà thôi.
Hai người hoàn toàn không còn gì để nói, dường như vừa rồi ở chung một chút, vì câu nói kia của Thành Tuyền mà xáo trộn.
Mắt thấy càng lúc càng chìm vào yên tĩnh, Bạch Đồ hắng giọng một cái, vừa tính cất lời, lại nghe thấy Tần Thâm nói: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Bạch Đồ biết tại sao Tần Thâm đột nhiên hỏi câu này, đơn giản vì anh cũng cảm thấy bầu không khí thế này rất quái dị.
Bạch Đồ nói đại: "Lẩu đi..." Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên, Bạch Đồ lấy ra nhìn, là điện thoại của Cố Thừa Phong, ba chữ to rõ ràng, đồng thời đập vào mắt Tần Thâm.
Trong lòng Bạch Đồ đang phiền muộn, cũng không để ý nhiều đến bộ dạng của anh, quay người trả lời điện thoại.
"Chuyện gì thế Thừa Phong?" Không biết đầu kia nói gì, Bạch Đồ gật đầu, lại nói: "Vậy ngày mai tớ đi làm..."
Bạch Đồ cúp điện thoại xong, xoay người lập tức thấy Tần Thâm có phần không tốt lắm, môi mím chặt, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về phía khác, mà Bạch Đồ quen thuộc nhìn xuống, tay của anh vẫn nắm thành quyền, cô lập tức đã hiểu đây là biểu cảm gì, bèn tiến lên, khẽ giải thích: "Vừa rồi Cố Thừa Phong gọi cho em..." Vừa nói, Tần Thâm lập tức đặt tầm mắt lên người cô, chỉ là vẫn mím chặt môi nhưng ánh mắt lại dịu dàng đi rất nhiều.
Sao Bạch Đồ có thể không biết tâm tư của anh, chẳng qua là ghen rồi. Cô chợt cười khẽ một tiếng, duỗi tay, chầm chậm gỡ tay anh ra, mắt thấy Tần Thâm lại giở trò cáu kỉnh không chịu buông ra, cô đặt tay lên mắt anh, cô biết hai năm ấy ở bên anh, mỗi phút mỗi giây trong mắt anh đều là mình, kể cả mấy lần gặp nhau này, từ lần đầu tiên, cũng chỉ có cô trong mắt anh, cô biết.
Cô có phần tự trách mình, sao cô có thể quá đáng như thế, vì một câu của Tần Thâm, đã không chịu thua kém anh, trước mắt cũng là người cô yêu nhất, còn có tất cả yêu thương trong cặp mắt hoa đào kia, cô nên tin tưởng anh.
"Không phải em nói trở về có việc nhờ Cố Thừa Phong giúp sao? Sau đó cậu ấy tìm việc làm giúp em, nên vừa rồi cậu ấy gọi điện thoại đến hỏi em chừng nào đi làm." Quả nhiên vừa nói xong, sắc mặt Tần Thâm tốt hơn một chút, anh chủ động cúi đầu tiện cho Bạch Đồ sờ mặt mình.
Duỗi tay vòng lấy eo cô, hơi hơi tủi thân nói: "Chỉ là anh... thấy em với cậu ta thân như vậy..."
Bạch Đồ thuận theo đến gần anh, tay vẫn đặt trên mặt anh, giải thích: "Em với cậu ta không có gì... em chỉ thích anh."
Trong mắt Tần Thâm rốt cuộc cũng có ý cười, anh mặt mày cong cong cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, không mang theo bất cứ d.ục vọng nào.
Bạch Đồ ôm cổ anh, cuối cùng lúc anh buông cô ra, Bạch Đồ nghe thấy anh hỏi: "Ngày mai đi làm sao?"
Cô gật đầu, ừm một tiếng.
"Làm việc ở đâu?" Anh hỏi.
Bạch Đồ dè dặt đáp: "Công ty... của Cố Thừa Phong."
Quả nhiên, Tần Thâm nhanh chóng sa sầm mà tốc độ ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được, Bạch Đồ căng thẳng, lập tức nói tiếp: "Chỉ là em nợ tiền cậu ấy, đến lúc trả hết, em sẽ không làm nữa, được không?"
Tần Thâm bặm môi, suýt không viết mấy chữ to lên mặt: Không được!
Bạch Đồ cũng không biết nên nói thế nào, hai người lại trầm mặc, mãi đến khi Tần Thâm nói: "Anh trả là được rồi."
Bạch Đồ lắc đầu, chính cô còn không biết mình nợ bao nhiêu, chi tiêu mọi mặt, tất cả đều là cậu ta hỗ trợ, mặc dù cậu ta không nói, cũng không bảo trả, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể lấy không của người ta, cô không muốn để Tần Thâm giúp đỡ, anh đối với cô đã đủ tốt rồi.
"Anh phải tin em, Tần Thâm." Câu này của Bạch Đồ có phần nghiêm nghị, làm cho Tần Thâm hơi sợ, cuối cùng anh vẫn gật đầu, nói: "Vậy em phải đáp ứng anh, anh đón em đi làm, vẫn phải về nhà ở, được chứ?"
Bạch Đồ thấy Tần Thâm lùi một bước, thế là cũng gật đầu, nói được.
Tần Thâm khom lưng hôn cô.
"Tối nay ăn gì." Bạch Đồ nghe vậy ngẩng đầu lên, "Không phải vừa nãy hỏi rồi sao?"
Tần Thâm tựa trán lên trán cô, hừ cười một tiếng, "Đừng tưởng là anh không biết vừa rồi em chỉ đáp bừa."
Tần Thâm ôm cô thật chặt, cúi đầu cắn tai cô một cái, đến lúc cô kêu đau, anh mới buông ra, giọng nói trầm thấp bên tai cô hỏi: "Nói mau, nếu không anh cũng không chỉ đơn giản cắn tai như vậy..."
Không trách suy nghĩ của Bạch Đồ... mà là hôm qua anh quá điên cuồng, nói chuyện kiểu này, cô đã muốn xiêu vẹo. Mà bây giờ Tần Thâm còn chẳng biết xấu hổ, tay còn di chuyển trên eo cô, Bạch Đồ tức giận lườm anh một cái, Tần Thâm thu lại, an phận ôm, tay khe khẽ vỗ lưng cô, "Nói nào, ăn gì."
Bạch Đồ ôm vòng eo cường tráng của anh, suy tư tỉ mỉ một lúc, nói: "Chúng mình tự nấu nhé."
Tần Thâm gật đầu, "Vậy lát nữa mình sẽ đi mua đồ ăn."
Vừa mới dứt lời, đã có người gõ cửa, Tần Thâm buông Bạch Đồ ra, xoa xoa tóc cô, mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Đồ thấy mặt người ngoài kia, chính là người đàn ông vừa rồi cô gặp ở ngoài cửa.
Không biết hai người bọn họ đang nói gì, Bạch Đồ buồn chán đứng lên, thưởng thức tấm ảnh vừa nãy chưa xem hết.
Bên trong đa số đều chụp ảnh chung với đàn ông, với phụ nữ đã ít lại càng ít, chỉ là nếu như có, cự ly khoảng cách cũng tương đối lớn, mà ảnh chụp với đàn ông đều là bắt tay.
Khóe môi Bạch Đồ cong lên.
Đột nhiên vừa quay đầu, cô thấy trên một tấm hình, chụp một mình Tần Thâm, anh mặc âu phục màu xám, cà vạt ngay ngắn, ngồi trên ghế sô pha, cơ bắp ở cánh tay căng cứng làm cho tay áo có vài nếp gấp.
Mà phía dưới tấm hình viết mấy chữ to: Ngày 26 tháng 4 năm 2015 chủ tịch tập đoàn TS Tần Thâm, đồng ý phỏng vấn đài truyền hình CCT.
Cô nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt mấy ngày trước, lúc đó trong miệng mấy nữ sinh hình như cũng nói phỏng vấn của đài truyền hình gì đó, hơn nữa, hôm nọ Cố Thừa Phong cũng nói mình có thể xem thử, phỏng vấn của anh mấy năm qua, cho nên... rốt cuộc trong phỏng vấn có bí mật gì...
Cô nhớ kĩ ngày tháng bên dưới tấm ảnh trước mặt, Tần Thâm ở đây, cô không nên xem những thứ này ở trước mặt anh.
Đang lúc cô hoàn hồn quay đầu, thấy Tần Thâm vừa kết thúc cuộc trò chuyện, dường như tâm tình có phần không tốt.
Cô nghi hoặc: "Sao thế?"
Tần Thâm thở dài, kéo cô vào ngực, giải thích: "Ngày mốt anh phải đi làm công ích..."
Bạch Đồ nghe hai chữ "công ích", theo bản năng cô nghĩ đến Cố Thừa Phong... cô và cậu ta gặp nhau cũng là vì công ích.
Hồi lâu cô không đáp lại, Tần Thâm không khỏi buông cô ra, cụp mắt nhìn cô, mà tâm tư của Bạch Đồ vẫn đang bay xa, Tần Thâm lầm tưởng là cô cũng không bỏ được mình, không kìm được trấn an: "Anh đã nghĩ kỹ rồi... em đi cùng với anh..."
Mới vừa nói xong, Bạch Đồ đã lắc đầu đầu tiên, cô ôm eo Tần Thâm, giải thích: "Em còn phải đi làm, anh quên rồi?"
Tần Thâm hừ một tiếng, anh đã sớm biết cô sẽ không đồng ý, cô vẫn như vậy, làm một việc sẽ nhất định phải cố gắng làm tốt, ai nói cũng như thế, không thể rung chuyển được suy nghĩ của cô.
Bạch Đồ cười động viên Tần Thâm, hỏi: "Vậy anh phải đi bao lâu?"
Tần Thâm kiêu ngạo nhìn Bạch Đồ, biểu cảm trên mặt giống như viết mấy chữ to: "Em xem.. còn không phải là em không bỏ được anh..."
Thế nhưng mắt thấy Bạch Đồ không hỏi nữa, anh lập tức thu cái đuôi lại, nói: "Có lẽ khoảng một tuần." Anh nói đến đây thì ngừng một chút, hắng giọng nói tiếp: "Nếu như em nhớ anh, có thể gọi điện thoại cho anh, anh sẽ về sớm chút..."
Bạch Đồ bật cười, anh vẫn trẻ con như thế, vì thỏa mãn anh, Bạch Đồ lại hỏi: "Thế anh đi đâu?"
Tần Thâm nhớ đến tên của nơi đó, phút chốc anh lại rơi vào tâm trạng, mới không nên nói cho cô biết cái tên của vùng này, nếu không chắc chắn cô sẽ lập tức đoán được vì điều gì mà anh đến nơi đó.
Nơi đó là thành phố Tây, vùng anh đi đến vừa khéo tên là thôn Bạch. Có một chữ "Bạch", Tần Thâm nhỏ nhen, vì trả thù Bạch Đồ không đi cùng mình, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Không nói cho em."
Bạch Đồ không thể tin nhìn anh, vẫn còn ấu trĩ thế này!
Hết chương 56.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.