Chương 36: Không Một Ai Tin Tưởng
Đóm Hóa Lệnh
21/02/2023
“Ngưng Viên, anh phải tin em.
Không phải em làm chuyện này đâu”, Ánh Vân vừa khóc vừa nói lớn.
Phù Dung bị câu nói này làm cho tò mò, cô bèn lẻn vào bên trong để xem có chuyện gì xảy ra.
Những người nhân viên đứng tụ tập xì xào bàn tán.
Ở giữa phòng là Ánh Vân đang giàn dụa nước mắt, bên cạnh là Từ Ngưng Viên đang đứng bộ dáng lạnh lùng.
Phù Dung cảm thấy khó hiểu với khung cảnh trước mặt.
Cô mới ngủ một giấc thôi mà đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải bình thường Từ Ngưng Viên rất sủng ái cô nàng Ánh Vân này sao? Hôm nay cô nàng lại quậy ra trò gì mà khiến Từ Ngưng Viên trưng ra bộ mặt ma quỷ như thế kia.
“Ngưng Viên, anh biết rằng em sẽ không phản bội anh và công ty mà đúng không? Em đã làm việc với anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em lại vì một cái phần mềm nhỏ nhoi như vậy mà lại hủy hoại tiền đồ công việc của mình sao? Em không có ngốc như vậy đâu.” Ánh Vân lại tiếp tục nói trong nước mắt.
Câu nói này như giúp cho Phù Dung biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Chậc chậc, chắc lại là liên quan cái dữ liệu phần mềm chuẩn bị giao cho DSM đúng không? Cái phần mềm này đúng thật là quá xúi quẩy rồi thì phải, cứ gặp trục trặc liên tục.
Phù Dung lắc đầu chán nản mà nghĩ.
Sau đó quay lưng rời đi ra khỏi căn phòng này.
Cô không muốn ở lại đây xem trò vui gì đâu, mắc công lại dính dáng gì đến nó nữa thì khổ.
“Em biết rồi.
Là cô ta.
Chính là cô ta.”
Đang lúc Phù Dung bước đi được khoảng hai bước thì Ánh Vân ở phía sau lưng cô lại hét lớn lên.
Trong lòng Phù Dung giật thót, đừng nói hai từ “cô ta” trong miệng Ánh Vân là đang nói đến cô nha.
Lạy trời là không phải đi.
Phù Dung thầm khấn cầu, bàn chân lại gian nan bước thêm một bước.
“Nhạc Thanh Dao, cô đứng lại cho tôi.
Đến giờ phút này mà cô còn muốn chạy hả?”
Ánh Vân lại hét lên một lần nữa, và lần này thì nêu đích danh tên Nhạc Thanh Dao.
Sau đó cô nàng chạy lại lôi kéo Phù Dung vào giữa phòng, đứng đối diện với Từ Ngưng Viên.
Phù Dung hoàn toàn đơ ra không hiểu chuyện gì hết.
Cái quái gì đây trời? Cô chỉ trốn việc ngủ một buổi thôi mà, có làm gì đâu mà bị bắt đến hỏi tội với sếp tổng cơ chứ?
“Ngưng Viên.
Là cô ta, lúc sáng em đưa máy của em cho cô ta đem đi sửa”, Ánh Vân vội vàng chỉ về Phù Dung mà nói.
Từ Ngưng Viên khẽ liếc qua, khi nhìn thấy người mà Ánh Vân đang nói đến đúng là ‘Nhạc Thanh Dao’ thì khẽ nhíu mày.
“Lúc sáng cô sử dụng máy của Ánh Vân?”, Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung mà hỏi.
“Đúng.
Chính là cô ta, lúc em đưa máy tính còn có mọi người ở trong phòng có thể làm chứng.
Ai cũng đều thấy cả”, Phù Dung chưa kịp trả lời thì Ánh Vân đã tranh nói trước.
Phù Dung cảm thấy rất phiền muộn.
Nếu cô biết trước Ánh Vân định lôi cô vào cuộc thì có chết cô cũng không dám bước vào căn phòng này để hóng chuyện rồi.
Đáng ra khi nãy Phù Dung nên đi thẳng về hướng toilet luôn, không nên quẹo vào đây thì đúng hơn.
Người ta nói tò mò gi3t chết mèo.
Hiện tại Phù Dung cảm thấy mình đúng là con mèo đó rồi.
“Đúng là sáng nay tôi có nhận máy của cô ta mang đi sửa.
Có chuyện gì?”, Phù Dung thở dài, nhìn Từ Ngưng Viên mà trả lời cho câu hỏi của anh.
“Hừ.
Vậy thì cũng chính cô tiết bộ bí mật công ty ra bên ngoài?”, Từ Ngưng Viên trầm giọng hỏi lại, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.
“Cái gì?”, Phù Dung lập tức hét lớn.
Cơn buồn ngủ còn vương lại một chút khi nãy giờ đã bay sạch, “Anh nói tiết lộ bí mật gì cơ? Tôi không có.”
“Sáng nay dữ liệu an ninh ghi nhận có người cố gắng gửi toàn lộ thông tin liên quan đến phần mềm mới tung ra bên ngoài.
Bên bộ phận an ninh đã kịp thời ngăn chặn sau đó truy lùng về thì phát hiện thông tin phát ra là từ máy tính của Ánh Vân.
Thời điểm đó cô đang sử dụng máy của cô ấy, chuyện này cô giải thích thế nào?”
Từ Ngưng Viên lại tiếp tục chất vấn Phù Dung.
Câu nói gọn ghẽ, lạnh lùng và đầy áp lực.
Tim của Phù Dung đập mạnh.
Tiết lộ bí mật công ty? Cô đâu có điên mà làm như vậy, đây là tội có thể ngồi tù đó.
“Tôi không có làm”, Phù Dung cứng rắn mà nói.
“Phù Dung.
Cô đừng có chối nữa, bằng chứng đã rõ ràng như vậy rồi mà cô còn dám chối.
Tôi thấy cô cứ chờ mà vô tù ngồi đi.
Cô còn phải xin lỗi tôi, xin lỗi Từ tổng nữa”, Ánh Vân xen vào giữa mà nói.
Cô ta đưa lưng về phía Từ Ngưng Viên nên anh ta sẽ không thấy, thế nhưng Phù Dung lại thấy rất rõ ràng.
Vừa nãy khi nói xong câu nào, Ánh Vân đã nhếch môi cười một cái thật nhẹ.
Bộ dáng đầy đắc ý và khiêu khích với Phù Dung.
Phù Dung nhìn chằm chằm vào Ánh Vân, đột nhiên cô hiểu ra một chuyện.
Cô bị Ánh Vân hại rồi.
“Từ Ngưng Viên.
Tôi không có làm chuyện này”, Phù Dung bỏ qua Ánh Vân mà đi đến trước mặt Từ Ngưng Viên mà nói.
Chuyện này cô cần Từ Ngưng Viên tin mình hơn là đứng đôi co với Ánh Vân.
Chuyện quyết định có khởi kiện hay báo cảnh sát hay không là do Từ Ngưng Viên quyết định.
“Cô nói cô không làm vậy là xong hả? Lúc sáng rõ ràng cô lấy máy tôi, trong thời gian đó cô đã làm gì máy tôi chỉ có một mình cô biết.
Giờ thì mọi chuyện vỡ lẽ cô còn muốn chối?”, Ánh Vân vẫn không buông tha cho Phù Dung, muốn dồn cô vào tội danh này cho bằng được.
“Lúc sáng?”, Phù Dung lặp lại hai chữ đó rồi lại nhìn Từ Ngưng Viên hỏi, “Từ Ngưng Viên, dữ liệu được ghi nhận cố gắng chuyển đi lúc mấy giờ?”
“11 giờ 35 phút”, Từ Ngưng Viên đáp cực kỳ ngắn gọn.
Nhưng nhiêu đó đã đủ với Phù Dung.
“Thời gian đó thì Ánh Vân đã nhận lại máy tính rồi.
Tôi chỉ sử dụng máy của cô ta đến 11 giờ mà thôi”, Phù Dung vội vàng giải thích.
“Thanh Dao.
Cô đừng có mà ngậm máu phun người.
Tôi rõ ràng sau giờ ăn trưa mới đến lấy máy tính của cô.
Làm gì có chuyện 11 giờ 35 tôi lại lấy máy tính được chứ?”, Ánh Vân cãi lại.
“Không thể nào.
Tôi nhớ rất rõ, lúc tôi đưa máy cho cô là khoảng 11 giờ 30 mà thôi.”
Phù Dung nói một cách chắc chắn vì lúc Ánh Vân đi ra cô còn thấy hai chị lao công đi ngang qua phòng cất đồ để nghỉ trưa.
Khi đó chắc chắn không thể hơn 11 giờ 30 được.
“Đó chỉ là lời nói của cô thôi.
Cô có bằng chứng gì không? Lúc tôi đưa máy cho cô có mọi người trong phòng làm chứng.
Tôi đi ăn trưa cùng với mọi người, sau khi ăn xong thì mới đem máy về bàn làm việc.
Mọi lời tôi nói đều có người làm chứng được.
Còn cô thì sao? Không có gì có thể chứng minh đúng không? Vì cô là đồ nói dối”, Ánh Vân hỏi với đầy tính công kích.
Gương mặt của Phù Dung trở nên tái mét.
Cô hiểu rồi.
Hèn chi sáng nay Ánh Vân lại gọi cô đến phòng đưa máy tính rầm rộ như vậy.
Lúc đưa máy tính lại thì chỉ có một mình Phù Dung.
Cô ta có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, đẩy hết mọi nghi ngờ lên người của Phù Dung.
Cô hoang mang mà đưa mắt nhìn quanh, mọi người bắt đầu nhìn cô với ánh mắt e dè và đánh giá.
Không một ai trong căn phòng này tin tưởng cô cả.
Bao gồm cả Từ Ngưng Viên?
Không phải em làm chuyện này đâu”, Ánh Vân vừa khóc vừa nói lớn.
Phù Dung bị câu nói này làm cho tò mò, cô bèn lẻn vào bên trong để xem có chuyện gì xảy ra.
Những người nhân viên đứng tụ tập xì xào bàn tán.
Ở giữa phòng là Ánh Vân đang giàn dụa nước mắt, bên cạnh là Từ Ngưng Viên đang đứng bộ dáng lạnh lùng.
Phù Dung cảm thấy khó hiểu với khung cảnh trước mặt.
Cô mới ngủ một giấc thôi mà đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải bình thường Từ Ngưng Viên rất sủng ái cô nàng Ánh Vân này sao? Hôm nay cô nàng lại quậy ra trò gì mà khiến Từ Ngưng Viên trưng ra bộ mặt ma quỷ như thế kia.
“Ngưng Viên, anh biết rằng em sẽ không phản bội anh và công ty mà đúng không? Em đã làm việc với anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em lại vì một cái phần mềm nhỏ nhoi như vậy mà lại hủy hoại tiền đồ công việc của mình sao? Em không có ngốc như vậy đâu.” Ánh Vân lại tiếp tục nói trong nước mắt.
Câu nói này như giúp cho Phù Dung biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Chậc chậc, chắc lại là liên quan cái dữ liệu phần mềm chuẩn bị giao cho DSM đúng không? Cái phần mềm này đúng thật là quá xúi quẩy rồi thì phải, cứ gặp trục trặc liên tục.
Phù Dung lắc đầu chán nản mà nghĩ.
Sau đó quay lưng rời đi ra khỏi căn phòng này.
Cô không muốn ở lại đây xem trò vui gì đâu, mắc công lại dính dáng gì đến nó nữa thì khổ.
“Em biết rồi.
Là cô ta.
Chính là cô ta.”
Đang lúc Phù Dung bước đi được khoảng hai bước thì Ánh Vân ở phía sau lưng cô lại hét lớn lên.
Trong lòng Phù Dung giật thót, đừng nói hai từ “cô ta” trong miệng Ánh Vân là đang nói đến cô nha.
Lạy trời là không phải đi.
Phù Dung thầm khấn cầu, bàn chân lại gian nan bước thêm một bước.
“Nhạc Thanh Dao, cô đứng lại cho tôi.
Đến giờ phút này mà cô còn muốn chạy hả?”
Ánh Vân lại hét lên một lần nữa, và lần này thì nêu đích danh tên Nhạc Thanh Dao.
Sau đó cô nàng chạy lại lôi kéo Phù Dung vào giữa phòng, đứng đối diện với Từ Ngưng Viên.
Phù Dung hoàn toàn đơ ra không hiểu chuyện gì hết.
Cái quái gì đây trời? Cô chỉ trốn việc ngủ một buổi thôi mà, có làm gì đâu mà bị bắt đến hỏi tội với sếp tổng cơ chứ?
“Ngưng Viên.
Là cô ta, lúc sáng em đưa máy của em cho cô ta đem đi sửa”, Ánh Vân vội vàng chỉ về Phù Dung mà nói.
Từ Ngưng Viên khẽ liếc qua, khi nhìn thấy người mà Ánh Vân đang nói đến đúng là ‘Nhạc Thanh Dao’ thì khẽ nhíu mày.
“Lúc sáng cô sử dụng máy của Ánh Vân?”, Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung mà hỏi.
“Đúng.
Chính là cô ta, lúc em đưa máy tính còn có mọi người ở trong phòng có thể làm chứng.
Ai cũng đều thấy cả”, Phù Dung chưa kịp trả lời thì Ánh Vân đã tranh nói trước.
Phù Dung cảm thấy rất phiền muộn.
Nếu cô biết trước Ánh Vân định lôi cô vào cuộc thì có chết cô cũng không dám bước vào căn phòng này để hóng chuyện rồi.
Đáng ra khi nãy Phù Dung nên đi thẳng về hướng toilet luôn, không nên quẹo vào đây thì đúng hơn.
Người ta nói tò mò gi3t chết mèo.
Hiện tại Phù Dung cảm thấy mình đúng là con mèo đó rồi.
“Đúng là sáng nay tôi có nhận máy của cô ta mang đi sửa.
Có chuyện gì?”, Phù Dung thở dài, nhìn Từ Ngưng Viên mà trả lời cho câu hỏi của anh.
“Hừ.
Vậy thì cũng chính cô tiết bộ bí mật công ty ra bên ngoài?”, Từ Ngưng Viên trầm giọng hỏi lại, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.
“Cái gì?”, Phù Dung lập tức hét lớn.
Cơn buồn ngủ còn vương lại một chút khi nãy giờ đã bay sạch, “Anh nói tiết lộ bí mật gì cơ? Tôi không có.”
“Sáng nay dữ liệu an ninh ghi nhận có người cố gắng gửi toàn lộ thông tin liên quan đến phần mềm mới tung ra bên ngoài.
Bên bộ phận an ninh đã kịp thời ngăn chặn sau đó truy lùng về thì phát hiện thông tin phát ra là từ máy tính của Ánh Vân.
Thời điểm đó cô đang sử dụng máy của cô ấy, chuyện này cô giải thích thế nào?”
Từ Ngưng Viên lại tiếp tục chất vấn Phù Dung.
Câu nói gọn ghẽ, lạnh lùng và đầy áp lực.
Tim của Phù Dung đập mạnh.
Tiết lộ bí mật công ty? Cô đâu có điên mà làm như vậy, đây là tội có thể ngồi tù đó.
“Tôi không có làm”, Phù Dung cứng rắn mà nói.
“Phù Dung.
Cô đừng có chối nữa, bằng chứng đã rõ ràng như vậy rồi mà cô còn dám chối.
Tôi thấy cô cứ chờ mà vô tù ngồi đi.
Cô còn phải xin lỗi tôi, xin lỗi Từ tổng nữa”, Ánh Vân xen vào giữa mà nói.
Cô ta đưa lưng về phía Từ Ngưng Viên nên anh ta sẽ không thấy, thế nhưng Phù Dung lại thấy rất rõ ràng.
Vừa nãy khi nói xong câu nào, Ánh Vân đã nhếch môi cười một cái thật nhẹ.
Bộ dáng đầy đắc ý và khiêu khích với Phù Dung.
Phù Dung nhìn chằm chằm vào Ánh Vân, đột nhiên cô hiểu ra một chuyện.
Cô bị Ánh Vân hại rồi.
“Từ Ngưng Viên.
Tôi không có làm chuyện này”, Phù Dung bỏ qua Ánh Vân mà đi đến trước mặt Từ Ngưng Viên mà nói.
Chuyện này cô cần Từ Ngưng Viên tin mình hơn là đứng đôi co với Ánh Vân.
Chuyện quyết định có khởi kiện hay báo cảnh sát hay không là do Từ Ngưng Viên quyết định.
“Cô nói cô không làm vậy là xong hả? Lúc sáng rõ ràng cô lấy máy tôi, trong thời gian đó cô đã làm gì máy tôi chỉ có một mình cô biết.
Giờ thì mọi chuyện vỡ lẽ cô còn muốn chối?”, Ánh Vân vẫn không buông tha cho Phù Dung, muốn dồn cô vào tội danh này cho bằng được.
“Lúc sáng?”, Phù Dung lặp lại hai chữ đó rồi lại nhìn Từ Ngưng Viên hỏi, “Từ Ngưng Viên, dữ liệu được ghi nhận cố gắng chuyển đi lúc mấy giờ?”
“11 giờ 35 phút”, Từ Ngưng Viên đáp cực kỳ ngắn gọn.
Nhưng nhiêu đó đã đủ với Phù Dung.
“Thời gian đó thì Ánh Vân đã nhận lại máy tính rồi.
Tôi chỉ sử dụng máy của cô ta đến 11 giờ mà thôi”, Phù Dung vội vàng giải thích.
“Thanh Dao.
Cô đừng có mà ngậm máu phun người.
Tôi rõ ràng sau giờ ăn trưa mới đến lấy máy tính của cô.
Làm gì có chuyện 11 giờ 35 tôi lại lấy máy tính được chứ?”, Ánh Vân cãi lại.
“Không thể nào.
Tôi nhớ rất rõ, lúc tôi đưa máy cho cô là khoảng 11 giờ 30 mà thôi.”
Phù Dung nói một cách chắc chắn vì lúc Ánh Vân đi ra cô còn thấy hai chị lao công đi ngang qua phòng cất đồ để nghỉ trưa.
Khi đó chắc chắn không thể hơn 11 giờ 30 được.
“Đó chỉ là lời nói của cô thôi.
Cô có bằng chứng gì không? Lúc tôi đưa máy cho cô có mọi người trong phòng làm chứng.
Tôi đi ăn trưa cùng với mọi người, sau khi ăn xong thì mới đem máy về bàn làm việc.
Mọi lời tôi nói đều có người làm chứng được.
Còn cô thì sao? Không có gì có thể chứng minh đúng không? Vì cô là đồ nói dối”, Ánh Vân hỏi với đầy tính công kích.
Gương mặt của Phù Dung trở nên tái mét.
Cô hiểu rồi.
Hèn chi sáng nay Ánh Vân lại gọi cô đến phòng đưa máy tính rầm rộ như vậy.
Lúc đưa máy tính lại thì chỉ có một mình Phù Dung.
Cô ta có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, đẩy hết mọi nghi ngờ lên người của Phù Dung.
Cô hoang mang mà đưa mắt nhìn quanh, mọi người bắt đầu nhìn cô với ánh mắt e dè và đánh giá.
Không một ai trong căn phòng này tin tưởng cô cả.
Bao gồm cả Từ Ngưng Viên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.