Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?
Chương 54
Lão Tích
17/06/2024
Trong cơn mưa, tâm trạng của Hứa Diệc Châu cũng có chút không vui, cô gái nhỏ nhà anh cũng không thể dầm mưa.
“Cô nhớ lời thoại của mình xong chưa?” Anh hỏi Chu Nhĩ Nhã, giọng nói lạnh như băng, Nhiễm Tích kéo ống tay áo anh một cái.
“Ngại quá, đàn anh, dì cả của em đến, nên trạng thái không được tốt lắm.”
Hứa Diệc Châu khẽ nhướng mày, dì cả của cô ta cũng đến? “Vậy thì cô cũng phải biết là ở trong mưa quá lâu sẽ không tốt, cho nên phải quay cảnh này nhanh một chút.”
“Vâng, em biết rõ ạ.”
Bắt đầu lần thứ ba.
Linh Lễ có chút mất kiểm soát, “Vì sao không cho muội nói! Muội nói gì sai sao? Ngươi cho rằng đại sư huynh thích ngươi thật sao! Ngươi cho rằng đại sư huynh không biết ngươi là nữ sao! Ta nói cho ngươi biết, ngày từ lần đầu huynh ấy gặp ngươi đã biết rồi, sau đó lại biết ngươi là nữ nhi của Giang Kiên Quân nên huynh ấy mới tiếp cận ngươi, chỉ có ngươi ngu ngốc mới tin rằng huynh ấy thật sự thích ngươi!”
Giang Tinh Nguyệt lắc đầu lùi lại phía sau vài bước, như không muốn tin đó là sự thật.
“Linh Lễ!” Mạch Ly thật sự tức giận.
Linh Lễ cười lạnh, “Ngươi biết vì sao phụ thân của ngươi chết không? Là do nam nhân mà ngươi yêu nhất làm đó! Ngươi biết vì sao huynh ấy lại làm như vậy không? Bởi vì...”
Chu Nhĩ Nhã đột nhiên nhíu mày một cái, “Thực xin lỗi đạo diễn, bụng tôi đột nhiên bị đau một cái.”
“Có cần nghỉ ngơi một chút không?” Đạo diễn hỏi.
“Không cần, có thể tiếp tục.” Chu Nhĩ Nhã nói, sau đó nói “Xin lỗi” với Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích.
Mễ Mễ nghe thấy trong phim trường có người khen Chu Nhĩ Nhã chuyên nghiệp, ha, đi nói khắp nơi dì cả mình đến thì được xem là chuyên nghiệp, Tích Bảo nhà cô không nói gì hết thì không có người khen!
“Đạo diễn, dì cả của Tích Bảo cũng vừa đến, ngài xem cô ấy đã đứng trong mưa lâu như thế, hay nghỉ ngơi một chút rồi hẵng quay tiếp.”
“Thân thể Tích Bảo cũng không thoải mái à?” Đạo diễn đè lên ấn đường, sao các nữ diễn viên ai cũng chọn hôm nay để dì cả đến vậy, cầm loa phóng thanh lên: “Tích Bảo, có thể tiếp tục không?”
Hứa Diệc Châu thấy môi Nhiễm Tích đã hơi trắng bệch, vừa định nói nghỉ ngơi một chút, cánh tay đã bị Nhiễm Tích giữ lại, “Đạo diễn cháu không sao, ta tiếp tục đi!”
Hứa Diệc Châu chỉ có thể thuận theo, sau đó nói với Chu Nhĩ Nhã: “Một lần cuối cùng, nếu cô lại gây chuyện nữa, tôi sẽ không ngại đưa cô về trường học lại vài năm đâu.” Lần một lần hai có thể bỏ qua, cái người này lại liên tục NG(*).
(*) Viết tắt của chữ Not Good, ý chỉ những cảnh quay hỏng.
Chu Nhĩ Nhã bị Hứa Diệc Châu nhìn đến lạnh cả xương sống, cô ta gật gật đầu, “Sẽ không.”
Điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu lần thứ tư.
“Ngươi biết vì sao phụ thân của ngươi chết không? Là do nam nhân mà ngươi yêu nhất làm đó! Ngươi biết vì sao huynh ấy lại làm như vậy không? Bởi vì phụ mẫu huynh ấy chính là do phụ thân của ngươi hại chết, ha ha, cả hai người đều bị phụ thân của đối phương giết chết, làm sao có thể ở bên nhau được? Người cùng đại sư huynh ở bên nhau chỉ có thể là ta!”
So với Linh Lễ đang mất kiểm soát, Giang Tinh Nguyệt lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong con mắt nàng đều mang vẻ không thể tin được, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại biểu lộ sự tin tưởng.
“Lời nàng ta nói là thật sao?” Lông mày nhíu lại, trên mặt lúc này không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Tinh Nguyệt.” Mạch Ly đi lên muốn kéo tay Giang Tinh Nguyệt.
Giang Tinh Nguyệt né tránh bàn tay Mạch Ly, nở nụ cười khổ, “Là thật, đúng không. Ha, ta nên sớm tin lời biểu ca nói, như vậy sẽ không thành cái bộ dạng như hiện tại.”
“Phụ thân ta, thật sự hại chết phụ mẫu huynh sao?” Giang Tinh Nguyệt ngước mắt nhìn Mạch Ly.
Mạch Ly nhìn không ra tâm tình trong mắt nàng, chẳng qua hắn cảm thấy, nàng như muốn cách hắn thật xa.
“Ta cái gì cũng không biết, ở trong ký ức của ta, ông ấy là một phụ thân rất tốt.”
“Nếu như ông ấy thật sự đã làm gì đó...”
“Thật xin lỗi.”
Nói xong câu này, thân thể Giang Tinh Nguyệt cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã về phía sau.
Mạch Ly nhanh chân xông lên ôm lấy thân thể nàng, sải bước đi vào trong nhà.
“Cut!”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, các nhân viên liền thu dọn.
Các trợ lý cũng vội vã đưa nghệ sĩ nhà mình vào phòng, choàng áo khoác, đưa túi giữ ấm.
Hứa Diệc Châu ôm Nhiễm Tích một mạch đi vào phòng, Mễ Mễ vội vàng khoác áo cho Nhiễm Tích, đưa túi giữ ấm cho cô, còn đem đến một ly nước đường đỏ còn nóng hổi.
Hứa Diệc Châu cầm áo khoác Chu Giang đưa cho anh đắp lên người Nhiễm Tích.
“Em có rồi, anh mặc vào đi, anh cũng mắc mưa mà.” Nhiễm Tích từ chối áo khoác của anh.
“Anh là đàn ông, dính mưa một xíu thì có sao đâu, không có giống như em.” Hứa Diệc Châu bày ra vẻ mặt không cho từ chối.
“Tích Bảo, sao rồi.” Đạo diễn đi tới xem tình hình.
Nhiễm Tích: “Tạm ổn.”
Hứa Diệc Châu: “Không tốt.”
Hai người đồng thời trả lời.
Hứa Diệc Châu đưa tay sờ đầu Nhiễm Tích một cái, hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, dầm mưa lâu như thế, tôi nghĩ nên đưa em ấy về tắm nước nóng ngủ một giấc thật ngon, con gái không thể dính mưa, đối với thân thể sẽ không tốt.”
“Được, đưa Tích Bảo trở về tắm nước nóng nghỉ ngơi đi.” Nói xong ông đứng dậy vỗ tay hai cái, “Mọi người thu dọn lại đồ đạc, hôm nay chúng ta quay tới đây thôi, kết thúc công việc!”
Hứa Diệc Châu không nói hai lời bế Nhiễm Tích lên rời đi.
Mễ Mễ đi phía sau che dù, Chu Giang thì xách túi.
“Em có thể tự đi.” Nhiễm Tích vùi mặt vào ngực Hứa Diệc Châu, rầu rĩ nói.
“Đừng đoạt cơ hội anh ôm em.”
Nhiễm Tích không nói lời nào, một lát sau lại rầu rĩ hỏi: “Em nặng không?”
Hứa Diệc Châu bật cười, lắc đầu, “Không nặng.”
Nhiễm Tích lại cẩn thận nói: “Nếu anh mệt có thể thả em xuống, nhưng không được nói em nặng.”
Hứa Diệc Châu cười nói “Được”, trong lòng lại suy nghĩ, có mệt cũng không thả em xuống.
Dọc theo đường đi có vô số ánh mắt nhìn hai người, còn có người chụp hình.
Hứa Diệc Châu một đường bế Nhiễm Tích lên xe bảo mẫu của mình.
Mễ Mễ nghi ngờ lên tiếng, “Chao ôi? Tụi em có xe bảo mẫu.”
“Ngồi xe tôi về, thuận đường.”
Cuối cùng, mọi người cùng ngồi lên xe bảo mẫu của Hứa Diệc Châu trở về khách sạn.
Đến khách sạn Hứa Diệc Châu vẫn bế Nhiễm Tích, đến khi đứng trong thang máy vẫn một mực bế cô.
Nhiễm Tích hỏi anh, “Anh không thấy như thế này sẽ rất chiếm diện tích sao?”
Anh nói: “Không thấy, chỉ có bốn người, vẫn đủ đứng.”
Mễ Mễ lo lắng Hứa Diệc Châu sẽ ôm Nhiễm Tích vào phòng mình, vội vàng chạy lên trước dẫn đường, “Đi bên này.”
Sau đó vội vàng cầm thẻ phòng mở cửa.
Hứa Diệc Châu ôm Nhiễm Tích lên ghế sofa, sau đó lấy cái mền trong ghế sofa đắp lên người cô, lại cầm lấy điều khiển từ xa mở điều hòa lên, chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, sau đó xoay người bảo Mễ Mễ đi nấu một chén nước đường đỏ, còn bảo Chu Giang đi thử nước ấm trong phòng tắm.
Làm xong rất cả, Hứa Diệc Châu ngồi xổm trước mặt nhìn Nhiễm Tích, “Lạnh không?”
Nhiễm Tích cười, “Không lạnh, trong lòng rất ấm áp.”
Chu Giang từ phòng tắm đi ra, “Anh Hứa, nước ấm đã được.”
Mễ Mễ cũng từ phòng bếp đi ra, “Nước đường đỏ vẫn đang nấu, Tích Bảo đi tắm trước đi.”
“Dạ được.” Nhiễm Tích đứng lên, kéo tay Hứa Diệc Châu, “Anh cũng nhanh đi tắm đi, đừng để bị cảm. Anh Chu Giang, tí nữa anh nhớ đưa anh ấy chút nước gừng uống để giữ ấm nha.”
“Yên tâm đi, Tích Bảo.” Bị Hứa Diệc Châu trừng mắt, Chu Giang lập tức đổi giọng, “Chị dâu nhỏ.”
Khuôn mặt Nhiễm Tích lập tức đỏ bừng lên.
Hứa Diệc Châu cực kỳ hài lòng, đẩy Nhiễm Tích vào phòng tắm, “Em đi tắm đi, tí anh quay lại tìm em.”
“Dạ được.” Nhiễm Tích ngoan ngoãn trả lời.
******
Sau khi Hứa Diệc Châu trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, nghĩ rằng con gái có thể sẽ tắm lâu hơn một chút, Hứa Diệc Châu gọi điện cho mẹ mình.
“Ôi, con trai, sao lại gọi điện cho mẹ vậy.” Đầu dây bên kia giọng mẹ Giang vang lên.
Hứa Diệc Châu ho nhẹ một tiếng, có hơi ngại ngùng hỏi, “Mẹ, con gái có dì cả đến mà lại mắc mưa thì nên làm gì?”
“Dì cả? Dì cả ai đến? Con dâu mẹ hả? Còn mắc mưa? Chao ôi, như vậy không ổn, con mau để con bé tắm nước nóng!”
“Dạ tắm rồi.”
“Ồ? Làm sao con biết? Con nhìn lén con gái nhà người ta tắm?”
“Mẹ, nói chính sự đi!” Anh mà muốn nhìn cũng là quang minh chính đại nhìn.
“Con gái thì phải chú ý giữ ấm, nếu không sau này có thể sẽ đau bụng rất nhiều. Con đi làm nước đường đỏ trứng gà cho con bé uống, sau đó có thể rửa chân bằng nước ấm, đuổi khí lạnh đi.”
“Nước đường đỏ trứng gà là nước gì mẹ? Nước đường đỏ thôi không được hả?”
“Chao ôi, con cho con bé uống nhiều nước đường đỏ cũng được, mẹ sẽ làm cho con bé, ngày mai sẽ đem qua.”
“Vậy được, con cúp máy trước, con muốn qua nhìn em ấy một chút.”
Mẹ Hứa cúp điện thoại, con trai thật là, có vợ liền quên mẹ, nhưng mà dù sao thì, ha ha, ngày mai có thể đi gặp con dâu rồi!
******
Ra ngoài phòng, Hứa Diệc Châu gặp Đường Phong đang đi tới.
“Sao rồi? Tôi nghe nói Tích Bảo bị dính không ít mưa, lại được cậu ôm trở về khách sạn.”
“Dì cả đến, thân thể không thoải mái.”
“Vậy tại sao còn quay lâu như vậy, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Chu Giang trả lời: “Chu Nhĩ Nhã nói dì cả cũng đến, không thoải mái, liên tục NG.”
“Chu Nhĩ Nhã?” Đường Phong nhướn mày, “Hôm qua tôi còn thấy cô ta cùng trợ lý ăn kem đấy.”
Ánh mắt Hứa Diệc Châu tối lại, “Giả bộ?”
Đường Phong nhún nhún vai, “Cái này cũng khó nói, lỡ như thể trạng người ta tốt, dì cả đến vẫn ăn thì sao? Chao ôi, đừng như vậy chứ, ba người đàn ông lại đứng đây nói về dì cả của con gái! Đi, đi nhìn Tích Bảo đi.”
“Không được gọi như vậy.”
“Được, tôi gọi em dâu được chưa.”
Hứa Diệc Châu gật gật đầu, sau đó quay đầu nháy mắt với Chu Giang, ý bảo cậu đi tra xem có chuyện gì xảy ra.
Chu Giang hiểu rõ.
Lợi ích duy nhất của việc này chính là, Hứa Diệc Châu có rất nhiều thời gian ở chung với Nhiễm Tích.
Đường Phong cũng ở được trong phòng mười mấy phút, ngay cả Chu Giang và Mễ Mễ cũng bị Hứa Diệc Châu đuổi ra ngoài, nói “Không nên quấy rầy thế giới hai người chúng tôi.” Thật sự là ha ha, lúc trước ai là người đứng ra lừa gạt giới truyền thông giúp bọn họ? Bạch nhãn lang (*)!
(*) “Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
“Cô nhớ lời thoại của mình xong chưa?” Anh hỏi Chu Nhĩ Nhã, giọng nói lạnh như băng, Nhiễm Tích kéo ống tay áo anh một cái.
“Ngại quá, đàn anh, dì cả của em đến, nên trạng thái không được tốt lắm.”
Hứa Diệc Châu khẽ nhướng mày, dì cả của cô ta cũng đến? “Vậy thì cô cũng phải biết là ở trong mưa quá lâu sẽ không tốt, cho nên phải quay cảnh này nhanh một chút.”
“Vâng, em biết rõ ạ.”
Bắt đầu lần thứ ba.
Linh Lễ có chút mất kiểm soát, “Vì sao không cho muội nói! Muội nói gì sai sao? Ngươi cho rằng đại sư huynh thích ngươi thật sao! Ngươi cho rằng đại sư huynh không biết ngươi là nữ sao! Ta nói cho ngươi biết, ngày từ lần đầu huynh ấy gặp ngươi đã biết rồi, sau đó lại biết ngươi là nữ nhi của Giang Kiên Quân nên huynh ấy mới tiếp cận ngươi, chỉ có ngươi ngu ngốc mới tin rằng huynh ấy thật sự thích ngươi!”
Giang Tinh Nguyệt lắc đầu lùi lại phía sau vài bước, như không muốn tin đó là sự thật.
“Linh Lễ!” Mạch Ly thật sự tức giận.
Linh Lễ cười lạnh, “Ngươi biết vì sao phụ thân của ngươi chết không? Là do nam nhân mà ngươi yêu nhất làm đó! Ngươi biết vì sao huynh ấy lại làm như vậy không? Bởi vì...”
Chu Nhĩ Nhã đột nhiên nhíu mày một cái, “Thực xin lỗi đạo diễn, bụng tôi đột nhiên bị đau một cái.”
“Có cần nghỉ ngơi một chút không?” Đạo diễn hỏi.
“Không cần, có thể tiếp tục.” Chu Nhĩ Nhã nói, sau đó nói “Xin lỗi” với Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích.
Mễ Mễ nghe thấy trong phim trường có người khen Chu Nhĩ Nhã chuyên nghiệp, ha, đi nói khắp nơi dì cả mình đến thì được xem là chuyên nghiệp, Tích Bảo nhà cô không nói gì hết thì không có người khen!
“Đạo diễn, dì cả của Tích Bảo cũng vừa đến, ngài xem cô ấy đã đứng trong mưa lâu như thế, hay nghỉ ngơi một chút rồi hẵng quay tiếp.”
“Thân thể Tích Bảo cũng không thoải mái à?” Đạo diễn đè lên ấn đường, sao các nữ diễn viên ai cũng chọn hôm nay để dì cả đến vậy, cầm loa phóng thanh lên: “Tích Bảo, có thể tiếp tục không?”
Hứa Diệc Châu thấy môi Nhiễm Tích đã hơi trắng bệch, vừa định nói nghỉ ngơi một chút, cánh tay đã bị Nhiễm Tích giữ lại, “Đạo diễn cháu không sao, ta tiếp tục đi!”
Hứa Diệc Châu chỉ có thể thuận theo, sau đó nói với Chu Nhĩ Nhã: “Một lần cuối cùng, nếu cô lại gây chuyện nữa, tôi sẽ không ngại đưa cô về trường học lại vài năm đâu.” Lần một lần hai có thể bỏ qua, cái người này lại liên tục NG(*).
(*) Viết tắt của chữ Not Good, ý chỉ những cảnh quay hỏng.
Chu Nhĩ Nhã bị Hứa Diệc Châu nhìn đến lạnh cả xương sống, cô ta gật gật đầu, “Sẽ không.”
Điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu lần thứ tư.
“Ngươi biết vì sao phụ thân của ngươi chết không? Là do nam nhân mà ngươi yêu nhất làm đó! Ngươi biết vì sao huynh ấy lại làm như vậy không? Bởi vì phụ mẫu huynh ấy chính là do phụ thân của ngươi hại chết, ha ha, cả hai người đều bị phụ thân của đối phương giết chết, làm sao có thể ở bên nhau được? Người cùng đại sư huynh ở bên nhau chỉ có thể là ta!”
So với Linh Lễ đang mất kiểm soát, Giang Tinh Nguyệt lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong con mắt nàng đều mang vẻ không thể tin được, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại biểu lộ sự tin tưởng.
“Lời nàng ta nói là thật sao?” Lông mày nhíu lại, trên mặt lúc này không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Tinh Nguyệt.” Mạch Ly đi lên muốn kéo tay Giang Tinh Nguyệt.
Giang Tinh Nguyệt né tránh bàn tay Mạch Ly, nở nụ cười khổ, “Là thật, đúng không. Ha, ta nên sớm tin lời biểu ca nói, như vậy sẽ không thành cái bộ dạng như hiện tại.”
“Phụ thân ta, thật sự hại chết phụ mẫu huynh sao?” Giang Tinh Nguyệt ngước mắt nhìn Mạch Ly.
Mạch Ly nhìn không ra tâm tình trong mắt nàng, chẳng qua hắn cảm thấy, nàng như muốn cách hắn thật xa.
“Ta cái gì cũng không biết, ở trong ký ức của ta, ông ấy là một phụ thân rất tốt.”
“Nếu như ông ấy thật sự đã làm gì đó...”
“Thật xin lỗi.”
Nói xong câu này, thân thể Giang Tinh Nguyệt cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã về phía sau.
Mạch Ly nhanh chân xông lên ôm lấy thân thể nàng, sải bước đi vào trong nhà.
“Cut!”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, các nhân viên liền thu dọn.
Các trợ lý cũng vội vã đưa nghệ sĩ nhà mình vào phòng, choàng áo khoác, đưa túi giữ ấm.
Hứa Diệc Châu ôm Nhiễm Tích một mạch đi vào phòng, Mễ Mễ vội vàng khoác áo cho Nhiễm Tích, đưa túi giữ ấm cho cô, còn đem đến một ly nước đường đỏ còn nóng hổi.
Hứa Diệc Châu cầm áo khoác Chu Giang đưa cho anh đắp lên người Nhiễm Tích.
“Em có rồi, anh mặc vào đi, anh cũng mắc mưa mà.” Nhiễm Tích từ chối áo khoác của anh.
“Anh là đàn ông, dính mưa một xíu thì có sao đâu, không có giống như em.” Hứa Diệc Châu bày ra vẻ mặt không cho từ chối.
“Tích Bảo, sao rồi.” Đạo diễn đi tới xem tình hình.
Nhiễm Tích: “Tạm ổn.”
Hứa Diệc Châu: “Không tốt.”
Hai người đồng thời trả lời.
Hứa Diệc Châu đưa tay sờ đầu Nhiễm Tích một cái, hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, dầm mưa lâu như thế, tôi nghĩ nên đưa em ấy về tắm nước nóng ngủ một giấc thật ngon, con gái không thể dính mưa, đối với thân thể sẽ không tốt.”
“Được, đưa Tích Bảo trở về tắm nước nóng nghỉ ngơi đi.” Nói xong ông đứng dậy vỗ tay hai cái, “Mọi người thu dọn lại đồ đạc, hôm nay chúng ta quay tới đây thôi, kết thúc công việc!”
Hứa Diệc Châu không nói hai lời bế Nhiễm Tích lên rời đi.
Mễ Mễ đi phía sau che dù, Chu Giang thì xách túi.
“Em có thể tự đi.” Nhiễm Tích vùi mặt vào ngực Hứa Diệc Châu, rầu rĩ nói.
“Đừng đoạt cơ hội anh ôm em.”
Nhiễm Tích không nói lời nào, một lát sau lại rầu rĩ hỏi: “Em nặng không?”
Hứa Diệc Châu bật cười, lắc đầu, “Không nặng.”
Nhiễm Tích lại cẩn thận nói: “Nếu anh mệt có thể thả em xuống, nhưng không được nói em nặng.”
Hứa Diệc Châu cười nói “Được”, trong lòng lại suy nghĩ, có mệt cũng không thả em xuống.
Dọc theo đường đi có vô số ánh mắt nhìn hai người, còn có người chụp hình.
Hứa Diệc Châu một đường bế Nhiễm Tích lên xe bảo mẫu của mình.
Mễ Mễ nghi ngờ lên tiếng, “Chao ôi? Tụi em có xe bảo mẫu.”
“Ngồi xe tôi về, thuận đường.”
Cuối cùng, mọi người cùng ngồi lên xe bảo mẫu của Hứa Diệc Châu trở về khách sạn.
Đến khách sạn Hứa Diệc Châu vẫn bế Nhiễm Tích, đến khi đứng trong thang máy vẫn một mực bế cô.
Nhiễm Tích hỏi anh, “Anh không thấy như thế này sẽ rất chiếm diện tích sao?”
Anh nói: “Không thấy, chỉ có bốn người, vẫn đủ đứng.”
Mễ Mễ lo lắng Hứa Diệc Châu sẽ ôm Nhiễm Tích vào phòng mình, vội vàng chạy lên trước dẫn đường, “Đi bên này.”
Sau đó vội vàng cầm thẻ phòng mở cửa.
Hứa Diệc Châu ôm Nhiễm Tích lên ghế sofa, sau đó lấy cái mền trong ghế sofa đắp lên người cô, lại cầm lấy điều khiển từ xa mở điều hòa lên, chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, sau đó xoay người bảo Mễ Mễ đi nấu một chén nước đường đỏ, còn bảo Chu Giang đi thử nước ấm trong phòng tắm.
Làm xong rất cả, Hứa Diệc Châu ngồi xổm trước mặt nhìn Nhiễm Tích, “Lạnh không?”
Nhiễm Tích cười, “Không lạnh, trong lòng rất ấm áp.”
Chu Giang từ phòng tắm đi ra, “Anh Hứa, nước ấm đã được.”
Mễ Mễ cũng từ phòng bếp đi ra, “Nước đường đỏ vẫn đang nấu, Tích Bảo đi tắm trước đi.”
“Dạ được.” Nhiễm Tích đứng lên, kéo tay Hứa Diệc Châu, “Anh cũng nhanh đi tắm đi, đừng để bị cảm. Anh Chu Giang, tí nữa anh nhớ đưa anh ấy chút nước gừng uống để giữ ấm nha.”
“Yên tâm đi, Tích Bảo.” Bị Hứa Diệc Châu trừng mắt, Chu Giang lập tức đổi giọng, “Chị dâu nhỏ.”
Khuôn mặt Nhiễm Tích lập tức đỏ bừng lên.
Hứa Diệc Châu cực kỳ hài lòng, đẩy Nhiễm Tích vào phòng tắm, “Em đi tắm đi, tí anh quay lại tìm em.”
“Dạ được.” Nhiễm Tích ngoan ngoãn trả lời.
******
Sau khi Hứa Diệc Châu trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, nghĩ rằng con gái có thể sẽ tắm lâu hơn một chút, Hứa Diệc Châu gọi điện cho mẹ mình.
“Ôi, con trai, sao lại gọi điện cho mẹ vậy.” Đầu dây bên kia giọng mẹ Giang vang lên.
Hứa Diệc Châu ho nhẹ một tiếng, có hơi ngại ngùng hỏi, “Mẹ, con gái có dì cả đến mà lại mắc mưa thì nên làm gì?”
“Dì cả? Dì cả ai đến? Con dâu mẹ hả? Còn mắc mưa? Chao ôi, như vậy không ổn, con mau để con bé tắm nước nóng!”
“Dạ tắm rồi.”
“Ồ? Làm sao con biết? Con nhìn lén con gái nhà người ta tắm?”
“Mẹ, nói chính sự đi!” Anh mà muốn nhìn cũng là quang minh chính đại nhìn.
“Con gái thì phải chú ý giữ ấm, nếu không sau này có thể sẽ đau bụng rất nhiều. Con đi làm nước đường đỏ trứng gà cho con bé uống, sau đó có thể rửa chân bằng nước ấm, đuổi khí lạnh đi.”
“Nước đường đỏ trứng gà là nước gì mẹ? Nước đường đỏ thôi không được hả?”
“Chao ôi, con cho con bé uống nhiều nước đường đỏ cũng được, mẹ sẽ làm cho con bé, ngày mai sẽ đem qua.”
“Vậy được, con cúp máy trước, con muốn qua nhìn em ấy một chút.”
Mẹ Hứa cúp điện thoại, con trai thật là, có vợ liền quên mẹ, nhưng mà dù sao thì, ha ha, ngày mai có thể đi gặp con dâu rồi!
******
Ra ngoài phòng, Hứa Diệc Châu gặp Đường Phong đang đi tới.
“Sao rồi? Tôi nghe nói Tích Bảo bị dính không ít mưa, lại được cậu ôm trở về khách sạn.”
“Dì cả đến, thân thể không thoải mái.”
“Vậy tại sao còn quay lâu như vậy, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Chu Giang trả lời: “Chu Nhĩ Nhã nói dì cả cũng đến, không thoải mái, liên tục NG.”
“Chu Nhĩ Nhã?” Đường Phong nhướn mày, “Hôm qua tôi còn thấy cô ta cùng trợ lý ăn kem đấy.”
Ánh mắt Hứa Diệc Châu tối lại, “Giả bộ?”
Đường Phong nhún nhún vai, “Cái này cũng khó nói, lỡ như thể trạng người ta tốt, dì cả đến vẫn ăn thì sao? Chao ôi, đừng như vậy chứ, ba người đàn ông lại đứng đây nói về dì cả của con gái! Đi, đi nhìn Tích Bảo đi.”
“Không được gọi như vậy.”
“Được, tôi gọi em dâu được chưa.”
Hứa Diệc Châu gật gật đầu, sau đó quay đầu nháy mắt với Chu Giang, ý bảo cậu đi tra xem có chuyện gì xảy ra.
Chu Giang hiểu rõ.
Lợi ích duy nhất của việc này chính là, Hứa Diệc Châu có rất nhiều thời gian ở chung với Nhiễm Tích.
Đường Phong cũng ở được trong phòng mười mấy phút, ngay cả Chu Giang và Mễ Mễ cũng bị Hứa Diệc Châu đuổi ra ngoài, nói “Không nên quấy rầy thế giới hai người chúng tôi.” Thật sự là ha ha, lúc trước ai là người đứng ra lừa gạt giới truyền thông giúp bọn họ? Bạch nhãn lang (*)!
(*) “Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.