Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?
Chương 66
Lão Tích
17/06/2024
Hái thật nhiều quả đào, sau đó ba người lại đi sâu vào trong hái thêm một trái dưa hấu, lúc này mới trở về xe điện ba bánh chạy về nhà.
“Về rồi à, trong sân đình có nước sôi để nguội, có muốn uống một chút không?” Hoàng Chí Trung ngẩng đầu nhìn ba người đang đi vào cửa, chỉ chỉ vào sân đình nghỉ mát.
“Con muốn uống nước, con sắp chết khát rồi!” Nhiễm Tích đặt đồ đang cầm trong tay vào lòng Hứa Diệc Châu, chạy tới nơi uống nước.
Hứa Diệc Châu và ba Nhiễm cùng nhau để nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Nhiễm Tích uống nước xong, nghĩ đến Hứa Diệc Châu cũng chưa được uống miếng nước nào, chắc chắn cũng rất khát nước, vì vậy cô lại rót một ly nước, chạy vào phòng bếp tìm Hứa Diệc Châu.
“Này, Hứa Diệc Châu, anh uống nước không?” Nhiễm Tích cầm ly nước đưa đến trước mặt Hứa Diệc Châu, Hứa Diệc Châu vừa định giơ tay cầm lấy, Nhiễm Tích thấy ba mình đang nhướn lông mày nhìn mình, lập tức cầm ly nước né khỏi bàn tay đang vươn ra của Hứa Diệc Châu, đi đến bên cạnh ba Nhiễm, “Ba Điền uống nước đi, con đặc biệt rót cho ba đó.”
“Rót cho ba?” Ba Nhiễm nhướn mày, hiển nhiên không tin.
Vẻ mặt Hứa Diệc Châu cũng buồn bực, vừa mới nói rót cho anh uống, sao vừa đảo mắt đã thành rót cho người khác rồi?
“Chính là rót cho ba!” Vẻ mặt Nhiễm Tích kiên định đưa ly nước vào trong tay ba Nhiễm, sau đó lại lôi kéo tay Hứa Diệc Châu, nhỏ giọng nói: “Em rót ly khác cho anh, đừng nóng vội.”
Hứa Diệc Châu hơi không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa nước cho ai trước thì có sao đâu chứ?
Xoa xoa đầu Nhiễm Tích, “Không cần, anh không khát, tí nữa khát anh uống sau.”
“Tích Bảo, mau đến đây.” Có nhân viên đến tìm Nhiễm Tích.
Nhiễm Tích vẫy vẫy tay Hứa Diệc Châu, “Em ra ngoài trước.”
Nhân viên đưa Nhiễm Tích vào phòng quan sát, đạo diễn chính đang ngồi bên trong, thấy Nhiễm Tích vào, vội vàng đón.
“Đạo diễn, chú tìm con có gì không?”
“Thì là, chú thấy quan hệ của con với thầy Điền có vẻ rất tốt.” Trên mặt đạo diễn cười cười, vừa nhìn là biết muốn nhờ vả Nhiễm Tích gì đó.
Nhiễm Tích gượng cười hai tiếng, “Cũng không tệ lắm ạ.” Quan hệ ba con thì có thân thiết không hả!
“Cái kia, là như thế này, cháu cũng biết về chuyện gia đình của thầy Điền rồi đó, vợ và con cái vẫn là đề tài rất hấp dẫn trong mắt cư dân mạng.”
“Thì sao ạ?”
“Chú nghĩ nếu trong chương trình này thầy Điền nguyện ý nói một chút về chuyện gia đình mình, thì sẽ giúp ích rất lớn trong chuyện tăng rating trên TV.”
“Không phải người ta muốn giữ bí mật sao? Sẽ nguyện ý nói chứ?”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta mới đi tìm cháu thương lượng về chuyện này, để cháu đi hỏi một câu.”
“Sao ạ?”
“Bởi vì, cháu thấy đó cháu với thầy Điền khá quen thuộc với nhau, hơn nữa tuổi cháu lại nhỏ, cháu đi hỏi là thích hợp nhất.” Đạo diễn khuyên bảo.
“Cái này...” Nhiễm Tích có chút khó khăn, muốn giả bộ làm người ngoài cuộc để hỏi ba mình về chuyện vợ và con của ông ấy? Cô sợ ba sẽ cảm thấy cô có bệnh mất!
Đạo diễn cho rằng Nhiễm Tích lo lắng sau khi chương trình phát sóng cư dân mạng sẽ cảm thấy hành vi này không được tốt lắm, cho rằng cô sợ bị bôi đen nên đạo diễn vội vàng nói thêm: “Cháu yên tâm đi, sau khi chương trình phát sóng sẽ tuyên truyền như thế nào thì mọi người đã bàn kỹ rồi, không để cho cháu bị bôi đen đâu.”
Đạo diễn đã nói như vậy rồi, kỳ thật đối với Nhiễm Tích thì đây không phải chuyện lớn gì, vì vậy Nhiễm Tích đồng ý, nói là sẽ tìm cơ hội hỏi thử một câu.
Đạo diễn thấy Nhiễm Tích đồng ý dễ dàng như vậy thì cao hứng đến mức không ngậm miệng cười được, nói cơm tối hôm nay sẽ cho mọi người thịt.
Có thịt, có thịt thật tốt! Nhiễm Tích cầm thịt nhanh chóng đi tìm Hứa Diệc Châu.
“Lấy thịt ở đâu vậy?” Hứa Diệc Châu dừng động tác cắt đồ ăn lại, ngẩng đầu hỏi.
“Tổ đạo diễn đưa cho.” Nhiễm Tích đưa thịt cho anh, “Thật tốt, buổi tối có thịt ăn rồi.”
“Không có việc gì mà chu đáo như thế, không phải gian xảo thì chính là ăn trộm. Tổ đạo diễn muốn gì hả?”
“Không có gì đâu, chúng ta ăn thịt kho đi! Anh chuẩn bị trước, em đi nói cho mọi người biết!”
“Ba Điền, ba Hoàng, Sĩ Đông! Tối hôm nay chúng ta có thịt ăn!”
“Thật ạ!” Trần Sĩ Đông chạy vào phòng bếp, “Cái này không phải là muốn chúng ta trao đổi gì đó chứ?”
Trần Sĩ Đông vui vẻ một lát, rất nhanh lại cảnh giác nhìn nhìn camera, người quay phim lắc lắc camera, lúc này Trần Sĩ Đông mới yên tâm, “Chị Nhiễm Tích, chắc chắn là tổ đạo diễn bị vẻ đẹp của chị chinh phục mới cho chúng ta ưu đãi mà trước giờ chưa từng có, đó giờ đều là chúng ta phải hái rau hái dưa để đổi cho họ, buổi trưa hôm nay có thịt ăn đều là do chúng ta lao động để đổi lấy!”
“Ha ha, “ Nhiễm Tích cười to, “Chắc là vậy thật”
Trần Sĩ Đông cũng cười theo.
“Tích Bảo, mau qua đây giúp anh lau mồ hôi!” Hứa Diệc Châu đột nhiên gọi vào.
“Hả? À, chờ em một chút!”
******
Lúc ăn cơm tối, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, Trần Sĩ Đông đột nhiên nói nhớ ba mẹ mình.
Cơ hội tốt!
Nhiễm Tích nhân cơ hội hỏi ba Nhiễm: “Ba Điền, ba có nhớ vợ và con mình không?”
Vừa hỏi xong bốn người ở đây đều sững sờ.
Hứa Diệc Châu và Trần Sĩ Đông sững sờ là vì trong giới mọi người đều biết Điền Hạo Nhiên rất bảo vệ con gái và vợ mình, vậy mà Nhiễm Tích dám hỏi câu như thế trước nhiều camera như vậy.
Hoàng Chí Trung và Nhiễm Hạo Điền [Điền Hạo Nhiên] sững sờ là vì cái con bé này hỏi câu kỳ cục vậy! Hỏi ba của mình có nhớ vợ và con không!
Mắt thấy bầu không khí lúng túng, Hứa Diệc Châu vừa định nói gì đó đánh vỡ lúng túng thì, Điền Hạo Nhiên [Ba Nhiễm] mở miệng.
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, ba rất nhớ vợ và con gái của mình.”
Điền Hạo Nhiên đã trả lời như vậy, mọi người cảm thấy chắc đây cũng không phải chuyện không thể đề cập.
“Thầy Điền, thì ra là con gái!” Trần Sĩ Đông đương nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú.
“Ha ha, thầy Điền không phải là con gái, con của thầy Điền mới là con gái.” Hoàng Chí Trung trêu ghẹo nói, bầu không khí bình thường trở lại.
“À, ba Điền, vợ và con gái của ba là người như thế nào?” Nhiễm Tích làm ra bộ dạng rất hiếu kỳ hỏi.
Bàn tay ở dưới bàn của Hứa Diệc Châu kéo cô một cái, ý bảo cô đừng hỏi nữa, lỡ như người ta không trả lời thì không phải sẽ rất lúng túng sao?
Nhiễm Tích cầm lại tay Hứa Diệc Châu, ám chỉ không sao đâu.
Điền Hạo Nhiên thấy hai người lén lén lút lút như vậy, hừ hừ, con gái cưng của ông đang nắm tay tiểu tử Hứa Diệc Châu ở dưới bàn, cho rằng ông chưa từng nói yêu đương sao! Làm như ông không biết bọn họ đang làm cái gì!
“Vợ ba rất tốt, nhưng mà gần đây thì con gái không thể bớt lo.” Điền Hạo Nhiên cố ý làm ra bộ dạng buồn rầu.
“Vì sao ạ?” Nhiễm Tích hỏi.
“Ài, con gái gần đây có bạn trai.” Điền Hạo Nhiên nói xong có ý riêng nhìn Nhiễm Tích một cái.
Nhiễm Tích giống như bị vạch trần có gì đó, hơi ngại ngùng.
Điền Hạo Nhiên nói tiếp: “Haiz, con gái lớn rồi không giữ được nữa, không phải mọi người đều nói con gái là áo bông tri kỷ của ba sao, vừa có người yêu đã quên mất người ba này!”
“Chắc không phải như vậy đâu!” Nhiễm Tích thanh minh, “Con gái ba chắc chắn vẫn yêu ba nhất, thật đó.” Nhiễm Tích nhìn Điền Hạo Nhiên, nháy mắt mấy cái, làm ra vẻ chân thành cực kỳ.
“Ba lại không nhìn thấy điều đó, có ba mình ở bên cạnh mà liên tục chạy theo tên tiểu tử thúi đó, biến ba mình thành không khí.”
“Ha ha, cha vợ nhìn con rể như thế nào cũng không vừa mắt.” Hoàng Chí Trung cười nói.
“Cái này nói đúng, “ Điền Hạo Nhiên vỗ đùi, “Tôi vẫn không ưa nổi tên tiểu tử thúi kia, tôi nuôi con gái nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà bị cậu ta bắt cóc đi mất?”
Thật sự là! Sao có thể nói như vậy chứ!
Nhiễm Tích vỗ vỗ cánh tay Hứa Diệc Châu, liếc mắt nhìn Điền Hạo Nhiên nói: “Yên tâm đi, ba em nhất định sẽ thích anh!”
Hứa Diệc Châu thân mật xoa xoa mặt Nhiễm Tích, “Yên tâm, anh cũng sẽ làm cho ba em thích anh.”
Điền Hạo Nhiên lại mất hứng, dám ân ái ở trước mặt ông!
“Ha ha, kiểu nào cũng không thích nổi.” Điền Hạo Nhiên hừ hừ mũi.
Nhiễm Tích trợn mắt, “Hừ, nếu ba em không thích em sẽ kêu mẹ em nhốt ba ngoài cửa! Dù sao mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, mẹ em nhất định sẽ thích!”
“Ha! Con là con ruột đó!”
Hứa Diệc Châu và Trần Sĩ Đông nhìn mà không hiểu gì, chỉ có Hoàng Chí Trung nghẹn cười muốn nội thương.
******
Màn đêm buông xuống, bầu trời nông thôn lốm đốm đầy sao.
Thưởng thức cảnh đêm xong, mọi người trở về phòng ngủ, Nhiễm Tích cảm thấy bây giờ là lúc nên nói chuyện Điền Hạo Nhiên là ba cô cho Hứa Diệc Châu biết, để cho Hứa Diệc Châu có thể kịp thời ứng phó với ba vợ khó tính này.
Nghĩ kỹ xong, Nhiễm Tích kéo Hứa Diệc Châu đi tìm đạo diễn, yêu cầu tạm thời đóng máy có chuyện cần nói riêng.
Đạo diễn đương nhiên là đồng ý.
“Sao thế? Cứ thần thần bí bí.” Hứa Diệc Châu bị Nhiễm Tích kéo đến sân đình ngồi xuống.
Nhiễm Tích đầu tiên quanh bốn phía một vòng, xác định không có người nghe lén, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hứa Diệc Châu: “Em có một chuyện đã giấu anh.”
Hứa Diệc Châu nhướn mày, lơ đễnh.
Nhiễm Tích thở dài, “Hy vọng anh nghe em nói xong sẽ còn giữ được vẻ mặt này.”
Hứa Diệc Châu cười, “Sao thế? Nghiêm trọng như vậy? Chắc chắn anh ―― “
“Điền Hạo Nhiên là ba em.” Nhiễm Tích cắt đứt lời nói Hứa Diệc Châu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Nhiễm Tích thấy dáng vẻ đang tươi cười trên gương mặt Hứa Diệc Châu dần biến thành không thể tin nổi.
“Cái gì?” Hứa Diệc Châu cảm thấy mình đang nghe nhầm, không tin hỏi lại lần nữa.
“Điền Hạo Nhiên là ba em.” Nhiễm Tích lại nói một lần nữa, sợ Hứa Diệc Châu cho rằng mình đang nói đùa, Nhiễm Tích lại nói tiếp, “Thì là, Điền Hạo Nhiên, chắc anh cũng biết đó chỉ là nghệ danh, tên thật của ông ấy là Nhiễm Hạo Điền, là cùng chữ Nhiễm với chữ Nhiễm của em, em...”
“Em chờ một chút, “ Hứa Diệc Châu cắt đứt lời nói Nhiễm Tích, “Để anh bình tĩnh lại.”
Điền Hạo Nhiên, ảnh đế Điền chính là ba của cô gái nhỏ nhà anh?! Vừa nghĩ như vậy đột nhiên có thể giải thích được một số chuyện, ví dụ như là từ ngày đầu tiên anh đến đây đã có cảm giác Điền Hạo Nhiên đặc biệt nhằm vào anh, công việc gì cũng đưa cho anh làm, lâu lâu còn làm ra vẻ mặt khó chịu, nếu như không phải trước kia anh chưa từng hợp tác với Điền Hạo Nhiên thì Hứa Diệc Châu cũng hoài nghi có phải mình từng đắc tội với ông ấy không.
Vốn tưởng rằng tính cách của Điền Hạo Nhiên chính là như thế, nhưng lại thấy thái độ của ông đối xử với Nhiễm Tích và Trần Sĩ Đông, khuôn mặt tươi cười chào đón, là hình tượng tiền bối hòa ái, Hứa Diệc Châu lại cảm thấy lẽ nào là do mình lớn tuổi nhất nên Điền Hạo Nhiên mới như thế?
Hiện tại đột nhiên cái gì cũng hiểu rõ, thì ra Điền Hạo Nhiên là ba của Nhiễm Tích!
Đợi chút! Là con rể tương lai, trước mặt ba vợ anh đã làm cái gì vậy hả?!
“Về rồi à, trong sân đình có nước sôi để nguội, có muốn uống một chút không?” Hoàng Chí Trung ngẩng đầu nhìn ba người đang đi vào cửa, chỉ chỉ vào sân đình nghỉ mát.
“Con muốn uống nước, con sắp chết khát rồi!” Nhiễm Tích đặt đồ đang cầm trong tay vào lòng Hứa Diệc Châu, chạy tới nơi uống nước.
Hứa Diệc Châu và ba Nhiễm cùng nhau để nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Nhiễm Tích uống nước xong, nghĩ đến Hứa Diệc Châu cũng chưa được uống miếng nước nào, chắc chắn cũng rất khát nước, vì vậy cô lại rót một ly nước, chạy vào phòng bếp tìm Hứa Diệc Châu.
“Này, Hứa Diệc Châu, anh uống nước không?” Nhiễm Tích cầm ly nước đưa đến trước mặt Hứa Diệc Châu, Hứa Diệc Châu vừa định giơ tay cầm lấy, Nhiễm Tích thấy ba mình đang nhướn lông mày nhìn mình, lập tức cầm ly nước né khỏi bàn tay đang vươn ra của Hứa Diệc Châu, đi đến bên cạnh ba Nhiễm, “Ba Điền uống nước đi, con đặc biệt rót cho ba đó.”
“Rót cho ba?” Ba Nhiễm nhướn mày, hiển nhiên không tin.
Vẻ mặt Hứa Diệc Châu cũng buồn bực, vừa mới nói rót cho anh uống, sao vừa đảo mắt đã thành rót cho người khác rồi?
“Chính là rót cho ba!” Vẻ mặt Nhiễm Tích kiên định đưa ly nước vào trong tay ba Nhiễm, sau đó lại lôi kéo tay Hứa Diệc Châu, nhỏ giọng nói: “Em rót ly khác cho anh, đừng nóng vội.”
Hứa Diệc Châu hơi không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa nước cho ai trước thì có sao đâu chứ?
Xoa xoa đầu Nhiễm Tích, “Không cần, anh không khát, tí nữa khát anh uống sau.”
“Tích Bảo, mau đến đây.” Có nhân viên đến tìm Nhiễm Tích.
Nhiễm Tích vẫy vẫy tay Hứa Diệc Châu, “Em ra ngoài trước.”
Nhân viên đưa Nhiễm Tích vào phòng quan sát, đạo diễn chính đang ngồi bên trong, thấy Nhiễm Tích vào, vội vàng đón.
“Đạo diễn, chú tìm con có gì không?”
“Thì là, chú thấy quan hệ của con với thầy Điền có vẻ rất tốt.” Trên mặt đạo diễn cười cười, vừa nhìn là biết muốn nhờ vả Nhiễm Tích gì đó.
Nhiễm Tích gượng cười hai tiếng, “Cũng không tệ lắm ạ.” Quan hệ ba con thì có thân thiết không hả!
“Cái kia, là như thế này, cháu cũng biết về chuyện gia đình của thầy Điền rồi đó, vợ và con cái vẫn là đề tài rất hấp dẫn trong mắt cư dân mạng.”
“Thì sao ạ?”
“Chú nghĩ nếu trong chương trình này thầy Điền nguyện ý nói một chút về chuyện gia đình mình, thì sẽ giúp ích rất lớn trong chuyện tăng rating trên TV.”
“Không phải người ta muốn giữ bí mật sao? Sẽ nguyện ý nói chứ?”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta mới đi tìm cháu thương lượng về chuyện này, để cháu đi hỏi một câu.”
“Sao ạ?”
“Bởi vì, cháu thấy đó cháu với thầy Điền khá quen thuộc với nhau, hơn nữa tuổi cháu lại nhỏ, cháu đi hỏi là thích hợp nhất.” Đạo diễn khuyên bảo.
“Cái này...” Nhiễm Tích có chút khó khăn, muốn giả bộ làm người ngoài cuộc để hỏi ba mình về chuyện vợ và con của ông ấy? Cô sợ ba sẽ cảm thấy cô có bệnh mất!
Đạo diễn cho rằng Nhiễm Tích lo lắng sau khi chương trình phát sóng cư dân mạng sẽ cảm thấy hành vi này không được tốt lắm, cho rằng cô sợ bị bôi đen nên đạo diễn vội vàng nói thêm: “Cháu yên tâm đi, sau khi chương trình phát sóng sẽ tuyên truyền như thế nào thì mọi người đã bàn kỹ rồi, không để cho cháu bị bôi đen đâu.”
Đạo diễn đã nói như vậy rồi, kỳ thật đối với Nhiễm Tích thì đây không phải chuyện lớn gì, vì vậy Nhiễm Tích đồng ý, nói là sẽ tìm cơ hội hỏi thử một câu.
Đạo diễn thấy Nhiễm Tích đồng ý dễ dàng như vậy thì cao hứng đến mức không ngậm miệng cười được, nói cơm tối hôm nay sẽ cho mọi người thịt.
Có thịt, có thịt thật tốt! Nhiễm Tích cầm thịt nhanh chóng đi tìm Hứa Diệc Châu.
“Lấy thịt ở đâu vậy?” Hứa Diệc Châu dừng động tác cắt đồ ăn lại, ngẩng đầu hỏi.
“Tổ đạo diễn đưa cho.” Nhiễm Tích đưa thịt cho anh, “Thật tốt, buổi tối có thịt ăn rồi.”
“Không có việc gì mà chu đáo như thế, không phải gian xảo thì chính là ăn trộm. Tổ đạo diễn muốn gì hả?”
“Không có gì đâu, chúng ta ăn thịt kho đi! Anh chuẩn bị trước, em đi nói cho mọi người biết!”
“Ba Điền, ba Hoàng, Sĩ Đông! Tối hôm nay chúng ta có thịt ăn!”
“Thật ạ!” Trần Sĩ Đông chạy vào phòng bếp, “Cái này không phải là muốn chúng ta trao đổi gì đó chứ?”
Trần Sĩ Đông vui vẻ một lát, rất nhanh lại cảnh giác nhìn nhìn camera, người quay phim lắc lắc camera, lúc này Trần Sĩ Đông mới yên tâm, “Chị Nhiễm Tích, chắc chắn là tổ đạo diễn bị vẻ đẹp của chị chinh phục mới cho chúng ta ưu đãi mà trước giờ chưa từng có, đó giờ đều là chúng ta phải hái rau hái dưa để đổi cho họ, buổi trưa hôm nay có thịt ăn đều là do chúng ta lao động để đổi lấy!”
“Ha ha, “ Nhiễm Tích cười to, “Chắc là vậy thật”
Trần Sĩ Đông cũng cười theo.
“Tích Bảo, mau qua đây giúp anh lau mồ hôi!” Hứa Diệc Châu đột nhiên gọi vào.
“Hả? À, chờ em một chút!”
******
Lúc ăn cơm tối, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, Trần Sĩ Đông đột nhiên nói nhớ ba mẹ mình.
Cơ hội tốt!
Nhiễm Tích nhân cơ hội hỏi ba Nhiễm: “Ba Điền, ba có nhớ vợ và con mình không?”
Vừa hỏi xong bốn người ở đây đều sững sờ.
Hứa Diệc Châu và Trần Sĩ Đông sững sờ là vì trong giới mọi người đều biết Điền Hạo Nhiên rất bảo vệ con gái và vợ mình, vậy mà Nhiễm Tích dám hỏi câu như thế trước nhiều camera như vậy.
Hoàng Chí Trung và Nhiễm Hạo Điền [Điền Hạo Nhiên] sững sờ là vì cái con bé này hỏi câu kỳ cục vậy! Hỏi ba của mình có nhớ vợ và con không!
Mắt thấy bầu không khí lúng túng, Hứa Diệc Châu vừa định nói gì đó đánh vỡ lúng túng thì, Điền Hạo Nhiên [Ba Nhiễm] mở miệng.
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, ba rất nhớ vợ và con gái của mình.”
Điền Hạo Nhiên đã trả lời như vậy, mọi người cảm thấy chắc đây cũng không phải chuyện không thể đề cập.
“Thầy Điền, thì ra là con gái!” Trần Sĩ Đông đương nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú.
“Ha ha, thầy Điền không phải là con gái, con của thầy Điền mới là con gái.” Hoàng Chí Trung trêu ghẹo nói, bầu không khí bình thường trở lại.
“À, ba Điền, vợ và con gái của ba là người như thế nào?” Nhiễm Tích làm ra bộ dạng rất hiếu kỳ hỏi.
Bàn tay ở dưới bàn của Hứa Diệc Châu kéo cô một cái, ý bảo cô đừng hỏi nữa, lỡ như người ta không trả lời thì không phải sẽ rất lúng túng sao?
Nhiễm Tích cầm lại tay Hứa Diệc Châu, ám chỉ không sao đâu.
Điền Hạo Nhiên thấy hai người lén lén lút lút như vậy, hừ hừ, con gái cưng của ông đang nắm tay tiểu tử Hứa Diệc Châu ở dưới bàn, cho rằng ông chưa từng nói yêu đương sao! Làm như ông không biết bọn họ đang làm cái gì!
“Vợ ba rất tốt, nhưng mà gần đây thì con gái không thể bớt lo.” Điền Hạo Nhiên cố ý làm ra bộ dạng buồn rầu.
“Vì sao ạ?” Nhiễm Tích hỏi.
“Ài, con gái gần đây có bạn trai.” Điền Hạo Nhiên nói xong có ý riêng nhìn Nhiễm Tích một cái.
Nhiễm Tích giống như bị vạch trần có gì đó, hơi ngại ngùng.
Điền Hạo Nhiên nói tiếp: “Haiz, con gái lớn rồi không giữ được nữa, không phải mọi người đều nói con gái là áo bông tri kỷ của ba sao, vừa có người yêu đã quên mất người ba này!”
“Chắc không phải như vậy đâu!” Nhiễm Tích thanh minh, “Con gái ba chắc chắn vẫn yêu ba nhất, thật đó.” Nhiễm Tích nhìn Điền Hạo Nhiên, nháy mắt mấy cái, làm ra vẻ chân thành cực kỳ.
“Ba lại không nhìn thấy điều đó, có ba mình ở bên cạnh mà liên tục chạy theo tên tiểu tử thúi đó, biến ba mình thành không khí.”
“Ha ha, cha vợ nhìn con rể như thế nào cũng không vừa mắt.” Hoàng Chí Trung cười nói.
“Cái này nói đúng, “ Điền Hạo Nhiên vỗ đùi, “Tôi vẫn không ưa nổi tên tiểu tử thúi kia, tôi nuôi con gái nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà bị cậu ta bắt cóc đi mất?”
Thật sự là! Sao có thể nói như vậy chứ!
Nhiễm Tích vỗ vỗ cánh tay Hứa Diệc Châu, liếc mắt nhìn Điền Hạo Nhiên nói: “Yên tâm đi, ba em nhất định sẽ thích anh!”
Hứa Diệc Châu thân mật xoa xoa mặt Nhiễm Tích, “Yên tâm, anh cũng sẽ làm cho ba em thích anh.”
Điền Hạo Nhiên lại mất hứng, dám ân ái ở trước mặt ông!
“Ha ha, kiểu nào cũng không thích nổi.” Điền Hạo Nhiên hừ hừ mũi.
Nhiễm Tích trợn mắt, “Hừ, nếu ba em không thích em sẽ kêu mẹ em nhốt ba ngoài cửa! Dù sao mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, mẹ em nhất định sẽ thích!”
“Ha! Con là con ruột đó!”
Hứa Diệc Châu và Trần Sĩ Đông nhìn mà không hiểu gì, chỉ có Hoàng Chí Trung nghẹn cười muốn nội thương.
******
Màn đêm buông xuống, bầu trời nông thôn lốm đốm đầy sao.
Thưởng thức cảnh đêm xong, mọi người trở về phòng ngủ, Nhiễm Tích cảm thấy bây giờ là lúc nên nói chuyện Điền Hạo Nhiên là ba cô cho Hứa Diệc Châu biết, để cho Hứa Diệc Châu có thể kịp thời ứng phó với ba vợ khó tính này.
Nghĩ kỹ xong, Nhiễm Tích kéo Hứa Diệc Châu đi tìm đạo diễn, yêu cầu tạm thời đóng máy có chuyện cần nói riêng.
Đạo diễn đương nhiên là đồng ý.
“Sao thế? Cứ thần thần bí bí.” Hứa Diệc Châu bị Nhiễm Tích kéo đến sân đình ngồi xuống.
Nhiễm Tích đầu tiên quanh bốn phía một vòng, xác định không có người nghe lén, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hứa Diệc Châu: “Em có một chuyện đã giấu anh.”
Hứa Diệc Châu nhướn mày, lơ đễnh.
Nhiễm Tích thở dài, “Hy vọng anh nghe em nói xong sẽ còn giữ được vẻ mặt này.”
Hứa Diệc Châu cười, “Sao thế? Nghiêm trọng như vậy? Chắc chắn anh ―― “
“Điền Hạo Nhiên là ba em.” Nhiễm Tích cắt đứt lời nói Hứa Diệc Châu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Nhiễm Tích thấy dáng vẻ đang tươi cười trên gương mặt Hứa Diệc Châu dần biến thành không thể tin nổi.
“Cái gì?” Hứa Diệc Châu cảm thấy mình đang nghe nhầm, không tin hỏi lại lần nữa.
“Điền Hạo Nhiên là ba em.” Nhiễm Tích lại nói một lần nữa, sợ Hứa Diệc Châu cho rằng mình đang nói đùa, Nhiễm Tích lại nói tiếp, “Thì là, Điền Hạo Nhiên, chắc anh cũng biết đó chỉ là nghệ danh, tên thật của ông ấy là Nhiễm Hạo Điền, là cùng chữ Nhiễm với chữ Nhiễm của em, em...”
“Em chờ một chút, “ Hứa Diệc Châu cắt đứt lời nói Nhiễm Tích, “Để anh bình tĩnh lại.”
Điền Hạo Nhiên, ảnh đế Điền chính là ba của cô gái nhỏ nhà anh?! Vừa nghĩ như vậy đột nhiên có thể giải thích được một số chuyện, ví dụ như là từ ngày đầu tiên anh đến đây đã có cảm giác Điền Hạo Nhiên đặc biệt nhằm vào anh, công việc gì cũng đưa cho anh làm, lâu lâu còn làm ra vẻ mặt khó chịu, nếu như không phải trước kia anh chưa từng hợp tác với Điền Hạo Nhiên thì Hứa Diệc Châu cũng hoài nghi có phải mình từng đắc tội với ông ấy không.
Vốn tưởng rằng tính cách của Điền Hạo Nhiên chính là như thế, nhưng lại thấy thái độ của ông đối xử với Nhiễm Tích và Trần Sĩ Đông, khuôn mặt tươi cười chào đón, là hình tượng tiền bối hòa ái, Hứa Diệc Châu lại cảm thấy lẽ nào là do mình lớn tuổi nhất nên Điền Hạo Nhiên mới như thế?
Hiện tại đột nhiên cái gì cũng hiểu rõ, thì ra Điền Hạo Nhiên là ba của Nhiễm Tích!
Đợi chút! Là con rể tương lai, trước mặt ba vợ anh đã làm cái gì vậy hả?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.