Chương 13: Ấn ký về cô nhóc ngang tàng uống rượu
Quan Tĩnh
21/12/2013
Lão Thẩm viện cớ đi nhà vệ sinh để ra khỏi phòng gọi điện thoại cho tài xế Tiểu Phương, bảo hắn ngay lập tức đưa cô chủ tới đây.
Giọng Tiểu Phương trong điện thoại vô cùng kinh ngạc hỏi, “Ông chủ, cô chủ đã tới rồi ạ!”
Lúc này Lão Thẩm mới vỡ lẽ thì ra Tằng lão đã liên lạc còn sớm hơn mình một bước, hơn nữa dựa vào lời Tiểu Phương nói thì Tô Hoa cũng đã đến được một lúc rồi, nhưng sao vẫn chưa tới đây ra mắt Tằng lão, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽ. . . . . . Lạc đường?
Lão Thẩm nhếch môi cười, cất bước đi tới phương hướng phía trước.
Ngay lúc này, có một người phục vụ đi ngang qua sát người Lão Thẩm, trong khay trên tay có bốn năm chai rượu. Lão Thẩm liếc mắt nhìn thoáng qua, vốn cũng không có để ý gì, thế nhưng những chai rượu đó đã gây cho anh sự chú ý. Đối với một người đã từng lăn lộn tìm kiếm thâm chí còn đánh nhau để có được một bữa cơm, nhất là người từ tầng lớp thấp từng bước bò lên có được ngày hôm nay như đồng chí Thẩm Tiếu Ngu thì đối với loại loại rượu này quả là vừa yêu vừa hận. Đã từng bị người ta chuốc như tưới nước đến nỗi ruột thủng dạ dày cũng rách nát tả tơi nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, đi siêu vẹo cũng phải cao giọng hét lớn một câu ngu ngốc rằng "Lão tử không có say", sau đó do uống số lượng quá nhiều cho nên đối với loại rượu cồn này cũng nảy sinh chút cảm giác quen thuộc. Còn biết rõ uống như thế nào sẽ không bị say nhanh, sẽ không làm ảnh hưởng đến sức khỏe, trong lúc cùng người khác uống rượu về mặt khí thế cũng có thể cao hơn đối phương một bậc. Nói ra, đây cũng là một phần câu chuyện đẫm máu và nước mắt của một người đàn ông, mà phần máu và nước mắt này cũng từng xuất hiện qua vô số ở trong rượu, trong đó rượu Kim Mạch 95 độ sản xuất ra tương đối giống như nước Mỹ, Vodka Spiry¬tus 96 độ được Poland tinh luyện chế biến. . . .Loại đó chỉ cần uống một hớp vào bụng liền giống bị quyền vương nện cho một đấm, sức lực tuyệt đối đủ mạnh. Hơi yếu chút thì, nói thí dụ như Scotland Vodka 89 độ thôi cũng quá mức khủng bố rồi, bình thường không đến mức liều mạng hoặc có trường hợp so đấu đặc biệt thì sẽ không dùng tới loại rượu này. . . . . .
Mà hiện tại, rượu trong tay người phục vụ nọ chính là Scotland Vodka, Lão Thẩm có chút ngạc nhiên: Chẵng lẽ nhóm người kia lại muốn bắt đầu dùng tính mạng để cụng rượu sao?
Trong phòng bên này, Tĩnh ca ca giải thích xong những quy củ của Tằng lão, ánh mắt nhướng lên dò hỏi Tô Hoa rằng nghe đã hiểu hay chưa, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô lặng im không nói thì nghĩ thầm: Cô gái nhỏ này sợ rồi ư!
Tình cảnh như thế trôi qua thêm một lúc nữa, cuối cùng Tô Hoa cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tĩnh ca ca, hỏi nhưng có vẻ hơi do dự: "Thật sự phải như vậy sao?"
Tĩnh ca ca dùng phong thái đàn anh vỗ vỗ ngực nói: "Hết cách, đó là quy củ xưa nay không thay đổi của Tằng lão."
Tô Hoa siết chặt nắm tay, gật đầu nói: "Được"
Vì thế, Tĩnh ca ca liền dẹp mớ ly rượu sang một bên, trực tiếp mở ra hai chai, một chai đưa tới trước mặt Tô Hoa, một chai để lại cho mình, trước khi uống rượu còn hào phóng nhắc nhở: "Rượu này rất mạnh, nếu như bây giờ cô muốn rút lui thì. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Tô Hoa đã nắm chặt chai rượu, mỉm cười gật đầu: "Tĩnh ca ca, nào cạn đi, chỉ cần anh dám uống tôi sẽ tiến lên theo anh đến cùng. Tuy rằng tửu lượng tôi không được tốt gì mấy, nhưng như anh đã nói, chỉ cần có thể uống qua anh, tôi sẽ có thể đến gặp Tằng lão. Đây là quy củ của Tằng lão định ra, tôi hiểu mà." Lời cô nói rất chân thành, dùng một thái độ não tàn đối với quy củ của thần tượng định ra chính là vô cùng chuẩn mực chấp hành.
Tĩnh ca ca đã khoa trương hóa hậu quả rồi, vốn chỉ là muốn đánh lui cô gái nhỏ này, khi nhận được nhiệm vụ Tằng lão gây khó khăn giao cho, hắn đã cảm thấy không hợp lý, nhưng Tằng lão nói ông ta tự có sắp xếp, cùng lắm là hãy sắp xếp một căn phòng ở tại trong khách sạn này cho cô gái nhỏ khi cần nghỉ ngơi.
Tĩnh ca ca vứt sang một bên mớ suy nghĩ hỗn tạp, giơ lên chai rượu liền để vào miệng uống ừng ực.
Cô gái nhỏ ở đối diện cũng học theo, nhưng cô chỉ uống được hai hớp.
Tĩnh ca ca không còn cách nào, cũng chỉ có thể gia tăng sức mà uống. Nồng độ rượu cồn tinh khiết chảy xuống bụng, trong bụng cay xè đốt nóng như kim châm, thật nóng như lò lửa. Hơi nóng sục sôi được một chút rồi bắt đầu tăng vọt lên, xông thẳng lên tới dây thần kinh não, lúc này mới bắt đầu cảm thấy bay lơ lửng, quả nhiên là rượu mạnh. . . . . .
Tĩnh ca ca liếc mắt nhìn Tô Hoa ở đối diện: Sắc mặt cô nhóc hiện đã ửng lên màu hồng, ánh mắt long lanh nước, ở dưới ánh đèn thế nhưng vô cùng. . . . . . Quyến rũ? Hàn Tĩnh lắc lắc đầu, không thể để cho loại ý nghĩ mục nát này ăn mòn tư tưởng mình.
Cảm thấy nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, hắn tiếp tục cố gắng hơn nữa, ực mạnh một hớp lớn, không đúng, là một hớp nhỏ? Không đúng. . . . .Mắt hắn hình như không được ổn rồi, đầu thì như chất đầy quả cầu lửa, trong bụng càng thêm nóng rát. Há to miệng nấc cục ợ ra hai tiếng, hà ra đầy mùi cồn của rượu, nhờ vậy mới tỉnh táo lại đôi chút: "Chúng ta tiếp tục uống."
Tô Hoa chống đỡ đầu nhìn chằm chằm Tĩnh ca ca, mỉm cười nói: "Được."
Mấy phen hỏi thăm, biết được Tô Hoa đang ở phòng sát vách, cũng chính là nơi phục vụ đưa Vodka đến. Vừa nghe đến đó, Lão Thẩm thầm nghĩ: Chuyện lớn rồi! Vì vậy điên cuồng nhấn nút thang máy muốn đi lên , kết quả chờ mòn chờ mỏi chờ thang máy không được, liền ba chân bốn cẳng chạy về hướng cầu thang để đi lên lầu, rốt cuộc cũng tới được lầu năm, anh dùng tốc độ cực nhanh xông tới phía trước.
Đứng trước cửa phòng thở dốc một hơi, đang muốn đẩy cửa đi vào thì sau lưng có người đi đến gần. Anh cấp tốc quay đầu lại, thì trông thấy vẻ mặt tươi cười của Tằng lão: "Tôi còn nghĩ rằng cậu bị lọt bồn cầu rồi đấy, thì ra là say đến đi lầm chỗ à, phòng của chúng ta ở kế bên cạnh."
Lão Thẩm cười nhạt nói: "Có một người bạn quen biết ở trong này, cháu muốn vào chào hỏi một tiếng, ông không ngại chứ?"
Lông mày trắng của Tằng lão nhướng lên thật cao, thần sắc nghiêm nghị nói: "Tất nhiên không được. . . . . ." Dĩ nhiên là không đồng ý! Nếu không trò hay sao còn diễn tiếp đây?
Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, Lão Thẩm đã đẩy cửa bước vào.
Tằng lão cũng không kịp bắt anh lại: Cái tên nhóc hồ đồ này, ông già ta đây vẫn còn chưa nói xong mà nó lại quay đầu bỏ đi, lá gan càng lúc càng lớn à, đủ lông đủ cánh rồi muốn phản đúng không. . . . . . Tiểu tử mắc dịch, cậu muốn đập phá tuồng vui này ư!
Lòng Tằng lão đang giận đến run lẩy bẩy.
Khoảnh khắc Lão Thẩm vừa đẩy cửa bước vào nghe như có đồ vật gì đó va chạm ở trên bàn, âm thanh thật vang dội. Tim Lão Thẩm chợt lỗi nhịp, buột miệng thốt to lên: "Tô Tô ——"
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Tô Hoa miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn sang, cái người đang đứng trước cửa phòng mở rộng không phải Lão Thẩm nhà chúng ta thì còn ai vào đây? Cô ngây ngô vừa nấc cục vừa cười cười, sau đó đứng dậy giang ra hai cánh tay, siêu siêu vẹo vẹo đi tới chỗ Lão Thẩm: "Sao giờ anh mới đến hả?"
Lão Thẩm rảo bước vọt nhanh lên phía trước, thời điểm cô sắp đỗ xuống anh đã vừa vặn ôm cô vào trong ngực, giân dữ quát lên: "Ai cho phép em uống rượu!"
Tô Hoa cười với anh nhưng ánh mắt lại nhìn tới Tĩnh ca ca, khóe miệng nhếch lên: "Anh ta nói, quy củ của Tằng lão định ra, chỉ cần em uống rượu thắng được anh ta thì mới có thể gặp Tằng lão. Hiện tại em thắng rồi, ha ha. . . . . ." Đột nhiên tiếng cười của cô im bặt, thay vào đó là cất cao giọng hét lên: "Tằng lão, xuất hiện đi!"
Tằng lão đứng bên ngoài cửa phòng bị tiếng hét này tấn công, da đầu ông bỗng thấy tê rần, đành phải lộ diện bước đi vào trong phòng. Khi đến gần, trông thấy một cô nhóc đang nằm ở trong lòng Thẩm Tiếu Ngu, bỗng nhiên cô nhóc chống tay xuống mặt đất, tiếp theo từ từ đẩy người đàn ông đang nâng đỡ mình ra, từng bước từng bước nghiêng ngả lảo đảo đi về phía mình.
Tằng lão hắng hắng giọng, rồi lên tiếng nói: "Cô gái nhỏ, không tệ nha."..... Lời nói nhằm để hóa giải sự lúng túng, không nghĩ tới lại xuất hiện một màn khác ——
Bước chân loạng choạng không vững, cuối cùng cô gái nhỏ cũng đứng lại ở trước mặt Tằng lão, vừa cười vừa nấc cục nói: "Thật tốt, rốt cuộc gặp được ông rồi. . . . . ." Bất thình lình, cô giơ lên quả đấm, nện một quyền vào bụng Tằng lão, sau đó thu hồi nụ cười nói, "Rốt cuộc đã gặp được cái lão già thúi biến thái ông rồi ! Cái gì? Cụng rượu? Thật là buồn cười, bằng lòng gặp tôi thì cứ gặp, không muốn gặp cũng đâu có ai van xin ông đến gặp tôi chứ. Còn bày đặt cụng rượu. . . . .Sẽ uống chết người đó biết không hả? Rõ ràng là khi dễ cô nương đây không biết uống rượu sao. . . . . ." Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cơ thể mềm nhũn xụi lơ gục ngã bất tỉnh nhân sự. (ôi chết cười mất thôi =]])
Lão Thẩm thấy thế, bước một bước lớn tới ôm chặt cô, nhìn Tằng lão đang khom lưng ôm lấy bụng, anh thở dài thườn thượt nói: "Cháu thu hồi lại nguyện vọng kia, trước đó nghĩ rằng để ông nhận Tô Tô nhà cháu làm cháu gái đối với cô ấy có lẽ là một chuyện tốn hiếm có, nhưng hiện tại xem ra. . . . . ." Anh cúi đầu nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô vợ nhỏ ở trước ngực, bất đắc dĩ cười nói, "Cháu đã lầm rồi, có thể cô ấy cũng chưa chắc đồng ý làm cháu gái nuôi của ông."
Nói xong, anh không hề do dự bế theo người phụ nữ của mình đi ra khỏi phòng.
Tằng lão đứng sửng sốt chết trân tại chỗ, trước mắt ông vẫn còn hiện rõ cảnh tượng vừa rồi, một cô gái nhỏ say đến bét nhè vung quả đấm về phía mình —— Tính nết cô nhóc này cũng thật thô bạo nha. Sau đó ông nhìn thoáng qua Hàn Tĩnh đang ngã gục ngủ say giữa một bàn đầy rượu, thở dài ão não: Thiệt là, cái thằng nhóc con này, thế mà lại không thắng nổi một cô gái.
Thật ra thì kịch bản ban đầu của Tằng lão chính là: Đầu tiên để cô gái nhỏ kia say ngã xuống, rồi đến Hàn Tĩnh cũng ngã theo, sau đó ông cho người đến đem hai đứa trẻ nhỏ tuổi này ném vào chung một căn phòng, kế tiếp dẫn tên mắc dịch Thẩm Tiếu Ngu tới để bắt quả tang. . . . . . Sau đó nữa hả, cứ để cho bọn chúng tự mình phát huy. (ọc ọc, ăn quả đấm là đúng người đúng tội hehe)
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, chiêu này thật quá tổn hại, Tằng lão thở phào nhẹ nhõm: Lần đầu tiên cảm thấy một tuồng kịch không được diễn đến đoạn cuối cũng không phải là một chuyện xấu.
**
Suốt đoạn đường Lão Thẩm vẫn ôm Tô Hoa vào trong lòng, ra lệnh cho Tiểu Phương lái xe đến một phòng khám bệnh tư nhân. Bế cô bước xuống xe, một cước đá văng cửa chính phòng làm việc của bác sĩ trưởng, làm kinh động đến vị bác sĩ mặc áo trắng ở trong phòng đang nói chuyện yêu đương với bạn gái qua điện thoại.
Vị bác sĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tới Lão Thẩm, sau đó vẫn ung dung trấn định tiếp tục nói thầm vào điện thoại: "Alô, em yêu à, có một tên cường đạo xông vào đây, đợi chút nữa anh sẽ tâm sự với em tiếp nhé tình yêu, hôn cái nè!" Sau đó là một nụ hôn lanh lảnh truyền vào điện thoại. (pó tai vị bs này lun)
Lão Thẩm cũng không thèm nhìn tới hắn, vào thẳng vấn đề: "Vợ tôi uống quá nhiều rượu, lấy cho loại thuốc nào giải được rượu nhưng cần phải an toàn!"
Khó khăn lắm mới gọi cho người yêu được một cuộc điện thoại không ngờ lại bị tên thô bạo này phá đám, trong lòng vị bác sĩ đang vô cùng uất nghẹn, cặp mắt như cá chết phóng tới: "Ai bảo vợ cậu uống nhiều như thế làm gì? Có uống thì cũng phải biết khắc chế một chút chứ?"
Lão Thẩm đặt nhẹ bà xã mình nằm lên ghế sofa, quay phắt người lại, nhanh chóng bước tới trước mặt vị bác sĩ: "Họ Chu kia, mẹ kiếp, cậu có mau lấy thuốc hay không? Nói một tiếng không thử xem, ngày mai tôi sẽ bóp chết hết mớ cổ phiếu trong tay cậu đấy, để cho cậu táng gia bại sản!"
Vị bác sĩ họ Chu, tên Trường Cung, còn gọi tắt là Chu Công. Toàn thân Chu Công run lên, cắn răng nghiến lợi nói thầm trong bụng: Thẩm Tiếu Ngu, xem như cậu lợi hại! Ông đây đang tích trữ vốn liếng để cưới ‘vợ yêu’, nếu như không có số tiền này, sao tôi có thể cưới vợ được đây hả! Thật là con mẹ nó, đồ nhẫn tâm!
Nhìn Chu Công đi lấy thuốc, Lão Thẩm lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như cậu dám lấy mấy thứ thuốc bậy bạ gì đó, thì chuẩn bị ngày mai tuyên bố phá sản đi, cũng đừng hy vọng xa vời tới Tiểu Lương nhà cậu nữa, tôi sẽ giới thiệu cho nó một đối tượng tốt hơn."
Tay Chu Công run lẩy bẩy, thuốc tiêu chảy vốn dĩ đã lấy ra cũng lộp độp rơi vung vãi đầy đất. . . . . .
Bạn gái Chu Công là Đường Tiểu Lương, cũng chính là cháu họ của Thẩm Tiếu Ngu, tuy chỉ là họ hàng, nhưng nhóc con này từ nhỏ đã rất thân thiết với Lão Thẩm. Ban đầu nếu không phải nhờ Lão Thẩm nói vào giúp Chu Công, thì hắn muốn theo đuổi được Tiểu Lương e rằng còn phải đợi thêm ba năm hoặc năm năm nữa cũng không chừng. . . . Có thể thấy được, lực ảnh hưởng của Lão Thẩm đối với Tiểu Lương là khủng bố cỡ nào, lỡ như hắn thật sự muốn chen vào cản trở, Chu Công thật sự sẽ khóc chết mất —— Đây mới chân chính là tử huyệt của hắn!
Chu Công đã hoàn toàn bại trận, chỉ có thể tận lực làm bổn phận của một người bác sĩ thành thật kê đơn thuốc, kê thuốc lương tâm, kê thuốc phóng tâm. . . .Chu Công rầu rĩ than: Haizzz, cảm giác bị người khống chế thật là xót xa trong lòng à, hãy đợi đấy! Đợi ngày tôi cưới được Tiểu Lương xong thì....Hừ hừ, Thẩm Tiếu Ngu, cậu hãy chờ xem!
Ngồi ở cạnh ghế sofa, Lão Thẩm đưa tay lên vuốt ve mặt của vợ mình, nhớ lại hành động lúc nãy cô "Đả thương" Tằng lão, anh không kiềm được nhếch môi nở nụ cười: Em đúng thật là nhóc con ngang tang mà. . . . .Có lẽ mèo mù vớ phải cá rán rồi!
Giọng Tiểu Phương trong điện thoại vô cùng kinh ngạc hỏi, “Ông chủ, cô chủ đã tới rồi ạ!”
Lúc này Lão Thẩm mới vỡ lẽ thì ra Tằng lão đã liên lạc còn sớm hơn mình một bước, hơn nữa dựa vào lời Tiểu Phương nói thì Tô Hoa cũng đã đến được một lúc rồi, nhưng sao vẫn chưa tới đây ra mắt Tằng lão, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng lẽ. . . . . . Lạc đường?
Lão Thẩm nhếch môi cười, cất bước đi tới phương hướng phía trước.
Ngay lúc này, có một người phục vụ đi ngang qua sát người Lão Thẩm, trong khay trên tay có bốn năm chai rượu. Lão Thẩm liếc mắt nhìn thoáng qua, vốn cũng không có để ý gì, thế nhưng những chai rượu đó đã gây cho anh sự chú ý. Đối với một người đã từng lăn lộn tìm kiếm thâm chí còn đánh nhau để có được một bữa cơm, nhất là người từ tầng lớp thấp từng bước bò lên có được ngày hôm nay như đồng chí Thẩm Tiếu Ngu thì đối với loại loại rượu này quả là vừa yêu vừa hận. Đã từng bị người ta chuốc như tưới nước đến nỗi ruột thủng dạ dày cũng rách nát tả tơi nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, đi siêu vẹo cũng phải cao giọng hét lớn một câu ngu ngốc rằng "Lão tử không có say", sau đó do uống số lượng quá nhiều cho nên đối với loại rượu cồn này cũng nảy sinh chút cảm giác quen thuộc. Còn biết rõ uống như thế nào sẽ không bị say nhanh, sẽ không làm ảnh hưởng đến sức khỏe, trong lúc cùng người khác uống rượu về mặt khí thế cũng có thể cao hơn đối phương một bậc. Nói ra, đây cũng là một phần câu chuyện đẫm máu và nước mắt của một người đàn ông, mà phần máu và nước mắt này cũng từng xuất hiện qua vô số ở trong rượu, trong đó rượu Kim Mạch 95 độ sản xuất ra tương đối giống như nước Mỹ, Vodka Spiry¬tus 96 độ được Poland tinh luyện chế biến. . . .Loại đó chỉ cần uống một hớp vào bụng liền giống bị quyền vương nện cho một đấm, sức lực tuyệt đối đủ mạnh. Hơi yếu chút thì, nói thí dụ như Scotland Vodka 89 độ thôi cũng quá mức khủng bố rồi, bình thường không đến mức liều mạng hoặc có trường hợp so đấu đặc biệt thì sẽ không dùng tới loại rượu này. . . . . .
Mà hiện tại, rượu trong tay người phục vụ nọ chính là Scotland Vodka, Lão Thẩm có chút ngạc nhiên: Chẵng lẽ nhóm người kia lại muốn bắt đầu dùng tính mạng để cụng rượu sao?
Trong phòng bên này, Tĩnh ca ca giải thích xong những quy củ của Tằng lão, ánh mắt nhướng lên dò hỏi Tô Hoa rằng nghe đã hiểu hay chưa, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô lặng im không nói thì nghĩ thầm: Cô gái nhỏ này sợ rồi ư!
Tình cảnh như thế trôi qua thêm một lúc nữa, cuối cùng Tô Hoa cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tĩnh ca ca, hỏi nhưng có vẻ hơi do dự: "Thật sự phải như vậy sao?"
Tĩnh ca ca dùng phong thái đàn anh vỗ vỗ ngực nói: "Hết cách, đó là quy củ xưa nay không thay đổi của Tằng lão."
Tô Hoa siết chặt nắm tay, gật đầu nói: "Được"
Vì thế, Tĩnh ca ca liền dẹp mớ ly rượu sang một bên, trực tiếp mở ra hai chai, một chai đưa tới trước mặt Tô Hoa, một chai để lại cho mình, trước khi uống rượu còn hào phóng nhắc nhở: "Rượu này rất mạnh, nếu như bây giờ cô muốn rút lui thì. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Tô Hoa đã nắm chặt chai rượu, mỉm cười gật đầu: "Tĩnh ca ca, nào cạn đi, chỉ cần anh dám uống tôi sẽ tiến lên theo anh đến cùng. Tuy rằng tửu lượng tôi không được tốt gì mấy, nhưng như anh đã nói, chỉ cần có thể uống qua anh, tôi sẽ có thể đến gặp Tằng lão. Đây là quy củ của Tằng lão định ra, tôi hiểu mà." Lời cô nói rất chân thành, dùng một thái độ não tàn đối với quy củ của thần tượng định ra chính là vô cùng chuẩn mực chấp hành.
Tĩnh ca ca đã khoa trương hóa hậu quả rồi, vốn chỉ là muốn đánh lui cô gái nhỏ này, khi nhận được nhiệm vụ Tằng lão gây khó khăn giao cho, hắn đã cảm thấy không hợp lý, nhưng Tằng lão nói ông ta tự có sắp xếp, cùng lắm là hãy sắp xếp một căn phòng ở tại trong khách sạn này cho cô gái nhỏ khi cần nghỉ ngơi.
Tĩnh ca ca vứt sang một bên mớ suy nghĩ hỗn tạp, giơ lên chai rượu liền để vào miệng uống ừng ực.
Cô gái nhỏ ở đối diện cũng học theo, nhưng cô chỉ uống được hai hớp.
Tĩnh ca ca không còn cách nào, cũng chỉ có thể gia tăng sức mà uống. Nồng độ rượu cồn tinh khiết chảy xuống bụng, trong bụng cay xè đốt nóng như kim châm, thật nóng như lò lửa. Hơi nóng sục sôi được một chút rồi bắt đầu tăng vọt lên, xông thẳng lên tới dây thần kinh não, lúc này mới bắt đầu cảm thấy bay lơ lửng, quả nhiên là rượu mạnh. . . . . .
Tĩnh ca ca liếc mắt nhìn Tô Hoa ở đối diện: Sắc mặt cô nhóc hiện đã ửng lên màu hồng, ánh mắt long lanh nước, ở dưới ánh đèn thế nhưng vô cùng. . . . . . Quyến rũ? Hàn Tĩnh lắc lắc đầu, không thể để cho loại ý nghĩ mục nát này ăn mòn tư tưởng mình.
Cảm thấy nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, hắn tiếp tục cố gắng hơn nữa, ực mạnh một hớp lớn, không đúng, là một hớp nhỏ? Không đúng. . . . .Mắt hắn hình như không được ổn rồi, đầu thì như chất đầy quả cầu lửa, trong bụng càng thêm nóng rát. Há to miệng nấc cục ợ ra hai tiếng, hà ra đầy mùi cồn của rượu, nhờ vậy mới tỉnh táo lại đôi chút: "Chúng ta tiếp tục uống."
Tô Hoa chống đỡ đầu nhìn chằm chằm Tĩnh ca ca, mỉm cười nói: "Được."
Mấy phen hỏi thăm, biết được Tô Hoa đang ở phòng sát vách, cũng chính là nơi phục vụ đưa Vodka đến. Vừa nghe đến đó, Lão Thẩm thầm nghĩ: Chuyện lớn rồi! Vì vậy điên cuồng nhấn nút thang máy muốn đi lên , kết quả chờ mòn chờ mỏi chờ thang máy không được, liền ba chân bốn cẳng chạy về hướng cầu thang để đi lên lầu, rốt cuộc cũng tới được lầu năm, anh dùng tốc độ cực nhanh xông tới phía trước.
Đứng trước cửa phòng thở dốc một hơi, đang muốn đẩy cửa đi vào thì sau lưng có người đi đến gần. Anh cấp tốc quay đầu lại, thì trông thấy vẻ mặt tươi cười của Tằng lão: "Tôi còn nghĩ rằng cậu bị lọt bồn cầu rồi đấy, thì ra là say đến đi lầm chỗ à, phòng của chúng ta ở kế bên cạnh."
Lão Thẩm cười nhạt nói: "Có một người bạn quen biết ở trong này, cháu muốn vào chào hỏi một tiếng, ông không ngại chứ?"
Lông mày trắng của Tằng lão nhướng lên thật cao, thần sắc nghiêm nghị nói: "Tất nhiên không được. . . . . ." Dĩ nhiên là không đồng ý! Nếu không trò hay sao còn diễn tiếp đây?
Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, Lão Thẩm đã đẩy cửa bước vào.
Tằng lão cũng không kịp bắt anh lại: Cái tên nhóc hồ đồ này, ông già ta đây vẫn còn chưa nói xong mà nó lại quay đầu bỏ đi, lá gan càng lúc càng lớn à, đủ lông đủ cánh rồi muốn phản đúng không. . . . . . Tiểu tử mắc dịch, cậu muốn đập phá tuồng vui này ư!
Lòng Tằng lão đang giận đến run lẩy bẩy.
Khoảnh khắc Lão Thẩm vừa đẩy cửa bước vào nghe như có đồ vật gì đó va chạm ở trên bàn, âm thanh thật vang dội. Tim Lão Thẩm chợt lỗi nhịp, buột miệng thốt to lên: "Tô Tô ——"
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Tô Hoa miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn sang, cái người đang đứng trước cửa phòng mở rộng không phải Lão Thẩm nhà chúng ta thì còn ai vào đây? Cô ngây ngô vừa nấc cục vừa cười cười, sau đó đứng dậy giang ra hai cánh tay, siêu siêu vẹo vẹo đi tới chỗ Lão Thẩm: "Sao giờ anh mới đến hả?"
Lão Thẩm rảo bước vọt nhanh lên phía trước, thời điểm cô sắp đỗ xuống anh đã vừa vặn ôm cô vào trong ngực, giân dữ quát lên: "Ai cho phép em uống rượu!"
Tô Hoa cười với anh nhưng ánh mắt lại nhìn tới Tĩnh ca ca, khóe miệng nhếch lên: "Anh ta nói, quy củ của Tằng lão định ra, chỉ cần em uống rượu thắng được anh ta thì mới có thể gặp Tằng lão. Hiện tại em thắng rồi, ha ha. . . . . ." Đột nhiên tiếng cười của cô im bặt, thay vào đó là cất cao giọng hét lên: "Tằng lão, xuất hiện đi!"
Tằng lão đứng bên ngoài cửa phòng bị tiếng hét này tấn công, da đầu ông bỗng thấy tê rần, đành phải lộ diện bước đi vào trong phòng. Khi đến gần, trông thấy một cô nhóc đang nằm ở trong lòng Thẩm Tiếu Ngu, bỗng nhiên cô nhóc chống tay xuống mặt đất, tiếp theo từ từ đẩy người đàn ông đang nâng đỡ mình ra, từng bước từng bước nghiêng ngả lảo đảo đi về phía mình.
Tằng lão hắng hắng giọng, rồi lên tiếng nói: "Cô gái nhỏ, không tệ nha."..... Lời nói nhằm để hóa giải sự lúng túng, không nghĩ tới lại xuất hiện một màn khác ——
Bước chân loạng choạng không vững, cuối cùng cô gái nhỏ cũng đứng lại ở trước mặt Tằng lão, vừa cười vừa nấc cục nói: "Thật tốt, rốt cuộc gặp được ông rồi. . . . . ." Bất thình lình, cô giơ lên quả đấm, nện một quyền vào bụng Tằng lão, sau đó thu hồi nụ cười nói, "Rốt cuộc đã gặp được cái lão già thúi biến thái ông rồi ! Cái gì? Cụng rượu? Thật là buồn cười, bằng lòng gặp tôi thì cứ gặp, không muốn gặp cũng đâu có ai van xin ông đến gặp tôi chứ. Còn bày đặt cụng rượu. . . . .Sẽ uống chết người đó biết không hả? Rõ ràng là khi dễ cô nương đây không biết uống rượu sao. . . . . ." Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cơ thể mềm nhũn xụi lơ gục ngã bất tỉnh nhân sự. (ôi chết cười mất thôi =]])
Lão Thẩm thấy thế, bước một bước lớn tới ôm chặt cô, nhìn Tằng lão đang khom lưng ôm lấy bụng, anh thở dài thườn thượt nói: "Cháu thu hồi lại nguyện vọng kia, trước đó nghĩ rằng để ông nhận Tô Tô nhà cháu làm cháu gái đối với cô ấy có lẽ là một chuyện tốn hiếm có, nhưng hiện tại xem ra. . . . . ." Anh cúi đầu nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô vợ nhỏ ở trước ngực, bất đắc dĩ cười nói, "Cháu đã lầm rồi, có thể cô ấy cũng chưa chắc đồng ý làm cháu gái nuôi của ông."
Nói xong, anh không hề do dự bế theo người phụ nữ của mình đi ra khỏi phòng.
Tằng lão đứng sửng sốt chết trân tại chỗ, trước mắt ông vẫn còn hiện rõ cảnh tượng vừa rồi, một cô gái nhỏ say đến bét nhè vung quả đấm về phía mình —— Tính nết cô nhóc này cũng thật thô bạo nha. Sau đó ông nhìn thoáng qua Hàn Tĩnh đang ngã gục ngủ say giữa một bàn đầy rượu, thở dài ão não: Thiệt là, cái thằng nhóc con này, thế mà lại không thắng nổi một cô gái.
Thật ra thì kịch bản ban đầu của Tằng lão chính là: Đầu tiên để cô gái nhỏ kia say ngã xuống, rồi đến Hàn Tĩnh cũng ngã theo, sau đó ông cho người đến đem hai đứa trẻ nhỏ tuổi này ném vào chung một căn phòng, kế tiếp dẫn tên mắc dịch Thẩm Tiếu Ngu tới để bắt quả tang. . . . . . Sau đó nữa hả, cứ để cho bọn chúng tự mình phát huy. (ọc ọc, ăn quả đấm là đúng người đúng tội hehe)
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, chiêu này thật quá tổn hại, Tằng lão thở phào nhẹ nhõm: Lần đầu tiên cảm thấy một tuồng kịch không được diễn đến đoạn cuối cũng không phải là một chuyện xấu.
**
Suốt đoạn đường Lão Thẩm vẫn ôm Tô Hoa vào trong lòng, ra lệnh cho Tiểu Phương lái xe đến một phòng khám bệnh tư nhân. Bế cô bước xuống xe, một cước đá văng cửa chính phòng làm việc của bác sĩ trưởng, làm kinh động đến vị bác sĩ mặc áo trắng ở trong phòng đang nói chuyện yêu đương với bạn gái qua điện thoại.
Vị bác sĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tới Lão Thẩm, sau đó vẫn ung dung trấn định tiếp tục nói thầm vào điện thoại: "Alô, em yêu à, có một tên cường đạo xông vào đây, đợi chút nữa anh sẽ tâm sự với em tiếp nhé tình yêu, hôn cái nè!" Sau đó là một nụ hôn lanh lảnh truyền vào điện thoại. (pó tai vị bs này lun)
Lão Thẩm cũng không thèm nhìn tới hắn, vào thẳng vấn đề: "Vợ tôi uống quá nhiều rượu, lấy cho loại thuốc nào giải được rượu nhưng cần phải an toàn!"
Khó khăn lắm mới gọi cho người yêu được một cuộc điện thoại không ngờ lại bị tên thô bạo này phá đám, trong lòng vị bác sĩ đang vô cùng uất nghẹn, cặp mắt như cá chết phóng tới: "Ai bảo vợ cậu uống nhiều như thế làm gì? Có uống thì cũng phải biết khắc chế một chút chứ?"
Lão Thẩm đặt nhẹ bà xã mình nằm lên ghế sofa, quay phắt người lại, nhanh chóng bước tới trước mặt vị bác sĩ: "Họ Chu kia, mẹ kiếp, cậu có mau lấy thuốc hay không? Nói một tiếng không thử xem, ngày mai tôi sẽ bóp chết hết mớ cổ phiếu trong tay cậu đấy, để cho cậu táng gia bại sản!"
Vị bác sĩ họ Chu, tên Trường Cung, còn gọi tắt là Chu Công. Toàn thân Chu Công run lên, cắn răng nghiến lợi nói thầm trong bụng: Thẩm Tiếu Ngu, xem như cậu lợi hại! Ông đây đang tích trữ vốn liếng để cưới ‘vợ yêu’, nếu như không có số tiền này, sao tôi có thể cưới vợ được đây hả! Thật là con mẹ nó, đồ nhẫn tâm!
Nhìn Chu Công đi lấy thuốc, Lão Thẩm lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như cậu dám lấy mấy thứ thuốc bậy bạ gì đó, thì chuẩn bị ngày mai tuyên bố phá sản đi, cũng đừng hy vọng xa vời tới Tiểu Lương nhà cậu nữa, tôi sẽ giới thiệu cho nó một đối tượng tốt hơn."
Tay Chu Công run lẩy bẩy, thuốc tiêu chảy vốn dĩ đã lấy ra cũng lộp độp rơi vung vãi đầy đất. . . . . .
Bạn gái Chu Công là Đường Tiểu Lương, cũng chính là cháu họ của Thẩm Tiếu Ngu, tuy chỉ là họ hàng, nhưng nhóc con này từ nhỏ đã rất thân thiết với Lão Thẩm. Ban đầu nếu không phải nhờ Lão Thẩm nói vào giúp Chu Công, thì hắn muốn theo đuổi được Tiểu Lương e rằng còn phải đợi thêm ba năm hoặc năm năm nữa cũng không chừng. . . . Có thể thấy được, lực ảnh hưởng của Lão Thẩm đối với Tiểu Lương là khủng bố cỡ nào, lỡ như hắn thật sự muốn chen vào cản trở, Chu Công thật sự sẽ khóc chết mất —— Đây mới chân chính là tử huyệt của hắn!
Chu Công đã hoàn toàn bại trận, chỉ có thể tận lực làm bổn phận của một người bác sĩ thành thật kê đơn thuốc, kê thuốc lương tâm, kê thuốc phóng tâm. . . .Chu Công rầu rĩ than: Haizzz, cảm giác bị người khống chế thật là xót xa trong lòng à, hãy đợi đấy! Đợi ngày tôi cưới được Tiểu Lương xong thì....Hừ hừ, Thẩm Tiếu Ngu, cậu hãy chờ xem!
Ngồi ở cạnh ghế sofa, Lão Thẩm đưa tay lên vuốt ve mặt của vợ mình, nhớ lại hành động lúc nãy cô "Đả thương" Tằng lão, anh không kiềm được nhếch môi nở nụ cười: Em đúng thật là nhóc con ngang tang mà. . . . .Có lẽ mèo mù vớ phải cá rán rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.