Chương 11: Độc Cô Cầu Bại cô đơn
Quan Tĩnh
21/12/2013
Mẹ Tô hoa loay hoay chuẩn bị, buổi sáng đi chợ mua rất nhiều thức ăn, trên đường về nhà gặp hàng xóm thân quen, bà vui đến nổi không nhịn được khoe khoang một câu: "Con gái cùng con rể của tôi hôm nay về nhà ăn cơm, nên phải chuẩn bị chút thức ăn . . . . . ."
Hàng xóm cười: "Khó trách hôm nay cô mua nhiều thức ăn như vậy. . . . . ." Ngoài miệng thì cười cười, nhưng trong bụng lại mắng mẹ Tô xối xả: Con gái lớn nhà tôi còn chưa gả đi! Có phải cố tình chọc tức tôi hay không! Tôi nghĩ con rễ bà nhất định là mặt rỗ, đầu hói. . . . . .
Mẹ Tô vào nhà, gọi lão Tô vẫn còn ngủ ở trong phòng: "Ông à, dậy đi, một lát nữa con gái đến thăm mà ông còn ngủ, nó nhất định sẽ cằn nhằn."
Không có hồi âm, mẹ Tô để thức ăn vừa mới mua xuống, mở cửa phòng nhìn vào, chăn trong phòng vẫn chưa được xếp, nhưng vẫn còn một chút hơi ấm, lão già kia lại đi đâu rồi? Suy nghĩ đầu tiên của bà là ông Tô đi tìm người phụ nữ kia.
Mẹ Tô bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó lại vào phòng bếp chuẩn bị làm thức ăn.
9 giờ 15 phút, chuông cửa vang lên. Mẹ Tô mở cửa, thấy con gái cùng con rể, vẻ mặt tươi cười: "Tới rồi à, vào nhà đi, các con ngồi đợi mẹ một lát, mẹ xào vài món nữa là xong. Tiểu Hoa, rót cho Tiếu Ngu chén trà, tiếp Tiếu Ngu dùm mẹ."
Lão Thẩm khom lưng đưa quà đã chuẩn bị sẵn: "Mẹ, một chút quà tỏ lòng thành kính." Một chai rượu đỏ năm 97, một hộp thuốc dưỡng khí bổ máu, và một chút mật ong A Giao ....
Mẹ tô vừa nhìn vừa cười vui vẻ:"Người đến là được rồi, còn mang quà tặng làm gì!" Vì vậy bà càng thêm tin chắc: Con gái nói đúng, đàn ông lớn tuổi sẽ biết cách chăm sóc gia đình, hiểu tình người, hiểu lý lẽ.
Nhìn bộ dáng của mẹ, Tô Hoa dán vào bên tai lão Thẩm nhẹ nói: "Anh lợi hại, vừa mới tới thì đã lấy được lòng của mẹ."
Lão Thẩm nhíu mày: "Trong dự liệu, chẳng qua anh vẫn còn tuyệt chiêu chưa sử dụng." Nói xong đưa hai tay tới trước mặt Tô Hoa, "Xoắn tay áo lên dùm anh."
Tô Hoa gãi đầu: Rốt cuộc lão Thẩm còn có tuyệt chiêu gì?
Xoắn xong tay áo, lão Thẩm đột nhiên cuối xuống, ở bên tai Tô Hoa nhẹ nói: "Nhớ giữ chặt tim của em, cẩn thận. . . . . ." Hắn từ từ rời đi, đưa tay làm động tác giống như bắt bóng, "Cẩn thận coi chừng bị anh trộm đi."
Tiếng cười nhàn nhạt, xoay người đi về hướng phòng bếp, cởi áo khoác, ống tay áo sơ mi được xoắn lên đến khuỷu tay.
Tô Hoa đứng ở phòng khách, nhìn bóng lưng của hắn, cơ thể không ngừng run rẩy, run rẩy, miệng mở ra đóng lại, trong mắt lưu chuyển qua vô số bộ dáng, trong đầu càng thêm căng thẳng, cuối cùng bất đắc dĩ thốt ra hai chữ: Nổi óc.
Thật là, nổi hết cả da gà.
Lão Thẩm vào phòng bếp không lâu sau, mẹ Tô bị đẩy ra ngoài, mẹ Tô có chút ngỡ ngàng khi đứng ở phòng khách cùng Tô Hoa. Tay mẹ Tô cũng thừa thải đi: Bà làm chủ ở gia đình này hơn hai mươi năm, bị người đẩy vào phòng bếp rất nhiều lần, nhưng bị người đuổi ra phòng bếp thì đây là lần đầu tiên.
Vì vậy mẹ Tô luống cuống, hạ thấp giọng, muốn nói lại thôi: "Tiểu Hoa à. . . . . ."
Tô Hoa cúi đầu đáp một tiếng: "Hả?"
Chỉ thấy lông mày mẹ Tô nhíu lại, do dự một lát bà nói: "Chúng ta mua bảo hiểm tài sản chưa?"
Tô Hoa: "Hả?"
Ánh mắt mẹ Tô nhìn chằm chằm phòng bếp: "Hắn sẽ không đốt phòng bếp chứ?"
". . . . . ."
Ngồi ngoài phòng khách, mẹ Tô vẫn rất lo lắng, còn Tô Hoa thì đi dạo một vòng quanh phòng ngủ, không thấy Tô Quốc Quân. Lúc trở lại rót một ly trà nóng cho mẹ Tô cùng mình, chậm rãi ngồi xuống, cô giống như lơ đãng nhắc tới: "Mẹ, thời gian này Tô Quốc Quân vẫn đàng hoàng chứ?"
Mẹ Tô theo bản năng gật đầu, hai tay vân vê tạp đề, có chút run rẩy: "Rất tốt, trừ thời gian đi làm thì chỉ ở nhà. À, ông ấy mới vừa đi làm, cho nên không có ở đây, . . . . . ., con có muốn uống nước hoa quả không, mẹ đi làm cho con. . . . . ." Mẹ Tô vừa ngẩng đầu lên liền liếc thấy khóe miệng Tô Hoa nhếch lên, không rõ ràng lắm nhưng mẹ Tô hiểu biểu tình này là có ý gì — bị con gái nhìn thấu rồi!
Làm sao bây giờ? Bà thực sự không thích nói dối, nhất là ở trước mặt con gái. Con gái cái gì cũng tốt, nhưng lại không dễ dàng bị lừa, điểm này cũng không phải là không tốt, đáng tiếc có lúc chính là không tốt chứ sao.
Mẹ Tô có chút loạn, vội vàng đứng dậy đi cắt trái cây.
Đi chưa được hai bước, liền bị Tô Hoa gọi lại. Mẹ Tô quay đầu, chột dạ: "Gì thế?"
Ngón tay Tô Hoa nhẹ nhàng chỉ, mặt không chút thay đổi: "Nhà vệ sinh của chúng ta có trái cây sao?"
Lão Thẩm không biết từ lúc nào thì đứng ở trước mặt Tô Hoa, thấy Tô Hoa còn đang ngẩn người, thì thở dài, cánh tay dài duỗi ra, liền mang lấy Tô Hoa đi vào phòng bếp.
Bởi vì hai chân cách mặt đất, Tô Hoa hít vào thở ra một hơi, đầu đầy mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào ……… Hai tay của Lão Thẩm, bất giác, da đầu tê dại từng trận: "Lấy bàn tay quấy rối của anh ra."
Chỉ thấy hai tay của Lão Thẩm vừa lúc bưng bít ở trước ngực, ngay hai con Tiểu Bạch Thỏ, vừa vặn. . . . . . Vừa vặn. . . . . . Có quỷ mới tin hắn không phải cố ý!
Khóe mắt cùng khóe miệng Lão Thẩm bỗng nhúc nhích, trong con ngươi tỏa sáng lấp lánh: "Ngoan ngoãn tới phòng bếp giúp anh."
Không nói một lời bế Tô Hoa vào phòng bếp, Lão Thẩm để một đĩa thức ăn trên bồn rửa tay, nói: "Nếm thử xem."
Khóe miệng Tô Hoa tiếp tục co giật: Hơ, thì ra là tìm ta thử thức ăn? Đối với tài nấu nướng của mình không tự tin chứ gì? Cô nhất thời muốn chọc ghẹo một chút, “Này Lão Thẩm. . . . . . Cô nhíu mày, miệng em đã ăn rất nhiều thức ăn ngon, đây là những món ăn tại gia tương lai. Anh muốn em ăn thử, định trả thù lao thế nào?"
Lão Thẩm bộ dạng suy nghĩ: "Hả? Thù lao. . . . . ." Hắn chậm rãi đến gần, ép Tô Hoa dựa sát vào thành bồn rửa tay, thân thể tiếp tục cúi xuống, càng ngày càng đến gần.
Lại nữa. . . . . . Tô Hoa thở dài một cái, làm một hành động "talk to my hand", "Từ chối đền bù bằng chuyện đó, từ chối hun hít, từ chối tất cả giao dịch liên quan đến tình- sắc."
Lão Thẩm đứng dậy, giơ lên chai xì-dầu trong tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh chỉ là lấy cái này."
Mẹ nó. . . . . . Lại bị lừa. Tô Hoa bĩu môi nhưng lại nhanh chóng chuyển thành nụ cười: "Em cũng chỉ đùa với anh thôi, người một nhà mà nói thù lao thì quá tệ rồi." Xoay người, thu hồi nụ cười, cầm đũa gắp một phần nhỏ, hình như là cá, cảm giác xương cũng đã làm sạch sẽ, thịt rất nhiều mỡ, ngửi cũng rất thơm. Không do dự nữa, bỏ vào trong miệng nhai.
Không thể không nói hương vị của miếng cá này có chút kinh ngạc, thịt cá rất tươi, nguyên mùi nguyên vị như hàng mới nhập khẩu, ở trên đầu lưỡi vẫn còn giử lại hương vị giống như có thể nếm ra một mùi khác, một chữ "Tươi", hai chữ "Ăn ngon", ba chữ: " ăn vụng ngon" . . . . . .
Tô Hoa xoay người, nhìn Lão Thẩm nghiêm túc một tay cầm nồi một tay cầm xẻng, khuấy điều, thêm gia vị, đóng nắp, điều chỉnh lửa. . . . . . Động tác đó, giống như nước chảy mây trôi so với đầu bếp đội mũ trắng ở nhà hàng giống nhau, cực kỳ đẹp trai.
Không thể không nói lúc này Lão Thẩm tương đối có mùi vị — mùi của thức ăn;
Người nhìn cũng có vẻ rất thuận mắt — khói bếp cũng gây hiệu ứng;
Xem ra còn có mấy phần dịu dàng — tuyệt đối là ảo giác.
Lông mày Tô Hoa tự động hạ xuống, trong cơ thể giống như có hai người đang đánh nhau, không tự chủ nói: "Mùi vị tạm được. Lão Thẩm, nói thật, anh đã từng học nấu ăn hả? Nếu không một tay làm việc, một tay ký séc, tại sao còn có thể làm ra thức ăn ngon như vậy?"
Lão Thẩm ngoái đầu nhìn lại: "Quên nói cho em biết, anh đã từng làm. . . . . ." Hắn dừng một chút, lộ ra nụ cười, "Phụ bếp, cũng có câu — phụ bếp luôn làm việc vặt, cho nên thấy nhiều cũng sẽ biết."
Cái đề tài này quá thú vị rồi, Tô Hoa một tay chống trên bồn rửa, hai mắt mở to: "Không thể nào, nghe đồn anh sinh ra trong một gia đình quý tộc, tài sản gia đình vẫn còn là một con số bí mật. . . . . ."
Thêm một món ăn nữa làm xong, đầy đủ sắc hương vị, người xem chảy cả nước miếng, Tô Hoa cầm chiếc đũa nhao nhao muốn thử, bên tai lại nghe được tiếng nói của Lão Thẩm: "Những thông tin trên mạng là anh bỏ tiền ra thuê người ta viết."
Chiếc đũa từ trong tay rớt xuống, Tô Hoa tay mắt lanh lẹ ngồi xổm xuống, nhặt lên, hô to: “Thật may mắn”, đồng thời nội tâm càng kinh ngạc: "Lão Thẩm, em không nghe lầm chứ?"
Lão Thẩm bình tĩnh gật đầu.
Trong đôi mắt Tô Hoa lộ ra chút mùi vị khinh bỉ: "Trên mạng còn nói anh cùng rất nhiều phụ nữ khác qua lại, nhiều đến nỗi có thể xếp thành một vòng tròn, cái đó cũng là anh tốn tiền để người ta viết hay sao?"
Lão Thẩm khẽ nhíu mày một cái: "Cái đó là khuyến mãi đi kèm, bởi vì người bán nói chưa từng thấy qua người nào trả tiền mà sản khoái giống như anh vậy."
Phụt — Tô Hoa phì cười: Người bán này thật quá buồn cười rồi, cô cho là Lão Thẩm gây thù hận với ai đó? Cái này có thể coi là cố ý, hình tượng của Lão đàn ông này khiến cho rất nhiều người phụ nữ đàng hoàng chùng bước. Cùng lúc đó, trong đầu cô cũng thoáng qua một ý nghĩ: Có thể vì vậy, cho nên Lão Thẩm không tìm được đối tượng tốt, cho nên khi nghe Tô Quốc Quân nói lên đề nghị dùng tiền mua vợ này, hắn mới bất đắc dĩ đồng ý?
Nội dung vở kịch này tựa như có thể đem lên sân khấu biểu diễn, Tô Hoa cười, lần đầu tiên cảm nhận cuộc hôn nhân của mình giống như một vở kịch.
Cười đến thống khoái, cô cố gắng dằn xuống sự chua xót trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng: "Nếu như lời anh nói là sự thật, thì tại sao? Tại sao anh phải tiêu tiền để mua một thân phận quý tộc, để anh cảm thấy rất thể diện? Hay để cho sự nghiệp của anh nâng cao một bước? Hay để cho sự thành công trong cuộc đời của anh hơn phù hợp hơn trong con mắt của mọi người?"
Lão Thẩm suy nghĩ một chút: "Không nhớ nguyên nhân, đầu tư khi còn trẻ, bây giờ nhìn lại thấy rất thành công." Hắn chợt nháy một cái mắt, "Thật ra thì cũng không thể coi toàn bộ đều là giả, Lão Thẩm nhà chúng ta cũng xuất thân từ quý tộc, tổ tiên chính là Thẩm Vạn Tam*, chủ sở hữu Tụ Bảo Bồn*, còn có một Thẩm Tiếu Ngu, chính là anh, ông xã của em."
*(1) Là một phú ông sống giữa thời nhà Nguyên (1206-1368)
*(2) Là báu vật của Thẩm Vạn Tam.
Nhìn nụ cười của hắn, Tô Hoa lại muốn cầm dép ném vào mặt — người đàn ông này, chắc là hắn bị bệnh tự luyến (yêu chính mình). Đồng thời trong lòng Tô Hoa đột ngột thoát ra một câu hỏi cực kỳ chua xót, một câu cô vừa nghĩ ra liền muốn vả vào mồm của mình: Giờ phút này anh nói với em có câu nào là thật?
Ngoài cửa truyền tới tiếng chuông giúp cô giật mình tỉnh lại, le lưỡi một cái: Suy nghĩ mới vừa rồi nhất định không phải là của mình, lời nói của đàn ông có thể tin sao? Thật là khờ!
Cũng không lâu lắm, trong phòng khách truyền đến âm thanh khóc lóc quen thuộc.
"Bác gái, con thật sự là hết cách mới đến cầu xin bác, mẹ con bị bệnh, phòng của chúng con thuê đã đến hạn, chủ nhà muốn đuổi chúng con đi ra ngoài, nhưng em trai còn nhỏ, nó không thể ra đường ở. . . . . . Xin bác cho chúng con ở lại đây. . . . . . Dù sao, chúng con cũng là con của ba. . . . . ."
Lão Thẩm ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hoa một cái, nhìn thấy cô đang cười lạnh. Trước đây nghe nói Tô Quốc Quân ở bên ngoài có người phụ nữ khác, hơn nữa quanh năm không về nhà, xem ra vấn đề so tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn.
Chợt, Tô Hoa cầm chai xì-dầu, xoay người muốn đi, trước khi đi hỏi thăm Lão Thẩm một câu: "Anh có cần dùng xì-dầu không? Đi mua đi, còn một ít này để lại cho em."
Lão Thẩm khẽ cau mày: "Em. . . . . . Chớ làm dơ mình." Nếu hắn đoán không sai, bà xã hắn nhất định làm ra cái hành động tương đối hung hãn, nhưng mà hắn rất may mắn, bởi vì bà xã cầm là chai xì-dầu mà không phải là . . . . . . con dao. (Ta ngất cái đoạn này>.<)
Trong phòng khách có thêm một người, mẹ Tô tay chân luống cuống, khóe mắt nhẹ nhàng ngấn lệ. Mẹ Tô là một người phụ nữ lòng dạ mềm yếu, thời gian đầu Tô Quốc Quân ăn chơi ở bên ngoài, mẹ Tô vẫn nhẫn nhịn để Tô Hoa có cha, kết quả Tiểu Tam tới nơi này một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, thề sống thề chết nói rằng sẽ chia tay Tô Quốc Quân, không quấy rầy cuộc sống hôn nhân của bọn họ nữa, mẹ Tô cũng chịu đựng. Kết quả là. . . . . . Tiểu Tam được voi đòi tiên, thì ra đã sớm lỡ lầm mang thai, sinh ra đứa con gái. Về sau còn cùng Tô Quốc Quân dây dưa không dứt, tiếp tục sinh thêm một đứa con trai, thậm chí những năm đó một nhà bốn người của bọn họ có cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Giờ phút này, con gái của Tiểu Tam đứng ở trước mặt mẹ Tô, mà buồn cười nhất chính là tiếng khóc của cô ấy vẫn như cũ có thể lừa gạt được nước mắt của mẹ Tô.
Tô Hoa âm thầm lắc đầu, đem chai xì-dầu dấu ở sau lưng, lên tiếng cười to: "Ha ha, mẹ, có khách tới nhà à, thật náo nhiệt, mẹ chuẩn bị thêm một bộ bát đũa nữa."
Nói xong từng bước đi đến chỗ người người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, cô ấy tên Tô Mạn, so với Tô Hoa còn lớn hơn một tuổi, là con gái do tiểu tam sinh ra, bộ dáng rất thanh thuần, áo màu trắng, quần màu xám, giày bata, vóc người nhỏ nhắn, thấp hơn Tô Hoa một cái đầu, so với Tô Hoa càng thêm giống học sinh, mà là một học sinh giỏi, lúc cô ấy khóc đôi mắt mờ mịt, dáng vẻ vô tội làm cho đàn ông càng thêm có ý muốn che chở.
Tô Hoa lạnh lùng cười một tiếng, chợt nhìn cô ấy, cúi xuống, từ phía sau lưng xách ra chai xì-dầu, làm bộ như muốn mở nắp bình. Lại thấy Tô Mạn hoảng hốt đứng lên: "Tô Hoa, em muốn làm gì?" Chỉ thấy Tô Mạn vội vàng từ dưới đất đứng lên, lùi lại vài bước, quay đầu nhìn về phía cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị chạy trốn.
Tô Mạn còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng mẹ tới nhà này, lúc đó Tô Hoa mới tám tuổi nhưng lại dũng cảm hắt nước rữa chân vào bọn họ. Thời điểm đi tới lần thứ hai, em trai bị cô ấy làm cho té gãy châu, lần thứ ba. . . . . . Ba mẹ con bọn họ gặp Tô Hoa đều có chút ám ảnh, gần đây Tô Mạn nghe nói Tô Hoa theo chồng dọn đi ra ngoài rồi, lúc này mới dám đến nhà, thế nào cô ấy vẫn còn ở đây? Thật là xui xẻo tận cùng.
Tô Hoa mỉm cười: "Chị gái tốt, tránh xa như vậy làm gì, tới gần chút nữa, tôi cùng chị nói chuyện." Nói xong Tô Hoa đi đến gần, đồng thời, vô tình vuốt vuốt chai xì-dầu trong tay.
Tô Mạn bị dọa đến sửng sốt, nghĩ thầm: Cô ấy muốn dội xì-dầu là còn nhẹ, ngộ nhỡ thay chai xì-dầu bằng hung khí thì sẽ như thế nào? Căn cứ vào những kinh nghiệm thê thảm trước kia, cái sau chắc chắn sẽ cao hơn cái trước. . . . . . Nghĩ tới đây, sắc mặt cô ấy trắng bệch, yếu ớt nói: "Chị trở về chăm sóc mẹ. . . . . . Hẹn gặp lại."
Thời điểm Tô Mạn xoay người chạy ra cửa, nghe được sau lưng Tô Hoa khẽ cười nói: "Làm phiền chị mang xì-dầu này về nói cho mẹ xì-dầu của chị biết, tốt nhất tránh xa một chút, tôi gần đây rất hào hứng, nói không chừng sẽ đi tìm các ngươi vui đùa một chút, đúng rồi, em trai xì-dầu đang học tiểu học phải không, trường học kia tôi cũng biết, có rãnh rỗi tôi đi đón hắn tan học, àh, dẫn hắn đi ăn ‘ ăn ngon ’."
Ngoài cửa sớm đã không còn bóng dáng của Tô Mạn, nhìn lại chai xì-dầu Tô Hoa có cảm giác Độc Cô Cầu Bại cô đơn: Từ nãy đến giờ, nắp chai xì-dầu cũng chưa mở ra, thủ đoạn thật không tốt.
Hàng xóm cười: "Khó trách hôm nay cô mua nhiều thức ăn như vậy. . . . . ." Ngoài miệng thì cười cười, nhưng trong bụng lại mắng mẹ Tô xối xả: Con gái lớn nhà tôi còn chưa gả đi! Có phải cố tình chọc tức tôi hay không! Tôi nghĩ con rễ bà nhất định là mặt rỗ, đầu hói. . . . . .
Mẹ Tô vào nhà, gọi lão Tô vẫn còn ngủ ở trong phòng: "Ông à, dậy đi, một lát nữa con gái đến thăm mà ông còn ngủ, nó nhất định sẽ cằn nhằn."
Không có hồi âm, mẹ Tô để thức ăn vừa mới mua xuống, mở cửa phòng nhìn vào, chăn trong phòng vẫn chưa được xếp, nhưng vẫn còn một chút hơi ấm, lão già kia lại đi đâu rồi? Suy nghĩ đầu tiên của bà là ông Tô đi tìm người phụ nữ kia.
Mẹ Tô bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó lại vào phòng bếp chuẩn bị làm thức ăn.
9 giờ 15 phút, chuông cửa vang lên. Mẹ Tô mở cửa, thấy con gái cùng con rể, vẻ mặt tươi cười: "Tới rồi à, vào nhà đi, các con ngồi đợi mẹ một lát, mẹ xào vài món nữa là xong. Tiểu Hoa, rót cho Tiếu Ngu chén trà, tiếp Tiếu Ngu dùm mẹ."
Lão Thẩm khom lưng đưa quà đã chuẩn bị sẵn: "Mẹ, một chút quà tỏ lòng thành kính." Một chai rượu đỏ năm 97, một hộp thuốc dưỡng khí bổ máu, và một chút mật ong A Giao ....
Mẹ tô vừa nhìn vừa cười vui vẻ:"Người đến là được rồi, còn mang quà tặng làm gì!" Vì vậy bà càng thêm tin chắc: Con gái nói đúng, đàn ông lớn tuổi sẽ biết cách chăm sóc gia đình, hiểu tình người, hiểu lý lẽ.
Nhìn bộ dáng của mẹ, Tô Hoa dán vào bên tai lão Thẩm nhẹ nói: "Anh lợi hại, vừa mới tới thì đã lấy được lòng của mẹ."
Lão Thẩm nhíu mày: "Trong dự liệu, chẳng qua anh vẫn còn tuyệt chiêu chưa sử dụng." Nói xong đưa hai tay tới trước mặt Tô Hoa, "Xoắn tay áo lên dùm anh."
Tô Hoa gãi đầu: Rốt cuộc lão Thẩm còn có tuyệt chiêu gì?
Xoắn xong tay áo, lão Thẩm đột nhiên cuối xuống, ở bên tai Tô Hoa nhẹ nói: "Nhớ giữ chặt tim của em, cẩn thận. . . . . ." Hắn từ từ rời đi, đưa tay làm động tác giống như bắt bóng, "Cẩn thận coi chừng bị anh trộm đi."
Tiếng cười nhàn nhạt, xoay người đi về hướng phòng bếp, cởi áo khoác, ống tay áo sơ mi được xoắn lên đến khuỷu tay.
Tô Hoa đứng ở phòng khách, nhìn bóng lưng của hắn, cơ thể không ngừng run rẩy, run rẩy, miệng mở ra đóng lại, trong mắt lưu chuyển qua vô số bộ dáng, trong đầu càng thêm căng thẳng, cuối cùng bất đắc dĩ thốt ra hai chữ: Nổi óc.
Thật là, nổi hết cả da gà.
Lão Thẩm vào phòng bếp không lâu sau, mẹ Tô bị đẩy ra ngoài, mẹ Tô có chút ngỡ ngàng khi đứng ở phòng khách cùng Tô Hoa. Tay mẹ Tô cũng thừa thải đi: Bà làm chủ ở gia đình này hơn hai mươi năm, bị người đẩy vào phòng bếp rất nhiều lần, nhưng bị người đuổi ra phòng bếp thì đây là lần đầu tiên.
Vì vậy mẹ Tô luống cuống, hạ thấp giọng, muốn nói lại thôi: "Tiểu Hoa à. . . . . ."
Tô Hoa cúi đầu đáp một tiếng: "Hả?"
Chỉ thấy lông mày mẹ Tô nhíu lại, do dự một lát bà nói: "Chúng ta mua bảo hiểm tài sản chưa?"
Tô Hoa: "Hả?"
Ánh mắt mẹ Tô nhìn chằm chằm phòng bếp: "Hắn sẽ không đốt phòng bếp chứ?"
". . . . . ."
Ngồi ngoài phòng khách, mẹ Tô vẫn rất lo lắng, còn Tô Hoa thì đi dạo một vòng quanh phòng ngủ, không thấy Tô Quốc Quân. Lúc trở lại rót một ly trà nóng cho mẹ Tô cùng mình, chậm rãi ngồi xuống, cô giống như lơ đãng nhắc tới: "Mẹ, thời gian này Tô Quốc Quân vẫn đàng hoàng chứ?"
Mẹ Tô theo bản năng gật đầu, hai tay vân vê tạp đề, có chút run rẩy: "Rất tốt, trừ thời gian đi làm thì chỉ ở nhà. À, ông ấy mới vừa đi làm, cho nên không có ở đây, . . . . . ., con có muốn uống nước hoa quả không, mẹ đi làm cho con. . . . . ." Mẹ Tô vừa ngẩng đầu lên liền liếc thấy khóe miệng Tô Hoa nhếch lên, không rõ ràng lắm nhưng mẹ Tô hiểu biểu tình này là có ý gì — bị con gái nhìn thấu rồi!
Làm sao bây giờ? Bà thực sự không thích nói dối, nhất là ở trước mặt con gái. Con gái cái gì cũng tốt, nhưng lại không dễ dàng bị lừa, điểm này cũng không phải là không tốt, đáng tiếc có lúc chính là không tốt chứ sao.
Mẹ Tô có chút loạn, vội vàng đứng dậy đi cắt trái cây.
Đi chưa được hai bước, liền bị Tô Hoa gọi lại. Mẹ Tô quay đầu, chột dạ: "Gì thế?"
Ngón tay Tô Hoa nhẹ nhàng chỉ, mặt không chút thay đổi: "Nhà vệ sinh của chúng ta có trái cây sao?"
Lão Thẩm không biết từ lúc nào thì đứng ở trước mặt Tô Hoa, thấy Tô Hoa còn đang ngẩn người, thì thở dài, cánh tay dài duỗi ra, liền mang lấy Tô Hoa đi vào phòng bếp.
Bởi vì hai chân cách mặt đất, Tô Hoa hít vào thở ra một hơi, đầu đầy mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào ……… Hai tay của Lão Thẩm, bất giác, da đầu tê dại từng trận: "Lấy bàn tay quấy rối của anh ra."
Chỉ thấy hai tay của Lão Thẩm vừa lúc bưng bít ở trước ngực, ngay hai con Tiểu Bạch Thỏ, vừa vặn. . . . . . Vừa vặn. . . . . . Có quỷ mới tin hắn không phải cố ý!
Khóe mắt cùng khóe miệng Lão Thẩm bỗng nhúc nhích, trong con ngươi tỏa sáng lấp lánh: "Ngoan ngoãn tới phòng bếp giúp anh."
Không nói một lời bế Tô Hoa vào phòng bếp, Lão Thẩm để một đĩa thức ăn trên bồn rửa tay, nói: "Nếm thử xem."
Khóe miệng Tô Hoa tiếp tục co giật: Hơ, thì ra là tìm ta thử thức ăn? Đối với tài nấu nướng của mình không tự tin chứ gì? Cô nhất thời muốn chọc ghẹo một chút, “Này Lão Thẩm. . . . . . Cô nhíu mày, miệng em đã ăn rất nhiều thức ăn ngon, đây là những món ăn tại gia tương lai. Anh muốn em ăn thử, định trả thù lao thế nào?"
Lão Thẩm bộ dạng suy nghĩ: "Hả? Thù lao. . . . . ." Hắn chậm rãi đến gần, ép Tô Hoa dựa sát vào thành bồn rửa tay, thân thể tiếp tục cúi xuống, càng ngày càng đến gần.
Lại nữa. . . . . . Tô Hoa thở dài một cái, làm một hành động "talk to my hand", "Từ chối đền bù bằng chuyện đó, từ chối hun hít, từ chối tất cả giao dịch liên quan đến tình- sắc."
Lão Thẩm đứng dậy, giơ lên chai xì-dầu trong tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh chỉ là lấy cái này."
Mẹ nó. . . . . . Lại bị lừa. Tô Hoa bĩu môi nhưng lại nhanh chóng chuyển thành nụ cười: "Em cũng chỉ đùa với anh thôi, người một nhà mà nói thù lao thì quá tệ rồi." Xoay người, thu hồi nụ cười, cầm đũa gắp một phần nhỏ, hình như là cá, cảm giác xương cũng đã làm sạch sẽ, thịt rất nhiều mỡ, ngửi cũng rất thơm. Không do dự nữa, bỏ vào trong miệng nhai.
Không thể không nói hương vị của miếng cá này có chút kinh ngạc, thịt cá rất tươi, nguyên mùi nguyên vị như hàng mới nhập khẩu, ở trên đầu lưỡi vẫn còn giử lại hương vị giống như có thể nếm ra một mùi khác, một chữ "Tươi", hai chữ "Ăn ngon", ba chữ: " ăn vụng ngon" . . . . . .
Tô Hoa xoay người, nhìn Lão Thẩm nghiêm túc một tay cầm nồi một tay cầm xẻng, khuấy điều, thêm gia vị, đóng nắp, điều chỉnh lửa. . . . . . Động tác đó, giống như nước chảy mây trôi so với đầu bếp đội mũ trắng ở nhà hàng giống nhau, cực kỳ đẹp trai.
Không thể không nói lúc này Lão Thẩm tương đối có mùi vị — mùi của thức ăn;
Người nhìn cũng có vẻ rất thuận mắt — khói bếp cũng gây hiệu ứng;
Xem ra còn có mấy phần dịu dàng — tuyệt đối là ảo giác.
Lông mày Tô Hoa tự động hạ xuống, trong cơ thể giống như có hai người đang đánh nhau, không tự chủ nói: "Mùi vị tạm được. Lão Thẩm, nói thật, anh đã từng học nấu ăn hả? Nếu không một tay làm việc, một tay ký séc, tại sao còn có thể làm ra thức ăn ngon như vậy?"
Lão Thẩm ngoái đầu nhìn lại: "Quên nói cho em biết, anh đã từng làm. . . . . ." Hắn dừng một chút, lộ ra nụ cười, "Phụ bếp, cũng có câu — phụ bếp luôn làm việc vặt, cho nên thấy nhiều cũng sẽ biết."
Cái đề tài này quá thú vị rồi, Tô Hoa một tay chống trên bồn rửa, hai mắt mở to: "Không thể nào, nghe đồn anh sinh ra trong một gia đình quý tộc, tài sản gia đình vẫn còn là một con số bí mật. . . . . ."
Thêm một món ăn nữa làm xong, đầy đủ sắc hương vị, người xem chảy cả nước miếng, Tô Hoa cầm chiếc đũa nhao nhao muốn thử, bên tai lại nghe được tiếng nói của Lão Thẩm: "Những thông tin trên mạng là anh bỏ tiền ra thuê người ta viết."
Chiếc đũa từ trong tay rớt xuống, Tô Hoa tay mắt lanh lẹ ngồi xổm xuống, nhặt lên, hô to: “Thật may mắn”, đồng thời nội tâm càng kinh ngạc: "Lão Thẩm, em không nghe lầm chứ?"
Lão Thẩm bình tĩnh gật đầu.
Trong đôi mắt Tô Hoa lộ ra chút mùi vị khinh bỉ: "Trên mạng còn nói anh cùng rất nhiều phụ nữ khác qua lại, nhiều đến nỗi có thể xếp thành một vòng tròn, cái đó cũng là anh tốn tiền để người ta viết hay sao?"
Lão Thẩm khẽ nhíu mày một cái: "Cái đó là khuyến mãi đi kèm, bởi vì người bán nói chưa từng thấy qua người nào trả tiền mà sản khoái giống như anh vậy."
Phụt — Tô Hoa phì cười: Người bán này thật quá buồn cười rồi, cô cho là Lão Thẩm gây thù hận với ai đó? Cái này có thể coi là cố ý, hình tượng của Lão đàn ông này khiến cho rất nhiều người phụ nữ đàng hoàng chùng bước. Cùng lúc đó, trong đầu cô cũng thoáng qua một ý nghĩ: Có thể vì vậy, cho nên Lão Thẩm không tìm được đối tượng tốt, cho nên khi nghe Tô Quốc Quân nói lên đề nghị dùng tiền mua vợ này, hắn mới bất đắc dĩ đồng ý?
Nội dung vở kịch này tựa như có thể đem lên sân khấu biểu diễn, Tô Hoa cười, lần đầu tiên cảm nhận cuộc hôn nhân của mình giống như một vở kịch.
Cười đến thống khoái, cô cố gắng dằn xuống sự chua xót trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng: "Nếu như lời anh nói là sự thật, thì tại sao? Tại sao anh phải tiêu tiền để mua một thân phận quý tộc, để anh cảm thấy rất thể diện? Hay để cho sự nghiệp của anh nâng cao một bước? Hay để cho sự thành công trong cuộc đời của anh hơn phù hợp hơn trong con mắt của mọi người?"
Lão Thẩm suy nghĩ một chút: "Không nhớ nguyên nhân, đầu tư khi còn trẻ, bây giờ nhìn lại thấy rất thành công." Hắn chợt nháy một cái mắt, "Thật ra thì cũng không thể coi toàn bộ đều là giả, Lão Thẩm nhà chúng ta cũng xuất thân từ quý tộc, tổ tiên chính là Thẩm Vạn Tam*, chủ sở hữu Tụ Bảo Bồn*, còn có một Thẩm Tiếu Ngu, chính là anh, ông xã của em."
*(1) Là một phú ông sống giữa thời nhà Nguyên (1206-1368)
*(2) Là báu vật của Thẩm Vạn Tam.
Nhìn nụ cười của hắn, Tô Hoa lại muốn cầm dép ném vào mặt — người đàn ông này, chắc là hắn bị bệnh tự luyến (yêu chính mình). Đồng thời trong lòng Tô Hoa đột ngột thoát ra một câu hỏi cực kỳ chua xót, một câu cô vừa nghĩ ra liền muốn vả vào mồm của mình: Giờ phút này anh nói với em có câu nào là thật?
Ngoài cửa truyền tới tiếng chuông giúp cô giật mình tỉnh lại, le lưỡi một cái: Suy nghĩ mới vừa rồi nhất định không phải là của mình, lời nói của đàn ông có thể tin sao? Thật là khờ!
Cũng không lâu lắm, trong phòng khách truyền đến âm thanh khóc lóc quen thuộc.
"Bác gái, con thật sự là hết cách mới đến cầu xin bác, mẹ con bị bệnh, phòng của chúng con thuê đã đến hạn, chủ nhà muốn đuổi chúng con đi ra ngoài, nhưng em trai còn nhỏ, nó không thể ra đường ở. . . . . . Xin bác cho chúng con ở lại đây. . . . . . Dù sao, chúng con cũng là con của ba. . . . . ."
Lão Thẩm ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hoa một cái, nhìn thấy cô đang cười lạnh. Trước đây nghe nói Tô Quốc Quân ở bên ngoài có người phụ nữ khác, hơn nữa quanh năm không về nhà, xem ra vấn đề so tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn.
Chợt, Tô Hoa cầm chai xì-dầu, xoay người muốn đi, trước khi đi hỏi thăm Lão Thẩm một câu: "Anh có cần dùng xì-dầu không? Đi mua đi, còn một ít này để lại cho em."
Lão Thẩm khẽ cau mày: "Em. . . . . . Chớ làm dơ mình." Nếu hắn đoán không sai, bà xã hắn nhất định làm ra cái hành động tương đối hung hãn, nhưng mà hắn rất may mắn, bởi vì bà xã cầm là chai xì-dầu mà không phải là . . . . . . con dao. (Ta ngất cái đoạn này>.<)
Trong phòng khách có thêm một người, mẹ Tô tay chân luống cuống, khóe mắt nhẹ nhàng ngấn lệ. Mẹ Tô là một người phụ nữ lòng dạ mềm yếu, thời gian đầu Tô Quốc Quân ăn chơi ở bên ngoài, mẹ Tô vẫn nhẫn nhịn để Tô Hoa có cha, kết quả Tiểu Tam tới nơi này một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, thề sống thề chết nói rằng sẽ chia tay Tô Quốc Quân, không quấy rầy cuộc sống hôn nhân của bọn họ nữa, mẹ Tô cũng chịu đựng. Kết quả là. . . . . . Tiểu Tam được voi đòi tiên, thì ra đã sớm lỡ lầm mang thai, sinh ra đứa con gái. Về sau còn cùng Tô Quốc Quân dây dưa không dứt, tiếp tục sinh thêm một đứa con trai, thậm chí những năm đó một nhà bốn người của bọn họ có cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Giờ phút này, con gái của Tiểu Tam đứng ở trước mặt mẹ Tô, mà buồn cười nhất chính là tiếng khóc của cô ấy vẫn như cũ có thể lừa gạt được nước mắt của mẹ Tô.
Tô Hoa âm thầm lắc đầu, đem chai xì-dầu dấu ở sau lưng, lên tiếng cười to: "Ha ha, mẹ, có khách tới nhà à, thật náo nhiệt, mẹ chuẩn bị thêm một bộ bát đũa nữa."
Nói xong từng bước đi đến chỗ người người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, cô ấy tên Tô Mạn, so với Tô Hoa còn lớn hơn một tuổi, là con gái do tiểu tam sinh ra, bộ dáng rất thanh thuần, áo màu trắng, quần màu xám, giày bata, vóc người nhỏ nhắn, thấp hơn Tô Hoa một cái đầu, so với Tô Hoa càng thêm giống học sinh, mà là một học sinh giỏi, lúc cô ấy khóc đôi mắt mờ mịt, dáng vẻ vô tội làm cho đàn ông càng thêm có ý muốn che chở.
Tô Hoa lạnh lùng cười một tiếng, chợt nhìn cô ấy, cúi xuống, từ phía sau lưng xách ra chai xì-dầu, làm bộ như muốn mở nắp bình. Lại thấy Tô Mạn hoảng hốt đứng lên: "Tô Hoa, em muốn làm gì?" Chỉ thấy Tô Mạn vội vàng từ dưới đất đứng lên, lùi lại vài bước, quay đầu nhìn về phía cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị chạy trốn.
Tô Mạn còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng mẹ tới nhà này, lúc đó Tô Hoa mới tám tuổi nhưng lại dũng cảm hắt nước rữa chân vào bọn họ. Thời điểm đi tới lần thứ hai, em trai bị cô ấy làm cho té gãy châu, lần thứ ba. . . . . . Ba mẹ con bọn họ gặp Tô Hoa đều có chút ám ảnh, gần đây Tô Mạn nghe nói Tô Hoa theo chồng dọn đi ra ngoài rồi, lúc này mới dám đến nhà, thế nào cô ấy vẫn còn ở đây? Thật là xui xẻo tận cùng.
Tô Hoa mỉm cười: "Chị gái tốt, tránh xa như vậy làm gì, tới gần chút nữa, tôi cùng chị nói chuyện." Nói xong Tô Hoa đi đến gần, đồng thời, vô tình vuốt vuốt chai xì-dầu trong tay.
Tô Mạn bị dọa đến sửng sốt, nghĩ thầm: Cô ấy muốn dội xì-dầu là còn nhẹ, ngộ nhỡ thay chai xì-dầu bằng hung khí thì sẽ như thế nào? Căn cứ vào những kinh nghiệm thê thảm trước kia, cái sau chắc chắn sẽ cao hơn cái trước. . . . . . Nghĩ tới đây, sắc mặt cô ấy trắng bệch, yếu ớt nói: "Chị trở về chăm sóc mẹ. . . . . . Hẹn gặp lại."
Thời điểm Tô Mạn xoay người chạy ra cửa, nghe được sau lưng Tô Hoa khẽ cười nói: "Làm phiền chị mang xì-dầu này về nói cho mẹ xì-dầu của chị biết, tốt nhất tránh xa một chút, tôi gần đây rất hào hứng, nói không chừng sẽ đi tìm các ngươi vui đùa một chút, đúng rồi, em trai xì-dầu đang học tiểu học phải không, trường học kia tôi cũng biết, có rãnh rỗi tôi đi đón hắn tan học, àh, dẫn hắn đi ăn ‘ ăn ngon ’."
Ngoài cửa sớm đã không còn bóng dáng của Tô Mạn, nhìn lại chai xì-dầu Tô Hoa có cảm giác Độc Cô Cầu Bại cô đơn: Từ nãy đến giờ, nắp chai xì-dầu cũng chưa mở ra, thủ đoạn thật không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.