Chương 5: Năm cái bánh bao vào năm đó
Quan Tĩnh
21/12/2013
Đầu Mạc Tiểu Lam vẫn còn đang choáng váng, mới vừa rồi hắn còn đang nằm ngủ ở trên giường thật ngon, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông giống như đặc công, xốc hắn dậy rồi men theo lối cửa sổ trèo xuống, tư thế tên trộm đó rất ung dung nhẹ nhàng, thật giống như xách một con mèo. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì người nọ đã ném hắn vào trong cóp xe.
Hắn vẫn chưa tỉnh hồn nhìn Tiểu Bạch nói: "Mẹ nó, ông đây rốt cuộc gặp quái vật gì chứ?"
Tiểu Bạch so với hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cô liếc mắt nhìn chiếc xe Cadillac màu đen, tiếp theo giống như bị ma nhập nói năng lung tung: "Thì ra là không phải trùng tên. . . . . . mẹ kiếp bà bóp chết mày, bóp chết mày, bóp chết mày. . . ."
Chợt bị ai đó hung hăng vỗ vào đầu một cái, cô nhìn lại thấy đôi mắt giận dữ của anh trai: "Mạc Tiểu Bạch, em rốt cuộc có nghe anh nói cái gì hay không?"
Tiểu Bạch rụt cổ lại, dù cô ở bên ngoài tự do phóng túng như thế nào thì ở trước mặt anh trai, cô giống như một Tiểu Bạch Thỏ — Cúi đầu không dám cãi.
Đoán rằng khi Tiểu Bạch còn nhỏ, đã gặp phải sự đàn áp của anh trai không phải người này. Có thể là bị bỏ ngoài trời vào mùa Đông, hoặc là bị lột sạch quần áo ném vào bồn tắm, hoặc là….Ôi thôi, Tiểu Bạch không dám nghĩ tiếp, nữa, cô bĩu bĩu môi nhỏ nhẹ nói: "Em đang nghe đây, anh nói đi."
Mạc Tiểu Lam thấy dáng vẻ sắp tức giận của cô lập tức nói: "‘Ông đây’ đã nói xong rồi!" Vừa dứt lời hắn liền kéo Tiểu Bạch chạy đi. . . . . .
Mạc Tiểu Lam có thói quen tập thể dục buổi sáng, hơn nữa lúc tập thể dục thích kéo theo Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lên đại học rời nhà ba năm, hắn chịu đựng khổ sở ba năm, hôm nay rốt cuộc có thể một lần nữa ăn hiếp con nhỏ Tiểu Bạch Thỏ này rồi.
Gió mùa Thu thổi vù vù, Mạc Tiểu Lam mặc quần cụt áo ngắn tay tâm tình thật tốt.
. . . . . . . . . . . .
Ngồi trong xe, Tô Hoa nở ra một nụ cười vô cùng quyết rũ: "Em nói này Lão Thẩm, trời còn sớm sao anh không ngủ thêm một chút nữa, em phải đi học nên cũng đành chịu, còn anh không phải đang được nghỉ phép đến một tháng sao, không nghỉ ngơi thì thật là quá lãng phí à."
Lão Thẩm thấy gần phía ngoài cửa sổ xe có một quán cà phê: "Tiểu Phương, dừng xe bên đường mua một ly Lam Sơn."
Tinh thần làm việc của tài xế tiểu Phương giống như một cái máy, hắn lập tức mở cửa, bước xuống xe. Nhưng một chân vừa mới bước ra khỏi xe, thì nghe được có một âm thanh vang lên từ phía sau: "Tiểu Phương, tiện thể mua thêm một cái bánh nướng nữa, cám ơn." Ừm, vừa đúng lúc cạnh quán cà phê có một quán bánh nướng.
Lão Thẩm đảo mắt qua liếc cô: "Không phải em vừa mới ăn sáng ở cửa hàng sao, thế nào còn đói à? Tôi đoán ở trong nhà em ăn chắc cũng không no, thật khổ cho em rồi."
Tô Hoa há hốc mồm, nhưng lại nhắm mắt lại, bộ dạng như muốn nói:"Anh thích nói gì thì nói, tự tôi biết là được rồi".
Cô ngắm hoa hướng dương bên ngoài cửa xe, ngáp một cái, hôm nay thật sự là dậy quá sớm, nếu biết Lão Thẩm sẽ đuổi theo tới đây, cô cũng không cần trốn làm gì."Lão Thẩm, thời gian này tiết học ở lớp tương đối nhiều, em phải ở trường học, anh không cần tự mình đưa đón."
Lão Thẩm cười lạnh nhạt, cầm điện thoại gọi, sau đó bô lô ba la nói chuyện làm ăn: "Àh, tiểu Trần, tôi nhớ hình như thời gian trước người phụ trách dự án A có liên lạc qua, là chuyện gì? . . . . . . À, ra là bọn hắn muốn mở rộng khu dạy học, cần nhà đầu tư sao? Ừh, tôi hiểu rồi."
Tô Hoa vốn không để tâm hắn nói cái gì, chợt nghe đến dự án A, thì lộ vẻ hứng thú: Lão Thẩm muốn đầu tư dự án A mở rộng khu dạy học? Cô đang muốn chúc mừng một tiếng, lại nghe thấy Lão Thẩm mở miệng: "Lần tới phải tìm chủ nhiệm khoa nói chuyện một chút, vì sao phụ nữ mới kết hôn có mấy ngày còn phải đi học, thật không có tình người. Trường đại học không có nhân đạo như vậy, tôi nghĩ không cần thiết đầu tư."
Quá. . . . . . Lợi hại! Lấy chuyện đầu tư dọa tới chủ nhiệm khoa, lấy chủ nhiệm khoa dọa tới tôi. Đây có được coi là tầng tầng bóc lột hay không, tên đàn ông chết tiệt này, có chút tiền thì ngon phải không!
Tô Hoa hai mắt "Thân thiết" hỏi thăm hắn, nụ cười rực rỡ như đóa hoa: "Lão Thẩm, chuyện trong nhà em không muốn dính dáng đến người ngoài, hơn nữa, không phải từ trước đến giờ anh rất khiêm tốn ư, lúc kết hôn cũng không mời ký giả, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà tiết lộ ra ngoài chuyện kết hôn của chúng ta, không phải lãng phí những nỗ lực trước kia của anh sao?"
Lão Thẩm thu hồi nụ cười: "Đâu phải là chuyện nhỏ? Thậm chí đàn ông cũng muốn xông vào phòng ngủ của vợ chồng chúng ta rồi, là một người chồng, tôi làm sao yên tâm để em học ở trường? Về phần đi học, nếu em muốn, tôi giúp em mời gia sư về nhà, em nghỉ bao lâu thì thuê bấy lâu. . . . . ."
"Xác định là mời gia sư chứ không phải là bắt cóc tới sao?" Tô Hoa thở dài, trong đôi mắt dường như có chút bùi ngùi: Còn tưởng rằng Lão đàn ông này trưởng thành chững chạc, hóa ra lại ngây thơ bá đạo như vậy.
Lão Thẩm khiêm tốn cười một tiếng: "Cám ơn bà xã nhắc nhở."
Gương mặt đặc vụ này thật muốn đập một phát. . . . . .
Trong lúc hai người đang rối rắm, tài xế mua cà phê đã trở lại, thật ra thì hắn đã nán lại ở bên ngoài một lúc rồi, thấy cuộc chiến giữa hai người tạm thời lắng xuống mới đi đến, đưa cà phê cho Thẩm Tiếu Ngu, đưa bánh nướng cho Tô Hoa.
Tô Hoa không lấy, ngược lại tức giận nói: "Đưa cho tôi làm gì, cho hắn!" Ánh mắt không nhịn được quét Lão Thẩm một cái.
Lão Thẩm: "Anh không muốn ăn?"
Tô Hoa thở dài một cái: "Sáng sớm tôi đã uống một ly sữa đậu nành một bánh bao, anh cảm thấy tôi còn ăn được một cái bánh nướng? Quá đề cao tôi rồi. Bánh nướng là tôi gọi giúp anh, mới sáng sớm không ăn gì đã uống cà phê rất dể đau bao tử, dầu gì cũng nên ăn một chút lót dạ đi."
Nói xong, cô hất mặt nhìn ngoài cửa xe, trong lòng có việc gấp gáp: Lịch học mấy ngày nay của cô cũng khá trống, nhưng vấn đề này không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là vở kịch. Cô thật vất vả mới tranh thủ được vai Juliet này. Vở kịch kinh điển của Shakespears là cơ hội thử nghiệm diễn xuất tốt nhất, nếu lần này thể hiện tốt, sau này ra ngoài biểu diễn, chắc hẳn sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió, đây đối với cô mà nói là một thử thách cũng là cơ hội hiếm có đầu tiên.
Nhưng Lão Thẩm bá đạo. . . . . .
Khi tài xế đưa bánh nướng cho ông chủ, có thể nhìn thấy nụ cười bất đắt dĩ trên mặt hắn, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng lại không cảm thấy khó chịu. Bởi vì cho tới lúc này cũng chưa có người phụ nữ nào mua bánh nướng cho hắn, quan tâm dạ dày của hắn.
Im lặng một lúc, tài xế chợt nghe âm thanh của ông chủ từ phía sau truyền đến: "Dừng lại làm gì, quay xe lại."
Quay xe lại có nghĩa là trở về trường học? Tô Hoa giật mình xoay đầu lại, nhìn Lão Thẩm một cái, hưng phấn ôm lấy cánh tay của hắn: "Lão Thẩm, cái này là anh muốn đưa người ta đi học sao?"
Sắc mặt Lão Thẩm ôn hòa làm cho người khác không cách nào cự tuyệt: "Mấy giờ tan lớp, tôi kêu tiểu Phương tới đón em."
Nhìn xe Lão Thẩm rời đi, Tô Hoa đứng ở cửa trường học sửng sốt một lát, sau đó bĩu môi chạy lên lớp.
Trong khi đó, bên trong chiếc xe Cadillac màu đen, Lão Thẩm lại bấm điện thoại của tiểu Trần: "Này, tiểu Trần, mới vừa rồi có gián điệp thương mại ở bên cạnh, những lời tôi nói lúc nãy cậu coi như chưa từng nghe qua."
Sau khi cúp điện thoại, thấy tài xế mỉm cười, hắn chợt lên tiếng: "Cậu cảm thấy hành động vừa rồi của tôi rất ngu?"
Tài xế hơi nghiêng đầu về phía sau trả lời: "Không phải vậy."
Lão Thẩm cau mày: "Vậy cậu cười cái gì?"
Mặc dù hơi khó mở miệng, nhưng tài xế vẫn thành thật trả lời: "Chẳng qua tôi cảm thấy sau khi ông chủ kết hôn xử sự rất khác người. Tại sao ông không nói cho cô Tô biết, ông đã thích cô ấy từ rất lâu rồi?"
Trầm Tiếu Ngu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu nói ra sẽ dọa đến cô ấy."
"Từ rất lâu rồi" bốn chữ là một khái niệm rất sơ lược, thật ra thì chính xác mà nói phải là mười năm lẻ ba tháng trước.
Khi đó Tô Hoa chỉ mới 11 tuổi, là một cô bé với hai bím tóc tết hai bên, còn Thẩm Tiếu Ngu là một thanh niên trẻ tuổi một mình đến thành phố A phát triển sự nghiệp, trong tay chỉ có 500 đồng làm quỹ "Gây dựng sự nghiệp" lại bị người ta lừa gạt một xu dính túi cũng không còn, lưu lạc đầu đường ngay cả một cái bánh nướng cũng không mua nổi. Lúc đói bụng đến choáng váng, hắn thậm chí đánh mất tôn nghiêm muốn đi trộm ít tiền để mua thức ăn lấp đầy bụng.
Đối tượng ra tay chính là cô bé 11 tuổi cầm tiền đi siêu thị, mục tiêu là năm đồng tiền cũ trong tay cô bé.
Vì chưa bao giờ làm chuyện như thế này cho nên tay hắn rất run, hắn càng lúc càng đến gần cô bé. Bởi vì khẩn trương, nên lời nói không còn mạch lạc. Đồng thời bụng hắn lại phát ra tiếng kêu ọt ọt……
Cô bé nhìn hắn chằm chằm sau đó nói: "Anh chờ một chút." Rồi chạy đến cửa hàng bán bánh bao bên cạnh, mua năm cái bánh bao, khi đó giá một cái bánh bao là năm xu tiền.
Bởi vì chạy, gương mặt của cô bé đỏ hồng, rất giống quả táo, rất non rất thuần túy và tinh khiết. Cô bé lấy hai đồng rưỡi trong lòng bàn tay, cười nói: "Nước tương hai đồng rưỡi một chai, cho nên em chỉ có thể mua cho anh năm cái bánh bao thôi, ăn đi." Nói xong, cô bé đưa một túi ny lon cho Thẩm Tiếu Ngu.
Hắn nhịn đói đã hai ngày hai đêm nhìn bánh bao lệ nóng chực trào, đồng thời càng thêm xấu hổ. Hắn đưa mắt nhìn cô bé bước chân vui sướng chạy vào siêu thị, nhìn thật lâu, vào lúc hắn ăn bánh bao như hổ đói thì có người ở sau lưng chụp bờ vai của hắn — Đó là cảnh sát mặc đồng phục.
Cảnh sát dẫn hắn đến trước mặt cô bé hỏi: "Là người này sao?"
Cô bé gật đầu: "Chính là hắn, chú cảnh sát, anh ta mới vừa rồi vẫn đi theo cháu, cháu nghi ngờ anh ta là người xấu bắt cóc con nít."
Giây phút đó, hắn thật ấn tượng với cô bé kia. Một cô bé tốt, nhưng đồng thời lại cầm cái búa gõ vào đầu hắn, vào lúc hắn khó khăn nhất cô bé đã giúp hắn tỉnh táo không lạc lối. Câu chuyện cũ này trở thành bước ngoặc trọng đại trong cuộc đời của Trầm Tiếu Ngu, mười năm nhớ mãi không quên, đồng thời cũng âm thầm quan sát cô bé này hơn mười năm.
Quan sát cô từ lúc cô chỉ cao ngang mông nay nhảy lên bả vai, nhìn cô càng trổ mã càng xinh đẹp. . . . . .
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đối với cô bé này hắn vừa yêu vừa hận, hắn luôn có ý nghĩ muốn cô một cách điên cuồng — hơn nữa có cơ hội hắn phải ra tay hành động.
Hắn không hề hoài nghi, đây là sự thử thách để hắn trở nên giàu có nhất cũng là một khoản đầu tư mà hắn không chắc chắn nhất, hắn không thể xác định có phải cô bé này chính là người mua cho hắn "Năm cái bánh bao" cũng đồng thời lại gọi "Cảnh sát" nói hắn là người xấu bắt cóc con nít.
Đặt ly cà phê xuống, cắn một miếng bánh nướng — có chút mát dạ, có chút miễng cưỡng — mùi vị rất kém so với năm cái bánh bao năm đó. Thẩm Tiếu Ngu cười cười, nhanh chóng giải quyết hết cái bánh nướng cho vào bụng.
Hắn vẫn chưa tỉnh hồn nhìn Tiểu Bạch nói: "Mẹ nó, ông đây rốt cuộc gặp quái vật gì chứ?"
Tiểu Bạch so với hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cô liếc mắt nhìn chiếc xe Cadillac màu đen, tiếp theo giống như bị ma nhập nói năng lung tung: "Thì ra là không phải trùng tên. . . . . . mẹ kiếp bà bóp chết mày, bóp chết mày, bóp chết mày. . . ."
Chợt bị ai đó hung hăng vỗ vào đầu một cái, cô nhìn lại thấy đôi mắt giận dữ của anh trai: "Mạc Tiểu Bạch, em rốt cuộc có nghe anh nói cái gì hay không?"
Tiểu Bạch rụt cổ lại, dù cô ở bên ngoài tự do phóng túng như thế nào thì ở trước mặt anh trai, cô giống như một Tiểu Bạch Thỏ — Cúi đầu không dám cãi.
Đoán rằng khi Tiểu Bạch còn nhỏ, đã gặp phải sự đàn áp của anh trai không phải người này. Có thể là bị bỏ ngoài trời vào mùa Đông, hoặc là bị lột sạch quần áo ném vào bồn tắm, hoặc là….Ôi thôi, Tiểu Bạch không dám nghĩ tiếp, nữa, cô bĩu bĩu môi nhỏ nhẹ nói: "Em đang nghe đây, anh nói đi."
Mạc Tiểu Lam thấy dáng vẻ sắp tức giận của cô lập tức nói: "‘Ông đây’ đã nói xong rồi!" Vừa dứt lời hắn liền kéo Tiểu Bạch chạy đi. . . . . .
Mạc Tiểu Lam có thói quen tập thể dục buổi sáng, hơn nữa lúc tập thể dục thích kéo theo Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lên đại học rời nhà ba năm, hắn chịu đựng khổ sở ba năm, hôm nay rốt cuộc có thể một lần nữa ăn hiếp con nhỏ Tiểu Bạch Thỏ này rồi.
Gió mùa Thu thổi vù vù, Mạc Tiểu Lam mặc quần cụt áo ngắn tay tâm tình thật tốt.
. . . . . . . . . . . .
Ngồi trong xe, Tô Hoa nở ra một nụ cười vô cùng quyết rũ: "Em nói này Lão Thẩm, trời còn sớm sao anh không ngủ thêm một chút nữa, em phải đi học nên cũng đành chịu, còn anh không phải đang được nghỉ phép đến một tháng sao, không nghỉ ngơi thì thật là quá lãng phí à."
Lão Thẩm thấy gần phía ngoài cửa sổ xe có một quán cà phê: "Tiểu Phương, dừng xe bên đường mua một ly Lam Sơn."
Tinh thần làm việc của tài xế tiểu Phương giống như một cái máy, hắn lập tức mở cửa, bước xuống xe. Nhưng một chân vừa mới bước ra khỏi xe, thì nghe được có một âm thanh vang lên từ phía sau: "Tiểu Phương, tiện thể mua thêm một cái bánh nướng nữa, cám ơn." Ừm, vừa đúng lúc cạnh quán cà phê có một quán bánh nướng.
Lão Thẩm đảo mắt qua liếc cô: "Không phải em vừa mới ăn sáng ở cửa hàng sao, thế nào còn đói à? Tôi đoán ở trong nhà em ăn chắc cũng không no, thật khổ cho em rồi."
Tô Hoa há hốc mồm, nhưng lại nhắm mắt lại, bộ dạng như muốn nói:"Anh thích nói gì thì nói, tự tôi biết là được rồi".
Cô ngắm hoa hướng dương bên ngoài cửa xe, ngáp một cái, hôm nay thật sự là dậy quá sớm, nếu biết Lão Thẩm sẽ đuổi theo tới đây, cô cũng không cần trốn làm gì."Lão Thẩm, thời gian này tiết học ở lớp tương đối nhiều, em phải ở trường học, anh không cần tự mình đưa đón."
Lão Thẩm cười lạnh nhạt, cầm điện thoại gọi, sau đó bô lô ba la nói chuyện làm ăn: "Àh, tiểu Trần, tôi nhớ hình như thời gian trước người phụ trách dự án A có liên lạc qua, là chuyện gì? . . . . . . À, ra là bọn hắn muốn mở rộng khu dạy học, cần nhà đầu tư sao? Ừh, tôi hiểu rồi."
Tô Hoa vốn không để tâm hắn nói cái gì, chợt nghe đến dự án A, thì lộ vẻ hứng thú: Lão Thẩm muốn đầu tư dự án A mở rộng khu dạy học? Cô đang muốn chúc mừng một tiếng, lại nghe thấy Lão Thẩm mở miệng: "Lần tới phải tìm chủ nhiệm khoa nói chuyện một chút, vì sao phụ nữ mới kết hôn có mấy ngày còn phải đi học, thật không có tình người. Trường đại học không có nhân đạo như vậy, tôi nghĩ không cần thiết đầu tư."
Quá. . . . . . Lợi hại! Lấy chuyện đầu tư dọa tới chủ nhiệm khoa, lấy chủ nhiệm khoa dọa tới tôi. Đây có được coi là tầng tầng bóc lột hay không, tên đàn ông chết tiệt này, có chút tiền thì ngon phải không!
Tô Hoa hai mắt "Thân thiết" hỏi thăm hắn, nụ cười rực rỡ như đóa hoa: "Lão Thẩm, chuyện trong nhà em không muốn dính dáng đến người ngoài, hơn nữa, không phải từ trước đến giờ anh rất khiêm tốn ư, lúc kết hôn cũng không mời ký giả, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà tiết lộ ra ngoài chuyện kết hôn của chúng ta, không phải lãng phí những nỗ lực trước kia của anh sao?"
Lão Thẩm thu hồi nụ cười: "Đâu phải là chuyện nhỏ? Thậm chí đàn ông cũng muốn xông vào phòng ngủ của vợ chồng chúng ta rồi, là một người chồng, tôi làm sao yên tâm để em học ở trường? Về phần đi học, nếu em muốn, tôi giúp em mời gia sư về nhà, em nghỉ bao lâu thì thuê bấy lâu. . . . . ."
"Xác định là mời gia sư chứ không phải là bắt cóc tới sao?" Tô Hoa thở dài, trong đôi mắt dường như có chút bùi ngùi: Còn tưởng rằng Lão đàn ông này trưởng thành chững chạc, hóa ra lại ngây thơ bá đạo như vậy.
Lão Thẩm khiêm tốn cười một tiếng: "Cám ơn bà xã nhắc nhở."
Gương mặt đặc vụ này thật muốn đập một phát. . . . . .
Trong lúc hai người đang rối rắm, tài xế mua cà phê đã trở lại, thật ra thì hắn đã nán lại ở bên ngoài một lúc rồi, thấy cuộc chiến giữa hai người tạm thời lắng xuống mới đi đến, đưa cà phê cho Thẩm Tiếu Ngu, đưa bánh nướng cho Tô Hoa.
Tô Hoa không lấy, ngược lại tức giận nói: "Đưa cho tôi làm gì, cho hắn!" Ánh mắt không nhịn được quét Lão Thẩm một cái.
Lão Thẩm: "Anh không muốn ăn?"
Tô Hoa thở dài một cái: "Sáng sớm tôi đã uống một ly sữa đậu nành một bánh bao, anh cảm thấy tôi còn ăn được một cái bánh nướng? Quá đề cao tôi rồi. Bánh nướng là tôi gọi giúp anh, mới sáng sớm không ăn gì đã uống cà phê rất dể đau bao tử, dầu gì cũng nên ăn một chút lót dạ đi."
Nói xong, cô hất mặt nhìn ngoài cửa xe, trong lòng có việc gấp gáp: Lịch học mấy ngày nay của cô cũng khá trống, nhưng vấn đề này không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là vở kịch. Cô thật vất vả mới tranh thủ được vai Juliet này. Vở kịch kinh điển của Shakespears là cơ hội thử nghiệm diễn xuất tốt nhất, nếu lần này thể hiện tốt, sau này ra ngoài biểu diễn, chắc hẳn sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió, đây đối với cô mà nói là một thử thách cũng là cơ hội hiếm có đầu tiên.
Nhưng Lão Thẩm bá đạo. . . . . .
Khi tài xế đưa bánh nướng cho ông chủ, có thể nhìn thấy nụ cười bất đắt dĩ trên mặt hắn, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng lại không cảm thấy khó chịu. Bởi vì cho tới lúc này cũng chưa có người phụ nữ nào mua bánh nướng cho hắn, quan tâm dạ dày của hắn.
Im lặng một lúc, tài xế chợt nghe âm thanh của ông chủ từ phía sau truyền đến: "Dừng lại làm gì, quay xe lại."
Quay xe lại có nghĩa là trở về trường học? Tô Hoa giật mình xoay đầu lại, nhìn Lão Thẩm một cái, hưng phấn ôm lấy cánh tay của hắn: "Lão Thẩm, cái này là anh muốn đưa người ta đi học sao?"
Sắc mặt Lão Thẩm ôn hòa làm cho người khác không cách nào cự tuyệt: "Mấy giờ tan lớp, tôi kêu tiểu Phương tới đón em."
Nhìn xe Lão Thẩm rời đi, Tô Hoa đứng ở cửa trường học sửng sốt một lát, sau đó bĩu môi chạy lên lớp.
Trong khi đó, bên trong chiếc xe Cadillac màu đen, Lão Thẩm lại bấm điện thoại của tiểu Trần: "Này, tiểu Trần, mới vừa rồi có gián điệp thương mại ở bên cạnh, những lời tôi nói lúc nãy cậu coi như chưa từng nghe qua."
Sau khi cúp điện thoại, thấy tài xế mỉm cười, hắn chợt lên tiếng: "Cậu cảm thấy hành động vừa rồi của tôi rất ngu?"
Tài xế hơi nghiêng đầu về phía sau trả lời: "Không phải vậy."
Lão Thẩm cau mày: "Vậy cậu cười cái gì?"
Mặc dù hơi khó mở miệng, nhưng tài xế vẫn thành thật trả lời: "Chẳng qua tôi cảm thấy sau khi ông chủ kết hôn xử sự rất khác người. Tại sao ông không nói cho cô Tô biết, ông đã thích cô ấy từ rất lâu rồi?"
Trầm Tiếu Ngu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu nói ra sẽ dọa đến cô ấy."
"Từ rất lâu rồi" bốn chữ là một khái niệm rất sơ lược, thật ra thì chính xác mà nói phải là mười năm lẻ ba tháng trước.
Khi đó Tô Hoa chỉ mới 11 tuổi, là một cô bé với hai bím tóc tết hai bên, còn Thẩm Tiếu Ngu là một thanh niên trẻ tuổi một mình đến thành phố A phát triển sự nghiệp, trong tay chỉ có 500 đồng làm quỹ "Gây dựng sự nghiệp" lại bị người ta lừa gạt một xu dính túi cũng không còn, lưu lạc đầu đường ngay cả một cái bánh nướng cũng không mua nổi. Lúc đói bụng đến choáng váng, hắn thậm chí đánh mất tôn nghiêm muốn đi trộm ít tiền để mua thức ăn lấp đầy bụng.
Đối tượng ra tay chính là cô bé 11 tuổi cầm tiền đi siêu thị, mục tiêu là năm đồng tiền cũ trong tay cô bé.
Vì chưa bao giờ làm chuyện như thế này cho nên tay hắn rất run, hắn càng lúc càng đến gần cô bé. Bởi vì khẩn trương, nên lời nói không còn mạch lạc. Đồng thời bụng hắn lại phát ra tiếng kêu ọt ọt……
Cô bé nhìn hắn chằm chằm sau đó nói: "Anh chờ một chút." Rồi chạy đến cửa hàng bán bánh bao bên cạnh, mua năm cái bánh bao, khi đó giá một cái bánh bao là năm xu tiền.
Bởi vì chạy, gương mặt của cô bé đỏ hồng, rất giống quả táo, rất non rất thuần túy và tinh khiết. Cô bé lấy hai đồng rưỡi trong lòng bàn tay, cười nói: "Nước tương hai đồng rưỡi một chai, cho nên em chỉ có thể mua cho anh năm cái bánh bao thôi, ăn đi." Nói xong, cô bé đưa một túi ny lon cho Thẩm Tiếu Ngu.
Hắn nhịn đói đã hai ngày hai đêm nhìn bánh bao lệ nóng chực trào, đồng thời càng thêm xấu hổ. Hắn đưa mắt nhìn cô bé bước chân vui sướng chạy vào siêu thị, nhìn thật lâu, vào lúc hắn ăn bánh bao như hổ đói thì có người ở sau lưng chụp bờ vai của hắn — Đó là cảnh sát mặc đồng phục.
Cảnh sát dẫn hắn đến trước mặt cô bé hỏi: "Là người này sao?"
Cô bé gật đầu: "Chính là hắn, chú cảnh sát, anh ta mới vừa rồi vẫn đi theo cháu, cháu nghi ngờ anh ta là người xấu bắt cóc con nít."
Giây phút đó, hắn thật ấn tượng với cô bé kia. Một cô bé tốt, nhưng đồng thời lại cầm cái búa gõ vào đầu hắn, vào lúc hắn khó khăn nhất cô bé đã giúp hắn tỉnh táo không lạc lối. Câu chuyện cũ này trở thành bước ngoặc trọng đại trong cuộc đời của Trầm Tiếu Ngu, mười năm nhớ mãi không quên, đồng thời cũng âm thầm quan sát cô bé này hơn mười năm.
Quan sát cô từ lúc cô chỉ cao ngang mông nay nhảy lên bả vai, nhìn cô càng trổ mã càng xinh đẹp. . . . . .
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đối với cô bé này hắn vừa yêu vừa hận, hắn luôn có ý nghĩ muốn cô một cách điên cuồng — hơn nữa có cơ hội hắn phải ra tay hành động.
Hắn không hề hoài nghi, đây là sự thử thách để hắn trở nên giàu có nhất cũng là một khoản đầu tư mà hắn không chắc chắn nhất, hắn không thể xác định có phải cô bé này chính là người mua cho hắn "Năm cái bánh bao" cũng đồng thời lại gọi "Cảnh sát" nói hắn là người xấu bắt cóc con nít.
Đặt ly cà phê xuống, cắn một miếng bánh nướng — có chút mát dạ, có chút miễng cưỡng — mùi vị rất kém so với năm cái bánh bao năm đó. Thẩm Tiếu Ngu cười cười, nhanh chóng giải quyết hết cái bánh nướng cho vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.