Chương 28: Trâu già gặm cỏ non (10)
Quan Tĩnh
30/12/2013
Tô Quốc Quân đã ký xong thỏa thuận li hôn, thấy mảnh giấy đề hai chữ "Di thư" có dấu ấn tay của Tô Mạn, cả người ông ta liền tê liệt ngã xuống đất, miệng há thật to, một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.
Một lát sau, ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoa, trong ánh mắt đong đầy sợ hãi: "Tô Tô, ta vẫn cứ nghĩ con chỉ là tương đối bướng bỉnh một chút, không nghĩ tới con có thể ác như vậy."
Tô Hoa cười đến rực rỡ: "Cảm tạ đã khích lệ, cảm tạ ông hơn hai mươi năm mới thấy rõ bản tính của con gái ông. Nhưng còn có một chuyện ông còn chưa rõ, thật ra thì tôi còn hung ác hơn tưởng tượng của ông nhiều." Nói xong, cô cất giọng: "Chú quản gia, mau kêu người đến đây, nhà chúng ta có ăn trộm đột nhập. . . . . ."
Tiếng nói vừa vang, những người đã đứng chờ từ sáng sớm ở bên cạnh đồng loạt xông lên, cầm gậy gộc, nhằm vê phía Tô Quốc Quân đập loạn xạ.
Mẹ Tô nghe được động tĩnh muốn ra ngoài, nhưng bị lão bà bà ngăn lại. Mẹ Tô lo lắng: "Thân gia, làm như vậy có thể xảy ra vấn đề gì hay không, nếu như Tô Quốc Quân kiện chúng ta tội cố ý đả thương người, vậy thì thật không tốt."
Lão bà bà lườm bà một cái: "Tội cố ý đả thương người gì chứ, trong nhà có trộm đột nhập, chúng ta chỉ đuổi hắn đi, đây gọi là tự vệ!"
Mẹ Tô thở dài một hơi.
Tô Hoa đứng ở phòng khách, cầm trong tay tờ giấy thỏa thuận li hôn, cô rất muốn cười, nhưng mở miệng lại khóc lên. Lão Thẩm bước đến, ôm cô vào ngực: "Tại sao khóc?"
"Người khác có thể nói em hung ác, nhưng tại sao Tô Quốc Quân cũng vậy? Khi còn bé em luôn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cả ngày ba không ở nhà, mẹ gạt em nói ông ta bận đi làm. Sau này thấy Tiểu tam mang theo đứa bé tới cửa, em mới biết, ông ta đúng là rất bận, bận sinh con với tiểu tam, sinh hết đứa này đến đứa khác. Mẹ có thể nhịn, nhưng em nhịn không được, từ nhỏ đến lớn, em gặp bọn họ một lần thì đánh một lần. Nhưng gây sự như vậy nào có ích gì, càng làm bọn họ tương thân tương ái." Nói đến đây, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn Lão Thẩm, "Ông xã, cảm ơn anh, nếu không phải có anh làm hậu thuẫn, hôm nay em căn bản không giải quyết mọi chuyện được dễ dàng như thế."
Lão Thẩm ôm cô nằm lên ghế sa lon, đặt đầu cô lên đùi của mình, đưa tay vuốt mái tóc của cô, nụ cười rất nhạt: "Em gọi anh là gì? Vừa rồi anh không nghe rõ, em gọi lại lần nữa cho anh nghe đi."
Tô Hoa nhắm mắt lại, quay đầu đi: "Lão Thẩm thối, bản cô nương "lời tốt không nói lần thứ hai", anh muốn nghe lại lần nữa á, không có cửa đâu." Một lúc lâu cũng không thấy lão Thẩm có động tĩnh gì, cô len lén mở mắt ra kiểm tra, lại phát hiện mặt Lão Thẩm đang ở trước mặt mình. Sau đó, trên trán âm ấm, lưu lại một nụ hôn.
Tiểu Lương đang bước vào cửa vội che mắt, cười lớn: "Cháu nói này chú thím, xin hai người chú ý hình tượng một chút được không, muốn thân thiết thì đi vào phòng ngủ, nơi này còn có người già và trẻ em đó!"
Tô Hoa mở mắt, quét qua Tiểu Lương một cái: "Thôi đi, cháu ghen tỵ đấy à, Chu Công đang ở ngay bên cạnh, trực tiếp trình diễn một màn hôn lưỡi đúng chuẩn cũng không có ai phàn nàn gì cháu."
Chu Công ném cho Tô Hoa một ánh mắt "Cô thật hiểu tôi", sau đó tiêu sái giang hai cánh tay ra, cong miệng nói: "Đến đây đi, anh không ngại."
Kết quả, đúng là hôn, nhưng không phải là một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, mà là bàn tay của Tiểu Lương thân thiết chào hỏi miệng Chu Công. Chu Công đáng thương, đã cống hiến sức lực mà còn bị khi dễ, đúng thật là không công bằng!
Tô Quốc Quân bị đánh một trận, lại còn bị Lão Thẩm giải đến bót cảnh sát, trừ việc kiện ông ta tội ăn trộm ra còn tội danh lừa gạt, tội trước còn nhẹ, dù sao cũng không có chứng cớ thật, nhưng tội sau thì nghiêm trọng hơn nhiều. Mấy ngày nay Phương Thiên Hoành làm việc cũng không phải chỉ cho có, chứng cứ về tình hình kinh doanh của Tô Quốc Quân mà anh ta thu thập được đủ để Tô Quốc Quân phải đi tù mấy năm rồi.
Không có Tô Quốc Quân gây chuyện, bọn người Tô Mạn cũng không dám làm loạn, hơn nữa trải qua việc Tô Hàng bị bắt cóc, Tô Mạn xém chút nữa bị đưa vào bệnh viện tâm thần còn có chuyện "Di thư", dù Tô Mạn có muốn làm gì, cũng phải cân nhắc xem có gánh được hậu quả không.
Vì vậy, một nhà Tô Mạn liền biến mất, không ai biết bọn họ đi đâu.
**
Thật đúng là Xuân khốn, Thu thiếu, Hạ ngủ, Đông bất tỉnh, Tô Hoa nằm trong chăn, chuẩn bị trải qua một ngày ước hẹn tốt đẹp với Chu Công, Chu Công này đương nhiên không phải là Chu Công kia.
Chẳng biết sao trời không chiều lòng người, chăn đột nhiên bị vén lên, còn chưa kịp mở mắt, lòng bàn chân đã bị người ta xoa vài cái. Tô Hoa sắp phát điên rồi, cô bất đắc dĩ rống lên: "Bác, người lại đánh con!" Kết quả vừa mở mắt, lại phát hiện người trước mặt là . . . . . Mẹ?
Mà bác đang bước vào từ cửa, trung khí mười phần: "Kêu la cái gì." Bà đi tới cạnh mẹ Tô, kéo tay, mỉm cười: "Thân gia, làm rất tốt."
Mẹ Tô được khích lệ, vì vậy vẻ mặt từ từ trấn định nhìn qua con gái trước mặt, trên người thế nhưng cũng phát ra luồng sáng khí phách gần giống như của lão bà bà: "Xú Nha Đầu, ban ngày ban mặt còn định ngủ nướng à, muốn ăn đòn phải không?" Ánh sáng chói lóa chiếu sáng đôi mắt chó còn đang mù mờ của Tô Hoa, phốc, không đúng, là mắt người.
Tô Hoa khẽ giật mình nhìn một lúc lâu, vô tội lại mờ mịt nhìn mẹ Tô: "Mẹ, mẹ bị người khác dạy hư rồi à?"
Lời vừa nói ra, hai thanh âm phụ nữ cùng cất lên vang dội: "Nói cái gì đó!"
Vì vậy, Tô Hoa lại bị đánh vài hèo, bị đánh đến mức cô chẳng ngủ nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống giường, đi đánh răng rửa mặt, rồi dưới sự giám sát của hai vị Nữ Hoàng Đế, uống xong một chén chè táo đỏ hạt sen cùng một cái bánh rán lớn. Sau khi ăn no, cô càng cảm thấy mệt hơn, chân vừa hướng phòng ngủ cất được hai bước, đã bị người ta đánh cho phải quay trở lại. Trong tay lão bà bà là cây quải trượng đầu rồng còn trong tay mẹ Tô là. . . . . . Đả Cẩu Bổng, uy lực vô địch đó nha.
Tô Hoa bất đắc dĩ, cầu xin tha thứ: "Đừng đánh mà, con không đến phòng ngủ ngủ nữa, được chưa." Cô rất vô sỉ mà nghĩ: không đến phòng ngủ ngủ, thì có thể đi phòng khách, nằm trên ghế sofa ôm theo một chiếc chăn dày là được, mình không có nuốt lời nha .
Đáng tiếc "đạo cao một thước, ma cao một trượng", mẹ Tô và lão bà bà đã bày sẵn kế sách, lấy ra một tờ lịch trình chi chít hoạt động, buổi sáng tám giờ rời giường, tám giờ rưỡi ăn điểm tâm, chín giờ đến phòng trang điểm hóa trang, ăn cơm trưa xong lại đi trang điểm lần nữa, sau đó đi tham dự một buổi đấu giá từ thiện, còn phải lấy ra một món đồ gì đó của mình làm vật đấu giá.
Tô Hoa nhìn lướt qua, cảm thấy không có gì, nhìn lại lần nữa, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn người hạ độc thủ ở phía sau: "Bác, loại hoạt động dành cho quý phu nhân này, con vẫn không nên đi thì hơn."
Trên tờ lịch trình còn có một đống yến hội của các quý phu nhân, vì sao lại nói là quý phu nhân, đến đây, tôi giới thiệu một chút cho biết, ví dụ như Phu Nhân Thị Trưởng, phu nhân Cục trưởng, phu nhân Đổng Sự Trưởng, còn có một đống bạn gái của các nhà doanh nhân.
Tô Hoa nghĩ, mình vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mới lớn, đứng ở trước mặt một đống lão thục nữ, họ sẽ có bao nhiêu hâm mộ ghen ghét đây chứ, nghĩ cho trái tim khỏe mạnh của bọn họ, mình vẫn nên ở nhà ngủ thì hơn, cố gắng biến thành một lão thục nữ trong giấc ngủ. Ai yêu, những lời này có chút kì quái nào đâu chứ?
Cô tốt bụng cố gắng tìm từ một phen, định thương lượng với hai vị đại nhân, đáng tiếc lời còn chưa nói hết, lão bà bà đã kêu tài xế Tiểu Phương tới đây, nhận lấy Tô Hoa mang đi. Tô Hoa chỉ biết vô lực nhìn trời, đành phải đồng ý, chỉ là trước khi ra cửa, cô còn quay đầu lại nhìn lão bà bà cùng mẹ già nhà mình một cái, vẻ mặt uất ức: "Bác, mẹ, ngộ nhỡ con có làm sai cái gì, hai người cũng không được đánh con."
Lão bà bà cười: "Con yên tâm, chúng ta đã an bài trợ thủ, bảo đảm con có thể toàn mạng trở về."
Toàn mạng trở về, toàn mạng trở về. . . . . . Lão bà bà đang hù dọa ai đó? Nhưng tại sao, trái tim nhỏ của Tô Hoa càng đập lại càng nhanh đây?
Sau khi Tô Hoa đi, mẹ Tô có chút lo lắng nhìn lão bà bà một cái, hỏi: "Thân gia, cứ để Tiểu Hoa đi như vậy không có vấn đề gì chứ?"
Lão bà bà kéo tay mẹ Tô ngồi xuống, bảo Quản gia rót một chén trà hoa cúc ấm cho mẹ Tô, nhìn bà uống vài ngụm rồi, lúc này mới yên tâm nói: "Nha đầu Tiểu Hoa này mặc dù có chút thông minh, nhưng không có kinh nghiệm xã hội. Sau khi gả cho Tiếu Ngu ắt hẳn không thể tránh khỏi việc giao thiệp với những người thế này, nếu như không sớm quen thuộc với cuộc sống của bọn họ, về sau khẳng định sẽ xảy ra vấn đề. Thân gia, cô đã quên cuộc sống thê thảm mà mình đã trải qua rồi sao? Cô nha, chính là cả ngày ở nhà, để mặc cho người đàn ông của mình ở bên ngoài, không dung nhập vào cuộc sống của ông ta, khó trách sẽ xảy ra vấn đề."
Mẹ Tô lắc đầu: "Nhưng đứa bé Tiếu Ngu này khẳng định sẽ không giống như Tô Quốc Quân . . . . . ."
Lão bà bà vỗ tay của mẹ Tô, cười bà ngốc: "Đứa bé Tiếu Ngu này là do một tay ta nuôi lớn, ta dĩ nhiên hiểu tính bướng bỉnh của nó. Đáng tiếc, nó có thể giấu vợ của mình ở nhà cả đời sao? Dù nó có bản lãnh thông thiên, cũng không nhất định có thể mỗi thời mỗi khắc bảo hộ cho Tiểu Hoa. Dĩ nhiên, mấu chốt vẫn là do đứa bé Tiếu Ngu này quá ưu tú, tôi lo lắng người tơ tưởng đến nó quá nhiều, Tiểu Hoa không ứng phó nổi thôi."
Nghe những lời này, khóe miệng mẹ Tô khẽ run rẩy, mặc dù rất đồng ý, nhưng vẫn yếu ớt bổ sung thêm một câu: "Tiếu Hoa nhà tôi cũng không tồi, tôi còn lo lắng Tiếu Ngu sẽ ghen đấy."
Lão bà bà nhìn chằm chằm mẹ Tô, cười đến có chút quỷ dị: "Đừng nói đến hai đứa bé này nữa, cô thì thế nào, còn chưa đến năm mươi tuổi, dáng vẻ cũng không đến mức kém cỏi, không định tìm cho mình một người sao? Tôi biết không ít người, có thể giúp cô chọn ra mấy người đáng tin . . . . . ."
Mẹ Tô nhanh chóng đứng lên, vội vội vàng vàng chạy về hướng nhà bếp, nói: "Tôi đi nấu cơm."
Lão bà bà vuốt ngực nở nụ cười, chợt lông mày nhíu lại, lôi ra một hộp thuốc từ tỏng túi, rót một lý nước ấm uống vào.
Ở phòng trang điểm, Tô Hoa gặp được Từ Tiểu Khả, chính là vợ của Phương Thiên Hoành. Bởi vì lúc trước Phương Thiên Hoành trợ giúp bọn họ xử lý Tô Quốc Quân, Tô Hoa vẫn luôn muốn cảm ơn hai vợ chồng bọn họ, đúng lúc hôm nay gặp được.
Vì vậy cô đứng dậy chào: "Tiểu Khả, cô cũng tới rồi à."
Tiểu Khả giao đứa bé cho dì bảo mẫu bên cạnh, lộ ra khuôn mặt khổ sở, thở dài một cái, sau đó nhanh chóng bắt lấy tay Tô Hoa: "Thật đáng thương, cô cũng đến đây sao."
Lời này khiến Tô Hoa lấy làm kinh hãi: chẳng lẽ mình không nên tới sao? Cô há miệng, muốn hỏi nguyên nhân.
Đúng lúc này, cửa phòng trang điểm bị mở ra một cách vang dội, một mùi thơm nồng nặc khiến cho người ta nhảy mũi đập vào mặt, cả người lớn cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến trẻ con. Con gái Tiểu Khả khóc rống lên tại chỗ, tiếng khóc kia giống như đang nói: đáng ghét, người phụ nữ nào hôi như vậy chứ, mau đuổi cô ta ra ngoài đi!
Tiểu Khả kéo Tô Hoa qua một bên, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên gặp phải cô ta, Tiểu Hoa, lát nữa chúng ta tìm cơ hội ra ngoài thôi."
Tô Hoa nhìn phòng trang điểm lúc nãy vẫn còn không ít người giờ đã rời đi gần hết, đến cả thợ trang điểm cùng trợ lý cũng không ở lại, cô sâu sắc cảm thấy: "Nếu không, bây giờ chúng ta đi thôi."
Tiểu Khả nở nụ cười bất đắc dĩ: "Hình như. . . . . . Không còn kịp rồi."
===========
Một lát sau, ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoa, trong ánh mắt đong đầy sợ hãi: "Tô Tô, ta vẫn cứ nghĩ con chỉ là tương đối bướng bỉnh một chút, không nghĩ tới con có thể ác như vậy."
Tô Hoa cười đến rực rỡ: "Cảm tạ đã khích lệ, cảm tạ ông hơn hai mươi năm mới thấy rõ bản tính của con gái ông. Nhưng còn có một chuyện ông còn chưa rõ, thật ra thì tôi còn hung ác hơn tưởng tượng của ông nhiều." Nói xong, cô cất giọng: "Chú quản gia, mau kêu người đến đây, nhà chúng ta có ăn trộm đột nhập. . . . . ."
Tiếng nói vừa vang, những người đã đứng chờ từ sáng sớm ở bên cạnh đồng loạt xông lên, cầm gậy gộc, nhằm vê phía Tô Quốc Quân đập loạn xạ.
Mẹ Tô nghe được động tĩnh muốn ra ngoài, nhưng bị lão bà bà ngăn lại. Mẹ Tô lo lắng: "Thân gia, làm như vậy có thể xảy ra vấn đề gì hay không, nếu như Tô Quốc Quân kiện chúng ta tội cố ý đả thương người, vậy thì thật không tốt."
Lão bà bà lườm bà một cái: "Tội cố ý đả thương người gì chứ, trong nhà có trộm đột nhập, chúng ta chỉ đuổi hắn đi, đây gọi là tự vệ!"
Mẹ Tô thở dài một hơi.
Tô Hoa đứng ở phòng khách, cầm trong tay tờ giấy thỏa thuận li hôn, cô rất muốn cười, nhưng mở miệng lại khóc lên. Lão Thẩm bước đến, ôm cô vào ngực: "Tại sao khóc?"
"Người khác có thể nói em hung ác, nhưng tại sao Tô Quốc Quân cũng vậy? Khi còn bé em luôn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cả ngày ba không ở nhà, mẹ gạt em nói ông ta bận đi làm. Sau này thấy Tiểu tam mang theo đứa bé tới cửa, em mới biết, ông ta đúng là rất bận, bận sinh con với tiểu tam, sinh hết đứa này đến đứa khác. Mẹ có thể nhịn, nhưng em nhịn không được, từ nhỏ đến lớn, em gặp bọn họ một lần thì đánh một lần. Nhưng gây sự như vậy nào có ích gì, càng làm bọn họ tương thân tương ái." Nói đến đây, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn Lão Thẩm, "Ông xã, cảm ơn anh, nếu không phải có anh làm hậu thuẫn, hôm nay em căn bản không giải quyết mọi chuyện được dễ dàng như thế."
Lão Thẩm ôm cô nằm lên ghế sa lon, đặt đầu cô lên đùi của mình, đưa tay vuốt mái tóc của cô, nụ cười rất nhạt: "Em gọi anh là gì? Vừa rồi anh không nghe rõ, em gọi lại lần nữa cho anh nghe đi."
Tô Hoa nhắm mắt lại, quay đầu đi: "Lão Thẩm thối, bản cô nương "lời tốt không nói lần thứ hai", anh muốn nghe lại lần nữa á, không có cửa đâu." Một lúc lâu cũng không thấy lão Thẩm có động tĩnh gì, cô len lén mở mắt ra kiểm tra, lại phát hiện mặt Lão Thẩm đang ở trước mặt mình. Sau đó, trên trán âm ấm, lưu lại một nụ hôn.
Tiểu Lương đang bước vào cửa vội che mắt, cười lớn: "Cháu nói này chú thím, xin hai người chú ý hình tượng một chút được không, muốn thân thiết thì đi vào phòng ngủ, nơi này còn có người già và trẻ em đó!"
Tô Hoa mở mắt, quét qua Tiểu Lương một cái: "Thôi đi, cháu ghen tỵ đấy à, Chu Công đang ở ngay bên cạnh, trực tiếp trình diễn một màn hôn lưỡi đúng chuẩn cũng không có ai phàn nàn gì cháu."
Chu Công ném cho Tô Hoa một ánh mắt "Cô thật hiểu tôi", sau đó tiêu sái giang hai cánh tay ra, cong miệng nói: "Đến đây đi, anh không ngại."
Kết quả, đúng là hôn, nhưng không phải là một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, mà là bàn tay của Tiểu Lương thân thiết chào hỏi miệng Chu Công. Chu Công đáng thương, đã cống hiến sức lực mà còn bị khi dễ, đúng thật là không công bằng!
Tô Quốc Quân bị đánh một trận, lại còn bị Lão Thẩm giải đến bót cảnh sát, trừ việc kiện ông ta tội ăn trộm ra còn tội danh lừa gạt, tội trước còn nhẹ, dù sao cũng không có chứng cớ thật, nhưng tội sau thì nghiêm trọng hơn nhiều. Mấy ngày nay Phương Thiên Hoành làm việc cũng không phải chỉ cho có, chứng cứ về tình hình kinh doanh của Tô Quốc Quân mà anh ta thu thập được đủ để Tô Quốc Quân phải đi tù mấy năm rồi.
Không có Tô Quốc Quân gây chuyện, bọn người Tô Mạn cũng không dám làm loạn, hơn nữa trải qua việc Tô Hàng bị bắt cóc, Tô Mạn xém chút nữa bị đưa vào bệnh viện tâm thần còn có chuyện "Di thư", dù Tô Mạn có muốn làm gì, cũng phải cân nhắc xem có gánh được hậu quả không.
Vì vậy, một nhà Tô Mạn liền biến mất, không ai biết bọn họ đi đâu.
**
Thật đúng là Xuân khốn, Thu thiếu, Hạ ngủ, Đông bất tỉnh, Tô Hoa nằm trong chăn, chuẩn bị trải qua một ngày ước hẹn tốt đẹp với Chu Công, Chu Công này đương nhiên không phải là Chu Công kia.
Chẳng biết sao trời không chiều lòng người, chăn đột nhiên bị vén lên, còn chưa kịp mở mắt, lòng bàn chân đã bị người ta xoa vài cái. Tô Hoa sắp phát điên rồi, cô bất đắc dĩ rống lên: "Bác, người lại đánh con!" Kết quả vừa mở mắt, lại phát hiện người trước mặt là . . . . . Mẹ?
Mà bác đang bước vào từ cửa, trung khí mười phần: "Kêu la cái gì." Bà đi tới cạnh mẹ Tô, kéo tay, mỉm cười: "Thân gia, làm rất tốt."
Mẹ Tô được khích lệ, vì vậy vẻ mặt từ từ trấn định nhìn qua con gái trước mặt, trên người thế nhưng cũng phát ra luồng sáng khí phách gần giống như của lão bà bà: "Xú Nha Đầu, ban ngày ban mặt còn định ngủ nướng à, muốn ăn đòn phải không?" Ánh sáng chói lóa chiếu sáng đôi mắt chó còn đang mù mờ của Tô Hoa, phốc, không đúng, là mắt người.
Tô Hoa khẽ giật mình nhìn một lúc lâu, vô tội lại mờ mịt nhìn mẹ Tô: "Mẹ, mẹ bị người khác dạy hư rồi à?"
Lời vừa nói ra, hai thanh âm phụ nữ cùng cất lên vang dội: "Nói cái gì đó!"
Vì vậy, Tô Hoa lại bị đánh vài hèo, bị đánh đến mức cô chẳng ngủ nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống giường, đi đánh răng rửa mặt, rồi dưới sự giám sát của hai vị Nữ Hoàng Đế, uống xong một chén chè táo đỏ hạt sen cùng một cái bánh rán lớn. Sau khi ăn no, cô càng cảm thấy mệt hơn, chân vừa hướng phòng ngủ cất được hai bước, đã bị người ta đánh cho phải quay trở lại. Trong tay lão bà bà là cây quải trượng đầu rồng còn trong tay mẹ Tô là. . . . . . Đả Cẩu Bổng, uy lực vô địch đó nha.
Tô Hoa bất đắc dĩ, cầu xin tha thứ: "Đừng đánh mà, con không đến phòng ngủ ngủ nữa, được chưa." Cô rất vô sỉ mà nghĩ: không đến phòng ngủ ngủ, thì có thể đi phòng khách, nằm trên ghế sofa ôm theo một chiếc chăn dày là được, mình không có nuốt lời nha .
Đáng tiếc "đạo cao một thước, ma cao một trượng", mẹ Tô và lão bà bà đã bày sẵn kế sách, lấy ra một tờ lịch trình chi chít hoạt động, buổi sáng tám giờ rời giường, tám giờ rưỡi ăn điểm tâm, chín giờ đến phòng trang điểm hóa trang, ăn cơm trưa xong lại đi trang điểm lần nữa, sau đó đi tham dự một buổi đấu giá từ thiện, còn phải lấy ra một món đồ gì đó của mình làm vật đấu giá.
Tô Hoa nhìn lướt qua, cảm thấy không có gì, nhìn lại lần nữa, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn người hạ độc thủ ở phía sau: "Bác, loại hoạt động dành cho quý phu nhân này, con vẫn không nên đi thì hơn."
Trên tờ lịch trình còn có một đống yến hội của các quý phu nhân, vì sao lại nói là quý phu nhân, đến đây, tôi giới thiệu một chút cho biết, ví dụ như Phu Nhân Thị Trưởng, phu nhân Cục trưởng, phu nhân Đổng Sự Trưởng, còn có một đống bạn gái của các nhà doanh nhân.
Tô Hoa nghĩ, mình vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mới lớn, đứng ở trước mặt một đống lão thục nữ, họ sẽ có bao nhiêu hâm mộ ghen ghét đây chứ, nghĩ cho trái tim khỏe mạnh của bọn họ, mình vẫn nên ở nhà ngủ thì hơn, cố gắng biến thành một lão thục nữ trong giấc ngủ. Ai yêu, những lời này có chút kì quái nào đâu chứ?
Cô tốt bụng cố gắng tìm từ một phen, định thương lượng với hai vị đại nhân, đáng tiếc lời còn chưa nói hết, lão bà bà đã kêu tài xế Tiểu Phương tới đây, nhận lấy Tô Hoa mang đi. Tô Hoa chỉ biết vô lực nhìn trời, đành phải đồng ý, chỉ là trước khi ra cửa, cô còn quay đầu lại nhìn lão bà bà cùng mẹ già nhà mình một cái, vẻ mặt uất ức: "Bác, mẹ, ngộ nhỡ con có làm sai cái gì, hai người cũng không được đánh con."
Lão bà bà cười: "Con yên tâm, chúng ta đã an bài trợ thủ, bảo đảm con có thể toàn mạng trở về."
Toàn mạng trở về, toàn mạng trở về. . . . . . Lão bà bà đang hù dọa ai đó? Nhưng tại sao, trái tim nhỏ của Tô Hoa càng đập lại càng nhanh đây?
Sau khi Tô Hoa đi, mẹ Tô có chút lo lắng nhìn lão bà bà một cái, hỏi: "Thân gia, cứ để Tiểu Hoa đi như vậy không có vấn đề gì chứ?"
Lão bà bà kéo tay mẹ Tô ngồi xuống, bảo Quản gia rót một chén trà hoa cúc ấm cho mẹ Tô, nhìn bà uống vài ngụm rồi, lúc này mới yên tâm nói: "Nha đầu Tiểu Hoa này mặc dù có chút thông minh, nhưng không có kinh nghiệm xã hội. Sau khi gả cho Tiếu Ngu ắt hẳn không thể tránh khỏi việc giao thiệp với những người thế này, nếu như không sớm quen thuộc với cuộc sống của bọn họ, về sau khẳng định sẽ xảy ra vấn đề. Thân gia, cô đã quên cuộc sống thê thảm mà mình đã trải qua rồi sao? Cô nha, chính là cả ngày ở nhà, để mặc cho người đàn ông của mình ở bên ngoài, không dung nhập vào cuộc sống của ông ta, khó trách sẽ xảy ra vấn đề."
Mẹ Tô lắc đầu: "Nhưng đứa bé Tiếu Ngu này khẳng định sẽ không giống như Tô Quốc Quân . . . . . ."
Lão bà bà vỗ tay của mẹ Tô, cười bà ngốc: "Đứa bé Tiếu Ngu này là do một tay ta nuôi lớn, ta dĩ nhiên hiểu tính bướng bỉnh của nó. Đáng tiếc, nó có thể giấu vợ của mình ở nhà cả đời sao? Dù nó có bản lãnh thông thiên, cũng không nhất định có thể mỗi thời mỗi khắc bảo hộ cho Tiểu Hoa. Dĩ nhiên, mấu chốt vẫn là do đứa bé Tiếu Ngu này quá ưu tú, tôi lo lắng người tơ tưởng đến nó quá nhiều, Tiểu Hoa không ứng phó nổi thôi."
Nghe những lời này, khóe miệng mẹ Tô khẽ run rẩy, mặc dù rất đồng ý, nhưng vẫn yếu ớt bổ sung thêm một câu: "Tiếu Hoa nhà tôi cũng không tồi, tôi còn lo lắng Tiếu Ngu sẽ ghen đấy."
Lão bà bà nhìn chằm chằm mẹ Tô, cười đến có chút quỷ dị: "Đừng nói đến hai đứa bé này nữa, cô thì thế nào, còn chưa đến năm mươi tuổi, dáng vẻ cũng không đến mức kém cỏi, không định tìm cho mình một người sao? Tôi biết không ít người, có thể giúp cô chọn ra mấy người đáng tin . . . . . ."
Mẹ Tô nhanh chóng đứng lên, vội vội vàng vàng chạy về hướng nhà bếp, nói: "Tôi đi nấu cơm."
Lão bà bà vuốt ngực nở nụ cười, chợt lông mày nhíu lại, lôi ra một hộp thuốc từ tỏng túi, rót một lý nước ấm uống vào.
Ở phòng trang điểm, Tô Hoa gặp được Từ Tiểu Khả, chính là vợ của Phương Thiên Hoành. Bởi vì lúc trước Phương Thiên Hoành trợ giúp bọn họ xử lý Tô Quốc Quân, Tô Hoa vẫn luôn muốn cảm ơn hai vợ chồng bọn họ, đúng lúc hôm nay gặp được.
Vì vậy cô đứng dậy chào: "Tiểu Khả, cô cũng tới rồi à."
Tiểu Khả giao đứa bé cho dì bảo mẫu bên cạnh, lộ ra khuôn mặt khổ sở, thở dài một cái, sau đó nhanh chóng bắt lấy tay Tô Hoa: "Thật đáng thương, cô cũng đến đây sao."
Lời này khiến Tô Hoa lấy làm kinh hãi: chẳng lẽ mình không nên tới sao? Cô há miệng, muốn hỏi nguyên nhân.
Đúng lúc này, cửa phòng trang điểm bị mở ra một cách vang dội, một mùi thơm nồng nặc khiến cho người ta nhảy mũi đập vào mặt, cả người lớn cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến trẻ con. Con gái Tiểu Khả khóc rống lên tại chỗ, tiếng khóc kia giống như đang nói: đáng ghét, người phụ nữ nào hôi như vậy chứ, mau đuổi cô ta ra ngoài đi!
Tiểu Khả kéo Tô Hoa qua một bên, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên gặp phải cô ta, Tiểu Hoa, lát nữa chúng ta tìm cơ hội ra ngoài thôi."
Tô Hoa nhìn phòng trang điểm lúc nãy vẫn còn không ít người giờ đã rời đi gần hết, đến cả thợ trang điểm cùng trợ lý cũng không ở lại, cô sâu sắc cảm thấy: "Nếu không, bây giờ chúng ta đi thôi."
Tiểu Khả nở nụ cười bất đắc dĩ: "Hình như. . . . . . Không còn kịp rồi."
===========
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.