Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Chương 30: Trâu già gặm cỏ non (12)

Quan Tĩnh

07/04/2014

Sau khi Tiểu Khả giới thiệu xong, Tô Hoa ở phòng trang điểm cũng chuẩn bị xong, thay lễ phục màu đen ưu nhã, cảm giác cô mới chính là nhân vật chính của buổi tiệc này. Nghe Tiểu Khả nói, hồ ly tinh đã náo loạn ầm ĩ ở phòng trang điểm, còn tuyên bố là nếu gặp lại Tô Hoa nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận, trong cái giới này không có chuyện nào là bí mật, vì vậy tin tức lan rất nhanh, ai cũng nghĩ rằng đợi đến khi Tô Hoa xuất hiện trong buổi đấu giá, nhất định sẽ nhận được không ít chú ý —— đương nhiên là đồng tình có, khinh bỉ cũng có, thật là …. Bắt đầu to chuyện rồi!

Không nghĩ tới sau khi nghe xong tin đó, Tô Hoa lại cười, cố lấy danh sách trong túi ra đưa cho Tiểu Khả: " Phương Thiên Hoành nhà cô cũng có tên trong danh sách nha."

Tiểu Khả ngơ ngác liếc mắt nhìn nhưng không hiểu: "Đây là cái gì? Tại sao tên bị đánh chéo bằng mực đỏ, cái có cái không." Cô lại nhìn kỹ tên trong danh sách một lần nữa, chợt sợ hãi than, "Này không thể nào, những tên bị gạch chéo sao nhìn thấy quen mắt, giống như đều là. . . . . ." Giống như là kịp phát hiện ra gì đó, cô liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Hoa.

Tô Hoa gật đầu: "Đây là thứ tôi tìm được trong túi của hồ ly tinh, những cái tên bị gạch chéo bằng mực đỏ chắc chắn đã phát sinh quan hệ với cô ta, những tên chưa gạch chéo, ví dụ Phương Thiên Hoành nhà cô cùng Lão Thẩm nhà tôi, đoán chừng là cô ta chưa động thủ, thuộc về nhóm đối tượng đầy triển vọng của cô ta."

Đôi mày thanh tú của Tiểu Khả trừng trừng, con ngươi bộc phát ra ánh sáng căm phẫn: "Hồ ly tinh này, tưởng lão nương là người chết àh! Lại dám có ý đồ với chồng tôi. Chú có thể nhịn, nhưng thím thì không thể." Cô nắm thật chặt tay Tô Hoa, muốn tìm kiếm chiến hữu chung vai sát cánh với mình, "Bạn thân ái, chúng ta tuyệt đối không thể nhịn được nữa."

Vì vậy hai người phụ nữ bắt đầu kế hoạch, một lát nữa sẽ khai mạc buổi đấu giá từ thiện làm thế nào đối phó với con “Cáo già” này.

Vào lúc tâm tình Tiểu Khả phấn khởi nhất, Tô Hoa lại len lén đem danh sách cất đi, sau đó nở nụ cười: Thật xin lỗi Tiểu Khả, tên của Phương Thiên Hoành nhà cô là tôi mới thêm vào, chỉ là, nhìn cô bây giờ rất tốt, quả thực là hóa thân của nữ thần chính nghĩa!

Chuyện này đối với Tô Hoa quả thật rất mới mẻ, nếu một mình cô đối phó hồ ly tinh, chắc chắn sẽ thua thiệt. Ha ha, kéo theo Tiểu Khả xuống nước là chuyện không thể không làm, mình thật quá thông minh đi.

Ruốt cuộc thì buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu, quả nhiên là người đẹp vì lụa, những quý bà sang trọng xinh đẹp thì nhiều vô số, mà nam sĩ thì chỉ le que mấy người, nghe Tiểu Khả nói bình thường chỉ có những người đàn ông được quý bà bao nuôi thì mới đến những buổi tiệc như thế này. Lần này, Tô Hoa được mở rộng tầm mắt.

Vị trí ngồi của mỗi khách mời đều được ban tổ chức sắp xếp trước đó, thật may mắn, Tô Hoa cùng Tiểu Khả ngồi chung một hàng, cách Tiếu Văn Nhã năm sáu hàng ghế, trong lúc nhất thời hồ ly tinh không dễ dàng phát hiện họ.

Núp trong bóng tối quan sát, Tiếu Văn Nhã đang cùng một quý bà chính khách thân thiết nói chuyện với nhau, Tô Hoa len lén nở nụ cười, liếc mắt với Tiểu Khả một cái.

Tiếu Văn Nhã cảm giác chung quanh có người ở nhìn mình, cô quét mắt một vòng nhưng không phát hiện được mục tiêu. Buổi sáng gặp phải người phụ nữ điên đã làm cô nhức đầu không ít, cô còn cố ý đến gặp ban tổ chức để hỏi thăm, nhưng không nghe nói có người lấy danh nghĩa của mình quyên góp túi xách, giờ mới hiểu được là bị cô ta đùa bỡn: Hừ, tiểu nha đầu kia thật không biết từ đâu xuất hiện, lại dám đùa giỡn ở trước mặt mình. Dĩ nhiêncô đã cho người đi thăm dò, một khi tra được, cô tuyệt không nương tay. Cô còn ngại gần đây không khí quá trầm lặng , vừa đúng xuất hiện một tiểu nha đầu để cho cô luyện tập gân cốt.

Vật phẩm đấu giá từng món được đem ra đấu giá, cũng không khác với mấy kỳ đấu giá trước, các quý bà chủ yếu quyên góp châu báu, đồ trang sức, những bức họa của các danh sĩ.... Cuối cùng Tiếu Văn Nhã vỗ vai quý bà chính khách bên cạnh, khuyên quý bà đó quyên góp dây chuyền ngọc trai, sau đó lại một phen tán dương quý bà chính khách nào là cao thượng, hảo tâm ... Nịnh bợ lung tung, đem chuyện đẩy lên tới chín tầng mây.

Cô dương dương tự đắc đứng một chỗ làm dáng õng ẹo, trong một giây cô hưởng thụ ánh flash của camera cùng đèn huỳnh quang hướng về phía mình.

Đáng tiếc lúc này có nhân viên làm việc tới thân thiết hướng dẫn, nhắc nhở nói: "Tiếu tiểu thư, kế tiếp còn có một vật phẩm rất “đặc biệt” được đem ra đấu giá, kính xin cô tiếp tục chú ý."

Quả nhiên hai chữ “Đặc biệt” dẫn tới sự hứng thú của mọi người, nhóm quý bà tổ chức đấu giá từ thiện nhiều lần, cái gì cũng đã gặp qua, một chút chú ý cũng không có. Lần này người chủ trì lại có lòng, thật là một sự sắp xếp rất tốt.

Nghe nói đây là quý bà hảo tâm quyên góp vật phẩm nhưng muốn dấu tên, hơn nữa quý bà ấy còn dặn dò trước khi phiên đấu giá kết thúc không thể cho mọi người biết đó là vật gì. Cảm giác tò mò của mọi người càng được đẩy lên cao, vì vậy giá khời đầu năm vạn rất nhanh bị đẩy lên cao, tiếng ra giá liên tiếp vang lên. Các quý bà tốn nhiều tiền chính là muốn thể nghiệm cảm giác thích thú khi sở hữu được vật phẩm thần bí này.



"50 vạn." Tô Hoa giơ một cái bảng, mà thanh âm của cô vừa phát ra, ánh mắt Tiếu Văn Nhã nhất thời sắc bén. Cô nhìn về phía Tô Hoa, trong đáy mắt là lửa giận thiêu đốt hừng hực. Lại nhớ đến lời Tô Hoa từng nói, cô có thể kết luận vật phẩm “Đặc biệt” đó chính là túi xách của mình, chắc chắn là nó rồi, nhưng bên trong có gì đó. . . . . . Nghĩ tới đây, cô quả quyết giơ bảng: "60 vạn!"

Tiểu Khả nháy mắt cùng Tô Hoa, đã giơ bảng rồi.

Tiếu Văn Nhã đã thích thì ai có thể vào đây tranh với cô, vì vậy không ngừng lấy một đánh hai.

70 vạn, 80 vạn. . . . . . Một trăm vạn. . . . . . Năm trăm vạn. . . . . .

Con số không ngừng lên cao, tính hấp dẫn từ từ nhiều hơn. Có không ít người cảm thấy kỳ quái, người dám cùng Tiếu Văn Nhã giành danh tiếng rốt cuộc là ai, nghe nói trong đó một vị là con dâu của Lão Phương, còn một người nữa là ai? Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tầm khoảng chừng hơn hai mươi một chút, rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Còn có người chỉ đơn giản là xem kịch vui, chính là muốn nhìn cuộc chiến tranh này có thể lập kỷ lục về giá của buổi đấu giá hôm nay, nếu kỷ lục củ bị phá, thì năm nay nhóm quý bà này sẽ lại có chủ đề đặc sắc để hàn huyên rồi.

Giá tiền hơn ngàn vạn, Tiếu Văn Nhã vẫn còn tiếp tục theo, cô cũng không tin, có người có thể đấu thắng mình! Vì muốn tốc chiến tốc thắng, cô đã ra cái giá "Tám trăm ngàn".

Theo cô nghĩ cái giá này rất khó có thể tưởng tượng, hai người phụ nữ kia chắc là hồn phách bay tán loạn rồi, vì vậy cười lạnh quét ánh mắt đến hai người bọn họ.

Tiểu Khả do dự: "Tiểu Hoa, chúng ta tiếp tục nữa không? Lỡ như cô ta không theo thì sao, vậy chẳng phải chúng ta quá thiệt thòi sao."

Tô Hoa mặc dù rất kích động muốn đem giá tiền kéo lên cao nữa, nhưng là, lần đầu tiên ra tay thôi thì coi như cho giá ưu đãi đi, vì vậy cô le lưỡi một cái nói: "Được rồi, đem đồ vật tặng cho cô ấy đi."

Tiếu Văn Nhã thấy hai người bên kia bàn luận xôn xao nhưng bộ dáng lại không dám giơ bảng, trong lòng phải nói là có bao nhiêu sảng khoái: Hai người phụ nữ, ngay cả lông còn chưa mọc hết, lại dám đấu cùng mình, thật là không biết lượng sức.

Vì vậy cuối cùng Tiếu Văn Nhã bỏ ra tám trăm ngàn mua được vật phẩm “Đặc biệt” của buổi đấu giá lần này. Người dẫn chương trình cố ý muốn mời người quyên tặng vật phẩm cùng người đấu giá vật phẩm bước lên đài, chỉ thấy người điều khiển chương trình mỉm cười nói: "Xin mời bà Thẩm lên đài, đem vật phẩm tặng cho Tiếu Văn Nhã tiểu thư."

Tiếu Văn Nhã ưu nhã đứng dậy, giày cao gót đã giẫm ở trên bậc thang rồi, nhưng khi cô thấy tiểu nha đầu buổi sáng nay, cũng đứng lên theo, thần sắc kinh ngạc xuất hiện trong mắt cô: Cô ta, cô ta. . . . . . Lại là bà Thẩm? Vợ của Thẩm Tiếu Ngu trong truyền thuyết thì ra là cô ta, lại là cô ta!

Chân cô đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống. Nhưng dù sao cô cũng là người từng trải, vì vậy qua mấy giây liền bình tĩnh lại, đồng thời nụ cười càng phát ra yêu mị, cô thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía ống kính mỉm cười, ý đồ muốn mình xinh đẹp nhất đêm nay ngày mai sẽ được xuất hiện trên trang bìa tạp chí.

Sau khi cả hai cùng nhau lên đài, cô hướng về phía Tô Hoa lạnh lùng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tiểu nha đầu, cô thật may mắn, người như thế nhưng lại là bà Thẩm."

Tô Hoa không đáp lại.

Lúc này có một quý bà tò mò lên tiếng: "Bà Thẩm rốt cuộc đã quyên góp thứ gì, bây giờ có thể để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt được không."



Người dẫn chương trình hỏi thăm ý kiến của Tô Hoa, cô khẽ gật đầu.

Vì vậy nhân viên làm việc cẩn thận từng chút từng chút mở hộp ra giống như đang mở một cái hộp tinh xảo, từng lớp từng lớp từ từ mở ra. Hình như là hơi lâu, thời điểm cái hộp hoàn toàn mở ra, nhân viên làm việc lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, người điều khiển chương trình bối rối khác thường nhìn Tô Hoa, cũng không biết nên nói như thế nào về vật phẩm này. Vị điều khiển chương trình chuyên nghiệp này lần đầu tiên xuất hiện tình huống cà lăm đầu tiên trong sự nghiệp của mình: "Tôi. . . . . . Chúng ta có thể thấy, vật phẩm bà Thẩm quyên góp chính là . . . . . Một. . . . . . Một cái vô cùng. . . . . ."

Tô Hoa cười đến rực rỡ, cô lấy vật gì đó từ trong hộp ra. Đó là một cái áo bông rách nát từ những năm 70, hình như là được vớt ra từ trong cống nước thối, cực kỳ dơ dáy bẩn thỉu không thể hình dung được.

Tiếng ồn ào phía dưới vang lên: "Bà Thẩm cao quý như thế nhưng lại quyên góp một món đồ như vậy?" "Giá trị lại vượt kỷ lục tám trăm ngàn? Tiếu Văn Nhã chẳng phải là điên rồi sao?" "Bẩn như vậy, rốt cuộc là nhặt ở đâu a, những thứ trong đống rác so ra còn tốt hơn cái này!"

. . . . . .

Thời điểm Tô Hoa lấy vật phẩm ra, Tiếu Văn Nhã thật muốn điên rồi, cô sợ nhất là dơ bẩn, tốn chút tiền bạc không thành vấn đề, nhưng lại đem những thứ ô uế làm bẩn mắt cô là chuyện không thể tha thứ được, còn làm bẩn tay của cô. . . . . . OH MY GOOD! Tuyệt đối không thể tha thứ! Vì vậy cô cũng không để ý duy trì hình tượng, dùng tay đẩy Tô Hoa ra xa, lạnh lùng quát: "Cô làm cái gì vậy, lấy ra thứ dơ dáy bẩn thỉu đó? Chẳng lẽ Thẩm gia nghèo đến nước này rồi sao?"

Tô Hoa khẽ mỉm cười, đem áo bông nhặt lên, lại một lần nữa cầm trong tay, ánh mắt của cô nhẹ nhàng quét qua toàn hội trường: "Chính là bởi vì biết hôm nay là sự kiện gì, tôi mới chuẩn bị một món vật phẩm “Đặc biệt” như vậy. Khi chúng ta ngồi ở chỗ này, hưởng thụ ấm áp thoải mái sinh hoạt, có không ít người ngay cả cái áo bông rách nát cũng không có mà mặc, bão tuyết đông cứng tay bọn họ, đau nhói thân thể của bọn họ, lạnh lẽo lòng của bọn họ. Bọn họ khóc ở trong gió tuyết, bởi vì không ai đưa bàn tay giúp đỡ bọn họ. Nhưng ý tôi muốn mọi người ở đây hãy nghĩ tới bọn họ, ít nhất là hôm nay. . . . . . Mấy vị đang ngồi ở đây đều hiểu, cho nên mới phải tham dự hoạt động từ thiện như thế này, những người đó đang cần mọi người bỏ ra một phần sức lực của mình!"

Sau khi cô đường hoàng nói xong những lời này, khiến mọi người không cách nào phản bác, chỉ có thể vỗ tay, bởi vì cô thực hiện đúng mục đích của buổi từ thiện tối đêm nay.

Tô Hoa quay đầu, đem áo bông bẩn trực tiếp nhét vào trong tay Tiếu Văn Nhã, vẻ mặt thương xót: "Tôi tin tưởng Tiếu tiểu thư là người như vậy, cảm tạ cô nguyện ý quyên góp tám trăm ngàn giúp cho những người nghèo khổ có điều kiện mua áo mùa đông cho năm nay, trước đây tôi đã cùng ông chủ sản xuất áo lạnh mùa đông liên lạc qua rồi, hy vọng ban tổ chức sớm đem tám trăm ngàn chuyển vào tài khoản của chủ nhà máy, hy vọng những người đó sẽ cảm nhận được ấp áp trong năm nay."

Quý bà chính khách ngồi bên cạnh Tiếu Văn Nhã lúc nãy lên tiếng, bảo là muốn quyên tiền mua áo bông, có bà khởi xướng, âm thanh quyên tiền liên tục vang lên, tất cả mọi người không ai chịu thua ai khẳng khái giúp tiền. Lúc này không thể để cho một tiểu cô nương nho nhỏ chiếm hết danh tiếng, không thì có vẻ mấy quý bà này quá máu lạnh rồi, ngày mai tạp chí đăng tin khó tránh khỏi miệng lưỡi dân chúng.

Vì vậy cuối cùng một vật phẩm được mang ra đấu giá —— áo bông rách có thu hoạch cao nhất năm nay, lấy thái độ tôn kính trao huy chương cho người ra giá cao nhất lúc đầu, Tiếu Văn Nhã.

Ngay cả quý bà chính khách và các quý bà khác cũng bắt đầu đứng về phía Tô Hoa, Tiếu Văn Nhã làm sao có thể lỗ mãng, không thể làm gì khác hơn là nín thở đón lấy vật bẩn này, trong lòng lại giận đến muốn bốc khói: Được đấy bà Thẩm! Thẩm Tiếu Ngu, anh cưới được một người vợ thật tốt a!

Nhìn sắc thái khác nhau trên mặt của từng người, Tô Hoa rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đáng hận lão bà bà kia lại chuẩn bị cho mình một cái áo bông rách, may mắn Tô Hoa thông minh nghĩ ra biện pháp này, nếu không đừng nói là Tiếu Văn Nhã, ngay cả cô cũng mất sạch thể diện ở trận chiến này mất rồi.

Tô Hoa âm thầm khẽ cắn răng: Bác, xem như bác lợi hại!

===========

Xì poi: Trận chiến này Tô Hoa thành công, nhưng trận kế tiếp mới là khốc liệt, đó là cuộc chiến bảo vệ ………. Trinh tiết Lão Thẩm ^_^ Các bạn đón đọc nhé

Happy halloween day

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook