Chương 32: Trâu già gặm cỏ non (14)
Quan Tĩnh
30/12/2013
Khi Tiếu Văn Nhã bước vào cửa thì nhìn thấy có hai người đang ngồi trên ghế sofa. Nam thì thở mạnh nhưng trầm ổn, như đang tỏa ra một thứ sát khí của kim loại sắt sát phạt mọi thứ xung quanh, tạo cho người ta có cảm giác không dám nhìn anh ta lâu hơn nữa. Còn người phụ nữ bên cạnh anh ta mặt mũi như hoa đào, cười đến mức sáng chói như sao Ngân Hà, viên trân châu đen trong mắt cũng tỏa ra linh khí bức người. Bước chân của Tiếu Văn Nhã hơi khựng lại, âm thầm bĩu môi: Trầm ổn hay linh khí thì sao chứ, để xem tôi xử lý các người như thế nào!
Vừa ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Tiếu Ngu đã cực kỳ bình tĩnh chuyển một cái hộp vuông vức đến trước mặt, trên mặt hộp còn có dòng chữ LV. Tiếu Văn Nhã ngầm hiểu: Hóa ra là đến để đưa quà xin lỗi ư, hừ, bà cô này đâu có dễ dàng mà bỏ qua như vậy được!
Nhưng nếu người ta đã dâng lễ tới tận cửa, Tiếu Văn Nhã này vẫn nên lịch sự nhận lấy vậy, nhướng mày liếc ngang nói: Tiếu Ngu, thế này là sao?"
Tô Hoa ngắm nghía chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay mình, nhếch môi cười nói: "Chồng tôi muốn tặng cho cô đấy, cũng không biết là thứ gì mà ngay cả tôi cũng không cho xem."
Lão Thẩm tỏ ra quở trách nhìn sang Tô Hoa: "Sao em lại nói thế?"
Vợ chồng bọn họ kẻ xướng người hoạ, nhưng điều làm Tiếu Văn Nhã cảm thấy rất có hứng thú với món quà đó là bởi vì nó được Thẩm Tiếu Ngu chuẩn bị, là một cái túi xách mới ra rất đắt của LV sao? Số lượng bán ra ngoài thị trường có hạn? Nghĩ như vậy, cô liền kéo xuống sợi nơ màu tím viền vàng rồi tao nhã bóc lớp giấy bọc ở bên ngoài, vừa nhìn hai vợ chồng họ Thẩm mỉm cười vừa mở cái hộp ra. . . . . .
Cảnh tượng khiến người ta hoảng sợ xuất hiện, một con rắn độc đang lè ra chiếc lưỡi màu đỏ nhảy khỏi cái hộp bay thẳng vào mặt Tiếu Văn Nhã. "Á —— Cứu. . . . . ." Tiếu Văn Nhã quẳng đi cái hộp ngay lập tức nhảy lên ghế sofa gào thét, thặm chí cô ta còn chưa kịp thốt ra một câu "cứu mạng" hoàn chỉnh, thì cùng lúc đó ánh áng chợt lóe lên, dáng vẻ kinh hoàng hoảng hốt đứng trên ghế sofa kêu la thảm thiết của cô ta đã bị ghi lại mãi mãi bằng cái điện thoại trong tay của Tô Hoa.
Tô Hoa nhướng mày cười rực rỡ, cô đi đến nhặt cái hộp kia lên, sau đó khoái chí quơ quơ trước mặt Tiếu Văn Nhã hai cái, đầu con rắn bắn ra ấy lắc qua lắc lại như một cái lò xo, không đúng, phải nói đó chính là một cái lò xo, mà còn là mấy con rắn lò xo mà trẻ con thường hay chơi! (pó tay)
Tiếu Văn Nhã sau khi nhìn thấy rõ được rồi, cô ta vung tay một phát tóm lấy con ‘rắn độc’ kia, đôi mắt tuyệt đẹp kia bị chỉnh đến vằn lên tia máu đỏ tức giận: "Thẩm Tiếu ngu! Tô Hoa! Hai người dám trêu tôi!"
Tô Hoa tựa vào người Lão Thẩm, vô tội giống hệt như một con thỏ trắng đáng thương bĩu môi nói: "Bà chị Tiếu à, tôi chỉ đùa với chị một chút chị làm gì lại tức giận như thế chứ, hơn nữa đó cũng chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ mà thôi. Người ta mà sợ một cái thì run tay, mà run tay thì càng thích chụp ảnh, mà chụp ảnh thì. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ giả vờ vô tội đó của Tô Hoa, Tiếu Văn Nhã tức phát điên, trước ngực càng phập phồng dữ dội, như sóng lớn mãnh liệt, lớn tiếng doạ người nói: "Ai là bà chị! Chỉ là một cái lò xo mà thôi, nghĩ dọa được ai chứ. Đồ mất dạy, mẹ cô không dạy cho cô phép tắc là cái gì có đúng không?" Tiếu Văn Nhã đứng lên, ra vẻ muốn dạy dỗ người khác.
Tô Hoa vùi mặt trong ngực của Lão Thẩm, giơ điện thoại du động về phía mặt của bà chị Tiếu, vì vậy tấm ảnh bà chị Tiếu hoa dung thất sắc, miệng méo, trợn mắt, đầu lưỡi run rẩy, hai tay ôm đầu, đứng trên sofa hiện lên trạng thái hoảng sợ trong nháy mắt lập tức bị phát tán, càng khiến cho Tiếu Văn Nhã phát điên đó chính là, tấm ảnh này vừa bị truyền lên mạng, hơn nữa còn là các trang báo mạng mà mấy bà mấy cô thích lên đọc, mới vừa lên tải lên trong nháy mắt đã có khoảng vài lượt ngàn lượt view, còn có người không ngừng bình luận ở phía dưới: Tiếu Văn Nhã phẫu thuật bị hỏng rồi à? Tiếu Văn Nhã bị điên rồi? Tiếu Văn Nhã đã đến thời mãn kinh à? Tiếu Văn Nhã. . . . . .
Bà chị Tiếu chưa bao giờ cảm thấy ghét ba chứ Tiếu Văn Nhã như ngày hôm nay: Con bà nó, tại sao lão nương lại tên là Tiếu Văn Nhã! Mẹ kiếp, Tô Hoa, lão nương không đội trời chung với cô!
Ánh mắt của cô ta lạnh lẽo càn quét Tô Hoa, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hung hăng lao đến, không thể tưởng được, Lão Thẩm thật bản lĩnh đã nhanh nhẹn ôm Tô Hoa nhẹ nhàng di chuyển sang phía ghế sofa ở đối diện, mà cô ta thì không kịp thu tay lại nữa, ngay lập tức bị cắm vào ghế sofa, tóc tai toán loạn, thảm hại hơn chính là đầu ngón tay dường như đều bị gãy hết —— Mới vừa rồi, mới vừa rồi, rốt cuộc là Lão Thẩm đã làm cái gì?
Lão Thẩm ôm vợ trong lòng chỉ hơi nhíu mày lên tiếng nói: "Cô Tiếu, vợ tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, với số tuổi của cô sao lại còn chấp nhặt với cô ấy vậy chứ?"
Cảm giác đau đớn trên đầu ngón tay khiến Tiếu Văn Nhã chảy nước mắt, lớp trang điểm của cô ta cũng trôi mất luôn, cô ta gào không thành tiếng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng nọ mà không thể động đậy. . .Tuổi của mình…Tuổi của mình….. Tôi thề là tôi cùng họ Thẩm và Họ Tô các người không đội trời chung!
Đáng tiếc bà chị Tiếu vẫn chưa thể nói ra một câu hoàn chỉnh thì Lão Thẩm đã ôm vợ đứng dậy: "Nếu cô Tiếu đây ngay cả một câu xin tha thứ cũng không chịu nói, vậy vợ chồng chúng tôi chỉ có thể xin phép tạm biệt, nhưng thưa cô Tiếu, cô hãy nhìn cho kỹ cái hộp kia đi, bên trong thật sự có món quà mà tôi chuẩn bị, là đồ tốt, bảo đảm cô sẽ thích."
Tô Hoa nhích ra khỏi người Lão Thẩm, cô ngây thơ như một cô gái nhỏ đưa cái hộp bằng hai tay đến tận tay Tiếu Văn Nhã, thấy Tiếu Văn Nhã thần sắc hoảng hốt mà né tránh nó, Tô Hoa quyết định lấy đồ vật bên trong ra. Khóe miệng cong lên, có vẻ bất đắc dĩ lấy vài bức ảnh xòe ra ở trước mặt Tiếu Văn Nhã: "Cô không muốn tôi gọi là bà chị, vậy không thể làm gì khác hơn là gọi cô là em gái rồi, cô xem đi, nghe nói gần đây cô đang trong thời kỳ cô đơn, tâm hồn cô quạnh, cho nên Lão Thẩm cố ý giúp cô chọn mấy người bạn trai. Tất cả đều rất đẹp trai, đằng sau ảnh của bọn họ còn có cả . . . . .Giá cả, Lão Thẩm cũng thanh toán xong cho cô rồi, cô chỉ cần gọi điện đến mà thôi, phục vụ rất tốt, so với trước kia cô tìm thì còn tốt hơn nhiều á."
Nói xong, cô đi trở về bên cạnh Lão Thẩm, sau đó vẫy vẫy tay với Lão Thẩm ý bảo mình cùng về nào.
Cả người Tiếu Văn Nhã cứng đờ không thể nói lên lời, cô ta bị sợ hãi, những bức ảnh kia đều là những người đàn ông từng ngủ với cô, mỗi một cái giá. . . . .Giống y hệt cô đã trả, ngất, đôi vợ chông này chắc chắn là đến để gây chuyện, quá, quá, thật là quá đáng!
Trước khi đi khỏi nhà họ Tiếu, Lão Thẩm và Tô Hoa lại sang căn phòng cách vách của cách vách của cách vách của quản gia và mấy người giúp việc ăn khuya chào tạm biệt, đồ ăn khuya này là ở quán ăn nổi tiếng nhất xung quanh đây, bình thường xếp hàng cũng không mua được, nhờ phúc của hai vị khách này, Quản gia và mấy người giúp việc mới có phúc được ăn, vì vậy một đám người giương mắt nhìn bọn họ đi mất, cảm tạ ân đức, không biết cô chủ của mình bây giờ đang ở trong phòng khách lệ rơi đầy mặt.
Trong lúc đó, dùng biệt danh là quý bà số một và quý bà số hai . . . .Chính là anh em nhà họ Mạc còn có cả vợ chồng Chu Công, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của vợ chồng nhà họ Thẩm: "Được rồi, không cần trả lời trên diễn đàn nữa, các đồng chí đã cực khổ rồi, ngày mai mời mọi người đi uống trà sữa."
Cực khổ cả đêm, thế mà chỉ uống một cốc trà sữa thôi à? Vợ chồng hai người là cái đồ keo kiệt xấu xa!
Buổi tối hôm đó, Tô Hoa và Lão Thẩm về nhà mình, lão bà bà cùng bà Tô đã ngủ —— Hoặc là nói giả vờ ngủ, để tránh bị hai đứa nhỏ ép hỏi. Vợ chồng nhà họ Thẩm thì nghĩ, dù sao thời gian cũng còn dài, sau này sẽ tính sổ hai bà cũng không muộn. Vì vậy Tô Hoa đi tắm, cho thêm vài giọt tinh dầu Laveder để giúp an thần ổn định giấc ngủ, tăng tuần hoàn máu. Không nghĩ tới Lão Thẩm lại cầm chìa khóa mở cửa phòng tắm đi vào, anh tựa người lên khung cửa nhìn một lát, khát vọng trong mắt càng lúc càng đậm: "Cô bé, em có lạnh không?"
Tô Hoa nghiêng mặt nói: "Không lạnh."
Ngay sau đó nghe thấy Lão Thẩm di chuyển đến bên cạnh bồn tắm, cởi ra quần áo mất ba giây sau đó nhảy vào trong bồn tắm, nụ cười điềm tĩnh ổn định: "Vậy tốt quá, anh thấy lạnh, cho anh làm ấm người ké một chút với."
Mẹ nó, vậy cũng được sao? Tô Hoa đưa tay chặn ngang ở trước mặt giữa mình và Lão Thẩm, rít răng nói: "Thật ra là em lạnh sắp chết rét rồi, anh mau đi ra ngoài đi."
Không ngờ đến Lão Thẩm lại lao đến, ngược lại ôm cả người cô vào trong ngực, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Hoa, nụ cười càng ngày càng thâm sâu: "Vậy thì để anh đến sưởi ấm cho em nhé."
Vẫn bị vây trong phạm vi thế lực của Lão Thẩm, Tô Hoa căn bản là không thể chạy trốn, ánh mắt cô liếc xuống phía dưới, nhìn chằm chằm cái bộ phận ở phía dưới đang từ từ ngóc đầu dậy của Lão Thẩm, cơ thể mềm mại lại run lên: "Lão Thẩm, có thể để ‘cậu em nhỏ’ của anh nghỉ ngơi một lát được không, mỗi lần em nhìn thấy nó ‘nổi dậy’ khổ cực như thế đều muốn dùng bàn ủi ủi hai phát cho nó thẳng ra!" (hahaha, pó tai bà này)
‘Cậu em nhỏ’ của Lão Thẩm hung tợn rung lên hai cái, dường như cũng cảm thấy ý niệm độc ác của nữ chủ nhân bên cạnh, muốn dẹp bỏ cái loại cảm giác sợ hãi trong lòng này, nó càng muốn đi tìm cái huyệt động ấm áp cho mình, nó cần phải để bản thân mình vùi vào trong đó, tuyệt đối không thể để mụ ‘hoàng hậu tà ác’ kia tìm được! Tuyệt đối không được.
Oa —— Tô Hoa thốt lên tiếng kêu sợ hãi, gương mặt đau khổ của cô nhìn Lão Thẩm, đôi tay luồn vào mái tóc ngắn của Lão Thẩm lôi kéo: "Lão Thẩm đáng chết, chỉ đùa một chút mà cũng không được. Ối —— Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút!" Kêu gào được một lúc, giọng cô đã bắt đầu lạc đi trôi xa như những gợn sóng phiêu bồng khắp nơi, những làn sóng giống như bởi vì chấn động xung quanh cơ thể mà khuếch tán lan rộng.
Lão Thẩm khẽ nhíu mày, thả lỏng sức lực trên eo, bờ môi lướt qua cằm Tô Hoa, tiếng nói mơ hồ thoát ra trên môi: "Nói, lần sau còn dám lấy ‘em trai’ của anh ra đùa nữa không?"
Lần nào làm cũng bị Lão Thẩm khống chế từ chết cho tới chết mới thôi, lúc này Tô Hoa phản kháng trước, bị áp bức như một cô nô lệ nhỏ cuối cùng cũng dũng cảm đứng lên! Ánh mắt cô kiên định nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lão Thẩm, quật cường nói: "Ưmh, không dám, Lão Thẩm tha mạng. . . . . ."
Hay cho một cô gái có tiền đồ!
Cười đến mức ruột sắp lẫn với dạ dày, anh buông lỏng động tác trên tay, thả mềm động tác dưới thân, đồng thời nhẹ nhàng hôn lên xương bờ vai của Tô Hoa, đòn xương thon gầy này lại có một lực hấp dẫn thật thần bí, khiến anh càng hôn thì lại càng lưu luyến không nỡ rời đi, lúc anh đang muốn xâm nhập tiếp thì trên tay đột nhiên trống không —— Trước mắt trông thấy Tô Hoa nhân muốn cơ hội anh lơ là thoát khỏi tay anh, còn đang muốn leo ra khỏi bồn tắm!
Giỏi lắm cô bé, hóa ra là chơi trò lừa bịp à! Đúng là rất có chiến thuật đấy.
Lão Thẩm mặc cho cô bò một lát, trong lòng thầm đếm: 1, 2, 3. . . . . .
Cái bồn tắm này không lớn, nhưng sao lai không thể bò ra được, thế là thế nào? Tô Hoa leo lên lần nào thì bị tuột xuống lần đó, dường như đằng sau có một sức lực nào đó kéo cô lại, cô bất đắc dĩ đành quay đầu lại liếc nhìn, thì thấy bắp chân mình bị Lão Thẩm tóm trong lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt đầy ung dung của Lão Thẩm, cô ngửa mặt lên trời thét dài: Trời ạ, mình bị bại não rùi ư, bị người ta kéo lấy chân ở phía sau thì sao có thể bò ra được! Bò đến sang năm cũng không ra nổi!
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ đành ngoan ngoãn quay lại bên cạnh Lão Thẩm, cúi đầu nói: "Chồng yêu, em biết sai rồi."
Lão Thẩm nâng cằm cô lên, để cho mắt của cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: "Không để em thấy lợi hại như thế nào, cô nhóc em sẽ không biết ngoan ngoãn." Nói xong, bàn tay to của anh phát một cái lên bờ mông trắng muốt của bạn nào đó một cái, tạo ra vô số bọt nước bắt lên cao.
Huhu, thật là đau. Tô Hoa cắn cắn môi, thầm lặng vẽ vòng tròn trong lòng: Lão Thẩm thối, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, mình sẽ trừng trị lão cho ra trò mới được! Lột quần của lão ra, quất vào ‘cậu em nhỏ’ của lão!
Đáng tiếc lúc này, ‘cậu em nhỏ’ đang bị nguyền rủa đã tìm đúng chính xác huyệt động ấm áp, ngay tức khắc liền chui vào, hơn nữa càng chui vào càng cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái dễ chịu, đây chính là điều mà người thường nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn dù có thành quỷ cũng phong lưu’, vừa nãy bị bạn nữ chủ nhân nào đó ngược đãi nên giờ đây nó muốn ra sức hưởng thụ một lần, không đúng, phải là vô số lần, cho đến kiệt lực mới thôi!
Đối với kết cấu cơ thể của nữ chủ nhân, ‘cậu em nhỏ’ đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa, trong huyệt động đó có một cơ quan nho nhỏ, vừa chạm đến sẽ tiết ra chất ngọt ngào của tình yêu, đâu đâu cũng mang theo nguồn điện tăng cường, vừa chạm vào sẽ khiến cho cơ thể người đó như vừa bị điện giật bị kích thích mãnh liệt và hưng phấn. . . .Quả thực ‘cậu em nhỏ’ thuộc như lòng bàn tay!
Cơ thể tinh tế cường tráng của Lão Thẩm nằm sấp trên người Tô Hoa, anh lần lượt ra vào nhiều lần, ‘bạch, bạch, bạch’ lớp nước đánh vỗ giữa hai người, tiếng sóng nước vỗ càng lúc càng nhanh, bọt nước lúc này lại có thêm tác dụng bôi trơn, Tô Hoa không còn cảm thấy đau nữa, mà là một loại cảm giác từ từ được lấp đầy, giống như một chỗ vừa bị thiếu hụt ngay lập tức được lấp kín, nhịp điệu dao động trên người lại là dao động của sự vui vẻ, không thể không thừa nhận nó vô cùng thoải mái, thật kích thích, thì ra là nhịp điệu càng nhanh càng khiến cho nhịp tim của cô cũng tăng theo, cảm giác vừa nóng rực lại vừa kích thích đẩy cô lên thật cao, người này dường như cũng bay lên thật cao. Lão Thẩm đưa cô đến một đỉnh núi khác, thứ đỉnh cao của sự kích thích tột cùng mà cô chưa bao giờ nếm thử. Ngón tay của cô cũng run rẩy theo, quay lại ôm lấy bờ hông săn chắc của Lão Thẩm, cô ngửa đầu lên trong miệng bật ra những âm thanh không thể kiềm chế. Âm thanh đó nghe dường như thật khổ sở, rồi lại vô hạn sung sướng, thứ âm thanh đó dường như vẫn đang nói: Nhanh lên, nhanh lên nữa. . . . . .
Đến khi âm thanh trở nên tăng cao vút, cơ thể cũng đột nhiên mệt lả người, Lão Thẩm đột nhiên rút ra ngoài. Tô Hoa có thể mơ hồ cảm nhận được cạnh đùi mình vừa được tiếp xúc với chất lỏng âm ấm nào đó, nhưng vừa chạm đến liền hòa lẫn vào chung với nước nhanh chóng tan đi, cuối cùng cũng không thể phân biệt rõ đâu là nước đâu là tinh dịch.
Cô hơi hơi hí mắt, thì thấy Lão Thẩm đang chăm chú nhìn mình, chẳng biết tại sao mặt tự nhiên đỏ mặt. Sau đó mới nghĩ lại: Đã là vợ chồng rồi, còn ngượng ngùng cái quái gì! Khi không làm yếu đi khí thế của mình!
Lão Thẩm đều nhìn thấy hết những vẻ mặt nho nhỏ đó của cô, nhưng chỉ cười khẽ: "Cô bé ngốc này, nhiều lúc chỉ muốn xé nhỏ em ra nhét vào trong tim, muốn dốc hết sức mà giày vò em một phen."
Tô Hoa bĩu môi, bày tỏ sự không phục. Thế nhưng khi nghe lời tiếp theo thì khóe miệng giống như kem bị tan chảy, yếu ớt cười lén. Lão Thẩm nói: "Nhưng mà thật là không đành lòng à."
Cô không nén nổi cười rộ lên: "Thế này thì còn tạm được."
Tiếng nói vừa dứt chưa được bao lâu, khóe môi Lão Thẩm lại cong lên: "Bởi vì, nếu xé nhỏ em ra rồi thì lần sau không được ăn nữa, cho nên anh đâu thể đành lòng làm thế!"
"Lão Thẩm thối tha, đồ dâm tặc đáng chết. . . ." Trong phòng tắm vang lên những tiếng kêu đè nén hừng hực lửa giận.
Vì vậy lại là một lần thực lực cách xa, hồi kèn lệnh cho kết cục đã được định sẵn của chiến dịch vang lên.
**
Đối lập rõ rệt với bầu không khí kích tình cuồng nhiệt của hai người này chính là nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nhã được đưa vào bệnh viện, trong bệnh viện ngoại trừ Tiếu Đại Sơn và Tiếu Giai đến thăm bệnh còn có một thiếu niên mặc bộ quần áo màu đen. Thiếu niên mặt mày trầm lặng không nói gì chỉ liếc nhìn Tiếu Văn Nhã rồi lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô ta ký tên.
Khóe miệng Tiếu Văn Nhã cười lạnh, may mắn là cô ta bị thương tay trái, dùng tay phải ký tên cũng không có vấn đề gì. Cô ta soàn soạt ký vài nét xong, sau đó ném cho thiếu niên mặc áo đen, lạnh lùng nói: "Chuyện này nhất định phải xử lý thật tốt cho tôi, tôi muốn cái tên họ Thẩm kia thân bại danh liệt!" Tiếng cười của cô trong căn phòng bệnh duy chỉ có tràn ngập mùi thuốc quanh quẩn thật lâu.
Thiếu niên mặc áo đen xách theo cặp tài liệu đi ra ngoài, đóng cửa lại thật kỹ, sau khi đi ra khỏi bệnh viện hắn chợt nhảy cẩng lên làm một động tác "YES", cười giống hệt như một kẻ điên.
Vừa ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Tiếu Ngu đã cực kỳ bình tĩnh chuyển một cái hộp vuông vức đến trước mặt, trên mặt hộp còn có dòng chữ LV. Tiếu Văn Nhã ngầm hiểu: Hóa ra là đến để đưa quà xin lỗi ư, hừ, bà cô này đâu có dễ dàng mà bỏ qua như vậy được!
Nhưng nếu người ta đã dâng lễ tới tận cửa, Tiếu Văn Nhã này vẫn nên lịch sự nhận lấy vậy, nhướng mày liếc ngang nói: Tiếu Ngu, thế này là sao?"
Tô Hoa ngắm nghía chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay mình, nhếch môi cười nói: "Chồng tôi muốn tặng cho cô đấy, cũng không biết là thứ gì mà ngay cả tôi cũng không cho xem."
Lão Thẩm tỏ ra quở trách nhìn sang Tô Hoa: "Sao em lại nói thế?"
Vợ chồng bọn họ kẻ xướng người hoạ, nhưng điều làm Tiếu Văn Nhã cảm thấy rất có hứng thú với món quà đó là bởi vì nó được Thẩm Tiếu Ngu chuẩn bị, là một cái túi xách mới ra rất đắt của LV sao? Số lượng bán ra ngoài thị trường có hạn? Nghĩ như vậy, cô liền kéo xuống sợi nơ màu tím viền vàng rồi tao nhã bóc lớp giấy bọc ở bên ngoài, vừa nhìn hai vợ chồng họ Thẩm mỉm cười vừa mở cái hộp ra. . . . . .
Cảnh tượng khiến người ta hoảng sợ xuất hiện, một con rắn độc đang lè ra chiếc lưỡi màu đỏ nhảy khỏi cái hộp bay thẳng vào mặt Tiếu Văn Nhã. "Á —— Cứu. . . . . ." Tiếu Văn Nhã quẳng đi cái hộp ngay lập tức nhảy lên ghế sofa gào thét, thặm chí cô ta còn chưa kịp thốt ra một câu "cứu mạng" hoàn chỉnh, thì cùng lúc đó ánh áng chợt lóe lên, dáng vẻ kinh hoàng hoảng hốt đứng trên ghế sofa kêu la thảm thiết của cô ta đã bị ghi lại mãi mãi bằng cái điện thoại trong tay của Tô Hoa.
Tô Hoa nhướng mày cười rực rỡ, cô đi đến nhặt cái hộp kia lên, sau đó khoái chí quơ quơ trước mặt Tiếu Văn Nhã hai cái, đầu con rắn bắn ra ấy lắc qua lắc lại như một cái lò xo, không đúng, phải nói đó chính là một cái lò xo, mà còn là mấy con rắn lò xo mà trẻ con thường hay chơi! (pó tay)
Tiếu Văn Nhã sau khi nhìn thấy rõ được rồi, cô ta vung tay một phát tóm lấy con ‘rắn độc’ kia, đôi mắt tuyệt đẹp kia bị chỉnh đến vằn lên tia máu đỏ tức giận: "Thẩm Tiếu ngu! Tô Hoa! Hai người dám trêu tôi!"
Tô Hoa tựa vào người Lão Thẩm, vô tội giống hệt như một con thỏ trắng đáng thương bĩu môi nói: "Bà chị Tiếu à, tôi chỉ đùa với chị một chút chị làm gì lại tức giận như thế chứ, hơn nữa đó cũng chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ mà thôi. Người ta mà sợ một cái thì run tay, mà run tay thì càng thích chụp ảnh, mà chụp ảnh thì. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ giả vờ vô tội đó của Tô Hoa, Tiếu Văn Nhã tức phát điên, trước ngực càng phập phồng dữ dội, như sóng lớn mãnh liệt, lớn tiếng doạ người nói: "Ai là bà chị! Chỉ là một cái lò xo mà thôi, nghĩ dọa được ai chứ. Đồ mất dạy, mẹ cô không dạy cho cô phép tắc là cái gì có đúng không?" Tiếu Văn Nhã đứng lên, ra vẻ muốn dạy dỗ người khác.
Tô Hoa vùi mặt trong ngực của Lão Thẩm, giơ điện thoại du động về phía mặt của bà chị Tiếu, vì vậy tấm ảnh bà chị Tiếu hoa dung thất sắc, miệng méo, trợn mắt, đầu lưỡi run rẩy, hai tay ôm đầu, đứng trên sofa hiện lên trạng thái hoảng sợ trong nháy mắt lập tức bị phát tán, càng khiến cho Tiếu Văn Nhã phát điên đó chính là, tấm ảnh này vừa bị truyền lên mạng, hơn nữa còn là các trang báo mạng mà mấy bà mấy cô thích lên đọc, mới vừa lên tải lên trong nháy mắt đã có khoảng vài lượt ngàn lượt view, còn có người không ngừng bình luận ở phía dưới: Tiếu Văn Nhã phẫu thuật bị hỏng rồi à? Tiếu Văn Nhã bị điên rồi? Tiếu Văn Nhã đã đến thời mãn kinh à? Tiếu Văn Nhã. . . . . .
Bà chị Tiếu chưa bao giờ cảm thấy ghét ba chứ Tiếu Văn Nhã như ngày hôm nay: Con bà nó, tại sao lão nương lại tên là Tiếu Văn Nhã! Mẹ kiếp, Tô Hoa, lão nương không đội trời chung với cô!
Ánh mắt của cô ta lạnh lẽo càn quét Tô Hoa, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hung hăng lao đến, không thể tưởng được, Lão Thẩm thật bản lĩnh đã nhanh nhẹn ôm Tô Hoa nhẹ nhàng di chuyển sang phía ghế sofa ở đối diện, mà cô ta thì không kịp thu tay lại nữa, ngay lập tức bị cắm vào ghế sofa, tóc tai toán loạn, thảm hại hơn chính là đầu ngón tay dường như đều bị gãy hết —— Mới vừa rồi, mới vừa rồi, rốt cuộc là Lão Thẩm đã làm cái gì?
Lão Thẩm ôm vợ trong lòng chỉ hơi nhíu mày lên tiếng nói: "Cô Tiếu, vợ tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, với số tuổi của cô sao lại còn chấp nhặt với cô ấy vậy chứ?"
Cảm giác đau đớn trên đầu ngón tay khiến Tiếu Văn Nhã chảy nước mắt, lớp trang điểm của cô ta cũng trôi mất luôn, cô ta gào không thành tiếng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng nọ mà không thể động đậy. . .Tuổi của mình…Tuổi của mình….. Tôi thề là tôi cùng họ Thẩm và Họ Tô các người không đội trời chung!
Đáng tiếc bà chị Tiếu vẫn chưa thể nói ra một câu hoàn chỉnh thì Lão Thẩm đã ôm vợ đứng dậy: "Nếu cô Tiếu đây ngay cả một câu xin tha thứ cũng không chịu nói, vậy vợ chồng chúng tôi chỉ có thể xin phép tạm biệt, nhưng thưa cô Tiếu, cô hãy nhìn cho kỹ cái hộp kia đi, bên trong thật sự có món quà mà tôi chuẩn bị, là đồ tốt, bảo đảm cô sẽ thích."
Tô Hoa nhích ra khỏi người Lão Thẩm, cô ngây thơ như một cô gái nhỏ đưa cái hộp bằng hai tay đến tận tay Tiếu Văn Nhã, thấy Tiếu Văn Nhã thần sắc hoảng hốt mà né tránh nó, Tô Hoa quyết định lấy đồ vật bên trong ra. Khóe miệng cong lên, có vẻ bất đắc dĩ lấy vài bức ảnh xòe ra ở trước mặt Tiếu Văn Nhã: "Cô không muốn tôi gọi là bà chị, vậy không thể làm gì khác hơn là gọi cô là em gái rồi, cô xem đi, nghe nói gần đây cô đang trong thời kỳ cô đơn, tâm hồn cô quạnh, cho nên Lão Thẩm cố ý giúp cô chọn mấy người bạn trai. Tất cả đều rất đẹp trai, đằng sau ảnh của bọn họ còn có cả . . . . .Giá cả, Lão Thẩm cũng thanh toán xong cho cô rồi, cô chỉ cần gọi điện đến mà thôi, phục vụ rất tốt, so với trước kia cô tìm thì còn tốt hơn nhiều á."
Nói xong, cô đi trở về bên cạnh Lão Thẩm, sau đó vẫy vẫy tay với Lão Thẩm ý bảo mình cùng về nào.
Cả người Tiếu Văn Nhã cứng đờ không thể nói lên lời, cô ta bị sợ hãi, những bức ảnh kia đều là những người đàn ông từng ngủ với cô, mỗi một cái giá. . . . .Giống y hệt cô đã trả, ngất, đôi vợ chông này chắc chắn là đến để gây chuyện, quá, quá, thật là quá đáng!
Trước khi đi khỏi nhà họ Tiếu, Lão Thẩm và Tô Hoa lại sang căn phòng cách vách của cách vách của cách vách của quản gia và mấy người giúp việc ăn khuya chào tạm biệt, đồ ăn khuya này là ở quán ăn nổi tiếng nhất xung quanh đây, bình thường xếp hàng cũng không mua được, nhờ phúc của hai vị khách này, Quản gia và mấy người giúp việc mới có phúc được ăn, vì vậy một đám người giương mắt nhìn bọn họ đi mất, cảm tạ ân đức, không biết cô chủ của mình bây giờ đang ở trong phòng khách lệ rơi đầy mặt.
Trong lúc đó, dùng biệt danh là quý bà số một và quý bà số hai . . . .Chính là anh em nhà họ Mạc còn có cả vợ chồng Chu Công, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của vợ chồng nhà họ Thẩm: "Được rồi, không cần trả lời trên diễn đàn nữa, các đồng chí đã cực khổ rồi, ngày mai mời mọi người đi uống trà sữa."
Cực khổ cả đêm, thế mà chỉ uống một cốc trà sữa thôi à? Vợ chồng hai người là cái đồ keo kiệt xấu xa!
Buổi tối hôm đó, Tô Hoa và Lão Thẩm về nhà mình, lão bà bà cùng bà Tô đã ngủ —— Hoặc là nói giả vờ ngủ, để tránh bị hai đứa nhỏ ép hỏi. Vợ chồng nhà họ Thẩm thì nghĩ, dù sao thời gian cũng còn dài, sau này sẽ tính sổ hai bà cũng không muộn. Vì vậy Tô Hoa đi tắm, cho thêm vài giọt tinh dầu Laveder để giúp an thần ổn định giấc ngủ, tăng tuần hoàn máu. Không nghĩ tới Lão Thẩm lại cầm chìa khóa mở cửa phòng tắm đi vào, anh tựa người lên khung cửa nhìn một lát, khát vọng trong mắt càng lúc càng đậm: "Cô bé, em có lạnh không?"
Tô Hoa nghiêng mặt nói: "Không lạnh."
Ngay sau đó nghe thấy Lão Thẩm di chuyển đến bên cạnh bồn tắm, cởi ra quần áo mất ba giây sau đó nhảy vào trong bồn tắm, nụ cười điềm tĩnh ổn định: "Vậy tốt quá, anh thấy lạnh, cho anh làm ấm người ké một chút với."
Mẹ nó, vậy cũng được sao? Tô Hoa đưa tay chặn ngang ở trước mặt giữa mình và Lão Thẩm, rít răng nói: "Thật ra là em lạnh sắp chết rét rồi, anh mau đi ra ngoài đi."
Không ngờ đến Lão Thẩm lại lao đến, ngược lại ôm cả người cô vào trong ngực, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Hoa, nụ cười càng ngày càng thâm sâu: "Vậy thì để anh đến sưởi ấm cho em nhé."
Vẫn bị vây trong phạm vi thế lực của Lão Thẩm, Tô Hoa căn bản là không thể chạy trốn, ánh mắt cô liếc xuống phía dưới, nhìn chằm chằm cái bộ phận ở phía dưới đang từ từ ngóc đầu dậy của Lão Thẩm, cơ thể mềm mại lại run lên: "Lão Thẩm, có thể để ‘cậu em nhỏ’ của anh nghỉ ngơi một lát được không, mỗi lần em nhìn thấy nó ‘nổi dậy’ khổ cực như thế đều muốn dùng bàn ủi ủi hai phát cho nó thẳng ra!" (hahaha, pó tai bà này)
‘Cậu em nhỏ’ của Lão Thẩm hung tợn rung lên hai cái, dường như cũng cảm thấy ý niệm độc ác của nữ chủ nhân bên cạnh, muốn dẹp bỏ cái loại cảm giác sợ hãi trong lòng này, nó càng muốn đi tìm cái huyệt động ấm áp cho mình, nó cần phải để bản thân mình vùi vào trong đó, tuyệt đối không thể để mụ ‘hoàng hậu tà ác’ kia tìm được! Tuyệt đối không được.
Oa —— Tô Hoa thốt lên tiếng kêu sợ hãi, gương mặt đau khổ của cô nhìn Lão Thẩm, đôi tay luồn vào mái tóc ngắn của Lão Thẩm lôi kéo: "Lão Thẩm đáng chết, chỉ đùa một chút mà cũng không được. Ối —— Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút!" Kêu gào được một lúc, giọng cô đã bắt đầu lạc đi trôi xa như những gợn sóng phiêu bồng khắp nơi, những làn sóng giống như bởi vì chấn động xung quanh cơ thể mà khuếch tán lan rộng.
Lão Thẩm khẽ nhíu mày, thả lỏng sức lực trên eo, bờ môi lướt qua cằm Tô Hoa, tiếng nói mơ hồ thoát ra trên môi: "Nói, lần sau còn dám lấy ‘em trai’ của anh ra đùa nữa không?"
Lần nào làm cũng bị Lão Thẩm khống chế từ chết cho tới chết mới thôi, lúc này Tô Hoa phản kháng trước, bị áp bức như một cô nô lệ nhỏ cuối cùng cũng dũng cảm đứng lên! Ánh mắt cô kiên định nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lão Thẩm, quật cường nói: "Ưmh, không dám, Lão Thẩm tha mạng. . . . . ."
Hay cho một cô gái có tiền đồ!
Cười đến mức ruột sắp lẫn với dạ dày, anh buông lỏng động tác trên tay, thả mềm động tác dưới thân, đồng thời nhẹ nhàng hôn lên xương bờ vai của Tô Hoa, đòn xương thon gầy này lại có một lực hấp dẫn thật thần bí, khiến anh càng hôn thì lại càng lưu luyến không nỡ rời đi, lúc anh đang muốn xâm nhập tiếp thì trên tay đột nhiên trống không —— Trước mắt trông thấy Tô Hoa nhân muốn cơ hội anh lơ là thoát khỏi tay anh, còn đang muốn leo ra khỏi bồn tắm!
Giỏi lắm cô bé, hóa ra là chơi trò lừa bịp à! Đúng là rất có chiến thuật đấy.
Lão Thẩm mặc cho cô bò một lát, trong lòng thầm đếm: 1, 2, 3. . . . . .
Cái bồn tắm này không lớn, nhưng sao lai không thể bò ra được, thế là thế nào? Tô Hoa leo lên lần nào thì bị tuột xuống lần đó, dường như đằng sau có một sức lực nào đó kéo cô lại, cô bất đắc dĩ đành quay đầu lại liếc nhìn, thì thấy bắp chân mình bị Lão Thẩm tóm trong lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt đầy ung dung của Lão Thẩm, cô ngửa mặt lên trời thét dài: Trời ạ, mình bị bại não rùi ư, bị người ta kéo lấy chân ở phía sau thì sao có thể bò ra được! Bò đến sang năm cũng không ra nổi!
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ đành ngoan ngoãn quay lại bên cạnh Lão Thẩm, cúi đầu nói: "Chồng yêu, em biết sai rồi."
Lão Thẩm nâng cằm cô lên, để cho mắt của cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: "Không để em thấy lợi hại như thế nào, cô nhóc em sẽ không biết ngoan ngoãn." Nói xong, bàn tay to của anh phát một cái lên bờ mông trắng muốt của bạn nào đó một cái, tạo ra vô số bọt nước bắt lên cao.
Huhu, thật là đau. Tô Hoa cắn cắn môi, thầm lặng vẽ vòng tròn trong lòng: Lão Thẩm thối, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, mình sẽ trừng trị lão cho ra trò mới được! Lột quần của lão ra, quất vào ‘cậu em nhỏ’ của lão!
Đáng tiếc lúc này, ‘cậu em nhỏ’ đang bị nguyền rủa đã tìm đúng chính xác huyệt động ấm áp, ngay tức khắc liền chui vào, hơn nữa càng chui vào càng cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái dễ chịu, đây chính là điều mà người thường nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn dù có thành quỷ cũng phong lưu’, vừa nãy bị bạn nữ chủ nhân nào đó ngược đãi nên giờ đây nó muốn ra sức hưởng thụ một lần, không đúng, phải là vô số lần, cho đến kiệt lực mới thôi!
Đối với kết cấu cơ thể của nữ chủ nhân, ‘cậu em nhỏ’ đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa, trong huyệt động đó có một cơ quan nho nhỏ, vừa chạm đến sẽ tiết ra chất ngọt ngào của tình yêu, đâu đâu cũng mang theo nguồn điện tăng cường, vừa chạm vào sẽ khiến cho cơ thể người đó như vừa bị điện giật bị kích thích mãnh liệt và hưng phấn. . . .Quả thực ‘cậu em nhỏ’ thuộc như lòng bàn tay!
Cơ thể tinh tế cường tráng của Lão Thẩm nằm sấp trên người Tô Hoa, anh lần lượt ra vào nhiều lần, ‘bạch, bạch, bạch’ lớp nước đánh vỗ giữa hai người, tiếng sóng nước vỗ càng lúc càng nhanh, bọt nước lúc này lại có thêm tác dụng bôi trơn, Tô Hoa không còn cảm thấy đau nữa, mà là một loại cảm giác từ từ được lấp đầy, giống như một chỗ vừa bị thiếu hụt ngay lập tức được lấp kín, nhịp điệu dao động trên người lại là dao động của sự vui vẻ, không thể không thừa nhận nó vô cùng thoải mái, thật kích thích, thì ra là nhịp điệu càng nhanh càng khiến cho nhịp tim của cô cũng tăng theo, cảm giác vừa nóng rực lại vừa kích thích đẩy cô lên thật cao, người này dường như cũng bay lên thật cao. Lão Thẩm đưa cô đến một đỉnh núi khác, thứ đỉnh cao của sự kích thích tột cùng mà cô chưa bao giờ nếm thử. Ngón tay của cô cũng run rẩy theo, quay lại ôm lấy bờ hông săn chắc của Lão Thẩm, cô ngửa đầu lên trong miệng bật ra những âm thanh không thể kiềm chế. Âm thanh đó nghe dường như thật khổ sở, rồi lại vô hạn sung sướng, thứ âm thanh đó dường như vẫn đang nói: Nhanh lên, nhanh lên nữa. . . . . .
Đến khi âm thanh trở nên tăng cao vút, cơ thể cũng đột nhiên mệt lả người, Lão Thẩm đột nhiên rút ra ngoài. Tô Hoa có thể mơ hồ cảm nhận được cạnh đùi mình vừa được tiếp xúc với chất lỏng âm ấm nào đó, nhưng vừa chạm đến liền hòa lẫn vào chung với nước nhanh chóng tan đi, cuối cùng cũng không thể phân biệt rõ đâu là nước đâu là tinh dịch.
Cô hơi hơi hí mắt, thì thấy Lão Thẩm đang chăm chú nhìn mình, chẳng biết tại sao mặt tự nhiên đỏ mặt. Sau đó mới nghĩ lại: Đã là vợ chồng rồi, còn ngượng ngùng cái quái gì! Khi không làm yếu đi khí thế của mình!
Lão Thẩm đều nhìn thấy hết những vẻ mặt nho nhỏ đó của cô, nhưng chỉ cười khẽ: "Cô bé ngốc này, nhiều lúc chỉ muốn xé nhỏ em ra nhét vào trong tim, muốn dốc hết sức mà giày vò em một phen."
Tô Hoa bĩu môi, bày tỏ sự không phục. Thế nhưng khi nghe lời tiếp theo thì khóe miệng giống như kem bị tan chảy, yếu ớt cười lén. Lão Thẩm nói: "Nhưng mà thật là không đành lòng à."
Cô không nén nổi cười rộ lên: "Thế này thì còn tạm được."
Tiếng nói vừa dứt chưa được bao lâu, khóe môi Lão Thẩm lại cong lên: "Bởi vì, nếu xé nhỏ em ra rồi thì lần sau không được ăn nữa, cho nên anh đâu thể đành lòng làm thế!"
"Lão Thẩm thối tha, đồ dâm tặc đáng chết. . . ." Trong phòng tắm vang lên những tiếng kêu đè nén hừng hực lửa giận.
Vì vậy lại là một lần thực lực cách xa, hồi kèn lệnh cho kết cục đã được định sẵn của chiến dịch vang lên.
**
Đối lập rõ rệt với bầu không khí kích tình cuồng nhiệt của hai người này chính là nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nhã được đưa vào bệnh viện, trong bệnh viện ngoại trừ Tiếu Đại Sơn và Tiếu Giai đến thăm bệnh còn có một thiếu niên mặc bộ quần áo màu đen. Thiếu niên mặt mày trầm lặng không nói gì chỉ liếc nhìn Tiếu Văn Nhã rồi lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô ta ký tên.
Khóe miệng Tiếu Văn Nhã cười lạnh, may mắn là cô ta bị thương tay trái, dùng tay phải ký tên cũng không có vấn đề gì. Cô ta soàn soạt ký vài nét xong, sau đó ném cho thiếu niên mặc áo đen, lạnh lùng nói: "Chuyện này nhất định phải xử lý thật tốt cho tôi, tôi muốn cái tên họ Thẩm kia thân bại danh liệt!" Tiếng cười của cô trong căn phòng bệnh duy chỉ có tràn ngập mùi thuốc quanh quẩn thật lâu.
Thiếu niên mặc áo đen xách theo cặp tài liệu đi ra ngoài, đóng cửa lại thật kỹ, sau khi đi ra khỏi bệnh viện hắn chợt nhảy cẩng lên làm một động tác "YES", cười giống hệt như một kẻ điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.