Chương 34: Trâu già gặm cỏ non (16)
Quan Tĩnh
30/12/2013
Sau khi lão bà bà về đến nhà liền kêu quản gia sắp xếp chuẩn bị một ít quần áo, quản gia không nói tiếng nào, trực tiếp xách một túi hành lý đi ra ngoài.
Tô Tô cũng đi theo ra ngoài, vẻ mặt có chút đau xót: "Bác, Tiểu Khả mới vừa gọi cho con, bác cứ yên tâm đi đi, con sẽ trông nhà."
Lão bà bà liếc mắt nhìn cô một cái: "Ai nói già này phải đi?"
Cảm giác này có thể hình dung như sau, thời tiết vốn là trời quang mây tạnh, mặt trời ấm áp chiếu sáng cả một vùng, tất cả đều sáng chói rõ ràng, đột nhiên sấm chớp ầm ầm, mây đen kéo tới, thanh âm giống như là sắp đón một cơn mưa lớn? Chạy trời cũng không khỏi, mưa sắp dội lên đầu của Tô Tô rồi, lòng của cô cũng vỡ thành từng mãnh. Còn tưởng rằng có thể thoát khỏi “Ma trảo” của bác được vài ngày, thì ra là. . . . . .
Cô trấn định tâm tình, cố gắng không để sự thất vọng lộ ra ngoài mặt, mỉm cười nói: "Vậy bác kêu quản gia chuẩn bị quần áo lại là quần áo dùng để đi du lịch là sao?"
Cô nhìn qua cửa sổ thấy bầu trời mờ tối ở bên ngoài, tiếp tục cố gắng thể hiện biểu tình của mình sao cho thật “văn vẻ”: Oa, ngắm trăng à, thật là lãng mạn a, về sau khi mặc quần áo giống như mang cả một bầu trời sao. . . . . . Rất dễ nhận thấy, cô thật cảm thấy ghê tởm chính mình.
Bác cũng không thể kiềm chế mà mở miệng cười, nhưng nụ cười của bà rất nhanh biến mất, bà cầm cây gậy trong tay vung lên, trực tiếp quất vào mông của Tô Tô, pằng một tiếng nghe rất rõ a. Bà nói: "Tôi là kêu Quản gia chuẩn bị quần áo cho cô cùng Tiếu Ngu."
Tô Tô che cái mông, nghe nói như thế thậm chí đã quên kêu đau: "À?"
Lão Thẩm từ trên lầu đi xuống, hắn mỉm cười nhìn nhìn Tô Hoa: Nha đầu này muốn đấu với lão bà bà, vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm đâu.
Thì ra là lão bà bà đã dự tính hết mọi chuyện, từ đây đến lễ mừng năm mới còn một tháng nữa, vừa đúng lúc Tô Hoa thi kết thúc cuối kỳ, cho nên muốn sắp xếp cho hai người đi hưởng tuần trăng mật, nếu ra nước ngoài thì không làm kịp visa, cho nên tốt nhất là tìm một nơi nào đó lãng mạn một chút để hai người đi du lịch —— Thượng Hải là lựa chọn hàng đầu.
Lão bà bà cố ý hỏi một câu: "Tiếu Ngu, Thượng Hải con tương đối quen thuộc, đưa Tiểu Hoa đi qua đó du lịch, thuận tiện đi thăm bạn bè luôn."
Tô Tô quay đầu lại, nhìn Lão Thẩm một cái, phát hiện hắn giống như đang ngẩn người. Vì vậy nhẹ khiều hắn một cái, nhắc nhở: "Nghĩ gì thế, bác đang hỏi anh kìa."
Lão Thẩm kịp phản ứng, khẽ mỉm cười: "Bác, công ty con có chút việc, đợi xử lý xong rồi hãy nói. Quản gia, mang bác lên lầu nghỉ ngơi đi."
Bác còn muốn nói điều gì, đáng tiếc quản gia đã trung thực dắt díu lấy bà, bà cũng không muốn dây dưa, phối hợp với quản giá lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh trở lại, Tô Tô có chút không giải thích được nhìn Lão Thẩm một cái, chỉ thấy bộ dáng ngẩn ngơ của hắn. Dù có là người ngu ngốc thế nào cũng có thể cảm thấy, bên trong này nhất định là có ẩn tình, giống như, dường như, đại khái hắn có chuyện gì đó liên quan đến địa danh được nhắc tới? Chẳng lẽ quá khứ của Lão Thẩm thật sự có quan hệ với nơi đó?
Buổi tối, Lão Thẩm ở phòng sách, Tô Tô một mình ở phòng ngủ rất khó chịu. Tay chân của cô đến mùa đông rất là lạnh lẽo, buổi tối càng thêm lạnh hơn, trước kia còn độc thân thì không cảm thấy gì, kể từ khi ngủ chung với Lão thẩm, cô thường xuyên dùng thân nhiệt của hắn sưởi ấm đôi tay của mình, điều này dần dần thành thói quen. Hôm nay nằm một mình ở trên giường, khiến Tô Tô cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Nửa đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, cô chỉ có thể ôm chăn đi khắp nơi tìm Lão Thẩm, lại không dám mở đèn, lo lắng sẽ quấy rầy quản gia cùng người làm nghỉ ngơi vì vậy một người thì ở trong phòng, còn một người thì đi lung tung tìm kiếm.
Phòng sách, không thấy, phòng tắm, trống không, phòng xem phim, hắt ra ánh sáng yếu ớt, bên trong đang chiếu bộ phim trắng đen nói về những năm 70, Tô Tô rốt cuộc an tâm: thì ra là Lão Thẩm đang nhớ về điện ảnh thửa xưa. Cô giống như một kẻ trộm nhỏ giọng kêu: "Lão Thẩm, em không thấy anh, anh lên tiếng đi."
Không có âm thanh trả lời, cô nghĩ: Không lẽ Lão Thẩm chơi trò trốn tìm, thật là ngây thơ. Vì vậy cô đưa tay sờ sờ. Thật xấu hổ, ánh mắt của cô buổi tối không được tốt lắm, buổi tối khuya càng thêm không thấy rõ. Chỉ có thể quỳ trên mặt đất, bình thường “Thầy Bói Xem Voi” sờ đến đâu sẽ biết đến đó. Ngắn ngủn mấy phút giống như mấy giờ dài đằng đẵng, cô trúng chiêu nhiều lần, lúc thì đầu va vào vách tường, lúc thì chân phải đá chân trái, hoặc là. . . . . . Nói một cách khoa trương quả thực là vết thương chồng chất a! Cô thề, nếu để cho cô tìm được Lão Thẩm, nhất định lột da hắn gặm cốt nhục của hắn!
Đáng tiếc điều làm cô hốt hoảng chính là, Lão Thẩm không có ở đây, phim đang chiếu, nhưng người thì không có ở đây, hắn rốt cuộc ở đâu? Sau lần từ ba lần mò tìm kiếm, Tô Tô chợt hoảng hốt đứng dậy. Giống như có ai đó bên cạnh, nhưng cô lại không thấy được, cảm giác lạnh lạnh ở sau ót. Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua, khiến một người không sợ trời không sợ đất như cô chợt sợ hãi, cô rất muốn ném đồ vật? Bởi vì nơi này rất tối, cô lại phát hiện một chuyện thật sự rất đáng sợ—— cô rất…. rất sợ tối!
Mỗi khi giật mình thức dậy vào đêm khuya để đi nhà cầu, cô có cảm giác có vật bẩn đi theo phía sau lưng, hoặc là mỗi lần đi rửa tay cũng cảm thấy có một đôi tay đột nhiên vươn ra, hay là mỗi lần đi nhà cầu xong đều lấy tốc độ thần tốc chạy như bay ra ngoài sợ cửa đột nhiên bị khóa lại!
Lần này vì ra ngoài tìm Lão Thẩm, vô tình lại quên mất điểm này, thật ra thì —— Lão Thẩm đang ở trong nhà, hắn nghĩ đến lúc đi ngủ tự nhiên sẽ trở về phòng.
Tóc gáy trên người dựng lên, Tô Tô cố gắng bò dậy thật nhanh, hướng phòng ngủ đi đến. Rất sợ phía sau có ai đó đuổi theo, giờ phút này trong óc thỉnh thoảng lại lướt qua một bóng dáng mặc áo trắng, càng lúc càng cảm thấy âm khí phát ra bốn phía rồi. Cánh cửa đang ở trước mắt, cô có một chút kích động, chợt bổ nhào về phía trước ——
Thế giới nổ tung, rầm —— một tiếng động vang động phía sau, tiểu nha đầu đầu bốc lên thấy toàn là sao với sao, thảm nhất là sau đó cái đầu nhỏ từ từ tê rần rần.
Hình như là. . . . . . Thời điểm mắt đang ngắm chính xác phương hướng thì xảy ra chút vấn đề! Cửa ở một hướng khác.
Cô nhìn về phía cánh cửa, nơi đó hình như có một bóng dáng vừa lướt qua, yên tĩnh nhẹ nhàng, cô chợt nhớ lại bộ phim kinh dị trên tivi hồi xửa hồi xưa nào đó. Cảm giác sống lưng bắt đầu ớn lạnh, tiếng kêu giống như mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể vội vàng lại hướng về phía vách tường lần mò bước đi, trong lòng suy nghĩ—— Ngất xỉu thì sẽ không biết gì hết, cũng sẽ không còn run sợ.
Nhanh chóng tiến về cánh cửa, Tô Tô đụng phải một bức tường ngăn cản. Nhìn thấy tiểu nha đầu này cả người run rẩy, mắt thì nhắm chặt không dám mở ra. Nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng cả người cô vô cùng lạnh, mà hình như là toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì, sao không ở phòng ngủ nghĩ ngơi, lại chạy qua đây quậy cái gì?"
Cô ngỡ rằng mình bị ma bắt được, cho nên hy vọng mình mau ngất đi, giờ phút này đầu óc của cô chậm hết nửa nhịp, nhưng cuối cùng cô phật biệt được rồi, vì vậy chầm chậm mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn trước mắt giử chặt lấy mình, cô cẩn thận phân biệt: Lão Thẩm!
Cảm giác đầu tiên là: Thật tốt, không phải ma! Ý nghĩ thứ hai là: Anh được đấy! Động tác thứ ba là: Vung một quyền hướng đến bụng Lão Thẩm!
Động tác liên tiếp làm liền một mạch, chỉ trong một cái chớp mắt. Vì vậy, khi Lão Thẩm chuẩn bị ôm cô trở về phòng, hắn căn bản không ý thức được cô sẽ đánh mình một quyền, chỉ là lấy tốc độ của hắn vẫn là có thể tránh thoát, nhưng hắn chỉ đứng ở tại chỗ, mạnh mẽ hứng chịu một quyền của cô.
Sức mạnh của quyền đó quả thật không nhỏ, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc tức giận, sợ hãi, lo lắng và nhiều tâm tình khác.
Chân mày Lão Thẩm cũng không nhíu lại, hỏi: "Còn sức để đánh sao?"
"Lạnh chết em, mau ôm em trở về phòng." Tô Tô nói xong, tự giác vòng tay lên cổ Lão Thẩm, chờ hắn ôm mình, sau đó không khách khí đem bàn tay đóng băng của mình luồn vào trong vòm ngực ấm áp của Lão Thẩm.
Cảm giác ấm áp truyền vào tay, làm cả người cô thả lỏng, tâm tình cũng trở lại bình thường.
Trãi qua khoảng thời gian hơn mười phút ở nơi này, Tô Hoa thu hoạch không ít. Đầu tiên là thương tích đầy mình, tiếp theo là luyện tập được sự dẻo dai và kiên cường của trái tim—— Sau này có thể nếm thử cảm giác vô nhà ma chơi đùa rồi, còn nữa phát hiện chồng của mình, cái người đàn ông tên Thẩm Tiếu Ngu này, nhất định là có một nổi đau không muốn người khác biết. Tại sao? Tô Hoa chỉ có thể trả lời: Đó là trực giác của phụ nữ!
Mà nhiệm vụ sau này của cô chính là dùng lửa nhiệt tình để xua tan nổi đau đó, chỉ là, nhiệm vụ này hình như có chút gian nan. . . . . .
Tối nay, Lão Thẩm ôm người phụ nữ của mình, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm. Sau khi nữ chủ nhân ngủ say, hắn nhẹ nhàn bước xuống giường, lấy hộp y tế thoa thuốc mỡ vào trán của cô, động tác cẩn thận giống như là bác sĩ đang tiến hành ca phẫu thuật tinh vi, không dám có một chút lơ là. Tối hôm nay, bởi vì nhớ lại một chút chuyện xưa, hắn phiền lòng không ngủ được, sợ ở trên giường lăn qua lăn lại sẽ đánh thức cô, cho nên đến phòng chiếu phim xem một đoạn phim câm. Nhưng mới xem một nửa lại muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc, kết quả lúc trở lại phát hiện xa xa có một người đang bò qua bò lại ở trong rạp chiếu phim, sau đó cửa lớn không đi mà lại đâm đầu vào tường.
Hắn dở khóc dở cười, lúc ấy liền suy nghĩ: Nha đầu ngốc này không phải là mắc bệnh quáng gà chứ?
Quan sát cô thêm một hồi hắn phát dáng vẻ hoảng sợ của cô, còn có lúc cô ngây ngốc khi gặp khó khăn, hắn lại có thêm một ý nghĩ: Nha đầu ngốc này không phải là đang sợ ma chứ?
. . . . . .
Thế nhưng nhờ sự khuấy động của Tô Hoa lại làm cho hắn không có hơi sức để nhớ về quá khứ, ngược lại có một loại cảm giác rất thân thiết rất ấm áp. Hắn nghĩ lại, một nha đầu vừa nhát gan lại bị bệnh quáng gà nhạy bén phát hiện mình không ở bên cạnh, lại dám vượt qua sợ hãi trong lòng ra ngoài tìm mình. Không phải là yêu thì là vì cái gì?
Lão Thẩm đưa tay, vén sợi tóc trước trán của cô, nhất thời động tình, hôn xuống.
**
Khiến lão bà bà không ngờ nhất chính là, đứa nhỏ Tiếu Ngu này đồng ý đi Thượng Hải, bà vô cùng thắc mắc, không biết tối qua đứa nhỏ Tô Hoa này đến cuối cùng là làm cái gì, làm cho Tiếu Ngu giống như là được ăn mật đường? Chẳng lẽ là tối qua trên giường quá kịch liệt? Chỉ là lão bà bà không có thời gian tìm tòi nghiên cứu chuyện này, bởi vì bà còn phải đi Phương gia thăm ông bạn già. Mặc dù bà không ở lại Phương gia, nhưng mỗi ngày nhín chút thời gian đi ông là chuyện phải làm.
Tháng giêng năm nay, thời tiết trong xanh, không gió. Thượng Hải cũng không có gì đặt biệt ngoài trừ sự xuất hiện của một đôi nam nữ, người nam mặc quần áo màu đen, cao lớn, trầm ổn. Liếc mắt nhìn hắn một cái không có gì đặc biệt, nhưng quan sát cẩn thận, người hắn tỏa ra toàn là mùi tiền —— Người phụ nữ bên cạnh nói như vậy. Còn người phụ nữ một thân áo đầm lông nhung màu đỏ, bên ngoài được che bằng một cái khẩu trang màu đen, cùng người nam hình như là tình nhân. Vóc người của cô cao gầy, khí phách rất xuất chúng, Quốc Sắc Thiên Hương, Chim Sa Cá Lặn, người gặp người thích —— Người nam bên cạnh đánh giá như vậy.
Nhất thời, người phụ nữ cười rạng rỡ như là một đóa hoa, khóe mắt nhếch lên, giống như đang nói..., "Lão Thẩm, anh quả nhiên rất có nhãn lực, điều này cũng bị anh phát hiện."
Trong lúc hai người nói chuyện, có một đám người đi tới, dẫn đầu là một người nữ, cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, phía sau của cô đi theo hơn mười người thanh niên một thân mặc tây trang màu đen.
Tình cảnh này có điểm giống 《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》, hậu nhân phái Cổ Mộ cùng với phái Cái Bang, huynh đệ túm tụm ra sân.
Mà làm cho người ta giật mình chính là, cô gái kia rất khí phách quét mắt nhìn Lão Thẩm một cái, cười to: "Thẩm Tiếu Ngu, cuối cùng anh cũng trở lại, hoan nghênh!" Nói xong, cô giang hai cánh tay, hướng về phía Lão Thẩm chạy tới —— Bộ dáng kia có ý nghĩa là muốn ôm?
Tô Tô bước lên một bước, đứng ở trước mặt Lão Thẩm, sau đó mạnh mẽ hứng chịu cái ôm của cô gái. Cô gái này thật là nóng tình quá, sức lực thật là mạnh, Tô Tô bất ngờ đứng không vững, ngã vào trên người Lão Thẩm đang đứng phía sau.
Vì vậy ba người liền bày ra bộ dạng như cái bánh hamburger, mà Tô Tô dường như chính là miếng chân giò hun khói nằm giữa!
Cô gái kia lúc này mới phát hiện Tô Tô, ánh mắt cô không thiện cảm quan sát Tô Tô, nhìn đi nhìn lại, sau đó lại vòng tới vòng lui. Cô so với Tô Tô lùn hơn nửa cái đầu, vì vậy thời điểm cô nhìn Tô Tô là ở góc 45 độ từ dưới nhìn lên.
Làm cho người ta thật lòng muốn hỏi một câu: Em gái, có mệt không? Cô không mệt, nhưng tôi rất mệt a.
Cô gái vòng vo vài vòng cuối cùng dừng lại, đứng lại trước mặt vợ chồng Thẩm thị, cười to: "Thẩm Tiếu Ngu, đây chính là vợ anh? Khó trách ba em nói mắt anh bây giờ so với người mù cũng không khác nhau lắm!"
Một cô gái so với mình con nhỏ hơn gọi thẳng tên của Lão Thẩm không nói, còn tùy ý phán xét Lão Thẩm tốt xấu, cô dựa vào cái gì? Tô Tô nhìn Lão Thẩm một cái, phát hiện hắn lại không có ý phản bác. Thật đúng là, thúc có thể nhịn, nhưng thím không thể nhịn vậy.
Vì vậy Thẩm phu nhân hắng giọng : "Khụ khụ, khụ khụ. . . . . ."
Cô gái đem tầm mắt rơi vào trên người cô, nhíu mày, cong miệng: "Cô muốn nói gì? Nói!"
Thẩm phu nhân đưa tay, nhanh nhẹn nhưng chuẩn xác nắm được gương mặt của cô gái, dùng sức xoa nắn, vẻ mặt lại dịu dàng không như lời: "Cô gái thật đáng yêu, nói cho dì nghe, em tên là gì, năm nay mấy tuổi? Ba đâu rồi, sao lại để một mình em mang theo một đám người đi ra ngoài thế kia?"
Cô vừa nói xong, sau lưng có mấy người đàn ông mặc tây trang đen khóe miệng có một góc vô cùng nhỏ hơi cong lên, nhưng là rất nhanh, bọn họ lại khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, còn lấy ánh mắt quét chung quanh một vòng, giống như là thăm dò chung quanh xem có ai phát hiện vẻ mờ ám trên mặt mình không.
Cô gái cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vùng vẫy đứng lên: "Buông tay, 01, 02, 03, mau đem người phụ nữ điên này kéo ra!"
Trước khi những người đàn ông mặc tay trang đen ra tay, Thẩm phu nhân đã đi trước một bước buông lỏng tay ra, lông mày khẽ nhúc nhích, cười nói: "Còn nhỏ tuổi mà tính khí lại rất lớn, cô gái, em vẫn chưa trả lời dì vấn đề này? Ba em không dạy em, phải trả lời câu hỏi của người lớn à, em gái không muốn trả lời sao? Chậc chậc. . . . . ."
Mắt của cô gái cũng muốn trừng ra ngoài rồi, cô rống giận: "Em gái nhà cô! Lão nương mười tám tuổi rồi, dì em gái nhà cô, không phải là so với tôi cô chỉ lớn hơn vài tuổi ư, giả bộ già cái gì!"
Lão Thẩm cũng cười, đưa tay đem Tô Tô kéo đến bên cạnh mình, thần sắc lạnh nhạt nhìn cô gái, nói: "Được rồi, Nhất Nhất, em trở về trước đi, anh cùng Tô Tô sắp xếp xong sẽ đến nhà chào hỏi."
Cô gái được gọi là Nhất Nhất, quật cường mang một chút mong ngóng: "Không, tôi muốn dẫn các ngươi về nhà ngay lập tức! 01 đến 20, lên cho tôi, đem hai người kia mang về, không hoàn thành nhiệm vụ, tôi đánh chết các người!"
Hiển nhiên đây là sự cưng chiều dẫn đến làm hư cô gái, mặc dù Tô Hoa rất có hứng thú đùa với cô, nhưng thời điểm này hình như không thích hợp. Nhìn hai mươi người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng từng bước một tiến tới gần, Tô Hoa hỏi Lão Thẩm bên cạnh: "Anh nhắm đối phó được mấy người?"
Vào thời khắc khẩn trương này, Lão Thẩm lại đưa tay gõ nhẹ vào trên đỉnh đầu của cô hai cái, giọng nói dịu dàng: "Nha đầu ngốc, em còn muốn đánh nhau à?"
Tô Tô quay đầu lại, không biết vì sao hai mắt đen thui, cái gì nhìn cũng không thấy. . . . . .
Ôm thân thể mềm nhũn của Tô Tô, sắc mặt Lão Thẩm từ từ trở nên lạnh, hắn tỉnh táo lên tiếng: "Xem ra các người muốn ra tay ở sân bay sao? Người ở đây nhiều như vậy, không sợ trêu chọc tới người không nên trêu chọc sao?"
Nhất Nhất cũng thu hồi vẻ đanh đá, thanh âm trầm thấp không ít: "Nếu anh ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi cần động thủ sao? Thẩm Tiếu Ngu, muốn anh trở về nhà thôi mà, anh có cần phải thể hiện thái độ thù địch đó sao?" Thấy trên mặt Thẩm Tiếu Ngu dãn ra đôi chút, Nhất Nhất tiếp tục, "Đừng quên bây giờ anh còn mang theo một túi quần áo, dù anh có giỏi thế nào cũng không chống đỡ được lâu, cho nên, đừng lãng phí thời gian lẫn nhau, lên xe thôi." Chỉ thấy một chiếc dừng cách đó không xa, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Tình thế trước mắt không đồng ý không được, thôi được, trước sau gì cũng phải gặp mặt, Lão Thẩm ôm ngang người Tô Hoa, lên xe. Xe chuyên chọn đường nhỏ ít người mà đi, nhìn như rêu rao kì thực rất bí mật. Người lái xe kỹ thuật rất tốt, rẽ đông rẽ tây ngoặt vào trong hẻm nhỏ, xem ra là được đào tạo rất chuyên nghiệp.
Nằm ở trong ngực Lão Thẩm, mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng giờ phút này đầu Tô Hoa vẫn như chong chóng xoay tròn: Mới vừa rồi là Lão Thẩm ra tay? Mẹ nó, hắn xuống tay cũng quá nặng, thiếu chút nữa ngất luôn rồi!
Cũng may không ngất đi, mới nghe được đối thoại giữa bọn họ, nhưng nghe xong cũng không hiểu lắm, chỉ là có một chút có thể hiểu: Cô gái này giả bộ! Mẹ kiếp, cô ta rốt cuộc là nhân vật gì, chẳng lẽ là quái vật đánh không chết?
Xe đang chạy lắc lư, không lẽ gần đến nơi Lão Thẩm ở trước đây?
Tô Tô có chút mong đợi, bởi vì đây rất có thể là nguồn ngốc nổi đau của Lão Thẩm. Cái gọi là chữa bệnh chữa tận gốc, có lẽ, chuyến đi này này có thể giúp Lão Thẩm thoát khỏi bóng ma của quá khứ, sung sướng hoạt bát đứng lên!
Tô Tô cũng đi theo ra ngoài, vẻ mặt có chút đau xót: "Bác, Tiểu Khả mới vừa gọi cho con, bác cứ yên tâm đi đi, con sẽ trông nhà."
Lão bà bà liếc mắt nhìn cô một cái: "Ai nói già này phải đi?"
Cảm giác này có thể hình dung như sau, thời tiết vốn là trời quang mây tạnh, mặt trời ấm áp chiếu sáng cả một vùng, tất cả đều sáng chói rõ ràng, đột nhiên sấm chớp ầm ầm, mây đen kéo tới, thanh âm giống như là sắp đón một cơn mưa lớn? Chạy trời cũng không khỏi, mưa sắp dội lên đầu của Tô Tô rồi, lòng của cô cũng vỡ thành từng mãnh. Còn tưởng rằng có thể thoát khỏi “Ma trảo” của bác được vài ngày, thì ra là. . . . . .
Cô trấn định tâm tình, cố gắng không để sự thất vọng lộ ra ngoài mặt, mỉm cười nói: "Vậy bác kêu quản gia chuẩn bị quần áo lại là quần áo dùng để đi du lịch là sao?"
Cô nhìn qua cửa sổ thấy bầu trời mờ tối ở bên ngoài, tiếp tục cố gắng thể hiện biểu tình của mình sao cho thật “văn vẻ”: Oa, ngắm trăng à, thật là lãng mạn a, về sau khi mặc quần áo giống như mang cả một bầu trời sao. . . . . . Rất dễ nhận thấy, cô thật cảm thấy ghê tởm chính mình.
Bác cũng không thể kiềm chế mà mở miệng cười, nhưng nụ cười của bà rất nhanh biến mất, bà cầm cây gậy trong tay vung lên, trực tiếp quất vào mông của Tô Tô, pằng một tiếng nghe rất rõ a. Bà nói: "Tôi là kêu Quản gia chuẩn bị quần áo cho cô cùng Tiếu Ngu."
Tô Tô che cái mông, nghe nói như thế thậm chí đã quên kêu đau: "À?"
Lão Thẩm từ trên lầu đi xuống, hắn mỉm cười nhìn nhìn Tô Hoa: Nha đầu này muốn đấu với lão bà bà, vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm đâu.
Thì ra là lão bà bà đã dự tính hết mọi chuyện, từ đây đến lễ mừng năm mới còn một tháng nữa, vừa đúng lúc Tô Hoa thi kết thúc cuối kỳ, cho nên muốn sắp xếp cho hai người đi hưởng tuần trăng mật, nếu ra nước ngoài thì không làm kịp visa, cho nên tốt nhất là tìm một nơi nào đó lãng mạn một chút để hai người đi du lịch —— Thượng Hải là lựa chọn hàng đầu.
Lão bà bà cố ý hỏi một câu: "Tiếu Ngu, Thượng Hải con tương đối quen thuộc, đưa Tiểu Hoa đi qua đó du lịch, thuận tiện đi thăm bạn bè luôn."
Tô Tô quay đầu lại, nhìn Lão Thẩm một cái, phát hiện hắn giống như đang ngẩn người. Vì vậy nhẹ khiều hắn một cái, nhắc nhở: "Nghĩ gì thế, bác đang hỏi anh kìa."
Lão Thẩm kịp phản ứng, khẽ mỉm cười: "Bác, công ty con có chút việc, đợi xử lý xong rồi hãy nói. Quản gia, mang bác lên lầu nghỉ ngơi đi."
Bác còn muốn nói điều gì, đáng tiếc quản gia đã trung thực dắt díu lấy bà, bà cũng không muốn dây dưa, phối hợp với quản giá lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh trở lại, Tô Tô có chút không giải thích được nhìn Lão Thẩm một cái, chỉ thấy bộ dáng ngẩn ngơ của hắn. Dù có là người ngu ngốc thế nào cũng có thể cảm thấy, bên trong này nhất định là có ẩn tình, giống như, dường như, đại khái hắn có chuyện gì đó liên quan đến địa danh được nhắc tới? Chẳng lẽ quá khứ của Lão Thẩm thật sự có quan hệ với nơi đó?
Buổi tối, Lão Thẩm ở phòng sách, Tô Tô một mình ở phòng ngủ rất khó chịu. Tay chân của cô đến mùa đông rất là lạnh lẽo, buổi tối càng thêm lạnh hơn, trước kia còn độc thân thì không cảm thấy gì, kể từ khi ngủ chung với Lão thẩm, cô thường xuyên dùng thân nhiệt của hắn sưởi ấm đôi tay của mình, điều này dần dần thành thói quen. Hôm nay nằm một mình ở trên giường, khiến Tô Tô cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Nửa đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, cô chỉ có thể ôm chăn đi khắp nơi tìm Lão Thẩm, lại không dám mở đèn, lo lắng sẽ quấy rầy quản gia cùng người làm nghỉ ngơi vì vậy một người thì ở trong phòng, còn một người thì đi lung tung tìm kiếm.
Phòng sách, không thấy, phòng tắm, trống không, phòng xem phim, hắt ra ánh sáng yếu ớt, bên trong đang chiếu bộ phim trắng đen nói về những năm 70, Tô Tô rốt cuộc an tâm: thì ra là Lão Thẩm đang nhớ về điện ảnh thửa xưa. Cô giống như một kẻ trộm nhỏ giọng kêu: "Lão Thẩm, em không thấy anh, anh lên tiếng đi."
Không có âm thanh trả lời, cô nghĩ: Không lẽ Lão Thẩm chơi trò trốn tìm, thật là ngây thơ. Vì vậy cô đưa tay sờ sờ. Thật xấu hổ, ánh mắt của cô buổi tối không được tốt lắm, buổi tối khuya càng thêm không thấy rõ. Chỉ có thể quỳ trên mặt đất, bình thường “Thầy Bói Xem Voi” sờ đến đâu sẽ biết đến đó. Ngắn ngủn mấy phút giống như mấy giờ dài đằng đẵng, cô trúng chiêu nhiều lần, lúc thì đầu va vào vách tường, lúc thì chân phải đá chân trái, hoặc là. . . . . . Nói một cách khoa trương quả thực là vết thương chồng chất a! Cô thề, nếu để cho cô tìm được Lão Thẩm, nhất định lột da hắn gặm cốt nhục của hắn!
Đáng tiếc điều làm cô hốt hoảng chính là, Lão Thẩm không có ở đây, phim đang chiếu, nhưng người thì không có ở đây, hắn rốt cuộc ở đâu? Sau lần từ ba lần mò tìm kiếm, Tô Tô chợt hoảng hốt đứng dậy. Giống như có ai đó bên cạnh, nhưng cô lại không thấy được, cảm giác lạnh lạnh ở sau ót. Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua, khiến một người không sợ trời không sợ đất như cô chợt sợ hãi, cô rất muốn ném đồ vật? Bởi vì nơi này rất tối, cô lại phát hiện một chuyện thật sự rất đáng sợ—— cô rất…. rất sợ tối!
Mỗi khi giật mình thức dậy vào đêm khuya để đi nhà cầu, cô có cảm giác có vật bẩn đi theo phía sau lưng, hoặc là mỗi lần đi rửa tay cũng cảm thấy có một đôi tay đột nhiên vươn ra, hay là mỗi lần đi nhà cầu xong đều lấy tốc độ thần tốc chạy như bay ra ngoài sợ cửa đột nhiên bị khóa lại!
Lần này vì ra ngoài tìm Lão Thẩm, vô tình lại quên mất điểm này, thật ra thì —— Lão Thẩm đang ở trong nhà, hắn nghĩ đến lúc đi ngủ tự nhiên sẽ trở về phòng.
Tóc gáy trên người dựng lên, Tô Tô cố gắng bò dậy thật nhanh, hướng phòng ngủ đi đến. Rất sợ phía sau có ai đó đuổi theo, giờ phút này trong óc thỉnh thoảng lại lướt qua một bóng dáng mặc áo trắng, càng lúc càng cảm thấy âm khí phát ra bốn phía rồi. Cánh cửa đang ở trước mắt, cô có một chút kích động, chợt bổ nhào về phía trước ——
Thế giới nổ tung, rầm —— một tiếng động vang động phía sau, tiểu nha đầu đầu bốc lên thấy toàn là sao với sao, thảm nhất là sau đó cái đầu nhỏ từ từ tê rần rần.
Hình như là. . . . . . Thời điểm mắt đang ngắm chính xác phương hướng thì xảy ra chút vấn đề! Cửa ở một hướng khác.
Cô nhìn về phía cánh cửa, nơi đó hình như có một bóng dáng vừa lướt qua, yên tĩnh nhẹ nhàng, cô chợt nhớ lại bộ phim kinh dị trên tivi hồi xửa hồi xưa nào đó. Cảm giác sống lưng bắt đầu ớn lạnh, tiếng kêu giống như mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể vội vàng lại hướng về phía vách tường lần mò bước đi, trong lòng suy nghĩ—— Ngất xỉu thì sẽ không biết gì hết, cũng sẽ không còn run sợ.
Nhanh chóng tiến về cánh cửa, Tô Tô đụng phải một bức tường ngăn cản. Nhìn thấy tiểu nha đầu này cả người run rẩy, mắt thì nhắm chặt không dám mở ra. Nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng cả người cô vô cùng lạnh, mà hình như là toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì, sao không ở phòng ngủ nghĩ ngơi, lại chạy qua đây quậy cái gì?"
Cô ngỡ rằng mình bị ma bắt được, cho nên hy vọng mình mau ngất đi, giờ phút này đầu óc của cô chậm hết nửa nhịp, nhưng cuối cùng cô phật biệt được rồi, vì vậy chầm chậm mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn trước mắt giử chặt lấy mình, cô cẩn thận phân biệt: Lão Thẩm!
Cảm giác đầu tiên là: Thật tốt, không phải ma! Ý nghĩ thứ hai là: Anh được đấy! Động tác thứ ba là: Vung một quyền hướng đến bụng Lão Thẩm!
Động tác liên tiếp làm liền một mạch, chỉ trong một cái chớp mắt. Vì vậy, khi Lão Thẩm chuẩn bị ôm cô trở về phòng, hắn căn bản không ý thức được cô sẽ đánh mình một quyền, chỉ là lấy tốc độ của hắn vẫn là có thể tránh thoát, nhưng hắn chỉ đứng ở tại chỗ, mạnh mẽ hứng chịu một quyền của cô.
Sức mạnh của quyền đó quả thật không nhỏ, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc tức giận, sợ hãi, lo lắng và nhiều tâm tình khác.
Chân mày Lão Thẩm cũng không nhíu lại, hỏi: "Còn sức để đánh sao?"
"Lạnh chết em, mau ôm em trở về phòng." Tô Tô nói xong, tự giác vòng tay lên cổ Lão Thẩm, chờ hắn ôm mình, sau đó không khách khí đem bàn tay đóng băng của mình luồn vào trong vòm ngực ấm áp của Lão Thẩm.
Cảm giác ấm áp truyền vào tay, làm cả người cô thả lỏng, tâm tình cũng trở lại bình thường.
Trãi qua khoảng thời gian hơn mười phút ở nơi này, Tô Hoa thu hoạch không ít. Đầu tiên là thương tích đầy mình, tiếp theo là luyện tập được sự dẻo dai và kiên cường của trái tim—— Sau này có thể nếm thử cảm giác vô nhà ma chơi đùa rồi, còn nữa phát hiện chồng của mình, cái người đàn ông tên Thẩm Tiếu Ngu này, nhất định là có một nổi đau không muốn người khác biết. Tại sao? Tô Hoa chỉ có thể trả lời: Đó là trực giác của phụ nữ!
Mà nhiệm vụ sau này của cô chính là dùng lửa nhiệt tình để xua tan nổi đau đó, chỉ là, nhiệm vụ này hình như có chút gian nan. . . . . .
Tối nay, Lão Thẩm ôm người phụ nữ của mình, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm. Sau khi nữ chủ nhân ngủ say, hắn nhẹ nhàn bước xuống giường, lấy hộp y tế thoa thuốc mỡ vào trán của cô, động tác cẩn thận giống như là bác sĩ đang tiến hành ca phẫu thuật tinh vi, không dám có một chút lơ là. Tối hôm nay, bởi vì nhớ lại một chút chuyện xưa, hắn phiền lòng không ngủ được, sợ ở trên giường lăn qua lăn lại sẽ đánh thức cô, cho nên đến phòng chiếu phim xem một đoạn phim câm. Nhưng mới xem một nửa lại muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc, kết quả lúc trở lại phát hiện xa xa có một người đang bò qua bò lại ở trong rạp chiếu phim, sau đó cửa lớn không đi mà lại đâm đầu vào tường.
Hắn dở khóc dở cười, lúc ấy liền suy nghĩ: Nha đầu ngốc này không phải là mắc bệnh quáng gà chứ?
Quan sát cô thêm một hồi hắn phát dáng vẻ hoảng sợ của cô, còn có lúc cô ngây ngốc khi gặp khó khăn, hắn lại có thêm một ý nghĩ: Nha đầu ngốc này không phải là đang sợ ma chứ?
. . . . . .
Thế nhưng nhờ sự khuấy động của Tô Hoa lại làm cho hắn không có hơi sức để nhớ về quá khứ, ngược lại có một loại cảm giác rất thân thiết rất ấm áp. Hắn nghĩ lại, một nha đầu vừa nhát gan lại bị bệnh quáng gà nhạy bén phát hiện mình không ở bên cạnh, lại dám vượt qua sợ hãi trong lòng ra ngoài tìm mình. Không phải là yêu thì là vì cái gì?
Lão Thẩm đưa tay, vén sợi tóc trước trán của cô, nhất thời động tình, hôn xuống.
**
Khiến lão bà bà không ngờ nhất chính là, đứa nhỏ Tiếu Ngu này đồng ý đi Thượng Hải, bà vô cùng thắc mắc, không biết tối qua đứa nhỏ Tô Hoa này đến cuối cùng là làm cái gì, làm cho Tiếu Ngu giống như là được ăn mật đường? Chẳng lẽ là tối qua trên giường quá kịch liệt? Chỉ là lão bà bà không có thời gian tìm tòi nghiên cứu chuyện này, bởi vì bà còn phải đi Phương gia thăm ông bạn già. Mặc dù bà không ở lại Phương gia, nhưng mỗi ngày nhín chút thời gian đi ông là chuyện phải làm.
Tháng giêng năm nay, thời tiết trong xanh, không gió. Thượng Hải cũng không có gì đặt biệt ngoài trừ sự xuất hiện của một đôi nam nữ, người nam mặc quần áo màu đen, cao lớn, trầm ổn. Liếc mắt nhìn hắn một cái không có gì đặc biệt, nhưng quan sát cẩn thận, người hắn tỏa ra toàn là mùi tiền —— Người phụ nữ bên cạnh nói như vậy. Còn người phụ nữ một thân áo đầm lông nhung màu đỏ, bên ngoài được che bằng một cái khẩu trang màu đen, cùng người nam hình như là tình nhân. Vóc người của cô cao gầy, khí phách rất xuất chúng, Quốc Sắc Thiên Hương, Chim Sa Cá Lặn, người gặp người thích —— Người nam bên cạnh đánh giá như vậy.
Nhất thời, người phụ nữ cười rạng rỡ như là một đóa hoa, khóe mắt nhếch lên, giống như đang nói..., "Lão Thẩm, anh quả nhiên rất có nhãn lực, điều này cũng bị anh phát hiện."
Trong lúc hai người nói chuyện, có một đám người đi tới, dẫn đầu là một người nữ, cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, phía sau của cô đi theo hơn mười người thanh niên một thân mặc tây trang màu đen.
Tình cảnh này có điểm giống 《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》, hậu nhân phái Cổ Mộ cùng với phái Cái Bang, huynh đệ túm tụm ra sân.
Mà làm cho người ta giật mình chính là, cô gái kia rất khí phách quét mắt nhìn Lão Thẩm một cái, cười to: "Thẩm Tiếu Ngu, cuối cùng anh cũng trở lại, hoan nghênh!" Nói xong, cô giang hai cánh tay, hướng về phía Lão Thẩm chạy tới —— Bộ dáng kia có ý nghĩa là muốn ôm?
Tô Tô bước lên một bước, đứng ở trước mặt Lão Thẩm, sau đó mạnh mẽ hứng chịu cái ôm của cô gái. Cô gái này thật là nóng tình quá, sức lực thật là mạnh, Tô Tô bất ngờ đứng không vững, ngã vào trên người Lão Thẩm đang đứng phía sau.
Vì vậy ba người liền bày ra bộ dạng như cái bánh hamburger, mà Tô Tô dường như chính là miếng chân giò hun khói nằm giữa!
Cô gái kia lúc này mới phát hiện Tô Tô, ánh mắt cô không thiện cảm quan sát Tô Tô, nhìn đi nhìn lại, sau đó lại vòng tới vòng lui. Cô so với Tô Tô lùn hơn nửa cái đầu, vì vậy thời điểm cô nhìn Tô Tô là ở góc 45 độ từ dưới nhìn lên.
Làm cho người ta thật lòng muốn hỏi một câu: Em gái, có mệt không? Cô không mệt, nhưng tôi rất mệt a.
Cô gái vòng vo vài vòng cuối cùng dừng lại, đứng lại trước mặt vợ chồng Thẩm thị, cười to: "Thẩm Tiếu Ngu, đây chính là vợ anh? Khó trách ba em nói mắt anh bây giờ so với người mù cũng không khác nhau lắm!"
Một cô gái so với mình con nhỏ hơn gọi thẳng tên của Lão Thẩm không nói, còn tùy ý phán xét Lão Thẩm tốt xấu, cô dựa vào cái gì? Tô Tô nhìn Lão Thẩm một cái, phát hiện hắn lại không có ý phản bác. Thật đúng là, thúc có thể nhịn, nhưng thím không thể nhịn vậy.
Vì vậy Thẩm phu nhân hắng giọng : "Khụ khụ, khụ khụ. . . . . ."
Cô gái đem tầm mắt rơi vào trên người cô, nhíu mày, cong miệng: "Cô muốn nói gì? Nói!"
Thẩm phu nhân đưa tay, nhanh nhẹn nhưng chuẩn xác nắm được gương mặt của cô gái, dùng sức xoa nắn, vẻ mặt lại dịu dàng không như lời: "Cô gái thật đáng yêu, nói cho dì nghe, em tên là gì, năm nay mấy tuổi? Ba đâu rồi, sao lại để một mình em mang theo một đám người đi ra ngoài thế kia?"
Cô vừa nói xong, sau lưng có mấy người đàn ông mặc tây trang đen khóe miệng có một góc vô cùng nhỏ hơi cong lên, nhưng là rất nhanh, bọn họ lại khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, còn lấy ánh mắt quét chung quanh một vòng, giống như là thăm dò chung quanh xem có ai phát hiện vẻ mờ ám trên mặt mình không.
Cô gái cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vùng vẫy đứng lên: "Buông tay, 01, 02, 03, mau đem người phụ nữ điên này kéo ra!"
Trước khi những người đàn ông mặc tay trang đen ra tay, Thẩm phu nhân đã đi trước một bước buông lỏng tay ra, lông mày khẽ nhúc nhích, cười nói: "Còn nhỏ tuổi mà tính khí lại rất lớn, cô gái, em vẫn chưa trả lời dì vấn đề này? Ba em không dạy em, phải trả lời câu hỏi của người lớn à, em gái không muốn trả lời sao? Chậc chậc. . . . . ."
Mắt của cô gái cũng muốn trừng ra ngoài rồi, cô rống giận: "Em gái nhà cô! Lão nương mười tám tuổi rồi, dì em gái nhà cô, không phải là so với tôi cô chỉ lớn hơn vài tuổi ư, giả bộ già cái gì!"
Lão Thẩm cũng cười, đưa tay đem Tô Tô kéo đến bên cạnh mình, thần sắc lạnh nhạt nhìn cô gái, nói: "Được rồi, Nhất Nhất, em trở về trước đi, anh cùng Tô Tô sắp xếp xong sẽ đến nhà chào hỏi."
Cô gái được gọi là Nhất Nhất, quật cường mang một chút mong ngóng: "Không, tôi muốn dẫn các ngươi về nhà ngay lập tức! 01 đến 20, lên cho tôi, đem hai người kia mang về, không hoàn thành nhiệm vụ, tôi đánh chết các người!"
Hiển nhiên đây là sự cưng chiều dẫn đến làm hư cô gái, mặc dù Tô Hoa rất có hứng thú đùa với cô, nhưng thời điểm này hình như không thích hợp. Nhìn hai mươi người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng từng bước một tiến tới gần, Tô Hoa hỏi Lão Thẩm bên cạnh: "Anh nhắm đối phó được mấy người?"
Vào thời khắc khẩn trương này, Lão Thẩm lại đưa tay gõ nhẹ vào trên đỉnh đầu của cô hai cái, giọng nói dịu dàng: "Nha đầu ngốc, em còn muốn đánh nhau à?"
Tô Tô quay đầu lại, không biết vì sao hai mắt đen thui, cái gì nhìn cũng không thấy. . . . . .
Ôm thân thể mềm nhũn của Tô Tô, sắc mặt Lão Thẩm từ từ trở nên lạnh, hắn tỉnh táo lên tiếng: "Xem ra các người muốn ra tay ở sân bay sao? Người ở đây nhiều như vậy, không sợ trêu chọc tới người không nên trêu chọc sao?"
Nhất Nhất cũng thu hồi vẻ đanh đá, thanh âm trầm thấp không ít: "Nếu anh ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi cần động thủ sao? Thẩm Tiếu Ngu, muốn anh trở về nhà thôi mà, anh có cần phải thể hiện thái độ thù địch đó sao?" Thấy trên mặt Thẩm Tiếu Ngu dãn ra đôi chút, Nhất Nhất tiếp tục, "Đừng quên bây giờ anh còn mang theo một túi quần áo, dù anh có giỏi thế nào cũng không chống đỡ được lâu, cho nên, đừng lãng phí thời gian lẫn nhau, lên xe thôi." Chỉ thấy một chiếc dừng cách đó không xa, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Tình thế trước mắt không đồng ý không được, thôi được, trước sau gì cũng phải gặp mặt, Lão Thẩm ôm ngang người Tô Hoa, lên xe. Xe chuyên chọn đường nhỏ ít người mà đi, nhìn như rêu rao kì thực rất bí mật. Người lái xe kỹ thuật rất tốt, rẽ đông rẽ tây ngoặt vào trong hẻm nhỏ, xem ra là được đào tạo rất chuyên nghiệp.
Nằm ở trong ngực Lão Thẩm, mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng giờ phút này đầu Tô Hoa vẫn như chong chóng xoay tròn: Mới vừa rồi là Lão Thẩm ra tay? Mẹ nó, hắn xuống tay cũng quá nặng, thiếu chút nữa ngất luôn rồi!
Cũng may không ngất đi, mới nghe được đối thoại giữa bọn họ, nhưng nghe xong cũng không hiểu lắm, chỉ là có một chút có thể hiểu: Cô gái này giả bộ! Mẹ kiếp, cô ta rốt cuộc là nhân vật gì, chẳng lẽ là quái vật đánh không chết?
Xe đang chạy lắc lư, không lẽ gần đến nơi Lão Thẩm ở trước đây?
Tô Tô có chút mong đợi, bởi vì đây rất có thể là nguồn ngốc nổi đau của Lão Thẩm. Cái gọi là chữa bệnh chữa tận gốc, có lẽ, chuyến đi này này có thể giúp Lão Thẩm thoát khỏi bóng ma của quá khứ, sung sướng hoạt bát đứng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.