Chương 54: Trâu già gặm cỏ non (36)
Quan Tĩnh
30/12/2013
Mười mấy mỹ nữ giống như người mẫu tập trung vào bệnh viện là tình huống như thế nào?
Thầy Hà bị Lão Thẩm làm bị thương, hết cách chỉ có thể đến bệnh viện kiểm tra, không nghĩ tới bác sĩ trưởng khoa nhất quyết bắt bệnh nhân ở lại một đêm để theo dõi, mà Lão Thẩm lại không nói không rằng trực tiếp đi thanh toán tiền viện, đồng thời cưỡng bách Hà Nham phải ở lại bệnh viện. Sợ hắn lại dùng bạo lực, Hà Nham gắng gượng ở một buổi chiều. Đáng tiếc không nghĩ tới, sáng sớm ngày hôm sau liền phát hiện ở cửa phòng bệnh của mình đồng loạt đứng một nhóm mỹ nữ, mà ai cũng là chân dài ngực lớn mông vểnh —— Thật không kém cuộc thi hoa hậu bao nhiêu.
Hà Nham trợn tròn mắt, nhìn các mỹ nữ tay cầm hoa tươi, tay giỏ trái cây đến gần, hỏi han sôi nổi: "Thầy Hà, tôi ngưỡng mộ thầy đã lâu, là fan hâm mộ của thầy." "Nghe nói thầy bị thương, chúng tôi rất lo lắng, cho nên tự ý tới thăm."
. . . . . .
Hà Nham xua tay muốn cản bớt sự nhiệt tình quá mức của các mỹ nữ, nhưng trên tay bị bó thạch cao, căn bản không nhúc nhích được. Hắn thở dài một cái, miễn cưỡng ho hai tiếng: "Fan hâm mộ của ai? Ai là thầy Hà? Các người nhận lầm người rồi."
Nhưng có mỹ nữ thông minh, liếc mắt nhìn về phía cuối giường, trên đó viết rõ ràng hai chữ Hà Nham! Các cô ít nhiều gì cũng có liên lạc với Thẩm Tiếu Ngu, có người xuất thân vốn giàu có, có người nhờ phấn đấu cố gắng, nhưng đa số các cô điều có công việc ổn định rất tốt thậm chí các cô còn là tinh anh trong lĩnh vực của mình, nghe Thẩm Tiếu Ngu giới thiệu: Hà Nham là một người đàn ông hiếm có, xứng với câu cao to, đẹp trai, giàu có, Tổng giám đốc của tập đoàn XX, bản thân lại vô cùng nghiêm túc, du học ở Pháp hai năm nhưng vẫn giữ mình trong sạch, đến nay mới chấp nhận lui tới tìm hiểu bạn gái nhưng số lượng thì không quá hai người…… Người này có điều kiện cực kỳ tốt, bao nhiêu cô gái có độ tuổi vừa phải nghe nói thế trái tim nhỏ cũng nhảy nhót. Vì vậy, sau khi Thẩm Tiếu Ngu nói xong, vô số mỹ nữ hâm mộ danh tiếng tìm đến cửa, nhưng để được xuất hiện ở bệnh viện như thế này, các cô phải trãi qua cuộc sát hạch nghiêm ngặt từ trong vô số chọn ra tinh anh trong tinh anh mới có tư cách đến gần.
Mỹ nữ A mỉm cười ngồi xuống ở bên giường, không màu mè, nói ngay vào điểm chính: "Thầy Hà, em cùng với họ không giống nhau, em đối với công việc hòa âm gì đó của anh không có hứng thú, nhưng em đối với anh lại cảm thấy rất hứng thú. Em tên là Phương Hiểu Tinh, năm nay hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn anh ba tuổi, gia đình em cũng mở công ty kinh doanh, em hiện đang giữ chức vụ quản lý tiêu thụ, nếu như chúng ta sống chung với nhau, em sẽ suy xét đến việc chuyển công tác đến tập đoàn của anh, khi đó anh sẽ nhìn thấy ưu điểm của em. Cho dù là về phương diện công tác hay cuộc sống, em cũng sẽ trở thành người giỏi nhất. . . . . ." Sau một chuỗi dài giới thiệu về bản thân, cô ngừng một chút, "Nếu như bây giờ anh cảm thấy thích hợp, chúng ta có thể lui tới tìm hiểu một tuần, nếu có tiến triển gì thêm, chúng ta có thể lập tức đi đăng ký kết hôn."
Nhất thời toàn bộ mọi người im lặng, mặc dù ai cũng đều ôm ý định này tới, nhưng là không có người nào nghĩ Phương Hiểu Tinh lại trực tiếp biểu đạt rõ ý định trong lòng của mình như vậy, rõ là. . . . . . Rất dũng cảm!
Mấy vị mỹ nữ này ai cũng đều có tố chất cao, tự động theo thứ tự xếp hàng đứng ở phía sau Phương Hiểu Tinh, dự tính sẽ tiến hành nghi thức xem mắt theo tình huống như thế này.
Nhìn trận chiến này, Hà Nham chỉ có thể hắng giọng cười to, tiếng cười của hắn rất truyền cảm và vô cùng hấp dẫn, trong lúc nhất thời, không ít mỹ nữ càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi hắn.
Chỉ nghe Hà Nham nói: "Các cô, thật ngại quá, tôi có người yêu rồi. Các cô bị người ta lừa rồi? Nếu là trung tâm mai mối, thì mau đi đòi tiền lại đi! Thông tin nói về tôi hoàn toàn là sai sự thật, tôi chỉ là ông chủ của vài tiệm trà sữa nhỏ, thương hiệu trà sữa COCO Sống Động, giá bình thường là bảy khối, hiện giá chỉ còn sáu khối, suy nghĩ không bằng hành động, các mỹ nữ, nhanh đi Tây Lộ Duyên An số XX mua đi, mua càng nhiều giảm càng nhiều. . . . . ."
Tiếng rao hàng vừa dứt, nhất thời đả thương không ít trái tim mỹ nữ: Thật là quá vô lý, cái gì cao to đẹp trai nhiều tiền! Chỉ là lừa bịp, vì vậy đội ngũ lập tức cắt giảm hơn phân nửa, còn dư một ít vẫn còn đang lưỡng lự cố gắng hỏi thăm.
Lại nghe Hà Nham tươi cười nói: "Thật, rất rẻ, lúc đầu giá khởi điểm là mười khối, bây giờ chỉ còn sáu, phần dư ra có thể đủ mua hai hộp sữa cho nhà chúng ta dùng rồi. . . . . ."
Vì vậy, lại có thêm một tốp nữa thất vọng rời đi: Người đàn ông này thế nhưng lại là con buôn? Thật là không chịu nổi.
. . . . . .
Một hồi nhốn nháo dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình Phương Hiểu Tinh. Thấy cô vẫn ngồi ở bên giường, Hà Nham cười hỏi: "Mỹ nữ, cô không định đi mua sao?"
Phương Hiểu Tinh nở nụ cười: "Hà Nham, anh quả nhiên là người thông minh, chỉ dùng một chiêu thành này công đánh lui những người ham gia tài của anh, tôi thích anh rồi đó."
Tiểu cô nương này có chút khó dứt khoát, không phải là người dể lừa gạt.
Mà giờ khắc này có một người canh giữ ở bên ngoài, cô nhìn thấy một đám mỹ nữ đi ra ngoài, không khỏi hoảng hốt, cô kéo một người lại hỏi: "Sao lại nhanh như vậy, chẳng lẽ kết thúc rồi?"
Mỹ nữ B hung hăng lườm cô một cái: "Cô còn nói, giới thiệu một người tính toán chi li như vậy một chút khí thế đàn ông cũng không có, tôi thật sự là bị cô hại thảm rồi, năm nay đồng ý ba mẹ dẫn một người đàn ông về ra mắt, vốn tưởng rằng người này thích hợp, kết quả cũng là chất thải công nghiệp!" Nói xong dậm chân một cái rời đi, để lại Tô Tô một người sững sờ đứng tại chỗ.
Tình huống gì thế này? Đây là tư liệu do Nhị Bạch Huynh tra được—— Chính là loại đàn ông cao to đẹp trai nhiều tiền, làm sao có thể giả bộ?
Tô Tô đếm số người đi ra ngoài, ah, hình như còn một người vẫn chưa ra? Chẳng lẽ là được rồi? Cô không nhịn được tò mò, vì vậy, kêu Nhị Bạch Huynh cách đó không xa đi qua nhìn một chút. Tô Tô không thể xuất hiện, cô vừa hiện thân, chẳng phải là sẽ phá hư không khí hay sao?
Rình rập xem người ta thân thiết, cài này Nhị Bạch Huynh thật là không hiểu, hắn chậm chạp kéo dài thời gian, châm chọc một câu: "Bà chủ muội muội, cô muốn nhìn mấy chuyện này, thì trực tiếp đi đến chổ ông chủ, bên đó đang quay trực tiếp tại hiện trường . . . . . ."
Lời vừa nói ra, Tô Tô nhất thời trợn to hai mắt: "Cậu nói cái gì?"
Nhị Bạch Huynh lúc này mới phản ứng được: Chết rồi, hình như mình vừa lỡ miệng, làm sao đây, làm sao đây. . . . . .
**
Hơn nửa giờ sau, cửa phòng làm việc của Lão Thẩm bị người đẩy ra, người vừa tới chưa kịp nhìn xung quanh đã nói một câu chính là: "Lão Thẩm thối, con mẹ nó anh cài máy quay theo dõi ở bệnh viên cũng không nói cho em biết!"
Tiếng nói vừa dứt, bên trong phòng làm việc một mảnh tĩnh mịch, hai cái đầu đồng loạt quay lại nhìn cô, trong ánh mắt có nhiều kinh ngạc cùng không thể tin.
Tô Tô lúc này mới ý thức được có gì đó không bình thường: Phòng làm việc của Lão Thẩm không phải chỉ có một mình hắn sao, lúc nào thì có khách. Mới vừa rồi trợ lý. . . . . . Được rồi, trợ lý hình như là muốn ngăn mình, còn nói cái gì đó, chỉ là cô đang vui mừng, căn bản không nghe rõ. Nhìn xem, hiện tại chỉ có thể hoàn toàn giả bộ ngu rồi.
Cô cười ha hả: "Thì ra là có khách, vậy các người tiếp tục, tôi đợi ở bên ngoài." Nói xong, cô vẫn còn rất lễ phép mà đem cửa đóng lại.
Trong nháy mắt cửa vừa đóng lại đó, cô nghe được người khách ở bên trong hỏi: "Thẩm Tổng, tình huống nào thế này? Anh gắn máy theo dõi ở trong bệnh viện của chúng tôi khi nào?"
Nghe thế, Tô Tô nhíu mày cười một tiếng: Lão Thẩm, đi ra ngoài lăn lộn luôn là phải nhờ cậy người khác.
Tô Tô ngồi ở phòng nghỉ nhìn tạp chí một lúc cảm thấy vông cùng nhạt miệng, thuận tiện ăn trộm điểm tâm cùng trái cây của công ty bọn họ. Vừa ăn, cô vừa nghĩ : Phải cho Lão Thẩm chút ý kiến mới được, bánh hoa hồng này ăn rất ngon, còn bánh hương xoài có chút ngán, nhìn số lượng còn dư lại thì biết tất cả mọi người không ai thích ăn, cho nên có thể ít chuẩn bị một chút, về phần bánh tiramisu thì. . . . . . Sao lại có mấy cái như thế này?
Cô bây giờ đối với món ăn đặc biệt nhạy cảm, vừa nhìn thấy thì hai mắt tỏa sáng, vì vậy, xem tạp chí là phụ, ăn cái gì mới là chủ yếu nhất.
Đang ăn một cách sung sướng, Lão Thẩm tới. Hắn dựa vào khung cửa, trong đôi mắt hẹp dài của hắn đều là ý uy hiếp, giống như đang nói: Tiểu nha đầu, em giỏi lắm!
Tô Tô le lưỡi một cái: "Có phải anh lừa gạt bọn họ nói là em đang nói đùa à? Thật là không thành thật, lại nói ai cho đưa ra loại chuyện thất đức này, theo dõi riêng tư của bệnh nhân, quá không hiền hậu!"
Lão Thẩm đã đến bên người cô, bắt được tay của cô, hướng về phía miệng của mình, há mồm, làm bộ muốn cắn.
Tô Tô bình tĩnh nhìn hắn, theo tính tình của Lão Thẩm, hắn tuyệt đối sẽ không cắn. Đang định dùng một cái tay khác lấy bánh ngọt ăn, đột nhiên cô nhỏ giọng kêu lên: "A —— Lão Thẩm, anh cầm tinh con chó a!"
Chờ Lão Thẩm bỏ tay ra, trên tay Tô Tô đột nhiên xuất hiện hai hàng dấu răng. Cô thật sự là bị hù sợ: Lão Thẩm rốt cuộc bị cái gì kích thích?
"Hử? Theo dõi riêng tư của bệnh nhân? Chuyện riêng tư của Hà Nham đối với em mà nói quan trọng lắm à?" Trong đôi mắt của Lão Thẩm có tín hiệu nguy hiểm.
Ha ha, hắn đang ghen nhưng không phải một chút xíu thôi. Này Lão Nam Nhân, rốt cuộc cũng thể hiện bộ mặt ghen tuông đấy àh, ha ha, còn tưởng rằng hắn thật lợi hại như vậy đấy. Nghe chuyện trước đây mình cự tuyệt Hà Nham, hắn lại giống như là không có việc gì, cái gì cũng không hỏi không làm, mình còn tự khi dễ chính mình. Hừ hừ, hiện tại cuối cùng biết khẩn trương đó thôi?
Chỉ là Lão Thẩm nhà cô bộ dạng ghen có chút kinh khủng, khi Tô Tô cọ xát ngực của hắn, vừa đấm vừa xoa nói: "Anh tức cái gì mà tức, nếu em và Hà Nham có cái gì, em còn để cho anh tìm đối tượng cho hắn làm gì, ngu àh."
Yết hầu của Lão Thẩm di chuyển lên xuống, thanh âm trầm thấp: "Em mà ngốc àh, em thông minh lắm. Chúng ta giới thiệu nhiều đối tượng cho hắn như vậy, em cảm thấy hắn sẽ tiếp nhận sao? Dù là thật sự có một hai người dường như thích hợp, hắn khẳng định cũng sẽ tránh càng xa càng tốt."
Tô Tô vuốt lương tâm tự hỏi: Lão Thẩm lời này rốt cuộc là khen hay chê em đây? Mặc kệ có phải hay không, em cho rằng anh đang khen em đi. Vì vậy cô trịnh trọng gật đầu: "Dường như có chút hiệu quả, bởi vì còn có một người ở lại trong phòng bệnh, nhìn tình hình này tựa hồ là cùng Thầy Hà trò chuyện với nhau thật vui đấy. Anh có thể mở máy theo dõi nhìn xem đó là tình huống gì rồi nói."
Nói đến đây Lão Thẩm nắm lỗ tai của cô kéo kéo: "Em còn nói, mới vừa rồi xém chút nữa bị em hại chết, đó chính là viện trưởng của bệnh viện, cố ý tới đây cùng anh nói chuyện."
Tô Tô le lưỡi một cái, tiếp tục cọ cọ vào ngực Lão Thẩm: "Ai biểu anh vụng trộm làm những việc này mà không nói cho em biết, nếu là như vậy, em còn ngu ngốc ở bên ngoài bệnh viện coi chừng làm gì, trực tiếp cùng anh ngồi nhìn máy quay không phải là tốt hơn sao. Chỉ là. . . . . ." Cô khẽ ngẩng đầu, liếc Lão Thẩm một cái, "Anh đang cùng viện trưởng nói chuyện gì?"
Lão Thẩm khẽ mỉm cười, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Tô Tô biết, hắn nói cái gì , bởi vì. . . . . . Nói ra, chắc chắn sẽ bị cô đánh một trận.
Hai vợ chồng mở máy theo dõi ra, kết quả trong màn hình xuất hiện hình ảnh bạo lực khác thường, Tô Tô lập tức không khống chế được, đầu nhìn sát vào màn hình, con ngươi cũng trợn tròn: "Cô gái này thật là uy vũ a, cô ấy trực tiếp. . . . . . Trực tiếp leo lên?"
Lão Thẩm kéo cô vào trong ngực, che ánh mắt của cô lại, trầm giọng nói: "Cấm trẻ em dưới 18."
Tô Tô a một tiếng, sau đó qua hai giây, đột nhiên từ trong miệng của cô bộc phát ra âm thanh như sư tử rống: "Lão Thẩm thối, năm hết tết đến em cũng 22 tuổi rồi, cái gì cấm trẻ dưới 18!" Dĩ nhiên bốn chữ cuối cùng, cô nhỏ giọng —— không thể để cho người bên ngoài phát hiện bọn họ đang xem phim cấm trẻ dưới 18 gì đó a.
Thầy Hà bị Lão Thẩm làm bị thương, hết cách chỉ có thể đến bệnh viện kiểm tra, không nghĩ tới bác sĩ trưởng khoa nhất quyết bắt bệnh nhân ở lại một đêm để theo dõi, mà Lão Thẩm lại không nói không rằng trực tiếp đi thanh toán tiền viện, đồng thời cưỡng bách Hà Nham phải ở lại bệnh viện. Sợ hắn lại dùng bạo lực, Hà Nham gắng gượng ở một buổi chiều. Đáng tiếc không nghĩ tới, sáng sớm ngày hôm sau liền phát hiện ở cửa phòng bệnh của mình đồng loạt đứng một nhóm mỹ nữ, mà ai cũng là chân dài ngực lớn mông vểnh —— Thật không kém cuộc thi hoa hậu bao nhiêu.
Hà Nham trợn tròn mắt, nhìn các mỹ nữ tay cầm hoa tươi, tay giỏ trái cây đến gần, hỏi han sôi nổi: "Thầy Hà, tôi ngưỡng mộ thầy đã lâu, là fan hâm mộ của thầy." "Nghe nói thầy bị thương, chúng tôi rất lo lắng, cho nên tự ý tới thăm."
. . . . . .
Hà Nham xua tay muốn cản bớt sự nhiệt tình quá mức của các mỹ nữ, nhưng trên tay bị bó thạch cao, căn bản không nhúc nhích được. Hắn thở dài một cái, miễn cưỡng ho hai tiếng: "Fan hâm mộ của ai? Ai là thầy Hà? Các người nhận lầm người rồi."
Nhưng có mỹ nữ thông minh, liếc mắt nhìn về phía cuối giường, trên đó viết rõ ràng hai chữ Hà Nham! Các cô ít nhiều gì cũng có liên lạc với Thẩm Tiếu Ngu, có người xuất thân vốn giàu có, có người nhờ phấn đấu cố gắng, nhưng đa số các cô điều có công việc ổn định rất tốt thậm chí các cô còn là tinh anh trong lĩnh vực của mình, nghe Thẩm Tiếu Ngu giới thiệu: Hà Nham là một người đàn ông hiếm có, xứng với câu cao to, đẹp trai, giàu có, Tổng giám đốc của tập đoàn XX, bản thân lại vô cùng nghiêm túc, du học ở Pháp hai năm nhưng vẫn giữ mình trong sạch, đến nay mới chấp nhận lui tới tìm hiểu bạn gái nhưng số lượng thì không quá hai người…… Người này có điều kiện cực kỳ tốt, bao nhiêu cô gái có độ tuổi vừa phải nghe nói thế trái tim nhỏ cũng nhảy nhót. Vì vậy, sau khi Thẩm Tiếu Ngu nói xong, vô số mỹ nữ hâm mộ danh tiếng tìm đến cửa, nhưng để được xuất hiện ở bệnh viện như thế này, các cô phải trãi qua cuộc sát hạch nghiêm ngặt từ trong vô số chọn ra tinh anh trong tinh anh mới có tư cách đến gần.
Mỹ nữ A mỉm cười ngồi xuống ở bên giường, không màu mè, nói ngay vào điểm chính: "Thầy Hà, em cùng với họ không giống nhau, em đối với công việc hòa âm gì đó của anh không có hứng thú, nhưng em đối với anh lại cảm thấy rất hứng thú. Em tên là Phương Hiểu Tinh, năm nay hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn anh ba tuổi, gia đình em cũng mở công ty kinh doanh, em hiện đang giữ chức vụ quản lý tiêu thụ, nếu như chúng ta sống chung với nhau, em sẽ suy xét đến việc chuyển công tác đến tập đoàn của anh, khi đó anh sẽ nhìn thấy ưu điểm của em. Cho dù là về phương diện công tác hay cuộc sống, em cũng sẽ trở thành người giỏi nhất. . . . . ." Sau một chuỗi dài giới thiệu về bản thân, cô ngừng một chút, "Nếu như bây giờ anh cảm thấy thích hợp, chúng ta có thể lui tới tìm hiểu một tuần, nếu có tiến triển gì thêm, chúng ta có thể lập tức đi đăng ký kết hôn."
Nhất thời toàn bộ mọi người im lặng, mặc dù ai cũng đều ôm ý định này tới, nhưng là không có người nào nghĩ Phương Hiểu Tinh lại trực tiếp biểu đạt rõ ý định trong lòng của mình như vậy, rõ là. . . . . . Rất dũng cảm!
Mấy vị mỹ nữ này ai cũng đều có tố chất cao, tự động theo thứ tự xếp hàng đứng ở phía sau Phương Hiểu Tinh, dự tính sẽ tiến hành nghi thức xem mắt theo tình huống như thế này.
Nhìn trận chiến này, Hà Nham chỉ có thể hắng giọng cười to, tiếng cười của hắn rất truyền cảm và vô cùng hấp dẫn, trong lúc nhất thời, không ít mỹ nữ càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi hắn.
Chỉ nghe Hà Nham nói: "Các cô, thật ngại quá, tôi có người yêu rồi. Các cô bị người ta lừa rồi? Nếu là trung tâm mai mối, thì mau đi đòi tiền lại đi! Thông tin nói về tôi hoàn toàn là sai sự thật, tôi chỉ là ông chủ của vài tiệm trà sữa nhỏ, thương hiệu trà sữa COCO Sống Động, giá bình thường là bảy khối, hiện giá chỉ còn sáu khối, suy nghĩ không bằng hành động, các mỹ nữ, nhanh đi Tây Lộ Duyên An số XX mua đi, mua càng nhiều giảm càng nhiều. . . . . ."
Tiếng rao hàng vừa dứt, nhất thời đả thương không ít trái tim mỹ nữ: Thật là quá vô lý, cái gì cao to đẹp trai nhiều tiền! Chỉ là lừa bịp, vì vậy đội ngũ lập tức cắt giảm hơn phân nửa, còn dư một ít vẫn còn đang lưỡng lự cố gắng hỏi thăm.
Lại nghe Hà Nham tươi cười nói: "Thật, rất rẻ, lúc đầu giá khởi điểm là mười khối, bây giờ chỉ còn sáu, phần dư ra có thể đủ mua hai hộp sữa cho nhà chúng ta dùng rồi. . . . . ."
Vì vậy, lại có thêm một tốp nữa thất vọng rời đi: Người đàn ông này thế nhưng lại là con buôn? Thật là không chịu nổi.
. . . . . .
Một hồi nhốn nháo dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình Phương Hiểu Tinh. Thấy cô vẫn ngồi ở bên giường, Hà Nham cười hỏi: "Mỹ nữ, cô không định đi mua sao?"
Phương Hiểu Tinh nở nụ cười: "Hà Nham, anh quả nhiên là người thông minh, chỉ dùng một chiêu thành này công đánh lui những người ham gia tài của anh, tôi thích anh rồi đó."
Tiểu cô nương này có chút khó dứt khoát, không phải là người dể lừa gạt.
Mà giờ khắc này có một người canh giữ ở bên ngoài, cô nhìn thấy một đám mỹ nữ đi ra ngoài, không khỏi hoảng hốt, cô kéo một người lại hỏi: "Sao lại nhanh như vậy, chẳng lẽ kết thúc rồi?"
Mỹ nữ B hung hăng lườm cô một cái: "Cô còn nói, giới thiệu một người tính toán chi li như vậy một chút khí thế đàn ông cũng không có, tôi thật sự là bị cô hại thảm rồi, năm nay đồng ý ba mẹ dẫn một người đàn ông về ra mắt, vốn tưởng rằng người này thích hợp, kết quả cũng là chất thải công nghiệp!" Nói xong dậm chân một cái rời đi, để lại Tô Tô một người sững sờ đứng tại chỗ.
Tình huống gì thế này? Đây là tư liệu do Nhị Bạch Huynh tra được—— Chính là loại đàn ông cao to đẹp trai nhiều tiền, làm sao có thể giả bộ?
Tô Tô đếm số người đi ra ngoài, ah, hình như còn một người vẫn chưa ra? Chẳng lẽ là được rồi? Cô không nhịn được tò mò, vì vậy, kêu Nhị Bạch Huynh cách đó không xa đi qua nhìn một chút. Tô Tô không thể xuất hiện, cô vừa hiện thân, chẳng phải là sẽ phá hư không khí hay sao?
Rình rập xem người ta thân thiết, cài này Nhị Bạch Huynh thật là không hiểu, hắn chậm chạp kéo dài thời gian, châm chọc một câu: "Bà chủ muội muội, cô muốn nhìn mấy chuyện này, thì trực tiếp đi đến chổ ông chủ, bên đó đang quay trực tiếp tại hiện trường . . . . . ."
Lời vừa nói ra, Tô Tô nhất thời trợn to hai mắt: "Cậu nói cái gì?"
Nhị Bạch Huynh lúc này mới phản ứng được: Chết rồi, hình như mình vừa lỡ miệng, làm sao đây, làm sao đây. . . . . .
**
Hơn nửa giờ sau, cửa phòng làm việc của Lão Thẩm bị người đẩy ra, người vừa tới chưa kịp nhìn xung quanh đã nói một câu chính là: "Lão Thẩm thối, con mẹ nó anh cài máy quay theo dõi ở bệnh viên cũng không nói cho em biết!"
Tiếng nói vừa dứt, bên trong phòng làm việc một mảnh tĩnh mịch, hai cái đầu đồng loạt quay lại nhìn cô, trong ánh mắt có nhiều kinh ngạc cùng không thể tin.
Tô Tô lúc này mới ý thức được có gì đó không bình thường: Phòng làm việc của Lão Thẩm không phải chỉ có một mình hắn sao, lúc nào thì có khách. Mới vừa rồi trợ lý. . . . . . Được rồi, trợ lý hình như là muốn ngăn mình, còn nói cái gì đó, chỉ là cô đang vui mừng, căn bản không nghe rõ. Nhìn xem, hiện tại chỉ có thể hoàn toàn giả bộ ngu rồi.
Cô cười ha hả: "Thì ra là có khách, vậy các người tiếp tục, tôi đợi ở bên ngoài." Nói xong, cô vẫn còn rất lễ phép mà đem cửa đóng lại.
Trong nháy mắt cửa vừa đóng lại đó, cô nghe được người khách ở bên trong hỏi: "Thẩm Tổng, tình huống nào thế này? Anh gắn máy theo dõi ở trong bệnh viện của chúng tôi khi nào?"
Nghe thế, Tô Tô nhíu mày cười một tiếng: Lão Thẩm, đi ra ngoài lăn lộn luôn là phải nhờ cậy người khác.
Tô Tô ngồi ở phòng nghỉ nhìn tạp chí một lúc cảm thấy vông cùng nhạt miệng, thuận tiện ăn trộm điểm tâm cùng trái cây của công ty bọn họ. Vừa ăn, cô vừa nghĩ : Phải cho Lão Thẩm chút ý kiến mới được, bánh hoa hồng này ăn rất ngon, còn bánh hương xoài có chút ngán, nhìn số lượng còn dư lại thì biết tất cả mọi người không ai thích ăn, cho nên có thể ít chuẩn bị một chút, về phần bánh tiramisu thì. . . . . . Sao lại có mấy cái như thế này?
Cô bây giờ đối với món ăn đặc biệt nhạy cảm, vừa nhìn thấy thì hai mắt tỏa sáng, vì vậy, xem tạp chí là phụ, ăn cái gì mới là chủ yếu nhất.
Đang ăn một cách sung sướng, Lão Thẩm tới. Hắn dựa vào khung cửa, trong đôi mắt hẹp dài của hắn đều là ý uy hiếp, giống như đang nói: Tiểu nha đầu, em giỏi lắm!
Tô Tô le lưỡi một cái: "Có phải anh lừa gạt bọn họ nói là em đang nói đùa à? Thật là không thành thật, lại nói ai cho đưa ra loại chuyện thất đức này, theo dõi riêng tư của bệnh nhân, quá không hiền hậu!"
Lão Thẩm đã đến bên người cô, bắt được tay của cô, hướng về phía miệng của mình, há mồm, làm bộ muốn cắn.
Tô Tô bình tĩnh nhìn hắn, theo tính tình của Lão Thẩm, hắn tuyệt đối sẽ không cắn. Đang định dùng một cái tay khác lấy bánh ngọt ăn, đột nhiên cô nhỏ giọng kêu lên: "A —— Lão Thẩm, anh cầm tinh con chó a!"
Chờ Lão Thẩm bỏ tay ra, trên tay Tô Tô đột nhiên xuất hiện hai hàng dấu răng. Cô thật sự là bị hù sợ: Lão Thẩm rốt cuộc bị cái gì kích thích?
"Hử? Theo dõi riêng tư của bệnh nhân? Chuyện riêng tư của Hà Nham đối với em mà nói quan trọng lắm à?" Trong đôi mắt của Lão Thẩm có tín hiệu nguy hiểm.
Ha ha, hắn đang ghen nhưng không phải một chút xíu thôi. Này Lão Nam Nhân, rốt cuộc cũng thể hiện bộ mặt ghen tuông đấy àh, ha ha, còn tưởng rằng hắn thật lợi hại như vậy đấy. Nghe chuyện trước đây mình cự tuyệt Hà Nham, hắn lại giống như là không có việc gì, cái gì cũng không hỏi không làm, mình còn tự khi dễ chính mình. Hừ hừ, hiện tại cuối cùng biết khẩn trương đó thôi?
Chỉ là Lão Thẩm nhà cô bộ dạng ghen có chút kinh khủng, khi Tô Tô cọ xát ngực của hắn, vừa đấm vừa xoa nói: "Anh tức cái gì mà tức, nếu em và Hà Nham có cái gì, em còn để cho anh tìm đối tượng cho hắn làm gì, ngu àh."
Yết hầu của Lão Thẩm di chuyển lên xuống, thanh âm trầm thấp: "Em mà ngốc àh, em thông minh lắm. Chúng ta giới thiệu nhiều đối tượng cho hắn như vậy, em cảm thấy hắn sẽ tiếp nhận sao? Dù là thật sự có một hai người dường như thích hợp, hắn khẳng định cũng sẽ tránh càng xa càng tốt."
Tô Tô vuốt lương tâm tự hỏi: Lão Thẩm lời này rốt cuộc là khen hay chê em đây? Mặc kệ có phải hay không, em cho rằng anh đang khen em đi. Vì vậy cô trịnh trọng gật đầu: "Dường như có chút hiệu quả, bởi vì còn có một người ở lại trong phòng bệnh, nhìn tình hình này tựa hồ là cùng Thầy Hà trò chuyện với nhau thật vui đấy. Anh có thể mở máy theo dõi nhìn xem đó là tình huống gì rồi nói."
Nói đến đây Lão Thẩm nắm lỗ tai của cô kéo kéo: "Em còn nói, mới vừa rồi xém chút nữa bị em hại chết, đó chính là viện trưởng của bệnh viện, cố ý tới đây cùng anh nói chuyện."
Tô Tô le lưỡi một cái, tiếp tục cọ cọ vào ngực Lão Thẩm: "Ai biểu anh vụng trộm làm những việc này mà không nói cho em biết, nếu là như vậy, em còn ngu ngốc ở bên ngoài bệnh viện coi chừng làm gì, trực tiếp cùng anh ngồi nhìn máy quay không phải là tốt hơn sao. Chỉ là. . . . . ." Cô khẽ ngẩng đầu, liếc Lão Thẩm một cái, "Anh đang cùng viện trưởng nói chuyện gì?"
Lão Thẩm khẽ mỉm cười, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Tô Tô biết, hắn nói cái gì , bởi vì. . . . . . Nói ra, chắc chắn sẽ bị cô đánh một trận.
Hai vợ chồng mở máy theo dõi ra, kết quả trong màn hình xuất hiện hình ảnh bạo lực khác thường, Tô Tô lập tức không khống chế được, đầu nhìn sát vào màn hình, con ngươi cũng trợn tròn: "Cô gái này thật là uy vũ a, cô ấy trực tiếp. . . . . . Trực tiếp leo lên?"
Lão Thẩm kéo cô vào trong ngực, che ánh mắt của cô lại, trầm giọng nói: "Cấm trẻ em dưới 18."
Tô Tô a một tiếng, sau đó qua hai giây, đột nhiên từ trong miệng của cô bộc phát ra âm thanh như sư tử rống: "Lão Thẩm thối, năm hết tết đến em cũng 22 tuổi rồi, cái gì cấm trẻ dưới 18!" Dĩ nhiên bốn chữ cuối cùng, cô nhỏ giọng —— không thể để cho người bên ngoài phát hiện bọn họ đang xem phim cấm trẻ dưới 18 gì đó a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.