Chương 62: Trâu già gặm cỏ non (44)
Quan Tĩnh
30/12/2013
Thì ra Mộ Hữu Thành từ Nam Phi trở lại, đặc biệt ghé thăm. Lúc đó vừa đúng Lão Thẩm điều tra ra được tên tiểu tử Tiêu Thần đã làm chuyện có lỗi với Niệm An, vì vậy liên kết với công ty của Mộ Hữu Thành làm cho Tiêu gia bị tổn thất nặng nề, hai người nhìn chiến lợi phẩm bắt đầu phân chia theo tỉ lệ 6-4. Dĩ nhiên, Lão Thẩm sáu, Mộ tổng bốn. Đối với tỷ lệ này, Lão Thẩm dĩ nhiên là cười ha hả, nhưng mà thời điểm hắn còn chưa kịp cười, Mộ tổng cường điệu —— Lão Thẩm chừa một ít phần cho em cậu, phân chia cho điều đấy.
Đến cuối cùng tỉ lệ phân chia như sau: Mộ tổng bốn, Niệm An ba, Lão Thẩm. . . . . . Ba!
Cũng may Lão Thẩm nghĩa khí không tính toán, hơn nữa Mộ tổng lao tâm lao lực cũng rất trọng nghĩa, vì vậy Lão Thẩm cũng không so đo nhiều ít, thật ra thì hắn cũng tính sẽ cho tiền để em gái xài vặt, cái khoản tiền này tới thật đúng lúc.
Hai người giải quyết mọi chuyện xong, liền cùng nhau đi bệnh viện đón hai người phụ nữ ngốc này. Nói họ ngốc thật đúng là ngốc, cho là người khác không biết mấy ngày nay sắc mặt Niệm An rất kém, hà cớ gì còn giúp Tô Tô đi khám thai? Cho là không dùng tài xế của mình thì mình không biết cho người theo dõi để tra ra là bệnh viện nào hay sao? Thật là ngốc!
Sau đó nghe câu “Chúc phúc” của Tô Tô trước mặt mọi người, Lão Thẩm thật là căng thẳng, trong lòng cuồng loạn, sau đó quả quyết quay đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt chính là "Người này người nào, tôi thật không biết".
Trong xe Lão Thẩm, ghế trước là Mộ tổng, ngồi phía sau là hai người phụ nữ. Thời điểm tất cả mọi người đang trầm mặc, nhiệm vụ làm không khí trở nên tích cực liền rơi xuống trên người Tô Tô, cô vô cùng bất đắc dĩ, đã dấu giếm, giữ bí mật để tiến hành công việc này rồi, nhưng vẫn là không thể tránh được lòng bàn tay của hắn, bây giờ bị hắn bắt được ngay tại bệnh viện, hắn cũng biết hết rồi, giờ phải làm sao? Thì phải thành thực chứ sao.
Vì vậy Tô Tô mở miệng: "Cái đó Lão Thẩm. . . . . ."
Lão Thẩm trả lời: "Cái đó Lão Thẩm không có ở đây."
Tô Tô nhịn: "Cái này Lão Thẩm. . . . . ."
Lão Thẩm được voi đòi tiên: "Cái này Lão Thẩm bận lái xe, đang vội!"
Lửa giật của Tô Tô bùng phát: "Em chỉ nói một lần, nghe hay không là tùy anh, Niệm An cô ấy. . . . . ."
Niệm An trừng mắt lên: "Em tới bệnh viện phá thai."
Tô Tô mới vừa tích lũy khí thế, trong nháy mắt bị xìu xuống nhưng bong bóng xì hơi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ là Mộ tổng khí thế quá mức ôn hòa, cho nên bọn họ mới không nghĩ hắn có uy hiếp hay ảnh hưởng gì?
Lão Thẩm thì không nói, hắn đã cùng kề vai chiến đấu giải quyết Tiêu gia, cho nên đối với chuyện của em gái, nói cho Mộ tổng biết cũng không sao. Niệm An cũng không còn vấn đề gì, cô ấy không phải đã từng tâm sự hết mọi chuyện cho hắn nghe sao, cho nên việc hắn tới bệnh viện làm cái gì cũng không có gì lạ.
Khó khăn nhất chính là Tô Tô, dọc đường đi cô luôn nghĩ cách làm thế nào để trấn an Lão Thẩm, làm sao nói hết sự thật cho Lão Thẩm nghe, kết quả hiện tại…………. Cô dễ dàng sao?
Trở về nhà, Tô Tô buồn bực, nói bụng không thoải mái, nhất định phải ăn bánh chưng ở cửa hàng Ngũ Phương, yêu cầu là phải nóng hổi, nguội một chút cũng không được. Lão Thẩm không còn cách nào, chỉ có thể chạy đi ra ngoài mua, tất nhiên sẽ không có cơ hội cùng em gái nói chuyện cho rõ ràng.
Tô Tô đỡ Niệm An vào phòng, nhìn Mộ tổng trong phòng khách nói: "Thật ngại, Mộ tổng, thân thể em hơi bất tiện, anh giúp em chăm sóc Niệm An một lát, em sẽ trở về nhanh thôi ."
Trước khi rời đi, Tô Tô nhìn về phía Niệm An nháy một cái mắt, giống như đang nói: Chị dâu chỉ có thể giúp em tới đây.
Niệm An cười: "Chị dâu thiệt là, anh là khách còn nhờ anh chăm sóc tôi, anh giúp tôi rót một chén trà là được rồi."
Khóe miệng Mộ Hữu Thành không nhịn được cong lên: Cô gái này thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cao quý theo kiểu khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện cô cũng rất bướng bỉnh.
Hắn cẩn thận rót một chén nước nóng, đặt ở bên miệng thổi nguội.
Cô ngẩng đầu nhìn cùng lúc Mộ tổng đưa chén nước qua, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô có chút nghi ngờ, hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy, sao giống như người mất hồn?"
Niệm An vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi không nghĩ anh sẽ thổi hơi vào trong cốc, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình không nên uống sẽ an toàn hơn."
Mộ Hữu Thành đem chén nước đặt ở trên tủ đầu giường, hai tay tùy ý đặt ở bên giường, đồng thời thân thể càng ngày càng thấp, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng Niệm An.
Một người đàn ông không thân lắm đột nhiên tới gần, hơn nữa dáng vẻ giống như là muốn bức hôn, bao nhiêu đó thôi cũng khiến Niệm An có chút kinh hoảng, con mắt cô khẽ nhếch: "Tôi chỉ đùa với anh thôi, đưa nước cho tôi."
Lúc nói chuyện, Mộ Hữu Thành ngồi không xa lắm, hắn thổi một hơi, hơi thở kia phả vào trên mặt Niệm An, cô cau mày, vừa đúng mở miệng trách cứ hành vi lưu manh của hắn, lại nghe hắn mở miệng: "Buổi trưa ăn xong đã đánh răng rồi, vẫn còn có mùi sao?" (muốn ói >.<)
Àh. . . . . . thì ra hắn tương kế tựu kế! Người đàn ông này thủ đoạn cũng không ít.
Sau đó Mộ Hữu Thành cũng không nói đùa nữa, đàng hoàng ngồi ở ghế bên cạnh.
Giờ phút này tâm tình Niệm An buông lỏng không ít, thời điểm cô làm giải phẫu tâm tình rất khẩn trương, lúc đi ra như người mất hồn, nếu như không có chị dâu cùng với bọn họ, cô thật không biết mình sẽ làm thế nào. Cho đến giời phút này cô không ngại từ chối một người, thậm chí có thời điểm ra tay không lưu tình, đả thương người lại không có cảm giác đau lòng, nhưng lần này, cô giống như tiếc nuối một điều gì đó. Loại tiếc nuối này ở thời khắc cô một mình không chút lưu tình mà thấm vào xương vào máu của cô, cắn vào trái tim của cô khiến cô đau đớn, cộng thêm nổi đau ở nửa người dưới nổi đau càng lúc càng tăng thêm.
Cô uống một hớp nước: "Mộ tổng ở Nam Phi anh buôn bán cái gì?"
Mộ Hữu Thành nhìn cô thoáng chút đăm chiêu: "Đi theo một nhóm nghiên cứu, tính toán cùng bên kia buôn bán kim cương." Niệm An hiển nhiên không để tâm vào những chuyện này, nhưng hắn vẫn là tiếp tục nói ra, "Vốn là không có ý định đi, nhưng vì sắp tới là sinh nhật của nha đầu, mấy năm nay nó oán trách nói tập đoàn của bố kinh doanh mặt hàng xa xỉ, nhưng chất lượng của viên kim cương còn không bằng một công ty nhỏ. . . . . . Con bé ấy, tuổi còn nhỏ, nhưng lại thích đeo kim cương đầy tay, quả thật chính là một kẻ hám tiền đấy."
Niệm An cười: "Vậy anh đang chuẩn bị nhẫn kim cương cho sinh nhật con gái sao?"
Mộ Hữu Thành lắc đầu: "Mang về một viên kim cương, còn có một ít đặc sản Nam Phi, định chuẩn bị hai phần quà tặng, để cho con bé chọn một thứ. Một là tượng gỗ, một là chiếc nhẫn kim cương. Nhưng bên trong tượng gỗ ẩn dấu một viên kim cương còn lớn hơn."
Niệm An quét mắt nhìn hắn một cái, cười: "Thật là một ông bố có tâm kế."
Đang cười, một giây sau, trước mắt cô xuất hiện một cái trứng có điêu khắc hoa văn bằng màu? Cô nhìn cẩn thận mới xác định đây là tạo hình giống như quả trứng, không khỏi nghi ngờ: "Đây là cái gì?"
Mộ Hữu Thành đem đồ vật đặt ở trong lòng bàn tay của cô: "Là trứng đà điểu Nam Phi, cô nhìn kỹ một chút hình vẽ phía trên là cái gì?"
Nghe lời của hắn, Niệm An nhìn kỹ hình vẽ hoa văn trên trứng, đồng thời xoay một vòng, cái này giống như là hình vẽ người thiếu nữ lộ nhủ hoa, màu da trắng sáng, nhìn qua bắp thịt rắn chắc. Cô đang nhìn kỹ, Mộ Hữu Thành chợt nói: "Có cảm thấy cô ấy có điểm giống một người?"
Niệm An đem lực chú ý đặt ở gương mặt, nhìn thật lâu mới nghĩ đến: "Àh, quả thật có chút giống Thang Duy, chỉ là hình vẽ so với phim ‘Sắc Giới’ hào phóng hơn nhiều."
Mộ hữu thành cười theo, giọng nói càng lúc càng nhu hòa: "Tôi lại là cảm thấy cô gái trên đây thật giống cô."
Trứng đà điểu có hình vẽ này được tặng cho Niệm An, dĩ nhiên trừ lần đó ra còn có không ít trứng đà điểu, không có trải qua nghệ thuật gia công, có thể lấy ra chiên nấu xào, nghe nói giá trị dinh dưỡng rất phong phú.
Thời điễm Tô Tô thấy những cái trứng kia, cô chạm nhẹ vào cánh tay Niệm An một cái: "Dinh dưỡng thật phong phú, không phải là đặc biệt cho em để tẩm bổ thân thể sao?"
Thân thể của Niệm An cũng đã hồi phục rất tốt, cô nhìn trứng đà điểu lớn gấp bốn, năm, thậm chí mười lần trứng bình thường, mất hồn: Vị Mộ tiên sinh thật đúng là thú vị, đi một chuyến Nam Phi, mang về một đống trứng, hắn cũng không ngại quà tặng quá nặng sao? Hãng hàng không không thấy bất tiện sao? Vận chuyển đâu rồi, hắn cho là bà chủ nhà đi chợ mua thức ăn sao. . . . . . Thật là kỳ lạ. Còn nữa, nào có ai lấy trứng làm lễ vật bao giờ, hắn muốn nổi bật hay thật sự là khẩu vị quái đản đây?
Nhưng không thể không thừa nhận, trứng của hắn ở một khoảng thời gian rất dài làm cho người ta không thể quên.
Niệm An không thể ở lâu, bà nội nuôi dưỡng cô lớn lên cần cô chăm sóc, trước khi đến đây mặc dù cô có tìm một người làm thay cô chăm sóc cho nội một hai tháng, nhưng vẫn là không yên lòng. Vì vậy sau khi thân thể khôi phục hoàn toàn liền muốn quay về nhà.
Tô Tô dĩ nhiên không muốn Niệm An đi, cô thật vất vả mới tìm được anh trai, đến hôm nay vẫn chưa chơi được bao lâu thì muốn rời đi, một cô gái còn phải chăm sóc thêm một người lớn tuổi, sẽ rất cực khổ.
Vì vậy Tô Tô hết sức giữ Niệm An lại.
Lão Thẩm cũng thế, hắn nói có thể cho người đến chăm sóc cho bà nội của Niệm An, như vậy Niệm An cũng không cần lo lắng.
Niệm An ôm hai người bọn họ một cái: "Được rồi, anh, chị dâu, em hiểu anh chị thương em, nhưng nhiều năm nay sống như vậy đã hình thành thói quen. Hơn nữa bà nội đã lớn tuổi, không thích đến chỗ khác. Công việc, cuộc sống của em đều ở bên kia, nếu lập tức từ bỏ, thật đúng là cảm thấy đáng tiếc đấy. Có điều anh chị yên tâm, khi nào rãnh rỗi em sẽ sang đây thăm anh chị."
Cô cùng Lão Thẩm tính cách rất giống nhau, một khi đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ thay đổi, mặc cho ai nói thế nào cũng điều vô dụng. Bất đắc dĩ, vợ chồng Lão Thẩm không thể làm gì khác hơn là để cô rời đi, chỉ là trước khi đi, Lão Thẩm đưa cho cô cái thẻ, bên trong chứa một ít tiền, nói là cho cô tiền tiêu vặt.
Về phần trong thẻ có bao nhiêu tiền, phải đợi thật lâu về sau Niệm An mới có thể phát hiện.
Buổi tối, thời điểm Tô Tô cùng Lão Thẩm nói chuyện phiếm, cô hỏi thử xem bên trong tấm thẻ kia đến cùng là có bao nhiêu tiền, Tô Tô giơ ra một đầu ngón tay: "Lão Thẩm, có hay không một trăm vạn?"
Lão Thẩm cầm ngón tay của cô lấy thêm 3 ngón nữa.
Tô Tô giật mình: "Bốn trăm vạn?"
Lão Thẩm lắc đầu: "Nhân thêm với mười."
"Bốn trăm ngàn?" Tô Tô trợn to hai mắt, "Lão Thẩm, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tiền? Anh đi cướp ngân hàng hả."
Lão Thẩm vô cùng "Khổ não" trầm tư một chút: "Không phải là cướp ngân hàng, cái này là từ Tiêu gia giành được."
Về phần lão Thẩm có bao nhiêu tiền, đây là một vấn đề làm cho người ta vô cùng nhức đầu, bởi vì hắn nói hiện tại hắn cũng không rõ lắm, vài ngày sau đó, Tô Tô chợt rất có hứng thú muốn biết, cho nên lão Thẩm đem cố vấn quản lý tài sản cá nhân của hắn nói rõ cho Tô Tô nghe, trời ạ, chỉ là những quỹ đầu tư, cổ phiếu thì có một đống thật to. Trên căn bản tất cả tập đoàn lớn công ty hắn điều có mua cổ phần. Hơn nữa nhà cửa bất động sản, nếu chỉ tính thu nhập của những khoản đó, mỗi năm Lão Thẩm thu về khoảng vài nghìn vạn. Hắn còn gửi tiết kiệm. . . . . . Ngân hàng Công Thương, ngân hàng xây dựng, ngân hàng Trung Quốc đó là ngân hàng trong nước, còn ngân hàng nước ngoài nói thí dụ như ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Scotland, ngân hàng Hoa Kì, ngân hàng Fuji Nhật bản….
Cố vấn quản lý tài sản gấp cuốn sổ trong tay lại, cười nhạt: "Phu nhân, hôm nay bấy nhiêu thôi, ngày mai tôi sẽ giải thích tiếp những bộ phận tài sản khác của Thẩm tiên sinh."
Tô Tô im lặng triệt để rồi.
Đến cuối cùng tỉ lệ phân chia như sau: Mộ tổng bốn, Niệm An ba, Lão Thẩm. . . . . . Ba!
Cũng may Lão Thẩm nghĩa khí không tính toán, hơn nữa Mộ tổng lao tâm lao lực cũng rất trọng nghĩa, vì vậy Lão Thẩm cũng không so đo nhiều ít, thật ra thì hắn cũng tính sẽ cho tiền để em gái xài vặt, cái khoản tiền này tới thật đúng lúc.
Hai người giải quyết mọi chuyện xong, liền cùng nhau đi bệnh viện đón hai người phụ nữ ngốc này. Nói họ ngốc thật đúng là ngốc, cho là người khác không biết mấy ngày nay sắc mặt Niệm An rất kém, hà cớ gì còn giúp Tô Tô đi khám thai? Cho là không dùng tài xế của mình thì mình không biết cho người theo dõi để tra ra là bệnh viện nào hay sao? Thật là ngốc!
Sau đó nghe câu “Chúc phúc” của Tô Tô trước mặt mọi người, Lão Thẩm thật là căng thẳng, trong lòng cuồng loạn, sau đó quả quyết quay đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt chính là "Người này người nào, tôi thật không biết".
Trong xe Lão Thẩm, ghế trước là Mộ tổng, ngồi phía sau là hai người phụ nữ. Thời điểm tất cả mọi người đang trầm mặc, nhiệm vụ làm không khí trở nên tích cực liền rơi xuống trên người Tô Tô, cô vô cùng bất đắc dĩ, đã dấu giếm, giữ bí mật để tiến hành công việc này rồi, nhưng vẫn là không thể tránh được lòng bàn tay của hắn, bây giờ bị hắn bắt được ngay tại bệnh viện, hắn cũng biết hết rồi, giờ phải làm sao? Thì phải thành thực chứ sao.
Vì vậy Tô Tô mở miệng: "Cái đó Lão Thẩm. . . . . ."
Lão Thẩm trả lời: "Cái đó Lão Thẩm không có ở đây."
Tô Tô nhịn: "Cái này Lão Thẩm. . . . . ."
Lão Thẩm được voi đòi tiên: "Cái này Lão Thẩm bận lái xe, đang vội!"
Lửa giật của Tô Tô bùng phát: "Em chỉ nói một lần, nghe hay không là tùy anh, Niệm An cô ấy. . . . . ."
Niệm An trừng mắt lên: "Em tới bệnh viện phá thai."
Tô Tô mới vừa tích lũy khí thế, trong nháy mắt bị xìu xuống nhưng bong bóng xì hơi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ là Mộ tổng khí thế quá mức ôn hòa, cho nên bọn họ mới không nghĩ hắn có uy hiếp hay ảnh hưởng gì?
Lão Thẩm thì không nói, hắn đã cùng kề vai chiến đấu giải quyết Tiêu gia, cho nên đối với chuyện của em gái, nói cho Mộ tổng biết cũng không sao. Niệm An cũng không còn vấn đề gì, cô ấy không phải đã từng tâm sự hết mọi chuyện cho hắn nghe sao, cho nên việc hắn tới bệnh viện làm cái gì cũng không có gì lạ.
Khó khăn nhất chính là Tô Tô, dọc đường đi cô luôn nghĩ cách làm thế nào để trấn an Lão Thẩm, làm sao nói hết sự thật cho Lão Thẩm nghe, kết quả hiện tại…………. Cô dễ dàng sao?
Trở về nhà, Tô Tô buồn bực, nói bụng không thoải mái, nhất định phải ăn bánh chưng ở cửa hàng Ngũ Phương, yêu cầu là phải nóng hổi, nguội một chút cũng không được. Lão Thẩm không còn cách nào, chỉ có thể chạy đi ra ngoài mua, tất nhiên sẽ không có cơ hội cùng em gái nói chuyện cho rõ ràng.
Tô Tô đỡ Niệm An vào phòng, nhìn Mộ tổng trong phòng khách nói: "Thật ngại, Mộ tổng, thân thể em hơi bất tiện, anh giúp em chăm sóc Niệm An một lát, em sẽ trở về nhanh thôi ."
Trước khi rời đi, Tô Tô nhìn về phía Niệm An nháy một cái mắt, giống như đang nói: Chị dâu chỉ có thể giúp em tới đây.
Niệm An cười: "Chị dâu thiệt là, anh là khách còn nhờ anh chăm sóc tôi, anh giúp tôi rót một chén trà là được rồi."
Khóe miệng Mộ Hữu Thành không nhịn được cong lên: Cô gái này thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cao quý theo kiểu khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện cô cũng rất bướng bỉnh.
Hắn cẩn thận rót một chén nước nóng, đặt ở bên miệng thổi nguội.
Cô ngẩng đầu nhìn cùng lúc Mộ tổng đưa chén nước qua, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô có chút nghi ngờ, hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy, sao giống như người mất hồn?"
Niệm An vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi không nghĩ anh sẽ thổi hơi vào trong cốc, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình không nên uống sẽ an toàn hơn."
Mộ Hữu Thành đem chén nước đặt ở trên tủ đầu giường, hai tay tùy ý đặt ở bên giường, đồng thời thân thể càng ngày càng thấp, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng Niệm An.
Một người đàn ông không thân lắm đột nhiên tới gần, hơn nữa dáng vẻ giống như là muốn bức hôn, bao nhiêu đó thôi cũng khiến Niệm An có chút kinh hoảng, con mắt cô khẽ nhếch: "Tôi chỉ đùa với anh thôi, đưa nước cho tôi."
Lúc nói chuyện, Mộ Hữu Thành ngồi không xa lắm, hắn thổi một hơi, hơi thở kia phả vào trên mặt Niệm An, cô cau mày, vừa đúng mở miệng trách cứ hành vi lưu manh của hắn, lại nghe hắn mở miệng: "Buổi trưa ăn xong đã đánh răng rồi, vẫn còn có mùi sao?" (muốn ói >.<)
Àh. . . . . . thì ra hắn tương kế tựu kế! Người đàn ông này thủ đoạn cũng không ít.
Sau đó Mộ Hữu Thành cũng không nói đùa nữa, đàng hoàng ngồi ở ghế bên cạnh.
Giờ phút này tâm tình Niệm An buông lỏng không ít, thời điểm cô làm giải phẫu tâm tình rất khẩn trương, lúc đi ra như người mất hồn, nếu như không có chị dâu cùng với bọn họ, cô thật không biết mình sẽ làm thế nào. Cho đến giời phút này cô không ngại từ chối một người, thậm chí có thời điểm ra tay không lưu tình, đả thương người lại không có cảm giác đau lòng, nhưng lần này, cô giống như tiếc nuối một điều gì đó. Loại tiếc nuối này ở thời khắc cô một mình không chút lưu tình mà thấm vào xương vào máu của cô, cắn vào trái tim của cô khiến cô đau đớn, cộng thêm nổi đau ở nửa người dưới nổi đau càng lúc càng tăng thêm.
Cô uống một hớp nước: "Mộ tổng ở Nam Phi anh buôn bán cái gì?"
Mộ Hữu Thành nhìn cô thoáng chút đăm chiêu: "Đi theo một nhóm nghiên cứu, tính toán cùng bên kia buôn bán kim cương." Niệm An hiển nhiên không để tâm vào những chuyện này, nhưng hắn vẫn là tiếp tục nói ra, "Vốn là không có ý định đi, nhưng vì sắp tới là sinh nhật của nha đầu, mấy năm nay nó oán trách nói tập đoàn của bố kinh doanh mặt hàng xa xỉ, nhưng chất lượng của viên kim cương còn không bằng một công ty nhỏ. . . . . . Con bé ấy, tuổi còn nhỏ, nhưng lại thích đeo kim cương đầy tay, quả thật chính là một kẻ hám tiền đấy."
Niệm An cười: "Vậy anh đang chuẩn bị nhẫn kim cương cho sinh nhật con gái sao?"
Mộ Hữu Thành lắc đầu: "Mang về một viên kim cương, còn có một ít đặc sản Nam Phi, định chuẩn bị hai phần quà tặng, để cho con bé chọn một thứ. Một là tượng gỗ, một là chiếc nhẫn kim cương. Nhưng bên trong tượng gỗ ẩn dấu một viên kim cương còn lớn hơn."
Niệm An quét mắt nhìn hắn một cái, cười: "Thật là một ông bố có tâm kế."
Đang cười, một giây sau, trước mắt cô xuất hiện một cái trứng có điêu khắc hoa văn bằng màu? Cô nhìn cẩn thận mới xác định đây là tạo hình giống như quả trứng, không khỏi nghi ngờ: "Đây là cái gì?"
Mộ Hữu Thành đem đồ vật đặt ở trong lòng bàn tay của cô: "Là trứng đà điểu Nam Phi, cô nhìn kỹ một chút hình vẽ phía trên là cái gì?"
Nghe lời của hắn, Niệm An nhìn kỹ hình vẽ hoa văn trên trứng, đồng thời xoay một vòng, cái này giống như là hình vẽ người thiếu nữ lộ nhủ hoa, màu da trắng sáng, nhìn qua bắp thịt rắn chắc. Cô đang nhìn kỹ, Mộ Hữu Thành chợt nói: "Có cảm thấy cô ấy có điểm giống một người?"
Niệm An đem lực chú ý đặt ở gương mặt, nhìn thật lâu mới nghĩ đến: "Àh, quả thật có chút giống Thang Duy, chỉ là hình vẽ so với phim ‘Sắc Giới’ hào phóng hơn nhiều."
Mộ hữu thành cười theo, giọng nói càng lúc càng nhu hòa: "Tôi lại là cảm thấy cô gái trên đây thật giống cô."
Trứng đà điểu có hình vẽ này được tặng cho Niệm An, dĩ nhiên trừ lần đó ra còn có không ít trứng đà điểu, không có trải qua nghệ thuật gia công, có thể lấy ra chiên nấu xào, nghe nói giá trị dinh dưỡng rất phong phú.
Thời điễm Tô Tô thấy những cái trứng kia, cô chạm nhẹ vào cánh tay Niệm An một cái: "Dinh dưỡng thật phong phú, không phải là đặc biệt cho em để tẩm bổ thân thể sao?"
Thân thể của Niệm An cũng đã hồi phục rất tốt, cô nhìn trứng đà điểu lớn gấp bốn, năm, thậm chí mười lần trứng bình thường, mất hồn: Vị Mộ tiên sinh thật đúng là thú vị, đi một chuyến Nam Phi, mang về một đống trứng, hắn cũng không ngại quà tặng quá nặng sao? Hãng hàng không không thấy bất tiện sao? Vận chuyển đâu rồi, hắn cho là bà chủ nhà đi chợ mua thức ăn sao. . . . . . Thật là kỳ lạ. Còn nữa, nào có ai lấy trứng làm lễ vật bao giờ, hắn muốn nổi bật hay thật sự là khẩu vị quái đản đây?
Nhưng không thể không thừa nhận, trứng của hắn ở một khoảng thời gian rất dài làm cho người ta không thể quên.
Niệm An không thể ở lâu, bà nội nuôi dưỡng cô lớn lên cần cô chăm sóc, trước khi đến đây mặc dù cô có tìm một người làm thay cô chăm sóc cho nội một hai tháng, nhưng vẫn là không yên lòng. Vì vậy sau khi thân thể khôi phục hoàn toàn liền muốn quay về nhà.
Tô Tô dĩ nhiên không muốn Niệm An đi, cô thật vất vả mới tìm được anh trai, đến hôm nay vẫn chưa chơi được bao lâu thì muốn rời đi, một cô gái còn phải chăm sóc thêm một người lớn tuổi, sẽ rất cực khổ.
Vì vậy Tô Tô hết sức giữ Niệm An lại.
Lão Thẩm cũng thế, hắn nói có thể cho người đến chăm sóc cho bà nội của Niệm An, như vậy Niệm An cũng không cần lo lắng.
Niệm An ôm hai người bọn họ một cái: "Được rồi, anh, chị dâu, em hiểu anh chị thương em, nhưng nhiều năm nay sống như vậy đã hình thành thói quen. Hơn nữa bà nội đã lớn tuổi, không thích đến chỗ khác. Công việc, cuộc sống của em đều ở bên kia, nếu lập tức từ bỏ, thật đúng là cảm thấy đáng tiếc đấy. Có điều anh chị yên tâm, khi nào rãnh rỗi em sẽ sang đây thăm anh chị."
Cô cùng Lão Thẩm tính cách rất giống nhau, một khi đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ thay đổi, mặc cho ai nói thế nào cũng điều vô dụng. Bất đắc dĩ, vợ chồng Lão Thẩm không thể làm gì khác hơn là để cô rời đi, chỉ là trước khi đi, Lão Thẩm đưa cho cô cái thẻ, bên trong chứa một ít tiền, nói là cho cô tiền tiêu vặt.
Về phần trong thẻ có bao nhiêu tiền, phải đợi thật lâu về sau Niệm An mới có thể phát hiện.
Buổi tối, thời điểm Tô Tô cùng Lão Thẩm nói chuyện phiếm, cô hỏi thử xem bên trong tấm thẻ kia đến cùng là có bao nhiêu tiền, Tô Tô giơ ra một đầu ngón tay: "Lão Thẩm, có hay không một trăm vạn?"
Lão Thẩm cầm ngón tay của cô lấy thêm 3 ngón nữa.
Tô Tô giật mình: "Bốn trăm vạn?"
Lão Thẩm lắc đầu: "Nhân thêm với mười."
"Bốn trăm ngàn?" Tô Tô trợn to hai mắt, "Lão Thẩm, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tiền? Anh đi cướp ngân hàng hả."
Lão Thẩm vô cùng "Khổ não" trầm tư một chút: "Không phải là cướp ngân hàng, cái này là từ Tiêu gia giành được."
Về phần lão Thẩm có bao nhiêu tiền, đây là một vấn đề làm cho người ta vô cùng nhức đầu, bởi vì hắn nói hiện tại hắn cũng không rõ lắm, vài ngày sau đó, Tô Tô chợt rất có hứng thú muốn biết, cho nên lão Thẩm đem cố vấn quản lý tài sản cá nhân của hắn nói rõ cho Tô Tô nghe, trời ạ, chỉ là những quỹ đầu tư, cổ phiếu thì có một đống thật to. Trên căn bản tất cả tập đoàn lớn công ty hắn điều có mua cổ phần. Hơn nữa nhà cửa bất động sản, nếu chỉ tính thu nhập của những khoản đó, mỗi năm Lão Thẩm thu về khoảng vài nghìn vạn. Hắn còn gửi tiết kiệm. . . . . . Ngân hàng Công Thương, ngân hàng xây dựng, ngân hàng Trung Quốc đó là ngân hàng trong nước, còn ngân hàng nước ngoài nói thí dụ như ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Scotland, ngân hàng Hoa Kì, ngân hàng Fuji Nhật bản….
Cố vấn quản lý tài sản gấp cuốn sổ trong tay lại, cười nhạt: "Phu nhân, hôm nay bấy nhiêu thôi, ngày mai tôi sẽ giải thích tiếp những bộ phận tài sản khác của Thẩm tiên sinh."
Tô Tô im lặng triệt để rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.