Chương 13
Mị Thích Ăn Cá
04/02/2024
14
Mấy tháng sau, Khương Chi Nguyệt mời ta đến nhà tham gia yến tiệc.
Trước đây ta đã từng từ chối mấy lần, nhưng nàng ấy vẫn gửi thiếp tới. Ta nghĩ cứ từ chối khéo mãi cũng không ổn nên đã dứt khoát đồng ý.
Ta vừa đến cổng, Khương Chi Nguyệt đã thân mật đi tới kéo ta.
- Đường Đường, gọi muội tới khó thật đấy. Nhưng hôm nay muội tới đúng lúc lắm, vừa hay… cũng tới.
Khương Chi Nguyệt đánh mắt, ta nhìn theo hướng đó thì trông thấy Thẩm Ký Bạch.
Chàng đứng dưới thềm đá, nghiêm trang đĩnh bạt, khí độ lạnh lùng nghiêm nghị đến độ lấn át muôn sắc thắm khắp sân.
Chàng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình thì ngẩng đầu lên, vừa thấy là ta thì nụ cười bên môi lập tức trở nên tươi rói.
Khương Chi Nguyệt bất mãn bĩu môi:
- Hai người đáng ghét thật đấy, chỉ biết ngọt ngào riêng mình thôi, người khác sống ch.ế.t mặc bay.
Ta nhớ tới lời Thẩm Ký Bạch từng nói, ta hơi áy náy lên tiếng:
- Thật sự rất xin lỗi. Ta không ngờ sẽ thành ra như thế này.
Lúc trước, khi biết Thẩm Ký Bạch đã có hôn ước, dù rất tiếc nhưng ta vẫn quyết định từ bỏ chàng.
Song, ta không ngờ chàng lại rút củi đáy nồi, phá tan hôn sự thì đã đành, chàng còn tự tay chặn hết đường lui của mình.
Khương Chi Nguyệt nhún vai, nói với vẻ e thẹn:
- Không sao. Chàng đã viết thư cho ta rồi, đợi chàng đỗ cao trong kì thi năm nay, chàng sẽ lập tức tới cầu thân, còn nói bất luận có chuyện gì xảy ra, chàng vẫn sẽ cưới ta.
Ta mỉm cười, bởi ta biết “chàng” là ai.
- Chắc chắn rồi. Mạnh Đường xin chúc sớm, chúc hai người có tình sẽ về bên nhau.
Yến tiệc trôi qua quá nửa, ta viện cớ chóng mặt đi đến vườn hoa cho thoáng.
Vừa mới bước vào, ta đã bị Thẩm Ký Bạch ôm chầm lấy.
Ta ngại ngùng đẩy chàng ra.
Thẩm Ký Bạch khẽ hôn ta một cái rồi nói đầy thẳng thắn:
- A Đường, ta rất nhớ nàng.
Bản mặt ta đỏ lên, hiếm khi thấy hơi thẹn thùng:
- Chẳng phải hai ta mới gặp nhau tối qua sao?
Thẩm Ký Bạch nói tỉnh bơ:
- Có lẽ là một ngày không gặp tựa cách ba thu đó.
Ta: …
Bọn ta trò chuyện bên hồ, Thẩm Ký Bạch còn có việc nên đã bịn rịn rời đi trước.
Chàng vừa đi, ta ngắm mặt một lát rồi cũng chuẩn bị quay về.
Song, ta vừa đứng dậy đã bị người ta đẩy mạnh xuống hồ từ sau lưng. Dường như người nọ đã dồn hết th.ù h.ận vào đó, ra tay vô cùng t.àn nhẫn.
Rơi xuống nước chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ta không kịp nhìn rõ ai đã đẩy ta, chỉ yếu ớt hô mấy câu rồi mất khống chế chìm xuống.
Trước khi hôn mê, ta thấy Thẩm Ký Bạch đang bơi về phía ta.
Lúc mở mắt ra một lần nữa, ta đã ở trong phòng mình.
Dì hai mắt đỏ hoe nhìn ta. Thấy ta tỉnh lại, dì sụt sịt nói:
- Con nhóc đáng ghét này, cứ ra ngoài là có chuyện, con bảo dì yên tâm kiểu gì được đây. Nếu con có mệnh hệ gì thì dì biết ăn nói sao với mẹ con dưới suối vàng.
Ta kéo tay dì mà xoa xoa vỗ về:
- Đều tại con không ngoan, lần sau con sẽ chú ý. Con đảm bảo sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Dì đừng khóc, con đau lòng lắm.
Dì lau nước mắt nói:
- May mà có Ký Bạch cứu con. Tính ra thằng bé quả làt tốt tính. Nó nói sẽ cho ta lời giải thích rõ ràng, xong rồi lập tức đi xử lí chuyện này chẳng được nghỉ ngơi.
Dứt lời, dì vỗ lên tay ta:
- Đường Đường, nếu con thật sự lấy Ký Bạch rồi thì dì xuống suối vàng cũng yên tâm.
Ta:???
Có chuyện gì vậy?
Sao mới có một đêm mà Thẩm Ký Bạch đã trở thành con rể tuyệt vời trong mắt dì thế?
Giây tiếp theo, dì nói với vẻ vui mừng:
- Bởi vì Ký Bạch đã cứu con, thằng bé biết chuyện này làm tổn hại danh tiết của con gái nên tối qua, nó đã cất công tới chỗ phu nhân, nói muốn cưới con làm chính thê. Phu nhân đã đồng ý rồi.
Ta:!!!
Ta mới chỉ ngủ qua một đêm, sao lúc tỉnh dậy lại có thay đổi động trời thế này?
Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?
Đến tối, Thẩm Ký Bạch lặng lẽ vào phòng ta. Chàng sờ trán ta, tiếp đó thở phào nhẹ nhõm:
- Hạ sốt là mừng rồi.
Ta chọc người chàng:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Thẩm Ký Bạch kiên nhẫn giải thích cho ta.
Hôm đó, một cô gái đã trông thấy ta và chàng gặp nhau trong vườn hoa. Cô ta thương mến Thẩm Ký Bạch đã lâu nên nhất thời nghĩ quẩn trút giận lên người ta.
Thẩm Ký Bạch nắm chặt tay ta:
- Nàng đã từng gặp cô ta, chính là cô gái nói chuyện với ta ở chỗ hòn non bộ lúc trước đó. Ta đã xử lí xong xuôi chuyênn bên đó, cha cô ta sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, không để cô ta ra ngoài nói linh tinh.
Ta lặng thinh hồi lâu mới đáp:
- Nếu biết ở bên chàng lại gặp phải nguy hiểm cỡ này thì ngay từ đầu ta đã tránh xa chàng rồi.
Thẩm Ký Bạch nằm xuống cạnh ta, khoé môi cong cong:
- Muộn rồi, A Đường, nàng đã trêu chọc ta rồi thì đừng có mơ chạy trốn được.
- Nhưng chuyện này đã cho ta một bước ngoặt lớn. Ta vốn muốn dùng cách khác để mẹ từ từ chấp nhận nàng.
- Cô ta làm vậy khiến ta có lí do khiến mẹ danh chính ngôn thuận chấp nhận nàng. Nhưng mà khiến nàng phải chịu cực khổ rồi.
Ta chớp mắt hỏi chàng:
- Chàng đã khiến phu nhân đồng ý mối hôn sự này kiểu gì vậy?
Mắt Thẩm Ký Bạch thấp thoáng ý cười:
- Thật ra ta chẳng nói gì hết. Giữa việc để ta lẻ bóng cả đời và việc cưới nàng, mẹ đã dứt khoát chọn vế sau.
Nói rồi, chàng ôm ta vào lòng, khẽ cảm thán:
- Tốt quá, chẳng mấy là không cần lén lén lút lút, ngày nào cũng như đi ăn trộm nữa rồi.
Ta tức giận lườm chàng:
- Người đời nói rằng phong phạm quân tử củaThẩm công tử thanh khiết tựa ngọc, không ai dám nghĩ ở chốn không người chàng lại có dáng vẻ này.
Thẩm Ký Bạch cầm tay ta đưa lên miệng hôn, dịu dàng cất tiếng:
- A Đường, danh tiếng là thứ làm để cho người đời xem. Nhưng trước mặt nàng, ta không cần phải diễn kịch.
Ta nhoẻn cười, vòng tay ôm chàng.
Thẩm Ký Bạch chầm chậm ép lại gần, hơi thở nóng rực dần quyện vào nhau.
Như thể trước nay ta chưa bao giờ che giấu bản thân trước mặt chàng.
Chàng cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta.
Bởi vì bọn ta đều hiểu rõ dáng vẻ chân thật nhất của nhau.
Mấy tháng sau, Khương Chi Nguyệt mời ta đến nhà tham gia yến tiệc.
Trước đây ta đã từng từ chối mấy lần, nhưng nàng ấy vẫn gửi thiếp tới. Ta nghĩ cứ từ chối khéo mãi cũng không ổn nên đã dứt khoát đồng ý.
Ta vừa đến cổng, Khương Chi Nguyệt đã thân mật đi tới kéo ta.
- Đường Đường, gọi muội tới khó thật đấy. Nhưng hôm nay muội tới đúng lúc lắm, vừa hay… cũng tới.
Khương Chi Nguyệt đánh mắt, ta nhìn theo hướng đó thì trông thấy Thẩm Ký Bạch.
Chàng đứng dưới thềm đá, nghiêm trang đĩnh bạt, khí độ lạnh lùng nghiêm nghị đến độ lấn át muôn sắc thắm khắp sân.
Chàng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình thì ngẩng đầu lên, vừa thấy là ta thì nụ cười bên môi lập tức trở nên tươi rói.
Khương Chi Nguyệt bất mãn bĩu môi:
- Hai người đáng ghét thật đấy, chỉ biết ngọt ngào riêng mình thôi, người khác sống ch.ế.t mặc bay.
Ta nhớ tới lời Thẩm Ký Bạch từng nói, ta hơi áy náy lên tiếng:
- Thật sự rất xin lỗi. Ta không ngờ sẽ thành ra như thế này.
Lúc trước, khi biết Thẩm Ký Bạch đã có hôn ước, dù rất tiếc nhưng ta vẫn quyết định từ bỏ chàng.
Song, ta không ngờ chàng lại rút củi đáy nồi, phá tan hôn sự thì đã đành, chàng còn tự tay chặn hết đường lui của mình.
Khương Chi Nguyệt nhún vai, nói với vẻ e thẹn:
- Không sao. Chàng đã viết thư cho ta rồi, đợi chàng đỗ cao trong kì thi năm nay, chàng sẽ lập tức tới cầu thân, còn nói bất luận có chuyện gì xảy ra, chàng vẫn sẽ cưới ta.
Ta mỉm cười, bởi ta biết “chàng” là ai.
- Chắc chắn rồi. Mạnh Đường xin chúc sớm, chúc hai người có tình sẽ về bên nhau.
Yến tiệc trôi qua quá nửa, ta viện cớ chóng mặt đi đến vườn hoa cho thoáng.
Vừa mới bước vào, ta đã bị Thẩm Ký Bạch ôm chầm lấy.
Ta ngại ngùng đẩy chàng ra.
Thẩm Ký Bạch khẽ hôn ta một cái rồi nói đầy thẳng thắn:
- A Đường, ta rất nhớ nàng.
Bản mặt ta đỏ lên, hiếm khi thấy hơi thẹn thùng:
- Chẳng phải hai ta mới gặp nhau tối qua sao?
Thẩm Ký Bạch nói tỉnh bơ:
- Có lẽ là một ngày không gặp tựa cách ba thu đó.
Ta: …
Bọn ta trò chuyện bên hồ, Thẩm Ký Bạch còn có việc nên đã bịn rịn rời đi trước.
Chàng vừa đi, ta ngắm mặt một lát rồi cũng chuẩn bị quay về.
Song, ta vừa đứng dậy đã bị người ta đẩy mạnh xuống hồ từ sau lưng. Dường như người nọ đã dồn hết th.ù h.ận vào đó, ra tay vô cùng t.àn nhẫn.
Rơi xuống nước chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ta không kịp nhìn rõ ai đã đẩy ta, chỉ yếu ớt hô mấy câu rồi mất khống chế chìm xuống.
Trước khi hôn mê, ta thấy Thẩm Ký Bạch đang bơi về phía ta.
Lúc mở mắt ra một lần nữa, ta đã ở trong phòng mình.
Dì hai mắt đỏ hoe nhìn ta. Thấy ta tỉnh lại, dì sụt sịt nói:
- Con nhóc đáng ghét này, cứ ra ngoài là có chuyện, con bảo dì yên tâm kiểu gì được đây. Nếu con có mệnh hệ gì thì dì biết ăn nói sao với mẹ con dưới suối vàng.
Ta kéo tay dì mà xoa xoa vỗ về:
- Đều tại con không ngoan, lần sau con sẽ chú ý. Con đảm bảo sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Dì đừng khóc, con đau lòng lắm.
Dì lau nước mắt nói:
- May mà có Ký Bạch cứu con. Tính ra thằng bé quả làt tốt tính. Nó nói sẽ cho ta lời giải thích rõ ràng, xong rồi lập tức đi xử lí chuyện này chẳng được nghỉ ngơi.
Dứt lời, dì vỗ lên tay ta:
- Đường Đường, nếu con thật sự lấy Ký Bạch rồi thì dì xuống suối vàng cũng yên tâm.
Ta:???
Có chuyện gì vậy?
Sao mới có một đêm mà Thẩm Ký Bạch đã trở thành con rể tuyệt vời trong mắt dì thế?
Giây tiếp theo, dì nói với vẻ vui mừng:
- Bởi vì Ký Bạch đã cứu con, thằng bé biết chuyện này làm tổn hại danh tiết của con gái nên tối qua, nó đã cất công tới chỗ phu nhân, nói muốn cưới con làm chính thê. Phu nhân đã đồng ý rồi.
Ta:!!!
Ta mới chỉ ngủ qua một đêm, sao lúc tỉnh dậy lại có thay đổi động trời thế này?
Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?
Đến tối, Thẩm Ký Bạch lặng lẽ vào phòng ta. Chàng sờ trán ta, tiếp đó thở phào nhẹ nhõm:
- Hạ sốt là mừng rồi.
Ta chọc người chàng:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Thẩm Ký Bạch kiên nhẫn giải thích cho ta.
Hôm đó, một cô gái đã trông thấy ta và chàng gặp nhau trong vườn hoa. Cô ta thương mến Thẩm Ký Bạch đã lâu nên nhất thời nghĩ quẩn trút giận lên người ta.
Thẩm Ký Bạch nắm chặt tay ta:
- Nàng đã từng gặp cô ta, chính là cô gái nói chuyện với ta ở chỗ hòn non bộ lúc trước đó. Ta đã xử lí xong xuôi chuyênn bên đó, cha cô ta sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, không để cô ta ra ngoài nói linh tinh.
Ta lặng thinh hồi lâu mới đáp:
- Nếu biết ở bên chàng lại gặp phải nguy hiểm cỡ này thì ngay từ đầu ta đã tránh xa chàng rồi.
Thẩm Ký Bạch nằm xuống cạnh ta, khoé môi cong cong:
- Muộn rồi, A Đường, nàng đã trêu chọc ta rồi thì đừng có mơ chạy trốn được.
- Nhưng chuyện này đã cho ta một bước ngoặt lớn. Ta vốn muốn dùng cách khác để mẹ từ từ chấp nhận nàng.
- Cô ta làm vậy khiến ta có lí do khiến mẹ danh chính ngôn thuận chấp nhận nàng. Nhưng mà khiến nàng phải chịu cực khổ rồi.
Ta chớp mắt hỏi chàng:
- Chàng đã khiến phu nhân đồng ý mối hôn sự này kiểu gì vậy?
Mắt Thẩm Ký Bạch thấp thoáng ý cười:
- Thật ra ta chẳng nói gì hết. Giữa việc để ta lẻ bóng cả đời và việc cưới nàng, mẹ đã dứt khoát chọn vế sau.
Nói rồi, chàng ôm ta vào lòng, khẽ cảm thán:
- Tốt quá, chẳng mấy là không cần lén lén lút lút, ngày nào cũng như đi ăn trộm nữa rồi.
Ta tức giận lườm chàng:
- Người đời nói rằng phong phạm quân tử củaThẩm công tử thanh khiết tựa ngọc, không ai dám nghĩ ở chốn không người chàng lại có dáng vẻ này.
Thẩm Ký Bạch cầm tay ta đưa lên miệng hôn, dịu dàng cất tiếng:
- A Đường, danh tiếng là thứ làm để cho người đời xem. Nhưng trước mặt nàng, ta không cần phải diễn kịch.
Ta nhoẻn cười, vòng tay ôm chàng.
Thẩm Ký Bạch chầm chậm ép lại gần, hơi thở nóng rực dần quyện vào nhau.
Như thể trước nay ta chưa bao giờ che giấu bản thân trước mặt chàng.
Chàng cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta.
Bởi vì bọn ta đều hiểu rõ dáng vẻ chân thật nhất của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.