Chương 9
Mị Thích Ăn Cá
04/02/2024
9
Ta lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, mẹ đưa ta một bọc đồ, bảo ta trốn đi thật xa, đừng quay về.
Ai nói con gái có ngoại hình xinh đẹp là sẽ có bến đậu tốt chứ?
Năm xưa mẹ và dì ta đều nức tiếng Giang Nam, không biết bao nhiêu công từ tới cầu thân.
Nhưng cuối cùng mẹ lại lấy một người đàn ông tầm thường.
Tất cả chỉ vì trong một lần đi hội chùa, bà bị người ta giở trò, người đàn ông đó đã xuất hiện “kịp thời”, làm anh hùng cứu mĩ nhân.
Bà vốn tưởng đã lấy được tình yêu của đời mình, nào ngờ lấy nhau được vài năm, ông ta lại cảm thấy mẹ tính tình nhạt nhẽo nên đã dẫn một cô nương thanh lâu về làm quý thiếp.
Ả ta thủ đoạn cao minh, biết dỗ dành khiến đàn ông ch.ết mê ch.ết mệt.
Mẹ ta tính tình yếu đuối, bị ả chèn ép bao năm, chịu đủ ức hiếp nhưng chỉ có mình ta là lí do khiến bà có đủ can đảm đấu tranh một lần.
Ta đến tuổi cập kê được bao lâu, ả đã xúi cha gả ta cho một tên phú thương có tiếng ở Giang Nam, nói ta tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp, có thể bán với giá cao.
Tên phú thương đó đã ngoài sáu mươi, trong nhà có đến mấy chục thiếp thất, ai nấy đều mưu mô đầy mình, ta bị gả qua đó là cầm chắc cái ch.ết.
Nhà bình thường có người cha nào lại đẩy con mình vào hố lửa?
Nhưng cha ta lại không phải người bình thường. Thế nên ông ta đã lập tức quyết định sống c.h.ết của ta, chọn ngày để gả ta đi.
Mẹ ta khóc lóc dập đầu quỳ lạy đến mức trán chảy cả m.áu cũng chỉ đổi lấy vẻ cười giễu của bọn họ.
Bà phải trơ mắt nhìn con gái mình đi vào chỗ ch.ết.
Vào một buổi khuya vắng lặng, bà đưa ta một bọc đồ:
- Đường Đường, hãy trốn đi.
- Hãy đến kinh thành, dì con đợi con ở đó.
Dứt lời, bà lừa ta rằng ta và bà đi cùng nhau sẽ bị phát hiện, vài ngày nữa bà mới đi được.
Khi đó ta ngây ngốc, cứ thế bị bà lừa rời khỏi nhà.
Ta vừa đi vừa nghỉ, đi được nửa đường vẫn còn hoài nghi sao mà mẹ vẫn chưa tới.
Bấy giờ, ta mới nghe được cuộc nói chuyện của người qua đường.
- Nghe đâu cuối phố Tây Giang Nam có người họ Mạnh nửa đêm bất cần đụng đổ nến, chủ nhà với thiếp ngủ say nên không thoát ra được, cả hai đều táng mình trong biển lửa.
- Không ngờ phu nhân nhà đó yêu chồng sâu đậm đến thế, lại đâm đầu vào quan tài trong linh đường mà đi theo chồng.
- Tôi còn nghe nói năm xưa bà ấy là mĩ nhân nức tiếng Giang Nam đó.
- Thật không vậy? Cái lão họ Mạnh tốt số thật đấy, lấy được người vợ tận nghĩa tận tình cỡ đấy.
Ta khóc nức lên thành tiếng trong mơ rồi chợt bừng tỉnh, phát hiện một bóng đen đang ngồi cạnh giường.
Giây tiếp theo, bóng đen đó phát ra giọng nói khàn khàn của Thẩm Ký Bạch:
- Sao lại khóc đến nỗi này vậy?
(Lời người dịch: “giây tiếp theo” toi dịch nguyên văn tác giả, không sửa chữa. Nên đừng ai hỏi vì sao dùng từ hiện đại nhé.
Ta lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, mẹ đưa ta một bọc đồ, bảo ta trốn đi thật xa, đừng quay về.
Ai nói con gái có ngoại hình xinh đẹp là sẽ có bến đậu tốt chứ?
Năm xưa mẹ và dì ta đều nức tiếng Giang Nam, không biết bao nhiêu công từ tới cầu thân.
Nhưng cuối cùng mẹ lại lấy một người đàn ông tầm thường.
Tất cả chỉ vì trong một lần đi hội chùa, bà bị người ta giở trò, người đàn ông đó đã xuất hiện “kịp thời”, làm anh hùng cứu mĩ nhân.
Bà vốn tưởng đã lấy được tình yêu của đời mình, nào ngờ lấy nhau được vài năm, ông ta lại cảm thấy mẹ tính tình nhạt nhẽo nên đã dẫn một cô nương thanh lâu về làm quý thiếp.
Ả ta thủ đoạn cao minh, biết dỗ dành khiến đàn ông ch.ết mê ch.ết mệt.
Mẹ ta tính tình yếu đuối, bị ả chèn ép bao năm, chịu đủ ức hiếp nhưng chỉ có mình ta là lí do khiến bà có đủ can đảm đấu tranh một lần.
Ta đến tuổi cập kê được bao lâu, ả đã xúi cha gả ta cho một tên phú thương có tiếng ở Giang Nam, nói ta tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp, có thể bán với giá cao.
Tên phú thương đó đã ngoài sáu mươi, trong nhà có đến mấy chục thiếp thất, ai nấy đều mưu mô đầy mình, ta bị gả qua đó là cầm chắc cái ch.ết.
Nhà bình thường có người cha nào lại đẩy con mình vào hố lửa?
Nhưng cha ta lại không phải người bình thường. Thế nên ông ta đã lập tức quyết định sống c.h.ết của ta, chọn ngày để gả ta đi.
Mẹ ta khóc lóc dập đầu quỳ lạy đến mức trán chảy cả m.áu cũng chỉ đổi lấy vẻ cười giễu của bọn họ.
Bà phải trơ mắt nhìn con gái mình đi vào chỗ ch.ết.
Vào một buổi khuya vắng lặng, bà đưa ta một bọc đồ:
- Đường Đường, hãy trốn đi.
- Hãy đến kinh thành, dì con đợi con ở đó.
Dứt lời, bà lừa ta rằng ta và bà đi cùng nhau sẽ bị phát hiện, vài ngày nữa bà mới đi được.
Khi đó ta ngây ngốc, cứ thế bị bà lừa rời khỏi nhà.
Ta vừa đi vừa nghỉ, đi được nửa đường vẫn còn hoài nghi sao mà mẹ vẫn chưa tới.
Bấy giờ, ta mới nghe được cuộc nói chuyện của người qua đường.
- Nghe đâu cuối phố Tây Giang Nam có người họ Mạnh nửa đêm bất cần đụng đổ nến, chủ nhà với thiếp ngủ say nên không thoát ra được, cả hai đều táng mình trong biển lửa.
- Không ngờ phu nhân nhà đó yêu chồng sâu đậm đến thế, lại đâm đầu vào quan tài trong linh đường mà đi theo chồng.
- Tôi còn nghe nói năm xưa bà ấy là mĩ nhân nức tiếng Giang Nam đó.
- Thật không vậy? Cái lão họ Mạnh tốt số thật đấy, lấy được người vợ tận nghĩa tận tình cỡ đấy.
Ta khóc nức lên thành tiếng trong mơ rồi chợt bừng tỉnh, phát hiện một bóng đen đang ngồi cạnh giường.
Giây tiếp theo, bóng đen đó phát ra giọng nói khàn khàn của Thẩm Ký Bạch:
- Sao lại khóc đến nỗi này vậy?
(Lời người dịch: “giây tiếp theo” toi dịch nguyên văn tác giả, không sửa chữa. Nên đừng ai hỏi vì sao dùng từ hiện đại nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.