Chương 60: Mất khống chế
Túc Dĩ Vãng Niên
21/10/2023
Vì không câu được cá, nên buổi chiều Khương Lục lấy nguyên liệu mua lúc
trưa còn thừa nấu bữa tối. Anh không muốn bộc lộ cảm xúc của mình, không muốn Dương Lâm phát hiện ra sự khác thường của anh.
Nhưng cảm xúc của anh vẫn đang không ngừng rối loạn. Lý trí bảo anh rằng hãy mau ra hỏi em ấy, hỏi xem bao năm qua có hận anh hận gia đình anh hay không. Nhưng con tim lại nghĩ nếu bây giờ hỏi, phá vỡ tầng giấy mỏng cuối cùng này liệu cậu có chia tay anh rồi bỏ đi hay không?
Lòng anh rối như tơ vò, hai con ác ma ở trong đầu liên tục đấu đá nhau.
Anh viện cớ đi nấu ăn nhưng dường như anh không tập trung vào món ăn.
Anh chỉ đứng cầm dao cuối đầu nhìn chiếc thớt.
Vai bị vỗ nhẹ một cái, Dương Lâm từ đằng sau đưa mặt đến trước mặt anh.
" Anh thất thần làm gì? Từ lúc về đến giờ vẫn thấy anh thất thần suốt?" Cậu nghi ngờ hỏi anh, cả buổi chiều anh cứ ngồi thần thờ. Lúc đầu còn ngẩn đầu nhìn cậu cười, lúc sau thì thẩn thờ suốt.
Lâu rồi không có cảm giác thả lỏng như vậy nên cậu mới vui suốt, bây giờ thì rada nghề nghiệp mới bắt đầu chạy.
" Anh chỉ là còn buồn" Anh kiếm cớ nói.
" Anh có chuyện gì dấu em à? Anh không phải là người hay buồn vì chuyện không câu được cá" Cậu nghi ngờ hỏi anh, trong giọng nói có sự thắc mắc cùng quan tâm.
Anh bỏ dao xuống, quay lại ôm eo cậu:" Anh thì có gì dấu em cơ chứ, cả chiều nay đều ở trong tầm mắt của em mà" Anh hôn chớp mũi cậu một cái, còn không quên cười.
" Vậy sao anh cứ thất thần thế kia?" Cậu mới không tin, nhưng đúng thật cả chiều anh ngồi trong tầm mắt cậu. Không có làm gì khác ngoài câu cá và nói chuyện với bác trai nọ thôi mà.
" Được rồi, đừng nghi ngờ bậy bạ nữa, đi tắm đi anh nấu cơm chút nữa rồi ăn" Anh thả tay đang ôm eo cậu ra nói.
" Vậy anh làm đi, em đi tắm" Cậu còn hơi nghi ngờ, nhưng thấy anh rất bình thường thì cũng không làm phiền anh nữa.
Không phải Dương Lâm không nhìn ra sự khác biệt của anh, mà vì anh che dấu cảm xúc quá kĩ.
Dương Lâm đã tính đi tắm rồi, nhưng nghĩ lại lúc nãy hứa sẽ mua kẹo cho mấy đứa trẻ thế là cậu bỏ điện thoại qua một bên. Lại lấy ít tiền ở trong ví ra, nói với giọng vào trong phòng bếp.
" Anh ơi, em đi mua chút đồ" Cậu nói.
Khương Lục từ trong bếp đi ra:" Đi mua gì vậy? Đây anh đi mua cho" Anh nói.
" Anh cứ bận đi, em qua tiệm tạp hóa cạnh đây mua ít kẹo thôi" Cậu nói với anh.
Khương Lục nghĩ tiệm tạp hóa gần đây, cũng không giành đi mua với cậu nữa:" Ừm đi nhanh rồi về ăn cơm"
" Được rồi, em đi đây" Cậu ra cửa mang giày vào rồi tạm biệt anh.
Khương Lục nghe tiếng đóng cửa, lại quay trở về bếp tiếp túc nấu ăn.
Dương Lâm không có, anh cũng không cần thiết phải che dấu cảm xúc hỗn độn nữa. Anh đi vào phòng khách.
Tìm được điện thoại của mẹ mình, muốn bấm số gọi mẹ mình. Hỏi bà lý do tại sao?
Năm đó ông anh cũng chỉ vì muốn ngăn cản anh, mà không ngại giả vờ bệnh để lừa anh. Hèn gì trước khi mất, ông lại xin lỗi cậu, còn chấp nhận việc cậu thích con trai. Có lẽ nhìn anh bị dằn vặt bao năm mới cảm thấy áy náy.
Ha, thì ra anh từng ngu như vậy để cả gia đình mình quay bản thân như chong chóng.
Năm đó dẫn anh về quê cũng là có mục đích cả. Anh bỗng thấy mình thật ngu ngốc, sao anh lại đần độn như vậy?
Cảm xúc bị đè xuống đáy lòng giờ phút này như vỡ vụn.
Nó như con đập vì chứa quá nhiều nước mà bị vỡ tan tành, cảm xúc của anh cũng như vậy.
Anh không quan tâm gì cả chỉ ngồi xụp xuống sàn nhà. Haha anh cười, nụ cười chất chứa sự tuyệt vọng vô bờ. Sự thật bao năm bị che dấu, cảm xúc bao năm bị dồn nén cuối cùng ngày hôm nay cũng quá hạn.
.....
Lúc Dương Lâm về đến nhà, cậu vẫn không hay biết gì, cậu mua rất nhiều kẹo, đến nỗi chị chủ quán còn dặn cậu đừng ăn quá nhiều coi chừng bị sâu răng này nọ.
Cậu cũng chỉ cười mà không nói gì.
" Anh à? Anh?" Cậu gọi mấy tiếng, mà không ai trả lời, kì vậy sao không thấy ai trả lời?
Cậu lại thử gọi mấy tiếng, vào trong phòng bếp thì thấy không có ai.
Đi đâu rồi?
Cậu bỏ mớ bánh kẹo trên tay xuống bàn ăn trong bếp.
Đi cầu thang lên tầng 2. Cậu gọi vài tiếng:" Anh?" Không ai đáp lời.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trời dần ngã tối, trong phòng không mở đèn, một mảnh tối đen:" Anh? Anh có trong này không?" Cậu hỏi.
'Tách' đèn sáng lên.
Khương Lục ngồi dưới đất ngay bên cạnh chân giường. Chân trái anh duỗi thẳng chân còn lại thì co lại, tay phải đặt lên đầu gối của anh, tay còn lại buông một bên. Đầu thì gục xuống.
Anh không lên tiếng nói chuyện, cứ gục đầu xuống như vậy, cả người tỏa ra khí lạnh.
Cậu thấy vậy thì vội chạy tới muốn xem tình hình của anh:" Anh sao vậy? Bị gì rồi?" Trong giọng nói không dấu nổi sự lo lắng.
Khương Lục nghe cậu nói, nhưng vẫn im lặng. Anh không lên tiếng, chỉ mở mắt nhìn cậu, khuôn mặt cậu đầy lo lắng, tay thì sờ soạn mặt anh kiểm tra anh có bị sốt hay gì không.
" Sao vậy? Anh nói gì đi?" Cậu lo lắng hỏi.
" Không sao" mở miệng nói giọng khàn khàn. Lúc anh nói chuyện một mùi thuốc thoang thoảng quanh chóp mũi.
Lúc nãy vào phòng chỉ lo lắng cho anh không để ý không khí trong phòng, giờ mới để ý trong phòng đầy mùi thuốc lá. Hơn nữa trên người anh là khói thuốc quanh quẩn.
" Anh hút thuốc!" Là câu nói chắc chắn.
" Ừm" Anh đáp lời.
Lần này anh lại hỏi:" Em hận anh không?"
Cậu đang chuẩn bị hỏi anh làm sao mà hút thuốc nghe anh hỏi thì dừng lại trả lời theo phản xạ:" Cái gì?"
" Em hận anh không?" Anh lặp lại.
" Hận cái gì?" Cậu thắc mắc:" Tại sao em phải hận anh?"
" Hận anh, hận ba mẹ anh đã làm những chuyện kia khiến gia đình em phải xa xứ bao năm?" Giọng anh khàn đục mà hỏi.
" Anh biết rồi?" Giờ cậu mới hiểu anh nói gì, anh đã biết chuyện. Cậu nghĩ lại từ lúc chiều về thì anh đã kì lạ rồi. Nhưng chiều tới giờ anh rõ ràng không gặp ai tại sao lại biết?
" Ừm, anh biết" Anh trả lời.
" Làm sao anh biết được?"
" Em không cần biết, em chỉ cần trả lời thôi" Anh hỏi.
" Không hận" Cậu đáp lời anh.
Nói xong cậu còn ôm eo anh, đầu chôn ở hõm cổ anh, tư thế này Khương Lục rất thích làm với cậu nhưng cậu thì rất ít khi. Cậu rất ít khi ôm anh như vậy.
Anh tùy tiện để cậu ôm. Chờ đợi cậu nói.
" Em không hận anh, từ trước tới giờ chưa từng hận, chỉ thấy có lỗi" Cậu biết bây giờ giấy đã không gói được lửa, cậu cũng đã định nói cho anh biết nên không giấu anh nữa. Có lẽ anh đã biết hết rồi.
" Em thì có lỗi gì cơ chứ? Là anh, do ba mẹ anh khiến em rời xa quê hương của mình" Anh không ôm cậu, nói đúng ra là anh không dám, tay đang buông hai bên của anh đang không ngừng run rẩy.
" Trách anh gì chứ, nếu năm đó em cố thêm chút nữa thì anh đã không như hiện tại" Cậu cầm đôi bàn tay đang run rẩy của anh lại, khẽ xoa nắn.
Anh đẩy cậu đang ôm mình ra, hai tay năm chặt bờ vai của cậu:" Tại sao? Rõ ràng là anh sai nhưng em luôn nhận lỗi về mình, Lâm Lâm tại sao?" Anh hét lên mà nói, tay nắm chặt vai cậu khiến cậu phát đau.
" Anh bình tĩnh lại đi, đừng như vậy có được không" Cậu không để ý đau đớn ở trên vai mà nói:" Không vì sao cả chỉ vì em yêu anh" Cậu giơ tay vuốt ve khuôn mặt người trước mặt.
" Ba mẹ cũng không hề trách anh, cho nên anh đừng như vậy được không?"
Nói xong thì cậu thấy nước mắt anh rơi xuống từ khóe mắt. Anh khóc. Khóc trong im lặng.
" Xin lỗi, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi" Anh liên tục nói.
" Đừng xin lỗi không phải bây giờ chúng ta đang rấy tốt sao?" Cậu cười nói, cậu thản nhiên như những chuyện kia cậu chưa từng trải qua vậy. Lại đưa tay lau giọt nước mắt còn vươn trên mặt anh.
Anh ôm cậu, im lặng không nói gì. Qua thật lâu, anh mới hỏi:" Vậy mẹ anh đã nói gì với em?"
" Cũng không nói gì cả" Cậu nói.
Anh đẩy cậu ra, để nhìn mặt cậu cho rõ anh nói:" Em nói thật cho anh biết"
Cậu nhìn vào mắt anh nhớ lại khung cảnh khi ấy, khi đó cậu đang đứng ở cửa sổ phòng ngủ của cậu, mẹ anh gọi tới ngoài việc nói về chuyện ba mẹ cậu ra bà còn nói.
" Cái thứ nghèo hèn như cậu, dù có ở bên con trai tôi thì thế nào? Không bao giờ xứng để đứng bên cạnh con tôi" Lúc đó giọng bà cực kì trào phúng, cậu đã nghe bà nói nhiều lần về việc cậu không xứng với con trai bà. Nhưng lần đó là lần cậu đau lòng nhất. Bởi vì cậu nhận ra mình, không xứng thật.
" Nhà họ Khương sẽ không bao giờ để cậu bước chân vào căn nhà này dù chỉ một bước, cậu là cục đá cản đường nó" Diệp Hi lúc ấy nói.
Bà nói cậu sẽ là người ngăn cản bước tiến sau này của anh. Bà nói anh vì cậu mà từ bỏ quá nhiều, không lẽ cậu còn muốn anh vì cậu mà từ bỏ gia đình nữa ư?
Lúc đó cậu mới thấu hiểu rằng, yêu anh cậu không những ảnh hưởng đến bố mẹ mà còn cả tương lai của anh nữa.
" Em nói đi, mẹ anh đã nói những gì?" Giọng Khương Lục vang lên kéo Dương Lâm từ trong kí ức trở về.
" Chỉ nói nếu em không chịu chia tay anh, bác ấy sẽ cho người đánh luôn cả em" Cậu nói. Cậu không muốn để anh biết sự thật phía sau.
" Chỉ như vậy?" Khương Lục nghi ngờ hỏi lại.
" Ừm, chỉ như vậy thôi" Dương Lâm bình tĩnh trả lời.
Khương Lục hơi nghi ngờ, nhưng không sao, cứ tạm để đó.
Dương Lâm hôn lên môi Khương Lục một cái. Anh cũng thuận thế làm nụ hôn này sâu hơn.
Lúc tách ra hai người đã thở hổn hển.
" Anh xin lỗi lúc nãy nắm đau em" Anh ủ rủ nói.
" Không sao, em đi tắm anh đi dọn cơm rồi mình ăn cơm"
" Ừ"
***
Nhưng cảm xúc của anh vẫn đang không ngừng rối loạn. Lý trí bảo anh rằng hãy mau ra hỏi em ấy, hỏi xem bao năm qua có hận anh hận gia đình anh hay không. Nhưng con tim lại nghĩ nếu bây giờ hỏi, phá vỡ tầng giấy mỏng cuối cùng này liệu cậu có chia tay anh rồi bỏ đi hay không?
Lòng anh rối như tơ vò, hai con ác ma ở trong đầu liên tục đấu đá nhau.
Anh viện cớ đi nấu ăn nhưng dường như anh không tập trung vào món ăn.
Anh chỉ đứng cầm dao cuối đầu nhìn chiếc thớt.
Vai bị vỗ nhẹ một cái, Dương Lâm từ đằng sau đưa mặt đến trước mặt anh.
" Anh thất thần làm gì? Từ lúc về đến giờ vẫn thấy anh thất thần suốt?" Cậu nghi ngờ hỏi anh, cả buổi chiều anh cứ ngồi thần thờ. Lúc đầu còn ngẩn đầu nhìn cậu cười, lúc sau thì thẩn thờ suốt.
Lâu rồi không có cảm giác thả lỏng như vậy nên cậu mới vui suốt, bây giờ thì rada nghề nghiệp mới bắt đầu chạy.
" Anh chỉ là còn buồn" Anh kiếm cớ nói.
" Anh có chuyện gì dấu em à? Anh không phải là người hay buồn vì chuyện không câu được cá" Cậu nghi ngờ hỏi anh, trong giọng nói có sự thắc mắc cùng quan tâm.
Anh bỏ dao xuống, quay lại ôm eo cậu:" Anh thì có gì dấu em cơ chứ, cả chiều nay đều ở trong tầm mắt của em mà" Anh hôn chớp mũi cậu một cái, còn không quên cười.
" Vậy sao anh cứ thất thần thế kia?" Cậu mới không tin, nhưng đúng thật cả chiều anh ngồi trong tầm mắt cậu. Không có làm gì khác ngoài câu cá và nói chuyện với bác trai nọ thôi mà.
" Được rồi, đừng nghi ngờ bậy bạ nữa, đi tắm đi anh nấu cơm chút nữa rồi ăn" Anh thả tay đang ôm eo cậu ra nói.
" Vậy anh làm đi, em đi tắm" Cậu còn hơi nghi ngờ, nhưng thấy anh rất bình thường thì cũng không làm phiền anh nữa.
Không phải Dương Lâm không nhìn ra sự khác biệt của anh, mà vì anh che dấu cảm xúc quá kĩ.
Dương Lâm đã tính đi tắm rồi, nhưng nghĩ lại lúc nãy hứa sẽ mua kẹo cho mấy đứa trẻ thế là cậu bỏ điện thoại qua một bên. Lại lấy ít tiền ở trong ví ra, nói với giọng vào trong phòng bếp.
" Anh ơi, em đi mua chút đồ" Cậu nói.
Khương Lục từ trong bếp đi ra:" Đi mua gì vậy? Đây anh đi mua cho" Anh nói.
" Anh cứ bận đi, em qua tiệm tạp hóa cạnh đây mua ít kẹo thôi" Cậu nói với anh.
Khương Lục nghĩ tiệm tạp hóa gần đây, cũng không giành đi mua với cậu nữa:" Ừm đi nhanh rồi về ăn cơm"
" Được rồi, em đi đây" Cậu ra cửa mang giày vào rồi tạm biệt anh.
Khương Lục nghe tiếng đóng cửa, lại quay trở về bếp tiếp túc nấu ăn.
Dương Lâm không có, anh cũng không cần thiết phải che dấu cảm xúc hỗn độn nữa. Anh đi vào phòng khách.
Tìm được điện thoại của mẹ mình, muốn bấm số gọi mẹ mình. Hỏi bà lý do tại sao?
Năm đó ông anh cũng chỉ vì muốn ngăn cản anh, mà không ngại giả vờ bệnh để lừa anh. Hèn gì trước khi mất, ông lại xin lỗi cậu, còn chấp nhận việc cậu thích con trai. Có lẽ nhìn anh bị dằn vặt bao năm mới cảm thấy áy náy.
Ha, thì ra anh từng ngu như vậy để cả gia đình mình quay bản thân như chong chóng.
Năm đó dẫn anh về quê cũng là có mục đích cả. Anh bỗng thấy mình thật ngu ngốc, sao anh lại đần độn như vậy?
Cảm xúc bị đè xuống đáy lòng giờ phút này như vỡ vụn.
Nó như con đập vì chứa quá nhiều nước mà bị vỡ tan tành, cảm xúc của anh cũng như vậy.
Anh không quan tâm gì cả chỉ ngồi xụp xuống sàn nhà. Haha anh cười, nụ cười chất chứa sự tuyệt vọng vô bờ. Sự thật bao năm bị che dấu, cảm xúc bao năm bị dồn nén cuối cùng ngày hôm nay cũng quá hạn.
.....
Lúc Dương Lâm về đến nhà, cậu vẫn không hay biết gì, cậu mua rất nhiều kẹo, đến nỗi chị chủ quán còn dặn cậu đừng ăn quá nhiều coi chừng bị sâu răng này nọ.
Cậu cũng chỉ cười mà không nói gì.
" Anh à? Anh?" Cậu gọi mấy tiếng, mà không ai trả lời, kì vậy sao không thấy ai trả lời?
Cậu lại thử gọi mấy tiếng, vào trong phòng bếp thì thấy không có ai.
Đi đâu rồi?
Cậu bỏ mớ bánh kẹo trên tay xuống bàn ăn trong bếp.
Đi cầu thang lên tầng 2. Cậu gọi vài tiếng:" Anh?" Không ai đáp lời.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trời dần ngã tối, trong phòng không mở đèn, một mảnh tối đen:" Anh? Anh có trong này không?" Cậu hỏi.
'Tách' đèn sáng lên.
Khương Lục ngồi dưới đất ngay bên cạnh chân giường. Chân trái anh duỗi thẳng chân còn lại thì co lại, tay phải đặt lên đầu gối của anh, tay còn lại buông một bên. Đầu thì gục xuống.
Anh không lên tiếng nói chuyện, cứ gục đầu xuống như vậy, cả người tỏa ra khí lạnh.
Cậu thấy vậy thì vội chạy tới muốn xem tình hình của anh:" Anh sao vậy? Bị gì rồi?" Trong giọng nói không dấu nổi sự lo lắng.
Khương Lục nghe cậu nói, nhưng vẫn im lặng. Anh không lên tiếng, chỉ mở mắt nhìn cậu, khuôn mặt cậu đầy lo lắng, tay thì sờ soạn mặt anh kiểm tra anh có bị sốt hay gì không.
" Sao vậy? Anh nói gì đi?" Cậu lo lắng hỏi.
" Không sao" mở miệng nói giọng khàn khàn. Lúc anh nói chuyện một mùi thuốc thoang thoảng quanh chóp mũi.
Lúc nãy vào phòng chỉ lo lắng cho anh không để ý không khí trong phòng, giờ mới để ý trong phòng đầy mùi thuốc lá. Hơn nữa trên người anh là khói thuốc quanh quẩn.
" Anh hút thuốc!" Là câu nói chắc chắn.
" Ừm" Anh đáp lời.
Lần này anh lại hỏi:" Em hận anh không?"
Cậu đang chuẩn bị hỏi anh làm sao mà hút thuốc nghe anh hỏi thì dừng lại trả lời theo phản xạ:" Cái gì?"
" Em hận anh không?" Anh lặp lại.
" Hận cái gì?" Cậu thắc mắc:" Tại sao em phải hận anh?"
" Hận anh, hận ba mẹ anh đã làm những chuyện kia khiến gia đình em phải xa xứ bao năm?" Giọng anh khàn đục mà hỏi.
" Anh biết rồi?" Giờ cậu mới hiểu anh nói gì, anh đã biết chuyện. Cậu nghĩ lại từ lúc chiều về thì anh đã kì lạ rồi. Nhưng chiều tới giờ anh rõ ràng không gặp ai tại sao lại biết?
" Ừm, anh biết" Anh trả lời.
" Làm sao anh biết được?"
" Em không cần biết, em chỉ cần trả lời thôi" Anh hỏi.
" Không hận" Cậu đáp lời anh.
Nói xong cậu còn ôm eo anh, đầu chôn ở hõm cổ anh, tư thế này Khương Lục rất thích làm với cậu nhưng cậu thì rất ít khi. Cậu rất ít khi ôm anh như vậy.
Anh tùy tiện để cậu ôm. Chờ đợi cậu nói.
" Em không hận anh, từ trước tới giờ chưa từng hận, chỉ thấy có lỗi" Cậu biết bây giờ giấy đã không gói được lửa, cậu cũng đã định nói cho anh biết nên không giấu anh nữa. Có lẽ anh đã biết hết rồi.
" Em thì có lỗi gì cơ chứ? Là anh, do ba mẹ anh khiến em rời xa quê hương của mình" Anh không ôm cậu, nói đúng ra là anh không dám, tay đang buông hai bên của anh đang không ngừng run rẩy.
" Trách anh gì chứ, nếu năm đó em cố thêm chút nữa thì anh đã không như hiện tại" Cậu cầm đôi bàn tay đang run rẩy của anh lại, khẽ xoa nắn.
Anh đẩy cậu đang ôm mình ra, hai tay năm chặt bờ vai của cậu:" Tại sao? Rõ ràng là anh sai nhưng em luôn nhận lỗi về mình, Lâm Lâm tại sao?" Anh hét lên mà nói, tay nắm chặt vai cậu khiến cậu phát đau.
" Anh bình tĩnh lại đi, đừng như vậy có được không" Cậu không để ý đau đớn ở trên vai mà nói:" Không vì sao cả chỉ vì em yêu anh" Cậu giơ tay vuốt ve khuôn mặt người trước mặt.
" Ba mẹ cũng không hề trách anh, cho nên anh đừng như vậy được không?"
Nói xong thì cậu thấy nước mắt anh rơi xuống từ khóe mắt. Anh khóc. Khóc trong im lặng.
" Xin lỗi, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi" Anh liên tục nói.
" Đừng xin lỗi không phải bây giờ chúng ta đang rấy tốt sao?" Cậu cười nói, cậu thản nhiên như những chuyện kia cậu chưa từng trải qua vậy. Lại đưa tay lau giọt nước mắt còn vươn trên mặt anh.
Anh ôm cậu, im lặng không nói gì. Qua thật lâu, anh mới hỏi:" Vậy mẹ anh đã nói gì với em?"
" Cũng không nói gì cả" Cậu nói.
Anh đẩy cậu ra, để nhìn mặt cậu cho rõ anh nói:" Em nói thật cho anh biết"
Cậu nhìn vào mắt anh nhớ lại khung cảnh khi ấy, khi đó cậu đang đứng ở cửa sổ phòng ngủ của cậu, mẹ anh gọi tới ngoài việc nói về chuyện ba mẹ cậu ra bà còn nói.
" Cái thứ nghèo hèn như cậu, dù có ở bên con trai tôi thì thế nào? Không bao giờ xứng để đứng bên cạnh con tôi" Lúc đó giọng bà cực kì trào phúng, cậu đã nghe bà nói nhiều lần về việc cậu không xứng với con trai bà. Nhưng lần đó là lần cậu đau lòng nhất. Bởi vì cậu nhận ra mình, không xứng thật.
" Nhà họ Khương sẽ không bao giờ để cậu bước chân vào căn nhà này dù chỉ một bước, cậu là cục đá cản đường nó" Diệp Hi lúc ấy nói.
Bà nói cậu sẽ là người ngăn cản bước tiến sau này của anh. Bà nói anh vì cậu mà từ bỏ quá nhiều, không lẽ cậu còn muốn anh vì cậu mà từ bỏ gia đình nữa ư?
Lúc đó cậu mới thấu hiểu rằng, yêu anh cậu không những ảnh hưởng đến bố mẹ mà còn cả tương lai của anh nữa.
" Em nói đi, mẹ anh đã nói những gì?" Giọng Khương Lục vang lên kéo Dương Lâm từ trong kí ức trở về.
" Chỉ nói nếu em không chịu chia tay anh, bác ấy sẽ cho người đánh luôn cả em" Cậu nói. Cậu không muốn để anh biết sự thật phía sau.
" Chỉ như vậy?" Khương Lục nghi ngờ hỏi lại.
" Ừm, chỉ như vậy thôi" Dương Lâm bình tĩnh trả lời.
Khương Lục hơi nghi ngờ, nhưng không sao, cứ tạm để đó.
Dương Lâm hôn lên môi Khương Lục một cái. Anh cũng thuận thế làm nụ hôn này sâu hơn.
Lúc tách ra hai người đã thở hổn hển.
" Anh xin lỗi lúc nãy nắm đau em" Anh ủ rủ nói.
" Không sao, em đi tắm anh đi dọn cơm rồi mình ăn cơm"
" Ừ"
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.