Chương 33: Quá Khứ (4)
Túc Dĩ Vãng Niên
20/09/2023
Khương Lục chờ đến hôm nay đã trọn 5 ngày, lời mời kết bạn gửi đi như đá chìm đáy biển, anh cũng thử gọi điện thoại nhưng không biết có phải
do anh xui xẻo hay không, mà không lúc nào gọi mà gặp được Dương Lâm cả.
Khương Lục suy nghĩ, mình chỉ mới trúng tiếng sét ái tình lần đầu thôi tại sao lại yêu một người có độ khó cao vậy?.
Thật ra Dương Lâm không phải cố ý không nghe điện thoại, cậu ở vùng nông thôn này có mở một lớp dạy học miễn phí cho các bạn nhỏ nên rất bận hơn nữa còn đông nên đôi khi cậu mới không để ý điện thoại được, lúc đang dạy thì đâu thể nào cũng kè kè cái điện thoại bên cạnh được. Khi về kiểm tra điện thoại thấy số lạ cậu cũng lười không gọi lại luôn.
Đúng vậy, là lười không ai biết học thần của Nam Anh khi học bài thì chăm chỉ trăm phần trăm nhưng cậu có tính lười từ trong bụng mẹ hay sao ấy. Ngoại trừ lúc học bài ra thì đa phần thời gian là để cậu lười. Bố mẹ cậu không biết, ngay cả cô bạn Lục Nhiên cũng không hề biết.
Ngoại trừ ba mẹ cậu cùng với giáo viên chủ nhiệm, nếu ai gọi đến mà gặp lúc cậu không nghe máy được thì cậu sẽ không gọi lại.
Không phải vì cậu không tôn trọng người gọi, nhưng nếu họ có chuyện quan trọng thật thì họ sẽ tự khắc gọi lại. Không quan trọng thì họ sẽ chỉ gọi một lần. Từ trước tới giờ suy nghĩ của Dương Lâm luôn là như vậy.
Còn về việc có kết bạn với Khương Lục hay không thì đó không nằm trong suy nghĩ của cậu. Cậu nghĩ chỉ cần mình không để ý người kia sẽ thấy khó mà lui.
.....
Ba tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Dương Lâm kéo theo vali trở về nhà, cậu về nhà khoảng ba hôm thì trường bắt đầu khai giảng.
Cô bạn Lục Nhiên khi biết tin cậu về đã chạy nhanh như một cơn gió tới nhà cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện. Nào là cậu đi lâu quá, rồi đến cậu không đông ý kết bạn với Khương Lục nên cậu ta cứ làm phiền cô suốt balabal chuyện. Có kể tới sáng cũng chẳng hết.
Ngày đầu tiên khai giảng, Dương Lâm vẫn như bình thường đi đến trường. Nhưng lần này thì không bình thường, khi cậu vừa vào tới cổng trường thì bị đã bị một người nào đó kéo cánh tay, ra là Khương Lục anh chàng bị bơ mấy tháng nay.
Người kia bất mãn:" Dương Lâm sao cậu không đồng ý lời mời kết bạn của tôi?".
Dương Lâm bị kéo lại bất ngờ, nghe người kia hỏi thì lạnh nhạt rút tay lại:" Tôi không có nghĩ vụ phải đồng ý kết bạn với cậu".
Khương Lục nghe cậu trả lời thì bắt đầu ê răng, không phải chứ sao lần đầu theo đuổi người ta lại gặp phải ca khó vậy rồi.
Nhưng Khương Lục thật sự thích cậu, anh yêu cái cách cậu lạnh lùng. Ai mà biết anh yêu tính cách lạnh lùng của cậu chắc chắn sẽ nghĩ anh là tên có máu ngược.
"Vậy nếu hôm nay cậu không đồng ý kết bạn với tôi, tôi sẽ bám theo cậu suốt cho tới khi cậu đồng ý mới thôi" Khương Lục mặt dày nói. Cái tính mặt dày đã có từ lúc trong bụng mẹ.
"Cậu..." Dương Lâm cạn lời luôn, con người này có thể mặt dày như vậy à?.
Người kia cứ đứng như vậy nhìn cậu với vẻ mặt, cứ như nếu bây giờ cậu không đồng ý thì người kia sẽ đi theo cậu suốt.
Bất lực, cậu không thích người khác làm phiền nhưng... Thôi đành ai bảo cậu cứ dính phải phiền phức thế kia làm gì? Cùng lắm thì chấp nhận rồi mặc kệ tên kia là được.
Mang theo tâm lý không muốn bị làm phiền cậu lấy điện thoại từ trong túi ra chấp nhận kết bạn. Cậu giơ màn hình điện thoại ra cho người kia nhìn.
" Đã được chưa, tôi muốn về lớp".
" Được rồi cậu đi đi cảm ơn cậu nhé" Khương Lục cười cười mà tạm biệt cậu.
Hừ, chỉ cần gặp được cậu thì Khương Lục có hàng tá cách để theo đuổi cậu.
....
Dương Lâm mang theo balao về vị trí của lớp mình. Ngồi xuống cuối hàng bắt đầu cho buổi lễ khai giảng năm học mới.
Lục Nhiên đã đến từ sớm còn giữ chỗ đằng sau cho cậu. Thấy cậu đến thì tò mò.
" Lâm Lâm sao hôm nay cậu đến trễ thế" Lục Nhiên thắc mắc cũng lạ, bởi bình thường người kia có bao giờ đi trễ đâu. Hoặc đến sớm hơn 5p hoặc có mặt đúng giờ thế mà hôm nay cậu trễ 5p, không thắc mắc mới là lạ.
" Xảy ra chút chuyện lúc vào trường thôi" Dương Lâm không vui mà trả lời, thật ra chỉ cậu biết cậu không vui thôi chứ giọng cậu vẫn lạnh lùng lắm không nghe ra cảm xúc gì xấc.
" Chuyện gì nói tớ, tớ đi thay cậu giải quyết" Cô bạn Lục Nhiên hùng hồn đáp.
" Quay lên nghe thầy nói đi đừng phiền tớ" Dương Lâm không muốn nói nữa, thật sự là phiền quá. Một người rồi một người cậu sắp bị phiền chết rồi.
" Không thì thôi, cậu cứ ngồi ngốc ở đó đi, nghe nói giáo bá Khương vì muốn theo đuổi cậu đã chuẩn bị không ít cách đâu" Lục Nhiên như có như không mà nói đang tính quay lên ngồi đàng hoàng thì người chê phiền bây giờ không chê phiền nữa mà hỏi.
" Có ý gì?" Dương Lâm hỏi. Cậu thề cậu bây giờ không muốn dính một chút nào tới tên phiền kia nữa.
" Cậu im lặng đi đừng hỏi tớ phiền" Lục Nhiên hừ đáp lại.
" Tớ cũng không thèm biết nếu không phải do cậu thì cậu ta cũng không phiền đến tớ đâu" Dương Lâm đá trái bom mà cô nàng đá cho mình lại.
" Tớ, tớ có biết gì đâu thôi tớ lên kia ngồi với bạn đây" Nói xong thì nhanh chân bỏ chạy.
....
Dương Lâm cứ nghĩ mình không thèm để ý tin nhắn của người kia coi như xong rồi, có ai mà biết người kia da mặt dày hơn tường nữa. Ngày ngày đến lớp cậu ngồi cạnh cậu khiến cho cả trường đồn đoán này nọ.
Cậu không quan tâm ai nói gì mặc kệ, cậu cũng quá quen với việc Lục Nhiên ngày ngày làm phiền bây giờ thêm một người nữa cũng phiền đấy nhưng cậu cũng không quan tâm.
Cậu không quan tâm rồi. Nhưng có một số người thì không suốt ngày bàn ra tán vào.
Cậu mặc kệ hết.
Qua hai ba hôm bị đủ loại người nhìn đến ngày thứ 5 thì họ cũng chán bởi vì người trong cuộc không thèm để ý.
Khương Lục cũng buồn phiền lắm, Dương Lâm cứ như người đứng ở ngoài nhìn vậy cậu không quan tâm cũng không đánh giá gì cả.
Khương Lục nghĩ anh nên nghĩ cách khác.
Khương Lục suy nghĩ, mình chỉ mới trúng tiếng sét ái tình lần đầu thôi tại sao lại yêu một người có độ khó cao vậy?.
Thật ra Dương Lâm không phải cố ý không nghe điện thoại, cậu ở vùng nông thôn này có mở một lớp dạy học miễn phí cho các bạn nhỏ nên rất bận hơn nữa còn đông nên đôi khi cậu mới không để ý điện thoại được, lúc đang dạy thì đâu thể nào cũng kè kè cái điện thoại bên cạnh được. Khi về kiểm tra điện thoại thấy số lạ cậu cũng lười không gọi lại luôn.
Đúng vậy, là lười không ai biết học thần của Nam Anh khi học bài thì chăm chỉ trăm phần trăm nhưng cậu có tính lười từ trong bụng mẹ hay sao ấy. Ngoại trừ lúc học bài ra thì đa phần thời gian là để cậu lười. Bố mẹ cậu không biết, ngay cả cô bạn Lục Nhiên cũng không hề biết.
Ngoại trừ ba mẹ cậu cùng với giáo viên chủ nhiệm, nếu ai gọi đến mà gặp lúc cậu không nghe máy được thì cậu sẽ không gọi lại.
Không phải vì cậu không tôn trọng người gọi, nhưng nếu họ có chuyện quan trọng thật thì họ sẽ tự khắc gọi lại. Không quan trọng thì họ sẽ chỉ gọi một lần. Từ trước tới giờ suy nghĩ của Dương Lâm luôn là như vậy.
Còn về việc có kết bạn với Khương Lục hay không thì đó không nằm trong suy nghĩ của cậu. Cậu nghĩ chỉ cần mình không để ý người kia sẽ thấy khó mà lui.
.....
Ba tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Dương Lâm kéo theo vali trở về nhà, cậu về nhà khoảng ba hôm thì trường bắt đầu khai giảng.
Cô bạn Lục Nhiên khi biết tin cậu về đã chạy nhanh như một cơn gió tới nhà cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện. Nào là cậu đi lâu quá, rồi đến cậu không đông ý kết bạn với Khương Lục nên cậu ta cứ làm phiền cô suốt balabal chuyện. Có kể tới sáng cũng chẳng hết.
Ngày đầu tiên khai giảng, Dương Lâm vẫn như bình thường đi đến trường. Nhưng lần này thì không bình thường, khi cậu vừa vào tới cổng trường thì bị đã bị một người nào đó kéo cánh tay, ra là Khương Lục anh chàng bị bơ mấy tháng nay.
Người kia bất mãn:" Dương Lâm sao cậu không đồng ý lời mời kết bạn của tôi?".
Dương Lâm bị kéo lại bất ngờ, nghe người kia hỏi thì lạnh nhạt rút tay lại:" Tôi không có nghĩ vụ phải đồng ý kết bạn với cậu".
Khương Lục nghe cậu trả lời thì bắt đầu ê răng, không phải chứ sao lần đầu theo đuổi người ta lại gặp phải ca khó vậy rồi.
Nhưng Khương Lục thật sự thích cậu, anh yêu cái cách cậu lạnh lùng. Ai mà biết anh yêu tính cách lạnh lùng của cậu chắc chắn sẽ nghĩ anh là tên có máu ngược.
"Vậy nếu hôm nay cậu không đồng ý kết bạn với tôi, tôi sẽ bám theo cậu suốt cho tới khi cậu đồng ý mới thôi" Khương Lục mặt dày nói. Cái tính mặt dày đã có từ lúc trong bụng mẹ.
"Cậu..." Dương Lâm cạn lời luôn, con người này có thể mặt dày như vậy à?.
Người kia cứ đứng như vậy nhìn cậu với vẻ mặt, cứ như nếu bây giờ cậu không đồng ý thì người kia sẽ đi theo cậu suốt.
Bất lực, cậu không thích người khác làm phiền nhưng... Thôi đành ai bảo cậu cứ dính phải phiền phức thế kia làm gì? Cùng lắm thì chấp nhận rồi mặc kệ tên kia là được.
Mang theo tâm lý không muốn bị làm phiền cậu lấy điện thoại từ trong túi ra chấp nhận kết bạn. Cậu giơ màn hình điện thoại ra cho người kia nhìn.
" Đã được chưa, tôi muốn về lớp".
" Được rồi cậu đi đi cảm ơn cậu nhé" Khương Lục cười cười mà tạm biệt cậu.
Hừ, chỉ cần gặp được cậu thì Khương Lục có hàng tá cách để theo đuổi cậu.
....
Dương Lâm mang theo balao về vị trí của lớp mình. Ngồi xuống cuối hàng bắt đầu cho buổi lễ khai giảng năm học mới.
Lục Nhiên đã đến từ sớm còn giữ chỗ đằng sau cho cậu. Thấy cậu đến thì tò mò.
" Lâm Lâm sao hôm nay cậu đến trễ thế" Lục Nhiên thắc mắc cũng lạ, bởi bình thường người kia có bao giờ đi trễ đâu. Hoặc đến sớm hơn 5p hoặc có mặt đúng giờ thế mà hôm nay cậu trễ 5p, không thắc mắc mới là lạ.
" Xảy ra chút chuyện lúc vào trường thôi" Dương Lâm không vui mà trả lời, thật ra chỉ cậu biết cậu không vui thôi chứ giọng cậu vẫn lạnh lùng lắm không nghe ra cảm xúc gì xấc.
" Chuyện gì nói tớ, tớ đi thay cậu giải quyết" Cô bạn Lục Nhiên hùng hồn đáp.
" Quay lên nghe thầy nói đi đừng phiền tớ" Dương Lâm không muốn nói nữa, thật sự là phiền quá. Một người rồi một người cậu sắp bị phiền chết rồi.
" Không thì thôi, cậu cứ ngồi ngốc ở đó đi, nghe nói giáo bá Khương vì muốn theo đuổi cậu đã chuẩn bị không ít cách đâu" Lục Nhiên như có như không mà nói đang tính quay lên ngồi đàng hoàng thì người chê phiền bây giờ không chê phiền nữa mà hỏi.
" Có ý gì?" Dương Lâm hỏi. Cậu thề cậu bây giờ không muốn dính một chút nào tới tên phiền kia nữa.
" Cậu im lặng đi đừng hỏi tớ phiền" Lục Nhiên hừ đáp lại.
" Tớ cũng không thèm biết nếu không phải do cậu thì cậu ta cũng không phiền đến tớ đâu" Dương Lâm đá trái bom mà cô nàng đá cho mình lại.
" Tớ, tớ có biết gì đâu thôi tớ lên kia ngồi với bạn đây" Nói xong thì nhanh chân bỏ chạy.
....
Dương Lâm cứ nghĩ mình không thèm để ý tin nhắn của người kia coi như xong rồi, có ai mà biết người kia da mặt dày hơn tường nữa. Ngày ngày đến lớp cậu ngồi cạnh cậu khiến cho cả trường đồn đoán này nọ.
Cậu không quan tâm ai nói gì mặc kệ, cậu cũng quá quen với việc Lục Nhiên ngày ngày làm phiền bây giờ thêm một người nữa cũng phiền đấy nhưng cậu cũng không quan tâm.
Cậu không quan tâm rồi. Nhưng có một số người thì không suốt ngày bàn ra tán vào.
Cậu mặc kệ hết.
Qua hai ba hôm bị đủ loại người nhìn đến ngày thứ 5 thì họ cũng chán bởi vì người trong cuộc không thèm để ý.
Khương Lục cũng buồn phiền lắm, Dương Lâm cứ như người đứng ở ngoài nhìn vậy cậu không quan tâm cũng không đánh giá gì cả.
Khương Lục nghĩ anh nên nghĩ cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.